Biểu Hiện Thầm Lặng

Chương 22

Trước Sau
Rạng sáng, Tưởng Kế Bình đỗ xe vào trong gara của tiểu khu rồi lên lầu. Cơ thể hắn hiện giờ rất mỏi mệt, nhưng tâm trạng lại rất tốt. Tưởng Kế Bình nhẹ nhàng mở cửa, vali của Hứa Tích đang để ở huyền quan, cả gian phòng yên tĩnh đến lạ, nghĩ cậu còn đang ngủ, Tưởng Kế Bình bèn vào WC rửa mặt, cũng định về phòng nghỉ ngơi một lát, không ngờ lúc mở cửa lại thấy Hứa Tích đang ngủ say trên giường mình. Tưởng Kế Bình thoáng sửng sốt, sau đó khép hờ cửa lại. Trong lòng hắn có cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng nhớ chăn trong phòng cậu vẫn chưa được đổi sang loại dày hơn, Tưởng Kế Bình lập tức bình thường trở lại. Có lẽ là do vừa về nhà mệt mỏi nên Hứa Tích không muốn đổi chăn, nghĩ vậy xong, Tưởng Kế Bình bèn đến phòng cậu, lấy một cái chăn dày ra.

Bất chợt, Tưởng Kế Bình nghe thấy một tiếng rên rất khẽ, hắn thả chăn xuống, đi sang phòng ngủ của mình, Tưởng Kế Bình định đẩy cửa, nhưng lại đột ngột khựng lại. Xuyên qua khe cửa khép hờ, hắn thấy Hứa Tích đang cựa quậy trên giường, hai chân cậu quấn chặt lấy chăn, một tay di chuyển liên tục, tiếng thở dốc khó kiềm nén đứt quãng bật ra, đôi lúc còn đan xen vài âm tiết rên rỉ ngọt nị. Nhận ra cậu đang làm gì, Tưởng Kế Bình lập tức xấu hổ, trong lúc hắn đang định quay người lén rời đi, lại nghe thấy một tiếng gọi mơ hồ truyền ra từ trong phòng, “Ba…”

Tưởng Kế Bình như bị sét đánh mà đứng chôn chân tại chỗ trong chớp mắt, hắn không tin nổi mà quay đầu nhìn về phía khe cửa, chỉ thấy Hứa Tích đã kéo quần ngủ xuống, da thịt trắng nõn lõa lồ trong không khí, đồng thời cũng để lộ ngón tay đang ra ra vào vào giữa hai chân cậu. Tưởng Kế Bình không còn suy nghĩ được gì nữa, gần như quên cả hít thở, Hứa Tích ở trong phòng càng thêm động tình, tiếng rên cũng mỗi lúc một rõ ràng, Tưởng Kế Bình chỉ cảm thấy trái tim mình đang va đập kịch liệt, suýt nữa đã phá tan lồng ngực.

Một lúc sau, cuối cùng động tác của Hứa Tích cũng dừng lại, Tưởng Kế Bình lấy lại tinh thần sau cơn kinh ngạc, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là không thể để Hứa Tích nhìn thấy mình, hắn âm thầm đóng cửa lại, đi ra huyền quan. Cầm lấy áo khoác treo trên giá, Tưởng Kế Bình lôi chìa khóa từ trong túi áo ra, cố tình vung vài lần, âm thanh leng keng do chìa khóa va chạm nhau vang lên, hắn cắm chìa vào trong ổ, xoay hai vòng, mở cửa ra rồi lại đóng sầm lại, nói vọng vào, “Ba về rồi.”

Trong phòng truyền ra vài tiếng động, hẳn là Hứa Tích đã bị hắn dọa sợ tới mức vội rời giường, Tưởng Kế Bình buông áo khoác, nói tiếp: “Hứa Tích, con dậy chưa?”

“Ừm… Vâng!” Giọng điệu của cậu có vẻ rất hoảng loạn, Tưởng Kế Bình lại nói, “Ba đi tắm chút, trong nhà không có gì ăn, lát nữa con đặt đồ đi.” Hứa Tích dĩ nhiên không dám ra khỏi phòng Tưởng Kế Bình, cậu đáp lại, “A… Vâng! Được ạ!”

Tưởng Kế Bình lấy một bộ đồ ở nhà từ vali công tác, đi vào WC. Vì để chắc chắn cậu đã nghe thấy, Tưởng Kế Bình còn đóng cửa rất mạnh. Nội tâm hắn rối như tơ vò, Tưởng Kế Bình hít sâu một hơi, bật bình nóng lạnh trong phòng tắm lên, nghĩ có thể hiện giờ Hứa Tích đang dọn dẹp lại phòng, hắn cảm thấy bản thân nên tắm càng lâu càng tốt.

Tưởng Kế Bình cởi quần áo, ngồi vào bồn tắm, để mặc vòi nước vẫn đang xả, chỉ cần luôn dùng nước nóng, bình nóng lạnh sẽ liên tục phát ra tiếng động cơ ù ù, đây cũng là tín hiệu mà hắn dành cho Hứa Tích, một khi bình nóng lạnh dừng lại, Hứa Tích yeutruyen.net phải nắm chắc thời gian mà hoàn thành việc cần làm.

Tưởng Kế Bình vốc nước trong bồn lên rửa mặt, hắn vùi một nửa mặt vào lòng bàn tay, ngơ ngẩn nhìn mặt nước sóng sánh.

Hứa Tích ở ngoài đang yeutruyen.net vội vàng đổi sạch đệm ga trên giường Tưởng Kế Bình, cậu mở toang cửa sổ, lại nhét chăn ga đã thay vào máy giặt, ấn nút khởi động, cuối cùng mới vội vàng cầm điện thoại đặt đồ ăn sáng. Bận rộn làm xong hết thảy, Hứa Tích vẫn còn chưa hết hoảng sợ ngồi xuống sofa trong phòng khách, nhớ lại thời điểm Tưởng Kế Bình về nhà khi nãy, Hứa Tích chỉ nghĩ đã thấy hoảng sợ không thôi.

Lúc đồ ăn giao đến nơi, Tưởng Kế Bình vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, Hứa Tích có hơi lo lắng, bèn đi vào xem. Tưởng Kế Bình đang nghiêng người ngủ gục trong bồn, vòi nước vẫn đang mở, thấy cơ thể trần trụi dưới nước của hắn, Hứa Tích không khỏi nóng mặt, cậu vỗ lên tay hắn, lại nhẹ nhàng lay lay, “Ba, ba về phòng ngủ đi…”

Tưởng Kế Bình đột ngột bừng tỉnh, hắn như bị điện giật mà vùng cánh tay khỏi lòng bàn tay Hứa Tích, Hứa Tích hoảng sợ, Tưởng Kế Bình cũng lúng túng co chân: “Được, con ra ngoài trước đi.”

Hứa Tích rụt tay về, cũng thấy hơi xấu hổ, cậu ngượng nghịu nói: “Đồ ăn giao đến rồi, ba ăn một chút rồi hẵng ngủ.” Dứt lời bèn ra khỏi phòng tắm.

Hai người ngồi uống cháo trước bàn ăn,, Tưởng Kế Bình buông bát rỗng xuống, Hứa Tích hỏi: “Thêm một bát nữa không ạ?” Tưởng Kế Bình gật đầu, đưa bát qua, Hứa Tích vươn tay nhận, khi ngón tay cả hai chạm vào nhau, tay Tưởng Kế Bình run lên, bát đang cầm theo đó mà rơi xuống, lăn một vòng trên mặt bàn rồi rớt xuống đất vỡ tan. Hứa Tích cúi người định nhặt, Tưởng Kế Bình giật mình, vội đứng dậy, “Để ba làm.”

Hứa Tích bèn đi lấy chổi và gầu hót, Tưởng Kế Bình quét hết mảnh sứ vỡ, cả hai tiếp tục yên lặng dùng bữa sáng. Ăn xong, Tưởng Kế Bình dọn dẹp bát đũa, đứng trước bồn chuẩn bị rửa bát, Hứa Tích lại dán dính lấy hắn như thường lệ, cậu gác cằm lên vai hắn, vòng tay qua cánh tay hắn, lấy miếng bọt biển Tưởng Kế Bình đang cầm, “Để con rửa, ba đi nghỉ đi.”



Cả người Tưởng Kế Bình cứng ngắc, nhưng hắn cũng không thể đẩy cậu ra được, đành phải gật đầu rồi tránh người đi. Quay lại phòng ngủ, chăn nệm lẫn cả vỏ gối đều đã được Hứa Tích thay mới, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn không tài nào biến mất khỏi tâm trí hắn được. Tưởng Kế Bình vuốt mặt, ngồi xuống bàn làm việc mở laptop.

Hứa Tích yên lặng rửa bát, từ nãy đến giờ, cậu vẫn luôn có cảm giác giữa mình và Tưởng Kế Bình đã trở nên ngượng ngập xa cách, trong lòng Hứa Tích hơi khó chịu, sự thân mật tự nhiên mà đến lúc ban đầu bỗng dưng như đã biến mất trong chớp mắt.

Rửa bát xong, nghe thấy phòng ngủ Tưởng Kế Bình truyền đến tiếng bàn phím lạch cạch, Hứa Tích biết hắn vẫn chưa đi nghỉ, bèn cắt một đĩa trái cây rồi mang vào cho hắn. Hứa Tích đã sớm không còn lo sợ dè dặt từng tí một như hồi mới đến nữa, phòng Tưởng Kế Bình cũng là nơi cậu tùy ý ra vào từ lâu, bởi một khi giáo sư Tưởng mà đã tập trung làm việc, không việc gì có thể quấy rầy được hắn.

Hứa Tích cứ thế vào phòng mà không gõ cửa, mới vừa bước vào trong, Tưởng Kế Bình đã lập tức khép máy tính lại, cầm một cuốn tạp chí khoa học trong tầm tay lên đọc. Hứa Tích thu hết phản ứng của Tưởng Kế Bình vào trong mắt, cậu đặt đĩa trái cây xuống gần hắn, lúc Tưởng Kế Bình ngẩng đầu lên, Hứa Tích đã xoay người ra khỏi phòng.

Tưởng Kế Bình cũng ra ngoài theo, Hứa Tích đang ngồi trên sofa ở phòng khách, cụp mắt lướt điện thoại, Tưởng Kế Bình thoáng lưỡng lự, hắn lên tiếng: “Ba thuê xe, bây giờ đi trả… Con có muốn tiện ra ngoài đi dạo một chút không?”

Hứa Tích giật mình, nhưng vẫn lắc đầu: “Không được, con hẹn chút nữa chơi game với bạn rồi.”

Tưởng Kế Bình muốn nói lại thôi, kế đó hắn khoác áo, ra ngoài một mình. Hứa Tích nghe tiếng bước chân xuống lầu xa dần của Tưởng Kế Bình, đứng dậy vào phòng hắn. Ngồi trước bàn làm việc, Hứa Tích giận dỗi bật máy tính Tưởng Kế Bình lên, từ nãy đến giờ cậu đã luôn có cảm giác như đang nghẹn thứ gì đó trong cuống họng, lại không có cách nào để xả ra, mà dáng vẻ đề phòng của Tưởng Kế Bình khi cậu bước vào trong càng khiến Hứa Tích thấy bực bội vô cớ.

Bình thường Tưởng Kế Bình dùng máy tính cũng không tránh cậu, mật khẩu chỉ đơn giản là 4321. Hứa Tích nhập pass, nhìn tiêu đề hiển thị trên trình duyệt, lửa giận chỉ nháy mắt đã nguội lạnh.

Tưởng Kế Bình tìm đọc các bài viết về đồng tính luyến ái, trong đó còn có một đoạn nhắc đến “Phức cảm Electra” của Freud[1].

[1]Phức cảm Electra (Hay còn gọi là phức cảm Oedipus) của nhà tâm lý học Freud nói về tình trạng nảy sinh cảm giác tình dục của trẻ em (từ 3-6 tuổi) với phụ huynh khác giới và tỏ ra thù ghét phụ huynh đồng giới, mọi người có thể tìm hiểu chi tiết hơn ở .

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên

Hứa Tích vội vàng khép máy tính lại, đứng dậy tra xét trái phải trong phòng Tưởng Kế Bình, trong lòng chột dạ không thôi, cậu cho rằng bản thân để sót dấu vết gì đó, lại hoàn toàn không ngờ thật ra Tưởng Kế Bình đã thấy mình tự an ủi trên giường hắn. Mặt mũi Hứa Tích tái nhợt, hoang mang lo sợ ra khỏi phòng, cậu nhớ lại tin nhắn lạnh lùng trong WeChat, nhớ lại phản ứng trong phòng tắm, nhớ lại thái độ tránh né tiếp xúc với mình của Tưởng Kế Bình. Hắn nhạy bén như vậy, có lẽ đã sớm phát hiện ra từ lâu, rằng bản thân vẫn luôn lén nhìn trộm hắn những lúc hắn không chú ý, lại dùng thân phận con trai để gần gũi với hắn, Tưởng Kế Bình đã không ghét bỏ cơ thể dị dạng của cậu, vậy mà cậu lại hồi đáp hắn những dục niệm xấu xa như thế này.

Hứa Tích cúi đầu, nhìn dép bông gấu nhỏ trên chân, thứ Tưởng Kế Bình đã chuẩn bị cho cậu khi cậu mới tới đây năm năm trước, Hứa Tích vẫn luôn không nỡ thay đổi. Lúc này đây, trên gương mặt xám xịt của gấu nhỏ là đôi mắt ảm đạm, chúng đang xuyên qua lớp lông rối bù, nhìn thẳng vào cậu. Hứa Tích lại nhớ đến Tưởng Nhất Phàm: Cậu ta sẽ không bị điểm kém môn vật lý, sẽ không khiến Tưởng Kế Bình hổ thẹn, sẽ không phải một đứa con trai biến thái, bất hiếu như cậu.

Nhìn chiếc vali vẫn chưa mở ra ở huyền quan của mình, Hứa Tích về phòng ngủ. Cậu ngồi trước bàn học, sau khi tra thử giá đổi vé máy bay, Hứa Tích bèn từ bỏ suy nghĩ này, quá phí tiền. Cậu ngẫm nghĩ, nhắn một tin WeChat cho Trình Văn, “Chú Trình, cháu có thể ở nhờ nhà chú vài hôm được không, đừng nói cho ba cháu biết.”



Một lát sau, Trình Văn nhắn lại: “Dĩ nhiên là được, hai người sao thế? Cãi nhau à?”

Hứa Tích nhập chữ hồi lâu, cuối cùng lại xóa hết, cậu trả lời: “Không phải, là lỗi của cháu.”

Trình Văn không hỏi nhiều nữa, y sảng khoái đồng ý, sau đó dứt khoát gọi điện cho Tưởng Kế Bình: “Cậu đang ở nhà à?”

Tưởng Kế Bình nói hắn đang trả xe ở một cửa hàng của công ty cho thuê xe, Trình Văn không biết hắn mua vé máy bay đến thành phố A, nghe hắn bảo đã lái xe từ thành phố C về đây, y không kiềm được mà nói, “Cậu bị điên à? Có một ngày thôi mà cũng không chờ nổi? Hứa Tích nói muốn tới nhà tôi ở nhờ mấy hôm đây này, còn bảo tôi đừng để cậu biết, xảy ra chuyện gì rồi?”

Tưởng Kế Bình trầm mặc một lúc: “Không có chuyện gì, làm phiền cậu vài hôm rồi.”

Trình Văn tra hỏi mãi, nhưng Tưởng Kế Bình vẫn nói không có gì, cuối cùng y cũng đành bỏ cuộc, quyết định đợi Hứa Tích đến rồi hỏi lại.

Tưởng Kế Bình về nhà, Hứa Tích ra khỏi phòng: “Ba, mai con sẽ lên máy bay về trường.”

Tưởng Kế Bình đứng cởi áo khoác ở huyền quan, không nhìn cậu, chỉ nói: “Đi sớm vậy?”

Dường như Hứa Tích hơi cười nhẹ: “Vâng, còn một bức tranh sơn dầu đang vẽ dở, về muộn chút nữa khéo thuốc màu khô hết mất.”

Tưởng Kế Bình “Ừ” một tiếng, hắn cúi đầu, cầm xấp thư trong hòm, lật xem từng cái một, vừa bước đến sofa vừa hỏi: “Muốn ba đưa con đi không?”

Hứa Tích lắc đầu: “Con đi cùng bạn, ba cậu ấy lái xe.”

Tưởng Kế Bình hỏi thời gian, đoán chắc là lúc Trình Văn tan làm ca đêm, Hứa Tích nói tiếp: “Sáng mai con tự đi được, ba đừng dậy, tranh thủ nghỉ ngơi thêm chốc lát.” Tưởng Kế Bình ứng tiếng, hai mắt vẫn dính chặt lấy bức thư trên tay, mãi đến khi Hứa Tích quay người, Tưởng Kế Bình mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng cậu về phòng.

Cả đêm đó hắn gần như không chợp mắt, tới lúc bên ngoài truyền đến tiếng chim kêu mới thấy hơi mệt mỏi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn nghe thấy tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, âm thanh sột soạt từ vải áo khoác chống nước mưa chậm rãi lại gần, mang theo hơi thở và nhiệt độ cơ thể của một người khác, dừng lại trước mép giường hắn.

Hứa Tích ngồi quỳ trên sàn nhà, Tưởng Kế Bình đang nghiêng người nằm trên giường, cậu gác cằm lên mép giường, gối đầu lên cánh tay, yên lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của hắn. Hứa Tích đã vẽ rất nhiều tranh chân dung cho Tưởng Kế Bình, nhưng không một tấm nào đẹp được như người thật trước mắt cậu bây giờ. Hứa Tích coi mắt mình như cọ vẽ, từng chút từng chút phác họa lại ngũ quan của hắn, từ bờ môi rõ nét, đến sống mũi cao thẳng, từ hàng mày kiếm đen đậm, đến vùng mi tâm hơi nhăn lại. Hứa Tích vươn tay, muốn vuốt phẳng nếp uốn nơi đó như bình thường cậu vẫn hay làm, nhưng khi đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, cậu lại đột ngột khựng lại, rụt tay về. Cậu sợ cái chạm của bản thân sẽ khiến hắn tỉnh giấc, nhưng ham muốn được gần gũi lại càng thêm mãnh liệt, ánh mắt Hứa Tích dừng trên bàn tay đặt cạnh mặt mình, năm ngón tay tự nhiên cuộn lại, móng tay được cắt tỉa gọn gàng lóe lên tia sáng dịu dàng, hẳn là nơi này sẽ không cảm nhận được sự đụng chạm của cậu đâu nhỉ. Hứa Tích như bị ma xui quỷ khiến mà ghé sát lại, cậu nín thở, cẩn thận chạm nhẹ môi lên tay hắn. Hứa Tích đứng dậy, nhỏ giọng nói, “… Ba, con đi đây.”

Cánh cửa nơi huyền quan mở ra, Tưởng Kế Bình cũng mở bừng mắt, siết chặt năm ngón tay đặt bên gối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau