Biểu Hiện Thầm Lặng

Chương 4

Trước Sau
Khi Hứa Tích lấy hết can đảm vào phòng Tưởng Kế Bình lần thứ hai, bấy giờ đối phương đã ngủ. Hắn ngồi dưới đất, tựa người vào chiếc tủ đầu yeutruyen.net giường, bên chân là gói thuốc ngủ. Trình Văn đưa phần lớn số thuốc của hắn cho Hứa Tích, chỉ để lại hai viên thuốc ngủ, đề phòng trường hợp trạng thái hắn quá tệ mà uống hết thuốc. Hứa Tích rón ra rón rén nhặt nhạnh mảnh sứ, lau dọn cháo vương vãi dưới đất, sau lại xếp sách vở cùng giấy tờ lên bàn.

Trời đã nhập hạ, tiếng ve kêu inh ỏi ngoài cửa sổ vang lên không ngớt bên tai, trong phòng bị ánh nắng chiếu vào mà hơi oi bức, bên thái dương Tưởng Kế Bình đã lấm tấm mồ hôi. Hứa Tích sợ bật điều hòa thì quá lạnh, sẽ khiến Tưởng Kế Bình ngủ say bị cảm, cũng sợ bản thân đắp chăn sẽ đánh thức hắn, cậu đành phải đặt một cái quạt điện nhỏ ở dưới đất. Hứa Tích ngồi đối diện với Tưởng Kế Bình, gió từ quạt điện thổi tóc mái Tưởng Kế Bình bay lên, để lộ hàng mày nhíu chặt của đối phương, dường như ngay cả trong giấc ngủ, hắn cũng không thể thoát khỏi làn sương mù bao phủ cõi lòng.

Hứa Tích nhớ lời dặn dò bản thân nên ở cạnh Tưởng Kế Bình của Trình Văn, cậu ngồi dựa lưng vào tường, bắt đầu làm bài tập hè, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Tưởng Kế Bình, hy vọng khi đối phương tỉnh lại lần nữa, hắn sẽ quay về dáng vẻ người cha vốn có của cậu.

Chạng vạng, Trình Văn cầm chìa khóa nhà dự phòng của Tưởng Kế Bình để mở cửa, y vào phòng ngủ của hắn, thấy cả hai cha con đều đang ngồi dưới đất, Hứa Tích ôm đầu gối, cuộn người ngủ, Tưởng Kế Bình ngồi đối diện Hứa Tích, đang ngẩn ngơ nhìn cậu, hốc mắt đỏ hoe.

yeutruyen.net />“Kế Bình…”

Tưởng Kế Bình không quay đầu lại, hắn khàn giọng nói: “Tôi không làm được… Trình Văn… tôi như vậy không xứng làm cha… bộ dạng này của tôi, có khác gì tàn phế đâu…”

Trình Văn thở dài, y ngồi xổm xuống khuyên nhủ: “Là do cậu đang tái phát bệnh nên mới nghĩ vậy thôi… Hứa Tích là con của cậu và A Thiến, cậu là người thân duy nhất của thằng bé, gia đình nuôi dưỡng Hứa Tích đối xử với đứa nhỏ này không tốt, nếu ngay cả cậu cũng không cần thằng bé nữa, vậy thằng bé phải làm sao? Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu muốn hành hạ chính mình để chuộc tội, nhưng chẳng lẽ đây là khung cảnh mà A Thiến muốn thấy hay sao? Con của hai người đã về rồi, cậu định vứt bỏ thằng bé ư?”

Môi Tưởng Kế Bình run rẩy, hắn không nói gì, Trình Văn tiếp tục: “Nếu cậu tích cực đồng ý chữa trị, mọi chuyện sẽ dần khá hơn thôi. Chỉ cần cậu gật đầu một cái, tôi sẽ lập tức liên hệ giúp cậu.”

Tưởng Kế Bình trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, Trình Văn nhẹ nhàng thở ra, y thoáng liếc mắt, thấy mu bàn chân trắng nõn của Hứa Tích nổi bọc nước thì vội hỏi, “Chân thằng bé bị sao đây?”

“Sáng hôm nay, Hứa Tích đun cháo cho tôi, bị tôi hất đổ, làm thằng bé bị phỏng…” Tưởng Kế Bình che mắt lại, khàn giọng lên tiếng, “Trình Văn, tôi nhớ rất rõ, tôi nhớ bản thân đã nói những gì với thằng bé, tôi không mất tỉnh táo…”

“Tôi phải mang vài quyển sách cho cậu đọc mới được.” Trình Văn đứng dậy, mở hòm thuốc của Tưởng Kế Bình ra, lấy tuýp thuốc mỡ trị bỏng đưa cho hắn, “Trước hết cậu phải nắm rõ được tình trạng của bản thân đã, tôi thấy cậu như này, cũng không biết có mấy phần là do suy nghĩ lung tung mà thành.”

Tưởng Kế Bình cẩn thận chạm vào chỗ bị bỏng trên chân Hứa Tích: “Tôi đối xử với đứa nhỏ này như vậy, thế mà thằng bé vẫn ở cạnh tôi…”

“Hứa Tích là một đứa bé ngoan… những khi cậu cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, cậu hãy nghĩ tới thằng bé.” Trình Văn nhìn đồng hồ, “Chưa ăn cơm đúng không? Tôi có mua đồ ăn rồi, để đi nấu vài món đơn giản cho cậu.”

Hứa Tích tỉnh lại nhờ cảm giác vuốt ve trên chân, cậu ngẩng mặt lên khỏi cánh tay, lúc nhìn thấy Tưởng Kế Bình, Hứa Tích hơi rụt chân theo phản xạ. Tưởng Kế Bình áy náy không thôi, hắn nghĩ tới việc rất có thể Hứa Tích đã từng bị gia đình kia ngược đãi, lại thêm những gì bản thân làm với cậu hôm nay, không biết đã tạo thành vết thương lòng lớn thế nào cho cậu. Tưởng Kế Bình yên lặng rút tay về.



Hứa Tích thử gọi hắn: “Ba?”

Tưởng Kế Bình cúi đầu nhìn mu bàn chân cậu: “Đau không?”

Hứa Tích lắc đầu, cảm thấy hình như Tưởng Kế Bình mà cậu quen thuộc quay về rồi, chỉ nháy mắt cậu đã yên lòng. Tưởng Kế Bình cẩn thận giúp Hứa Tích chọc vỡ bọc nước, lại bôi thuốc mỡ, hắn ngước mắt lên, thấy Hứa Tích đang cười với mình, vành mắt cậu vẫn phiếm hồng, chắc là đã lén khóc, trái tim hắn không khỏi nhói lên.

Hứa Tích nghe thấy tiếng bát đĩa va chạm trong phòng bếp, cậu đứng dậy hỏi: “Ba, ai đang nấu cơm thế ạ?”

“Chú Trình của con đến.” Vốn Tưởng Kế Bình đang cố gắng sắp xếp lại câu từ để nghiêm túc xin lỗi cậu một phen, nhưng dường như Hứa Tích căn bản không chờ đợi lời xin lỗi này của hắn, cậu đứng dậy dọn dẹp sách bài tập của mình, “Để con đi phụ chú ấy.” rồi ra khỏi phòng, thoạt nhìn tâm trạng còn rất tốt.

Tưởng Kế Bình đứng dậy, chuyển động hai chân có hơi tê dại, nghe thấy tiếng cười nói vọng đến từ phòng bếp, hắn ra ngoài, Hứa Tích đang cởi ruy băng trên hộp bánh kem, cậu ngẩng đầu nói với hắn, “Ba, chú Trình mua bánh sinh nhật cho con!”

Trình Văn cầm một đĩa đồ ăn đặt xuống bàn cơm: “Bánh đặt hôm qua không lấy kịp, hôm nay mới đến tay.”

Bấy giờ Tưởng Kế Bình mới sực tỉnh, chợt nhớ ra hôm nay cũng là sinh nhật của Hứa Tích, sinh nhật của con trai hắn. Hứa Tích mở nắp hộp ra, mừng rỡ hỏi, “Là chocolate ạ?”

Trình Văn cắm nến lên bánh: “Xem ra chú chọn đúng rồi, không biết cháu thích vị nào, chú đành lấy vị bán chạy nhất của cửa hàng.”

Hứa Tích cười hì hì: “Vị nào cháu cũng thích.”

Trình Văn nhướng mày: “Ý là muốn chú mua hết đấy hả…”

Tưởng Kế Bình đứng bên cạnh nhìn cả hai tương tác với nhau, chợt có cảm giác hai người họ mới đúng là một cặp cha con chân chính, bản thân hắn vẫn luôn kiệm lời buồn tẻ, luôn xụ mặt cau mày, dường như Hứa Tích chưa bao giờ trò chuyện vui vẻ thoải mái với hắn như lúc này. Huống hồ, hắn còn vừa làm cậu tổn thương…

Trình Văn liếc nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của hắn, y nói: “Cậu làm cha cái kiểu gì thế, mấy ngày tới được nghỉ thì đưa Hứa Tích đi chơi đi, tới đây mấy tháng rồi mà ngay cả nội thành cậu còn chưa vào nữa.”

Tưởng Kế Bình lấy lại tinh thần, Hứa Tích vội xua tay: “Ba cháu bận, cháu cũng…”

“Trường đại học đang trong kỳ nghỉ, ba không bận.”



Nghe giọng điệu của Tưởng Kế Bình, không hiểu sao Hứa Tích lại cảm thấy đối phương có vẻ không được vui lắm, trái tim cậu như bị treo lên lần nữa, Trình Văn nhìn Tưởng Kế Bình: “Được rồi, ăn cơm trước đi.”

“Thổi nến đã.” Tưởng Kế Bình cầm bật lửa, châm lên ngọn nến hình số mười lăm, Hứa Tích hơi kích động ngồi bên cạnh, ngọn lửa nhỏ chiếu rọi đôi mắt đen láy của cậu.

Trình Văn nói: “Nhanh, tranh thủ thời gian mà ước đi, không chút nữa sáp nến chảy xuống bánh kem mất!”

Hứa Tích bị giọng điệu vội vã của Trình Văn làm cho căng thẳng: “… Cháu, cháu có cần phải nhắm mắt không? Có phải chắp tay trước ngực không ạ?”

Trình Văn nhìn dáng vẻ của cậu mà bật cười: “Tùy cháu! Cháu chưa ước bao giờ à?”

Hứa Tích cười tươi nhìn bánh kem: “Dạ, đây là lần đầu tiên cháu ăn sinh nhật.”

Cả hai người đàn ông đều trầm mặc, Tưởng Kế Bình nói: “Sau này năm nào cũng sẽ tổ chức cho con.”

Trình Văn đứng bên cạnh cũng nói: “Mỗi năm làm hai lần, dương lịch một lần, âm lịch một lần.”

Cuối cùng, lúc Hứa Tích chắp tay trước ngực, nhắm mắt lẩm bẩm điều ước, sáp nến vẫn chảy xuống bánh kem. Tưởng Kế Bình nhìn ánh lửa nhấp nháy sáng tối phản chiếu trên gương mặt của thiếu niên, lồng ngực hắn bị vô số cảm xúc trào dâng tích nghẹn.

Cơm tối rất nhanh đã xong, Trình Văn kết thúc bữa ăn trong vòng mười phút như thường lệ, y đứng dậy chào tạm biệt hai cha con họ, nói là tối nay còn phải trực ban, nhưng chỉ một lát sau y đã nhắn WeChat cho Hứa Tích, “Mấy ngày tới chú sẽ không đến gặp hai người, không thì hai chú cháu mình chơi vui quá, ba cháu lại ghen tị.”

Hứa Tích nhắn lại hai dấu chấm hỏi, Trình Văn trả lời: “Mai để ba cháu đưa cháu ra ngoài chơi đi, bằng không cậu ta mất mặt chết, ai đời làm cha mà toàn để chú ra tay.”

Hứa Tích cái hiểu cái không mà nhắn lại một chữ “Ồ” cho y, cảm thấy hình như bản thân đã ngộ ra được mối quan hệ giữa cha con là như thế nào rồi.

Sau đó cậu lại nhắn thêm một tin nữa: “Nếu sau này ba cháu lại xảy ra tình huống như hôm nay, cháu nên làm gì ạ?”

Ô thoại của Trình Văn hiện lên dòng chữ “Đối phương đang soạn tin nhắn” hồi lâu, hết xóa lại sửa một phen, cuối cùng lại chỉ gửi qua một câu, “Ở cạnh ba cháu là được, cháu là trụ cột của cậu ấy, có cháu bên cạnh, cậu ấy sẽ ổn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau