Chương 135: Không người
Sau nửa canh giờ, Thẩm Dịch viện cớ buổi tối có việc, còn phải đến Bắc đại doanh một chuyến, không ăn ở nhà, còn lại Thẩm lão gia tử một lão hoàn khố, cả ngày không phải đọc kinh thì là xách chim đi chơi, trên triều đình trong hậu cung hỏi gì cũng chẳng biết, không tiện giữ cô nhi quả phụ của huynh đệ mình ở lại dùng cơm, mẫu tử tam phu nhân liền cáo từ.
Hai mẫu tử kia mới đi tới cửa, liền nghe con sáo như môn thần Thẩm phủ lại mở miệng, đại tiên mỏ dẹp này nhìn theo cỗ kiệu nhỏ của tam phu nhân, giương nanh múa vuốt đập cánh mắng: “Kỹ nữ dắt chó ghẻ, dắt chó ghẻ.”
Thẩm Huy đương trường đen sì mặt, Thẩm Dịch bịt mũi tiễn khách quẹt mũi che lại nét cười nơi khóe môi.
Y vốn cảm thấy con chim này miệng dơ dáy lại đáng ghét, hôm nào phải lôi xuống vặt lông làm thịt, không liệu được ngoại địch trước mặt cũng có thể xông pha chiến đấu, tức khắc rất được an ủi, quyết định hôm nào cho lão nhân gia ít gạo ngon ngâm rượu để ăn.
Nhưng ngoài mặt, Thẩm Dịch vẫn giải thích: “Súc sinh này cả ngày treo ngoài cửa, người qua kẻ lại ai thấy cũng chọc, học toàn mấy câu tục tĩu chợ búa, đường đệ đừng chấp nhặt với hạng súc sinh.”
Thẩm Huy là một bại gia tử bị tửu sắc moi rỗng, không dám gây chuyện trước mặt Đề đốc Tây Nam, đành phải cười như đau răng, chạy trối chết.
Thẩm Dịch nhìn mẫu tử này đi xa, sắc mặt mới trầm xuống, y đứng một lát ở cửa, đưa tay sờ đuôi sáo, lẩm bẩm: “Chỉ mới nghe nói nhà nghèo không có cơm ăn phải bán con cái, có thấy ai chạy đến phủ tướng quân mua tướng quân chưa?”
Con sáo bất phân địch ta, quay đầu phỉ nhổ y: “Phi, súc sinh ngu xuẩn! Tứ chi phát triển!”
Thẩm Dịch: “…”
Nên thịt đi!
Y cười tự giễu, quay vào nhìn thấy Thẩm lão gia tử dáng vẻ tiên phong đạo cốt cầm gậy từ đằng xa vẫy tay gọi y: “Quý Bình lại đây, ta có mấy câu nói với ngươi.”
Thẩm Dịch ban nãy có người ngoài không tiện nổi giận, lúc này hầm hừ sải bước đi tới, nói với Thẩm lão gia tử: “Lữ gia là dòng dõi xuất quý phi, con cưới không nổi, muốn cưới thì cha tự đi mà cưới – đừng nói ân tình tam thúc gì đó, cho dù đòi đền ơn cũng không có chuyện bắt người ta lấy thân báo đáp.”
Thẩm lão gia tử trầm mặc chốc lát, chậm chạp nói: “Ngươi từ nhỏ mèo ghét chó chê, vi phụ cũng không liệu được một ngày kia ngươi lại có thể chờ giá cao, thật sự được thơm lây.”
“…” Thẩm Dịch á khẩu một lát, giận dữ nói, “Lão nhân gia người chẳng hiểu cái gì hết, cứ im lặng xách chim đi chơi, bớt can thiệp vào việc của con đi!”
“Ta tuy sắp xuống lỗ, song chuyện bên ngoài cũng còn biết ít nhiều,” Thẩm lão gia tử bình thản nói, “Triều ta bắt đầu từ Vũ Hoàng đế, đặc biệt kiêng kị quan viên văn võ cho nhận riêng, chuyện đại tướng có binh quyền trên tay cưới công chúa ta từng nghe, cưới khuê tú danh môn vọng tộc lại ít xảy ra. Đừng nói là ngươi, đến cả Cố soái năm đó… không phải cũng là mới đính hôn, còn chưa kịp gả, thì tân nương tử đã chết sao?”
Lão nhân gia nói chuyện như hát tuồng, còn ngân dài giọng, khiến Thẩm Dịch nheo mắt, luôn cảm thấy giọng hát này khá giàu nội lực.
Thẩm lão gia tử không để ý tới y, lắc lư đầu than thở: “Từ khi kinh thành bị vây khốn, Hoàng thượng bị ép trả Huyền Thiết hổ phù cho Cố soái, thiên hạ hiện nay, chỉ có vài kẻ ngày càng không coi thiên tử ra gì.”
Sao còn kéo cả Cố Quân vào?
Thẩm Dịch hồi lâu chưa hiểu, suy nghĩ cẩn thận rất lâu, mới nhận ra một chút ý tứ – từ khi người Tây Dương vây thành tới nay, Lý Phong trước là bị bắt trả quân quyền cho Cố Quân, sau lại bị người Tây Dương một mồi lửa đốt trụi Kinh Tây Cảnh Hoa viên và tử lưu kim mấy đời hoàng gia giấu riêng… Thậm chí hiện giờ vòng vây tứ cảnh chưa giải, chỗ bất lực của Hoàng đế Long An đang dần từng chút lộ ra, chắc hẳn chính Lý Phong cũng biết, nếu không với tính tình chó chết của hắn, sao lại chủ động cải thiện mối quan hệ xấu hổ với Cố Quân?
Thẩm lão gia tử giả thần giả quỷ lải nhải: “Hôm qua ta xem sao, thấy Tham Lang sáng át Tử Vi, biển sao tứ phương tối đi, lòng người hoảng sợ như cỏ dại, mà hươu(1) đã xuống Trung Nguyên, sợ loạn thế sắp bắt đầu rồi…”
Thẩm Dịch: “Cha, đêm qua không phải trời đầy mây à?”
“Ranh con vô tri,” Thẩm lão gia tử chẳng thèm nhìn y, “Ta lại hỏi ngươi, hiện giờ Ngự lâm quân Điện soái họ gì tên chi?”
Thẩm Dịch ngớ ra một lát – trong Ngự lâm quân lắm thiếu gia, song theo lệ thường, tuy rằng họ cũng so tư lịch đo gia thế, Thống lĩnh cao nhất bình thường đều là người có quân công điều đến từ Bắc đại doanh.
Thế nhưng lần này khi kinh thành bị vây, hơn một nửa tinh anh Ngự lâm quân và tiền Thống lĩnh Hàn Kỳ tuẫn quốc tại Kinh Tây, Bắc đại doanh “nhà mẹ đẻ” này cũng gần như bị diệt toàn quân, kinh kỳ thủ vệ tổn thất nặng nề, nhân tài thiếu thốn. Một phần lớn còn lại trong Ngự lâm quân là lính thiếu gia năm đó Hàn Kỳ coi thường, ở lại cơ sở hoàng thành cho đủ số, qua trận này, đám thiếu gia này đều có quân công, vị trí cũng là thuyền lên theo nước, Thống soái cao nhất lần đầu không qua Bắc đại doanh tôi luyện – là một tham tướng thủ hạ Hàn Kỳ năm đó, tên Lưu Sùng Sơn, đệ đệ của trưởng tẩu Lữ Thường.
Thẩm Dịch suy nghĩ cả buổi, mới làm rõ quan hệ rối rắm này, lòng chợt lạnh, rảo hai bước, hạ giọng nói với Thẩm lão gia tử: “Cha, đúng là gừng càng già càng cay, may mà có cha chỉ điểm, Cố soái và Nhạn vương vừa đi, Lữ gia liền ra trò này, là nghĩ thế nào?”
Thẩm lão gia tử dùng gậy gỗ hoa lê gõ mặt đất, rầm rì: “Ta chỉ biết xách chim đi chơi, chứ có hiểu cái gì đâu. Không phải ngươi cứng cánh rồi sao? Cần gì chỉ điểm!”
Thẩm Dịch suốt ngày bị Cố Quân ức hiếp, sớm đã nuôi ra tính tình đại trượng phu co được giãn được, lời nói mát vào tai cũng coi như không nghe thấy, y cau mày một lát, hạ giọng hỏi: “Chẳng lẽ một Thị lang nho nhỏ, còn dám…”
“Thị lang nho nhỏ?” Thẩm lão gia tử ngẩng đầu liếc nhìn y, cười khẩy nói, “Đại tướng quân, Phương gia bán triều tọa sư, Lữ gia nhân thân khuynh dã, bóp chết lính nông thôn lĩnh binh ở thâm sơn cùng cốc như ngươi là dễ như trở bàn tay, ngươi tin không?”
Thẩm Dịch: “Con không tin, tự cổ bao nhiêu Hoàng đế A Đấu, mà cũng chẳng thấy ai cả ngày muốn tạo phản – việc trái với cương thường thế này…” (A Đấu là con Lưu Bị, một Hoàng đế bất tài)
“Cương thường? Nhạn vương cũng xuống Giang Nam rồi, Lữ gia tất phải gặp đại sự, còn cương thường thì chờ chém cả nhà! Đương kim Hoàng thượng là A Đấu sao? Chịu bị ai ức hiếp chế ước sao?” Nói đoạn Thẩm lão gia tử dùng gậy quất chân trái Thẩm Dịch, “Đi bên này, là một con đường chết!”
Thẩm Dịch theo bản năng né sang phải, Thẩm lão gia tử lại xoay gậy, từ bên kia đập cái chát vào chân phải: “Đi bên này, chỉ cần dám nghĩ dám làm, sau khi gạt ra một đường sinh cơ, có thể vị cực nhân thần, ngươi bước chân nào?”
Thẩm Dịch nhíu mày: “Họ muốn lợi dụng Nhạn vương…”
Vừa nghĩ liền không khỏi có chút kinh hồn táng đảm, Ngự lâm quân xưa nay là tâm phúc của Hoàng thượng, nếu tâm phúc phản, trong tình huống không phòng bị, Bắc đại doanh không được truyền triệu không thể nhập kinh không kịp cứu.
Mà một khi Nhạn vương thỏa hiệp, thật sự bất ngờ bị họ đẩy lên hoàng vị, Cố Quân sẽ thế nào đây?
Y sẽ vì tư tình bản thân mà dung túng đám người cướp đoạt chính quyền này sao? Theo sự hiểu biết của Thẩm Dịch với y, Cố Quân tuyệt nhiên sẽ không làm vậy.
Nhưng ngoại địch như hổ rình mồi, nửa giang sơn thất thủ chưa giành về, nếu Lý Phong chết rồi, Cố Quân vào lúc sống còn như vậy sẽ hưng binh động võ với Nhạn vương, trả chính quyền cho Thái tử tám tuổi sao?
Thẩm Dịch phát hiện mình không dám cam đoan như thế.
… Chỉ là, vô luận Cố Quân lựa chọn thế nào, cứ như vậy, bất kể là ơn phụ tử, nghĩa bằng hữu, hay tư tình nhi nữ khó nói với người ngoài, có lẽ đều đi đến kết thúc.
Thẩm Dịch đổi ý nghĩ… Không, y có thể nghĩ đến, chẳng lẽ Nhạn vương không thể? Chỉ cần thực sự xem trọng Cố Quân, Nhạn vương sẽ tuyệt đối không…
Thẩm lão gia tử ngắt lời y: “Thế này đi, ngươi viết một phong thư, nghĩ một lý do ổn thỏa, tự mình đến Lữ gia trì hoãn cuộc hôn nhân này.”
Thẩm Dịch ngạc nhiên hỏi: “Từ chối thì từ chối, chứ còn trì hoãn gì? Hơn nữa đâu phải từ hôn, con còn tự mình tới nhà làm gì?”
Thẩm lão gia tử nhìn y một cái thâm sâu, hừ nhẹ một tiếng, không để ý Thẩm Dịch nữa.
Chốc lát sau, vẻ ngạc nhiên trên mặt Thẩm Dịch hơi mất đi, thay bằng sự kinh hãi – ý cha y, lại là bảo y chu toàn mọi phía, không đắc tội Lữ gia vào lúc mấu chốt này!
Thẩm Dịch không nhịn được cao giọng: “Cha, con ngoại trừ chống địch trên chiến trường biên cảnh, chưa từng làm việc hai mặt như vậy với người khác, muốn cưới cô nương nhà ai liền ra ngoài tìm người làm mối bỏ sính lễ, không muốn cưới thì từ chối, không đáng hư dĩ ủy xà trên việc này, làm thế thì con thành hạng người nào? Cha thực sự cảm thấy một đám ô hợp có thể hạ được Nhạn vương?”
Thẩm lão gia tử dừng chân, đưa lưng lại nói: “Từ khi Nhạn vương vào triều quản lý Sở quân cơ tới nay, trước là giúp quốc khố thiếu thốn, sau là áp tải quân nhu, một tay đẩy Huyền Thiết doanh đến hang ổ Tây Vực, an tứ phương, cự Hồ Lỗ, thành tựu ra sao – ngươi có biết trong lòng y nghĩ thế nào không?”
Thẩm Dịch cả giận nói: “Nhạn vương chưa từng kết bè kết cánh, vọng súc đại chí, y chẳng qua muốn trả một thiên hạ thái bình, lại nắm… nắm… quy, quy ẩn thối triều thôi. Y còn trẻ trung phơi phới, cúc cung tận tụy dễ dàng lắm chắc? Phía sau còn có đám lão hồ đồ phỏng đoán lung tung các ông đi theo, ông quả thực… quả thực là không thể nói lý!”
“Giẫm đuôi ngươi rồi?” Thẩm lão gia tử cười giễu một tiếng, “Với thành tích của Nhạn vương giờ này ngày này, mà còn cần kết đảng? Có cả đống người muốn đi theo y! Biết ‘ba người thành hổ’ là gì chứ? Người thứ nhất là tân quý trong triều thượng vị nhờ phong hỏa phiếu và tân chính lại trị, người thứ hai là thật sự muốn bình định giang sơn, vì nước vì dân làm chút việc – còn có người thứ ba, ‘người thứ ba’ chính là những kẻ y từng đắc tội, hai người trước hận không thể khoác hoàng bào cho y, người sau thì hận không thể ném y lên lửa, ‘ba người’ này trên cơ bản là giống nhau! Hai loại người trước sẵn lòng đẩy y thượng vị, loại sau sẵn lòng tạo sóng trợ thuyền, nhìn y bại lộ âm mưu bị xử tội mưu phản! Ngoại trừ đại tội mưu phản, ai động được tới Thân vương?”
Thẩm Dịch mấp máy môi, không nói ra lời.
Thẩm lão gia tử: “Ngươi có biết thế nào là ‘tức nước vỡ bờ’? Ngươi có biết thế nào là ‘mộc tú ư lâm, phong tất tồi chi’*? Lòng người không như nước, đất bằng dậy sóng, có ba người thành hổ kia, ngươi nói tương lai – tương lai Hoàng thượng có thể cho y công thành lui thân không? Rốt cuộc là ai hồ đồ đây!” (*Cây trong rừng cao trội lên tất bị gió quật)
Thẩm Dịch nhất thời như rơi vào băng sương, đứng bất động giây lát, rốt cuộc sắc mặt xanh mét không nói một lời quay người đi.
Thẩm lão gia tử quát lớn: “Ngươi đi làm gì?”
Thẩm Dịch không hề ngoảnh lại nói: “Làm việc nên làm! Cha cứ xách chim đi dạo đi!”
Khắp kinh hoa, toàn là người mất ngủ.
Lúc này, bọn Cố Quân mới bí mật đến tiền tuyến Giang Bắc, đi nhanh như chớp giật, hết sức thống khoái, ai ngờ hành bách lí giả bán cửu thập, gần đến thời điểm đáp xuống lại xảy ra chút vấn đề – họ tới không khéo, gặp ngay một cơn dông lớn kinh thiên động địa. Để kiêm cố tốc độ và lượng dầu hao, chiến xa không trung này không thể quá nặng, khi vạn dặm không mây một ngày đi cả ngàn dặm, uy phong vô cùng, gặp phải mưa gió thì xem như đi đứt, đại điêu thành con chim cút trụi lông.
Cả đại điêu bị gió vù vù trên không thổi nghiêng ngả, những người khác còn có thể chịu đựng, riêng Cát Thần lão linh xu chí quan trọng này ngã xuống trước tiên, mặt mày xây xẩm bò cũng không nổi. Nhạn vương vốn định dùng thuật châm cứu tạm hoãn bệnh trạng của hắn, ai ngờ một châm vừa đâm vào thì đại điêu chợt nghiêng đi, nếu không phải có Cố Quân tay mắt lanh lẹ túm cổ áo Cát Thần, hắn suýt nữa đã lao vào chân giường, cây châm mới vào huyệt vị sẽ đâm tọt vào trong.
Dưới sự chỉ đạo của Cát linh xu thoi thóp hơi tàn, chúng thân binh đành phải đổi phương hướng định trước, vòng qua nơi mưa dầm này, quay mòng mòng tại chỗ chóng cả mặt.
Thiên lý nhãn trong tay bị màn mưa xám xịt che kín chẳng nhìn thấy gì, Cố Quân đành phải dựa vào cảm giác để chỉ huy: “Xuống thấp một chút, xuống thấp một chút!”
Lại một luồng sấm sét dội xuống, cơ hồ sượt qua thân đại điêu. Trong cuồng phong, đại điêu run bần bật, rít lên như gần đất xa trời, nghiêng hẳn sang một bên. Cố Quân lảo đảo một bước, vừa vặn lao vào lòng Trường Canh, Trường Canh thuận thế ôm y, một tay vịn lan can, một tay ôm chặt Cố Quân, trên mặt dính đầy hơi ẩm của mưa Giang Nam.
Từ Lệnh bên cạnh túm chặt cột buồm, đời này không bao giờ muốn lên trời nữa, run rẩy hỏi: “Hầu gia, chúng ta còn có thể sống sót đi điều tra đám tham quan ô lại kia không?”
“Không sao,” Cố Quân lơ đễnh cười nói, “Từ đại nhân yên tâm, ai mà chưa từng ngã khỏi huyền ưng vài lần, không cần hoảng, có ta ở đây, cam đoan không ai ngã chết đâu.”
Từ Lệnh: “…”
Trong gió thảm mưa sầu, thân binh quát: “Bay về phía trước bay về phía trước! Đại soái, nhìn thấy đất liền rồi!”
Từ Lệnh hít sâu một hơi, còn chưa kịp niệm A di đà Phật thì đã nghe một thân vệ khác quát: “Đại soái, Cát linh xu nói cánh phải có thể có vấn đề, chúng ta nghiêng một góc quá lớn rồi!”
Cố Quân: “Cái…”
Chữ “gì” còn chưa ra khỏi miệng, y liền cảm thấy cổ âm ấm, lại là Trường Canh nhân lúc mọi người đều đang đứt hơi khản tiếng đọ sức với đại điêu không rảnh để ý tới mình, trộm liếm cổ y một cái.
Giữa tạp âm, Trường Canh thầm thì vào tai y: “Nếu có thể tuẫn tình thế này cũng không tệ, đúng không?”
Cố Quân: “…”
Nhạn thân vương Thái Sơn đổ trước mắt vẫn bất động, hiện tại tình hình thế này, mà còn có tâm trạng làm chuyện như vậy, Cố Quân xem như phục rồi, bỗng nhiên cảm thấy Phụng Hàm công nói rất có lý – điện hạ trời sinh không biết sốt ruột là gì sao?
Thân vệ hô: “Sắp rơi xuống đất rồi, vịn cho chắc… Cẩn thận!”
Cố Quân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đại điêu nghiêng sang một bên, cắm thẳng xuống đất, người trên điêu suýt nữa bị hất ra. Trường Canh ôm Cố Quân lăn ba vòng, đụng vào cột buồm mới dừng lại. Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, Cố Quân túm cổ áo lôi Trường Canh ra, sau đó cột buồm kia đổ thẳng xuống, sượt qua họ đầy nguy hiểm.
Thân binh rải rác khắp nơi tập thể giật nảy mình, nhao nhao kêu ra tiếng, cho đến lúc này, Cố Quân mới phát hiện y và Trường Canh tay chân quấn vào nhau, trông hết sức mờ ám, trước mặt người ngoài, y vội giấu đầu hở đuôi ho một tiếng, bò dậy đánh giá xung quanh.
Hiện giờ đang là đêm khuya, đại điêu rơi xuống một cánh đồng bỏ hoang vô biên, bốn bề yên tĩnh đến lạ kỳ, thôn xóm nhà cửa, gà gáy chó sủa hoàn toàn không thấy, chỉ thỉnh thoảng nghe vài tiếng sâu mùa hè kêu đầy tĩnh mịch-
Trong lòng Cố Quân bỗng có dự cảm xấu: “Đây là đâu?”
Một thân vệ thất tha thất thểu tiến lên, thở hồng hộc nói: “Đại soái, chúng ta hơi sơ ý, hình như đã qua sông rồi.”
Từ đại nhân còn chưa bò dậy nghe thế lại lảo đảo ngã phịch xuống.
Họ vậy mà lại lao xuống trận địa địch!
Trường Canh quay đầu cười nói với Cố Quân: “Đại soái, bay quá đà rồi.”
Cố Quân hơi xấu hổ quẹt mũi: “Động tĩnh lớn như vậy, lát đừng dẫn lính Tây Dương tới nha – đến hỏi thử Tiểu Cát xem, con chim dỏm này xử lý thế nào?”
Hai thân vệ bới Cát Thần suýt nữa đi gặp tiên đế lên, Cát Thần dùng hết tứ chi đẩy người ta ra: “Ọe…”
“Khoan hẵng nôn,” Cố Quân túm áo Cát Thần không cho hắn cúi đầu, làm khó, “Trước hết nói cho ta biết thứ này có tháo được không?”
Cát Thần: “…”
Nghe nói Thẩm tướng quân một năm luôn có hơn ba trăm ngày muốn bóp chết An Định hầu, trong nháy mắt này, Cát Thần đã thấm thía nỗi lòng y.
Chưa đầy nửa nén hương, thân vệ của An Định hầu theo sự chỉ dẫn của Cát linh xu, thoáng cái đã binh binh cốp cốp om sòm mà tháo hệ thống động lực, tách đại điêu thành bốn khối, do bốn người chia nhau vác, còn lại một đống phế liệu vô dụng, Cố Quân đổ ít tử lưu kim vào nòng pháo trên đại điêu, lấy que đánh lửa ra: “Ta đếm một hai ba, chạy cho mau.”
Từ Lệnh chẳng hiểu gì sất, chỉ thấy Nhạn vương đưa tay ra hiệu, hai thân vệ một trái một phải đỡ hắn lên, cả đoàn lao đến nơi ngược gió.
Sau đó “Uỳnh” một phát, khói lửa mịt mù muốn nổ nát cả thiên không mưa dầm rả rích, một tiếng sấm rền vang lên giữa không trung, đại địa đều đang run rẩy.
Cố Quân nổ cái xác kia tan thành tro bụi!
Từ Lệnh thình lình biến sắc nói: “Hầu gia, lỡ dẫn quân địch tới thì làm thế nào?”
“Nói thừa, không dẫn quân địch tới thì chúng ta trở về bằng cách nào?” Cố Quân lưu manh nói, “Không thể bơi qua sông chứ? Từ đại nhân, cứ đi theo ta không sao đâu.”
Từ đại nhân không dám tin tưởng y nữa.
—Đuổi hươu (trục lộc) và vấn đỉnh tượng trưng cho tranh giành thiên hạ. Trong Lục hào cũng thường xuyên xuất hiện từ vấn đỉnh nên tiện đây mình giải thích luôn.
Hai mẫu tử kia mới đi tới cửa, liền nghe con sáo như môn thần Thẩm phủ lại mở miệng, đại tiên mỏ dẹp này nhìn theo cỗ kiệu nhỏ của tam phu nhân, giương nanh múa vuốt đập cánh mắng: “Kỹ nữ dắt chó ghẻ, dắt chó ghẻ.”
Thẩm Huy đương trường đen sì mặt, Thẩm Dịch bịt mũi tiễn khách quẹt mũi che lại nét cười nơi khóe môi.
Y vốn cảm thấy con chim này miệng dơ dáy lại đáng ghét, hôm nào phải lôi xuống vặt lông làm thịt, không liệu được ngoại địch trước mặt cũng có thể xông pha chiến đấu, tức khắc rất được an ủi, quyết định hôm nào cho lão nhân gia ít gạo ngon ngâm rượu để ăn.
Nhưng ngoài mặt, Thẩm Dịch vẫn giải thích: “Súc sinh này cả ngày treo ngoài cửa, người qua kẻ lại ai thấy cũng chọc, học toàn mấy câu tục tĩu chợ búa, đường đệ đừng chấp nhặt với hạng súc sinh.”
Thẩm Huy là một bại gia tử bị tửu sắc moi rỗng, không dám gây chuyện trước mặt Đề đốc Tây Nam, đành phải cười như đau răng, chạy trối chết.
Thẩm Dịch nhìn mẫu tử này đi xa, sắc mặt mới trầm xuống, y đứng một lát ở cửa, đưa tay sờ đuôi sáo, lẩm bẩm: “Chỉ mới nghe nói nhà nghèo không có cơm ăn phải bán con cái, có thấy ai chạy đến phủ tướng quân mua tướng quân chưa?”
Con sáo bất phân địch ta, quay đầu phỉ nhổ y: “Phi, súc sinh ngu xuẩn! Tứ chi phát triển!”
Thẩm Dịch: “…”
Nên thịt đi!
Y cười tự giễu, quay vào nhìn thấy Thẩm lão gia tử dáng vẻ tiên phong đạo cốt cầm gậy từ đằng xa vẫy tay gọi y: “Quý Bình lại đây, ta có mấy câu nói với ngươi.”
Thẩm Dịch ban nãy có người ngoài không tiện nổi giận, lúc này hầm hừ sải bước đi tới, nói với Thẩm lão gia tử: “Lữ gia là dòng dõi xuất quý phi, con cưới không nổi, muốn cưới thì cha tự đi mà cưới – đừng nói ân tình tam thúc gì đó, cho dù đòi đền ơn cũng không có chuyện bắt người ta lấy thân báo đáp.”
Thẩm lão gia tử trầm mặc chốc lát, chậm chạp nói: “Ngươi từ nhỏ mèo ghét chó chê, vi phụ cũng không liệu được một ngày kia ngươi lại có thể chờ giá cao, thật sự được thơm lây.”
“…” Thẩm Dịch á khẩu một lát, giận dữ nói, “Lão nhân gia người chẳng hiểu cái gì hết, cứ im lặng xách chim đi chơi, bớt can thiệp vào việc của con đi!”
“Ta tuy sắp xuống lỗ, song chuyện bên ngoài cũng còn biết ít nhiều,” Thẩm lão gia tử bình thản nói, “Triều ta bắt đầu từ Vũ Hoàng đế, đặc biệt kiêng kị quan viên văn võ cho nhận riêng, chuyện đại tướng có binh quyền trên tay cưới công chúa ta từng nghe, cưới khuê tú danh môn vọng tộc lại ít xảy ra. Đừng nói là ngươi, đến cả Cố soái năm đó… không phải cũng là mới đính hôn, còn chưa kịp gả, thì tân nương tử đã chết sao?”
Lão nhân gia nói chuyện như hát tuồng, còn ngân dài giọng, khiến Thẩm Dịch nheo mắt, luôn cảm thấy giọng hát này khá giàu nội lực.
Thẩm lão gia tử không để ý tới y, lắc lư đầu than thở: “Từ khi kinh thành bị vây khốn, Hoàng thượng bị ép trả Huyền Thiết hổ phù cho Cố soái, thiên hạ hiện nay, chỉ có vài kẻ ngày càng không coi thiên tử ra gì.”
Sao còn kéo cả Cố Quân vào?
Thẩm Dịch hồi lâu chưa hiểu, suy nghĩ cẩn thận rất lâu, mới nhận ra một chút ý tứ – từ khi người Tây Dương vây thành tới nay, Lý Phong trước là bị bắt trả quân quyền cho Cố Quân, sau lại bị người Tây Dương một mồi lửa đốt trụi Kinh Tây Cảnh Hoa viên và tử lưu kim mấy đời hoàng gia giấu riêng… Thậm chí hiện giờ vòng vây tứ cảnh chưa giải, chỗ bất lực của Hoàng đế Long An đang dần từng chút lộ ra, chắc hẳn chính Lý Phong cũng biết, nếu không với tính tình chó chết của hắn, sao lại chủ động cải thiện mối quan hệ xấu hổ với Cố Quân?
Thẩm lão gia tử giả thần giả quỷ lải nhải: “Hôm qua ta xem sao, thấy Tham Lang sáng át Tử Vi, biển sao tứ phương tối đi, lòng người hoảng sợ như cỏ dại, mà hươu(1) đã xuống Trung Nguyên, sợ loạn thế sắp bắt đầu rồi…”
Thẩm Dịch: “Cha, đêm qua không phải trời đầy mây à?”
“Ranh con vô tri,” Thẩm lão gia tử chẳng thèm nhìn y, “Ta lại hỏi ngươi, hiện giờ Ngự lâm quân Điện soái họ gì tên chi?”
Thẩm Dịch ngớ ra một lát – trong Ngự lâm quân lắm thiếu gia, song theo lệ thường, tuy rằng họ cũng so tư lịch đo gia thế, Thống lĩnh cao nhất bình thường đều là người có quân công điều đến từ Bắc đại doanh.
Thế nhưng lần này khi kinh thành bị vây, hơn một nửa tinh anh Ngự lâm quân và tiền Thống lĩnh Hàn Kỳ tuẫn quốc tại Kinh Tây, Bắc đại doanh “nhà mẹ đẻ” này cũng gần như bị diệt toàn quân, kinh kỳ thủ vệ tổn thất nặng nề, nhân tài thiếu thốn. Một phần lớn còn lại trong Ngự lâm quân là lính thiếu gia năm đó Hàn Kỳ coi thường, ở lại cơ sở hoàng thành cho đủ số, qua trận này, đám thiếu gia này đều có quân công, vị trí cũng là thuyền lên theo nước, Thống soái cao nhất lần đầu không qua Bắc đại doanh tôi luyện – là một tham tướng thủ hạ Hàn Kỳ năm đó, tên Lưu Sùng Sơn, đệ đệ của trưởng tẩu Lữ Thường.
Thẩm Dịch suy nghĩ cả buổi, mới làm rõ quan hệ rối rắm này, lòng chợt lạnh, rảo hai bước, hạ giọng nói với Thẩm lão gia tử: “Cha, đúng là gừng càng già càng cay, may mà có cha chỉ điểm, Cố soái và Nhạn vương vừa đi, Lữ gia liền ra trò này, là nghĩ thế nào?”
Thẩm lão gia tử dùng gậy gỗ hoa lê gõ mặt đất, rầm rì: “Ta chỉ biết xách chim đi chơi, chứ có hiểu cái gì đâu. Không phải ngươi cứng cánh rồi sao? Cần gì chỉ điểm!”
Thẩm Dịch suốt ngày bị Cố Quân ức hiếp, sớm đã nuôi ra tính tình đại trượng phu co được giãn được, lời nói mát vào tai cũng coi như không nghe thấy, y cau mày một lát, hạ giọng hỏi: “Chẳng lẽ một Thị lang nho nhỏ, còn dám…”
“Thị lang nho nhỏ?” Thẩm lão gia tử ngẩng đầu liếc nhìn y, cười khẩy nói, “Đại tướng quân, Phương gia bán triều tọa sư, Lữ gia nhân thân khuynh dã, bóp chết lính nông thôn lĩnh binh ở thâm sơn cùng cốc như ngươi là dễ như trở bàn tay, ngươi tin không?”
Thẩm Dịch: “Con không tin, tự cổ bao nhiêu Hoàng đế A Đấu, mà cũng chẳng thấy ai cả ngày muốn tạo phản – việc trái với cương thường thế này…” (A Đấu là con Lưu Bị, một Hoàng đế bất tài)
“Cương thường? Nhạn vương cũng xuống Giang Nam rồi, Lữ gia tất phải gặp đại sự, còn cương thường thì chờ chém cả nhà! Đương kim Hoàng thượng là A Đấu sao? Chịu bị ai ức hiếp chế ước sao?” Nói đoạn Thẩm lão gia tử dùng gậy quất chân trái Thẩm Dịch, “Đi bên này, là một con đường chết!”
Thẩm Dịch theo bản năng né sang phải, Thẩm lão gia tử lại xoay gậy, từ bên kia đập cái chát vào chân phải: “Đi bên này, chỉ cần dám nghĩ dám làm, sau khi gạt ra một đường sinh cơ, có thể vị cực nhân thần, ngươi bước chân nào?”
Thẩm Dịch nhíu mày: “Họ muốn lợi dụng Nhạn vương…”
Vừa nghĩ liền không khỏi có chút kinh hồn táng đảm, Ngự lâm quân xưa nay là tâm phúc của Hoàng thượng, nếu tâm phúc phản, trong tình huống không phòng bị, Bắc đại doanh không được truyền triệu không thể nhập kinh không kịp cứu.
Mà một khi Nhạn vương thỏa hiệp, thật sự bất ngờ bị họ đẩy lên hoàng vị, Cố Quân sẽ thế nào đây?
Y sẽ vì tư tình bản thân mà dung túng đám người cướp đoạt chính quyền này sao? Theo sự hiểu biết của Thẩm Dịch với y, Cố Quân tuyệt nhiên sẽ không làm vậy.
Nhưng ngoại địch như hổ rình mồi, nửa giang sơn thất thủ chưa giành về, nếu Lý Phong chết rồi, Cố Quân vào lúc sống còn như vậy sẽ hưng binh động võ với Nhạn vương, trả chính quyền cho Thái tử tám tuổi sao?
Thẩm Dịch phát hiện mình không dám cam đoan như thế.
… Chỉ là, vô luận Cố Quân lựa chọn thế nào, cứ như vậy, bất kể là ơn phụ tử, nghĩa bằng hữu, hay tư tình nhi nữ khó nói với người ngoài, có lẽ đều đi đến kết thúc.
Thẩm Dịch đổi ý nghĩ… Không, y có thể nghĩ đến, chẳng lẽ Nhạn vương không thể? Chỉ cần thực sự xem trọng Cố Quân, Nhạn vương sẽ tuyệt đối không…
Thẩm lão gia tử ngắt lời y: “Thế này đi, ngươi viết một phong thư, nghĩ một lý do ổn thỏa, tự mình đến Lữ gia trì hoãn cuộc hôn nhân này.”
Thẩm Dịch ngạc nhiên hỏi: “Từ chối thì từ chối, chứ còn trì hoãn gì? Hơn nữa đâu phải từ hôn, con còn tự mình tới nhà làm gì?”
Thẩm lão gia tử nhìn y một cái thâm sâu, hừ nhẹ một tiếng, không để ý Thẩm Dịch nữa.
Chốc lát sau, vẻ ngạc nhiên trên mặt Thẩm Dịch hơi mất đi, thay bằng sự kinh hãi – ý cha y, lại là bảo y chu toàn mọi phía, không đắc tội Lữ gia vào lúc mấu chốt này!
Thẩm Dịch không nhịn được cao giọng: “Cha, con ngoại trừ chống địch trên chiến trường biên cảnh, chưa từng làm việc hai mặt như vậy với người khác, muốn cưới cô nương nhà ai liền ra ngoài tìm người làm mối bỏ sính lễ, không muốn cưới thì từ chối, không đáng hư dĩ ủy xà trên việc này, làm thế thì con thành hạng người nào? Cha thực sự cảm thấy một đám ô hợp có thể hạ được Nhạn vương?”
Thẩm lão gia tử dừng chân, đưa lưng lại nói: “Từ khi Nhạn vương vào triều quản lý Sở quân cơ tới nay, trước là giúp quốc khố thiếu thốn, sau là áp tải quân nhu, một tay đẩy Huyền Thiết doanh đến hang ổ Tây Vực, an tứ phương, cự Hồ Lỗ, thành tựu ra sao – ngươi có biết trong lòng y nghĩ thế nào không?”
Thẩm Dịch cả giận nói: “Nhạn vương chưa từng kết bè kết cánh, vọng súc đại chí, y chẳng qua muốn trả một thiên hạ thái bình, lại nắm… nắm… quy, quy ẩn thối triều thôi. Y còn trẻ trung phơi phới, cúc cung tận tụy dễ dàng lắm chắc? Phía sau còn có đám lão hồ đồ phỏng đoán lung tung các ông đi theo, ông quả thực… quả thực là không thể nói lý!”
“Giẫm đuôi ngươi rồi?” Thẩm lão gia tử cười giễu một tiếng, “Với thành tích của Nhạn vương giờ này ngày này, mà còn cần kết đảng? Có cả đống người muốn đi theo y! Biết ‘ba người thành hổ’ là gì chứ? Người thứ nhất là tân quý trong triều thượng vị nhờ phong hỏa phiếu và tân chính lại trị, người thứ hai là thật sự muốn bình định giang sơn, vì nước vì dân làm chút việc – còn có người thứ ba, ‘người thứ ba’ chính là những kẻ y từng đắc tội, hai người trước hận không thể khoác hoàng bào cho y, người sau thì hận không thể ném y lên lửa, ‘ba người’ này trên cơ bản là giống nhau! Hai loại người trước sẵn lòng đẩy y thượng vị, loại sau sẵn lòng tạo sóng trợ thuyền, nhìn y bại lộ âm mưu bị xử tội mưu phản! Ngoại trừ đại tội mưu phản, ai động được tới Thân vương?”
Thẩm Dịch mấp máy môi, không nói ra lời.
Thẩm lão gia tử: “Ngươi có biết thế nào là ‘tức nước vỡ bờ’? Ngươi có biết thế nào là ‘mộc tú ư lâm, phong tất tồi chi’*? Lòng người không như nước, đất bằng dậy sóng, có ba người thành hổ kia, ngươi nói tương lai – tương lai Hoàng thượng có thể cho y công thành lui thân không? Rốt cuộc là ai hồ đồ đây!” (*Cây trong rừng cao trội lên tất bị gió quật)
Thẩm Dịch nhất thời như rơi vào băng sương, đứng bất động giây lát, rốt cuộc sắc mặt xanh mét không nói một lời quay người đi.
Thẩm lão gia tử quát lớn: “Ngươi đi làm gì?”
Thẩm Dịch không hề ngoảnh lại nói: “Làm việc nên làm! Cha cứ xách chim đi dạo đi!”
Khắp kinh hoa, toàn là người mất ngủ.
Lúc này, bọn Cố Quân mới bí mật đến tiền tuyến Giang Bắc, đi nhanh như chớp giật, hết sức thống khoái, ai ngờ hành bách lí giả bán cửu thập, gần đến thời điểm đáp xuống lại xảy ra chút vấn đề – họ tới không khéo, gặp ngay một cơn dông lớn kinh thiên động địa. Để kiêm cố tốc độ và lượng dầu hao, chiến xa không trung này không thể quá nặng, khi vạn dặm không mây một ngày đi cả ngàn dặm, uy phong vô cùng, gặp phải mưa gió thì xem như đi đứt, đại điêu thành con chim cút trụi lông.
Cả đại điêu bị gió vù vù trên không thổi nghiêng ngả, những người khác còn có thể chịu đựng, riêng Cát Thần lão linh xu chí quan trọng này ngã xuống trước tiên, mặt mày xây xẩm bò cũng không nổi. Nhạn vương vốn định dùng thuật châm cứu tạm hoãn bệnh trạng của hắn, ai ngờ một châm vừa đâm vào thì đại điêu chợt nghiêng đi, nếu không phải có Cố Quân tay mắt lanh lẹ túm cổ áo Cát Thần, hắn suýt nữa đã lao vào chân giường, cây châm mới vào huyệt vị sẽ đâm tọt vào trong.
Dưới sự chỉ đạo của Cát linh xu thoi thóp hơi tàn, chúng thân binh đành phải đổi phương hướng định trước, vòng qua nơi mưa dầm này, quay mòng mòng tại chỗ chóng cả mặt.
Thiên lý nhãn trong tay bị màn mưa xám xịt che kín chẳng nhìn thấy gì, Cố Quân đành phải dựa vào cảm giác để chỉ huy: “Xuống thấp một chút, xuống thấp một chút!”
Lại một luồng sấm sét dội xuống, cơ hồ sượt qua thân đại điêu. Trong cuồng phong, đại điêu run bần bật, rít lên như gần đất xa trời, nghiêng hẳn sang một bên. Cố Quân lảo đảo một bước, vừa vặn lao vào lòng Trường Canh, Trường Canh thuận thế ôm y, một tay vịn lan can, một tay ôm chặt Cố Quân, trên mặt dính đầy hơi ẩm của mưa Giang Nam.
Từ Lệnh bên cạnh túm chặt cột buồm, đời này không bao giờ muốn lên trời nữa, run rẩy hỏi: “Hầu gia, chúng ta còn có thể sống sót đi điều tra đám tham quan ô lại kia không?”
“Không sao,” Cố Quân lơ đễnh cười nói, “Từ đại nhân yên tâm, ai mà chưa từng ngã khỏi huyền ưng vài lần, không cần hoảng, có ta ở đây, cam đoan không ai ngã chết đâu.”
Từ Lệnh: “…”
Trong gió thảm mưa sầu, thân binh quát: “Bay về phía trước bay về phía trước! Đại soái, nhìn thấy đất liền rồi!”
Từ Lệnh hít sâu một hơi, còn chưa kịp niệm A di đà Phật thì đã nghe một thân vệ khác quát: “Đại soái, Cát linh xu nói cánh phải có thể có vấn đề, chúng ta nghiêng một góc quá lớn rồi!”
Cố Quân: “Cái…”
Chữ “gì” còn chưa ra khỏi miệng, y liền cảm thấy cổ âm ấm, lại là Trường Canh nhân lúc mọi người đều đang đứt hơi khản tiếng đọ sức với đại điêu không rảnh để ý tới mình, trộm liếm cổ y một cái.
Giữa tạp âm, Trường Canh thầm thì vào tai y: “Nếu có thể tuẫn tình thế này cũng không tệ, đúng không?”
Cố Quân: “…”
Nhạn thân vương Thái Sơn đổ trước mắt vẫn bất động, hiện tại tình hình thế này, mà còn có tâm trạng làm chuyện như vậy, Cố Quân xem như phục rồi, bỗng nhiên cảm thấy Phụng Hàm công nói rất có lý – điện hạ trời sinh không biết sốt ruột là gì sao?
Thân vệ hô: “Sắp rơi xuống đất rồi, vịn cho chắc… Cẩn thận!”
Cố Quân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đại điêu nghiêng sang một bên, cắm thẳng xuống đất, người trên điêu suýt nữa bị hất ra. Trường Canh ôm Cố Quân lăn ba vòng, đụng vào cột buồm mới dừng lại. Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, Cố Quân túm cổ áo lôi Trường Canh ra, sau đó cột buồm kia đổ thẳng xuống, sượt qua họ đầy nguy hiểm.
Thân binh rải rác khắp nơi tập thể giật nảy mình, nhao nhao kêu ra tiếng, cho đến lúc này, Cố Quân mới phát hiện y và Trường Canh tay chân quấn vào nhau, trông hết sức mờ ám, trước mặt người ngoài, y vội giấu đầu hở đuôi ho một tiếng, bò dậy đánh giá xung quanh.
Hiện giờ đang là đêm khuya, đại điêu rơi xuống một cánh đồng bỏ hoang vô biên, bốn bề yên tĩnh đến lạ kỳ, thôn xóm nhà cửa, gà gáy chó sủa hoàn toàn không thấy, chỉ thỉnh thoảng nghe vài tiếng sâu mùa hè kêu đầy tĩnh mịch-
Trong lòng Cố Quân bỗng có dự cảm xấu: “Đây là đâu?”
Một thân vệ thất tha thất thểu tiến lên, thở hồng hộc nói: “Đại soái, chúng ta hơi sơ ý, hình như đã qua sông rồi.”
Từ đại nhân còn chưa bò dậy nghe thế lại lảo đảo ngã phịch xuống.
Họ vậy mà lại lao xuống trận địa địch!
Trường Canh quay đầu cười nói với Cố Quân: “Đại soái, bay quá đà rồi.”
Cố Quân hơi xấu hổ quẹt mũi: “Động tĩnh lớn như vậy, lát đừng dẫn lính Tây Dương tới nha – đến hỏi thử Tiểu Cát xem, con chim dỏm này xử lý thế nào?”
Hai thân vệ bới Cát Thần suýt nữa đi gặp tiên đế lên, Cát Thần dùng hết tứ chi đẩy người ta ra: “Ọe…”
“Khoan hẵng nôn,” Cố Quân túm áo Cát Thần không cho hắn cúi đầu, làm khó, “Trước hết nói cho ta biết thứ này có tháo được không?”
Cát Thần: “…”
Nghe nói Thẩm tướng quân một năm luôn có hơn ba trăm ngày muốn bóp chết An Định hầu, trong nháy mắt này, Cát Thần đã thấm thía nỗi lòng y.
Chưa đầy nửa nén hương, thân vệ của An Định hầu theo sự chỉ dẫn của Cát linh xu, thoáng cái đã binh binh cốp cốp om sòm mà tháo hệ thống động lực, tách đại điêu thành bốn khối, do bốn người chia nhau vác, còn lại một đống phế liệu vô dụng, Cố Quân đổ ít tử lưu kim vào nòng pháo trên đại điêu, lấy que đánh lửa ra: “Ta đếm một hai ba, chạy cho mau.”
Từ Lệnh chẳng hiểu gì sất, chỉ thấy Nhạn vương đưa tay ra hiệu, hai thân vệ một trái một phải đỡ hắn lên, cả đoàn lao đến nơi ngược gió.
Sau đó “Uỳnh” một phát, khói lửa mịt mù muốn nổ nát cả thiên không mưa dầm rả rích, một tiếng sấm rền vang lên giữa không trung, đại địa đều đang run rẩy.
Cố Quân nổ cái xác kia tan thành tro bụi!
Từ Lệnh thình lình biến sắc nói: “Hầu gia, lỡ dẫn quân địch tới thì làm thế nào?”
“Nói thừa, không dẫn quân địch tới thì chúng ta trở về bằng cách nào?” Cố Quân lưu manh nói, “Không thể bơi qua sông chứ? Từ đại nhân, cứ đi theo ta không sao đâu.”
Từ đại nhân không dám tin tưởng y nữa.
—Đuổi hươu (trục lộc) và vấn đỉnh tượng trưng cho tranh giành thiên hạ. Trong Lục hào cũng thường xuyên xuất hiện từ vấn đỉnh nên tiện đây mình giải thích luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất