Chương 40: Sở thẩm lý 1
Phần tử hiềm nghi?
Vừa nghe liền liên tưởng đến chuyện tập kích ở điểm neo đậu hôm nay, nghe nói sau chuyện thống kê lại, gần trăm người chết tại đó, mấy ngàn người lúc này còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện giống Phỉ Vô Tranh, Hoa Hoa.
Nhưng chuyện này sao lại hoài nghi lên người họ?
Nhất thời trong đầu mấy người nhanh chóng liệt ra một chuỗi âm mưu liên tưởng.
Lallot nhíu mày, đối diện với hiến binh liên bang ngay cả nghị viên cũng có thể kéo xuống ngựa, hắn cố gắng hòa hoãn ngữ khí, mỉm cười nói: “Vị trưởng quan này, sợ là bên trong có gì hiểu lầm phải không? Chúng tôi cũng là người bị hại trong chuyện lần này, nhìn đi, hai người họ còn phải nằm viện một thời gian, làm sao lại là kẻ hiềm nghi?”
“Không cần nói nhiều. Mệnh lệnh bên trên, chính là bắt mấy người!” Quyền chấp pháp ưu tiên trên tất cả cơ cấu hiển nhiên khiến vị đội trưởng hiến binh này bình thường hoành hành không kiêng kỵ, người tự biện giải cho mình như Lallot thế này nhiều lắm, gã chẳng hứng thú cùng Lallot thảo luận vấn đề ai đúng ai sai ai bị oan uổng, đây là chuyện của thẩm tra viên sau khi bắt về, mà họ chỉ cần căn cứ điều lệnh hành động là được, gã khí thế bức người quát lên, “__ Còn đứng đó làm gì? Mau bắt lại!”
“Đợi đã!” Lallot nhìn thẳng quan quân dẫn đầu, hiển nhiên đã tức giận, khóe môi tuy vẫn còn mang nụ cười nhạt, nhưng màu mắt xanh biếc ôn hòa bình thường đã ngưng lại, hắn nói từng chữ nhắc nhở, “Không có chứng cứ rõ ràng đã xác định chúng tôi là người hiềm nghi? Vị trưởng quan này, anh không nhớ pháp điển liên bang sao? Các anh không có quyền lợi làm thế, mà chúng tôi cũng có thể cự tuyệt phối hợp.”
“Cự tuyệt phối hợp.” Người đó cười lạnh, “Tôi khuyên các cậu vẫn nên ngoan ngoãn đi theo một chuyến, nếu thật sự vô tội, ở đấy mấy ngày mấy đêm tự nhiên sẽ thả các cậu ra. Tôi biết các cậu một người là tân sinh đứng đầu khoa tình báo, một người đứng thứ bảy khoa cơ giáp… à, đúng rồi, còn cậu nữa, là người đứng đầu khoa làm vườn học viện thủ đô đúng không?”
Gã khinh thường cười nhạo một tiếng, ngữ khí mơ hồ mang theo bức bách: “Cho dù về sau tiền đồ các cậu có cao xa thế nào, hiện tại giá trị vũ lực cũng cao hơn hiến binh chúng tôi không chỉ một tầng, nhưng các cậu xác định muốn phản kháng? Kết cục đối đầu với hiến binh, không mấy người có thể thừa nhận nổi.”
“Chứng cứ?” Quan binh như chế nhạo nhếch môi, “Lời hiến binh chúng tôi chính là chứng cứ!”
“Tôi cự tuyệt phối hợp.” Trước khi Lallot mở miệng, trong phòng vang lên một âm thanh khác.
Đây là Tần Dực đoan chính ngồi trên ghế dài, hắn bình tĩnh nhìn hướng cửa, trong con mắt đen kịt là lạnh nhạt chẳng để ý bất cứ chuyện gì: “Anh dựa vào cái gì yêu cầu sự phối hợp của tôi?”
__ Kiêu ngạo của đại thiếu bị khiêu chiến rồi, Phỉ Vô Thuật co trong thế giới tinh thần không nói một tiếng, vui sướng bỏ đá xuống giếng xem náo nhiệt.
“Cậu là__ Phỉ Vô Thuật?” Quân quan nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng nhận ra người hoàn toàn không giống với vẻ tươi cười nghịch ngợm trên hình, gã nhớ tới lời trưởng quan đặc biệt dặn dò lúc đi, híp mắt lại, ánh mắt như rắn độc ghim vào mặt Tần Dực: “Cậu muốn biết dựa vào cái gì?”
Tần Dực nhíu mày không dễ phát giác: “Thu hồi ánh mắt của anh, đây là cảnh cáo.”
Không phải tất cả mọi người đều có thể thừa nhận ngữ khí ghét bỏ của đại thiếu, cũng không phải tất cả mọi người đều có thần kinh thô không bị sự kiêu ngạo lẫm liệt của đại thiếu kích thích. Ít nhất vị quan quân này không phải.
Vẻ mặt mèo vờn chuột của quân quan lập tức trở nên xanh mét, gã hạ giọng nhẹ cười, âm thanh dính nị như loài rắn bò trên mặt đất: “Ha ha, ha ha ha ha… tốt lắm, không tệ đâu. Cậu là người đầu tiên dám nói thế với tôi.”
Sau đó ngữ khí chợt đổi, trở nên cay độc: “Tôi liền cho các cậu biết dựa vào cái gì!”
“Cho họ xem thử, hiến binh chúng ta dựa vào cái gì hành động ở tinh cầu thủ đô!” Gã vừa dứt lời, mấy chục hiến binh sau lưng động tác chỉnh tề vung vũ khí trong tay nhắm vào đám người trong phòng.
“Giá trị vũ lực của chúng tôi không cao.” Gã cười nhẹ nói, “Nhưng trang bị tốt nhất liên bang, tuyệt đối có phần của hiến binh chúng tôi. Chúng tôi dựa vào cái gì? Tự nhiên là dựa vào thực lực! Chúng tôi có thực lực, lời nói ra tự nhiên là quy củ, mà các người nhất định phải tuân thủ, về điểm này, các cậu có dị nghị sao?”
Nhẹ vỗ vỗ lòng bàn tay, gã lại hồi phục thần sắc hài hước như mèo vờn chuột: “Được rồi, hiện tại chọn lại đi, các cậu là phục tùng quy củ, hay trực tiếp bị cho bốc hơi? A, quên nói!” Gã ra vẻ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Hiến binh chúng tôi còn có một điều quy củ, nếu người hiềm nghi chống đối lệnh bắt, có thể giết chết tại chỗ, tiện hành sự.”
“Quy củ là người thực lực mạnh chế định ra quy củ sao?” Tần Dực ưu nhã đứng lên, vượt qua Lallot, bước từng bước tới trước mặt gã, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng quân quan bỗng phát hiện, trong mắt người này một mảng u tối, căn bản không thể phản chiếu lại thân ảnh mình.
Ánh mắt hắn đặt lên người mình, là sự cao cao tại thượng tuyệt đối khinh thị tuyệt đối, giống như mình chỉ là một hạt cát không bắt mắt, hắn khinh thường thu vào mắt.
Loại ánh mắt này khiến người không thể không sinh ra phẫn nộ cực đại, bị xem thường bị coi khinh càng khiến người ta sinh ra phẫn hận.
Quân quan từ cổ họng đè nén phun ra một câu: “Cậu thật cho rằng tôi sẽ không cho nổ súng sao!” Cho dù trưởng quan của gã ngàn dặn vạn dò gã không thể tổn thương tính mạng của mấy người này, nhưng khiến họ cụt tay thiếu chân, lẽ nào gã còn không làm được?
“Tôi không nghĩ thế.” Tần Dực ngữ khí nhàn nhạt, “Tôi chỉ muốn cho anh biết, ở đây nắm đấm ai lớn, ở đây ai mới là quy củ.”
Hắn vừa dứt lời, trong hành lang vang vọng một chuỗi tiếng kim loại chạm đất.
“Anh có thể quay đầu lại nhìn xem.” Tần Dực mặt không biểu cảm nói, “Sau khi nhìn rồi, lại quyết định có muốn tuân theo quy củ của tôi không.”
Quân quan áp chế dự cảm bất an trong lòng, cứng đờ quay cổ nhìn ra sau, sau đó không chỉ cổ, toàn thân trên dưới đều cứng đờ.
___ Trong hành lang vũ khí rải rác đầy đất, tất cả những người gã dẫn tới, toàn bộ hôn mê dưới đất, nhìn không ra vết thương.
Chỉ là tiểu xảo vận dụng tinh thần lực mà thôi, nhưng liên bang trước giờ chỉ biết thông qua máy móc sử dụng tinh thần lực, mà không biết thông qua bí thuật trực tiếp điều động tinh thần lực. Cho nên trừ Phỉ Vô Thuật, ai cũng không biết Tần Dực trong thoáng chốc đó rốt cuộc đã làm gì.
“Cậu, cậu đã làm gì họ?” Cố nén kinh sợ với điều chưa biết, quân quan hoang mang lại hoảng hốt nhìn Tần Dực, thuộc hạ toàn bộ ngã xuống không đáng để gã hoảng loạn, nhưng trong thời gian một câu nói, lặng yên vô thức đánh ngã toàn bộ… người xuất thủ này ở trước mắt gã lại không thấy có cử động gì…
Giống như dùng một câu nói giải quyết tất cả mọi người.
Đột nhiên liền dâng lên một nỗi sợ hãi bất an.
Tần Dực trong mắt gã, lúc này đã phủ lên một tầng sắc màu cực kỳ thần bí.
“Còn muốn nói chúng tôi là người hiềm nghi sao?” Lallot bên cạnh đủ loại thoải mái trong lòng, sau khi lặng lẽ dùng máy thông tin gửi tin tức cho mấy vị trưởng bối trong nhà, hắn cũng buông xuống nỗi lo ngại hậu họa, “Nếu không có chứng cứ, vẫn mời vị trưởng quan này qua bên này.”
“Các người…” Đang muốn ném lại một hai câu hung tợn, nhưng chợt không kịp phòng bị chạm phải đôi mắt lạnh nhạt của Tần Dực, toàn thân không khỏi giật bắn, cắn răng nuốt xuống những lời muốn nói, chuyển sang lục ra một máy ghi âm cỡ nhỏ trong lòng, ấn công tắc, ném thẳng xuống chân Lallot, “Tốt lắm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không! Các cậu muốn xem chứng cứ, tôi cho các cậu chứng cứ!”
Máy ghi âm trải qua một chuỗi tiếng rào rào ngắn ngũi, tiến vào chính đề.
Bên trong rõ ràng là âm thanh của mấy người Phỉ Vô Thuật và Mạc Sinh, có chút mơ hồ không rõ, nhưng lại và vây quanh mấy chữ Hastings, tập kích, cho dù nội dung không rõ ràng lắm, nhưng chỉ nghe đoạn ghi âm này, đều sẽ cho rằng mấy người này quả thật đang vạch âm mưu nhắm vào Hastings.
Mạc Sinh nằm trên giường rất vô lực: “Thứ này vừa nghe đã biết là ngụy tạo được chưa? Hiện tại kỹ thuật phát đạt như thế, các người không có một chút thủ đoạn tiên tiến nào kiểm tra sao?” Vu oan hãm hại rõ ràng như thế, cũng quá không cao minh đi?
Phỉ Vô Thuật cũng cảm thấy chiêu này không cao minh, đặc biệt là so với bố cục của màn tập kích trước đó, quả thật chính là không phải âm mưu trên cùng một trình độ.
Vốn dĩ trước đó trong đầu còn đang diễn ra một đống khả năng âm mưu…
Hiện tại xem ra, tuyệt đối không thể do người phía sau chuyện bãi neo đậu xuất thủ lần nữa.
Không biết là tên ngu ăn no rững mỡ nào nghĩ ra.
Thật sự quá không có kỹ thuật phạm tội, bọn Mạc Sinh đều đã buông cảnh giác hơn phân nửa. Cảnh giác cái trò vặt này, sẽ hạ thấp trình độ của bản thân được chưa ╮(╯▽╰)╭.
“Quản thật hay giả, đều là chuyện của sở thẩm lý.” Quân quan ngoài mạnh trong yếu, ánh mắt âm trầm lại không dám nhìn thẳng Tần Dực, khi ý thức rõ ràng được khoảng cách to lớn giữa họ, suy nghĩ dư thừa lập tức bị gã dứt khoát phủi đi, gã thừa nhận bản thân là tiểu nhân khi yếu sợ mạnh, nhưng gã luôn muốn tìm chút khó chịu cho mấy người này, “Hiện tại chứng cứ đã ở đây, các cậu còn phản bác nữa, chính là xem thường pháp điển liên bang!”
Độ ấm quanh người Tần Dực chợt giảm, Phỉ Vô Thuật nhanh chóng đứng lên trong thế giới tinh thần: “Đợi đã đợi đã! Hiện tại anh ta quả thật đã lấy ra chứng cứ, chúng ta còn phản kháng chính là tạo cớ cho bọn họ. Tôi muốn làm học sinh tốt ở tinh cầu thủ đô đấy, không thể lưu lại tiền án khinh thường pháp điển liên bang được.”
“Không ngờ với cái đầu của cậu, cũng có thể nghĩ được một vài thứ hữu dụng.” Giọng Tần Dực đáp lại còn lâu mới bằng sự lạnh nhạt hắn biểu hiện ra lúc này, vừa nghe đã biết tâm tình hắn không phải quá tệ, “Nhưng cậu không cảm thấy, hiện tại tôi thế này, có thể khiến mấy động tác nhỏ không quy củ của tên đó giảm bớt về không sao?”
“…” Phỉ Vô Thuật ngây dại, Tiểu Dực Dực anh thì ra làm thế để hù dọa người khác sao?
Ầy ầy, đã nói rồi, loại nhân vật nhỏ này làm sao lọt vào mắt Tiểu Dực Dực được, Tiểu Dực Dực sao sẽ vì người như thế mà tức giận cho được ╮(╯▽╰)╭.
Lallot cũng nghĩ biểu hiện của Tần Dực là thật, lo lắng Tần Dực động ngón tay giải quyết đội trưởng hiến binh, thế là hắn dứt khoát tiến tới một bước, mơ hồ chắn Tần Dực sau lưng, mỉm cười nói: “Nếu đã có chứng cứ, vậy chúng tôi sẽ đi theo các vị. Trước đó đã đắc tội rồi…nhưng sớm lấy chứng cứ ra thì không phải đã tốt hơn sao?”
Hắn vô tội nhẹ nhẹ nhàng nhàng đẩy trách nhiệm Tần Dực đánh ngất nguyên đám người ngoài hành lang qua.
Ai bảo mấy người không lấy chứng cứ ra đã muốn loạn bắt người?
Nếu có chứng cứ, những công dân tốt tuân thủ luật pháp như chúng tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói đó.
Thái độ của Lallot chuyển biến cực nhanh, bộ dạng ngoan ngoãn phối hợp không nói hai lời khiến đội trưởng hiến binh có chút nghi thần nghi quỷ. Gã gọi một tiểu đội khác tới chi viện, lúc này mới có chút lòng tin. Nhưng lại không dám tùy ý giày vò mấy người trước mắt nữa, đối với Tần Dực xuất thủ vô thanh vô tức, trong lòng gã đã có bóng ma, chung quy ôm mấy phần kiêng kỵ.
Thấy biểu cảm kiêng kỵ của đội trưởng hiến binh, Lallot cười nhạt, diêm vương dễ gặp tiểu quỷ khó nhằn, thủ đoạn âm độc của nhân vật nhỏ cho dù là hắn cũng cần phải kiêng kỵ một hai, nhưng hiện tại đại thiếu đã tạm thời xóa đi mối họa đó, chỉ còn lại cấp cao liên bang kia, hiện tại giao cho mấy gia trưởng trong nhà xử lý, lần phong ba này chắc sẽ trôi qua rất nhanh.
Chuyện vu oan hãm hại này không phải rất cao minh, khả năng cao chỉ là muốn họ chịu khổ chút thôi, đại thiếu ra tay đã bớt đi những phiền phức này. Nhưng rốt cuộc là ai làm thế, tại sao làm thế, luôn cảm thấy đặc biệt khiến người ta câm nín, bọn họ đây là đang phải theo đối phương chơi trò chơi gia đình sao?
“Mạc Sinh, có thể xuống giường được chứ?” Thấy lại có một đội hiến binh tiến vào hành lang, Lallot lên tiếng với Mạc Sinh trên giường.
“Đương nhiên có thể.” Tinh thần lực cấp tám, cho dù đang ở trong kỳ suy yếu tinh thần lực cũng biểu thị không chút áp lực, ít nhất sẽ không giống như Phỉ Vô Thuật đi mấy bước liền hôn mê, Mạc Sinh chỉ là ghét bỏ đồ bệnh nhân vằn sọc trên người, “Sẽ không bắt tôi bận bộ đồ này diễu phố chứ?”
Nói không chừng về sau gặp được vị mỹ nhân nào đó, vừa khéo người ta nhìn thấy bộ dạng thảm bại của hắn hôm nay, ấn tượng sẽ rơi thẳng xuống một đoạn được không!
Trong lúc nói chuyện, hiến binh hôn mê trên hành lang đã được tiểu đội tới chi viện đưa vào phòng bệnh, trải qua kiểm tra là suy yếu quá độ nên ngất đi, ngay cả cơ hội nghiệm thương tố cáo Tần Dực cũng không có. Nhưng cái này cũng chỉ khiến gã càng thêm kiêng kỵ vẻ mặt không biểu cảm của Tần Dực.
Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói một tiếng “đi”, ngay cả còng tay điện từ đặc biệt mang theo muốn giày vò mấy người cũng không dùng đến.
Tần Dực lạnh mặt bước ra khỏi bệnh viện, chui vào xe từ bay, an tĩnh ngồi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ trôi vụt đi, bình tĩnh như đang đến nhà bạn ngắm cảnh.
Phỉ Vô Thuật cười nói: “Tiểu Dực Dực anh lần đầu vào nhà giam phải không?”
Tần Dực nghiêm túc cải chính cho y: “Tinh hệ Hà Việt không có nhà giam.” Hoặc nên nói, kỳ thật pháp chế của tinh hệ Hà Việt không có hoàn thiện thống nhất như liên bang. Mỗi gia tộc đều có hình đường tư nhân, loại nhà giam nuôi không mấy phạm nhân kiểu này, tinh hệ Hà Việt không có.
“Phạm nhân phần lớn trở thành nô lệ, cường tráng thì bị đưa lên đấu trường.” Tần Dực nhàn nhạt nói, “Lần sau cậu tới, tôi có thể dẫn cậu đi xem.” Cho nên nói, kỳ thật pháp tắc sinh tồn của tinh hệ Hà Việt tàn khốc hơn nhiều.
“Tiểu Dực Dực anh thật hiếu khách.” Phỉ Vô Thuật bật cười, “Anh nói thế, tôi sẽ cho rằng anh rất hoan nghênh tôi chiếm dụng thân thể anh.”
“Không phải hoan nghênh.” Tần Dực nghiêm chỉnh trả lời, “Là không bài xích. Vì rất thú vị.”
Rốt cuộc là con người Phỉ Vô Thuật thú vị, hay chuyện một xác hai hồn thú vị, hay quan hệ khó bề phân biệt giữa tinh hệ Hà Việt và liên bang thú vị, Tần Dực ngậm miệng không nói, Phỉ Vô Thuật giở hết mọi chiêu, cũng không thể cạy miệng Tần Dực được.
Cho đến khi chiếc xe từ tiến vào một kiến trúc kiểu kim loại màu xám, Phỉ Vô Thuật mới dần chấm dứt đề tài, mang tâm trạng nhẹ nhàng đi tham quan nhà tù một ngày, bắt đầu quan sát sở thẩm lý khiến dân liên bang nghe tới là biến sắc.
Sở thẩm lý bất đồng với tòa án tối cao liên bang, đại thể do hiến binh và thẩm lý viên tạo nên, có ba bộ phận là đình thẩm lý, đội chấp pháp và nhà giam ngầm. Chỉ thu những phạm nhân trọng tội sẽ tạo ra ảnh hưởng ác liệt với xã hội như tội phạm quân sự, tội phạm chính trị, hoặc tội phạm lừa đảo tài chính tính chất nghiêm trọng, mấy tên điên nghiên cứu phản nhân loại v.v…
Nghe nói một khi bước vào nơi này, thì không có ngày nhìn thấy được mặt trời nữa.
Vì phạm nhân tiến vào nơi này, tội của họ đủ khiến họ ở trong tù mấy trăm năm__ liên bang không có tử hình.
Phỉ Vô Thuật nói hết những gì mình biết cho Tần Dực, sau đó khoa trương bày ra âm điệu run rẩy: “Tiểu Dực Dực, anh nói xem lỡ như tôi không thể ra ngoài được nữa thì sao đây?”
“Hiện tại người ở bên trong là tôi.” Vẫn ngữ điệu bình tĩnh như cũ.
“…” A a, Tiểu Dực Dực anh có cần vô vị thế không!
Chiếc xe dừng lại trước tòa kiến trúc một tầng to lớn, khóa trên cửa xe mở ra, cửa xe trượt mở, Tần Dực bước lên đất của sở thẩm lý.
Vừa nghe liền liên tưởng đến chuyện tập kích ở điểm neo đậu hôm nay, nghe nói sau chuyện thống kê lại, gần trăm người chết tại đó, mấy ngàn người lúc này còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện giống Phỉ Vô Tranh, Hoa Hoa.
Nhưng chuyện này sao lại hoài nghi lên người họ?
Nhất thời trong đầu mấy người nhanh chóng liệt ra một chuỗi âm mưu liên tưởng.
Lallot nhíu mày, đối diện với hiến binh liên bang ngay cả nghị viên cũng có thể kéo xuống ngựa, hắn cố gắng hòa hoãn ngữ khí, mỉm cười nói: “Vị trưởng quan này, sợ là bên trong có gì hiểu lầm phải không? Chúng tôi cũng là người bị hại trong chuyện lần này, nhìn đi, hai người họ còn phải nằm viện một thời gian, làm sao lại là kẻ hiềm nghi?”
“Không cần nói nhiều. Mệnh lệnh bên trên, chính là bắt mấy người!” Quyền chấp pháp ưu tiên trên tất cả cơ cấu hiển nhiên khiến vị đội trưởng hiến binh này bình thường hoành hành không kiêng kỵ, người tự biện giải cho mình như Lallot thế này nhiều lắm, gã chẳng hứng thú cùng Lallot thảo luận vấn đề ai đúng ai sai ai bị oan uổng, đây là chuyện của thẩm tra viên sau khi bắt về, mà họ chỉ cần căn cứ điều lệnh hành động là được, gã khí thế bức người quát lên, “__ Còn đứng đó làm gì? Mau bắt lại!”
“Đợi đã!” Lallot nhìn thẳng quan quân dẫn đầu, hiển nhiên đã tức giận, khóe môi tuy vẫn còn mang nụ cười nhạt, nhưng màu mắt xanh biếc ôn hòa bình thường đã ngưng lại, hắn nói từng chữ nhắc nhở, “Không có chứng cứ rõ ràng đã xác định chúng tôi là người hiềm nghi? Vị trưởng quan này, anh không nhớ pháp điển liên bang sao? Các anh không có quyền lợi làm thế, mà chúng tôi cũng có thể cự tuyệt phối hợp.”
“Cự tuyệt phối hợp.” Người đó cười lạnh, “Tôi khuyên các cậu vẫn nên ngoan ngoãn đi theo một chuyến, nếu thật sự vô tội, ở đấy mấy ngày mấy đêm tự nhiên sẽ thả các cậu ra. Tôi biết các cậu một người là tân sinh đứng đầu khoa tình báo, một người đứng thứ bảy khoa cơ giáp… à, đúng rồi, còn cậu nữa, là người đứng đầu khoa làm vườn học viện thủ đô đúng không?”
Gã khinh thường cười nhạo một tiếng, ngữ khí mơ hồ mang theo bức bách: “Cho dù về sau tiền đồ các cậu có cao xa thế nào, hiện tại giá trị vũ lực cũng cao hơn hiến binh chúng tôi không chỉ một tầng, nhưng các cậu xác định muốn phản kháng? Kết cục đối đầu với hiến binh, không mấy người có thể thừa nhận nổi.”
“Chứng cứ?” Quan binh như chế nhạo nhếch môi, “Lời hiến binh chúng tôi chính là chứng cứ!”
“Tôi cự tuyệt phối hợp.” Trước khi Lallot mở miệng, trong phòng vang lên một âm thanh khác.
Đây là Tần Dực đoan chính ngồi trên ghế dài, hắn bình tĩnh nhìn hướng cửa, trong con mắt đen kịt là lạnh nhạt chẳng để ý bất cứ chuyện gì: “Anh dựa vào cái gì yêu cầu sự phối hợp của tôi?”
__ Kiêu ngạo của đại thiếu bị khiêu chiến rồi, Phỉ Vô Thuật co trong thế giới tinh thần không nói một tiếng, vui sướng bỏ đá xuống giếng xem náo nhiệt.
“Cậu là__ Phỉ Vô Thuật?” Quân quan nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng nhận ra người hoàn toàn không giống với vẻ tươi cười nghịch ngợm trên hình, gã nhớ tới lời trưởng quan đặc biệt dặn dò lúc đi, híp mắt lại, ánh mắt như rắn độc ghim vào mặt Tần Dực: “Cậu muốn biết dựa vào cái gì?”
Tần Dực nhíu mày không dễ phát giác: “Thu hồi ánh mắt của anh, đây là cảnh cáo.”
Không phải tất cả mọi người đều có thể thừa nhận ngữ khí ghét bỏ của đại thiếu, cũng không phải tất cả mọi người đều có thần kinh thô không bị sự kiêu ngạo lẫm liệt của đại thiếu kích thích. Ít nhất vị quan quân này không phải.
Vẻ mặt mèo vờn chuột của quân quan lập tức trở nên xanh mét, gã hạ giọng nhẹ cười, âm thanh dính nị như loài rắn bò trên mặt đất: “Ha ha, ha ha ha ha… tốt lắm, không tệ đâu. Cậu là người đầu tiên dám nói thế với tôi.”
Sau đó ngữ khí chợt đổi, trở nên cay độc: “Tôi liền cho các cậu biết dựa vào cái gì!”
“Cho họ xem thử, hiến binh chúng ta dựa vào cái gì hành động ở tinh cầu thủ đô!” Gã vừa dứt lời, mấy chục hiến binh sau lưng động tác chỉnh tề vung vũ khí trong tay nhắm vào đám người trong phòng.
“Giá trị vũ lực của chúng tôi không cao.” Gã cười nhẹ nói, “Nhưng trang bị tốt nhất liên bang, tuyệt đối có phần của hiến binh chúng tôi. Chúng tôi dựa vào cái gì? Tự nhiên là dựa vào thực lực! Chúng tôi có thực lực, lời nói ra tự nhiên là quy củ, mà các người nhất định phải tuân thủ, về điểm này, các cậu có dị nghị sao?”
Nhẹ vỗ vỗ lòng bàn tay, gã lại hồi phục thần sắc hài hước như mèo vờn chuột: “Được rồi, hiện tại chọn lại đi, các cậu là phục tùng quy củ, hay trực tiếp bị cho bốc hơi? A, quên nói!” Gã ra vẻ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Hiến binh chúng tôi còn có một điều quy củ, nếu người hiềm nghi chống đối lệnh bắt, có thể giết chết tại chỗ, tiện hành sự.”
“Quy củ là người thực lực mạnh chế định ra quy củ sao?” Tần Dực ưu nhã đứng lên, vượt qua Lallot, bước từng bước tới trước mặt gã, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng quân quan bỗng phát hiện, trong mắt người này một mảng u tối, căn bản không thể phản chiếu lại thân ảnh mình.
Ánh mắt hắn đặt lên người mình, là sự cao cao tại thượng tuyệt đối khinh thị tuyệt đối, giống như mình chỉ là một hạt cát không bắt mắt, hắn khinh thường thu vào mắt.
Loại ánh mắt này khiến người không thể không sinh ra phẫn nộ cực đại, bị xem thường bị coi khinh càng khiến người ta sinh ra phẫn hận.
Quân quan từ cổ họng đè nén phun ra một câu: “Cậu thật cho rằng tôi sẽ không cho nổ súng sao!” Cho dù trưởng quan của gã ngàn dặn vạn dò gã không thể tổn thương tính mạng của mấy người này, nhưng khiến họ cụt tay thiếu chân, lẽ nào gã còn không làm được?
“Tôi không nghĩ thế.” Tần Dực ngữ khí nhàn nhạt, “Tôi chỉ muốn cho anh biết, ở đây nắm đấm ai lớn, ở đây ai mới là quy củ.”
Hắn vừa dứt lời, trong hành lang vang vọng một chuỗi tiếng kim loại chạm đất.
“Anh có thể quay đầu lại nhìn xem.” Tần Dực mặt không biểu cảm nói, “Sau khi nhìn rồi, lại quyết định có muốn tuân theo quy củ của tôi không.”
Quân quan áp chế dự cảm bất an trong lòng, cứng đờ quay cổ nhìn ra sau, sau đó không chỉ cổ, toàn thân trên dưới đều cứng đờ.
___ Trong hành lang vũ khí rải rác đầy đất, tất cả những người gã dẫn tới, toàn bộ hôn mê dưới đất, nhìn không ra vết thương.
Chỉ là tiểu xảo vận dụng tinh thần lực mà thôi, nhưng liên bang trước giờ chỉ biết thông qua máy móc sử dụng tinh thần lực, mà không biết thông qua bí thuật trực tiếp điều động tinh thần lực. Cho nên trừ Phỉ Vô Thuật, ai cũng không biết Tần Dực trong thoáng chốc đó rốt cuộc đã làm gì.
“Cậu, cậu đã làm gì họ?” Cố nén kinh sợ với điều chưa biết, quân quan hoang mang lại hoảng hốt nhìn Tần Dực, thuộc hạ toàn bộ ngã xuống không đáng để gã hoảng loạn, nhưng trong thời gian một câu nói, lặng yên vô thức đánh ngã toàn bộ… người xuất thủ này ở trước mắt gã lại không thấy có cử động gì…
Giống như dùng một câu nói giải quyết tất cả mọi người.
Đột nhiên liền dâng lên một nỗi sợ hãi bất an.
Tần Dực trong mắt gã, lúc này đã phủ lên một tầng sắc màu cực kỳ thần bí.
“Còn muốn nói chúng tôi là người hiềm nghi sao?” Lallot bên cạnh đủ loại thoải mái trong lòng, sau khi lặng lẽ dùng máy thông tin gửi tin tức cho mấy vị trưởng bối trong nhà, hắn cũng buông xuống nỗi lo ngại hậu họa, “Nếu không có chứng cứ, vẫn mời vị trưởng quan này qua bên này.”
“Các người…” Đang muốn ném lại một hai câu hung tợn, nhưng chợt không kịp phòng bị chạm phải đôi mắt lạnh nhạt của Tần Dực, toàn thân không khỏi giật bắn, cắn răng nuốt xuống những lời muốn nói, chuyển sang lục ra một máy ghi âm cỡ nhỏ trong lòng, ấn công tắc, ném thẳng xuống chân Lallot, “Tốt lắm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không! Các cậu muốn xem chứng cứ, tôi cho các cậu chứng cứ!”
Máy ghi âm trải qua một chuỗi tiếng rào rào ngắn ngũi, tiến vào chính đề.
Bên trong rõ ràng là âm thanh của mấy người Phỉ Vô Thuật và Mạc Sinh, có chút mơ hồ không rõ, nhưng lại và vây quanh mấy chữ Hastings, tập kích, cho dù nội dung không rõ ràng lắm, nhưng chỉ nghe đoạn ghi âm này, đều sẽ cho rằng mấy người này quả thật đang vạch âm mưu nhắm vào Hastings.
Mạc Sinh nằm trên giường rất vô lực: “Thứ này vừa nghe đã biết là ngụy tạo được chưa? Hiện tại kỹ thuật phát đạt như thế, các người không có một chút thủ đoạn tiên tiến nào kiểm tra sao?” Vu oan hãm hại rõ ràng như thế, cũng quá không cao minh đi?
Phỉ Vô Thuật cũng cảm thấy chiêu này không cao minh, đặc biệt là so với bố cục của màn tập kích trước đó, quả thật chính là không phải âm mưu trên cùng một trình độ.
Vốn dĩ trước đó trong đầu còn đang diễn ra một đống khả năng âm mưu…
Hiện tại xem ra, tuyệt đối không thể do người phía sau chuyện bãi neo đậu xuất thủ lần nữa.
Không biết là tên ngu ăn no rững mỡ nào nghĩ ra.
Thật sự quá không có kỹ thuật phạm tội, bọn Mạc Sinh đều đã buông cảnh giác hơn phân nửa. Cảnh giác cái trò vặt này, sẽ hạ thấp trình độ của bản thân được chưa ╮(╯▽╰)╭.
“Quản thật hay giả, đều là chuyện của sở thẩm lý.” Quân quan ngoài mạnh trong yếu, ánh mắt âm trầm lại không dám nhìn thẳng Tần Dực, khi ý thức rõ ràng được khoảng cách to lớn giữa họ, suy nghĩ dư thừa lập tức bị gã dứt khoát phủi đi, gã thừa nhận bản thân là tiểu nhân khi yếu sợ mạnh, nhưng gã luôn muốn tìm chút khó chịu cho mấy người này, “Hiện tại chứng cứ đã ở đây, các cậu còn phản bác nữa, chính là xem thường pháp điển liên bang!”
Độ ấm quanh người Tần Dực chợt giảm, Phỉ Vô Thuật nhanh chóng đứng lên trong thế giới tinh thần: “Đợi đã đợi đã! Hiện tại anh ta quả thật đã lấy ra chứng cứ, chúng ta còn phản kháng chính là tạo cớ cho bọn họ. Tôi muốn làm học sinh tốt ở tinh cầu thủ đô đấy, không thể lưu lại tiền án khinh thường pháp điển liên bang được.”
“Không ngờ với cái đầu của cậu, cũng có thể nghĩ được một vài thứ hữu dụng.” Giọng Tần Dực đáp lại còn lâu mới bằng sự lạnh nhạt hắn biểu hiện ra lúc này, vừa nghe đã biết tâm tình hắn không phải quá tệ, “Nhưng cậu không cảm thấy, hiện tại tôi thế này, có thể khiến mấy động tác nhỏ không quy củ của tên đó giảm bớt về không sao?”
“…” Phỉ Vô Thuật ngây dại, Tiểu Dực Dực anh thì ra làm thế để hù dọa người khác sao?
Ầy ầy, đã nói rồi, loại nhân vật nhỏ này làm sao lọt vào mắt Tiểu Dực Dực được, Tiểu Dực Dực sao sẽ vì người như thế mà tức giận cho được ╮(╯▽╰)╭.
Lallot cũng nghĩ biểu hiện của Tần Dực là thật, lo lắng Tần Dực động ngón tay giải quyết đội trưởng hiến binh, thế là hắn dứt khoát tiến tới một bước, mơ hồ chắn Tần Dực sau lưng, mỉm cười nói: “Nếu đã có chứng cứ, vậy chúng tôi sẽ đi theo các vị. Trước đó đã đắc tội rồi…nhưng sớm lấy chứng cứ ra thì không phải đã tốt hơn sao?”
Hắn vô tội nhẹ nhẹ nhàng nhàng đẩy trách nhiệm Tần Dực đánh ngất nguyên đám người ngoài hành lang qua.
Ai bảo mấy người không lấy chứng cứ ra đã muốn loạn bắt người?
Nếu có chứng cứ, những công dân tốt tuân thủ luật pháp như chúng tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói đó.
Thái độ của Lallot chuyển biến cực nhanh, bộ dạng ngoan ngoãn phối hợp không nói hai lời khiến đội trưởng hiến binh có chút nghi thần nghi quỷ. Gã gọi một tiểu đội khác tới chi viện, lúc này mới có chút lòng tin. Nhưng lại không dám tùy ý giày vò mấy người trước mắt nữa, đối với Tần Dực xuất thủ vô thanh vô tức, trong lòng gã đã có bóng ma, chung quy ôm mấy phần kiêng kỵ.
Thấy biểu cảm kiêng kỵ của đội trưởng hiến binh, Lallot cười nhạt, diêm vương dễ gặp tiểu quỷ khó nhằn, thủ đoạn âm độc của nhân vật nhỏ cho dù là hắn cũng cần phải kiêng kỵ một hai, nhưng hiện tại đại thiếu đã tạm thời xóa đi mối họa đó, chỉ còn lại cấp cao liên bang kia, hiện tại giao cho mấy gia trưởng trong nhà xử lý, lần phong ba này chắc sẽ trôi qua rất nhanh.
Chuyện vu oan hãm hại này không phải rất cao minh, khả năng cao chỉ là muốn họ chịu khổ chút thôi, đại thiếu ra tay đã bớt đi những phiền phức này. Nhưng rốt cuộc là ai làm thế, tại sao làm thế, luôn cảm thấy đặc biệt khiến người ta câm nín, bọn họ đây là đang phải theo đối phương chơi trò chơi gia đình sao?
“Mạc Sinh, có thể xuống giường được chứ?” Thấy lại có một đội hiến binh tiến vào hành lang, Lallot lên tiếng với Mạc Sinh trên giường.
“Đương nhiên có thể.” Tinh thần lực cấp tám, cho dù đang ở trong kỳ suy yếu tinh thần lực cũng biểu thị không chút áp lực, ít nhất sẽ không giống như Phỉ Vô Thuật đi mấy bước liền hôn mê, Mạc Sinh chỉ là ghét bỏ đồ bệnh nhân vằn sọc trên người, “Sẽ không bắt tôi bận bộ đồ này diễu phố chứ?”
Nói không chừng về sau gặp được vị mỹ nhân nào đó, vừa khéo người ta nhìn thấy bộ dạng thảm bại của hắn hôm nay, ấn tượng sẽ rơi thẳng xuống một đoạn được không!
Trong lúc nói chuyện, hiến binh hôn mê trên hành lang đã được tiểu đội tới chi viện đưa vào phòng bệnh, trải qua kiểm tra là suy yếu quá độ nên ngất đi, ngay cả cơ hội nghiệm thương tố cáo Tần Dực cũng không có. Nhưng cái này cũng chỉ khiến gã càng thêm kiêng kỵ vẻ mặt không biểu cảm của Tần Dực.
Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói một tiếng “đi”, ngay cả còng tay điện từ đặc biệt mang theo muốn giày vò mấy người cũng không dùng đến.
Tần Dực lạnh mặt bước ra khỏi bệnh viện, chui vào xe từ bay, an tĩnh ngồi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ trôi vụt đi, bình tĩnh như đang đến nhà bạn ngắm cảnh.
Phỉ Vô Thuật cười nói: “Tiểu Dực Dực anh lần đầu vào nhà giam phải không?”
Tần Dực nghiêm túc cải chính cho y: “Tinh hệ Hà Việt không có nhà giam.” Hoặc nên nói, kỳ thật pháp chế của tinh hệ Hà Việt không có hoàn thiện thống nhất như liên bang. Mỗi gia tộc đều có hình đường tư nhân, loại nhà giam nuôi không mấy phạm nhân kiểu này, tinh hệ Hà Việt không có.
“Phạm nhân phần lớn trở thành nô lệ, cường tráng thì bị đưa lên đấu trường.” Tần Dực nhàn nhạt nói, “Lần sau cậu tới, tôi có thể dẫn cậu đi xem.” Cho nên nói, kỳ thật pháp tắc sinh tồn của tinh hệ Hà Việt tàn khốc hơn nhiều.
“Tiểu Dực Dực anh thật hiếu khách.” Phỉ Vô Thuật bật cười, “Anh nói thế, tôi sẽ cho rằng anh rất hoan nghênh tôi chiếm dụng thân thể anh.”
“Không phải hoan nghênh.” Tần Dực nghiêm chỉnh trả lời, “Là không bài xích. Vì rất thú vị.”
Rốt cuộc là con người Phỉ Vô Thuật thú vị, hay chuyện một xác hai hồn thú vị, hay quan hệ khó bề phân biệt giữa tinh hệ Hà Việt và liên bang thú vị, Tần Dực ngậm miệng không nói, Phỉ Vô Thuật giở hết mọi chiêu, cũng không thể cạy miệng Tần Dực được.
Cho đến khi chiếc xe từ tiến vào một kiến trúc kiểu kim loại màu xám, Phỉ Vô Thuật mới dần chấm dứt đề tài, mang tâm trạng nhẹ nhàng đi tham quan nhà tù một ngày, bắt đầu quan sát sở thẩm lý khiến dân liên bang nghe tới là biến sắc.
Sở thẩm lý bất đồng với tòa án tối cao liên bang, đại thể do hiến binh và thẩm lý viên tạo nên, có ba bộ phận là đình thẩm lý, đội chấp pháp và nhà giam ngầm. Chỉ thu những phạm nhân trọng tội sẽ tạo ra ảnh hưởng ác liệt với xã hội như tội phạm quân sự, tội phạm chính trị, hoặc tội phạm lừa đảo tài chính tính chất nghiêm trọng, mấy tên điên nghiên cứu phản nhân loại v.v…
Nghe nói một khi bước vào nơi này, thì không có ngày nhìn thấy được mặt trời nữa.
Vì phạm nhân tiến vào nơi này, tội của họ đủ khiến họ ở trong tù mấy trăm năm__ liên bang không có tử hình.
Phỉ Vô Thuật nói hết những gì mình biết cho Tần Dực, sau đó khoa trương bày ra âm điệu run rẩy: “Tiểu Dực Dực, anh nói xem lỡ như tôi không thể ra ngoài được nữa thì sao đây?”
“Hiện tại người ở bên trong là tôi.” Vẫn ngữ điệu bình tĩnh như cũ.
“…” A a, Tiểu Dực Dực anh có cần vô vị thế không!
Chiếc xe dừng lại trước tòa kiến trúc một tầng to lớn, khóa trên cửa xe mở ra, cửa xe trượt mở, Tần Dực bước lên đất của sở thẩm lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất