Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương
Chương 66: Hải Yêu ngày tận thế (7)
......
Tháng sáu là mùa mưa trên cảng Yeomans.
Nghe nói năm nay mưa còn tầm tã hơn, ngay cả mặt biển cũng dâng cao lên một chút.
Dì Shanna nghe thấy tiếng mưa rơi thì nhướng mày, bàn tay đang nhào bột bánh ngừng lại. Sau khi rửa tay xong xuôi, dì nhanh chóng cầm chiếc ô đắt tiền mà người con trai mới làm ăn phát đạt năm ngoái mua về để đi ra khỏi nhà.
Không nên bỏ qua bất kì một cơ hội có thể khoe khoang nào cả.
Dì tỏ vẻ khí chất ngẩng đầu lên, làm động tác mất tự nhiên như những cô gái nhà giàu mà trên báo miêu tả. Ngón tay cầm dù hơi nâng lên, vừa đi bộ vừa nâng hờ cánh tay còn lại và hướng lòng bàn tay lên trên - dì chỉ còn thiếu một cái túi được treo trên cổ tay mà thôi.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy được một người khác ở trong màn mưa, Shanna vội vàng nhanh chân muốn đi lướt qua mặt người đó.
Nhưng sau khi dì tới gần và thấy rõ người đó là ai, vẻ mặt ngay lập tức trở nên khó coi. Shanna vừa chán ghét vừa sợ sệt dừng tư thế, không đi về phía trước nữa.
"Brigde! Cháu Bridge của tôi!" - Bà lão đội chiếc mũ cũ nát đang kêu thảm trong mưa.
Đôi mắt của bà dường như không tốt lắm, dáng vẻ như một người mù đang cầm chiếc gậy trong tay, đâm chọt về phía trước để dò chướng ngại vật. Đường xá trời mưa trơn trượt, bà lảo đảo vài bước rồi ngã xuống đất.
Shanna cắn môi do dự, cuối cùng vẫn cau mày tiến lên phía trước.
"Bà Joan..." - Dì hô to một tiếng - "Đừng tìm nữa, mau về nhà đi. Bây giờ mới được nửa tháng, báo chí cũng chưa thông báo tàu của gia tộc Scott đã trở về đâu."
Shanna chần chừ một chút nhưng vẫn đưa tay ra, đỡ lấy cánh tay đã teo tóp lại của bà Joan, muốn kéo bà lão đứng dậy.
"Bridge, cháu ngoan, con trở lại rồi..." - Bà Joan vốn đang khóc lớn trên đất, sau khi Shanna đến gần thì đột nhiên níu chặt lấy tay đối phương, kéo nó lại gần mặt mình rồi không ngừng vuốt ve - "Bà đã nói rồi, đừng ra biển, Hải Yêu sẽ lấy mạng con đó! Thằng nhỏ này, rốt cuộc con có chịu nghe bà không?"
"Ơ kìa, bà làm gì đấy!" - Shanna gấp gáp gạt tay bà lão ra, trên tay còn dính phải chút nước mắt của bà Joan, có khi còn có cả nước miếng!
Dì ta ghét bỏ chà tay lên áo mình, đứng dậy muốn rời đi.
Quả thực dì cũng không nên bỗng dưng sinh lòng tốt, bà lão điên khùng này vẫn phát bệnh từ sau khi cháu trai Bridge của bà ta đi làm thủy thủ. Ngày nào bà lão cũng đờ đẫn đi quanh cảng Yeomans, ngày ngày gọi tên của Bridge, vừa khóc vừa mắng rồi còn lẩm bẩm trên biển khơi có yêu quái ăn thịt người gì đó.
Này thì xui xẻo gì cơ chứ, rõ ràng là đang trù ẻo cháu trai của mình.
Con trai của Shanna lần này cũng ứng tuyển làm thủy thủ, tất nhiên là càng không ưa bộ dạng điên khùng này của bà Joan.
Dì ta chẳng buồn quay lại nhìn nữa mà lại quay về nhà của mình, mặc kệ bào lão đang cao giọng kêu rên sau lưng.
Nhưng mà nội dung mà bà lão kêu lên lại làm Shanna khó chịu hết cả người.
"Chết hết rồi! Chết hết rồi trời ơi!"
Giọng nói của bà lão như thứ vũ khí sắc bén đâm vào lỗ tai dì qua làn mưa. Shanna giận dữ quay đầu chuẩn bị to tiếng mắng mỏ, lại chỉ nhìn thấy bà lão đang đau đớn xót xa cúi người lên mặt đất sỏi đá, trong miệng không ngừng lặp lại ba chữ "chết hết rồi".
Hình như mưa ngày càng to, từ lúc Shanna ra khỏi cửa thì đã có xu hướng trút xuống như thác đổ.
Rõ ràng đang buổi chiều, nhưng sắc trời âm u như chạng vạng đến nơi.
Xa xa có một bé trai đội chiếc mũ đỏ đang cầm theo một cái bìa các-tông, trong ngực nhét báo mới chạy đến. Nó cũng bị động tác của bà Joan dọa sợ nên né ra, mãi cho đến khi đã chạy đến bên cạnh Shanna mà vẫn không ngừng ngoái đầu lại nhìn bà lão điên kia.
"Dì Shanna, báo của dì này." - Nó nhét một tờ báo vào tay Shanna, sau đó co cẳng chạy sang một "hộ gia đình giàu có" khác cũng đặt báo.
Shanna đang nội giận đùng đùng chuẩn bị mắng bà Joan vài câu, nhưng bị cắt ngang như vậy cho nên dì ta cũng không cất giọng lên được nữa.
Dì bực mình trợn mắt nhìn bà lão mấy lần, tiện tay mở báo ra, địng bụng trở về nhà sẽ đọc một chút xem trong giới thượng lưu đang có trào lưu gì. Nhưng vừa mới liếc mắt qua một cái, dì đã nhìn thấy vài con chữ mấu chốt.
Có tin tức của gia tộc Scott?
Shanna hơi bận tâm về con trai nên lập tức kẹp cán ô vào nách rồi đứng tại chỗ đọc tin tức liên quan trên báo.
Nhưng ước chừng mới đọc được tiêu đề, cả người dì đã căng cứng.
Ô che mưa rơi xuống đất, Shanna đứng như trời trồng một lúc lâu. Một lần nữa nhìn lại thông báo liên quan đến chuyến tàu đó, ánh mắt dì đã dần dần mất đi tiêu cự.
Từ lúc tiếp nhận thông tin cho đến khi hoàn toàn tan vỡ, Shanna há miệng nhưng lại không cất lên được một âm thanh nào. Dì run rẩy đưa tay lên che kín mặt, bả vai cũng run lên vài lần, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng phát ra, hai chân khuỵu xuống dưới đất.
Tờ báo trong tay vì thế mà rơi ra và bị nước mưa thấm ướt, nhưng dòng tiêu đề được in vừa to vừa đậm kia sẽ khó có thể bị xóa nhòa vì mưa lớn.
"Mùng một tháng sáu, tàu viễn dương của gia tộc Scott hoàn toàn bị đắm khi chỉ cách bến phà Margue ba mươi mét, không ai may mắn sống sót."
Shanna thấy cả thế giới dường như đang rung chuyển. Dì ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trên trời, sợ rằng không thể phản kháng lại bất cứ thứ gì.
Sóng lớn cuồn cuộn cao hơn mấy tầng nhà, vừa gào thét vừa từ đại dương lao nhanh lên đất liền, cơn mưa to như thác nước từ trên trời rơi xuống cũng hòa lẫn vào trong đó. Chúng cất cao bài ca chết chóc, phá hủy mỗi một tấc đất và mỗi một đồ vật.
Đại dương tùy tiện hạ cánh xuống nhân gian, nước chảy vô tình xóa bỏ sinh mạng của con người.
Shanna hoàn toàn không phản ứng kịp nữa, lũ lụt ập xuống và cuốn theo cơ thể của dì, đẩy dì ngã xuống đất rồi nhấn chìm dì trong làn nước lũ.
Nỗi đau đớn khi mất đi con trai cũng vì khoảnh khắc bị uy hiếp tính mạng này mà vơi đi vài phần, nhưng Shanna chỉ kịp uống một hớp nước biển thì ý thức đã biến mất trong thống khổ.
Trong cơn đại nạn, cơ thể của dì cũng nhỏ bé như những người khác mà thôi. Sau đó, vô vàn khối kiến trúc và cây cối bị phá hủy, bị cuốn đi, bị tiêu diệt...
Thảm họa thiên nhiên ở ngay trước mặt, con người với cọng cỏ, với côn trùng, với hạt cát cũng không có gì khác nhau.
Nền văn minh kéo dài ngàn năm có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Nó đã từng tạo nên vô số thành tựu huy hoàng. Nhưng sau khi nền văn minh ấy chấm dứt, nó cùng lắm cũng chỉ có thể hóa thành những con số, rải rác trong một cuốn sách thần thoại vô danh vào một kỷ nguyên nào đó sau này mà thôi.
"Nền văn minh nhân loại thứ nhất, kết thúc là bởi một trận đại hồng thủy."
......
Giữa tháng năm, thời tiết dần dần nóng lên.
Tuy nói đại dương ít nhiều cũng mát mẻ hơn đất liền một chút, nhưng đối với những người thủy thủ hằng ngày phải sống dưới tầng dưới cùng, đối diện với ánh mặt trời chói chang và gió biển cùng một lúc mà nói, cuộc sống cũng chẳng thoải mái hơn hồi trước là bao.
Trên con tàu viễn dương mang trên mình sứ mệnh phát triển nền văn minh vô cùng cao thượng này, mấy tên mặc đồng phục thủy thủ vừa giăng lưới vừa rảnh rỗi câu được câu không trò chuyện.
"Chúng ta lười biếng như vậy, nếu để cho Ferguson thấy được thì không chừng bị hắn tịch thu cơm tối đấy." - Một tên thủy thủ nhổ cọng rơm trong miệng ra, híp mắt nhìn sang cánh cửa nhỏ trên boong thuyền.
"Đây mà là lười biếng á? Buôn chuyện một chút thì sao nào? Ít nhất chúng ta còn làm để kiếm sống, chứ như ai đó..." - Người bên cạnh bĩu môi, giọng nói mang vẻ hết sức oán giận.
"Chúng ta so thế nào được với người ta, nghèo đến nỗi không cần mặt mũi, bao giờ xuống tàu là có cơ hội ngăn nó lại rồi."
Tên thủy thủ đó vừa nói vừa liếc mắt nhìn một thủy thủ khác. Bạn hắn thấy vậy thì hiểu ra, nhíu mày rồi thẳng thắn gọi tên người đó: "Bridge!"
Vị thủy thủ tên Bridge co rúm một chút, bất mãn quay đầu lại.
"Nhìn cái vẻ mặt giống ông bô vừa mới chết của nó kìa..." - Tên thủy thủ thứ hai lẩm bẩm một câu với bạn hắn, sau đó lại hỏi Bridge - "Này, thằng nhãi Morren kia bò lên người cậu ấm Victor, có phải mày hâm mộ lắm đúng không? Bộ dạng của mày ấy, tao đoán chắc cũng thích đàn ông nhỉ!"
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ nói ra những lời này. Mỗi một lần nhắc đến chuyện đó, bọn họ đều phải bắt nạt Bridge để mua vui một phen, vì dù sao bọn họ cũng không tiếp xúc được với người trong cuộc.
Bridge trợn mắt nhìn bọn họ, tức giận quay đầu đi mà không nói một lời.
Nó cực kỳ khó chịu. Hai ngày nay nó bị nhiều người giễu cợt chỉ vì người bạn thân Morren của mình.
Hai ngày trước, Morren không cẩn thận rơi xuống biển. Cậu Victor lương thiện nên mới đưa cậu lên tầng cao nhất, rồi mời bác sĩ riêng đến để hết lòng chăm sóc. Không ngờ rằng sau khi tỉnh dậy, đầu óc của Morren như bị hỏng mất rồi.
Mấy tên thủy thủ khác không tận mắt nhìn thấy tình cảnh kia, chỉ nghe nói lúc đó, Morren lại muốn nhảy xuống biển một cách rất khó hiểu, dưới sự ngăn cản của người khác còn nói xằng nói bậy các loại như "Tôi đã phá giải rồi, đây là ảo giác, để tôi trở về".
Cho đến khi Victor xuất hiện mới trấn an được cậu.
Không ít thủy thủ thầm nói Morren giả vờ, mục đích chính vẫn là quang minh chính đại, mặt dày sấn lấy cậu ấm nhà giàu Victor để thoát khỏi thân phận người nghèo.
Bởi vì sau chuyện đó, Victor quả thực đối xử với một tên thủy thủ ở tầng lớp thấp nhất như người yêu!
Mưu kế của Morren thành công.
Đơn giản đến mức làm tất cả mọi người chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Mà Morren - nhân vật trung tâm đã tạo nên câu chuyện gió tanh mưa máu ấy lại không có cảm giác gì với sự kiện lần đó.
Giờ phút này, cậu đang lo lắng khôn cùng ngồi ở mép giường, luôn luôn nghiêng đầu nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ.
Morren muốn nói lại thôi mấy lần, vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Nơi này so với sông Vĩnh Độ nguy hiểm hơn nhiều quá, ảo ảnh đã kéo dài hai ngày... Thần giấc mơ nói với tôi, chỉ cần đi qua sông Vĩnh Độ, trèo lên núi Liệt Phong và leo lên chín tầng chim di cư là có thể đưa ngài trở về Thiên Quốc, nhưng sao giờ lại có thêm một ải vậy?" . truyện đam mỹ
"Victor" không nói gì, yên lặng đưa một đĩa hoa quả quý hiếm đến trước mặt Morren.
Nhưng Morren càng nói càng kích động. Cậu đẩy đĩa trái cây ra, trực tiếp đứng lên: "Có phải trong chuyện này còn ẩn giấu bí mật nào đó đúng không? Lúc leo lên loài chim di cư ngài đã từng nói rằng, có lẽ dừng lại ở nơi đó mới là đúng. Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm đường rồi sao?"
Victor nghe thấy thế, tim hắn đập loạn trong một khoảnh khắc. Hắn thất thần, rõ ràng đang nhìn Morren mà lại giống như đang nhìn thứ khác.
"Ngài sao vậy?" - Morren dè dặt hỏi thần linh của mình.
Vernes là đối tượng duy nhất cậu có thể nương tựa trong ảo ảnh xa lạ chồng chất này.
Mọi thứ ở nơi này đều khác biệt với thế giới của cậu, có rất nhiều thứ cậu chưa từng nhìn thấy hay nghe nói qua, cũng có rất nhiều người kỳ quái khiếm nhã và bất kính với thần linh.
"...Chỉ là ta không ngờ, em vẫn còn nhớ những lời này."
Victor cười một tiếng, nhưng nụ cười ấy chưa từng hiện lên trong ánh mắt, thậm chí lại mang vẻ hơi chua chát.
Tháng sáu là mùa mưa trên cảng Yeomans.
Nghe nói năm nay mưa còn tầm tã hơn, ngay cả mặt biển cũng dâng cao lên một chút.
Dì Shanna nghe thấy tiếng mưa rơi thì nhướng mày, bàn tay đang nhào bột bánh ngừng lại. Sau khi rửa tay xong xuôi, dì nhanh chóng cầm chiếc ô đắt tiền mà người con trai mới làm ăn phát đạt năm ngoái mua về để đi ra khỏi nhà.
Không nên bỏ qua bất kì một cơ hội có thể khoe khoang nào cả.
Dì tỏ vẻ khí chất ngẩng đầu lên, làm động tác mất tự nhiên như những cô gái nhà giàu mà trên báo miêu tả. Ngón tay cầm dù hơi nâng lên, vừa đi bộ vừa nâng hờ cánh tay còn lại và hướng lòng bàn tay lên trên - dì chỉ còn thiếu một cái túi được treo trên cổ tay mà thôi.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy được một người khác ở trong màn mưa, Shanna vội vàng nhanh chân muốn đi lướt qua mặt người đó.
Nhưng sau khi dì tới gần và thấy rõ người đó là ai, vẻ mặt ngay lập tức trở nên khó coi. Shanna vừa chán ghét vừa sợ sệt dừng tư thế, không đi về phía trước nữa.
"Brigde! Cháu Bridge của tôi!" - Bà lão đội chiếc mũ cũ nát đang kêu thảm trong mưa.
Đôi mắt của bà dường như không tốt lắm, dáng vẻ như một người mù đang cầm chiếc gậy trong tay, đâm chọt về phía trước để dò chướng ngại vật. Đường xá trời mưa trơn trượt, bà lảo đảo vài bước rồi ngã xuống đất.
Shanna cắn môi do dự, cuối cùng vẫn cau mày tiến lên phía trước.
"Bà Joan..." - Dì hô to một tiếng - "Đừng tìm nữa, mau về nhà đi. Bây giờ mới được nửa tháng, báo chí cũng chưa thông báo tàu của gia tộc Scott đã trở về đâu."
Shanna chần chừ một chút nhưng vẫn đưa tay ra, đỡ lấy cánh tay đã teo tóp lại của bà Joan, muốn kéo bà lão đứng dậy.
"Bridge, cháu ngoan, con trở lại rồi..." - Bà Joan vốn đang khóc lớn trên đất, sau khi Shanna đến gần thì đột nhiên níu chặt lấy tay đối phương, kéo nó lại gần mặt mình rồi không ngừng vuốt ve - "Bà đã nói rồi, đừng ra biển, Hải Yêu sẽ lấy mạng con đó! Thằng nhỏ này, rốt cuộc con có chịu nghe bà không?"
"Ơ kìa, bà làm gì đấy!" - Shanna gấp gáp gạt tay bà lão ra, trên tay còn dính phải chút nước mắt của bà Joan, có khi còn có cả nước miếng!
Dì ta ghét bỏ chà tay lên áo mình, đứng dậy muốn rời đi.
Quả thực dì cũng không nên bỗng dưng sinh lòng tốt, bà lão điên khùng này vẫn phát bệnh từ sau khi cháu trai Bridge của bà ta đi làm thủy thủ. Ngày nào bà lão cũng đờ đẫn đi quanh cảng Yeomans, ngày ngày gọi tên của Bridge, vừa khóc vừa mắng rồi còn lẩm bẩm trên biển khơi có yêu quái ăn thịt người gì đó.
Này thì xui xẻo gì cơ chứ, rõ ràng là đang trù ẻo cháu trai của mình.
Con trai của Shanna lần này cũng ứng tuyển làm thủy thủ, tất nhiên là càng không ưa bộ dạng điên khùng này của bà Joan.
Dì ta chẳng buồn quay lại nhìn nữa mà lại quay về nhà của mình, mặc kệ bào lão đang cao giọng kêu rên sau lưng.
Nhưng mà nội dung mà bà lão kêu lên lại làm Shanna khó chịu hết cả người.
"Chết hết rồi! Chết hết rồi trời ơi!"
Giọng nói của bà lão như thứ vũ khí sắc bén đâm vào lỗ tai dì qua làn mưa. Shanna giận dữ quay đầu chuẩn bị to tiếng mắng mỏ, lại chỉ nhìn thấy bà lão đang đau đớn xót xa cúi người lên mặt đất sỏi đá, trong miệng không ngừng lặp lại ba chữ "chết hết rồi".
Hình như mưa ngày càng to, từ lúc Shanna ra khỏi cửa thì đã có xu hướng trút xuống như thác đổ.
Rõ ràng đang buổi chiều, nhưng sắc trời âm u như chạng vạng đến nơi.
Xa xa có một bé trai đội chiếc mũ đỏ đang cầm theo một cái bìa các-tông, trong ngực nhét báo mới chạy đến. Nó cũng bị động tác của bà Joan dọa sợ nên né ra, mãi cho đến khi đã chạy đến bên cạnh Shanna mà vẫn không ngừng ngoái đầu lại nhìn bà lão điên kia.
"Dì Shanna, báo của dì này." - Nó nhét một tờ báo vào tay Shanna, sau đó co cẳng chạy sang một "hộ gia đình giàu có" khác cũng đặt báo.
Shanna đang nội giận đùng đùng chuẩn bị mắng bà Joan vài câu, nhưng bị cắt ngang như vậy cho nên dì ta cũng không cất giọng lên được nữa.
Dì bực mình trợn mắt nhìn bà lão mấy lần, tiện tay mở báo ra, địng bụng trở về nhà sẽ đọc một chút xem trong giới thượng lưu đang có trào lưu gì. Nhưng vừa mới liếc mắt qua một cái, dì đã nhìn thấy vài con chữ mấu chốt.
Có tin tức của gia tộc Scott?
Shanna hơi bận tâm về con trai nên lập tức kẹp cán ô vào nách rồi đứng tại chỗ đọc tin tức liên quan trên báo.
Nhưng ước chừng mới đọc được tiêu đề, cả người dì đã căng cứng.
Ô che mưa rơi xuống đất, Shanna đứng như trời trồng một lúc lâu. Một lần nữa nhìn lại thông báo liên quan đến chuyến tàu đó, ánh mắt dì đã dần dần mất đi tiêu cự.
Từ lúc tiếp nhận thông tin cho đến khi hoàn toàn tan vỡ, Shanna há miệng nhưng lại không cất lên được một âm thanh nào. Dì run rẩy đưa tay lên che kín mặt, bả vai cũng run lên vài lần, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng phát ra, hai chân khuỵu xuống dưới đất.
Tờ báo trong tay vì thế mà rơi ra và bị nước mưa thấm ướt, nhưng dòng tiêu đề được in vừa to vừa đậm kia sẽ khó có thể bị xóa nhòa vì mưa lớn.
"Mùng một tháng sáu, tàu viễn dương của gia tộc Scott hoàn toàn bị đắm khi chỉ cách bến phà Margue ba mươi mét, không ai may mắn sống sót."
Shanna thấy cả thế giới dường như đang rung chuyển. Dì ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trên trời, sợ rằng không thể phản kháng lại bất cứ thứ gì.
Sóng lớn cuồn cuộn cao hơn mấy tầng nhà, vừa gào thét vừa từ đại dương lao nhanh lên đất liền, cơn mưa to như thác nước từ trên trời rơi xuống cũng hòa lẫn vào trong đó. Chúng cất cao bài ca chết chóc, phá hủy mỗi một tấc đất và mỗi một đồ vật.
Đại dương tùy tiện hạ cánh xuống nhân gian, nước chảy vô tình xóa bỏ sinh mạng của con người.
Shanna hoàn toàn không phản ứng kịp nữa, lũ lụt ập xuống và cuốn theo cơ thể của dì, đẩy dì ngã xuống đất rồi nhấn chìm dì trong làn nước lũ.
Nỗi đau đớn khi mất đi con trai cũng vì khoảnh khắc bị uy hiếp tính mạng này mà vơi đi vài phần, nhưng Shanna chỉ kịp uống một hớp nước biển thì ý thức đã biến mất trong thống khổ.
Trong cơn đại nạn, cơ thể của dì cũng nhỏ bé như những người khác mà thôi. Sau đó, vô vàn khối kiến trúc và cây cối bị phá hủy, bị cuốn đi, bị tiêu diệt...
Thảm họa thiên nhiên ở ngay trước mặt, con người với cọng cỏ, với côn trùng, với hạt cát cũng không có gì khác nhau.
Nền văn minh kéo dài ngàn năm có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Nó đã từng tạo nên vô số thành tựu huy hoàng. Nhưng sau khi nền văn minh ấy chấm dứt, nó cùng lắm cũng chỉ có thể hóa thành những con số, rải rác trong một cuốn sách thần thoại vô danh vào một kỷ nguyên nào đó sau này mà thôi.
"Nền văn minh nhân loại thứ nhất, kết thúc là bởi một trận đại hồng thủy."
......
Giữa tháng năm, thời tiết dần dần nóng lên.
Tuy nói đại dương ít nhiều cũng mát mẻ hơn đất liền một chút, nhưng đối với những người thủy thủ hằng ngày phải sống dưới tầng dưới cùng, đối diện với ánh mặt trời chói chang và gió biển cùng một lúc mà nói, cuộc sống cũng chẳng thoải mái hơn hồi trước là bao.
Trên con tàu viễn dương mang trên mình sứ mệnh phát triển nền văn minh vô cùng cao thượng này, mấy tên mặc đồng phục thủy thủ vừa giăng lưới vừa rảnh rỗi câu được câu không trò chuyện.
"Chúng ta lười biếng như vậy, nếu để cho Ferguson thấy được thì không chừng bị hắn tịch thu cơm tối đấy." - Một tên thủy thủ nhổ cọng rơm trong miệng ra, híp mắt nhìn sang cánh cửa nhỏ trên boong thuyền.
"Đây mà là lười biếng á? Buôn chuyện một chút thì sao nào? Ít nhất chúng ta còn làm để kiếm sống, chứ như ai đó..." - Người bên cạnh bĩu môi, giọng nói mang vẻ hết sức oán giận.
"Chúng ta so thế nào được với người ta, nghèo đến nỗi không cần mặt mũi, bao giờ xuống tàu là có cơ hội ngăn nó lại rồi."
Tên thủy thủ đó vừa nói vừa liếc mắt nhìn một thủy thủ khác. Bạn hắn thấy vậy thì hiểu ra, nhíu mày rồi thẳng thắn gọi tên người đó: "Bridge!"
Vị thủy thủ tên Bridge co rúm một chút, bất mãn quay đầu lại.
"Nhìn cái vẻ mặt giống ông bô vừa mới chết của nó kìa..." - Tên thủy thủ thứ hai lẩm bẩm một câu với bạn hắn, sau đó lại hỏi Bridge - "Này, thằng nhãi Morren kia bò lên người cậu ấm Victor, có phải mày hâm mộ lắm đúng không? Bộ dạng của mày ấy, tao đoán chắc cũng thích đàn ông nhỉ!"
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ nói ra những lời này. Mỗi một lần nhắc đến chuyện đó, bọn họ đều phải bắt nạt Bridge để mua vui một phen, vì dù sao bọn họ cũng không tiếp xúc được với người trong cuộc.
Bridge trợn mắt nhìn bọn họ, tức giận quay đầu đi mà không nói một lời.
Nó cực kỳ khó chịu. Hai ngày nay nó bị nhiều người giễu cợt chỉ vì người bạn thân Morren của mình.
Hai ngày trước, Morren không cẩn thận rơi xuống biển. Cậu Victor lương thiện nên mới đưa cậu lên tầng cao nhất, rồi mời bác sĩ riêng đến để hết lòng chăm sóc. Không ngờ rằng sau khi tỉnh dậy, đầu óc của Morren như bị hỏng mất rồi.
Mấy tên thủy thủ khác không tận mắt nhìn thấy tình cảnh kia, chỉ nghe nói lúc đó, Morren lại muốn nhảy xuống biển một cách rất khó hiểu, dưới sự ngăn cản của người khác còn nói xằng nói bậy các loại như "Tôi đã phá giải rồi, đây là ảo giác, để tôi trở về".
Cho đến khi Victor xuất hiện mới trấn an được cậu.
Không ít thủy thủ thầm nói Morren giả vờ, mục đích chính vẫn là quang minh chính đại, mặt dày sấn lấy cậu ấm nhà giàu Victor để thoát khỏi thân phận người nghèo.
Bởi vì sau chuyện đó, Victor quả thực đối xử với một tên thủy thủ ở tầng lớp thấp nhất như người yêu!
Mưu kế của Morren thành công.
Đơn giản đến mức làm tất cả mọi người chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Mà Morren - nhân vật trung tâm đã tạo nên câu chuyện gió tanh mưa máu ấy lại không có cảm giác gì với sự kiện lần đó.
Giờ phút này, cậu đang lo lắng khôn cùng ngồi ở mép giường, luôn luôn nghiêng đầu nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ.
Morren muốn nói lại thôi mấy lần, vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Nơi này so với sông Vĩnh Độ nguy hiểm hơn nhiều quá, ảo ảnh đã kéo dài hai ngày... Thần giấc mơ nói với tôi, chỉ cần đi qua sông Vĩnh Độ, trèo lên núi Liệt Phong và leo lên chín tầng chim di cư là có thể đưa ngài trở về Thiên Quốc, nhưng sao giờ lại có thêm một ải vậy?" . truyện đam mỹ
"Victor" không nói gì, yên lặng đưa một đĩa hoa quả quý hiếm đến trước mặt Morren.
Nhưng Morren càng nói càng kích động. Cậu đẩy đĩa trái cây ra, trực tiếp đứng lên: "Có phải trong chuyện này còn ẩn giấu bí mật nào đó đúng không? Lúc leo lên loài chim di cư ngài đã từng nói rằng, có lẽ dừng lại ở nơi đó mới là đúng. Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm đường rồi sao?"
Victor nghe thấy thế, tim hắn đập loạn trong một khoảnh khắc. Hắn thất thần, rõ ràng đang nhìn Morren mà lại giống như đang nhìn thứ khác.
"Ngài sao vậy?" - Morren dè dặt hỏi thần linh của mình.
Vernes là đối tượng duy nhất cậu có thể nương tựa trong ảo ảnh xa lạ chồng chất này.
Mọi thứ ở nơi này đều khác biệt với thế giới của cậu, có rất nhiều thứ cậu chưa từng nhìn thấy hay nghe nói qua, cũng có rất nhiều người kỳ quái khiếm nhã và bất kính với thần linh.
"...Chỉ là ta không ngờ, em vẫn còn nhớ những lời này."
Victor cười một tiếng, nhưng nụ cười ấy chưa từng hiện lên trong ánh mắt, thậm chí lại mang vẻ hơi chua chát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất