Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 141: Giải trừ cấm chế

Trước Sau
Đạo Ấn Thạch là một cục đá tràn ngập pháp ấn từ lúc Thiên Địa sơ khai, ẩn chứa lực lượng của Thiên Địa, chứa đầy lực lượng pháp tắc. Nó đã tồn tại từ hàng vạn hàng tỉ năm trước, lai lịch không thể khảo cứu.

Đại lục Hằng Võ kỳ thật cũng là một thế giới chưa hoàn thiện. Nếu không thì đã không chịu thiên đạo hạn chế như vậy.

Đạo Ấn Thạch chính là mấu chốt để chuyển biến diễn biến không gian. Đáng tiếc, thế giới chưa diễn biến xong, đại chiến của nhân loại đã bắt đầu, không ngừng tiêu hao lực lượng của thế giới. Sau này Thiên Địa biến đổi lớn, linh khí xói mòn, không gian xụp đổ, thế giới chia năm xẻ bảy. Đạo Ấn Thạch do đó cũng chịu tổn hại nặng.

Đại lục Hằng Võ từ đấy chịu sự hạn chế của thiên đạo, cuối cùng không thể trưởng thành được nữa.

Có thể nói, Đạo Ấn Thạch chính là pháp tắc của cả một thế giới, ẩn chứa lực lượng của thiên đạo. dược viên không gian sau khi hấp thu Đạo Ấn Thạch xong, trong không gian dần dần có lực lượng pháp tắc, không gian được diễn biến. Hiện giờ đã hình thành nên một tiểu thế giới hình thức ban đầu.

Trong buổi đấu giá ở Phạm huyện, hắn nhặt được của hời lấy được cục đá đen, bên trong nó bao hàm một khối tức nhưỡng. Tức nhưỡng kết hợp với Đạo Ấn Thạch. Không gian trong dược viên có đất, có pháp tắc, lại có nước suối đã hấp thu trước đó, khiến cho không gian diễn biến càng mau.

Bởi vậy, hắn mới chọc phải thiên kiếp hủy thiên diệt địa kia.

Tiểu thế giới là sự tồn tại mà hậu thế bất dung, kiểu như một núi không thể chứa hai hổ. Thiên đạo không cho phép tiểu thế giới trưởng thành, một lòng muốn hủy diệt nó.

Vận khí của Tạ Uẩn rất tốt, Cảnh Nhiên là cao thủ trận pháp, đại trận thiên nhiên lại tồn tại từ trước thượng cổ. Đây là loại bảo hộ mà Đạo Ấn Thạch tự thiết trí cho mình. Cho dù đại trận thiên nhiên đã tàn phá, lực lượng vẫn không thể khinh thường.

Cảnh Nhiên mượn dùng lực lượng của đại trận thiên nhiên, bố trí ra đại trận Tử Thanh, lại có vô số cao thủ trong hoàng cung giúp hắn tiêu hao sức mạnh của lôi điện. Bởi vậy, hắn mới có thể bình an vượt qua lôi kiếp.

Nếu không, bất luận hắn có ở nơi nào, bất luận dị năng của hắn có thể chữa trị thân thể nhanh cỡ nào, dưới thiên kiếp hủy thiên diệt địa như vậy. Tạ Uẩn dám khẳng định mình tuyệt đối sẽ không thể bình an vượt qua, trừ phi hắn nhịn đau bỏ được dược viên không gian.

Quả nhiên, phúc và họa luôn đi kèm với nhau, hắn hiện giờ cũng coi như là nhân họa đắc phúc.

Về phần những người đã từng ngâm mình ở Đạo Ấn Tuyền, tu vi bị kẹt lại ở bình cảnh mà không thể tấn giai. Kỳ thật đây chính là phúc khí của bọn họ. Đạo Ấn Tuyền tràn ngập lực lượng của Đạo Ấn Thạch, ẩn chứa lực lượng pháp tắc, muốn tấn giai tất nhiên không phải dễ như vậy. Nhưng nếu bọn họ có thể diễn biến được lực lượng pháp tắc, sẽ có được thu hoạch khó có thể tưởng tượng.

Tạ Uẩn lúc này không biết, Phương vương ăn Võ Vương Đan vào để tấn giai trước đến tột cùng là tốt hay là xấu.

Mặt khác, Đạo Ấn Thạch thuộc về đại lục Hằng Võ, ẩn chứa lực lượng thiên đạo. Người từng ngâm mình ở Đạo Ấn Tuyền đồng nghĩa với việc bị đánh ấn ký của đại lục Hằng Võ, trên người có dấu ấn của thế giới này. Trừ phi bỏ mình, bằng không sự tồn tại của người đó chính là thuộc về thế giới, đương nhiên là không thể dễ dàng rời đi rồi.

Bởi vậy chuyện vì sao Cảnh Lan không đột phá được lá chắn không gian bây giờ cũng đã rõ.

Tình huống của Đoạn Chinh cũng tương tự như vậy.

Tinh lực của nhân loại dù sao cũng có hạn, muốn thao túng con rối, nắm giữ vô số nô lệ. Cho dù là Võ Thần, chỉ sợ cũng không làm được như vậy. Tu vi của nô lệ tăng lên, độ khó khăn khi khống chế cũng sẽ tăng mạnh. Muốn dựa vào năng lực của bản thân để khống chế cao thủ của cả một thế giới căn bản là chuyện không có khả năng.

Vì thế, bọn họ liền nghĩ ra một loại biện pháp. Thông đạo thượng giới ở các quốc gia chính là dấu ấn của mỗi một phương thế lực. Một khi bị đánh dấu ấn của phương thế lực này thì chỉ có thể trở thành nô lệ.

Sau khi trở thành nô lệ, các loại phương pháp khống chế cũng có rất nhiều. Bởi vì một khi bị đánh dấu ấn nô lệ, bọn họ căn bản không dám phản kháng, đồng thời cũng vô lực phản kháng.

Việc Tạ Uẩn bây giờ phải làm, chính là lợi dụng lực lượng pháp tắc của dược viên không gian để giải trừ loại cấm chế này.

Dấu ấn của thượng giới có lợi hại cũng không thể thắng nổi pháp tắc của một thế giới.



Tạ Uẩn lấy dược viên không gian ra, cảm thụ một chút lực lượng pháp tắc, lại từ bên trong tìm ra khế ước pháp tắc, tiếp theo mới có thể thử cởi bỏ khống chế của thượng giới đối với Đoạn Chinh.

Đây là một quá trình vừa tỉ mỉ lại vừa rườm rà.

Hơn một tháng, trong phòng không hề có động tĩnh. Hỏa khí của Đoạn Chính Hào theo đó càng ngày càng tăng, Tống Cát càng ngày càng sợ hãi đến rắm cũng không dám phóng.

Tạ Thù, Tạ Bác lại không vui. Phụ thân vừa mới trở về, thế mà lại bận rộn lâu như vậy.

Tạ Gia thì đã bắt đầu chậm rãi học đi. Có điều, tiểu tử này thực lười, trong tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không tự mình đi đường. Trừ phi... trừ phi thứ mà bé muốn ở khoảng cách rất xa, lại để ở nơi tương đối cao. Nếu bò qua chắc chắn với không tới, vì thế mới phải chậm rì rì đi qua.

Cảnh Nhiên đối với loại tình huống này cũng không thể làm được gì, tam tiểu tử nhà mình quả thực đúng là nhân tinh*

(nhân tinh: là một từ tiếng Trung Quốc, chỉ những người có đầu óc đặc biệt thông minh và biết tính toán, khôn ngoan trước người khác, không dễ lừa và không bao giờ chịu thiệt.)

Đừng nhìn Tạ Gia đi chậm mà lầm, từ khi học được cách đi, tiểu tử này rất ít té ngã. Trong lòng Cảnh Nhiên rất phức tạp, không biết nên cao hứng hay là nên bất đắc dĩ.

Cùng lúc đó, chuyện Tạ Uẩn đại náo hoàng cung rốt cuộc đã lan truyền ra. Bao gồm cả chuyện náo động thông đạo thượng giới cũng bị hắt lên đầu bọn họ. Đành vậy thôi chứ biết sao giờ. Bản lĩnh dịch dung của Tạ Uẩn quá cao, hoàng thất đến bây giờ mà vẫn không tra ra được bất cứ manh mối nào.

Bất quá, các châu các phủ thì lại bắt đầu bài tra bốn phía.

Đương nhiên, trừ những kẻ một lòng muốn nịnh bợ hoàng thất ra, những nơi khác bài tra cũng không quá nghiêm ngặt. Tống quốc lại thay đổi một hoàng đế mới. Tuy gã có sự mạnh mẽ và quyết đoán, muốn làm ra chút lợi hại cho người ta nhìn một cái. Chỉ tiếc, hoàng thất quá ác độc, cung cấp độc vật quá mức kịch liệt. Tạ Uẩn lại xài chiêu gậy ông đập lưng ông, hạ độc một đống lớn hoàng vệ. Không ít người đã chết, càng có không ít người đến nay chưa giải được độc. Bao gồm có cả Võ Vương bên trong. Hiện giờ chỉ có thể đau khổ áp chế độc tố trong thân thể.

Thượng giới hiện đã phái đan sư giá lâm, tìm mọi cách giải độc. Hoàng thất bận tối mày tối mặt, căn bản không thể phân tâm, không rảnh để làm mấy trò mờ ám.

Không có hoàng thất phái người ra trấn áp, thế lực khắp nơi ở đại lục Hằng Võ cũng có tâm tư riêng của mình, nào có ý muốn toàn lực cống hiến vì hoàng thất đâu.

Nhưng mà, cũng có ngoại lệ cá biệt.

Thành Vân Châu gần đây giới nghiêm, khắp nơi đều có thị vệ tuần tra.

Bạch gia, Dương gia cũng có Võ Vương. Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế của hai nhà này tăng vọt. Dưới tình huống Phương vương và Đoạn vương không ra mặt, Vân Châu chính là thiên hạ của bọn họ.

Vì lấy lòng hoàng thất, hai nhà này đối với mệnh lệnh do hoàng thất ban bố xuống tất nhiên không dám qua loa, đi khắp các nơi ở Vân Châu để bài tra loạn đảng.

Phương vương đối với chuyện này chỉ khịt mũi coi thường, hai nhà ngu xuẩn.

Sắc mặt của Dương Thanh Miểu như thường, không vì bất luận chuyện gì của Dương gia mà động dung. Cảnh Nhiên cũng từ trong miệng Tống Cát mới biết được. Hoàng thất muốn dùng bí pháp đề cao tu vi của Dương Thanh Miểu. Sau đó đưa hắn đến thượng giới để gả làm thiếp cho một vị Võ Tôn. Người Dương gia chẳng những không ngăn cản, phụ mẫu hắn còn lấy tính mạng ra để uy hiếp. Nếu hắn không chịu đi làm thiếp, hai lão liền chết cho hắn xem.

Dương Thanh Miểu lúc ấy tâm như tro tàn, không còn bất cứ cảm tình gì với gia tộc. Chỉ tiếc lúc ấy hắn đang ở hoàng cung, không cách nào trốn thoát được. Gặp phải náo động trong cung, lại trùng hợp gặp được đám Tạ Uẩn, không chút do dự liền theo bọn họ cùng rời đi.

Sau khi hắn rời đi, người Dương gia quả thật đã kinh sợ một phen. Nhưng hoàng thất bị tổn hại nặng nề, lúc này là lúc cần dùng người nhất. Người Dương gia may mắn không bị trừng phạt. Bởi vậy, Vân Châu vừa bị giới nghiêm, Dương gia muốn đoái công chuộc tội, làm ra chút thành tích cho hoàng thất xem.

Dương phụ Dương mẫu tất nhiên cũng không có chết, loại uy hiếp như tự sát này, cứ xem như chuyện cười mà nghe, chỉ có thể uy hiếp được người để ý đến bọn họ mà thôi.



Dương Thanh Miểu hiện giờ không thèm để ý nữa. Hai lão Dương gia căn bản cũng không hề có biện pháp, tu luyện gian nan dữ dội, bọn họ còn có ấu tử chưa trưởng thành, nào bỏ được đi tìm chết, chỉ ở trong lòng hung hăng mắng Dương Thanh Miểu. Sớm biết vậy trước đây đúng là không nên sinh ra cái thứ ngỗ nghịch này. Trong bí cảnh không biết bảo hộ đệ đệ, làm hại Nguyên Hâm chết thảm. Bây giờ còn hại gia tộc suýt bị hoàng thất trách tội.

Người Dương gia hận chết Dương Thanh Miểu, nếu không phải Dương Thanh Miểu chạy thoát. Dương gia chắc chắn đã sớm được trọng dụng. Nghe nói Bạch Tĩnh Như đã gả cho Võ Tôn làm thiếp. Bây giờ rất được sủng ái, ngay cả hoàng thất cũng không thể dễ dàng xử trí Bạch gia.

Đương nhiên, hết thảy những chuyện này đều không liên quan gì đến Phương vương phủ.

Dương gia, Bạch gia không dám lại đây trêu chọc. Cũng không phải sợ hãi Phương vương, mà là Đoạn Chính Hào cũng đang ở lại trong phủ Phương vương, bọn họ không dám trêu chọc Đoạn Chính Hào. Dù sao, Võ Vương Dương gia và Bạch gia chỉ vừa mới tấn giai. Đoạn Chính Hào lại thành danh đã lâu. Hoàng thất hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể cử người ra mặt giúp đỡ họ.

" Ầm..."

Trong viện tử của Đoạn Chính Hào truyền đến một tiếng nổ vang.

Dòng khí trong phòng kích động, khí tức bốn phía thô bạo, mạnh mẽ cuốn lên từng luồng khí lãng, thẳng đến khi căng sụp phòng ốc.

Sắc mặt Đoạn Chính Hào biến đổi, Tống Cát vội vàng bỏ trốn thật xa, bộ dáng đáng thương hề hề như sắp khóc. Tống Cát căn bản không tin, dấu ấn do gia tộc nghiên cứu ra có thể bị người khác giải trừ.

Nhưng mà, nếu không thể giải trừ, hắn chắc chắn sẽ lại thảm.

Hắn hiện tại mỗi ngày muốn khóc cũng không khóc được. Đoạn Chính Hào luôn phân phó rất nhiều việc cho hắn làm, bận đến mức hắn chẳng phân biệt nổi ngày đêm. Ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Nghĩ đến hắn đường đường là cửu gia Tống gia...

Tống Cát không dám nghĩ tiếp nữa, sinh hoạt tùy ý kiêu ngạo trước đây phảng phất như là sự tình của đời trước. Có đôi khi Tống Cát thật hi vọng, mình có thể biến thành phàm nhân, như vậy có lẽ sẽ có một chút thời gian để nghỉ ngơi. Đáng giận hắn hiện giờ không nhấc nổi linh khí, cố tình tu vi thì vẫn còn. Có lăn lộn thế nào, có mệt mỏi thế nào, thân thể vẫn khỏe mạnh không tổn hao gì. Muốn lười nhác cũng không được, mấy người này quả thực chính là ma quỷ.

" Tạ huynh đệ..." Đoạn Chính Hào vọt vào trong phòng. Trên người Tạ Uẩn sạch sẽ ngăn nắp. Trong nháy mắt dòng khí vừa rồi dật tán, hắn liền mở ra kết giới.

Tình huống của Đoạn Chinh thật sự không tốt lắm, mặt xám mày tro nằm trên giường. Một thân tu vi biến mất hơn phân nửa. Hiện giờ chỉ là nhất tinh Võ Tướng.

Tạ Uẩn cũng xem như vừa lòng, ít ra Võ Tướng vẫn lợi hại hơn Võ Sư, không cần phải trải qua một lần thiên kiếp.

" Tổ phụ của ta, ông ấy..." Đoạn Chính Hào trong lòng vui vẻ, rõ ràng nhận thấy được, cỗ lực lượng phá hoại tùy ý kia đã không còn trong thức hải của tổ phụ.

Tạ Uẩn nói: " Tu vi của lệnh tổ hẳn là dùng bí pháp để tăng lên, lúc này giải trừ giam cầm, tu vi bị cưỡng chế tăng lên cũng tan đi, với ông ấy mà nói âu cũng là chuyện tốt. Sau này tu hành mới không chịu ảnh hưởng."

Đoạn Chính Hào ôm quyền: " Đại ân không lời nào cảm tạ hết được."

Tạ Uẩn bất mãn nói: " Khách khí với ta làm gì."

Đoạn Chính Hào nghiêm mặt nói: " Nếu không có Tạ huynh đệ ra tay, tổ phụ của ta không biết còn phải bị khống chế bao lâu. Phần ân tình này Đoạn gia ta nhớ kỹ, Tạ huynh đệ chớ nên chối từ. Sau này ngươi có chuyện gì, Đoạn gia ta tuyệt không chối từ."

Tạ Uẩn không nói lại được hắn, nghĩ một chút lại nói: " Hiện tại thân thể của lệnh tổ yếu ớt, cần phải điều dưỡng cẩn thận. Chốc nữa ta cho ngươi một lọ đan dược, còn có một loại thuốc tắm, ngươi cầm đi cho ông ấy ngâm mình. Mười ngày sau là có thể hoàn toàn thanh trừ tai họa ngầm."

" Đa tạ!"

Tạ Uẩn cười cười, không nhiều lời nữa, mắt thấy Đoạn Chinh sắp tỉnh lại, Tạ Uẩn liền cáo từ rời đi để lại không gian cho tổ tôn hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau