Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương
Chương 49: Ma Nhân màu đỏ tươi (6)
Động tác chém giết quân địch anh dũng của Neil ngừng lại, tay cầm thanh kiếm theo quán tính quơ một nhát vào không khí.
Con Ma Nhân mới vừa giương nanh múa vuốt trước mặt cậu loáng một cái đã hóa thành bùn đen rồi rơi xuống đất, hơn nữa còn đang dần dần bốc hơi, sau đó lập tức biến mất không còn tung tích.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?!" - Cậu ta lại sợ hãi kêu lên lần nữa.
Phản ứng của mọi người cũng giống như Neil. Họ nghẹn họng và trố mắt nhìn những vết máu còn sót lại trên mặt đất, nhưng nó toàn là máu của bọn cậu.
Ngay cả xương cốt của Ma Nhân cũng không còn tồn tại.
Nếu như không phải các cậu đều bị thương không nặng thì nhẹ, đau đớn chân thực như vậy, thì e là mọi người sẽ cho rằng trận chiến ác liệt ban nãy là ảo giác do bọn cậu tưởng tượng ra.
Jack ngơ ngác nhìn bả vai còn đang chảy máu của bản thân, trên đó còn có dấu răng của Ma Nhân.
"Chuyện này chẳng lẽ... chẳng lẽ biểu hiện việc Ma Nhân vẫn đang tiến hóa hay sao?" - Nữ chiến sĩ run rẩy nói.
Ba người dân sống sót được bảo vệ khóc lớn. Neil chậm rãi giơ thanh kiếm trong tay mình lên, phát hiện những vết máu màu đen của Ma Nhân bị dính lên cũng biến mất như nhau.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Cậu ta kinh ngạc một lúc, sau khi nhìn ra bốn phía thì phát hiện còn có một người đồng đội đang cách xa các cậu vài mét.
"Morren!" - Neil vừa gọi to tên của người kia, vừa chạy nhanh tới - "Morren, các cậu..."
Khi cậu ta đến gần thì thấy một nửa cánh tay chảy rất nhiêud máu, nửa còn lại bị cắn đến rơi xuống đất.
Tất nhiên là con Ma Nhân đang gặm nó cũng biến mất, nhưng chứng cứ vẫn còn đang tồn tại ở đây bằng một cách rất chướng mắt.
Neil lập tức im lặng.
Cậu ta lúng túng đứng tại chỗ, không biết có nên nói vài lời an ủi rỗng tuếch hay không. Mặc dù nhìn thì có vẻ người cần an ủi không phải Duy khi đã mất đi cánh tay, mà là Morren - đồng đội của cậu ta...
"...Sau này, tôi sẽ là cánh tay của cậu."
Neil nghe thấy giọng mũi nặng nề của Morren.
Xem ra cậu đã nghĩ việc bị Ma Nhân tập kích là lỗi của mình. Cậu cho rằng tội lỗi của mình đó là không thể bảo vệ người trên lưng mình dưới sự bao vây tấn công của năm con Ma Nhân.
"Morren... Bây giờ bọn mình mau trở về rồi báo cáo chuyện này... Nhanh chóng đi đến thị trấn của người sống sót, để cho bác sĩ tới xử lý nhé." - Neil khó khăn sắp xếp lại lời nói, mặc dù trong lòng cậu ta cảm thấy nặng nề không ngớt.
Dường như Morren không nghe thấy. Cậu vẫn cúi thấp đầu, ngồi quỳ xuống trước mặt Duy, vừa tự trách vừa kiên quyết cam kết: "Sau này tôi sẽ là tay của cậu, nếu như nó không lành lặn được, tôi sẽ vĩnh viễn chăm sóc cậu."
Neil xoay người đi, không kiên nhẫn đứng nhìn nữa. Thật ra giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi, nhưng bộ dạng bi thương của Morren như thể mọi đau đớn đều nằm trên người cậu vậy...
Neil cũng không biết Duy bị thương là bởi hắn đã chắn cho Morren một đòn.
Cậu ta mím môi, tự than thở trong lòng. Nếu Morren muốn chăm sóc đối phương, thì trừ phi cậu ấy xin được giấy phép của lãnh đạo, nếu không cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ xong thì ngay cả cổng trường cũng không ra được, nói gì tới chăm sóc cơ chứ?
Điều này quá không thực tế.
Duy trầm lặng nhìn Morren, không gật đầu cũng không nói lời nào. Hắn để mặc cho đối phương cõng mình lên một lần nữa, từng bước từng bước đi về phía trước.
Hắn thả lỏng cánh tay còn lại của mình giữa không trung, hơi hơi gập bàn tay lại một chút. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, đột nhiên nâng lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
Tựa như đang vì một lựa chọn nào đó mà do dự vậy.
Chỉ cần hắn nhúc nhích ngón tay, phần trí nhớ này sẽ bị sửa đổi.
Các chiến sĩ cùng những người sống sót, bao gồm cả Morren đều sẽ quên đi trận chiến bất ngờ này.
Không có người bị thương, cũng không có hành động tự hy sinh chính mình để cứu giúp, không có áy náy, cũng không có nước mắt chảy xuống.
Cuối cùng, hắn nhìn người chiến sĩ đang cõng mình, vẫn lựa chọn thả tay xuống.
Morren nói sẽ vĩnh viễn chăm sóc hắn.
Vĩnh viễn tức là, mỗi một giây còn thở, còn nhịp đập trái tim.
Duy chậm rãi cụp mắt xuống. Những sợi tóc của hắn chạm lên mái tóc màu nâu đậm của đối phương một cách thân mật đến vậy.
Lời cam kết vĩnh viễn này khiến hắn không muốn xóa kí ức này đi.
Bởi vì hắn chờ đủ lâu rồi.
Nhưng mà...
Hắn không muốn Morren mãi mãi cảm thấy áy náy và đau khổ, bởi nếu như vậy thì trong lònh em ấy cũng sẽ không nảy sinh ra được thứ tình yêu mà hắn mong muốn.
Con người là sinh vật rất yếu ớt.
Con người sẽ bởi vì buồn đau mà rơi nước mắt.
Nếu như một người bị những cảm xúc tiêu cực lấp đầy, thì nào có thứ cảm xúc tên là "yêu" có thể chen vào được.
Hắn không cần sự vĩnh viễn "bị động" như thế này, mà chính hắn cũng tự có khả năng tạo ra "vĩnh viễn".
Duy nhắm hai mắt lại, dụi đầu lên bả vai đối phương.
Bàn tay tái nhợt của hắn hơi khép lại, bên cánh tay đã đứt một nửa bỗng nhiên xuất hiện một chút tia sáng đen.
Giây tiếp theo, nó đã trở thành một cánh tay nguyên vẹn và khỏe mạnh.
Những chấm đen nhỏ bay lên phía trước, lơ lửng trên đỉnh đầu của từng người.
Những dấu vết chật vật vì chiến đấu với Ma Nhân đột nhiên bốc hơi như cái cách mà đám Ma Nhân ban nãy biến mất.
Đây là sức mạnh của vực sâu.
Nực cười đó là, thần linh cũng không phải vạn năng, trước kia hắn chưa từng có năng lực như vậy.
Duy mở mắt ra, không biết có phải ảo giác hay không mà vốn dĩ đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của hắn nay lại trở nên càng trầm đục, tựa như một vũng nước đen như mực.
Thế nhưng trung tâm của vũng nước ấy lại cất giữ một vực nước xoáy và gió bão.
—— Sức mạnh của vực sâu, không thể dễ dàng sử dụng.
Vẻ mặt của Duy không thay đổi. Hắn nâng hai tay lên rồi choàng lên cổ Morren, dán sát vào người cậu một cách chặt chẽ.
Morren đang bước đi thì cảm nhận được động tác thân mật khó hiểu của Duy. Cậu dừng chân, thấy ngượng ngùng không chịu được, chân cũng nhũn hẳn ra.
"Sao, sao thế?" - Cậu dè dặt nghiêng đầu qua rồi hỏi.
"Tôi mệt."
Duy trả lời hết sức tự nhiên. Ngữ điệu hơi chậm rãi của hắn mang một vẻ thờ ơ, lại như đang chứa một cảm giác giận dỗi nho nhỏ.
Khi nói chuyện, hắn không né tránh khoảng cách rất gần của mình với Morren, dường như răng môi đều muốn cọ lên vành tai của cậu.
Morren giật mình, hơi thở nóng rực kia khiến cậu chớp mắt rất nhanh. Cậu lặng lẽ bước nhanh hơn, an ủi: "Không sao, bọn mình sắp đến nơi rồi."
Gương mặt cậu không biểu lộ ra điều gì, nhưng trong lòng lại đang thầm khinh bỉ chính mình. Cậu thế mà lại cảm thấy giọng nói của Duy như thể đang quyến rũ mình, đúng là không biết xấu hổ...
Cậu vừa mới nói xong thì đã không nhịn được mà đi chậm lại. Sắp tới thị trấn đồng nghĩa với việc cậu sắp phải tạm biệt Duy.
Vỗn dĩ mọi người chỉ là những người xa lạ rồi tình cờ gặp nhau, nhưng cậu nhất định sẽ quý trọng hai ngày gặp gỡ được Duy này.
Cậu cũng không nói được cảm xúc của mình đối với Duy là gì. Dù sao ngay từ lần đầu nhìn thấy đối phương, cậu đã rất muốn làm bạn với hắn, rất muốn trở nên thân thiết với hắn hơn...
Mọi người nhanh nhẹn bước đi song song nhau, mà bước chân của cậu ngày càng trở nên nặng trĩu.
Khi đã đến trấn nhỏ dành cho người sống sót, trên gương mặt của Morren đã không còn bất kỳ nụ cười nào.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách, bọn cậu nhanh chóng ghi tên cho những người sống sót và phân chia nhà ở.
Sau khi hoàn thành hết tất cả các thủ tục thì đã là chạng vạng tối.
Có lẽ đồng đội của cậu đều nhận ra cậu và Duy khá hợp nhau, nên cuối cùng họ để cho hai người bọn cậu vài phút nói lời tạm biệt.
"...Sau này nếu như có cơ hội, tôi có thể gặp cậu không?" - Morren cảm thấy hơi bứt rứt. Cậu lặng lẽ dùng ngón tay chọc vào lòng bàn tay của mình - "Học viện trừ ma cho học sinh nghỉ hai ngày trong một tháng, lần được nghỉ gần nhất đại khái rơi vào mùng năm tháng sau, nếu cậu bằng lòng thì tôi có thể..."
Cậu gồng hết dũng khí để nói ra, bởi vì cậu cũng không chắc chắn Duy có muốn làm bạn với cậu hay không. Nếu cậu khiến đối phương cảm thấy phiền hà thì thật sự không tốt chút nào.
Duy nhìn cậu không chớp mắt, bỗng dưng nắm lấy tay Morren. Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, rũ mi mắt rồi nhẹ nhàng vuốt lên lòng bàn tay của cậu giống như đang muốn in dấu vân tay của hắn lên đó vậy.
Hắn ung dung nói một câu: "Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại."
"Ừa... Vậy tạm biệt nhé!"
Morren coi những lời này của hắn là đồng ý, cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Cậu vừa đi vừa vẫy tay, trở về đội ngũ dưới ánh mắt chế nhạo của Neil rồi lên đường trở về trường học.
Mặc dù tiếp theo, cậu sẽ phải đối mặt với những phiền toái vì không hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, nhưng tâm trạng của cậu cực kì thoải mái. Trong đầu câj không ngừng tưởng tượng xem ngày mùng năm tháng sau khi mình gặp Duy thì sẽ có chuyện gì xảy ra, nên chuẩn bị quà cáp như thế nào mới ổn, thậm chí đã yên lặng lên kế hoạch cho ngày hôm đó.
Khi đó cậu vẫn không biết, "nhanh chóng" trong miệng của Duy tức là...
Ngay ngày thứ hai.
Con Ma Nhân mới vừa giương nanh múa vuốt trước mặt cậu loáng một cái đã hóa thành bùn đen rồi rơi xuống đất, hơn nữa còn đang dần dần bốc hơi, sau đó lập tức biến mất không còn tung tích.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?!" - Cậu ta lại sợ hãi kêu lên lần nữa.
Phản ứng của mọi người cũng giống như Neil. Họ nghẹn họng và trố mắt nhìn những vết máu còn sót lại trên mặt đất, nhưng nó toàn là máu của bọn cậu.
Ngay cả xương cốt của Ma Nhân cũng không còn tồn tại.
Nếu như không phải các cậu đều bị thương không nặng thì nhẹ, đau đớn chân thực như vậy, thì e là mọi người sẽ cho rằng trận chiến ác liệt ban nãy là ảo giác do bọn cậu tưởng tượng ra.
Jack ngơ ngác nhìn bả vai còn đang chảy máu của bản thân, trên đó còn có dấu răng của Ma Nhân.
"Chuyện này chẳng lẽ... chẳng lẽ biểu hiện việc Ma Nhân vẫn đang tiến hóa hay sao?" - Nữ chiến sĩ run rẩy nói.
Ba người dân sống sót được bảo vệ khóc lớn. Neil chậm rãi giơ thanh kiếm trong tay mình lên, phát hiện những vết máu màu đen của Ma Nhân bị dính lên cũng biến mất như nhau.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Cậu ta kinh ngạc một lúc, sau khi nhìn ra bốn phía thì phát hiện còn có một người đồng đội đang cách xa các cậu vài mét.
"Morren!" - Neil vừa gọi to tên của người kia, vừa chạy nhanh tới - "Morren, các cậu..."
Khi cậu ta đến gần thì thấy một nửa cánh tay chảy rất nhiêud máu, nửa còn lại bị cắn đến rơi xuống đất.
Tất nhiên là con Ma Nhân đang gặm nó cũng biến mất, nhưng chứng cứ vẫn còn đang tồn tại ở đây bằng một cách rất chướng mắt.
Neil lập tức im lặng.
Cậu ta lúng túng đứng tại chỗ, không biết có nên nói vài lời an ủi rỗng tuếch hay không. Mặc dù nhìn thì có vẻ người cần an ủi không phải Duy khi đã mất đi cánh tay, mà là Morren - đồng đội của cậu ta...
"...Sau này, tôi sẽ là cánh tay của cậu."
Neil nghe thấy giọng mũi nặng nề của Morren.
Xem ra cậu đã nghĩ việc bị Ma Nhân tập kích là lỗi của mình. Cậu cho rằng tội lỗi của mình đó là không thể bảo vệ người trên lưng mình dưới sự bao vây tấn công của năm con Ma Nhân.
"Morren... Bây giờ bọn mình mau trở về rồi báo cáo chuyện này... Nhanh chóng đi đến thị trấn của người sống sót, để cho bác sĩ tới xử lý nhé." - Neil khó khăn sắp xếp lại lời nói, mặc dù trong lòng cậu ta cảm thấy nặng nề không ngớt.
Dường như Morren không nghe thấy. Cậu vẫn cúi thấp đầu, ngồi quỳ xuống trước mặt Duy, vừa tự trách vừa kiên quyết cam kết: "Sau này tôi sẽ là tay của cậu, nếu như nó không lành lặn được, tôi sẽ vĩnh viễn chăm sóc cậu."
Neil xoay người đi, không kiên nhẫn đứng nhìn nữa. Thật ra giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi, nhưng bộ dạng bi thương của Morren như thể mọi đau đớn đều nằm trên người cậu vậy...
Neil cũng không biết Duy bị thương là bởi hắn đã chắn cho Morren một đòn.
Cậu ta mím môi, tự than thở trong lòng. Nếu Morren muốn chăm sóc đối phương, thì trừ phi cậu ấy xin được giấy phép của lãnh đạo, nếu không cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ xong thì ngay cả cổng trường cũng không ra được, nói gì tới chăm sóc cơ chứ?
Điều này quá không thực tế.
Duy trầm lặng nhìn Morren, không gật đầu cũng không nói lời nào. Hắn để mặc cho đối phương cõng mình lên một lần nữa, từng bước từng bước đi về phía trước.
Hắn thả lỏng cánh tay còn lại của mình giữa không trung, hơi hơi gập bàn tay lại một chút. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, đột nhiên nâng lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
Tựa như đang vì một lựa chọn nào đó mà do dự vậy.
Chỉ cần hắn nhúc nhích ngón tay, phần trí nhớ này sẽ bị sửa đổi.
Các chiến sĩ cùng những người sống sót, bao gồm cả Morren đều sẽ quên đi trận chiến bất ngờ này.
Không có người bị thương, cũng không có hành động tự hy sinh chính mình để cứu giúp, không có áy náy, cũng không có nước mắt chảy xuống.
Cuối cùng, hắn nhìn người chiến sĩ đang cõng mình, vẫn lựa chọn thả tay xuống.
Morren nói sẽ vĩnh viễn chăm sóc hắn.
Vĩnh viễn tức là, mỗi một giây còn thở, còn nhịp đập trái tim.
Duy chậm rãi cụp mắt xuống. Những sợi tóc của hắn chạm lên mái tóc màu nâu đậm của đối phương một cách thân mật đến vậy.
Lời cam kết vĩnh viễn này khiến hắn không muốn xóa kí ức này đi.
Bởi vì hắn chờ đủ lâu rồi.
Nhưng mà...
Hắn không muốn Morren mãi mãi cảm thấy áy náy và đau khổ, bởi nếu như vậy thì trong lònh em ấy cũng sẽ không nảy sinh ra được thứ tình yêu mà hắn mong muốn.
Con người là sinh vật rất yếu ớt.
Con người sẽ bởi vì buồn đau mà rơi nước mắt.
Nếu như một người bị những cảm xúc tiêu cực lấp đầy, thì nào có thứ cảm xúc tên là "yêu" có thể chen vào được.
Hắn không cần sự vĩnh viễn "bị động" như thế này, mà chính hắn cũng tự có khả năng tạo ra "vĩnh viễn".
Duy nhắm hai mắt lại, dụi đầu lên bả vai đối phương.
Bàn tay tái nhợt của hắn hơi khép lại, bên cánh tay đã đứt một nửa bỗng nhiên xuất hiện một chút tia sáng đen.
Giây tiếp theo, nó đã trở thành một cánh tay nguyên vẹn và khỏe mạnh.
Những chấm đen nhỏ bay lên phía trước, lơ lửng trên đỉnh đầu của từng người.
Những dấu vết chật vật vì chiến đấu với Ma Nhân đột nhiên bốc hơi như cái cách mà đám Ma Nhân ban nãy biến mất.
Đây là sức mạnh của vực sâu.
Nực cười đó là, thần linh cũng không phải vạn năng, trước kia hắn chưa từng có năng lực như vậy.
Duy mở mắt ra, không biết có phải ảo giác hay không mà vốn dĩ đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của hắn nay lại trở nên càng trầm đục, tựa như một vũng nước đen như mực.
Thế nhưng trung tâm của vũng nước ấy lại cất giữ một vực nước xoáy và gió bão.
—— Sức mạnh của vực sâu, không thể dễ dàng sử dụng.
Vẻ mặt của Duy không thay đổi. Hắn nâng hai tay lên rồi choàng lên cổ Morren, dán sát vào người cậu một cách chặt chẽ.
Morren đang bước đi thì cảm nhận được động tác thân mật khó hiểu của Duy. Cậu dừng chân, thấy ngượng ngùng không chịu được, chân cũng nhũn hẳn ra.
"Sao, sao thế?" - Cậu dè dặt nghiêng đầu qua rồi hỏi.
"Tôi mệt."
Duy trả lời hết sức tự nhiên. Ngữ điệu hơi chậm rãi của hắn mang một vẻ thờ ơ, lại như đang chứa một cảm giác giận dỗi nho nhỏ.
Khi nói chuyện, hắn không né tránh khoảng cách rất gần của mình với Morren, dường như răng môi đều muốn cọ lên vành tai của cậu.
Morren giật mình, hơi thở nóng rực kia khiến cậu chớp mắt rất nhanh. Cậu lặng lẽ bước nhanh hơn, an ủi: "Không sao, bọn mình sắp đến nơi rồi."
Gương mặt cậu không biểu lộ ra điều gì, nhưng trong lòng lại đang thầm khinh bỉ chính mình. Cậu thế mà lại cảm thấy giọng nói của Duy như thể đang quyến rũ mình, đúng là không biết xấu hổ...
Cậu vừa mới nói xong thì đã không nhịn được mà đi chậm lại. Sắp tới thị trấn đồng nghĩa với việc cậu sắp phải tạm biệt Duy.
Vỗn dĩ mọi người chỉ là những người xa lạ rồi tình cờ gặp nhau, nhưng cậu nhất định sẽ quý trọng hai ngày gặp gỡ được Duy này.
Cậu cũng không nói được cảm xúc của mình đối với Duy là gì. Dù sao ngay từ lần đầu nhìn thấy đối phương, cậu đã rất muốn làm bạn với hắn, rất muốn trở nên thân thiết với hắn hơn...
Mọi người nhanh nhẹn bước đi song song nhau, mà bước chân của cậu ngày càng trở nên nặng trĩu.
Khi đã đến trấn nhỏ dành cho người sống sót, trên gương mặt của Morren đã không còn bất kỳ nụ cười nào.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách, bọn cậu nhanh chóng ghi tên cho những người sống sót và phân chia nhà ở.
Sau khi hoàn thành hết tất cả các thủ tục thì đã là chạng vạng tối.
Có lẽ đồng đội của cậu đều nhận ra cậu và Duy khá hợp nhau, nên cuối cùng họ để cho hai người bọn cậu vài phút nói lời tạm biệt.
"...Sau này nếu như có cơ hội, tôi có thể gặp cậu không?" - Morren cảm thấy hơi bứt rứt. Cậu lặng lẽ dùng ngón tay chọc vào lòng bàn tay của mình - "Học viện trừ ma cho học sinh nghỉ hai ngày trong một tháng, lần được nghỉ gần nhất đại khái rơi vào mùng năm tháng sau, nếu cậu bằng lòng thì tôi có thể..."
Cậu gồng hết dũng khí để nói ra, bởi vì cậu cũng không chắc chắn Duy có muốn làm bạn với cậu hay không. Nếu cậu khiến đối phương cảm thấy phiền hà thì thật sự không tốt chút nào.
Duy nhìn cậu không chớp mắt, bỗng dưng nắm lấy tay Morren. Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, rũ mi mắt rồi nhẹ nhàng vuốt lên lòng bàn tay của cậu giống như đang muốn in dấu vân tay của hắn lên đó vậy.
Hắn ung dung nói một câu: "Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại."
"Ừa... Vậy tạm biệt nhé!"
Morren coi những lời này của hắn là đồng ý, cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Cậu vừa đi vừa vẫy tay, trở về đội ngũ dưới ánh mắt chế nhạo của Neil rồi lên đường trở về trường học.
Mặc dù tiếp theo, cậu sẽ phải đối mặt với những phiền toái vì không hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, nhưng tâm trạng của cậu cực kì thoải mái. Trong đầu câj không ngừng tưởng tượng xem ngày mùng năm tháng sau khi mình gặp Duy thì sẽ có chuyện gì xảy ra, nên chuẩn bị quà cáp như thế nào mới ổn, thậm chí đã yên lặng lên kế hoạch cho ngày hôm đó.
Khi đó cậu vẫn không biết, "nhanh chóng" trong miệng của Duy tức là...
Ngay ngày thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất