Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 67: Kinh biến 3

Trước Sau
“Lallot, nhờ cậu một chuyện.”

Đứng trong vườn hoa rực rỡ của khoa làm vườn, Phỉ Vô Thuật nhìn bạn tốt đang cắt tỉa cành cây, thành khẩn đưa ra thỉnh cầu.

“Nói đi.” Động tác trong tay Lallot không dừng lại, chỉ cười liếc mắt nhìn y một cái, trêu chọc, “Từ nhỏ tới lớn, chuyện cậu nhờ tôi còn ít sao?”

“Xem ra Lallot cậu còn không biết chuyện này.” Phỉ Vô Thuật trấn định nói, “Ông già nhà tôi xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện?!” Lallot dừng động tác, đứng thẳng dậy, con mắt màu xanh nghiên cứu nhìn Phỉ Vô Thuật vẻ mặt bình tĩnh, không đoán được chuyện xảy ra đó rốt cuộc lớn cỡ nào. Hắn nhíu mày, “Tại sao tôi không nhận được tin tức?”

Ba gia tộc lớn tầng tầng liên hệ ỷ lại vào nhau, đã được kết dính thành một lực lượng trong lịch sử kéo dài. Trừ chuyện cực kỳ cơ mật ra, những tin tức khác đều là chung. Nếu Phỉ Đồ xảy ra chuyện, người thừa kế nhà Caesar là hắn, sẽ được thông báo ngay lập tức.

Phỉ Vô Thuật nhún vai: “Đại khái là công phu bảo mật của chú Tôn Thủ làm quá tốt?” Ở ngoại giới, Phỉ Đồ còn đang trong quá trình khám phá tinh cầu mới, chưa trở về Phỉ gia.

Ánh mắt Lallot trở nên thận trọng, nếu chú Phỉ thật sự xảy ra chuyện, mà ngay cả nhà Caesar cũng không nhận được tin tức này, vậy chỉ có thể nói rõ, chuyện Phỉ Đồ gặp phải đã nghiêm trọng tới mức trừ một số ít tâm phúc ra, không thể để người ngoài biết được nữa. Một khi tin tức bị lộ ra ngoài, đối với thế giới ngầm mà nói, tất nhiên là một trận phong ba một trận động đất.

Chẳng lẽ… hắn chấn kinh nhìn Phỉ Vô Thuật: “Lẽ nào chú Phỉ chú ấy?!”

Phỉ Vô Thuật thẳng thắn: “Trước mắt hôn mê bất tỉnh, dược tề sư Phỉ gia nói là nhiễm loại virus chưa biết.”

Lallot nhạy bén hỏi lại: “Trên thực tế thì sao?”

Phỉ Vô Thuật cong mắt: “Tiểu Dực Dực nói là bị hạ độc, là thuốc độc mạn tính.”

“Tần Dực?” Lallot ngẩn người, tinh thần vốn đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng đi nhiều, “Anh ta mở miệng rồi à.” Hắn buồn cười lắc đầu, không rõ tại sao mình sẽ tín nhiệm một người chỉ mới gặp mặt chưa được mấy lần, giao lưu gần như bằng không đó như thế, nhưng lúc này tâm trạng cũng không còn lo lắng khẩn trương nữa, chỉ là hiểu rõ, hắn ngẫm nghĩ, mới chậm rãi mở miệng: “Là muốn điều chế thuốc giải sao?”

Tần Dực có thể ở tinh hệ Hà Việt phối chế ra thuốc khiến người ta hoa mắt hỗn loạn, nhưng ở liên bang, thời gian tiếp xúc quá ngắn, lý giải với dược tính thực vật còn cạn, một mình phối thuốc sẽ lãng phí rất nhiều thời gian vào thí nghiệm dược tính. Mà chuyện Phỉ Đồ không thể kéo dài, do đó liền cần sự trợ giúp của Lallot, đối với Tần Dực, Lallot tương đương với một từ điển bách khoa về thực vật liên bang, chuyên môn dùng để phiên dịch các phương thuốc của Hà Việt thành của liên bang.

Lallot đã là làm từ điển bách khoa mấy lần rồi, lần này tự nhiên cũng đoán được dụng ý của Tần Dực.

Quả nhiên, Phỉ Vô Thuật sảng khoái gật đầu: “Làm phiền cậu rồi, Lallot.”

“Tuy chỉ được xem thành một cuốn bách khoa toàn thư biết đi rất buồn bực…” Lallot nhẹ gật đầu trong ánh mắt không chút bất ngờ của Phỉ Vô Thuật, mỉm cười nói: “Nhưng tôi sẽ tận lực.”… Không phải tận lực cung cấp trợ giúp phiên dịch, mà là tận lực kiên nhẫn không đi cướp đoạt dụng cụ thí nghiệm, điểm này không thể nói cho Phỉ Vô Thuật nghe được.

Hợp tác với Tần Dực, thật sự buồn bực. Lallot đã len lén báo oán với Ngô Khởi rất nhiều lần, nhìn động tác mây trôi nước chảy của Tần Dực, là một dược tề sư sẽ cảm thấy ngứa ngáy, nhưng hắn lại bị Tần Dực nghiêm cấm đụng vào bất cứ dụng cụ nào. Lý do là không thể theo kịp tiết tấu của hắn, sẽ làm loạn trình tự phối chế, ảnh hưởng hiệu quả thuốc.

Anh uyển chuyển chút không được hả? Ngữ khí nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ là muốn gây chuyện sao? Dù là ông bố dịu dàng cỡ nào cũng sẽ cào tường được không!

“Phải cực khổ cậu rồi.” Phỉ Vô Thuật cười hì hì nói, “Tiểu Dực Dực nói vì hiệu quả, lần này anh ấy sẽ rất nghiêm khắc.”



“Vì chú Phỉ, tôi cũng sẽ phụng bồi.” Mí mắt Lallot giật vài cái không may, cố gắng giữ nụ cười ôn hòa, nội tâm thì lại là một cơn mưa xối xả, lần này sẽ rất nghiêm khắc? Lẽ nào mấy lần trước thả lỏng rất nhiều sao? Tần đại thiếu, trong mắt anh, rốt cuộc phải nghiêm khắc đến trình độ nào mới gọi là nghiêm khắc?!

“Ừm, vậy tôi trở về trước.” Phỉ Vô Thuật cười nói, “Chú Tôn Thủ đã giao một phần sản nghiệp gia tộc cho tôi xử lý, nói là tôi đã đến lúc dần tiếp xúc những thứ này rồi. Vốn nên là ông già chỉ dẫn tôi, nhưng gần đây chỉ có thể dựa vào bản thân chậm rãi mày mò.”

Y khoác tay với Lallot: “Hợp tác tốt với Tiểu Dực Dực. Ông già sớm một ngày tỉnh lại, lượng công việc của tôi sẽ giảm bớt sớm một ngày. Toàn nhờ vào hai người đấy!”

“Đợi đã, Vô Thuật…”

“Còn chuyện gì sao?” Phỉ Vô Thuật nghiêng đầu nhìn hắn.

“Không, không có gì.” Lallot nhìn con mắt sáng rực của Phỉ Vô Thuật, nuốt lại lời muốn nói. Tại sao lại tín nhiệm Tần Dực như thế, lẽ nào không lo lắng hắn không điều chế được thuốc giải, chú Phỉ sẽ không thể tỉnh lại được nữa sao? Nhưng nhìn Phỉ Vô Thuật hiện tại không có chút biểu cảm âm ú nào, thật sự không hỏi ra được câu hỏi tàn khốc như vậy.

“Tiểu Dực Dực đang tới Bồi Hương tinh, đợi cậu ở Tương Thủy Cốc gia.” Phỉ Vô Thuật gõ đầu, “Suýt quên mất, ừm, truyền lời xong rồi, tôi đi đây.”

Y quay người bước đi, khóe môi mang nụ cười, Lallot muốn hỏi gì, cùng hắn trưởng thành y làm sao có thể không nhìn ra. Lo lắng cho ông già đương nhiên có, nhưng nghĩ tới lời hứa bình tĩnh của người đó__ “Nhiều nhất một tháng, nếu Lallot không kéo chân sau.”…

A, lược bỏ nửa câu sau là được, lời này thật sự khiến người ta an tâm, đặc biệt là khi hiểu rõ người này trước giờ luôn cực kỳ nghiêm cẩn. Thế là tự nhiên cũng rất yên tâm.

Đưa mắt nhìn Phỉ Vô Thuật đi xa, Lallot ném lại công cụ chỉnh sửa trong tay, nghiêng đầu nhìn Ngô Khởi bên cạnh: “Tôi thật sự rất hiếu kỳ, Vô Thuật rốt cuộc làm sao ở chung với Tần đại thiếu.” Hắn nghĩ tới ánh mắt lạnh nhạt đạm nhiên của Tần Dực, còn có ngữ khí ghét bỏ chọc người nổi giận, liền thay Vô Thuật cảm thấy dạ dày thật đau.

Ngô Khởi hiếm được hơi híp đôi mắt màu đỏ cười, hắn thấp giọng nói: “Tôi cũng rất hiếu kỳ, một tháng tiếp theo, rốt cuộc anh nên làm sao ở chung với Tần Dực.” Hắn rất muốn lại được chê cười bộ dạng không bình tĩnh của Lallot lần nữa, so với sự trầm ổn đáng tin bình thường, trời sụp xuống cũng là bộ mặt cười, bộ dạng kia thú vị hơn nhiều.

Khóe miệng Lallot giật giật, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời: “Nghiêm khắc à… nghiêm khắc của Tần đại thiếu chính là địa ngục phải không?”

Lắc đầu, không suy đoán một tháng tối tăm tiếp theo nữa, hắn bất đắc dĩ cười nói: “Trở về thôi, phải về Bồi Hương tinh sao? Phải nghĩ ra một lý do tốt để cáo biệt Brolin thôi.” Hắn nghiền ngẫm hạ mắt.

Trở về ký túc xá, liếc thấy một đống lớn tư liệu học tập chú Tôn Thủ đặt mua từ lưới mạng, nụ cười trên mặt Phỉ Vô Thuật liền sụp đổ__ cái này tuyệt đối là gần đây tâm trạng chú Tôn Thủ quá đè nén nên tìm người phát tiết! Sao y chưa từng nhìn thấy ông già ôm một đống sách lớn thế này để coi? Sao y chỉ thấy ông già nhà mình muốn nhẹ nhõm thế nào thì nhẹ nhõm thế đó?!

Ngồi trước bàn khổ đại thù thâm nghĩ một lượt, Phỉ Vô Thuật cuối cùng ngộ ra, so với ông già, y thiếu chính là một quản gia toàn năng! Làm loại chuyện này, Tiểu Dực Dực thích hợp nhất, chẳng qua hiện tại Tiểu Dực Dực không có đây…

Phỉ Vô Thuật đại gia co giật khóe mắt, liếc nhìn ai đó giả chết trên giường: “Adolf, mấy ngày trước tôi vì cậu bôn ba mệt nhọc vất vả các loại, hiện tại cho cậu một cơ hội hồi báo tôi.”

“Tôi không cần cơ hội này được không?” Adolf buồn bực ôm gối, rầu rĩ hỏi.

“Không thể.” Phỉ Vô Thuật tà ác nhếch môi, thỉnh thoảng chơi trò dưỡng thành quản gia, hình như cũng không tồi.

Tinh hệ Hà Việt.

Lallot trước giờ không phải người làm việc lề mề, sau khi đáp ứng Phỉ Vô Thuật, hắn liền cùng Ngô Khởi về ký túc xá, đăng nhập tinh hệ Hà Việt.

Sau khi Tần Dực rời khỏi Bạch Băng tinh, Lallot vẫn ở lại chỗ này… vì, Brolin chủ nhân nơi này, tựa hồ đặc biệt ưu ái hắn.



Nếu không phải ngay từ đầu đã hoài nghi Brolin, Lallot cho rằng, nói không chừng hắn sẽ kết bạn với người này. Tuy Brolin hoàn toàn không có một chút hơi người nào, lúc ở chung sẽ cảm thấy người bên cạnh khô khan như người máy, nhưng học thức sâu rộng cùng với kiến giải đặc biệt đối với mọi chuyện đó, đủ khiến người ta khâm phục không thôi.

Sau khi hắn ra khỏi căn phòng trong lòng núi Bạch Băng tinh, liền tới phòng Brolin.

Cửa phòng đang mở, nhìn vào trong, có thể nhìn thấy Brolin đang ở trong phòng xem sách, trừ con mắt màu xanh nhạt thỉnh thoảng chuyển động, hắn giống như một bức tượng băng điêu khắc không có hô hấp chẳng chút động đậy. Nếu người nhát gan nhìn thấy, nói không chừng sẽ bị dọa rớt tim.

Lallot nâng tay gõ lên cánh cửa, phát ra âm thanh tỏ vẻ có người tới.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Brolin buông sách xuống, nhìn sang bên này, ngữ điệu lạnh băng cứng nhắc: “Cốc Úc, có chuyện?”

“Trong nhà có chuyện, tôi phải về rồi.” Lallot chỉ thẳng trọng điểm, “Tới nói với anh một tiếng, cảm ơn chiếu cố mấy ngày này.”

“Không cần cảm ơn.” Brolin đẩy xe lăn tới trước mặt hắn, ngước mắt nói: “Chuyện trong nhà, cần giúp đỡ không?”

“Cái này thì không cần.” Lallot cười nói, “Cũng không phải chuyện gì lớn.”

“Ừm.” Brolin cũng không níu giữ, con mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm Lallot, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo ngay cả nội tạng huyết quản cũng bị nhìn thấu, “Vậy thì, đi đường bình an.”

“Lần sau gặp.” Lallot ôn hòa tạm biệt, dưới ánh mắt chăm chú của Brolin, đi tới điểm neo đậu bên ngoài.

Cho đến khi trong hành lang không còn nghe được tiếng vọng của bước chân, Brolin mới thu lại ánh mắt nhìn hành lang trống rỗng, mặt không biểu cảm xoay bánh xe lăn trở về phòng, tiện tay khóa trái cửa.

Phỉ Đồ xảy ra chuyện, Cốc Úc cậu liền phải vội về Tương Thủy Cốc gia sao?

Nhận ra tác dụng của thuốc rồi? Muốn giống như lần trước giải thâu thiên hoán nhật, điều phối thuốc giải trị liệu cho Phỉ Đồ sao?

Brolin tựa trên xe lăn, chậm rãi nhắm mắt lại, Cốc Úc… không, nên nói là Phỉ Vô Thuật, đừng cho rằng có một điều phối sư làm núi dựa, thì có thể không sợ hãi bất cứ loại thuốc nào. Trừ khi cậu đoạt xác là Tần Dực, nếu không thuốc lần này, đã định không thể giải được.

Trong một tầng lầu trong quân doanh trú đóng, trong một căn phòng bí mật đơn giản, người đàn ông nằm trong khoang dinh dưỡng mở mắt ra, con mắt màu xám lạnh lẽo không có tình cảm nhân loại chậm rãi chớp chớp, thích ứng với ánh đèn chói mắt.

Người có thể giải được thuốc do Hastings hắn điều chế, cho dù ở tinh hệ Hà Việt, cũng chỉ có mình Tần Dực.

Mà Phỉ Vô Thuật và Tần Dực, hai người khác biệt như trời với đất, vĩnh viễn cũng không thể nào có liên hệ.

Vì thế, kết cục của Phỉ Đồ đã định chỉ có một.

Bước ra khỏi khoang dinh dưỡng, thông báo cho Tô Đường và Ninh Thanh Lưu tới phòng sách, hắn liền đi vào phòng tắm.

Tất cả đã được bày mưu đặt kế, hắn xác định như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau