Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 91: Giương buồm

Trước Sau
Thì ra bất an nảy lên trong lòng trước đó, trực giác không ngừng nhắc nhở bản thân phải nhanh chóng ly khai, không phải vì có người muốn mưu hại mình, mà là có một cạm bẫy to lớn đang chờ đợi y nhảy vào.

Phỉ Vô Thuật cúi đầu nhìn Angeral đã hoàn toàn hôn mê được mình ôm trong tay, bất đắc dĩ nhếch môi: “Thủ đoạn vu oan giá họa vụng về như vậy, tôi nghĩ đợi sau khi Ange tỉnh lại, tất cả sự thật liền tự hiện rõ.”

Y cười bổ sung: “Cho nên tôi không có gì muốn giảo biện, tất cả để đương sự nói là tốt.”

Y tin vào trực giác nhìn người của mình, trừ bị tình thân che mờ hai mắt, nhìn lầm Phỉ Vô Tranh ra, y vẫn luôn có thể phân biệt rõ ràng ai là thiện ý, ai lại ôm ác ý với y.

Mà Angeral, tuy không phải loại hình y giỏi tiếp xúc, bộ dạng lương thiện quá mức phẩm đức cao thượng khiến y sợ tiếp xúc lâu sẽ dạy hư đối phương, nhưng bản chất của người này là lương thiện, điểm đó không sai. Phỉ Vô Thuật thuận theo giao Angeral cho người của Tô Việt, không có một chút cảm giác nguy cơ nở nụ cười nhạt, Angeral không hại y, suy nghĩ này, vào lúc trưa, y đã xác định.

Người binh sĩ đã chết kia bất kể là tự sát, hay bị người phía trên của hắn giết chết, Angeral cũng sẽ không cùng một bọn với họ.

Nhưng… Phỉ Vô Thuật có chút khó hiểu chớp mắt__ nhưng nếu vậy, Angeral vừa tỉnh lại, vậy cái gọi là cạm bẫy ‘tố cáo’ của binh sĩ này không phải sẽ thất bại sao? Người thiết lập cạm bẫy này nhằm vào y rốt cuộc đang nghĩ gì? Như y đã nói trước đó, thủ đoạn vu oan này quá vụng vệ, tràn đầy sơ hở.

Trừ khi… Angeral không thể tỉnh lại được nữa.

Tô Việt tự nhiên cũng nhìn rất rõ, biểu tình thẳng thắn của Phỉ Vô Thuật, khiến gương mặt căng chặt của Tô Việt hơi thả lỏng một ít, chẳng qua vẫn nghiêm túc: “Trước khi Angeral tỉnh lại làm chứng, cậu tạm thời bị quân đội bắt giữ.”

Bất kể cạm bẫy này nhìn có tràn đầy sơ hở thế nào, nhưng trong đó đã dính tới một mạng người, thì không thể tùy tùy tiện tiện xử lý.

Phỉ Vô Thuật nhún vai tỏ vẻ không kháng nghị__ bắt giữ? Kỳ thật cái hoạt động bảo vệ Angeral, chẳng khác gì với bị bắt giữ, không phải đều không có tự do sao.

“Xét tính chất nghiêm trọng của vấn đề, cậu sẽ bị dời đến sở thẩm lý giam giữ, đợi về sau phán quyết.” Tô Việt mắt thẳng tắp nói, “Lát nữa tôi sẽ thông báo cho giáo quan của cậu, để anh ta liên lạc với cha cậu. Cậu còn vấn đề gì nữa?”

Đại khái là vì Tô Việt cũng nhìn rõ được đây là hãm hại rõ ràng, mà thái độ của Phỉ Vô Thuật lại đặc biệt phối hợp, cho nên ngữ khí của Tô Việt có chút mềm đi, rõ ràng lộ ra mấy phần nếu yêu cầu không quá đáng tôi có thể đáp ứng cậu này nọ.

Thế là Phỉ Vô Thuật mắt long lanh sáp lại: “Trong phòng Angeral có lẽ có một trăm tám mươi tờ chữ ký, có thể lấy nó giao cho bạn cùng phòng của tôi là Adolf không?”

“…” Tô Việt lạnh mặt, phất tay, “Dẫn cậu ta đi!”

Phỉ Vô Thuật lùi ra sau vài bước, không đùa nữa, nghiêm túc nói: “Được rồi, tôi chỉ có hai chuyện nhờ cậy anh.”

“Đầu tiên, xin nhất định bảo vệ tính mạng của Ange.” Y nói, “Thứ hai, xin nghiêm túc phụ trách tốt an toàn của tôi.” Y khoa trương làm vẻ mặt sợ hãi với Tô Việt, “Giết người diệt khẩu gì đó, tôi sợ lắm nha.”

Tô Việt lạnh mặt, cuối cùng vẫn gật đầu. Dưới sự bảo vệ của hắn lại xảy ra sai sót này, hắn cũng phải chịu trách nhiệm. Đưa mắt nhìn Phỉ Vô Thuật và một đội ngũ nhỏ đi mất, hàn ý trong mắt Tô Việt càng đậm__ lính của hắn, có người xảy ra vấn đề!

Là ai, xâm nhập vào đội ngũ của hắn?!

Lúc này, mấy học sinh năm cao Thiết Nhai cũng nhận được tin tức, nhanh chóng chạy tới.

“Đại tá Tô, Phỉ Vô Thuật không có động cơ làm chuyện này!” Thiết Nhai nhìn trái nhìn phải không thấy Phỉ Vô Thuật, lòng lộp độp, liền đoán được Phỉ Vô Thuật đã bị người ta dẫn đi, vội vã gồng mình bước lên giải thích với Tô Việt. Tên năm nhất đó tính cách không tồi, tuy có lúc thiếu đánh khiến người ta hận không thể đấm cho một phát, nhưng chính là vì như thế, mới khiến người ta bất giác yêu thích và thân cận. Làm bạn với người như Phỉ Vô Thuật, thoải mái!

Tô Việt đang vội đi tra rõ chân tướng, mặt rét lạnh nhìn họ: “Chuyện này tôi tự có chừng mực.” Hắn nhìn hướng Angeral được đưa tới phòng y tế, lại nhìn mấy học sinh trẻ tuổi máu nóng, mở miệng: “Các cậu trước đó không phải muốn bảo vệ Angeral sao?”

Mấy học sinh đại biểu trợn to mắt.

“Angeral hiện tại đang ở phòng y tế.” Hắn ném lại câu này, rồi dứt khoát quay người bỏ đi.

“Cái này là ý gì?” Đại biểu năm tư hoang mang mở miệng.

Thiết Nhai gãi đầu: “Cái này… là bảo chúng ta đến phòng y tế bảo vệ Ange… phải không?”

Mọi người quay nhìn nhau, quả quyết đồng thanh: “Đi thôi!”

Angeral dính đến trong sạch của Phỉ Vô Thuật. Nếu người thiết kế thật muốn hãm hại Phỉ Vô Thuật, vậy khiến Angeral không thể mở miệng lần nữa, là chọn lựa tốt nhất__ cho dù khi Angeral chết, Phỉ Vô Thuật bị nhốt trong sở thẩm lý, người khác cũng chỉ nghĩ ràng, y còn có đồng bọn.

Dù sao… nghi phạm duy nhất hiện nay, chính là Phỉ Vô Thuật.

Lúc Phỉ Vô Thuật bị dẫn ra khỏi biệt thự, trùng hợp bị Adolf nhìn thấy__ hàng này luôn loanh quanh gần biệt thự, không cam lòng bị cự tuyệt ngoài cửa như thế, vắt óc nghĩ cách xâm nhập vào trong.

Loanh quanh một buổi chiều, chạy đi ăn cơm tối xong, lại lắt lư tới đây ngồi xổm, ý đồ muốn tìm chỗ giám sát sơ hở.

Nhưng sau khi màn đêm buông xuống, hắn không thể tìm được chút sơ hở nào trong sự bảo vệ như thùng sắt này, lại nhìn thấy Phỉ Vô Thuật đi giữa một đội binh sĩ ở lối ra biệt thự.

Sao lại ra rồi?

Adolf vốn muốn nhảy ra hỏi thăm tình báo mới nhất của Angeral, nhạy bén phát giác được bầu không khí nghiêm túc ngưng trọng của đoàn người này, bước chân định nhảy ra khựng lại, cả người co vào trong bóng tối lần nữa, cách một khoảng cách, từ xa theo đuôi đoàn người, quan sát điểm đến của họ.

Nhưng đi theo, lại đi đến tận cổng trường.

Adolf nghi hoặc chớp mắt, nè nè, cái này là muốn ra khỏi trường?



Nhưng đội binh sĩ đó cùng Phỉ Vô Thuật đứng ở cổng trường liền không đi nữa, giống như đang đợi cái gì. Lòng hiếu kỳ làm Adolf hiếu kỳ, đợi một lát thì thật sự không kiên nhẫn nữa, liền trực tiếp qua đó tìm Phỉ Vô Thuật bắt chuyện__ dù sao nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của Phỉ Vô Thuật, hoàn toàn không giống như có chuyện gì lớn.

Chảng qua chưa đi dược mấy bước, Adolf đã mắt sắc nhìn thấy một chiếc xe từ dừng trước mặt mấy người Phỉ Vô Thuật, tuy đã tối, nhưng cửa học viện thủ đô lại để đèn sáng tỏ. Nhờ ánh đèn, Adolf nhìn rõ được huy hiệu thuộc sở thẩm lý phía trên chiếc xe__ pháp điển màu vàng.

Xe này là của sở thẩm lý!

Cánh tay để bên hông bất giác siết lại, nhưng vẻ mặt Adolf lại cực kỳ tự nhiên, giống như chỉ là một học sinh đi ngang qua.

Trong dư quang khóe mắt, hắn nhìn thấy trên xe có người đi xuống, sau đó Phỉ Vô Thuật đưa hai tay ra, bị người này mang còng điện từ lên. Tiếp theo lên xe ngồi, mà đội binh sĩ đi theo trước đó, lại quay người trở về khu biệt thự.

Chiếc xe từ mang huy hiệu pháp điển màu vàng chậm rãi bay lên, tiến vào quỹ đạo phi hành, dần tăng tốc, biến mất trên con đường rực rỡ nhiều màu.

Adolf cuối cùng buông xuống vẻ mặt bình tĩnh, ngây người nhìn hướng xe từ biến mất__ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái chỗ như sở thẩm lý, vào rồi là không thể ra được nữa đấy!

Đứng dưới bầu trời đêm rất lâu, hắn mới quay người đi về phía khoa làm vườn.

Phỉ Vô Thuật xảy ra chuyện, thích tìm nhất chính là Lallot và Ngô Khởi. Adolf nghĩ, vậy lần này Vô Thuật không cách nào thông báo cho hai người họ, vậy để hắn giúp đỡ truyền lời thôi.

Khi gõ cửa phòng ký túc xá của Lallot, Adolf vẻ mặt thâm trầm nói: “Lallot, Vô Thuật bị người của sở thẩm lý bắt đi rồi.”

Lallot đỡ trán… lần này Vô Thuật lại chuốc họa gì đây?!

Mà Phỉ Vô Thuật bị dẫn vào sở thẩm lý, được Tô Việt tỏ ý, sau khi bị dẫn vào phòng đơn tạm giam, thì là không nghe không hỏi, nên không phải chịu khổ gì.

Phỉ Vô Thuật ngửi vị máu tanh chua mốc nồng nặc trong phòng, hết cách trợn mắt, lần thứ hai vào đây, hoàn cảnh ở đây vẫn khiến người ta không thể thích nổi. Hơn nữa lần này, không có mấy người Lallot đi cùng, không có Tiểu Dực Dực ở thế giới tinh thần nói chuyện, đột nhiên cảm thấy càng thêm vô vị.

Người nhắm vào y, trừ nhóm người Hastings ra, hoàn toàn không nghĩ ra ai khác. Phỉ Vô Thuật ngồi xổm dưới đất, nghĩ hoài chẳng thể hiểu nổi, với mấy người như Hastings, sao không làm dứt khoát chút? Dứt khoát giết Angeral, không để lại mạng, vậy hiện tại y tuyệt đối sẽ không phải bị tạm giam chờ đợi thẩm lý, mà là trực tiếp bị nhốt vào nhà giam ngầm đi?

Cư nhiên để lại một sơ hở lớn như Angeral… Phỉ Vô Thuật buồn cười suy đoán, chẳng lẽ người Hastings phái ra cũng là fan của Angeral? Vào thời khắc cuối cùng không nỡ hạ sát thủ?

Y bên này nghĩ bậy nghĩ bạ, cửa lại đột nhiên bị mở ra.

Phỉ Vô Thuật ngẩng đầu nhìn, cho dù người vào là người muốn ám sát y diệt khẩu, y cũng không hề kinh ngạc, dù sao bên Hastings, đã tập kích y hai lần, thêm một lần thứ ba y cũng không kinh ngạc. Đưa tay sờ nút không gian dưới áo__ Tô Việt phát hiện cái này rồi, nhưng không tịch thu, xem ra cũng là ngầm đồng ý cho y có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Nhưng người tiến vào không phải suy đoán tệ nhất của Phỉ Vô Thuật.

Người bước vào là một người có đôi mắt âm hiểm, nhưng dung mạo cực kỳ quen thuộc. Gã thấy Phỉ Vô Thuật nhìn mình, nhanh chóng lộ ra một nụ cười, cong người: “Phỉ thiếu gia, tôi là Phạm Sâm, không biết ngài còn nhớ hay không?”

Bị thái độ cung kính của gã làm nổi đầy da gà, nhưng đối với người này, Phỉ Vô Thuật rất nhanh chóng nhớ ra.

Người quen trong sở thẩm lý, còn có thể có ai nữa? Không phải chính là đội trưởng hiến binh khi đó dẫn đám người họ vào sở thẩm lý sao.

Y liếc nhìn quân hàm trên đồng phục của Phạm Sâm, nhướng mày: “Đã là trung úy rồi? Lăn lộn không tệ nha.”

“Đều là do Mạc thiếu đề bạt.” Gã cười âm tàng: “Sau khi lão già Lott không hiểu sao tự sát, liền do tôi tới thay thế chức vị của ông ta.”

Tự sát, thật là tự sát sao? Nghĩ tới Ninh Thanh Lưu hôm đó tới đón bọn họ ra, người đó cũng là thủ hạ của Hastings. Phỉ Vô Thuật có chút cảm khái, ngay từ lúc bước vào tinh cầu thủ đô, y đã cùng người này dính dáng không rõ… không, có lẽ là càng sớm hơn, đã dính dáng không rõ.

“Mạc thiếu đã nhận được tin tức của Phỉ thiếu gia ngài, dặn tôi nhất định phải chăm sóc cho ngài.” Phạm Sâm kính cẩn nói: “Ngoài ra, Mạc Thiếu còn có lời hy vọng nói rõ với ngài…” Gã tháo máy thông tin của mình xuống, đưa cho Phỉ Vô Thuật, “Tôi sẽ canh bên ngoài cửa, xin ngài tranh thủ thời gian.”

Phỉ Vô Thuật nhận máy thông tin, tình báo của Mạc Sinh đúng là nhanh chóng mười ngày như một.

Số liên lạc của Mạc Sinh đã được tìm ra, Phỉ Vô Thuật trực tiếp nhấn gọi. Không quá một giây, màn hình bắn ra, Mạc Sinh mặc áo choàng tắm màu trắng, lau mái tóc ẩm ướt, co trên sô pha nhìn y, mắt hoa đào cong cong: “Ồ, lại vào rồi? Cảm giác về thăm nơi cũ thế nào?”

Phỉ Vô Thuật cười hì hì nói: “Cậu có thể tới thử xem.”

Mạc Sinh ghét bỏ nhíu mày: “Được rồi, không đấu võ mồm với cậu. Nói đi, cậu lại gây họa gì? Lallot bên đó cũng biết rồi, đợi ra rồi sẽ bị lải nhải đấy.”

“Lallot biết rồi?” Phỉ Vô Thuật cứng đờ, cười khan nói: “Kỳ thật cũng không có gì, không phải chuyện gì lớn…”

Y tỉ mỉ kể lại chuyện phát sinh đêm nay cho Mạc Sinh nghe.

Mạc Sinh nghe xong, nghiền ngẫm gãi cằm… vu oan giá họa này biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ có người trí thông minh số âm mới tin tưởng Vô Thuật là hung thủ. Chỉ cần Angeral tỉnh lại thanh minh, vậy Vô Thuật sẽ không có chuyện gì hết. Nhưng nếu Angeral không thể tỉnh lại được nữa, cho dù tất cả mọi người đều cho rằng Vô Thuật bị oan uổng, trong tình huống chứng cứ duy nhất chỉ vào Vô Thuật, Vô Thuật cũng chỉ có thể nghẹn nuốt hàm oan.

Mấu chốt vấn đề hiện nay chính là Angeral.

Mạc Sinh tự nhiên biết hắn, ấn tượng về thiên sứ liên bang này vẫn coi như không tệ. Nhưng hắn vẫn thận trọng hỏi một lượt: “Angeral này đáng tin không?”

“Hoàn toàn không vấn đề.” Phỉ Vô Thuật phủi tay cười nói, “Tôi đoán cả đời anh ta chưa từng nói dối một lần nào__ anh ta chính là loại người này.” Người đó toàn thân giống như chùm sáng thánh khiết lấp lánh rồi lấp lánh, hoàn toàn không phải người cùng thế giới với y.



Nếu đã vậy, hiện tại phải làm chính là bảo vệ Angeral, cho đến khi hắn bình an tỉnh lại.

“Vậy xem như nghỉ mát đi.” Mạc Sinh ngả ngớn ném mị nhãn cho Phỉ Vô Thuật, “Qua vài ngày nữa chúng tôi sẽ tới đón cậu ra.”

Tại sao phải đợi mấy ngày chứ! Gắng sức dùm y một chút được không! Phỉ Vô Thuật còn chưa gầm câu này ra, Mạc Sinh bên kia đã ngắt liên lạc.

Ném khăn lông ẩm ướt sang một bên, Mạc Sinh cũng bất kể tóc còn đang ẩm, trực tiếp ngã xuống giường__ bình tĩnh lâu như vậy, cuối cùng lại động thủ lần nữa sao? Tựa hồ, trò hay chân chính sắp mở màn rồi.

Tinh hệ Hà Việt, Thức Hoang tinh, Tần trạch, chủ phòng.

Thời gian lùi về một chút, chính là lúc Tần Dực bước vào phòng.

Đi vào chính sảnh, trên vách tường bằng phẳng, treo một bức thư pháp lớn, trên đó chỉ có một chữ.

Không phải “Thiên”, không phải “Địa”, mà là một chữ “Tần”.

Nét bút mạnh mẽ, không khiêm nhường không gò bó, chỉ nhìn, sẽ cảm nhận được khí thế ung dung cao cao tại thượng ập đến, cứ như xứng đáng treo ở đây, trừ chữ này ra, những chữ khác đều không có tư cách! Cứ như chữ Tần này, có thể chống lại tất cả vạn vật thiên hạ!

Không phải bá khí, mà là sự tự tin và ngạo mạn thong dong bình tĩnh, đối diện với tất cả, đều có thái độ cúi nhìn tuyệt đối.

Dưới bức chữ này, là một người đàn ông trung niên tóc đen dài. Ông và Tần Dực có sáu phần giống nhau, làn da trắng tuyết cùng ngũ quan vừa đúng chỗ, chỉ là giữa đôi mày có thêm sắc màu tuổi tác, có thêm mấy phần thành thục, nhưng chung quy không có sự lạnh nhạt lạnh lùng như Tần Dực, vì ông vẫn luôn mỉm cười, tuy ý cười không đi vào mắt.

Người của Tần gia, đều vô cùng kiêu ngạo và cảm xúc lãnh đạm, ba đào không sợ cúi nhìn vạn vật chúng sinh.

“Cha.” Tần Dực cứng nhắc thăm hỏi, “Ngài gọi con vào, là có chuyện quan trọng gì muốn nói?”

Tần Đông Lai chắp tay, ánh mắt đặt trên gương mặt thiếu cảm xúc của Tần Dực, sau đó nhìn sâu vào con mắt đen kịt lãnh đạm của hắn, một lát sau, ý cười trong mắt cuối cùng chân thật hơn mấy phần, ông gật đầu nói: “Tiểu Dực, là người thật không sai.”

Tần Dực trầm mặc không tiếp lời, trong lòng lại càng thêm khẳng định, lúc này gọi hắn về, là chuyện liên quan đến liên bang đoạt xác.

“Không ai có thể giả mạo khí thế của Tiểu Dực.” Tần Đông Lai mỉm cười nói: “Vốn còn muốn hỏi vài chuyện xấu lúc nhỏ của Tiểu Dực để xác định thân phận Tiểu Dực, nhưng sau khi gặp Tiểu Dực mới phát hiện, hoàn toàn không cần làm vậy.”

Ánh mắt Tần Dực cũng dịu hòa đi nhiều, hắn nhẹ nhếch môi khó phát hiện: “Cha, ngài xác định những chuyện xấu đó là của con, chứ không phải của ngài?”

Tần Đông Lai giống như không nghe thấy, chuyển sang nói: “Tiểu Dực không có nghi vấn gì về lời vừa rồi?”

“Nếu là chuyện đoạt xác, vậy thì con đã biết rồi.” Tần Dực bình tĩnh nói.

Tần Đông Lai sửng sốt, sau đó ý cười càng đậm: “Không hổ là Tiểu Dực.” Đây là đứa con trước giờ chưa từng khiến Tần gia phải thất vọng, luôn khiến mọi người phải kinh ngạc hết lần này đến lần khác. Chuyện đoạt xác, là sự thật mà liên minh Thập Tam Thị bọn họ liên hợp lại âm thầm tra xét thảo luận rất lâu, mới vừa xác nhận được. Không ngờ Tiểu Dực đã đi trước cả họ.

“Gần một năm này, khắp nơi trên tinh hệ Hà Việt, đã xuất hiện tiền lệ người đột nhiên tính cách đại biến.” Nói đến chính sự, sắc mặt Tần Đông Lai nghiêm lại, trở nên nghiêm túc, “Một vị chấp sự của Tần gia chúng ta, cũng vào mấy tháng trước đã giết chết người vợ nghi ngờ ông ta, chạy trốn mất dạng.”

“Hiện tượng này dẫn đến chú ý của liên minh Thập Tam Thị, trải qua điều tra và thảo luận, kết luận đưa ra như Tiểu Dực con nói, đây là đoạt xác.” Màu mắt Tần Đông Lai triệt để lạnh xuống, “Chúng ta bắt những người đoạt xác đó tiến hành khảo vấn. Nhưng họ tựa hồ tập thể có thủ đoạn tinh thần thể thoát ly thân xác, một khi bị bắt, sẽ nhanh chóng thoát ly thân thể, nghiêm hình khảo vấn hoàn toàn không có tác dụng.”

Tần Dực im lặng… cha, đó là người liên bang đăng xuất rồi.

“Ban đầu, liên minh Thập Tam Thị không thu hoạch được gì.” Tần Đông Lai lạnh nhạt nói, “Nhưng thuật thừa sư Bát Lưu đề xuất kiến nghị, ngay lập tức dùng bí thuật tinh thần cố định tinh thần thể của kẻ đoạt xác trong thân xác, khiến họ không cách nào thoát ly.”

Ngăn cản người liên bang đăng xuất? Như vậy cũng được sao? Tần Dực gọi thiên đạo trong thế giới tinh thần, mà thiên đạo lại chậm chạp không đáp lời.

Lời của Tần Đông Lai giải đáp nghi hoặc của Tần Dực: “Phương pháp của Bát Lưu hiệu quả rất tốt, kẻ đoạt xác không thể thoát ly dưới khảo vấn, đã nói ra lai lịch của họ.”

Tần Dực bình tĩnh nhìn thẳng Tần Đông Lai: “Họ tới từ liên bang.”

“…” Tần Đông Lai lại sửng sốt lần nữa, vì ngay sau đó Tần Dực lại nói thêm một câu__ “Cha, con từng tới liên bang.”

Tần Dực nhàn nhạt nói: “Quan hệ giữa liên bang và Hà Việt, con cũng biết. Cha, ngài còn gì muốn nói với con không?”… Nếu Phỉ gia có tư liệu lịch sử về niên đại hỗn độn, vậy thì Tần gia của họ chắc chắn cũng có. Chỉ là giống như Phỉ Đồ không nói với Phỉ Vô Thuật, Tần Đông Lai trước đó cũng không nói với hắn. Mà hiện nay, thời cơ nói rõ tất cả đã đến rồi.

“Những chuyện này, là con tìm hiểu được ở liên bang phải không?” Tần Đông Lai lại lần nữa cảm thấy an ủi vì sự ưu tú của Tần Dực, cười nhẹ nói: “Nhưng sau trận đại chiến đó, chúng ta làm sao xuyên qua biển sao vô tận, làm sao xây dựng tinh hệ Hà Việt, ở liên bang sẽ không thể tìm hiểu được.”

Tần Dực gật đầu tán đồng. Điểm này quả thật hắn không biết.

“Lịch sử là cần dùng mắt của mình để nhìn.” Tần Đông Lai chỉ cửa hông đại thính, “Theo tổ huấn của Tần gia, tàng thư trong tầng cao nhất của phòng sách, vốn nên do con sau khi trở thành giới giả, hoặc có lực lượng của đại thuật thừa sư, tự mình mở màn chắn tinh thần lực đó. Nhưng hiện nay thời cơ đặc thù, cha đã mở màn chắn, mở quyền hạn xem cho con.” Trong mắt ông mang ý cười nhìn Tần Dực, giọng nói trầm vui: “Cha nghĩ, Tiểu Dực không bao lâu nữa, sẽ có thể tự mình mở màn chắn đó phải không? Nếu đã có tiềm chất và thực lực này, thì cũng không tính là làm trái tổ huấn.”

“Sau khi xem xong những tàng thư đó, khi ra ngoài hãy cho cha biết phán đoán và quyết định của con.” Tần Đông Lai chưa nói nên phán đoán thế nào, quyết định thế nào, mà Tần Dực giống như đã hiểu, yên tĩnh gật đầu, quay người đi về phía cửa hông.

Tần Đông Lai cũng trực tiếp ra khỏi chính sảnh, phân phó: “Trước khi Tiểu Dực tự mình ra ngoài, bất cứ ai bất cứ chuyện gì cũng không thể tiến vào quấy nhiễu nó.”

Hà Việt và liên bang… sau khi phân tách mấy ngàn năm, cuối cùng lại có giao điểm.

Tương lai sẽ thế nào đây? Tần Đông Lai bước xuống từng bậc thang, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh dương của Thức Hoang tinh, khóe môi nở nụ cười, tương lai sao? Tương lai giao cho mấy đứa Tiểu Dực. Mà Tần Dực, trước giờ chưa từng khiến người kỳ vọng vào hắn phải thất vọng. Là cha, ông vĩnh viễn tin tưởng điểm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau