Chương 148: Chấm dứt ân oán
Tạ Uẩn lấy Xuyên Tinh Toa ra, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Hình thái của Xuyên Tinh Toa biến hóa, biến thành một vật hình chữ nhật cứng nhắc.
Huyền Thiết Liên trên xương sườn Cảnh Lan đã sớm bị Tạ Uẩn chấn vỡ, chỉ còn lưu lại hai cái lỗ sâu có thể thấy được xương.
Tạ Uẩn lại đánh ra một đạo pháp quyết, thân thể của Cảnh Lan liền bay lơ lửng lên. Tạ Uẩn cẩn thận đặt y lên tấm ván hình chữ nhật kia, không dám để xảy ra chút sai lầm. Hiện tại Cảnh Lan không khác gì một con búp bê làm bằng sứ, một khi không cẩn thận khí tức trong cơ thể sẽ bạo tẩu, chạy đến những đoạn kinh mạch bị đứt vừa được chải vuốt, đến lúc đó thì phiền toái lớn.
Hai người an bài cho Cảnh Lan xong, xác định y bình yên vô sự, lúc này Cảnh Nhiên mới nhớ tới: " Đúng rồi, phòng ngục giam phía trước giam giữ người Bạch Vân Cố gia."
Cảnh Nhiên nói đến chuyện của Cố Diễn rồi lại nói đến âm mưu của Khánh hoàng.
Ánh mắt Tạ Uẩn chợt lóe, nói: " Lá gan của Khánh Vân tông rất lớn."
Cảnh Nhiên nói: " Hắn đã đáp ứng thiếu ta năm nhân tình, đáng tiếc tu vi của hắn hiện giờ đang bị giam cầm, không phải Võ Tôn không thể cởi bỏ."
Vừa nghe lời này Tạ Uẩn đã rõ, người Bạch Vân Cố gia không có tu vi, không chỉ không giúp được gì cho bọn họ, trái lại còn là một phiền toái. Nhưng mà....một đứa con ghẻ cũng là mang, hai đứa con ghẻ cũng là mang. Tạ Uẩn đối với chuyện này cũng thấy không sao cả, nhàn nhạt nói: " Cứ cho thiếu nhân tình trước, Khánh Vân tông nếu không dám giết hắn, ắt sẽ có chỗ để dùng."
Cảnh Nhiên cũng nghĩ như thế, 300 năm mà Khánh Vân tông vẫn không dám giết người, tên này chắc chắn sẽ có một ít tác dụng.
Về phần Khánh hoàng, Tạ Uẩn cười lạnh một tiếng. Vốn dĩ hắn còn nghĩ tình đã hứa hẹn thả cho Khánh hoàng một con ngựa, hiện giờ thì không cần nữa. Hắn không thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào trên người Khánh hoàng, nhưng những người khác thì lại có thể.
Hai người đi ra khỏi lao ngục dưới lòng đất, thuận tay mang cả Cố Diễn theo.
Lại một lần nữa được thấy ánh mặt trời, Cố Diễn có cảm giác như bừng tỉnh lại.
Cảnh Nhiên cười lạnh nói: " Ngươi tốt nhất không cần lộ ra thân phận, người đại lục Hằng Võ chúng ta hiện giờ hận thấu xương đám người thượng giới."
Cố Diễn trầm mặc, hắn bị Khánh Vân tông bắt giữ, từ sớm đã bị đưa vào trong lao ngục. Hắn thậm chí còn không biết đặt mình vào đâu. Nếu không phải trong lao ngục cũng có không ít người tới tới lui lui, có lẽ hiện giờ hắn vẫn cứ hoàn toàn không biết gì cả.
" Đa tạ đã nhắc nhở." Cố Diễn thật lòng nói lời cảm tạ.
Cảnh Nhiên nhàn nhạt nói: " Về sau ngươi đi theo bọn ta, trở về thượng giới, ngươi lại tìm người giải trừ phong ấn."
Cố Diễn gật đầu, hắn biết đại lục Hằng Võ có hạn chế, cao nhất chỉ có thể tấn giai đến Võ Vương. Nghĩ tới, trong lòng hắn lại càng thêm cảm kích. Hai người này có thể hoàn toàn bỏ mặc hắn, thả hắn ra khỏi lao ngục là đã xem như thực hiện hứa hẹn. Nói thật, nếu không có người khác giúp đỡ, hắn hiện giờ không có tu vi, muốn trở về Huyền Thiên đại lục thật đúng là một nan đề.
Tạ Uẩn lại hỏi: " Khánh Vân tông vì sao nhốt ngươi ở đây?"
Cố Diễn cười khổ: " Khánh Vân tông cấu kết với tà tu, bị ta tra ra được manh mối, bọn chúng không dám giết ta, cũng không dám để ta lại. Chỉ cần đang ở đại lục Huyền Thiên là phụ thân có thể tìm được ta."
Tạ Uẩn tò mò hỏi: " Đó là bí pháp gì?"
Cố Diễn cười nói: " Sau khi tu vi tới Võ Tôn có thể phân ra ý niệm, trên người ta có ý niệm của phụ thân, bất luận trọng thượng hay là chết, ý niệm đều sẽ bộc phát ra cảm ứng mãnh liệt. Cho dù cách không gian, phụ thân cũng sẽ cảm giác được."
Trong lòng Cảnh Nhiên hiểu rõ, hờ hững nói: " Khánh Vân tông bắt phải một củ khoai lang nóng bỏng tay."
Tạ Uẩn nhíu mày suy tư, hắn cứ cảm thấy ý niệm mà Võ Tôn phân ra cùng với tinh thần lực mà hắn phân ra, có lẽ sẽ có hiệu quả như nhau.
Cố Diễn không thể làm gì, hắn chỉ là một tù nhân, tôn xưng như "củ khoai lang phỏng tay" hắn cũng không dám ứng.
Trở lại hoàng cung, hết thảy đều đâu vào đấy, tân hoàng vốn là người có uy vọng rất cao trong đám hoàng vệ. Có nhiều hoàng vệ ủng hộ như vậy, không có thế gia nào dám rút mao trên đầu lão hổ.
Về tất cả âm mưu của thượng giới, tân hoàng đã ra thông cáo thông tri toàn quốc. Tin tưởng không bao lâu nữa, toàn bộ người ở đại lục Hằng Võ đều sẽ biết.
Có người vui mừng, có người buồn. Những thế gia tử trung với hoàng thất chỉ sợ sẽ khóc mất.
Phát hiện ra thân ảnh Tạ Uẩn, tân hoàng vội vã đi tới.
" Tạ công tử..."
" Tân hoàng..."
Tân hoàng cười nói: " Tạ công tử, ngài cũng đừng chiết sát ta nữa, vị trí hoàng đế của ta từ đâu mà tới, ngài còn không biết sao. Ít nhiều gì cũng nhờ có ngài cùng chư vị huynh đệ giúp đỡ ta mới có thể ngồi ổn ngôi vị hoàng đế. Ngài yên tâm, chỉ cần ta còn ở Khánh quốc một ngày thì sẽ luôn cầm giữ thông đạo thượng giới.
Tạ Uẩn cười nói: " Ngài cần gì phải tự coi nhẹ mình, nếu không phải do ngài có năng lực xuất chúng, chư vị huynh đệ làm sao chịu phục."
Tân hoàng nở nụ cười, nói: " Đúng rồi, Tạ công tử. Ta chuẩn bị sửa quốc hiệu là " Đường", ngài thấy có được không?"
Tạ Uẩn nhướng mày, trong lòng đã minh bạch, tân hoàng đây là muốn tuyên cáo chủ quyền với hắn, liền nhàn nhạt nói: " Ngài là hoàng đế, ngài quyết định là được, qua một thời gian nữa bọn ta sẽ rời đi, không lưu lại đại lục Hằng Võ."
Ý cười trên mặt tân hoàng càng thêm chân thành, nói: " Đi đến thượng giới, còn phải làm phiền Tạ công tử lo lắng, trên dưới đại lục Hằng Võ chúng ta vô cùng cảm kích."
Tạ Uẩn cảm thán trong lòng, ánh mắt của mình quả nhiên rất chuẩn, người này thật sự rất thích hợp làm hoàng đế: " Không cần nói cảm ơn, ta vốn định đi đến thượng giới. Tân hoàng nếu có việc thì cứ bận trước đi, nhạc phụ của ta bị trọng thương, lúc này không tiện nhiều lời."
" Được được, Tạ công tử thỉnh."
Tạ Uẩn không ở lâu trong cung, trở về cung uyển gọi người nhà trở lại biệt viện ở hoàng thành cư trú.
Cố Diễn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một đường vô cùng im lặng không nói tiếng nào.
Cảnh Nhiên cười lạnh nói: " Đường Phụng quá nóng vội."
Tạ Uẩn không để bụng nói: " Cũng không tính là nóng vội, chỉ cần ta còn ở Hoàng thành một ngày, uy vọng của hắn sẽ bị ảnh hưởng."
Đoạn Chính Hào hỏi: " Sao lại thế?"
Cảnh Nhiên không chút để ý, nói: " Tân hoàng kiêng kỵ A Uẩn. Vị hoàng đế này, ngươi chọn sai người rồi."
Tạ Uẩn cười nói: " Không tính là chọn sai, tính cách của hắn là thích hợp nhất. Có dã tâm, có mưu lược còn có thủ đoạn. Nhưng mà, sau này hắn muốn tiếp tục tấn giai chỉ sợ rất khó. Được thứ này tất phải mất thứ khác."
Cảnh Nhiên nhẹ nhàng cười, sau đó cũng không thèm để tân hoàng trong lòng. Một người không quan trọng mà thôi. Có lẽ, A Uẩn chọn hắn làm hoàng đế là vì coi trọng dục vọng đối với quyền lực của hắn.
Ai có chí nấy, Đường Phụng là người có dã tâm như vậy. Giống như lời Tạ Uẩn đã nói, tính cách hắn thích hợp để trở thành một vị đế vương, cũng chỉ có hắn mới có thể bằng vào thủ đoạn của mình, bảo hộ ích lợi cho con dân. Một người có dã tâm đối với quyền lực, hẳn là sẽ không để thượng giới chiếm quá nhiều tiện nghi.
Huống hồ, Đường Phụng ngoại trừ dã tâm bừng bừng ra cũng còn chút tính tri tình thức thú, đối nhân xử thế cũng rất ra dáng.
Thời gian ba ngày lướt qua nhanh chóng, Tạ Uẩn điều phối một loại thuốc tắm ôn hòa. Cảnh Lan liên tục ngâm ba ngày, thân thể cuối cùng cũng tốt hơn, không còn chạm vào là vỡ như trước.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên lại lẻn vào hoàng cung lần nữa.
Linh mạch ngầm trong hoàng cung, Tạ Uẩn chưa bao giờ muốn từ bỏ. Thừa dịp tân hoàng còn chưa phản ứng kịp, lúc này không lấy thì đợi đến khi nào. Về phần thiếu linh mạch thì hoàng cung sẽ ra sao. Tạ Uẩn chẳng hề để ý. Này thì liên quan gì đến hắn. Thiếu linh mạch, hoàng cung vẫn sẽ là nơi linh khí tụ tập, vẫn tốt hơn so với những địa phương khác. Hoàng thất sao có thể chiếm hết tiện nghi trong thiên hạ.
Hai người đã sớm sờ soạng hết lộ tuyến của hoàng cung. Vô thanh vô tức mà tới, cũng vô vô thanh vô tức mà đi.
Dược Viên Không Gian có linh mạch tẩm bổ, diễn biến càng thêm nhanh chóng. Tạ Uẩn tin tưởng chờ đến khi hắn lại lấy thêm hai khối Đạo Ấn thạch nữa, nói không chừng tiểu thế giới sẽ hình thành. Sau này hắn rốt cuộc cũng có thể không cần cố kỵ đào tạo các loại thực vật rồi.
Thân thể Cảnh Lan không phải trong một chốc là có thể bình phục được. Trải qua thương nghị, Tạ Uẩn quyết định, trạm tiếp theo sẽ đi đến Hồng quốc. Nhưng trước khi đến Hồng quốc, bọn họ còn một cọc ân oán phải giải quyết.
.....
Lúc này, tình cảnh của Cảnh gia vô cùng bi thảm. Hoàng thất Khánh quốc bị lật đổ, vị trí hoàng đế đổi người ngồi, không chỉ Cảnh gia mà cả Tần gia cũng tổn thất thảm trọng. Bọn họ đều là một đám tử trung với hoàng thất.
Tình huống của Tần gia tốt hơn một chút, ít nhất còn có Võ Vương tọa trấn. Cảnh gia thì thảm hơn. Cảnh gia vốn không có ai để xuất đầu, năm xưa cũng là dựa vào vị thế Võ Vương của Cảnh Lan mới có thể nhảy vọt lên thành nhị lưu thế gia. Hiện giờ, tất cả những thế gia đầu nhập dưới trướng gia tộc hoàng thất Khánh quốc, toàn bộ đều bị tân hoàng chèn ép. Mà Cảnh gia là thảm nhất trong đó.
Đây là nhân tình tân hoàng bán cho Cảnh Nhiên.
Cảnh Nhiên nhướng mày cười cười, thủ đoạn của tân hoàng quả thật không tồi. Dựa vào đôi câu vài lời bọn họ hỏi thăm tin tức, liền có thể tra được rành mạch thân thế của y.
Có một câu nói gọi là, tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Cảnh Nhiên và Tạ Uẩn dắt tay nhau mà đến, vừa mới bước vào đại môn Cảnh gia, tên gác cửa liền khiếp sợ trừng to đôi mắt: " Nhị....Nhị thiếu gia..."
Cảnh Nhiên mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi đến chính viện. Lúc này chính viện thực sự rất náo nhiệt.
Tân hoàng không ưa Cảnh gia, tin tức này đã được truyền lưu giữa các đại thế gia. Hiện giờ....hiện giờ ở đại trạch Cảnh gia đang trình diễn một vở kịch uyên ương khổ mệnh.
Cảnh San khóc đến hai mắt đỏ bừng: " Tần ca ca, tân hoàng tính tình bá đạo. Muội không thể để Cảnh gia liên lụy huynh, hôn ước của chúng ta....ô ô ô...."
Cảnh San khóc thương tâm muốn chết, hai chữ từ hôn vẫn cứ không có nói ra.
Tâm trách nhiệm của Tần Thịnh rất mạnh, trực tiếp đem Cảnh San bảo hộ phía sau, lời lẽ chính đáng, nói: " Phụ thân, việc của gia tộc sao có thể để nữ tử gánh vác. Con cùng San nhi lưỡng tình tương duyệt, ngài trở về đi, con sẽ không từ hôn."
" Tần ca ca, huynh...." Cảnh San cảm động nhào vào lòng Tần Thịnh.
Tần Thịnh vô cùng anh hùng bảo hộ vị hôn thê, chính nghĩa bừng bừng nói: " Việc của Khánh hoàng còn cần phải đợi điều tra rõ thật giả. Tần gia ta nguyện trung thành hoàng thất mấy trăm năm, chưa bao giờ phát hiện hoàng thất có âm mưu gì. Tân hoàng giành ngôi vị hoàng đế vốn chính là loạn thần tặc tử. Thông cáo hắn phát ra sao có thể dễ dàng tin tưởng."
" Nghịch tử..."
" Bang..." Tần gia chủ tát qua một bạt tai, trước đây ông coi trọng đứa con trai này biết bao nhiêu thì bây giờ ông ta lại có bấy nhiêu hối hận. Ông không nên bởi vì nhi tử có thiên phú tốt mà cứ để hắn chuyên tâm tu luyện không để ý việc vặt vãnh, dưỡng thành cái tính tình vô tri như bây giờ.
Tần Thịnh không chút nào lùi bước, trái lại càng thêm cảm thấy mình thật có đạo lý.
" Phụt..." Cảnh Nhiên nở nụ cười, lười biếng nói: " Hôm nay thật là náo nhiệt..."
Người Cảnh gia sắc mặt đại biến, một bộ phận tộc nhân thì vui sướng. Cảnh Nhiên từ trước tới giờ luôn có uy vọng rất cao trong gia tộc. Phu thê gia chủ Cảnh gia cùng Cảnh San thì sắc mặt lại trở nên khó coi.
" Nhị thiếu gia..."
" Nhị công tử...."
Vẻ mặt Tần gia chủ thì vui mừng: " Hiền chất..."
Cảnh San đột nhiên biến sắc, miễn cưỡng duy trì trấn định, vội nói: " Không phải ngươi đã gả chồng rồi sao, sao không mang theo phu quân trở về? Con của ngươi vẫn còn tốt đi."
Tần gia chủ nghe vậy nhíu mày, ông ta vốn đang tính dựa vào hôn ước của Tần Thịnh cùng Cảnh Nhiên, mượn cơ hội này châm ngòi quan hệ của Cảnh San cùng Cảnh Nhiên. Thuận lý thành chương từ hôn luôn. Ai ngờ, Cảnh Nhiên thế mà đã gả chồng...
Tần gia chủ hoài nghi hỏi: " Hiền chất đã gả chồng, San nhi ngươi làm sao biết được?"
Biểu tình Cảnh Nhiên đạm mạc, Cảnh San chuyên nhắm vào chỗ đau của y mà nói. Nếu y không gặp được Tạ Uẩn mà gả cho người vừa già lại vừa xấu, hài nhi tất nhiên cũng sẽ không bình an xuất thế được. Cảnh San hiện tại nhất định rất hối hận vì đã không giết y để nhổ cỏ tận gốc đi.
" Ta..." Cảnh San ấp úng, mọi người chỉ biết Cảnh Nhiên mất tích, lại không biết vì sao y mất tích, ả vội vàng nói: " Nhị ca mất tích mười năm, nói không chừng đã thành thân sinh con thì sao."
Cái lý do này thật hợp lý, không ít người đã tin.
Tạ Uẩn ôm Cảnh Nhiên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Cảnh San, trong mắt lóe sát ý nhè nhẹ: " Quả thật đã thành hôn sinh con, hôm nay đặc biệt tới đây để báo thù rửa hận."
" Ngươi là phu quân của hắn, chuyện này không có khả năng...." Cảnh San kinh hô, ả rõ ràng đã chọn lựa kỹ càng, tìm cho Cảnh Nhiên một con heo mập chết tiệt. Người trước mắt đây khí thế còn vượt xa Tần Thịnh, dã loại kia nào có xứng đôi với hắn.
Người chung quanh chần chờ, rõ ràng đã phát giác ra nội tình khác.
Cảnh phu nhân sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: " Cảnh Nhiên, trong mắt ngươi có còn xem ta là nương nữa hay không?"
" Phanh...."
Cảnh Nhiên lấy thất tinh ngự hồn toa ra, trực tiếp cắt xẹt qua tóc của Cảnh phu nhân, chỉ kém chút nữa là tước bay đầu bà ta. Nếu không phải do người Cảnh gia phản bội, Cảnh Lan sao lại gặp phải loại tra tấn kia. Không giết người Cảnh gia đã là niệm ân tình nhiều năm dưỡng dục rồi. Còn muốn dùng thân phận thân nương để áp y, quả thực là nằm mơ.
Người chung quanh vô cùng kinh hãi, lập tức cảm ứng được tu vi của Cảnh Nhiên sâu không lường được.
" Ngươi...." Cảnh gia chủ vừa kinh vừa giận: " Nghịch tử...."
Cảnh Nhiên lạnh lùng nói: " Ta cũng đâu phải là thân tử của ngươi, lấy đâu ra nghịch tử để nói."
Sắc mặt Cảnh gia chủ biến đổi, trong lòng kinh nghhi bất định. Trưởng lão Cảnh gia ở bên cạnh vội nói: " Tiểu Nhiên a, phụ mẫu ngươi tuy rằng có chút thiên vị nhưng họ thật sự là thân sinh phụ mẫu của ngươi. Hiện giờ ngươi trở về là tốt rồi, mấy năm nay bọn họ mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại ngươi."
Cảnh Nhiên cười như không cười, trong lòng lại vô cùng rõ ràng. Vừa rồi y triển lộ ra tu vi, lại khiến Cảnh gia nổi lên tâm tư mượn sức. Gia tộc như vậy đáng ra nên hủy diệt mới đúng, đáng tiếc....đáng tiếc lại dính phải cái ân dưỡng dục, không thể làm y hành sự thống khoái được. Nếu không, tương lai độ kiếp sẽ gặp phải kiếp nạn.
Cảnh Nhiên chậm rì rì nói: " Việc này do chính miệng Cảnh San nói ra. Sao vậy, chẳng lẽ nàng gạt ta sao?"
" Nghịch nữ...."
" Bốp..." Cảnh gia chủ tát qua một bạt tai, lúc này Cảnh San đã không còn là ái nữ của lão nữa.
Cảnh Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị, một đám tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, theo chân bọn họ dây dưa chỉ tổ phí thời gian. Cảnh Nhiên chém ra Thất Tinh Ngự Hồn Toa, " Xoẹt Xoẹt Xoẹt" một đạo thanh quang hiện lên, máu tươi tích tích chảy xuống, một khuôn da mặt bị bóc xuống.
" A..." Cảnh San phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả mặt đều là máu thịt mơ hồ.
Cảnh Nhiên thuận tay phế bỏ tu vi của ả, nhàn nhạt nói: " Những thủ đoạn ngươi đã từng dùng trên người ta, hôm nay dâng trả lại tất cả."
" Đê tiện..." Tần Thịnh giận không thể át, xông lên muốn hành hiệp trượng nghĩa.
Tạ Uẩn sớm đã không vừa mắt cái tên này. Tuy rằng biết rõ Cảnh Nhiên tuyệt đối rất chướng mắt cái loại ngu dốt này nhưng trong lòng hắn vẫn không cao hứng, nhẹ hừ lạnh một tiếng, dùng tinh thần lực trực tiếp phế đi đan điền của hắn. Từ một thiên chi kiêu tử trở thành một phế nhân, hi vọng về sau hắn vẫn có thể chính nghĩa lẫm nhiên như thế.
" Không..." Sắc mặt Tần gia chủ biến đổi lớn, Tần Thịnh có không nghe lời cỡ nào thì cũng là nhi tử mà ông ta lấy làm tự hào.
" Tần Chấn..." Tần gia chủ gầm lên một tiếng, thầm hận Tần Chấn chỉ biết xem nào nhiệt, không chịu cứu giúp nhi tử của ông ta.
Tần Chấn nở nụ cười, không hề để ý tới Tần gia chủ, chỉ chắp tay với Tạ Uẩn, nói: " Chào Tạ công tử, cửu ngưỡng đại danh, nhi tử không nên thân kia của ta ít nhiều gì cũng nhờ ngài chăm sóc."
Tạ Uẩn cười nhẹ: " Không có gì."
Tần Chấn vội vàng hỏi: " Không biết Tạ công tử hiện đang ở nơi nào, lão hủ ngày khác tới cửa bái phỏng."
Sau khi Tạ Uẩn nói ra địa chỉ, toàn bộ mọi người đều kinh hoảng thất thố. Vì cái địa chỉ kia mọi người ở hoàng thành đều biết, nghe nói đó là nơi của kẻ dẫn đầu đám người tiêu diệt hoàng thất Khánh quốc.
Chung quanh không còn kẻ nào dám kêu gào, Cảnh gia chủ thầm hận trong lòng.
Tần gia chủ giận mà không dám nói gì.
Cảnh Nhiên thần sắc nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm nhìn lên không trung, nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: " Nếu không phải do các ngươi phản bội, cha ta cũng sẽ không bị bắt. Thân là người nhà Cảnh gia các người, ta thật lấy đó làm hổ thẹn. Dưới thiên địa làm chứng, từ nay về sau ta và cha cùng thoát ly khỏi Cảnh gia, không còn quan hệ huyết thống. Hôm nay tha cho các ngươi một con ngựa, xem như đã thanh toán xong ân oán."
" Ong..."
Bầu trời vọng đến tiếng vang hưởng ứng, lời thề của Cảnh Nhiên đã được thành lập.
Toàn bộ trên dưới Cảnh gia đều hoảng sợ, Cảnh Nhiên thế mà đã biết tin tức của Cảnh Lan. Vậy Cảnh Lan đâu, nghe nói người tiêu diệt hoàng cung Khánh quốc có mục đích là cứu người.
Người Cảnh gia đổ vỡ tinh thần, lúc này đã không còn ai chú ý Cảnh San thế nào nữa. Chỉ biết suy xét xem tương lai nên làm sao bây giờ. Đối mặt với sự chèn ép của tân hoàng, bọn họ đã biết được đáp án, hóa ra đều là âm mưu tính kế.
" Ngươi đúng là không màng ân tình nhiều năm dưỡng dục."
Tạ Uẩn khẽ nhíu mày, không còn kiên nhẫn dây dưa với bọn họ, lạnh lùng nói: " Không phế tu vi của các ngươi, để lại cho các ngươi một mạng đã là nghĩ tình ân dưỡng dục rồi. Nếu ngươi bất mãn vậy để ta tính hết nợ nần với các ngươi."
Người Cảnh gia tức khắc liền im như chim cút. Mấy năm nay thái độ của phu thê gia chủ đối với Cảnh Nhiên thế nào bọn họ đều rõ ràng. Chuyện của Cảnh Lan năm đó cũng là quyết định của gia tộc. Nhưng bọn họ cũng đâu có biện pháp nào. Nếu không phản bội, hoàng thất cũng sẽ thu thập bọn họ. Người Cảnh gia vô cùng tin tưởng chính mình lúc đó là bị bức bách.
Nhưng mà, lúc này có nhiều lời thì cũng vô ích. Cảnh Nhiên đã từng rất yêu thương Cảnh San, bây giờ lại ra tay nặng vậy. Nói vậy có lẽ đã từng xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ còn chưa biết.
Đương nhiên, chuyện này hết thảy đã không còn liên quan gì đến Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên nữa. Đối mặt với mấy con kiến, ngay cả trả thù bọn họ cũng không nhấc lên nổi hứng thú. Mục đích của Cảnh Nhiên chỉ là thoát ly quan hệ để chặt đứt nhân quả.
Huyền Thiết Liên trên xương sườn Cảnh Lan đã sớm bị Tạ Uẩn chấn vỡ, chỉ còn lưu lại hai cái lỗ sâu có thể thấy được xương.
Tạ Uẩn lại đánh ra một đạo pháp quyết, thân thể của Cảnh Lan liền bay lơ lửng lên. Tạ Uẩn cẩn thận đặt y lên tấm ván hình chữ nhật kia, không dám để xảy ra chút sai lầm. Hiện tại Cảnh Lan không khác gì một con búp bê làm bằng sứ, một khi không cẩn thận khí tức trong cơ thể sẽ bạo tẩu, chạy đến những đoạn kinh mạch bị đứt vừa được chải vuốt, đến lúc đó thì phiền toái lớn.
Hai người an bài cho Cảnh Lan xong, xác định y bình yên vô sự, lúc này Cảnh Nhiên mới nhớ tới: " Đúng rồi, phòng ngục giam phía trước giam giữ người Bạch Vân Cố gia."
Cảnh Nhiên nói đến chuyện của Cố Diễn rồi lại nói đến âm mưu của Khánh hoàng.
Ánh mắt Tạ Uẩn chợt lóe, nói: " Lá gan của Khánh Vân tông rất lớn."
Cảnh Nhiên nói: " Hắn đã đáp ứng thiếu ta năm nhân tình, đáng tiếc tu vi của hắn hiện giờ đang bị giam cầm, không phải Võ Tôn không thể cởi bỏ."
Vừa nghe lời này Tạ Uẩn đã rõ, người Bạch Vân Cố gia không có tu vi, không chỉ không giúp được gì cho bọn họ, trái lại còn là một phiền toái. Nhưng mà....một đứa con ghẻ cũng là mang, hai đứa con ghẻ cũng là mang. Tạ Uẩn đối với chuyện này cũng thấy không sao cả, nhàn nhạt nói: " Cứ cho thiếu nhân tình trước, Khánh Vân tông nếu không dám giết hắn, ắt sẽ có chỗ để dùng."
Cảnh Nhiên cũng nghĩ như thế, 300 năm mà Khánh Vân tông vẫn không dám giết người, tên này chắc chắn sẽ có một ít tác dụng.
Về phần Khánh hoàng, Tạ Uẩn cười lạnh một tiếng. Vốn dĩ hắn còn nghĩ tình đã hứa hẹn thả cho Khánh hoàng một con ngựa, hiện giờ thì không cần nữa. Hắn không thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào trên người Khánh hoàng, nhưng những người khác thì lại có thể.
Hai người đi ra khỏi lao ngục dưới lòng đất, thuận tay mang cả Cố Diễn theo.
Lại một lần nữa được thấy ánh mặt trời, Cố Diễn có cảm giác như bừng tỉnh lại.
Cảnh Nhiên cười lạnh nói: " Ngươi tốt nhất không cần lộ ra thân phận, người đại lục Hằng Võ chúng ta hiện giờ hận thấu xương đám người thượng giới."
Cố Diễn trầm mặc, hắn bị Khánh Vân tông bắt giữ, từ sớm đã bị đưa vào trong lao ngục. Hắn thậm chí còn không biết đặt mình vào đâu. Nếu không phải trong lao ngục cũng có không ít người tới tới lui lui, có lẽ hiện giờ hắn vẫn cứ hoàn toàn không biết gì cả.
" Đa tạ đã nhắc nhở." Cố Diễn thật lòng nói lời cảm tạ.
Cảnh Nhiên nhàn nhạt nói: " Về sau ngươi đi theo bọn ta, trở về thượng giới, ngươi lại tìm người giải trừ phong ấn."
Cố Diễn gật đầu, hắn biết đại lục Hằng Võ có hạn chế, cao nhất chỉ có thể tấn giai đến Võ Vương. Nghĩ tới, trong lòng hắn lại càng thêm cảm kích. Hai người này có thể hoàn toàn bỏ mặc hắn, thả hắn ra khỏi lao ngục là đã xem như thực hiện hứa hẹn. Nói thật, nếu không có người khác giúp đỡ, hắn hiện giờ không có tu vi, muốn trở về Huyền Thiên đại lục thật đúng là một nan đề.
Tạ Uẩn lại hỏi: " Khánh Vân tông vì sao nhốt ngươi ở đây?"
Cố Diễn cười khổ: " Khánh Vân tông cấu kết với tà tu, bị ta tra ra được manh mối, bọn chúng không dám giết ta, cũng không dám để ta lại. Chỉ cần đang ở đại lục Huyền Thiên là phụ thân có thể tìm được ta."
Tạ Uẩn tò mò hỏi: " Đó là bí pháp gì?"
Cố Diễn cười nói: " Sau khi tu vi tới Võ Tôn có thể phân ra ý niệm, trên người ta có ý niệm của phụ thân, bất luận trọng thượng hay là chết, ý niệm đều sẽ bộc phát ra cảm ứng mãnh liệt. Cho dù cách không gian, phụ thân cũng sẽ cảm giác được."
Trong lòng Cảnh Nhiên hiểu rõ, hờ hững nói: " Khánh Vân tông bắt phải một củ khoai lang nóng bỏng tay."
Tạ Uẩn nhíu mày suy tư, hắn cứ cảm thấy ý niệm mà Võ Tôn phân ra cùng với tinh thần lực mà hắn phân ra, có lẽ sẽ có hiệu quả như nhau.
Cố Diễn không thể làm gì, hắn chỉ là một tù nhân, tôn xưng như "củ khoai lang phỏng tay" hắn cũng không dám ứng.
Trở lại hoàng cung, hết thảy đều đâu vào đấy, tân hoàng vốn là người có uy vọng rất cao trong đám hoàng vệ. Có nhiều hoàng vệ ủng hộ như vậy, không có thế gia nào dám rút mao trên đầu lão hổ.
Về tất cả âm mưu của thượng giới, tân hoàng đã ra thông cáo thông tri toàn quốc. Tin tưởng không bao lâu nữa, toàn bộ người ở đại lục Hằng Võ đều sẽ biết.
Có người vui mừng, có người buồn. Những thế gia tử trung với hoàng thất chỉ sợ sẽ khóc mất.
Phát hiện ra thân ảnh Tạ Uẩn, tân hoàng vội vã đi tới.
" Tạ công tử..."
" Tân hoàng..."
Tân hoàng cười nói: " Tạ công tử, ngài cũng đừng chiết sát ta nữa, vị trí hoàng đế của ta từ đâu mà tới, ngài còn không biết sao. Ít nhiều gì cũng nhờ có ngài cùng chư vị huynh đệ giúp đỡ ta mới có thể ngồi ổn ngôi vị hoàng đế. Ngài yên tâm, chỉ cần ta còn ở Khánh quốc một ngày thì sẽ luôn cầm giữ thông đạo thượng giới.
Tạ Uẩn cười nói: " Ngài cần gì phải tự coi nhẹ mình, nếu không phải do ngài có năng lực xuất chúng, chư vị huynh đệ làm sao chịu phục."
Tân hoàng nở nụ cười, nói: " Đúng rồi, Tạ công tử. Ta chuẩn bị sửa quốc hiệu là " Đường", ngài thấy có được không?"
Tạ Uẩn nhướng mày, trong lòng đã minh bạch, tân hoàng đây là muốn tuyên cáo chủ quyền với hắn, liền nhàn nhạt nói: " Ngài là hoàng đế, ngài quyết định là được, qua một thời gian nữa bọn ta sẽ rời đi, không lưu lại đại lục Hằng Võ."
Ý cười trên mặt tân hoàng càng thêm chân thành, nói: " Đi đến thượng giới, còn phải làm phiền Tạ công tử lo lắng, trên dưới đại lục Hằng Võ chúng ta vô cùng cảm kích."
Tạ Uẩn cảm thán trong lòng, ánh mắt của mình quả nhiên rất chuẩn, người này thật sự rất thích hợp làm hoàng đế: " Không cần nói cảm ơn, ta vốn định đi đến thượng giới. Tân hoàng nếu có việc thì cứ bận trước đi, nhạc phụ của ta bị trọng thương, lúc này không tiện nhiều lời."
" Được được, Tạ công tử thỉnh."
Tạ Uẩn không ở lâu trong cung, trở về cung uyển gọi người nhà trở lại biệt viện ở hoàng thành cư trú.
Cố Diễn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một đường vô cùng im lặng không nói tiếng nào.
Cảnh Nhiên cười lạnh nói: " Đường Phụng quá nóng vội."
Tạ Uẩn không để bụng nói: " Cũng không tính là nóng vội, chỉ cần ta còn ở Hoàng thành một ngày, uy vọng của hắn sẽ bị ảnh hưởng."
Đoạn Chính Hào hỏi: " Sao lại thế?"
Cảnh Nhiên không chút để ý, nói: " Tân hoàng kiêng kỵ A Uẩn. Vị hoàng đế này, ngươi chọn sai người rồi."
Tạ Uẩn cười nói: " Không tính là chọn sai, tính cách của hắn là thích hợp nhất. Có dã tâm, có mưu lược còn có thủ đoạn. Nhưng mà, sau này hắn muốn tiếp tục tấn giai chỉ sợ rất khó. Được thứ này tất phải mất thứ khác."
Cảnh Nhiên nhẹ nhàng cười, sau đó cũng không thèm để tân hoàng trong lòng. Một người không quan trọng mà thôi. Có lẽ, A Uẩn chọn hắn làm hoàng đế là vì coi trọng dục vọng đối với quyền lực của hắn.
Ai có chí nấy, Đường Phụng là người có dã tâm như vậy. Giống như lời Tạ Uẩn đã nói, tính cách hắn thích hợp để trở thành một vị đế vương, cũng chỉ có hắn mới có thể bằng vào thủ đoạn của mình, bảo hộ ích lợi cho con dân. Một người có dã tâm đối với quyền lực, hẳn là sẽ không để thượng giới chiếm quá nhiều tiện nghi.
Huống hồ, Đường Phụng ngoại trừ dã tâm bừng bừng ra cũng còn chút tính tri tình thức thú, đối nhân xử thế cũng rất ra dáng.
Thời gian ba ngày lướt qua nhanh chóng, Tạ Uẩn điều phối một loại thuốc tắm ôn hòa. Cảnh Lan liên tục ngâm ba ngày, thân thể cuối cùng cũng tốt hơn, không còn chạm vào là vỡ như trước.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên lại lẻn vào hoàng cung lần nữa.
Linh mạch ngầm trong hoàng cung, Tạ Uẩn chưa bao giờ muốn từ bỏ. Thừa dịp tân hoàng còn chưa phản ứng kịp, lúc này không lấy thì đợi đến khi nào. Về phần thiếu linh mạch thì hoàng cung sẽ ra sao. Tạ Uẩn chẳng hề để ý. Này thì liên quan gì đến hắn. Thiếu linh mạch, hoàng cung vẫn sẽ là nơi linh khí tụ tập, vẫn tốt hơn so với những địa phương khác. Hoàng thất sao có thể chiếm hết tiện nghi trong thiên hạ.
Hai người đã sớm sờ soạng hết lộ tuyến của hoàng cung. Vô thanh vô tức mà tới, cũng vô vô thanh vô tức mà đi.
Dược Viên Không Gian có linh mạch tẩm bổ, diễn biến càng thêm nhanh chóng. Tạ Uẩn tin tưởng chờ đến khi hắn lại lấy thêm hai khối Đạo Ấn thạch nữa, nói không chừng tiểu thế giới sẽ hình thành. Sau này hắn rốt cuộc cũng có thể không cần cố kỵ đào tạo các loại thực vật rồi.
Thân thể Cảnh Lan không phải trong một chốc là có thể bình phục được. Trải qua thương nghị, Tạ Uẩn quyết định, trạm tiếp theo sẽ đi đến Hồng quốc. Nhưng trước khi đến Hồng quốc, bọn họ còn một cọc ân oán phải giải quyết.
.....
Lúc này, tình cảnh của Cảnh gia vô cùng bi thảm. Hoàng thất Khánh quốc bị lật đổ, vị trí hoàng đế đổi người ngồi, không chỉ Cảnh gia mà cả Tần gia cũng tổn thất thảm trọng. Bọn họ đều là một đám tử trung với hoàng thất.
Tình huống của Tần gia tốt hơn một chút, ít nhất còn có Võ Vương tọa trấn. Cảnh gia thì thảm hơn. Cảnh gia vốn không có ai để xuất đầu, năm xưa cũng là dựa vào vị thế Võ Vương của Cảnh Lan mới có thể nhảy vọt lên thành nhị lưu thế gia. Hiện giờ, tất cả những thế gia đầu nhập dưới trướng gia tộc hoàng thất Khánh quốc, toàn bộ đều bị tân hoàng chèn ép. Mà Cảnh gia là thảm nhất trong đó.
Đây là nhân tình tân hoàng bán cho Cảnh Nhiên.
Cảnh Nhiên nhướng mày cười cười, thủ đoạn của tân hoàng quả thật không tồi. Dựa vào đôi câu vài lời bọn họ hỏi thăm tin tức, liền có thể tra được rành mạch thân thế của y.
Có một câu nói gọi là, tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Cảnh Nhiên và Tạ Uẩn dắt tay nhau mà đến, vừa mới bước vào đại môn Cảnh gia, tên gác cửa liền khiếp sợ trừng to đôi mắt: " Nhị....Nhị thiếu gia..."
Cảnh Nhiên mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi đến chính viện. Lúc này chính viện thực sự rất náo nhiệt.
Tân hoàng không ưa Cảnh gia, tin tức này đã được truyền lưu giữa các đại thế gia. Hiện giờ....hiện giờ ở đại trạch Cảnh gia đang trình diễn một vở kịch uyên ương khổ mệnh.
Cảnh San khóc đến hai mắt đỏ bừng: " Tần ca ca, tân hoàng tính tình bá đạo. Muội không thể để Cảnh gia liên lụy huynh, hôn ước của chúng ta....ô ô ô...."
Cảnh San khóc thương tâm muốn chết, hai chữ từ hôn vẫn cứ không có nói ra.
Tâm trách nhiệm của Tần Thịnh rất mạnh, trực tiếp đem Cảnh San bảo hộ phía sau, lời lẽ chính đáng, nói: " Phụ thân, việc của gia tộc sao có thể để nữ tử gánh vác. Con cùng San nhi lưỡng tình tương duyệt, ngài trở về đi, con sẽ không từ hôn."
" Tần ca ca, huynh...." Cảnh San cảm động nhào vào lòng Tần Thịnh.
Tần Thịnh vô cùng anh hùng bảo hộ vị hôn thê, chính nghĩa bừng bừng nói: " Việc của Khánh hoàng còn cần phải đợi điều tra rõ thật giả. Tần gia ta nguyện trung thành hoàng thất mấy trăm năm, chưa bao giờ phát hiện hoàng thất có âm mưu gì. Tân hoàng giành ngôi vị hoàng đế vốn chính là loạn thần tặc tử. Thông cáo hắn phát ra sao có thể dễ dàng tin tưởng."
" Nghịch tử..."
" Bang..." Tần gia chủ tát qua một bạt tai, trước đây ông coi trọng đứa con trai này biết bao nhiêu thì bây giờ ông ta lại có bấy nhiêu hối hận. Ông không nên bởi vì nhi tử có thiên phú tốt mà cứ để hắn chuyên tâm tu luyện không để ý việc vặt vãnh, dưỡng thành cái tính tình vô tri như bây giờ.
Tần Thịnh không chút nào lùi bước, trái lại càng thêm cảm thấy mình thật có đạo lý.
" Phụt..." Cảnh Nhiên nở nụ cười, lười biếng nói: " Hôm nay thật là náo nhiệt..."
Người Cảnh gia sắc mặt đại biến, một bộ phận tộc nhân thì vui sướng. Cảnh Nhiên từ trước tới giờ luôn có uy vọng rất cao trong gia tộc. Phu thê gia chủ Cảnh gia cùng Cảnh San thì sắc mặt lại trở nên khó coi.
" Nhị thiếu gia..."
" Nhị công tử...."
Vẻ mặt Tần gia chủ thì vui mừng: " Hiền chất..."
Cảnh San đột nhiên biến sắc, miễn cưỡng duy trì trấn định, vội nói: " Không phải ngươi đã gả chồng rồi sao, sao không mang theo phu quân trở về? Con của ngươi vẫn còn tốt đi."
Tần gia chủ nghe vậy nhíu mày, ông ta vốn đang tính dựa vào hôn ước của Tần Thịnh cùng Cảnh Nhiên, mượn cơ hội này châm ngòi quan hệ của Cảnh San cùng Cảnh Nhiên. Thuận lý thành chương từ hôn luôn. Ai ngờ, Cảnh Nhiên thế mà đã gả chồng...
Tần gia chủ hoài nghi hỏi: " Hiền chất đã gả chồng, San nhi ngươi làm sao biết được?"
Biểu tình Cảnh Nhiên đạm mạc, Cảnh San chuyên nhắm vào chỗ đau của y mà nói. Nếu y không gặp được Tạ Uẩn mà gả cho người vừa già lại vừa xấu, hài nhi tất nhiên cũng sẽ không bình an xuất thế được. Cảnh San hiện tại nhất định rất hối hận vì đã không giết y để nhổ cỏ tận gốc đi.
" Ta..." Cảnh San ấp úng, mọi người chỉ biết Cảnh Nhiên mất tích, lại không biết vì sao y mất tích, ả vội vàng nói: " Nhị ca mất tích mười năm, nói không chừng đã thành thân sinh con thì sao."
Cái lý do này thật hợp lý, không ít người đã tin.
Tạ Uẩn ôm Cảnh Nhiên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Cảnh San, trong mắt lóe sát ý nhè nhẹ: " Quả thật đã thành hôn sinh con, hôm nay đặc biệt tới đây để báo thù rửa hận."
" Ngươi là phu quân của hắn, chuyện này không có khả năng...." Cảnh San kinh hô, ả rõ ràng đã chọn lựa kỹ càng, tìm cho Cảnh Nhiên một con heo mập chết tiệt. Người trước mắt đây khí thế còn vượt xa Tần Thịnh, dã loại kia nào có xứng đôi với hắn.
Người chung quanh chần chờ, rõ ràng đã phát giác ra nội tình khác.
Cảnh phu nhân sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: " Cảnh Nhiên, trong mắt ngươi có còn xem ta là nương nữa hay không?"
" Phanh...."
Cảnh Nhiên lấy thất tinh ngự hồn toa ra, trực tiếp cắt xẹt qua tóc của Cảnh phu nhân, chỉ kém chút nữa là tước bay đầu bà ta. Nếu không phải do người Cảnh gia phản bội, Cảnh Lan sao lại gặp phải loại tra tấn kia. Không giết người Cảnh gia đã là niệm ân tình nhiều năm dưỡng dục rồi. Còn muốn dùng thân phận thân nương để áp y, quả thực là nằm mơ.
Người chung quanh vô cùng kinh hãi, lập tức cảm ứng được tu vi của Cảnh Nhiên sâu không lường được.
" Ngươi...." Cảnh gia chủ vừa kinh vừa giận: " Nghịch tử...."
Cảnh Nhiên lạnh lùng nói: " Ta cũng đâu phải là thân tử của ngươi, lấy đâu ra nghịch tử để nói."
Sắc mặt Cảnh gia chủ biến đổi, trong lòng kinh nghhi bất định. Trưởng lão Cảnh gia ở bên cạnh vội nói: " Tiểu Nhiên a, phụ mẫu ngươi tuy rằng có chút thiên vị nhưng họ thật sự là thân sinh phụ mẫu của ngươi. Hiện giờ ngươi trở về là tốt rồi, mấy năm nay bọn họ mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại ngươi."
Cảnh Nhiên cười như không cười, trong lòng lại vô cùng rõ ràng. Vừa rồi y triển lộ ra tu vi, lại khiến Cảnh gia nổi lên tâm tư mượn sức. Gia tộc như vậy đáng ra nên hủy diệt mới đúng, đáng tiếc....đáng tiếc lại dính phải cái ân dưỡng dục, không thể làm y hành sự thống khoái được. Nếu không, tương lai độ kiếp sẽ gặp phải kiếp nạn.
Cảnh Nhiên chậm rì rì nói: " Việc này do chính miệng Cảnh San nói ra. Sao vậy, chẳng lẽ nàng gạt ta sao?"
" Nghịch nữ...."
" Bốp..." Cảnh gia chủ tát qua một bạt tai, lúc này Cảnh San đã không còn là ái nữ của lão nữa.
Cảnh Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị, một đám tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, theo chân bọn họ dây dưa chỉ tổ phí thời gian. Cảnh Nhiên chém ra Thất Tinh Ngự Hồn Toa, " Xoẹt Xoẹt Xoẹt" một đạo thanh quang hiện lên, máu tươi tích tích chảy xuống, một khuôn da mặt bị bóc xuống.
" A..." Cảnh San phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả mặt đều là máu thịt mơ hồ.
Cảnh Nhiên thuận tay phế bỏ tu vi của ả, nhàn nhạt nói: " Những thủ đoạn ngươi đã từng dùng trên người ta, hôm nay dâng trả lại tất cả."
" Đê tiện..." Tần Thịnh giận không thể át, xông lên muốn hành hiệp trượng nghĩa.
Tạ Uẩn sớm đã không vừa mắt cái tên này. Tuy rằng biết rõ Cảnh Nhiên tuyệt đối rất chướng mắt cái loại ngu dốt này nhưng trong lòng hắn vẫn không cao hứng, nhẹ hừ lạnh một tiếng, dùng tinh thần lực trực tiếp phế đi đan điền của hắn. Từ một thiên chi kiêu tử trở thành một phế nhân, hi vọng về sau hắn vẫn có thể chính nghĩa lẫm nhiên như thế.
" Không..." Sắc mặt Tần gia chủ biến đổi lớn, Tần Thịnh có không nghe lời cỡ nào thì cũng là nhi tử mà ông ta lấy làm tự hào.
" Tần Chấn..." Tần gia chủ gầm lên một tiếng, thầm hận Tần Chấn chỉ biết xem nào nhiệt, không chịu cứu giúp nhi tử của ông ta.
Tần Chấn nở nụ cười, không hề để ý tới Tần gia chủ, chỉ chắp tay với Tạ Uẩn, nói: " Chào Tạ công tử, cửu ngưỡng đại danh, nhi tử không nên thân kia của ta ít nhiều gì cũng nhờ ngài chăm sóc."
Tạ Uẩn cười nhẹ: " Không có gì."
Tần Chấn vội vàng hỏi: " Không biết Tạ công tử hiện đang ở nơi nào, lão hủ ngày khác tới cửa bái phỏng."
Sau khi Tạ Uẩn nói ra địa chỉ, toàn bộ mọi người đều kinh hoảng thất thố. Vì cái địa chỉ kia mọi người ở hoàng thành đều biết, nghe nói đó là nơi của kẻ dẫn đầu đám người tiêu diệt hoàng thất Khánh quốc.
Chung quanh không còn kẻ nào dám kêu gào, Cảnh gia chủ thầm hận trong lòng.
Tần gia chủ giận mà không dám nói gì.
Cảnh Nhiên thần sắc nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm nhìn lên không trung, nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: " Nếu không phải do các ngươi phản bội, cha ta cũng sẽ không bị bắt. Thân là người nhà Cảnh gia các người, ta thật lấy đó làm hổ thẹn. Dưới thiên địa làm chứng, từ nay về sau ta và cha cùng thoát ly khỏi Cảnh gia, không còn quan hệ huyết thống. Hôm nay tha cho các ngươi một con ngựa, xem như đã thanh toán xong ân oán."
" Ong..."
Bầu trời vọng đến tiếng vang hưởng ứng, lời thề của Cảnh Nhiên đã được thành lập.
Toàn bộ trên dưới Cảnh gia đều hoảng sợ, Cảnh Nhiên thế mà đã biết tin tức của Cảnh Lan. Vậy Cảnh Lan đâu, nghe nói người tiêu diệt hoàng cung Khánh quốc có mục đích là cứu người.
Người Cảnh gia đổ vỡ tinh thần, lúc này đã không còn ai chú ý Cảnh San thế nào nữa. Chỉ biết suy xét xem tương lai nên làm sao bây giờ. Đối mặt với sự chèn ép của tân hoàng, bọn họ đã biết được đáp án, hóa ra đều là âm mưu tính kế.
" Ngươi đúng là không màng ân tình nhiều năm dưỡng dục."
Tạ Uẩn khẽ nhíu mày, không còn kiên nhẫn dây dưa với bọn họ, lạnh lùng nói: " Không phế tu vi của các ngươi, để lại cho các ngươi một mạng đã là nghĩ tình ân dưỡng dục rồi. Nếu ngươi bất mãn vậy để ta tính hết nợ nần với các ngươi."
Người Cảnh gia tức khắc liền im như chim cút. Mấy năm nay thái độ của phu thê gia chủ đối với Cảnh Nhiên thế nào bọn họ đều rõ ràng. Chuyện của Cảnh Lan năm đó cũng là quyết định của gia tộc. Nhưng bọn họ cũng đâu có biện pháp nào. Nếu không phản bội, hoàng thất cũng sẽ thu thập bọn họ. Người Cảnh gia vô cùng tin tưởng chính mình lúc đó là bị bức bách.
Nhưng mà, lúc này có nhiều lời thì cũng vô ích. Cảnh Nhiên đã từng rất yêu thương Cảnh San, bây giờ lại ra tay nặng vậy. Nói vậy có lẽ đã từng xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ còn chưa biết.
Đương nhiên, chuyện này hết thảy đã không còn liên quan gì đến Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên nữa. Đối mặt với mấy con kiến, ngay cả trả thù bọn họ cũng không nhấc lên nổi hứng thú. Mục đích của Cảnh Nhiên chỉ là thoát ly quan hệ để chặt đứt nhân quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất