Chương 65: Kinh biến 1
Buổi tối, Phỉ Vô Thuật một mình chuồn vào khu rừng nhỏ cách ký túc xá không xa, lại liên lạc số của Phỉ Đồ.
Giờ này, ông già lười biếng đó không thể còn ở dưới căn cứ ngầm tuần tra chứ? Phỉ Vô Thuật vừa bâng quơ suy đoán hành động của Phỉ Đồ, vừa liếc nhìn tín hiệu đang kết nối trên màn hình, nhưng bất ngờ là, trên màn hình không hiển thị gương mặt thô kệch của Phỉ Đồ, mà vẫn là một hàng chữ lớn màu đỏ như trước__
“Không thể tìm được tín hiệu người liên hệ, có thể nguyên nhân như sau: 1, Máy thông tin của đối phương bị hư; 2, Số thông tin của đối phương đã bị xóa; 3, Đối phương đang ở một nơi đặc thù, không cách nào xây dựng liên kết lưới mạng…”
Chuyện gì vậy? Phỉ Vô Thuật nhíu mày, ông già đang làm gì nữa?
Nghĩ nghĩ, dứt khoát ấn số máy thông tin của quản gia Tôn Thủ, lúc này, chính là lúc thể hiện sự toàn năng của ông chú quản gia.
“Vô Thuật thiếu gia?” Máy thông tin kết nối, lúc thấy Phỉ Vô Thuật, gương mặt không biểu cảm của Tôn Thủ có thêm nụ cười quan tâm, “Có chuyện gì sao?”
Đối diện sự quan tâm không chút che giấu của trưởng bối, thái độ lười biếng vui đùa của Phỉ Vô Thuật cũng tự động thu liễm lại, quy củ đáp: “Chú Tôn Thủ, con muốn liên lạc ông già, nhưng vẫn không liên lạc được, chuyện gì vậy? Ông ấy lại chạy đi dâu rồi?” Nói đến phần sau, hoàn toàn là thái độ hoài nghi không tín nhiệm, ông già không nghiêm chỉnh đó, sẽ làm việc gì tốt sao?
“Phỉ đầu sao?” Tôn Thủ chậm rãi chớp mắt, nghĩ tới dặn dò cẩn trọng của Phỉ Đồ, lời lên tới miếng liền chuyển hướng, ông bình tĩnh nói, “Mấy ngày trước, dưới Phỉ gia mới phát hiện một tinh cầu tự nhiên, phỉ đầu rất hứng thú, mới trở về từ tinh cầu thủ đô, đã trực tiếp đi. Hiện tại đại khái còn đang ở không gian tối, thông tin không thông cũng bình thường.”
Mới phát hiện… tinh cầu tự nhiên… từ ngữ nhạy cảm đánh thẳng vào sâu trong ký ức…
Mí mắt Phỉ Vô Thuật giật mạnh, một cảm giác lo sợ mãnh liệt khiến sắc mặt y lập tức tái nhợt, mảnh vỡ ký ức kiếp trước giống như thủy triều ào tới, như nhấn chìm y trong đó.
… Khi đó y đã phế rồi, chỉ ở trong căn cứ ngầm của Phỉ gia. Vì không cách nào qua được cửa ải của chính mình, nên không cách nào đối mặt Phỉ Đồ, cho nên một năm trời, gần như cũng không gặp mặt mấy lần. Phỉ Đồ cũng biết tâm trạng của y, nên nhân nhượng y, cũng tránh đi, yên tĩnh chờ đợi ngày y hồi phục tự tin.
Nhưng Phỉ Đồ và y đều không đợi được đến ngày có thể một lần nữa cười chế nhạo lẫn nhau.
Hôm đó y đang ở trong căn cứ ngầm, huấn luyện một đám nhóc trẻ tuổi, tay và tinh thần lực của y đã phế, nhưng kinh nghiệm vẫn còn, y đặt mơ ước giữa đường chết yểu của mình lên người những đứa trẻ này. Khi đó y nhận được thông tin của Phỉ Đồ, Phỉ Đồ cười hì hì nói muốn đi khám phá một tinh cầu tự nhiên mới phát hiện, hỏi y có muốn đi cùng không.
Lúc đó y căn bản không muốn ra khỏi căn cứ ngầm một bước, cả ngày trừ huấn luyện người khác, là trầm mê trong Tân Đại Lục OL, rất dứt khoát cự tuyệt lời Phỉ Đồ. Mà đáp án của y cũng là Phỉ Đồ sớm dự liệu được, Phỉ Đồ cười dặn dò y chú ý thân thể, rồi ngắt liên lạc.
Hiện tại nghĩ lại, đó là lần giao lưu bình thường cuối cùng của hai cha con họ.
Một tháng sau, tinh hạm của Phỉ Đồ trở về Phỉ gia. Đồng thời, Phỉ Vô Thuật ở dưới căn cứ ngầm cũng nhận được tin dữ còn hơn cả y bị phế: Phỉ Đồ trong quá trình khám phá tinh cầu mới nhiễm phải loại virus không biết, tính mạng nguy ngập.
Y như phát điên lao khỏi căn cứ ngầm, xông vào phòng bệnh của Phỉ Đồ, đối diện với người đàn ông hôn mê bất tỉnh, cứ như sẽ ngủ mãi không tỉnh, chấn kinh không cách nào tin tưởng sự thật trước mắt. Khi đó mặt trời quá chói, con mắt đã lâu chưa thấy ánh sáng tự nhiên khô cằn chảy xuống từng giọt nước mắt, thấm ướt cả gương mặt.
Sau đó chính là trị liệu không ngừng nghỉ, lập tổ chuyên trị liệu, khai quật các dược tề sư nổi danh ở khắp nơi trên liên bang liên tục đưa ra phương án mới nhất, liên tục thử trị liệu, liên tục hy vọng, liên tục thất vọng… cho đến cuối cùng là tuyệt vọng không cách nào ngăn cản.
Có lẽ là quá mức tuyệt vọng, mới không hề phát giác Phỉ Vô Tranh cuối cùng đã hành động, khi Phỉ Vô Tranh đứng trước mặt mình, còn chậm chạp không đưa ra phản ứng gì… mười năm trước thế giới của y đã sụp đổ, là anh em là người nhà chống đỡ một vùng trời cho y, năm năm trước cha y nằm trên giường bệnh, ngủ mê như người chết, thế giới của y bồi hồi giữa hy vọng vô tận và tuyệt vọng vô tận, lên xuống nhấp nhô, chịu đủ giày vò, mà ngày đó, cha của y, phỉ đầu cường đại hào sảng của Phỉ gia cuối cùng đã ra đi, thế giới của y cũng nhanh chóng sụp đổ, tan thành từng mảnh nhỏ…
Phỉ Vô Tranh, là đả kích nặng nề cuối cùng tới thế giới của y, đả kích không cách nào khôi phục nữa.
Đó là ngày tháng tràn đầy tối tăm tuyệt vọng nôn nóng, Phỉ Vô Thuật đã từng nghĩ qua trăm ngàn lần, nếu lúc ở căn cứ ngầm y nhận được liên lạc của Phỉ Đồ, câu trả lời của y là muốn đi cùng ông, vậy kết cục liệu có thay đổi hay không?
Y từng rất hy vọng thời gian có thể đảo ngược, có thể để y đi vãn hồi, nhưng vào lúc hô hấp của Phỉ Đồ dừng lại, y nước mắt đầy mặt, tâm như tro tàn, cuối cùng đã không còn ảo tưởng không hiện thực đó nữa.
__ Nhưng, sau khi y chết, thời gian của y, thật sự đảo ngược!
Sau khi trọng sinh, y từng nghĩ rất nhiều, phải làm thế nào, nên làm thế nào, y tràn đầy ý chí suy nghĩ, xây dựng nhân sinh tương lai. Nhưng trong tương lai của y, nét bút sắc mực đậm nhất, lại là vẽ trên người Phỉ Đồ.
Y nghĩ, nếu năm năm sau, Phỉ Đồ muốn đi khám phá tinh cầu mới đó, y nhất định phải ngăn cản. Cho dù không cách nào ngăn cản, y cũng sẽ đi cùng ông. Tuyệt không cho phép lịch sử lặp lại, đánh cược tính mạng lần thứ hai của mình!
Nhưng, y vừa nghe được cái gì?
Tinh cầu mới phát hiện? Ông già đi rồi?
Y không cách nào nghĩ ra, lúc này Phỉ gia phát hiện được tinh cầu tự nhiên từ chỗ nào?
Phỉ Vô Thuật ánh mắt cố chấp khóa chặt Tôn Thủ, âm thanh nặng nề: “Chú Tôn Thủ, chú không lừa con chứ?”
“Sự thật quả thật là thế.” Tần Dực mặt mày căng chặt, trong mắt lại chảy ra lo lắng, “Vô Thuật, bên con xảy ra chuyện gì sao?” Tại sao nhìn đứa trẻ này lại giống như đang ở trạng thái phòng bị cao độ chỉ cần chạm vào sẽ nổi điên công kích?
“Tinh cầu nào?” Giọng Phỉ Vô Thuật cứng đờ hỏi từng chữ, “Cũng nên có tên chứ… nếu đã phát hiện.”
Lúc này, toàn thân y giống như đang ngâm trong nước đá, trực giác không may khiến y căng chặt thần kinh, trên trán trong lòng bàn tay đều tràn đầy mồ hôi lạnh… nhất thiết, nhất thiết đừng là…
Đừng là…
Tùng Sơn tinh!
“Là Tùng Sơn tinh.” Tôn Thủ tùy tiện đặt ra một cái tên, sau đó nhìn thấy mặt Phỉ Vô Thuật thoáng cái mất đi huyết sắc, ánh mắt chấn động lại mịt mờ, cứ như đứa trẻ lạc đường.
Làm sao có thể?! Làm sao lại thế?! Còn chưa đến năm năm sau không phải sao?!
Phỉ Vô Thuật há miệng, nhưng không cách nào phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tại sao lại tới trước năm năm? Tại sao lần này ông già một thông tin cũng không nhắn cho y? Tại sao chuyện cố gắng muốn vãn hồi vẫn sẽ lặng lẽ phát sinh ở nơi y không biết?
Chẳng lẽ đây là điều tất nhiên dù thời gian có đảo ngược cũng không cách nào xoay chuyển? Hay, đây là do y đảo ngược thời gian mới dẫn tới quỹ đạo lịch sử bị vặn vẹo chệch đường?
“Ông già… xuất phát mấy ngày rồi?”
“Ba ngày rồi.” Tôn Thủ phát hiện, biểu tình Phỉ Vô Thuật hoàn toàn trầm lặng lại, duy chỉ có đôi mắt đen kịt là sáng khiếp người, cứ như dã thú bị bức điên, lộ ra móng vuốt sắc bén cuối cùng.
“Con muốn đi.” Phỉ Vô Thuật không cho phép cự tuyệt, kiên định đưa ra yêu cầu.
Tôn Thủ nhíu chặt mày, “Vô Thuật thiếu gia, cậu nên lấy việc học làm trọng.”
“Ông già… có thể sẽ xảy ra chuyện. Con nhất định phải tìm ông ấy về!” Phỉ Vô Thuật nhìn chằm chằm Tôn Thủ, “Cho dù là thế, Tôn Thủ chú cũng không đáp ứng con sao?”
Biểu tình Tôn Thủ lập tức cứng đờ: “Vô Thuật thiếu gia biết cái gì sao? Tại sao lại nói thế?”
“Con không có chứng cứ nào để lấy ra.” Phỉ Vô Thuật thở dài một cái, trong con mắt đen bóng mơ hồ có ánh nước, “Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng ông già, con vẫn không đến mức nói bừa. Chú Tôn Thủ, lần này xin chú tin con!”
“Đợi đã. Cậu để tôi nghĩ.” Tôn Thủ đơn phương ngắt liên lạc, để lại Phỉ Vô Thuật lặng lẽ đứng dưới gốc cây, cứ như một bức tượng đá bị bỏ quên nơi hoang dã, lạnh lẽo bạc màu, tựa như lòng y lúc này.
Chú Tôn Thủ… xin chú nhanh lên…
Y ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nhìn bầu trời chi chít vì sao, cố gắng thoát khỏi ký ức bi thương tuyệt vọng đời trước… sự thật còn chưa đậy nắp quan tài, dễ dàng kết luận còn quá sớm, Phỉ Vô Thuật, mày nên tranh thủ thời gian.
Hải Lam tinh.
Tôn Thủ đi ra ngoài phòng, lúc này Hải Lam tinh đang đổ cơn mưa nhỏ lất phất, không khí mát mẻ mà ẩm ướt. Trong hơi thở đã cảm nhận được thần thanh khí sảng, đầu óc cũng rõ ràng hơn nhiều, thế là rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt liền như đèn kéo quân, toàn bộ hiện lên trong não.
Phỉ đầu trước khi đi cẩn thận dặn dò, không được nói cho bất cứ ai, bao gồm cả Vô Thuật.
Sau khi phỉ đầu đi, gần đây không hiểu sao có cảm giác nóng ruột không hay.
Ánh mắt lấp lánh trong suốt dưới ánh trăng sao của Vô Thuật.
“Phỉ đầu, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tôi làm trái chỉ lệnh của ngài.” Tôn Thủ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã hoàn toàn trầm tĩnh, gọi lại con số trên máy thông tin, lần này, ông chọn tin tưởng Vô Thuật thiếu gia.
“Vô Thuật thiếu gia.” Vẫn đang đứng ở chỗ vừa rồi, nếu ông không trả lời, sẽ đứng ở đó một đêm sao?
“Chú Tôn Thủ.” Cho nên, sớm đã đoán được chú Tôn Thủ tất nhiên sẽ không giấu tôi.
Vì cùng một người, trên hai gương mặt xuất hiện kiên định giống nhau.
Phỉ Vô Thuật nhếch môi, nghiêm túc nói: “Cho con biết chân tướng, đừng phô diễn, chú Tôn Thủ.”
Tôn Thủ bất đắc dĩ nhìn y: “Vô Thuật thiếu gia, cậu luôn có biện pháp khiến tôi mở miệng.”
“Phỉ đầu đi đã sáu ngày rồi.” Tôn Thủ nhẹ nói, “Không phải ba ngày.”
Phỉ Đồ không trở về Hải Lam tinh, mà giữa đường đã bí mật lên tinh hạm khác Tôn Thủ an bài, tới một nơi mà cả Tôn Thủ cũng không biết. Còn về tin phỉ đầu khám phá tinh cầu mới, đương nhiên là làm giả cho người khác coi. Cái thứ như tinh cầu mới, trong tay gia tộc lớn hơi cổ xưa một chút đều nắm giữ mấy cái không đăng ký ở liên bang rồi.
“Nơi không biết tên đó, rốt cuộc ở đâu?” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc trợn to mắt vì sự thật vừa nghe được, thì ra Tùng Sơn tinh chỉ là một cái danh hiệu trưng ngoài mặt? Thì ra ông già là bí mật đến một chỗ khác?
Vậy trước kia, có phải ông già cũng như lần này, không đi tinh cầu mới, mà đến địa điểm chân chính lần này?
Vậy thì, cái gọi là nhiễm virus trên tinh cầu mới, rốt cuộc là lời nói dối do ai tạo ra?
Tôn Thủ nhìn gương mặt càng lúc càng lạnh lẽo của Phỉ Vô Thuật, khẽ thở dài: “Tinh vực hỗn loạn. Nơi phỉ đầu đi, là nơi đó, tôi chỉ được cho biết điểm này.
Giờ này, ông già lười biếng đó không thể còn ở dưới căn cứ ngầm tuần tra chứ? Phỉ Vô Thuật vừa bâng quơ suy đoán hành động của Phỉ Đồ, vừa liếc nhìn tín hiệu đang kết nối trên màn hình, nhưng bất ngờ là, trên màn hình không hiển thị gương mặt thô kệch của Phỉ Đồ, mà vẫn là một hàng chữ lớn màu đỏ như trước__
“Không thể tìm được tín hiệu người liên hệ, có thể nguyên nhân như sau: 1, Máy thông tin của đối phương bị hư; 2, Số thông tin của đối phương đã bị xóa; 3, Đối phương đang ở một nơi đặc thù, không cách nào xây dựng liên kết lưới mạng…”
Chuyện gì vậy? Phỉ Vô Thuật nhíu mày, ông già đang làm gì nữa?
Nghĩ nghĩ, dứt khoát ấn số máy thông tin của quản gia Tôn Thủ, lúc này, chính là lúc thể hiện sự toàn năng của ông chú quản gia.
“Vô Thuật thiếu gia?” Máy thông tin kết nối, lúc thấy Phỉ Vô Thuật, gương mặt không biểu cảm của Tôn Thủ có thêm nụ cười quan tâm, “Có chuyện gì sao?”
Đối diện sự quan tâm không chút che giấu của trưởng bối, thái độ lười biếng vui đùa của Phỉ Vô Thuật cũng tự động thu liễm lại, quy củ đáp: “Chú Tôn Thủ, con muốn liên lạc ông già, nhưng vẫn không liên lạc được, chuyện gì vậy? Ông ấy lại chạy đi dâu rồi?” Nói đến phần sau, hoàn toàn là thái độ hoài nghi không tín nhiệm, ông già không nghiêm chỉnh đó, sẽ làm việc gì tốt sao?
“Phỉ đầu sao?” Tôn Thủ chậm rãi chớp mắt, nghĩ tới dặn dò cẩn trọng của Phỉ Đồ, lời lên tới miếng liền chuyển hướng, ông bình tĩnh nói, “Mấy ngày trước, dưới Phỉ gia mới phát hiện một tinh cầu tự nhiên, phỉ đầu rất hứng thú, mới trở về từ tinh cầu thủ đô, đã trực tiếp đi. Hiện tại đại khái còn đang ở không gian tối, thông tin không thông cũng bình thường.”
Mới phát hiện… tinh cầu tự nhiên… từ ngữ nhạy cảm đánh thẳng vào sâu trong ký ức…
Mí mắt Phỉ Vô Thuật giật mạnh, một cảm giác lo sợ mãnh liệt khiến sắc mặt y lập tức tái nhợt, mảnh vỡ ký ức kiếp trước giống như thủy triều ào tới, như nhấn chìm y trong đó.
… Khi đó y đã phế rồi, chỉ ở trong căn cứ ngầm của Phỉ gia. Vì không cách nào qua được cửa ải của chính mình, nên không cách nào đối mặt Phỉ Đồ, cho nên một năm trời, gần như cũng không gặp mặt mấy lần. Phỉ Đồ cũng biết tâm trạng của y, nên nhân nhượng y, cũng tránh đi, yên tĩnh chờ đợi ngày y hồi phục tự tin.
Nhưng Phỉ Đồ và y đều không đợi được đến ngày có thể một lần nữa cười chế nhạo lẫn nhau.
Hôm đó y đang ở trong căn cứ ngầm, huấn luyện một đám nhóc trẻ tuổi, tay và tinh thần lực của y đã phế, nhưng kinh nghiệm vẫn còn, y đặt mơ ước giữa đường chết yểu của mình lên người những đứa trẻ này. Khi đó y nhận được thông tin của Phỉ Đồ, Phỉ Đồ cười hì hì nói muốn đi khám phá một tinh cầu tự nhiên mới phát hiện, hỏi y có muốn đi cùng không.
Lúc đó y căn bản không muốn ra khỏi căn cứ ngầm một bước, cả ngày trừ huấn luyện người khác, là trầm mê trong Tân Đại Lục OL, rất dứt khoát cự tuyệt lời Phỉ Đồ. Mà đáp án của y cũng là Phỉ Đồ sớm dự liệu được, Phỉ Đồ cười dặn dò y chú ý thân thể, rồi ngắt liên lạc.
Hiện tại nghĩ lại, đó là lần giao lưu bình thường cuối cùng của hai cha con họ.
Một tháng sau, tinh hạm của Phỉ Đồ trở về Phỉ gia. Đồng thời, Phỉ Vô Thuật ở dưới căn cứ ngầm cũng nhận được tin dữ còn hơn cả y bị phế: Phỉ Đồ trong quá trình khám phá tinh cầu mới nhiễm phải loại virus không biết, tính mạng nguy ngập.
Y như phát điên lao khỏi căn cứ ngầm, xông vào phòng bệnh của Phỉ Đồ, đối diện với người đàn ông hôn mê bất tỉnh, cứ như sẽ ngủ mãi không tỉnh, chấn kinh không cách nào tin tưởng sự thật trước mắt. Khi đó mặt trời quá chói, con mắt đã lâu chưa thấy ánh sáng tự nhiên khô cằn chảy xuống từng giọt nước mắt, thấm ướt cả gương mặt.
Sau đó chính là trị liệu không ngừng nghỉ, lập tổ chuyên trị liệu, khai quật các dược tề sư nổi danh ở khắp nơi trên liên bang liên tục đưa ra phương án mới nhất, liên tục thử trị liệu, liên tục hy vọng, liên tục thất vọng… cho đến cuối cùng là tuyệt vọng không cách nào ngăn cản.
Có lẽ là quá mức tuyệt vọng, mới không hề phát giác Phỉ Vô Tranh cuối cùng đã hành động, khi Phỉ Vô Tranh đứng trước mặt mình, còn chậm chạp không đưa ra phản ứng gì… mười năm trước thế giới của y đã sụp đổ, là anh em là người nhà chống đỡ một vùng trời cho y, năm năm trước cha y nằm trên giường bệnh, ngủ mê như người chết, thế giới của y bồi hồi giữa hy vọng vô tận và tuyệt vọng vô tận, lên xuống nhấp nhô, chịu đủ giày vò, mà ngày đó, cha của y, phỉ đầu cường đại hào sảng của Phỉ gia cuối cùng đã ra đi, thế giới của y cũng nhanh chóng sụp đổ, tan thành từng mảnh nhỏ…
Phỉ Vô Tranh, là đả kích nặng nề cuối cùng tới thế giới của y, đả kích không cách nào khôi phục nữa.
Đó là ngày tháng tràn đầy tối tăm tuyệt vọng nôn nóng, Phỉ Vô Thuật đã từng nghĩ qua trăm ngàn lần, nếu lúc ở căn cứ ngầm y nhận được liên lạc của Phỉ Đồ, câu trả lời của y là muốn đi cùng ông, vậy kết cục liệu có thay đổi hay không?
Y từng rất hy vọng thời gian có thể đảo ngược, có thể để y đi vãn hồi, nhưng vào lúc hô hấp của Phỉ Đồ dừng lại, y nước mắt đầy mặt, tâm như tro tàn, cuối cùng đã không còn ảo tưởng không hiện thực đó nữa.
__ Nhưng, sau khi y chết, thời gian của y, thật sự đảo ngược!
Sau khi trọng sinh, y từng nghĩ rất nhiều, phải làm thế nào, nên làm thế nào, y tràn đầy ý chí suy nghĩ, xây dựng nhân sinh tương lai. Nhưng trong tương lai của y, nét bút sắc mực đậm nhất, lại là vẽ trên người Phỉ Đồ.
Y nghĩ, nếu năm năm sau, Phỉ Đồ muốn đi khám phá tinh cầu mới đó, y nhất định phải ngăn cản. Cho dù không cách nào ngăn cản, y cũng sẽ đi cùng ông. Tuyệt không cho phép lịch sử lặp lại, đánh cược tính mạng lần thứ hai của mình!
Nhưng, y vừa nghe được cái gì?
Tinh cầu mới phát hiện? Ông già đi rồi?
Y không cách nào nghĩ ra, lúc này Phỉ gia phát hiện được tinh cầu tự nhiên từ chỗ nào?
Phỉ Vô Thuật ánh mắt cố chấp khóa chặt Tôn Thủ, âm thanh nặng nề: “Chú Tôn Thủ, chú không lừa con chứ?”
“Sự thật quả thật là thế.” Tần Dực mặt mày căng chặt, trong mắt lại chảy ra lo lắng, “Vô Thuật, bên con xảy ra chuyện gì sao?” Tại sao nhìn đứa trẻ này lại giống như đang ở trạng thái phòng bị cao độ chỉ cần chạm vào sẽ nổi điên công kích?
“Tinh cầu nào?” Giọng Phỉ Vô Thuật cứng đờ hỏi từng chữ, “Cũng nên có tên chứ… nếu đã phát hiện.”
Lúc này, toàn thân y giống như đang ngâm trong nước đá, trực giác không may khiến y căng chặt thần kinh, trên trán trong lòng bàn tay đều tràn đầy mồ hôi lạnh… nhất thiết, nhất thiết đừng là…
Đừng là…
Tùng Sơn tinh!
“Là Tùng Sơn tinh.” Tôn Thủ tùy tiện đặt ra một cái tên, sau đó nhìn thấy mặt Phỉ Vô Thuật thoáng cái mất đi huyết sắc, ánh mắt chấn động lại mịt mờ, cứ như đứa trẻ lạc đường.
Làm sao có thể?! Làm sao lại thế?! Còn chưa đến năm năm sau không phải sao?!
Phỉ Vô Thuật há miệng, nhưng không cách nào phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tại sao lại tới trước năm năm? Tại sao lần này ông già một thông tin cũng không nhắn cho y? Tại sao chuyện cố gắng muốn vãn hồi vẫn sẽ lặng lẽ phát sinh ở nơi y không biết?
Chẳng lẽ đây là điều tất nhiên dù thời gian có đảo ngược cũng không cách nào xoay chuyển? Hay, đây là do y đảo ngược thời gian mới dẫn tới quỹ đạo lịch sử bị vặn vẹo chệch đường?
“Ông già… xuất phát mấy ngày rồi?”
“Ba ngày rồi.” Tôn Thủ phát hiện, biểu tình Phỉ Vô Thuật hoàn toàn trầm lặng lại, duy chỉ có đôi mắt đen kịt là sáng khiếp người, cứ như dã thú bị bức điên, lộ ra móng vuốt sắc bén cuối cùng.
“Con muốn đi.” Phỉ Vô Thuật không cho phép cự tuyệt, kiên định đưa ra yêu cầu.
Tôn Thủ nhíu chặt mày, “Vô Thuật thiếu gia, cậu nên lấy việc học làm trọng.”
“Ông già… có thể sẽ xảy ra chuyện. Con nhất định phải tìm ông ấy về!” Phỉ Vô Thuật nhìn chằm chằm Tôn Thủ, “Cho dù là thế, Tôn Thủ chú cũng không đáp ứng con sao?”
Biểu tình Tôn Thủ lập tức cứng đờ: “Vô Thuật thiếu gia biết cái gì sao? Tại sao lại nói thế?”
“Con không có chứng cứ nào để lấy ra.” Phỉ Vô Thuật thở dài một cái, trong con mắt đen bóng mơ hồ có ánh nước, “Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng ông già, con vẫn không đến mức nói bừa. Chú Tôn Thủ, lần này xin chú tin con!”
“Đợi đã. Cậu để tôi nghĩ.” Tôn Thủ đơn phương ngắt liên lạc, để lại Phỉ Vô Thuật lặng lẽ đứng dưới gốc cây, cứ như một bức tượng đá bị bỏ quên nơi hoang dã, lạnh lẽo bạc màu, tựa như lòng y lúc này.
Chú Tôn Thủ… xin chú nhanh lên…
Y ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nhìn bầu trời chi chít vì sao, cố gắng thoát khỏi ký ức bi thương tuyệt vọng đời trước… sự thật còn chưa đậy nắp quan tài, dễ dàng kết luận còn quá sớm, Phỉ Vô Thuật, mày nên tranh thủ thời gian.
Hải Lam tinh.
Tôn Thủ đi ra ngoài phòng, lúc này Hải Lam tinh đang đổ cơn mưa nhỏ lất phất, không khí mát mẻ mà ẩm ướt. Trong hơi thở đã cảm nhận được thần thanh khí sảng, đầu óc cũng rõ ràng hơn nhiều, thế là rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt liền như đèn kéo quân, toàn bộ hiện lên trong não.
Phỉ đầu trước khi đi cẩn thận dặn dò, không được nói cho bất cứ ai, bao gồm cả Vô Thuật.
Sau khi phỉ đầu đi, gần đây không hiểu sao có cảm giác nóng ruột không hay.
Ánh mắt lấp lánh trong suốt dưới ánh trăng sao của Vô Thuật.
“Phỉ đầu, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tôi làm trái chỉ lệnh của ngài.” Tôn Thủ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã hoàn toàn trầm tĩnh, gọi lại con số trên máy thông tin, lần này, ông chọn tin tưởng Vô Thuật thiếu gia.
“Vô Thuật thiếu gia.” Vẫn đang đứng ở chỗ vừa rồi, nếu ông không trả lời, sẽ đứng ở đó một đêm sao?
“Chú Tôn Thủ.” Cho nên, sớm đã đoán được chú Tôn Thủ tất nhiên sẽ không giấu tôi.
Vì cùng một người, trên hai gương mặt xuất hiện kiên định giống nhau.
Phỉ Vô Thuật nhếch môi, nghiêm túc nói: “Cho con biết chân tướng, đừng phô diễn, chú Tôn Thủ.”
Tôn Thủ bất đắc dĩ nhìn y: “Vô Thuật thiếu gia, cậu luôn có biện pháp khiến tôi mở miệng.”
“Phỉ đầu đi đã sáu ngày rồi.” Tôn Thủ nhẹ nói, “Không phải ba ngày.”
Phỉ Đồ không trở về Hải Lam tinh, mà giữa đường đã bí mật lên tinh hạm khác Tôn Thủ an bài, tới một nơi mà cả Tôn Thủ cũng không biết. Còn về tin phỉ đầu khám phá tinh cầu mới, đương nhiên là làm giả cho người khác coi. Cái thứ như tinh cầu mới, trong tay gia tộc lớn hơi cổ xưa một chút đều nắm giữ mấy cái không đăng ký ở liên bang rồi.
“Nơi không biết tên đó, rốt cuộc ở đâu?” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc trợn to mắt vì sự thật vừa nghe được, thì ra Tùng Sơn tinh chỉ là một cái danh hiệu trưng ngoài mặt? Thì ra ông già là bí mật đến một chỗ khác?
Vậy trước kia, có phải ông già cũng như lần này, không đi tinh cầu mới, mà đến địa điểm chân chính lần này?
Vậy thì, cái gọi là nhiễm virus trên tinh cầu mới, rốt cuộc là lời nói dối do ai tạo ra?
Tôn Thủ nhìn gương mặt càng lúc càng lạnh lẽo của Phỉ Vô Thuật, khẽ thở dài: “Tinh vực hỗn loạn. Nơi phỉ đầu đi, là nơi đó, tôi chỉ được cho biết điểm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất