Chương 72: Kịch bản không còn lặp lại 5
Trong lúc tiếp cận cơ giáp bạc trắng, Phỉ Vô Thuật quả quyết khởi động hệ thống mai phục ẩn náu, cơ giáp từ đầu tới chân thoáng cái dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, biến mất vô tung vô ảnh.
Muốn diễn lại trò cũ sao?
Enzo bình tĩnh khởi động hệ thống phản mai phục, đừng tùy tùy tiện tiện xem hắn là mấy tên cặn bã trong học viện đó!
Luận tính năng của cơ giáp đặc chế, quân đội liên bang còn phải sợ ai?
Hành động của cơ giáp Phỉ Vô Thuật bại lộ rõ ràng trong mắt Enzo, muốn tránh hắn đi tới chỗ Phỉ Vô Tranh sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Enzo biết bố cục hôm nay khổng lồ cỡ nào, đây đã là lực lượng lớn nhất có thể điều động dưới tiền đề không kinh động tới thế lực Phỉ gia, trừ hắn ra, xung quanh chỗ nào cũng mai phục kỵ sĩ cơ giáp khác, bao vây toàn bộ vùng đất này, phong kín bất cứ con đường nào có thể chạy thoát.
Mà Phỉ Vô Tranh là con tin cuối cùng, sẽ dốc sức giữ Phỉ Vô Thuật lại chỗ này!
Nếu đối thủ dưới tình huống con tin bị uy hiếp bại trên tay mình, thắng lợi như vậy cũng là sỉ nhục. Trong mắt Enzo vụt qua một chút sắc bén, hắn sẽ giải quyết người này trước khi Hồng Ưng uy hiếp Phỉ Vô Thuật, tuyệt đối sẽ không để Hồng Ưng có cơ hội mở miệng!
Cơ giáp bạc trắng giơ cự cung năng lượng trong tay lên, giữa nhắm và bắn ra gần như không có chênh lệch thời gian, một mũi tên năng lượng màu xanh vô thanh rạch phá không khí, nhắm thẳng vào cơ giáp màu đen, sắc bén mà nhanh chóng, chớp mắt đã tới.
Cơ giáp đen vốn đang trong trạng thái chạy, mắt thấy đã không cách nào tránh được mũi tên tốc độ cao, nhưng thân cơ giáp ngay lúc này lại gập eo xuống dưới một cách quái dị, mũi tên năng lượng bay xẹt qua thanh kiếm sau lưng, trực tiếp trúng vào một tòa nhà cao tầng phía trước, lập tức một tiếng nổ vang lên, đất đá tung tóe, đợi sau khi đất đá lắng xuống một phần, tòa nhà đã trống rỗng một nửa, nếu còn tiếp tục, đại khái cả tòa nhà cũng sập.
Nè nè nè, cái đó là vũ khí cấm kỵ phải không? Phỉ Vô Thuật chậc một tiếng, là người kế thừa Phỉ gia, y cũng tuân thủ luật pháp không trang bị mấy loại vũ khí này, đối phương có thể là người của quân đội, cư nhiên còn biết pháp phạm pháp?
Xem ra đối mặt một cơ giáp đặc chế cùng bậc, hệ thống mai phục không có tác dụng. Nhưng đây cũng là chuyện trong dự liệu. Phỉ Vô Thuật thao tác cơ giáp, chuyển đổi tần số tránh bước nhỏ kinh điển được sử dụng, liên tục né tránh mũi tên năng lượng cắn chặt không buông, cảm khái không thôi, hôm nay quả nhiên gặp được cao thủ thật sự rồi, xem ra trong mắt đối phương, lần này là trận chiến cuối.
Sở dĩ chọn động thủ vào lúc này, đại khái là đã nhận được tin tức bên chỗ ông già phải không? Không, nên nói là, ông già chính là do bọn họ hạ thủ!
Trong mắt Phỉ Vô Thuật vô hỉ vô bi sau khi đã chuyên chú đến một cảnh giới nhất định, sau một bước trượt dài, thân cơ giáp màu đen vẽ một nửa đường cong nhanh gọn, rồi đột ngột dừng lại, chuyển hướng đối diện cơ giáp bạc trắng, không có một chút cảm xúc nhìn chằm chằm cơ giáp bạc trắng, để cho bọn họ cùng tính hết nợ đi!
Cơ giáp đen hơi ngửa người về trước, cứ như một con báo săn đang căng chặt cơ thể, sẵn sàng bùng phát, bước một bước lớn, cước bộ nhẹ nhàng mà linh hoạt không ngừng thay đổi phương hướng, đạp lên mặt đất lao vút về phía cơ giáp bạc trắng, tư thế linh hoạt đến khó tin, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng động tác liền mạch khiến người ta hoa mắt rối loạn này là do một cơ giáp nặng nề làm ra.
Ánh mắt Enzo trở nên nghiêm túc, căn cứ phân tích về trận khiêu chiến của Phỉ Vô Thuật trước đó, trên cơ giáp của y tất nhiên có tồn tại vũ khí bí mật, vũ khí khiến người ta không kịp phòng bị. Thượng tá Tô Đường phân tích, vũ khí đó có lẽ nằm ở lòng bàn tay cơ giáp!
Ánh mắt hắn rơi vào bàn tay cơ giáp màu đen, bắt đầu trở nên thận trọng, vũ khí có thể dễ dàng rạch vỏ ngoài cơ giáp, khiến cơ giáp không còn chút năng lực phòng ngự, yếu ớt như một tờ giấy, cho nên không thể đấu cận chiến!
Cơ giáp của Phỉ Vô Thuật đi là lộ tuyến cận chiến cực đoan, năng lực cận chiến yêu nghiệt, nhưng nếu không thể cận chiến, vậy thì sẽ yếu ớt chẳng đáng nhắc tới.
Cho nên phải ngăn cản y! Không thể để cơ giáp màu đen lại gần!
Quyết định chủ ý xong, cơ giáp màu bạc trắng nhanh chóng di chuyển, kéo giãn khoảng cách với cơ giáp màu đen, tay trái cầm cung, tay phải cầm mũi tên năng lượng, mỗi lần bắn ra, không khí sẽ vang lên tiếng vút chói tai.
Trong lúc né tránh, Phỉ Vô Thuật hoàn toàn không có thời gian rảnh để tiếp cận phản kích. Trên cơ giáp màu đen đã có thêm mấy vết tích bị năng lượng thiêu tới, đất đá tung tóe khiến vỏ ngoài phủ một tầng màu sắc ảm đạm. Có vẻ đã né ra lửa giận, cơ giáp màu đen rút lưỡi năng lượng điện từ bên chân ra, nghĩ y không có vũ khí tầm trung sao?!
Phỉ Vô Thuật híp mắt lại, nghĩ y không thể cận chiến thì không còn chút tác dụng nào à?
Khóe môi nở nụ cười cổ quái, sở dĩ cơ giáp theo dạng cận chiến cực đoan, chính là vì y có đủ nắm chắc khiến chiến cục trở nên có lợi cho mình, hoàn toàn không lo lắng bị cuộc chiến tầm xa kéo chân. Không có chút năng lực, sao dám đi đường cực đoan?
Y vẫn chưa quên, Tiểu Dực Dực còn đang nhìn đâu.
Lần trước nhẹ nhàng giải quyết trận khiêu chiến, hoàn toàn không để cho Tiểu Dực Dực cơ hội thưởng thức kỹ thuật cơ giáp y luôn lấy làm tự hào. Hôm nay quả quyết dùng di thể của cơ giáp bạc trắng này, thể hiện trọn vẹn thực lực của mình luôn.
Liếm liếm môi, mắt Phỉ Vô Thuật sáng kinh người. Cơ giáp màu đen một trái một phải cầm lưỡi năng lượng điện tử, lưỡi hồ quang điện xanh đậm nhấp nháy, tia sáng nguy hiểm mê người.
Enzo ngẩn người, còn chưa lại gần, Phỉ Vô Thuật đã cầm đoản đao ra làm gì? Là bệnh nặng tìm lang băm sao? Nhưng rất nhanh, hắn đã biết lưỡi năng lượng điện từ lấy ra làm gì.
Cơ giáp màu đen nâng cánh tay lên, lưỡi năng lượng điện từ vuột khỏi tay, một trái một phải gọi lẫn nhau, từ góc độ xảo quyệt bắn thẳng vào cơ giáp bạc trắng, hoàn toàn phong kín đường phía trước bên trái bên phải của hắn, chỉ còn có thể lùi ra sau.
Cái này không khoa học! Làm gì có ai tùy tùy tiện tiện ném vũ khí cận chiến quan trọng như thế ra ngoài!
Enzo kinh ngạc gần như ngây ra tại chỗ, nhưng cũng chỉ gần như mà thôi, đối mặt lưỡi đao bức gần, hắn vô thức làm ra phản ứng né tránh đầu tiên, chọn lựa chính xác lùi ra sau.
Nhưng hắn lùi nhanh, Phỉ Vô Thuật bức gần lại càng nhanh!
Khoảng cách giữa hai cơ giáp đang nhanh chóng rút ngắn, cho đến khi lưỡi năng lượng điện từ giữa không trung hội tụ lại, leng keng rớt xuống, khoảng cách giữa họ cũng chỉ còn mười mét ngắn ngủi.
Đối với cơ giáp mà nói, chẳng qua chỉ là vấn đề một bước trượt.
Enzo đầu ứa mồ hôi, khoảng cách, đã gần rồi! Ánh mắt hắn khóa chặt lòng bàn tay cơ giáp màu đen. Phải chú ý vũ khí ở đó.
Cung trên tay trái đã thu lại, cơ giáp bạc trắng đổi vũ khí khá nhanh, nắm đoản kích dài bằng cánh tay, cay độc quả đoán đâm vào khoang điều khiển của cơ giáp màu đen.
Tất cả động tác đều diễn ra chỉ trong chớp mắt, Phỉ Vô Thuật bình tĩnh nhìn lưỡi kích nhọn lạnh lẽo bức gần, cơ giáp ngữa người lùi ra sau một bước, thời cơ né tránh nhắm vừa đúng. Mà Enzo cũng không hy vọng có thể đả thương được y, chẳng qua là lại lần nữa kéo giãn được khoảng cách.
Nhưng sau khi cơ giáp màu đen đứng thẳng dậy lần nữa, không vội bức gần, ngược lại đưa tay lên vai, nắm lấy thanh kiếm lớn, chậm rãi rút ra. Thanh kiếm dài bằng thân cơ giáp, chiều dài hai chục mét, thân kiếm rộng gần một mét, bao trùm một tầng sắc xanh nội liễm, mỹ lệ thần bí, đồng thời không hiểu sao khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Con ngươi Enzo co rút trong thoáng chốc, cuối cùng muốn dùng tới cái này sao?!
Thanh kiếm thần bí chưa được dùng trong trận khiêu chiến, sau khi trận khiêu chiến được lan truyền, bị vô số người xem là sát chiêu áp đáy hòm của cơ giáp màu đen, xôn xao suy đoán uy lực cực đại của nó. Lần chiến đấu này, mấu chốt quyết định thắng lợi nằm trên thanh kiếm áp trụ này.
Lòng cảnh giác được vực lên mười hai lần, Enzo trầm lắng, chuẩn bị sẵn sàng đề phòng bất cứ biến cố nào.
Chỉ cần chống được công kích của thanh kiếm, vậy không còn gì phải sợ cơ giáp màu đen nữa. Enzo chuyên chú nhìn cơ giáp màu đen, trong mắt lóe tia kiên định, người thắng lợi nhất định là hắn!
Cơ giáp màu đen khép hai tay lại, giơ kiếm lên cao, cảnh tượng này nhìn vào mắt người khác, hùng dũng bá khí đến mức hút hồn hút phách, giống như chiến thần đỉnh thiên lập địa.
Nhưng Enzo không bị ảnh hưởng, trong lúc nhanh chóng chuyển đổi vị trí, còn bình tĩnh thay sang cung năng lượng để quấy nhiễu lộ tuyến hành động của cơ giáp màu đen.
Cơ giáp màu đen không ngừng thay đổi mười hai động tác né tránh cự ly ngắn, mặc kệ thân cơ giáp bị cung năng lượng bắn trúng vị trí không quan trọng, kiên định tiếp cận từng bước.
Mười lăm mét, mười bốn mét, mười ba mét…
__ Mười mét!
Mũi kiếm nhẹ nghiêng xuống, xem thế là muốn trực tiếp chém xuống!
Mắt Enzo trừng lớn, trong mắt là chuyên chú, tựa hồ cả đời chưa có lúc nào tập trung lực chú ý bằng hiện tại, toàn bộ tâm trí đều đặt lên thân kiếm đó. Khoảng cách thế này không thể tránh né, đoản kích ngăn cản đã nắm trong tay, một loạt phương án trợ lực rồi mượn thế lùi ra sau hiện rõ trong đầu, hắn đủ nắm chắc có thể ứng đối với uy hiếp lớn nhất hôm nay.
Mũi kiếm nghiêng xuống đến chín mươi độ… tóc đen bên má Enzo bị mồ hôi dán dính lên mặt.
Mũi kiếm nghiêng xuống đến bảy mươi độ… cánh tay cơ giáp bạc trắng run run giơ lên, chuẩn bị sẵn sáng nhắm chuẩn thời cơ cản đòn.
Mũi kiếm nghiêng xuống đến bốn mươi lăm độ… cơ giáp màu đen đột nhiên buông tay ra…
Cái, cái gì?!
Enzo trợn to mắt, buông tay rồi?! Ánh mắt đang khóa chặt mũi kiếm ngây dại nhìn thanh kiếm từ trên không rơi thẳng xuống đất, chỉ cần hơi nghiêng người, thân kiếm đã sợt qua bên cạnh rơi xuống, phát ra âm thanh nặng nề, cứ như một thanh sắt vụn bị người tùy ý vứt bỏ.
Thân thể cảnh giác cao độ lúc này cứng đờ, Enzo luôn nổi danh trầm ổn trong quân đội nhìn thanh kiếm bị phủ bụi dưới dất, cuối cùng bực bội văng tục: “Xx! Xx ném đồ ném tới nghiện sao!” Đây là thứ có thể tùy tùy tiện tiện ném sao! Đây không phải là đại sát khí áp trận của cậu sao?!
Có cần không chút do dự thoải mái ném đi vậy không?!
Nhưng khi hắn mang theo lửa giận bị trêu chọc, chuẩn bị dùng giáo huấn sâu sắc khiến Phỉ Vô Thuật hiểu ra, hậu quả khi không chịu trách nhiệm ném đi vũ khí quan trọng nhất chỉ có một con đường chết, hắn đột nhiên phát hiện, cơ giáp màu đen đã nhân cơ hội bức gần chỉ còn năm mét.
Giật mình đổ mồ hôi lạnh, hắn quả quyết nghiêng về sau trượt đi, nhưng lại nhìn thấy từ lồng ngực của cơ giáp màu đen đối diện, bắn ra một cái lưới lớn màu xanh thật lớn, bao trùm lấy hắn.
Đường phía trước bên trên, trái phải đều bị phong kín, mà tốc độ lui về sau căn bản không kịp, Enzo bực bội vì một phút đờ người trước đó, rồi trân mắt nhìn tấm lưới lớn phủ lên cơ giáp của mình.
Trong lòng lộp độp, dự cảm không hay mới vừa dâng lên, tiếng cảnh báo đã nhanh chóng vang lên, một chuỗi cảnh báo hư hại khiến Enzo ngây như khúc gỗ… cơ giáp của hắn, tất cả công năng đã bị phế hết, hiện tại hoàn toàn là một đống sắt vụn.
Không quá mười giây, ngay cả hệ thống cảnh báo cũng triệt để mất hiệu quả, trong khoang điều khiển một mảnh tối đen, hệ thống nhìn bên ngoài mất linh, khiến hắn không còn nhìn thấy động hướng của cơ giáp màu đen nữa. Trong một mảng tĩnh mịch, Enzo cứng đờ ngồi trong khoang điều khiển, đầu óc trắng xóa… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Chỉ mấy giây mà thôi, nếu mấy giây đó hắn không ngẩn người!
Tại sao tên đó muốn ném kiếm đi? Cái này hoàn toàn phạm quy được chưa!
Tiếng ‘ùn ùn’ nặng nề vang lên trong bóng tối, không nhanh không chậm, chấn động không khí, rõ ràng bên tai, Enzo sửng sốt, chậm rãi nhắm mắt lại, bất kể thế nào, là hắn thua rồi. Nhưng… hắn mím môi, đối thủ tốt như vậy, cho dù thắng hắn, kết quả vẫn đã định sẽ rơi xuống tại đây, thật là… đáng tiếc.
Cửa khoang bị xé mở đầy bạo lực, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, hắn nhịn không được vẫn mở mắt ra nhìn, cơ giáp màu đen lãnh khốc đứng đối diện, hắn biết, đối thủ bên trong đang đánh giá mình.
“Tại sao cậu muốn ném thanh kiếm đi?” Hắn nhịn không được, vẫn hỏi ra.
“Tại sao không ném.” Phỉ Vô Thuật nhìn người sắc mặt tái nhợt, nhưng thần sắc trầm ổn, rõ ràng mang theo khí tức quân nhân trong khoang điều khiển, âm thanh thông qua cơ giáp truyền ra, “Vốn chỉ là một thứ bài trí, nhiều lắm là nặng một chút trầm một chút, nhưng đối với cơ giáp mà nói, chút trọng lượng đó không có xíu năng lực uy hiếp này. A, đúng rồi, nó có một cái tên rất bá đạo, gọi là Kinh Thiên kiếm, nếu cái này cũng tính là ưu điểm.”
“…” Enzo ngây dại lầm bầm, “Không phải là sát khí cuối cùng sao?”
“Ai nói với anh chuyện này?” Phỉ Vô Thuật kỳ quái hỏi ngược lại, “Chẳng qua là nhìn hơi giống mà thôi. Vốn là dùng để hù dọa người ta mà. Tin là tên ngốc, bị lừa chính là tên ngốc, hiểu?”
Quá mức để ý hình thức bên ngoài sao? Enzo tiếc nuối rũ mắt xuống, thì ra hắn chính là tên ngốc này.
Giây tiếp theo, đầu óc hắn tối lại, cả người ngất đi trong khoang điều khiển.
Phỉ Vô Thuật nhìn gương mặt hôn mê đó, mở miệng nói trong thế giới tinh thần: “Tiểu Dực Dực, cảm ơn.”
Y từ trước tới giờ không phải người lương thiện, đối mặt với đối thủ muốn giết mình, không thể hạ thủ lưu tình. Y là tới thu nợ, đứng đối lập với y, thì phải có giác ngộ thiếu nợ trả tiền.
Chuyện hủy đi thế giới tinh thần, mấy kẻ địch của y, cũng xin từ từ hưởng thụ một chút mùi vị tuyệt vọng đó di.
Trên tòa nhà cao tầng, Hồng Ưng trân mắt nhìn tất cả diễn ra đang nóng vội ấn máy thông tin, chết tiệt chết tiệt! Mấy người chi viện đâu?! Tại sao từ đầu tới đuôi không có một người ra hiệp trợ?!
Rốt cuộc lại phát sinh chuyện gì!
Muốn diễn lại trò cũ sao?
Enzo bình tĩnh khởi động hệ thống phản mai phục, đừng tùy tùy tiện tiện xem hắn là mấy tên cặn bã trong học viện đó!
Luận tính năng của cơ giáp đặc chế, quân đội liên bang còn phải sợ ai?
Hành động của cơ giáp Phỉ Vô Thuật bại lộ rõ ràng trong mắt Enzo, muốn tránh hắn đi tới chỗ Phỉ Vô Tranh sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Enzo biết bố cục hôm nay khổng lồ cỡ nào, đây đã là lực lượng lớn nhất có thể điều động dưới tiền đề không kinh động tới thế lực Phỉ gia, trừ hắn ra, xung quanh chỗ nào cũng mai phục kỵ sĩ cơ giáp khác, bao vây toàn bộ vùng đất này, phong kín bất cứ con đường nào có thể chạy thoát.
Mà Phỉ Vô Tranh là con tin cuối cùng, sẽ dốc sức giữ Phỉ Vô Thuật lại chỗ này!
Nếu đối thủ dưới tình huống con tin bị uy hiếp bại trên tay mình, thắng lợi như vậy cũng là sỉ nhục. Trong mắt Enzo vụt qua một chút sắc bén, hắn sẽ giải quyết người này trước khi Hồng Ưng uy hiếp Phỉ Vô Thuật, tuyệt đối sẽ không để Hồng Ưng có cơ hội mở miệng!
Cơ giáp bạc trắng giơ cự cung năng lượng trong tay lên, giữa nhắm và bắn ra gần như không có chênh lệch thời gian, một mũi tên năng lượng màu xanh vô thanh rạch phá không khí, nhắm thẳng vào cơ giáp màu đen, sắc bén mà nhanh chóng, chớp mắt đã tới.
Cơ giáp đen vốn đang trong trạng thái chạy, mắt thấy đã không cách nào tránh được mũi tên tốc độ cao, nhưng thân cơ giáp ngay lúc này lại gập eo xuống dưới một cách quái dị, mũi tên năng lượng bay xẹt qua thanh kiếm sau lưng, trực tiếp trúng vào một tòa nhà cao tầng phía trước, lập tức một tiếng nổ vang lên, đất đá tung tóe, đợi sau khi đất đá lắng xuống một phần, tòa nhà đã trống rỗng một nửa, nếu còn tiếp tục, đại khái cả tòa nhà cũng sập.
Nè nè nè, cái đó là vũ khí cấm kỵ phải không? Phỉ Vô Thuật chậc một tiếng, là người kế thừa Phỉ gia, y cũng tuân thủ luật pháp không trang bị mấy loại vũ khí này, đối phương có thể là người của quân đội, cư nhiên còn biết pháp phạm pháp?
Xem ra đối mặt một cơ giáp đặc chế cùng bậc, hệ thống mai phục không có tác dụng. Nhưng đây cũng là chuyện trong dự liệu. Phỉ Vô Thuật thao tác cơ giáp, chuyển đổi tần số tránh bước nhỏ kinh điển được sử dụng, liên tục né tránh mũi tên năng lượng cắn chặt không buông, cảm khái không thôi, hôm nay quả nhiên gặp được cao thủ thật sự rồi, xem ra trong mắt đối phương, lần này là trận chiến cuối.
Sở dĩ chọn động thủ vào lúc này, đại khái là đã nhận được tin tức bên chỗ ông già phải không? Không, nên nói là, ông già chính là do bọn họ hạ thủ!
Trong mắt Phỉ Vô Thuật vô hỉ vô bi sau khi đã chuyên chú đến một cảnh giới nhất định, sau một bước trượt dài, thân cơ giáp màu đen vẽ một nửa đường cong nhanh gọn, rồi đột ngột dừng lại, chuyển hướng đối diện cơ giáp bạc trắng, không có một chút cảm xúc nhìn chằm chằm cơ giáp bạc trắng, để cho bọn họ cùng tính hết nợ đi!
Cơ giáp đen hơi ngửa người về trước, cứ như một con báo săn đang căng chặt cơ thể, sẵn sàng bùng phát, bước một bước lớn, cước bộ nhẹ nhàng mà linh hoạt không ngừng thay đổi phương hướng, đạp lên mặt đất lao vút về phía cơ giáp bạc trắng, tư thế linh hoạt đến khó tin, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng động tác liền mạch khiến người ta hoa mắt rối loạn này là do một cơ giáp nặng nề làm ra.
Ánh mắt Enzo trở nên nghiêm túc, căn cứ phân tích về trận khiêu chiến của Phỉ Vô Thuật trước đó, trên cơ giáp của y tất nhiên có tồn tại vũ khí bí mật, vũ khí khiến người ta không kịp phòng bị. Thượng tá Tô Đường phân tích, vũ khí đó có lẽ nằm ở lòng bàn tay cơ giáp!
Ánh mắt hắn rơi vào bàn tay cơ giáp màu đen, bắt đầu trở nên thận trọng, vũ khí có thể dễ dàng rạch vỏ ngoài cơ giáp, khiến cơ giáp không còn chút năng lực phòng ngự, yếu ớt như một tờ giấy, cho nên không thể đấu cận chiến!
Cơ giáp của Phỉ Vô Thuật đi là lộ tuyến cận chiến cực đoan, năng lực cận chiến yêu nghiệt, nhưng nếu không thể cận chiến, vậy thì sẽ yếu ớt chẳng đáng nhắc tới.
Cho nên phải ngăn cản y! Không thể để cơ giáp màu đen lại gần!
Quyết định chủ ý xong, cơ giáp màu bạc trắng nhanh chóng di chuyển, kéo giãn khoảng cách với cơ giáp màu đen, tay trái cầm cung, tay phải cầm mũi tên năng lượng, mỗi lần bắn ra, không khí sẽ vang lên tiếng vút chói tai.
Trong lúc né tránh, Phỉ Vô Thuật hoàn toàn không có thời gian rảnh để tiếp cận phản kích. Trên cơ giáp màu đen đã có thêm mấy vết tích bị năng lượng thiêu tới, đất đá tung tóe khiến vỏ ngoài phủ một tầng màu sắc ảm đạm. Có vẻ đã né ra lửa giận, cơ giáp màu đen rút lưỡi năng lượng điện từ bên chân ra, nghĩ y không có vũ khí tầm trung sao?!
Phỉ Vô Thuật híp mắt lại, nghĩ y không thể cận chiến thì không còn chút tác dụng nào à?
Khóe môi nở nụ cười cổ quái, sở dĩ cơ giáp theo dạng cận chiến cực đoan, chính là vì y có đủ nắm chắc khiến chiến cục trở nên có lợi cho mình, hoàn toàn không lo lắng bị cuộc chiến tầm xa kéo chân. Không có chút năng lực, sao dám đi đường cực đoan?
Y vẫn chưa quên, Tiểu Dực Dực còn đang nhìn đâu.
Lần trước nhẹ nhàng giải quyết trận khiêu chiến, hoàn toàn không để cho Tiểu Dực Dực cơ hội thưởng thức kỹ thuật cơ giáp y luôn lấy làm tự hào. Hôm nay quả quyết dùng di thể của cơ giáp bạc trắng này, thể hiện trọn vẹn thực lực của mình luôn.
Liếm liếm môi, mắt Phỉ Vô Thuật sáng kinh người. Cơ giáp màu đen một trái một phải cầm lưỡi năng lượng điện tử, lưỡi hồ quang điện xanh đậm nhấp nháy, tia sáng nguy hiểm mê người.
Enzo ngẩn người, còn chưa lại gần, Phỉ Vô Thuật đã cầm đoản đao ra làm gì? Là bệnh nặng tìm lang băm sao? Nhưng rất nhanh, hắn đã biết lưỡi năng lượng điện từ lấy ra làm gì.
Cơ giáp màu đen nâng cánh tay lên, lưỡi năng lượng điện từ vuột khỏi tay, một trái một phải gọi lẫn nhau, từ góc độ xảo quyệt bắn thẳng vào cơ giáp bạc trắng, hoàn toàn phong kín đường phía trước bên trái bên phải của hắn, chỉ còn có thể lùi ra sau.
Cái này không khoa học! Làm gì có ai tùy tùy tiện tiện ném vũ khí cận chiến quan trọng như thế ra ngoài!
Enzo kinh ngạc gần như ngây ra tại chỗ, nhưng cũng chỉ gần như mà thôi, đối mặt lưỡi đao bức gần, hắn vô thức làm ra phản ứng né tránh đầu tiên, chọn lựa chính xác lùi ra sau.
Nhưng hắn lùi nhanh, Phỉ Vô Thuật bức gần lại càng nhanh!
Khoảng cách giữa hai cơ giáp đang nhanh chóng rút ngắn, cho đến khi lưỡi năng lượng điện từ giữa không trung hội tụ lại, leng keng rớt xuống, khoảng cách giữa họ cũng chỉ còn mười mét ngắn ngủi.
Đối với cơ giáp mà nói, chẳng qua chỉ là vấn đề một bước trượt.
Enzo đầu ứa mồ hôi, khoảng cách, đã gần rồi! Ánh mắt hắn khóa chặt lòng bàn tay cơ giáp màu đen. Phải chú ý vũ khí ở đó.
Cung trên tay trái đã thu lại, cơ giáp bạc trắng đổi vũ khí khá nhanh, nắm đoản kích dài bằng cánh tay, cay độc quả đoán đâm vào khoang điều khiển của cơ giáp màu đen.
Tất cả động tác đều diễn ra chỉ trong chớp mắt, Phỉ Vô Thuật bình tĩnh nhìn lưỡi kích nhọn lạnh lẽo bức gần, cơ giáp ngữa người lùi ra sau một bước, thời cơ né tránh nhắm vừa đúng. Mà Enzo cũng không hy vọng có thể đả thương được y, chẳng qua là lại lần nữa kéo giãn được khoảng cách.
Nhưng sau khi cơ giáp màu đen đứng thẳng dậy lần nữa, không vội bức gần, ngược lại đưa tay lên vai, nắm lấy thanh kiếm lớn, chậm rãi rút ra. Thanh kiếm dài bằng thân cơ giáp, chiều dài hai chục mét, thân kiếm rộng gần một mét, bao trùm một tầng sắc xanh nội liễm, mỹ lệ thần bí, đồng thời không hiểu sao khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Con ngươi Enzo co rút trong thoáng chốc, cuối cùng muốn dùng tới cái này sao?!
Thanh kiếm thần bí chưa được dùng trong trận khiêu chiến, sau khi trận khiêu chiến được lan truyền, bị vô số người xem là sát chiêu áp đáy hòm của cơ giáp màu đen, xôn xao suy đoán uy lực cực đại của nó. Lần chiến đấu này, mấu chốt quyết định thắng lợi nằm trên thanh kiếm áp trụ này.
Lòng cảnh giác được vực lên mười hai lần, Enzo trầm lắng, chuẩn bị sẵn sàng đề phòng bất cứ biến cố nào.
Chỉ cần chống được công kích của thanh kiếm, vậy không còn gì phải sợ cơ giáp màu đen nữa. Enzo chuyên chú nhìn cơ giáp màu đen, trong mắt lóe tia kiên định, người thắng lợi nhất định là hắn!
Cơ giáp màu đen khép hai tay lại, giơ kiếm lên cao, cảnh tượng này nhìn vào mắt người khác, hùng dũng bá khí đến mức hút hồn hút phách, giống như chiến thần đỉnh thiên lập địa.
Nhưng Enzo không bị ảnh hưởng, trong lúc nhanh chóng chuyển đổi vị trí, còn bình tĩnh thay sang cung năng lượng để quấy nhiễu lộ tuyến hành động của cơ giáp màu đen.
Cơ giáp màu đen không ngừng thay đổi mười hai động tác né tránh cự ly ngắn, mặc kệ thân cơ giáp bị cung năng lượng bắn trúng vị trí không quan trọng, kiên định tiếp cận từng bước.
Mười lăm mét, mười bốn mét, mười ba mét…
__ Mười mét!
Mũi kiếm nhẹ nghiêng xuống, xem thế là muốn trực tiếp chém xuống!
Mắt Enzo trừng lớn, trong mắt là chuyên chú, tựa hồ cả đời chưa có lúc nào tập trung lực chú ý bằng hiện tại, toàn bộ tâm trí đều đặt lên thân kiếm đó. Khoảng cách thế này không thể tránh né, đoản kích ngăn cản đã nắm trong tay, một loạt phương án trợ lực rồi mượn thế lùi ra sau hiện rõ trong đầu, hắn đủ nắm chắc có thể ứng đối với uy hiếp lớn nhất hôm nay.
Mũi kiếm nghiêng xuống đến chín mươi độ… tóc đen bên má Enzo bị mồ hôi dán dính lên mặt.
Mũi kiếm nghiêng xuống đến bảy mươi độ… cánh tay cơ giáp bạc trắng run run giơ lên, chuẩn bị sẵn sáng nhắm chuẩn thời cơ cản đòn.
Mũi kiếm nghiêng xuống đến bốn mươi lăm độ… cơ giáp màu đen đột nhiên buông tay ra…
Cái, cái gì?!
Enzo trợn to mắt, buông tay rồi?! Ánh mắt đang khóa chặt mũi kiếm ngây dại nhìn thanh kiếm từ trên không rơi thẳng xuống đất, chỉ cần hơi nghiêng người, thân kiếm đã sợt qua bên cạnh rơi xuống, phát ra âm thanh nặng nề, cứ như một thanh sắt vụn bị người tùy ý vứt bỏ.
Thân thể cảnh giác cao độ lúc này cứng đờ, Enzo luôn nổi danh trầm ổn trong quân đội nhìn thanh kiếm bị phủ bụi dưới dất, cuối cùng bực bội văng tục: “Xx! Xx ném đồ ném tới nghiện sao!” Đây là thứ có thể tùy tùy tiện tiện ném sao! Đây không phải là đại sát khí áp trận của cậu sao?!
Có cần không chút do dự thoải mái ném đi vậy không?!
Nhưng khi hắn mang theo lửa giận bị trêu chọc, chuẩn bị dùng giáo huấn sâu sắc khiến Phỉ Vô Thuật hiểu ra, hậu quả khi không chịu trách nhiệm ném đi vũ khí quan trọng nhất chỉ có một con đường chết, hắn đột nhiên phát hiện, cơ giáp màu đen đã nhân cơ hội bức gần chỉ còn năm mét.
Giật mình đổ mồ hôi lạnh, hắn quả quyết nghiêng về sau trượt đi, nhưng lại nhìn thấy từ lồng ngực của cơ giáp màu đen đối diện, bắn ra một cái lưới lớn màu xanh thật lớn, bao trùm lấy hắn.
Đường phía trước bên trên, trái phải đều bị phong kín, mà tốc độ lui về sau căn bản không kịp, Enzo bực bội vì một phút đờ người trước đó, rồi trân mắt nhìn tấm lưới lớn phủ lên cơ giáp của mình.
Trong lòng lộp độp, dự cảm không hay mới vừa dâng lên, tiếng cảnh báo đã nhanh chóng vang lên, một chuỗi cảnh báo hư hại khiến Enzo ngây như khúc gỗ… cơ giáp của hắn, tất cả công năng đã bị phế hết, hiện tại hoàn toàn là một đống sắt vụn.
Không quá mười giây, ngay cả hệ thống cảnh báo cũng triệt để mất hiệu quả, trong khoang điều khiển một mảnh tối đen, hệ thống nhìn bên ngoài mất linh, khiến hắn không còn nhìn thấy động hướng của cơ giáp màu đen nữa. Trong một mảng tĩnh mịch, Enzo cứng đờ ngồi trong khoang điều khiển, đầu óc trắng xóa… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Chỉ mấy giây mà thôi, nếu mấy giây đó hắn không ngẩn người!
Tại sao tên đó muốn ném kiếm đi? Cái này hoàn toàn phạm quy được chưa!
Tiếng ‘ùn ùn’ nặng nề vang lên trong bóng tối, không nhanh không chậm, chấn động không khí, rõ ràng bên tai, Enzo sửng sốt, chậm rãi nhắm mắt lại, bất kể thế nào, là hắn thua rồi. Nhưng… hắn mím môi, đối thủ tốt như vậy, cho dù thắng hắn, kết quả vẫn đã định sẽ rơi xuống tại đây, thật là… đáng tiếc.
Cửa khoang bị xé mở đầy bạo lực, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, hắn nhịn không được vẫn mở mắt ra nhìn, cơ giáp màu đen lãnh khốc đứng đối diện, hắn biết, đối thủ bên trong đang đánh giá mình.
“Tại sao cậu muốn ném thanh kiếm đi?” Hắn nhịn không được, vẫn hỏi ra.
“Tại sao không ném.” Phỉ Vô Thuật nhìn người sắc mặt tái nhợt, nhưng thần sắc trầm ổn, rõ ràng mang theo khí tức quân nhân trong khoang điều khiển, âm thanh thông qua cơ giáp truyền ra, “Vốn chỉ là một thứ bài trí, nhiều lắm là nặng một chút trầm một chút, nhưng đối với cơ giáp mà nói, chút trọng lượng đó không có xíu năng lực uy hiếp này. A, đúng rồi, nó có một cái tên rất bá đạo, gọi là Kinh Thiên kiếm, nếu cái này cũng tính là ưu điểm.”
“…” Enzo ngây dại lầm bầm, “Không phải là sát khí cuối cùng sao?”
“Ai nói với anh chuyện này?” Phỉ Vô Thuật kỳ quái hỏi ngược lại, “Chẳng qua là nhìn hơi giống mà thôi. Vốn là dùng để hù dọa người ta mà. Tin là tên ngốc, bị lừa chính là tên ngốc, hiểu?”
Quá mức để ý hình thức bên ngoài sao? Enzo tiếc nuối rũ mắt xuống, thì ra hắn chính là tên ngốc này.
Giây tiếp theo, đầu óc hắn tối lại, cả người ngất đi trong khoang điều khiển.
Phỉ Vô Thuật nhìn gương mặt hôn mê đó, mở miệng nói trong thế giới tinh thần: “Tiểu Dực Dực, cảm ơn.”
Y từ trước tới giờ không phải người lương thiện, đối mặt với đối thủ muốn giết mình, không thể hạ thủ lưu tình. Y là tới thu nợ, đứng đối lập với y, thì phải có giác ngộ thiếu nợ trả tiền.
Chuyện hủy đi thế giới tinh thần, mấy kẻ địch của y, cũng xin từ từ hưởng thụ một chút mùi vị tuyệt vọng đó di.
Trên tòa nhà cao tầng, Hồng Ưng trân mắt nhìn tất cả diễn ra đang nóng vội ấn máy thông tin, chết tiệt chết tiệt! Mấy người chi viện đâu?! Tại sao từ đầu tới đuôi không có một người ra hiệp trợ?!
Rốt cuộc lại phát sinh chuyện gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất