Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm
Chương 7: Không có hứng thú bẻ cong trai thẳng
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Khương Duật Bạch đã tỉnh dậy.
Trước giờ cậu vẫn luôn ngủ không sâu, đêm qua bạn cùng phòng vừa về đến là cậu đã bị đánh thức rồi, nhưng lại cố ý giả bộ như còn say giấc.
Sau đó, Lục Cẩm Duyên đứng ngoài ban công bao lâu thì cậu ngây ngốc ở trong bóng tối bấy lâu.
Nhân lúc bạn cùng phòng còn đang ngủ say, Khương Duật Bạch lặng lẽ không tiếng động trèo xuống cầu thang, thậm chí còn chẳng dám liếc nhìn giường dưới, rửa mặt đơn giản rồi rời khỏi ký túc xá.
Sáng đó là tiết tô màu của giáo sư Bùi, ông nhận xét về bài tập của buổi trước, sau đó dựa theo lệ cũ cầm tác phẩm của Khương Duật Bạch lên làm bài mẫu, giảng giải cho các bạn học còn lại điểm quan trọng của màu sắc.
Nhưng trạng thái của Khương Duật Bạch lại không nằm ở buổi học này.
Giáo sư Bùi tới phía sau cậu, không khỏi nhíu mày: “Khương Duật Bạch, em có nghe rõ yêu cầu tác phẩm không?”
Khương Duật Bạch rời mắt khỏi giấy vẽ, thấp giọng trả lời: “Nghe rõ.”
Giáo sư Bùi chỉ vào bức tranh của cậu: “Tôi yêu cầu mọi người sáng tạo ra ‘Cô gái đang yêu’ chứ không phải bảo vẽ ‘Quả phụ để tang chồng’.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Cả phòng vẽ lập tức vang lên một hồi cười to.
Giáo sư Bùi trước giờ luôn độc mồm có tiếng, sinh viên của ông hầu như thường xuyên phải nghe mấy lời châm biếm kiểu này. Nhưng ai cũng biết, Khương Duật Bạch là môn sinh đắc ý của ông, khó có khi nghe được giáo sư Bùi dạy dỗ cậu một lần.
“Cười cái gì mà cười? Tôi xem trò vẽ thế nào?” Giáo sư Bùi quét mắt qua, bước tới chỗ nam sinh cười nhiều nhất, giật lấy bút vẽ trong tay gã, ” Đây, nhìn chỗ này xem!”
Dứt lời liền dùng bút lông dính thuốc màu đỏ khuấy vào trong lọ thuốc màu trắng, lớn tiếng mắng: “Vẽ cái quái gì vậy?”
Nam sinh trơ mắt nhìn lọ thuốc màu vừa mới mở bị nhiễm bẩn, cả trái tim đều đang rỉ máu, chỉ có thể ngậm ngùi rưng rưng ngồi một bên xem giáo sư Bùi chỉ mình cách phối màu.
Những bạn học khác thấy thế lập tức nín cười, sợ cười lớn quá, giáo sư Bùi sẽ liền đi tới dạy dỗ họ.
Khương Duật Bạch nhìn họa tác của mình, suy tư mấy giây, thẳng tay xé xuống, đổi một trang giấy mới.
“Khương thần, cậu muốn vẽ lại từ đầu à?” Bạn học nữ ngồi cạnh nhỏ giọng hỏi, “Sắp tan học rồi, vẽ có kịp không?”
Khương Duật Bạch gật đầu, “Kịp.”
11 giờ 20 phút, Khương Duật Bạch dừng bút, trên tranh là bóng lưng thiếu nữ nhảy nhót ở tít xa cánh đồng hoa, một tay cô giữ lấy vành mũ hoa hướng dương, tay còn lại khẽ đung đưa theo làn gió, hệt như một cánh bướm tinh tế.
“Oa…” Bạn học xung quanh thật sự nhìn mà ngây người, “Khương thần, thì ra cậu cũng am hiểu phong cách thanh tân này!”thanh tân: trong sáng và mới mẻKhương Duật Bạch không nói gì, ánh mắt yên lặng rơi lên bông hoa hướng dương trên vành mũ thiếu nữ.
“Đầu cơ trục lợi.” Giáo sư Bùi tới gần xem, tuy lời nói vẫn không dễ nghe, nhưng ngữ khí đã hòa hoãn hơn chút, “Nhìn thì cũng giống đấy, nhưng hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của tôi.”
Khương Duật Bạch im lặng rũ hàng mi xuống.
Tiếng chuông tan học vang lên, sinh viên lũ lượt rời khỏi phòng vẽ, giáo sư Bùi gọi cậu lại hỏi: “Sao vậy, có phải gặp vấn đề khó khăn gì trong cuộc sống không?”
Khương Duật Bạch lắc đầu: “Không phải.”
“Em không cần giấu tôi, em là sinh viên dễ đoán nhất mà tôi từng gặp, tranh em vẽ phản ánh rất trung thực trạng thái tâm của em.” Giáo sư Bùi nói trúng tim đen, chỉ ra vấn đề của cậu, “Bức tranh thứ hai, em cố gắng dùng kỹ xảo để vẽ, nhưng cách xử lý màu sắc của bức họa vẫn bán đứng em.”
Khương Duật Bạch nhìn dưới chân, không hé một lời.
“Tiểu Khương à, không phải ai cũng có thiên phú hội họa như em, phải biết quý trọng thiên phú của mình.” Giáo sư Bùi thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, “Dù là vấn đề gì, cũng có thể tìm thầy, thầy sẽ tận lực giúp em.”
Bây giờ Khương Duật Bạch cuối cùng cũng ngước mắt lên, nghiêm túc nói lời cảm tạ với giáo sư Bùi: “Cảm ơn thầy, em biết rồi.”
Giáo sư Bùi gật đầu: “Được rồi, đi ăn trưa đi.”
*
Khương Duật Bạch dọn dẹp xong dụng cụ thì một mình rời khỏi phòng vẽ.
Cậu như mọi khi về ký túc xá trước, trong ký túc xá không có một bóng người, cậu lại như thường lệ tới nhà ăn dùng bữa.
Đúng như trong dự đoán, hôm nay Lục Cẩm Duyên không xuất hiện. Cậu vẫn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, chẳng qua lần này phía đối diện lại là một mảng trống vắng.
Khương Duật Bạch một mình yên tĩnh ăn cơm xong bèn đeo cặp lên đi về phía cổng trường.
Giữa trưa là khoảng thời gian trời nóng nhất, sân trường gần như không có ai đi lại, thỉnh thoảng xuất hiện vài sinh viên nhưng đều đội mũ hoặc che dù.
Chỉ có Khương Duật Bạch một đường đón nắng mà đi, sau khi rời khỏi trường thì rẽ vào con hẻm nhỏ.
Băng qua con hẻm kia là tới một đoạn đường khác.
Con đường này có rất nhiều cửa hàng, làm đẹp làm tóc, làm mi làm móng, còn có vài tiệm bán trang sức hoặc trà sữa nữa.
Khương Duật Bạch đứng trước một hiệu xăm tên “Trác Ngọc”, đẩy cửa bước vào.
Chuông gió treo trên cửa phát ra tiếng đinh đinh đang đang, nhắc chủ có khách ghé tiệm. Cô lễ tân trông tiệm ngẩng đầu lên, thanh âm ủ rũ: “Chào mừng quý khách đến với hiệu xăm ~.”
“Là anh.” Khương Duật Bạch bỏ cặp lên trên quầy.
“Yaa ~ là anh Duật Bạch ơi!” Hai mắt Tiểu Thanh sáng quắc, trong chốc lát như người máy được sạc đầy pin, chạy từ sau quầy ra, “Hôm nay sao anh đến sớm vậy?”
“Chiều nay không có tiết, cũng không muốn ngồi vẽ tranh lắm.” Khương Duật Bạch giải thích đơn giản rồi hỏi, “Anh em đâu?”
“Anh em đang trong phòng tiếp tân í, vừa nãy có khách ghé.” Tiểu Thanh hấp tấp theo sau lưng cậu.
Khương Duật Bạch hướng tới phòng tiếp tân, gõ cửa nghe bên trong nói “Mời vào” mới đẩy cửa ra.
“Tiểu Bạch, em tới đúng lúc lắm.” Lê Tư đang ngậm cây thuốc chưa châm lửa, hắn hất cằm, “Chọn giúp khách đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Khương Duật Bạch gật đầu: “Được.”
Lê Tư là chủ của hiệu xăm này, tướng mạo đoan chính, dáng người cao to, râu lấm chấm dưới cằm, tay chân lộ ra đều là hình xăm, kể cả chỗ không lộ cũng toàn hình xăm luôn, thoạt nhìn có thể một nắm đấm ngã mười gã say rượu.
Nhân viên của tiệm không nhiều, trừ ông chủ và em gái của ông chủ ra còn có một thợ xăm full-time, một thực tập sinh làm việc lặt vặt và một thợ xăm part-time là Khương Duật Bạch.
“Chào chào chào, chào cậu!” Cô nữ sinh ngồi trên ghế salon vừa thấy Khương Duật Bạch liền đứng hình, nói chuyện hơi lắp bắp.
“Chào chị.” Khương Duật Bạch ngồi đối diện cô, hỏi thẳng, “Muốn xăm chỗ nào?”
“À… tôi muốn xăm ở ngực…” Nữ sinh thoáng đỏ mặt, giọng nói cũng lí nhí.
Khương Duật Bạch vẻ mặt như thường: “Xăm hình gì, có ý tưởng gì chưa?”
“Ừm… Ý tưởng của tôi là kết hợp mẫu chữ và hoa văn.” Bởi vì thái độ của cậu rất tự nhiên nên cô gái kia cũng bình tĩnh lại, “Nhưng mấy hình vẽ đang có ở đây tôi không thích lắm.”
“Không sao, thợ xăm sẽ thiết kế riêng cho chị.” Khương Duật Bạch nhìn cô, “Chị muốn xăm tên bạn trai à?”
Nữ sinh lại đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn xăm chữ cái đầu tên anh ấy.”
Khương Duật Bạch nhắc nhở: “Nếu như định lưu tên người khác trên thân thể, tôi đề nghị chị vẫn nên suy nghĩ thêm.”
“Hả?” Cô gái thoáng bối rối, “Vì sao?”
Lúc này Lê Tư cũng đã hút thuốc xong và quay lại: “Nói đến đâu rồi?”
Khương Duật Bạch quay sang: “Tới đoạn em đề nghị không nên xăm tên người khác lên thân thể rồi.”
Lê Tư bật cười, giọng nói khàn khàn: “Cậu đấy, lại đuổi khách của anh nữa à.”
“Có thể xăm hình khác.” Khương Duật Bạch lại nhìn nữ sinh, “Tẩy xăm rất phiền phức, cá nhân tôi đề nghị chị nên xăm một hình mà mình sẽ không bao giờ hối hận.”
Cô nữ sinh quả nhiên do dự, hỏi liên tiếp mấy vấn đề mà khách hàng thường hay hỏi: “Tẩy xăm đau không? Có thể tẩy sạch hoàn toàn không? Có để lại sẹo không?”
“Những vấn đề này thì để anh trả lời em cho.” Lê Tư ngồi lại ghế, “Tiểu Bạch, khách hàng lần trước hẹn chiều nay đến phủ màu lại, em đi chuẩn bị trước đi.”
Khương Duật Bạch không nghi ngờ gì, đẩy cửa ra ngoài.
Không biết hai người đó ở trong phòng nói chuyện gì, trước khi về nữ sinh cố ý tìm Khương Duật Bạch, chân thành nói cảm ơn cậu: “Cảm ơn cậu vừa nãy nhắc nhở tôi.”
Khương Duật Bạch tháo bao tay ra, ngữ điệu nhàn nhạt hỏi: “Vẫn quyết định xăm à?”
“Ừm.” Nữ sinh kiên định gật đầu, “Nhưng mà ông chủ Lê cho tôi xem những hình vẽ thiết kế của cậu trước đây rồi, tôi thích lắm, có thể nhờ cậu thiết kế cho tôi một bản không?”
Khương Duật Bạch nhíu mày, nhìn chằm chằm Lê Tư.
“Hết cách rồi, ông chủ tài nghệ không bằng người.” Lê Tư lưu manh vô lại cười, “Cậu nhận đi, con gái thời giờ thích chưng diện lắm, toàn mê ba cái hình xăm xinh xắn thôi.”
Nữ sinh thẹn thùng cong khoé môi, lấy điện thoại trong túi ra: “Vậy… thêm WeChat trước được không?”
Khương Duật Bạch lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đổi sang WeChat công việc, bỗng vô tình nhìn thấy Lục Cẩm Duyên gửi cho cậu mấy tin nhắn.
Đầu ngón tay hơi dừng lại, chớp mắt như không có gì mà tiếp tục hoán đổi, thêm WeChat với khách hàng.
*
Từ lúc ấy tới mãi khi trời tối, Khương Duật Bạch cũng không chạm vào điện thoại lần nào nữa.
Chờ cậu đeo túi quay về ký túc xá, trời đã đen thui rồi.
Cậu đứng trước cửa túc xá 611, nghe âm thanh đùa giỡn quen thuộc truyền ra, chuẩn bị tâm lý một phen rồi mới gõ cửa.
Chẳng chờ cậu gõ đến lần thứ hai, cửa túc xá liền bật mở, một gương mặt anh tuấn lập thể ngó ra.
“Về rồi à?” Mấy giây sau, Lục Cẩm Duyên lùi lại một bước, “Hôm nay về hơi muộn ha.”
Đây là lần đầu tiên Khương Duật Bạch đối mặt chính diện với hắn sau chuyện hôm qua, nhưng đối phương thu liễm tâm tình rất tốt, chẳng nhìn ra điều gì khác thường.
“Ừm, bận.” Khương Duật Bạch tiếc chữ như vàng, vòng qua hắn vào trong ký túc xá, bả vai không cẩn thận đụng phải đối phương một cái.
Lục Cẩm Duyên như bị giật điện, nhanh chóng né sang một bên.
Khương Duật Bạch thấy động tác của hắn, đáy lòng càng chìm sâu.
“Tiểu Bạch cậu về rồi!” Thẩm Chiêu và Chu Phong đang chơi game, xoay đầu chào cậu một tiếng rồi lực chú ý lại quay về trò chơi, “Giết giết giết!”
Khương Duật Bạch ngồi vào ghế, xếp đồ ra khỏi cặp rồi mới cầm lấy điện thoại trong túi quần.
“Hồi trưa tôi có chút việc nên không kịp tới nhà ăn.” Lục Cẩm Duyên tựa vào mép bàn, “Tôi có gửi tin nhắn cho cậu rồi.”
Khương Duật Bạch lãnh đạm đáp lời: “Ừ.”
Tuy EQ cậu rất thấp nhưng nghĩ một chút là có thể hiểu, Lục Cẩm Duyên muốn giữ khoảng cách với cậu, có điều vì tính cách một phần, còn lại vì không muốn khiến cậu thấy hắn khó khăn với mình, nên mới phải dùng phương thức này khéo léo từ chối ăn cơm cùng cậu.
Lục Cẩm Duyên nhìn sườn mặt lạnh lùng đẹp đẽ của đối phương, khẽ mím chặt môi, cuối cùng chỉ mở tủ đồ ra lấy khăn tắm và quần đùi: “Tôi đi tắm trước.”
Hắn vào phòng tắm, chuẩn bị mở vòi hoa sen thì đột nhiên nhớ tới gì đó, lại mở cửa ra ngoài.
Đinh Hồng Vũ nằm trên giường nấu cháo điện thoại với bạn gái, thuận miệng hỏi: “Anh Lục, anh tắm nhanh thế?”
“Đã tắm đâu.” Lục Cẩm Duyên bước về phía tủ, lấy một chiếc áo thun màu trắng, sau đó mới chính thức đi tắm.
Ước chừng tầm hai mươi phút sau, cửa phòng tắm mới bật mở lần nữa, một làn khói mờ mịt ẩm ướt tỏa ra.
“Tôi tắm xong rồi, ai tắm tiếp đây?” Lục Cẩm Duyên vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.
“Để em!” Thẩm Chiêu đánh xong một ván liền lâm vào thời gian của hiền giả, nghe vậy uốn éo đi qua, “Đệch! Anh Lục anh mới tắm xong mà đã mặc nhiều vậy, không nóng sao?”thời gian của hiền giả: bên Nhật gọi là Kenja Time, là giai đoạn sau cực khoái (xuất tinh) khi một người đàn ông được tự do khỏi ham muốn tình dục, =)) chắc ý tác giả là chơi game xong thấy đã.Lục Cẩm Duyên vô thức liếc nhìn Khương Duật Bạch, thấy cậu không có phản ứng gì thì trấn tĩnh trả lời: “Không nóng, đang mở điều hòa mà.”
“Vậy cũng không được, hay là cởi áo cho thoải mái đi.” Thẩm Chiêu dứt lời bèn muốn đưa tay cởi giùm, nào ngờ bị một bàn tay to giữ chặt.
“Văn minh chút đi, không biết xấu hổ.” Lục Cẩm Duyên như đang nói đùa, “Nào có nóng như vậy đâu? Cậu xem lão đại đi, không phải vẫn mặc đồ bình thường sao?”
Chu Phong cười tiếp lời: “Ở nhà tôi mà cởi trần là bị mẹ đánh đấy.”
Thẩm Chiêu không cho là đúng: “Đó bởi vì dì là phụ nữ, ký túc xá chúng ta đều là đàn ông con trai, ở trần có gì mà sợ?”
Nghe vậy, động tác trên tay Khương Duật Bạch cứng đờ, ngòi bút trên iPad mất kiểm soát quẹt ngang một đường nhỏ.
Lục Cẩm Duyên cũng nhận ra chuyện không ổn nên bèn đẩy Thẩm Chiêu: “Được rồi, lăn vào tắm đi.”
Bình thường hắn nhất định sẽ tới gần xem Khương Duật Bạch đến cùng đang vẽ cái gì, nhưng tối nay sau khi ngồi trên ghế lau khô tóc xong hắn liền nằm lên giường.
Ngoài mặt thì đang nghịch điện thoại, thực tế ánh mắt thỉnh thoảng cứ liếc trộm bóng lưng mảnh mai kia, trong lòng ảo não, có phải mình thể hiện rõ quá rồi không?
Mãi tới khi mọi người đều đã tắm xong lên giường cả rồi, Khương Duật Bạch mới cắm sạc iPad, đứng dậy đi tắm.
Cậu tắm rất nhanh, tóc ướt sũng cũng không thèm lau khô, thả dép chuẩn bị leo lên thang.
“Khương Tiểu Bạch.” Lục Cẩm Duyên theo thói quen gọi, “Lau tóc rồi hẵng ngủ.”
Khương Duật Bạch xoay đầu nhìn đối phương, trong con ngươi thanh tịnh sáng ngời phản chiếu một bóng hình to lớn.
Cậu đứng bên giường, vẫn là chiếc áo phông trắng đó, rộng dài che tới gần đầu gối, một phần xương quay xanh nhô cao lộ ra, bên trái là một nốt ruồi son như ẩn như hiện, khiến người ta tìm tòi nghiên cứu.
Lục Cẩm Duyên chịu không nổi ánh mắt của cậu, tầm nhìn đặt vào đuôi tóc, “Tóc ướt ngủ dễ đau đầu lắm.”
Thị lực của hắn rất tốt, có thể thấy được giọt nước lăn theo cần cổ thon dài, trượt vào trong lớp áo rộng thùng thình sau đó biến mất không tăm hơi, chỉ lưu lại vệt nước trên làn da như ngọc.
Lục Cẩm Duyên không hiểu sao miệng khô lưỡi đắng, lập tức chuyển mắt qua chai nước trên bàn, định bụng lấy uống.
Khương Duật Bạch để ý thấy tầm nhìn của hắn, hơi do dự rồi quay người cầm chai nước đưa cho hắn.
Tuy rằng quan hệ bây giờ của hai người rất bế tắc, nhưng không thể nào phủ nhận, khoảng thời gian này Lục Cẩm Duyên đã làm rất nhiều chuyện vì cậu.
“Cảm ơn.” Lục Cẩm Duyên thấy được chiều mà sợ, đưa tay nhận chai nước, ngờ đâu không cẩn thận đụng phải một đầu ngón tay lạnh lẽo.
Một dòng điện kỳ lạ va vào hắn, giật cho tay phải của hắn tê rần, phản xạ có điều kiện vội rụt về.
Khương Duật Bạch siết chặt chai nước, không chút khách khí ném chai nước lên người hắn, sau đó không nói hai lời leo lên giường trên.
“Tiểu Bạch.” Lục Cẩm Duyên nhặt chai nước lên, cố chấp gõ gõ ván giường, “Lau khô tóc hẵng ngủ.”
Một chốc sau phía trên mới vang lên tiếng nói: “Cậu quản được tôi sao?”
Hắn vẫn muốn khuyên tiếp, nhưng Chu Phong ở trên giường nằm gần cửa phòng đã mở miệng thông báo: “Không ai đi đâu nữa thì tôi tắt đèn đây.”
Thẩm Chiêu tiếp lời: “Tắt đi tắt đi!”
“Tách” một tiếng, ký túc xá rơi vào đêm tối.
Khương Duật Bạch ngây ngốc nằm im trên giường một thoáng, cầm điện thoại lên, đổi sang WeChat mình hay dùng.
Hồi chiều Lục Cẩm Duyên có gửi tin nhắn cho cậu, giờ cậu cũng chẳng màng xem, trực tiếp nhấn vào khung chat của mình và Tề Đông Đông.
Khương Duật Bạch: Đông Đông ơi, Lục Cẩm Duyên phát hiện tớ là đồng tính rồi.
Tề Đông Đông: ???
Tề Đông Đông: Phát hiện bao giờ? Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn có làm gì cậu không?
Khương Duật Bạch: Tớ đang xem phim trong ký túc xá thì cậu ấy đột nhiên quay về lấy đồ, tớ bị cậu ấy bắt gặp.
Tề Đông Đông: Xem phim heo? Cậu xem bằng cái gì?
Khương Duật Bạch: Xem bằng máy tính.
Tề Đông Đông: What???
Tề Đông Đông: Bé yêu à, mấy cái chuyện như xem phim heo này không phải cậu nên trốn trong chăn đeo tai nghe vào xem lén trên điện thoại sao?
Khương Duật Bạch: Tóm lại cậu ấy phát hiện rồi.
Tề Đông Đông: Thế phản ứng của hắn như nào?
Khương Duật Bạch suy nghĩ một lúc, gõ thành chữ: Tránh tớ như rắn rết.
Không ăn cơm với cậu, lỡ đụng một cái cũng né tránh cực nhanh, tắm rửa xong thì mặc đồ kín kẽ, thậm chí còn bắt người khác cũng phải mặc vào.
Tề Đông Đông: Cái gì? Dựa vào gì chứ?
Tề Đông Đông: Cho dù tớ là gay, thì cũng là một gay có tiết tháo, không phải thấy ai cũng nhào tới đâu.
Khương Duật Bạch: Tớ nói rồi, cậu ấy không tin.
Tề Đông Đông lập tức quên mất đối phương là nam thần giáo thảo của mình, cách một màn hình vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ của cậu: Cái gì? Ghét bỏ bé yêu nhà tớ sao? Chìa khóa ba đồng một cái hắn xứng sao?!!“Chìa khóa ba đồng một cái, mười đồng ba cái, anh làm không?” là nguyên văn, trích từ truyện ngắn thầy bói và thợ làm khóa, câu anh làm không còn được hiểu là anh xứng sao, mang ý nghĩa nhục mạ đối phương.Khương Duật Bạch phiền muộn nhìn về hướng ban công, sau đó tiếp tục gõ chữ: Tớ muốn đổi ký túc xá.
Tề Đông Đông: Đổi! Phải đổi! Tớ ủng hộ cậu!
Tề Đông Đông: Tối mai hai ta ăn cơm với nhau đi, lúc đó gặp mặt sẽ nói chuyện kỹ càng hơn!
Khương Duật Bạch: Được.
Cậu định tắt máy ngủ thì giao diện WeChat lại hiện ra một tin nhắn.
Lục Cẩm Duyên: Ngủ chưa?
Khương Duật Bạch không để ý, rất nhanh bên kia lại gửi thêm tin nữa.
Lục Cẩm Duyên: Tôi thấy màn hình điện thoại cậu còn sáng.
Khương Duật Bạch: …
Lục Cẩm Duyên: Về… chuyện kia, tôi cần cẩn thận suy nghĩ một chút.
Khương Duật Bạch: Chuyện kia là chuyện gì? Nói gay hay đồng tính luyến ái cũng được.
Khương Duật Bạch nhẫn nại chờ đợi, kết quả dòng “Đối phương đang nhập” biến mất, không có tin nhắn mới.
Cậu trái lại hít sâu một hơi, đánh chữ: Ra ban công chờ tôi.
Một lát sau, dưới giường vang lên âm thanh sột soạt, bóng người cao lớn chập choạng bước về hướng ban công.
Khương Duật Bạch cẩn thận leo xuống, theo sát ra ngoài rồi trở tay đóng cửa ban công lại.
Đêm khuya vắng vẻ, quanh quẩn bốn phía chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng ếch kêu.
Cậu ngẩng mặt nhìn Lục Cẩm Duyên đang dựa trên lan can, tiếng nói trầm thấp: “Tôi nói rồi, tôi không phải loại người tùy tiện.”
“Hả?” Lục Cẩm Duyên sững sờ, quay lại nhìn cậu, “Tôi không có ý nói cậu là…”
“Vậy cậu có ý gì?” Giọng điệu của Khương Duật Bạch sắc bén chưa từng thấy, “Ban nãy sao cậu lại mặc áo?”
Lục Cẩm Duyên không khỏi dựng thẳng người, lúng túng giải thích: “Tôi sợ cậu không thoải mái…”
“Người không thoải mái là cậu.” Khương Duật Bạch dõi nhìn hắn, giọng điệu kề cận lên án, “Cậu thậm chí còn bắt người khác cũng phải mặc quần áo tử tế vào.”
Cậu là đồng tính chứ không phải biến thái.
Như lời Tề Đông Đông nói, cậu không phải loại bụng đói ăn quàng.
“Không phải… Thật sự không phải vậy!” Lục Cẩm Duyên gấp đến độ hơi lớn tiếng, đột nhiên có chút cảm giác vô lực hết đường chối cãi.
Khương Duật Bạch mím môi chờ hắn nói tiếp.
“Tôi chỉ là… thấy cậu bình thường ở trong ký túc xá ăn mặc rất chỉnh tề.” Đại não hoạt động lại, Lục Cẩm Duyên suy nghĩ xem nên dùng từ nào thì thích hợp nhất, “Tôi sợ mạo phạm cậu.”
Mạo phạm?
Khương Duật Bạch thoáng chốc giật mình.
Lục Cẩm Duyên thấp giọng giải thích: “Như kiểu hở ngực khoe bụng trước mặt nữ sinh là quấy rối đấy… Đương nhiên ý tôi không phải là cậu giống con gái!”
“Ừm.” Khương Duật Bạch đáp lại.
“Xin lỗi cậu.” Lục Cẩm Duyên cực kỳ thành khẩn nói xin lỗi, “Bởi vì tôi chưa từng… ở chung với đồng tính, nên mới làm ra mấy hành động kỳ quái đó.”
Thái độ hắn như vậy, Khương Duật Bạch trái lại không biết nên nói gì với hắn cả.
Trầm mặc một lát cậu mới lên tiếng: “Lục Cẩm Duyên, tôi thật sự không có ý đồ gì khác với cậu.”
Lục Cẩm Duyên gật đầu: “Tôi biết.”
Khoảnh khắc đó, hắn không khỏi nghĩ tới mấy tình huống mà lão ngũ đã phân tích, trong lòng dâng lên tư vị không nói nên lời.
“Tôi cũng chẳng có hứng thú với với những người còn lại.” Suy nghĩ thêm, Khương Duật Bạch nói tiếp, “Càng không có hứng thủ bẻ cong trai thẳng.”
Dưới ánh trăng, vẻ mặt Lục Cẩm Duyên lập tức giãn ra, “Vậy thì tốt.”
Khương Duật Bạch nhíu mày, không nhịn được liếc hắn.
Chuyện quái gì vậy, ấy thế mà lo lắng cho bạn cùng phòng hơn cả bản thân ư?
Trước giờ cậu vẫn luôn ngủ không sâu, đêm qua bạn cùng phòng vừa về đến là cậu đã bị đánh thức rồi, nhưng lại cố ý giả bộ như còn say giấc.
Sau đó, Lục Cẩm Duyên đứng ngoài ban công bao lâu thì cậu ngây ngốc ở trong bóng tối bấy lâu.
Nhân lúc bạn cùng phòng còn đang ngủ say, Khương Duật Bạch lặng lẽ không tiếng động trèo xuống cầu thang, thậm chí còn chẳng dám liếc nhìn giường dưới, rửa mặt đơn giản rồi rời khỏi ký túc xá.
Sáng đó là tiết tô màu của giáo sư Bùi, ông nhận xét về bài tập của buổi trước, sau đó dựa theo lệ cũ cầm tác phẩm của Khương Duật Bạch lên làm bài mẫu, giảng giải cho các bạn học còn lại điểm quan trọng của màu sắc.
Nhưng trạng thái của Khương Duật Bạch lại không nằm ở buổi học này.
Giáo sư Bùi tới phía sau cậu, không khỏi nhíu mày: “Khương Duật Bạch, em có nghe rõ yêu cầu tác phẩm không?”
Khương Duật Bạch rời mắt khỏi giấy vẽ, thấp giọng trả lời: “Nghe rõ.”
Giáo sư Bùi chỉ vào bức tranh của cậu: “Tôi yêu cầu mọi người sáng tạo ra ‘Cô gái đang yêu’ chứ không phải bảo vẽ ‘Quả phụ để tang chồng’.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Cả phòng vẽ lập tức vang lên một hồi cười to.
Giáo sư Bùi trước giờ luôn độc mồm có tiếng, sinh viên của ông hầu như thường xuyên phải nghe mấy lời châm biếm kiểu này. Nhưng ai cũng biết, Khương Duật Bạch là môn sinh đắc ý của ông, khó có khi nghe được giáo sư Bùi dạy dỗ cậu một lần.
“Cười cái gì mà cười? Tôi xem trò vẽ thế nào?” Giáo sư Bùi quét mắt qua, bước tới chỗ nam sinh cười nhiều nhất, giật lấy bút vẽ trong tay gã, ” Đây, nhìn chỗ này xem!”
Dứt lời liền dùng bút lông dính thuốc màu đỏ khuấy vào trong lọ thuốc màu trắng, lớn tiếng mắng: “Vẽ cái quái gì vậy?”
Nam sinh trơ mắt nhìn lọ thuốc màu vừa mới mở bị nhiễm bẩn, cả trái tim đều đang rỉ máu, chỉ có thể ngậm ngùi rưng rưng ngồi một bên xem giáo sư Bùi chỉ mình cách phối màu.
Những bạn học khác thấy thế lập tức nín cười, sợ cười lớn quá, giáo sư Bùi sẽ liền đi tới dạy dỗ họ.
Khương Duật Bạch nhìn họa tác của mình, suy tư mấy giây, thẳng tay xé xuống, đổi một trang giấy mới.
“Khương thần, cậu muốn vẽ lại từ đầu à?” Bạn học nữ ngồi cạnh nhỏ giọng hỏi, “Sắp tan học rồi, vẽ có kịp không?”
Khương Duật Bạch gật đầu, “Kịp.”
11 giờ 20 phút, Khương Duật Bạch dừng bút, trên tranh là bóng lưng thiếu nữ nhảy nhót ở tít xa cánh đồng hoa, một tay cô giữ lấy vành mũ hoa hướng dương, tay còn lại khẽ đung đưa theo làn gió, hệt như một cánh bướm tinh tế.
“Oa…” Bạn học xung quanh thật sự nhìn mà ngây người, “Khương thần, thì ra cậu cũng am hiểu phong cách thanh tân này!”thanh tân: trong sáng và mới mẻKhương Duật Bạch không nói gì, ánh mắt yên lặng rơi lên bông hoa hướng dương trên vành mũ thiếu nữ.
“Đầu cơ trục lợi.” Giáo sư Bùi tới gần xem, tuy lời nói vẫn không dễ nghe, nhưng ngữ khí đã hòa hoãn hơn chút, “Nhìn thì cũng giống đấy, nhưng hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của tôi.”
Khương Duật Bạch im lặng rũ hàng mi xuống.
Tiếng chuông tan học vang lên, sinh viên lũ lượt rời khỏi phòng vẽ, giáo sư Bùi gọi cậu lại hỏi: “Sao vậy, có phải gặp vấn đề khó khăn gì trong cuộc sống không?”
Khương Duật Bạch lắc đầu: “Không phải.”
“Em không cần giấu tôi, em là sinh viên dễ đoán nhất mà tôi từng gặp, tranh em vẽ phản ánh rất trung thực trạng thái tâm của em.” Giáo sư Bùi nói trúng tim đen, chỉ ra vấn đề của cậu, “Bức tranh thứ hai, em cố gắng dùng kỹ xảo để vẽ, nhưng cách xử lý màu sắc của bức họa vẫn bán đứng em.”
Khương Duật Bạch nhìn dưới chân, không hé một lời.
“Tiểu Khương à, không phải ai cũng có thiên phú hội họa như em, phải biết quý trọng thiên phú của mình.” Giáo sư Bùi thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, “Dù là vấn đề gì, cũng có thể tìm thầy, thầy sẽ tận lực giúp em.”
Bây giờ Khương Duật Bạch cuối cùng cũng ngước mắt lên, nghiêm túc nói lời cảm tạ với giáo sư Bùi: “Cảm ơn thầy, em biết rồi.”
Giáo sư Bùi gật đầu: “Được rồi, đi ăn trưa đi.”
*
Khương Duật Bạch dọn dẹp xong dụng cụ thì một mình rời khỏi phòng vẽ.
Cậu như mọi khi về ký túc xá trước, trong ký túc xá không có một bóng người, cậu lại như thường lệ tới nhà ăn dùng bữa.
Đúng như trong dự đoán, hôm nay Lục Cẩm Duyên không xuất hiện. Cậu vẫn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, chẳng qua lần này phía đối diện lại là một mảng trống vắng.
Khương Duật Bạch một mình yên tĩnh ăn cơm xong bèn đeo cặp lên đi về phía cổng trường.
Giữa trưa là khoảng thời gian trời nóng nhất, sân trường gần như không có ai đi lại, thỉnh thoảng xuất hiện vài sinh viên nhưng đều đội mũ hoặc che dù.
Chỉ có Khương Duật Bạch một đường đón nắng mà đi, sau khi rời khỏi trường thì rẽ vào con hẻm nhỏ.
Băng qua con hẻm kia là tới một đoạn đường khác.
Con đường này có rất nhiều cửa hàng, làm đẹp làm tóc, làm mi làm móng, còn có vài tiệm bán trang sức hoặc trà sữa nữa.
Khương Duật Bạch đứng trước một hiệu xăm tên “Trác Ngọc”, đẩy cửa bước vào.
Chuông gió treo trên cửa phát ra tiếng đinh đinh đang đang, nhắc chủ có khách ghé tiệm. Cô lễ tân trông tiệm ngẩng đầu lên, thanh âm ủ rũ: “Chào mừng quý khách đến với hiệu xăm ~.”
“Là anh.” Khương Duật Bạch bỏ cặp lên trên quầy.
“Yaa ~ là anh Duật Bạch ơi!” Hai mắt Tiểu Thanh sáng quắc, trong chốc lát như người máy được sạc đầy pin, chạy từ sau quầy ra, “Hôm nay sao anh đến sớm vậy?”
“Chiều nay không có tiết, cũng không muốn ngồi vẽ tranh lắm.” Khương Duật Bạch giải thích đơn giản rồi hỏi, “Anh em đâu?”
“Anh em đang trong phòng tiếp tân í, vừa nãy có khách ghé.” Tiểu Thanh hấp tấp theo sau lưng cậu.
Khương Duật Bạch hướng tới phòng tiếp tân, gõ cửa nghe bên trong nói “Mời vào” mới đẩy cửa ra.
“Tiểu Bạch, em tới đúng lúc lắm.” Lê Tư đang ngậm cây thuốc chưa châm lửa, hắn hất cằm, “Chọn giúp khách đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Khương Duật Bạch gật đầu: “Được.”
Lê Tư là chủ của hiệu xăm này, tướng mạo đoan chính, dáng người cao to, râu lấm chấm dưới cằm, tay chân lộ ra đều là hình xăm, kể cả chỗ không lộ cũng toàn hình xăm luôn, thoạt nhìn có thể một nắm đấm ngã mười gã say rượu.
Nhân viên của tiệm không nhiều, trừ ông chủ và em gái của ông chủ ra còn có một thợ xăm full-time, một thực tập sinh làm việc lặt vặt và một thợ xăm part-time là Khương Duật Bạch.
“Chào chào chào, chào cậu!” Cô nữ sinh ngồi trên ghế salon vừa thấy Khương Duật Bạch liền đứng hình, nói chuyện hơi lắp bắp.
“Chào chị.” Khương Duật Bạch ngồi đối diện cô, hỏi thẳng, “Muốn xăm chỗ nào?”
“À… tôi muốn xăm ở ngực…” Nữ sinh thoáng đỏ mặt, giọng nói cũng lí nhí.
Khương Duật Bạch vẻ mặt như thường: “Xăm hình gì, có ý tưởng gì chưa?”
“Ừm… Ý tưởng của tôi là kết hợp mẫu chữ và hoa văn.” Bởi vì thái độ của cậu rất tự nhiên nên cô gái kia cũng bình tĩnh lại, “Nhưng mấy hình vẽ đang có ở đây tôi không thích lắm.”
“Không sao, thợ xăm sẽ thiết kế riêng cho chị.” Khương Duật Bạch nhìn cô, “Chị muốn xăm tên bạn trai à?”
Nữ sinh lại đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn xăm chữ cái đầu tên anh ấy.”
Khương Duật Bạch nhắc nhở: “Nếu như định lưu tên người khác trên thân thể, tôi đề nghị chị vẫn nên suy nghĩ thêm.”
“Hả?” Cô gái thoáng bối rối, “Vì sao?”
Lúc này Lê Tư cũng đã hút thuốc xong và quay lại: “Nói đến đâu rồi?”
Khương Duật Bạch quay sang: “Tới đoạn em đề nghị không nên xăm tên người khác lên thân thể rồi.”
Lê Tư bật cười, giọng nói khàn khàn: “Cậu đấy, lại đuổi khách của anh nữa à.”
“Có thể xăm hình khác.” Khương Duật Bạch lại nhìn nữ sinh, “Tẩy xăm rất phiền phức, cá nhân tôi đề nghị chị nên xăm một hình mà mình sẽ không bao giờ hối hận.”
Cô nữ sinh quả nhiên do dự, hỏi liên tiếp mấy vấn đề mà khách hàng thường hay hỏi: “Tẩy xăm đau không? Có thể tẩy sạch hoàn toàn không? Có để lại sẹo không?”
“Những vấn đề này thì để anh trả lời em cho.” Lê Tư ngồi lại ghế, “Tiểu Bạch, khách hàng lần trước hẹn chiều nay đến phủ màu lại, em đi chuẩn bị trước đi.”
Khương Duật Bạch không nghi ngờ gì, đẩy cửa ra ngoài.
Không biết hai người đó ở trong phòng nói chuyện gì, trước khi về nữ sinh cố ý tìm Khương Duật Bạch, chân thành nói cảm ơn cậu: “Cảm ơn cậu vừa nãy nhắc nhở tôi.”
Khương Duật Bạch tháo bao tay ra, ngữ điệu nhàn nhạt hỏi: “Vẫn quyết định xăm à?”
“Ừm.” Nữ sinh kiên định gật đầu, “Nhưng mà ông chủ Lê cho tôi xem những hình vẽ thiết kế của cậu trước đây rồi, tôi thích lắm, có thể nhờ cậu thiết kế cho tôi một bản không?”
Khương Duật Bạch nhíu mày, nhìn chằm chằm Lê Tư.
“Hết cách rồi, ông chủ tài nghệ không bằng người.” Lê Tư lưu manh vô lại cười, “Cậu nhận đi, con gái thời giờ thích chưng diện lắm, toàn mê ba cái hình xăm xinh xắn thôi.”
Nữ sinh thẹn thùng cong khoé môi, lấy điện thoại trong túi ra: “Vậy… thêm WeChat trước được không?”
Khương Duật Bạch lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đổi sang WeChat công việc, bỗng vô tình nhìn thấy Lục Cẩm Duyên gửi cho cậu mấy tin nhắn.
Đầu ngón tay hơi dừng lại, chớp mắt như không có gì mà tiếp tục hoán đổi, thêm WeChat với khách hàng.
*
Từ lúc ấy tới mãi khi trời tối, Khương Duật Bạch cũng không chạm vào điện thoại lần nào nữa.
Chờ cậu đeo túi quay về ký túc xá, trời đã đen thui rồi.
Cậu đứng trước cửa túc xá 611, nghe âm thanh đùa giỡn quen thuộc truyền ra, chuẩn bị tâm lý một phen rồi mới gõ cửa.
Chẳng chờ cậu gõ đến lần thứ hai, cửa túc xá liền bật mở, một gương mặt anh tuấn lập thể ngó ra.
“Về rồi à?” Mấy giây sau, Lục Cẩm Duyên lùi lại một bước, “Hôm nay về hơi muộn ha.”
Đây là lần đầu tiên Khương Duật Bạch đối mặt chính diện với hắn sau chuyện hôm qua, nhưng đối phương thu liễm tâm tình rất tốt, chẳng nhìn ra điều gì khác thường.
“Ừm, bận.” Khương Duật Bạch tiếc chữ như vàng, vòng qua hắn vào trong ký túc xá, bả vai không cẩn thận đụng phải đối phương một cái.
Lục Cẩm Duyên như bị giật điện, nhanh chóng né sang một bên.
Khương Duật Bạch thấy động tác của hắn, đáy lòng càng chìm sâu.
“Tiểu Bạch cậu về rồi!” Thẩm Chiêu và Chu Phong đang chơi game, xoay đầu chào cậu một tiếng rồi lực chú ý lại quay về trò chơi, “Giết giết giết!”
Khương Duật Bạch ngồi vào ghế, xếp đồ ra khỏi cặp rồi mới cầm lấy điện thoại trong túi quần.
“Hồi trưa tôi có chút việc nên không kịp tới nhà ăn.” Lục Cẩm Duyên tựa vào mép bàn, “Tôi có gửi tin nhắn cho cậu rồi.”
Khương Duật Bạch lãnh đạm đáp lời: “Ừ.”
Tuy EQ cậu rất thấp nhưng nghĩ một chút là có thể hiểu, Lục Cẩm Duyên muốn giữ khoảng cách với cậu, có điều vì tính cách một phần, còn lại vì không muốn khiến cậu thấy hắn khó khăn với mình, nên mới phải dùng phương thức này khéo léo từ chối ăn cơm cùng cậu.
Lục Cẩm Duyên nhìn sườn mặt lạnh lùng đẹp đẽ của đối phương, khẽ mím chặt môi, cuối cùng chỉ mở tủ đồ ra lấy khăn tắm và quần đùi: “Tôi đi tắm trước.”
Hắn vào phòng tắm, chuẩn bị mở vòi hoa sen thì đột nhiên nhớ tới gì đó, lại mở cửa ra ngoài.
Đinh Hồng Vũ nằm trên giường nấu cháo điện thoại với bạn gái, thuận miệng hỏi: “Anh Lục, anh tắm nhanh thế?”
“Đã tắm đâu.” Lục Cẩm Duyên bước về phía tủ, lấy một chiếc áo thun màu trắng, sau đó mới chính thức đi tắm.
Ước chừng tầm hai mươi phút sau, cửa phòng tắm mới bật mở lần nữa, một làn khói mờ mịt ẩm ướt tỏa ra.
“Tôi tắm xong rồi, ai tắm tiếp đây?” Lục Cẩm Duyên vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.
“Để em!” Thẩm Chiêu đánh xong một ván liền lâm vào thời gian của hiền giả, nghe vậy uốn éo đi qua, “Đệch! Anh Lục anh mới tắm xong mà đã mặc nhiều vậy, không nóng sao?”thời gian của hiền giả: bên Nhật gọi là Kenja Time, là giai đoạn sau cực khoái (xuất tinh) khi một người đàn ông được tự do khỏi ham muốn tình dục, =)) chắc ý tác giả là chơi game xong thấy đã.Lục Cẩm Duyên vô thức liếc nhìn Khương Duật Bạch, thấy cậu không có phản ứng gì thì trấn tĩnh trả lời: “Không nóng, đang mở điều hòa mà.”
“Vậy cũng không được, hay là cởi áo cho thoải mái đi.” Thẩm Chiêu dứt lời bèn muốn đưa tay cởi giùm, nào ngờ bị một bàn tay to giữ chặt.
“Văn minh chút đi, không biết xấu hổ.” Lục Cẩm Duyên như đang nói đùa, “Nào có nóng như vậy đâu? Cậu xem lão đại đi, không phải vẫn mặc đồ bình thường sao?”
Chu Phong cười tiếp lời: “Ở nhà tôi mà cởi trần là bị mẹ đánh đấy.”
Thẩm Chiêu không cho là đúng: “Đó bởi vì dì là phụ nữ, ký túc xá chúng ta đều là đàn ông con trai, ở trần có gì mà sợ?”
Nghe vậy, động tác trên tay Khương Duật Bạch cứng đờ, ngòi bút trên iPad mất kiểm soát quẹt ngang một đường nhỏ.
Lục Cẩm Duyên cũng nhận ra chuyện không ổn nên bèn đẩy Thẩm Chiêu: “Được rồi, lăn vào tắm đi.”
Bình thường hắn nhất định sẽ tới gần xem Khương Duật Bạch đến cùng đang vẽ cái gì, nhưng tối nay sau khi ngồi trên ghế lau khô tóc xong hắn liền nằm lên giường.
Ngoài mặt thì đang nghịch điện thoại, thực tế ánh mắt thỉnh thoảng cứ liếc trộm bóng lưng mảnh mai kia, trong lòng ảo não, có phải mình thể hiện rõ quá rồi không?
Mãi tới khi mọi người đều đã tắm xong lên giường cả rồi, Khương Duật Bạch mới cắm sạc iPad, đứng dậy đi tắm.
Cậu tắm rất nhanh, tóc ướt sũng cũng không thèm lau khô, thả dép chuẩn bị leo lên thang.
“Khương Tiểu Bạch.” Lục Cẩm Duyên theo thói quen gọi, “Lau tóc rồi hẵng ngủ.”
Khương Duật Bạch xoay đầu nhìn đối phương, trong con ngươi thanh tịnh sáng ngời phản chiếu một bóng hình to lớn.
Cậu đứng bên giường, vẫn là chiếc áo phông trắng đó, rộng dài che tới gần đầu gối, một phần xương quay xanh nhô cao lộ ra, bên trái là một nốt ruồi son như ẩn như hiện, khiến người ta tìm tòi nghiên cứu.
Lục Cẩm Duyên chịu không nổi ánh mắt của cậu, tầm nhìn đặt vào đuôi tóc, “Tóc ướt ngủ dễ đau đầu lắm.”
Thị lực của hắn rất tốt, có thể thấy được giọt nước lăn theo cần cổ thon dài, trượt vào trong lớp áo rộng thùng thình sau đó biến mất không tăm hơi, chỉ lưu lại vệt nước trên làn da như ngọc.
Lục Cẩm Duyên không hiểu sao miệng khô lưỡi đắng, lập tức chuyển mắt qua chai nước trên bàn, định bụng lấy uống.
Khương Duật Bạch để ý thấy tầm nhìn của hắn, hơi do dự rồi quay người cầm chai nước đưa cho hắn.
Tuy rằng quan hệ bây giờ của hai người rất bế tắc, nhưng không thể nào phủ nhận, khoảng thời gian này Lục Cẩm Duyên đã làm rất nhiều chuyện vì cậu.
“Cảm ơn.” Lục Cẩm Duyên thấy được chiều mà sợ, đưa tay nhận chai nước, ngờ đâu không cẩn thận đụng phải một đầu ngón tay lạnh lẽo.
Một dòng điện kỳ lạ va vào hắn, giật cho tay phải của hắn tê rần, phản xạ có điều kiện vội rụt về.
Khương Duật Bạch siết chặt chai nước, không chút khách khí ném chai nước lên người hắn, sau đó không nói hai lời leo lên giường trên.
“Tiểu Bạch.” Lục Cẩm Duyên nhặt chai nước lên, cố chấp gõ gõ ván giường, “Lau khô tóc hẵng ngủ.”
Một chốc sau phía trên mới vang lên tiếng nói: “Cậu quản được tôi sao?”
Hắn vẫn muốn khuyên tiếp, nhưng Chu Phong ở trên giường nằm gần cửa phòng đã mở miệng thông báo: “Không ai đi đâu nữa thì tôi tắt đèn đây.”
Thẩm Chiêu tiếp lời: “Tắt đi tắt đi!”
“Tách” một tiếng, ký túc xá rơi vào đêm tối.
Khương Duật Bạch ngây ngốc nằm im trên giường một thoáng, cầm điện thoại lên, đổi sang WeChat mình hay dùng.
Hồi chiều Lục Cẩm Duyên có gửi tin nhắn cho cậu, giờ cậu cũng chẳng màng xem, trực tiếp nhấn vào khung chat của mình và Tề Đông Đông.
Khương Duật Bạch: Đông Đông ơi, Lục Cẩm Duyên phát hiện tớ là đồng tính rồi.
Tề Đông Đông: ???
Tề Đông Đông: Phát hiện bao giờ? Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn có làm gì cậu không?
Khương Duật Bạch: Tớ đang xem phim trong ký túc xá thì cậu ấy đột nhiên quay về lấy đồ, tớ bị cậu ấy bắt gặp.
Tề Đông Đông: Xem phim heo? Cậu xem bằng cái gì?
Khương Duật Bạch: Xem bằng máy tính.
Tề Đông Đông: What???
Tề Đông Đông: Bé yêu à, mấy cái chuyện như xem phim heo này không phải cậu nên trốn trong chăn đeo tai nghe vào xem lén trên điện thoại sao?
Khương Duật Bạch: Tóm lại cậu ấy phát hiện rồi.
Tề Đông Đông: Thế phản ứng của hắn như nào?
Khương Duật Bạch suy nghĩ một lúc, gõ thành chữ: Tránh tớ như rắn rết.
Không ăn cơm với cậu, lỡ đụng một cái cũng né tránh cực nhanh, tắm rửa xong thì mặc đồ kín kẽ, thậm chí còn bắt người khác cũng phải mặc vào.
Tề Đông Đông: Cái gì? Dựa vào gì chứ?
Tề Đông Đông: Cho dù tớ là gay, thì cũng là một gay có tiết tháo, không phải thấy ai cũng nhào tới đâu.
Khương Duật Bạch: Tớ nói rồi, cậu ấy không tin.
Tề Đông Đông lập tức quên mất đối phương là nam thần giáo thảo của mình, cách một màn hình vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ của cậu: Cái gì? Ghét bỏ bé yêu nhà tớ sao? Chìa khóa ba đồng một cái hắn xứng sao?!!“Chìa khóa ba đồng một cái, mười đồng ba cái, anh làm không?” là nguyên văn, trích từ truyện ngắn thầy bói và thợ làm khóa, câu anh làm không còn được hiểu là anh xứng sao, mang ý nghĩa nhục mạ đối phương.Khương Duật Bạch phiền muộn nhìn về hướng ban công, sau đó tiếp tục gõ chữ: Tớ muốn đổi ký túc xá.
Tề Đông Đông: Đổi! Phải đổi! Tớ ủng hộ cậu!
Tề Đông Đông: Tối mai hai ta ăn cơm với nhau đi, lúc đó gặp mặt sẽ nói chuyện kỹ càng hơn!
Khương Duật Bạch: Được.
Cậu định tắt máy ngủ thì giao diện WeChat lại hiện ra một tin nhắn.
Lục Cẩm Duyên: Ngủ chưa?
Khương Duật Bạch không để ý, rất nhanh bên kia lại gửi thêm tin nữa.
Lục Cẩm Duyên: Tôi thấy màn hình điện thoại cậu còn sáng.
Khương Duật Bạch: …
Lục Cẩm Duyên: Về… chuyện kia, tôi cần cẩn thận suy nghĩ một chút.
Khương Duật Bạch: Chuyện kia là chuyện gì? Nói gay hay đồng tính luyến ái cũng được.
Khương Duật Bạch nhẫn nại chờ đợi, kết quả dòng “Đối phương đang nhập” biến mất, không có tin nhắn mới.
Cậu trái lại hít sâu một hơi, đánh chữ: Ra ban công chờ tôi.
Một lát sau, dưới giường vang lên âm thanh sột soạt, bóng người cao lớn chập choạng bước về hướng ban công.
Khương Duật Bạch cẩn thận leo xuống, theo sát ra ngoài rồi trở tay đóng cửa ban công lại.
Đêm khuya vắng vẻ, quanh quẩn bốn phía chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng ếch kêu.
Cậu ngẩng mặt nhìn Lục Cẩm Duyên đang dựa trên lan can, tiếng nói trầm thấp: “Tôi nói rồi, tôi không phải loại người tùy tiện.”
“Hả?” Lục Cẩm Duyên sững sờ, quay lại nhìn cậu, “Tôi không có ý nói cậu là…”
“Vậy cậu có ý gì?” Giọng điệu của Khương Duật Bạch sắc bén chưa từng thấy, “Ban nãy sao cậu lại mặc áo?”
Lục Cẩm Duyên không khỏi dựng thẳng người, lúng túng giải thích: “Tôi sợ cậu không thoải mái…”
“Người không thoải mái là cậu.” Khương Duật Bạch dõi nhìn hắn, giọng điệu kề cận lên án, “Cậu thậm chí còn bắt người khác cũng phải mặc quần áo tử tế vào.”
Cậu là đồng tính chứ không phải biến thái.
Như lời Tề Đông Đông nói, cậu không phải loại bụng đói ăn quàng.
“Không phải… Thật sự không phải vậy!” Lục Cẩm Duyên gấp đến độ hơi lớn tiếng, đột nhiên có chút cảm giác vô lực hết đường chối cãi.
Khương Duật Bạch mím môi chờ hắn nói tiếp.
“Tôi chỉ là… thấy cậu bình thường ở trong ký túc xá ăn mặc rất chỉnh tề.” Đại não hoạt động lại, Lục Cẩm Duyên suy nghĩ xem nên dùng từ nào thì thích hợp nhất, “Tôi sợ mạo phạm cậu.”
Mạo phạm?
Khương Duật Bạch thoáng chốc giật mình.
Lục Cẩm Duyên thấp giọng giải thích: “Như kiểu hở ngực khoe bụng trước mặt nữ sinh là quấy rối đấy… Đương nhiên ý tôi không phải là cậu giống con gái!”
“Ừm.” Khương Duật Bạch đáp lại.
“Xin lỗi cậu.” Lục Cẩm Duyên cực kỳ thành khẩn nói xin lỗi, “Bởi vì tôi chưa từng… ở chung với đồng tính, nên mới làm ra mấy hành động kỳ quái đó.”
Thái độ hắn như vậy, Khương Duật Bạch trái lại không biết nên nói gì với hắn cả.
Trầm mặc một lát cậu mới lên tiếng: “Lục Cẩm Duyên, tôi thật sự không có ý đồ gì khác với cậu.”
Lục Cẩm Duyên gật đầu: “Tôi biết.”
Khoảnh khắc đó, hắn không khỏi nghĩ tới mấy tình huống mà lão ngũ đã phân tích, trong lòng dâng lên tư vị không nói nên lời.
“Tôi cũng chẳng có hứng thú với với những người còn lại.” Suy nghĩ thêm, Khương Duật Bạch nói tiếp, “Càng không có hứng thủ bẻ cong trai thẳng.”
Dưới ánh trăng, vẻ mặt Lục Cẩm Duyên lập tức giãn ra, “Vậy thì tốt.”
Khương Duật Bạch nhíu mày, không nhịn được liếc hắn.
Chuyện quái gì vậy, ấy thế mà lo lắng cho bạn cùng phòng hơn cả bản thân ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất