Chương 50: Phiên ngoại 11. Hoa cầu vồng (2)
Trịnh Dư An luôn cảm thấy, đàn ông sau 35 tuổi còn có thể duy trì diện mạo và vóc dáng, ngoài dạng có ưu thế bẩm sinh như Yến Thư Vọng, thì đa số đều cực hiếm thấy.
Dù như anh, qua ngưỡng 30, một ngày ăn mấy bát cơm cũng phải căn nhắc cẩn thận, sau khi sống chung với Yến Thư Vọng cũng chịu khó tập luyện hơn. Chỉ sợ lên giường lột đồ ra mà so sánh thì quá thê thảm, khiến người trong lòng mất hứng thú.
Từ điểm này cho thấy, đàn ông thật sự không có sự kiên trì của phụ nữ. La Yên và Quách Trân tuổi tác cũng ngang tầm mà gần như vẫn xinh đẹp như hoa, dáng người được duy trì ở mức thích hợp, nhìn không ra tuổi thật.
Lúc trước có lời đồn, kêu lãnh đạo đợt này của bên Ủy ban là bên trên điều xuống, tuổi tác tầm 39 – 40, còn làm ở cơ quan nửa nhà nước như Ủy ban Giám sát, Trịnh Dư An tưởng tượng đối phương là một kẻ bụng bia đầu hói cũng thật sự không lạ. Thế nên đợi tới lúc gặp người thật, anh mới biết mình đã sai tới mức nào.
Thứ Hai sau khi họp giao ban sáng xong, Trần Lê liền báo xe của Ủy ban Giám sát một lát nữa sẽ tới. Trịnh Dư An thấy các ông lớn tới thì cũng nên đích thân đón tiếp, bèn báo Tần Hán Quan một tiếng rồi xuống dưới sảnh tầng Một.
Ngân hàng nhỏ rất coi trọng các lãnh đạo ban ngành, tầm năm phút sau Tần Hán Quan cũng theo xuống đón người.
Gã theo thói quen đưa một điếu thuốc cho Trịnh Dư An nhưng bị từ chối.
“Hút của cậu hả?” Tần Hán Quan hỏi.
Trình Dư An: “Dạo này tôi không hay hút.”
Tần Hán Quán chớp chớp mắt: “Chăm chút sức khỏe vậy sao?”
Trịnh Dư An lườm gã: “Anh cũng bớt rủ tôi đi uống rượu đi.”
Tần Hán Quan chậc lưỡi: “Xem ra có bạn gái rồi.”
Trịnh Dư An phì cười, vừa tính nói gì đó thì thấy bảo vệ phía trước đang dẫn một chiếc xe vào trong sân. Tần Hán Quan “ồ” một tiếng, bảo hình như tới rồi. Xe dừng lại ở khoảng đất trống trước bậc tam cấp, lái xe xuống mở cửa. Trịnh Dư An ngó đầu qua, còn chưa nhìn rõ trong xe là ai thì mấy vị dẫn đầu đã xuống xe trước rồi.
Tần Hán Quan đảo qua một lượt, khẽ thì thầm: “Không có gái đẹp…. toàn các ông bô.”
Trịnh Dư An giả vờ không nghe thấy. Anh đang phân biệt xem vị nào là Chủ nhiệm Thẩm, nhưng thật sự không thấy ai có đặc điểm nhận dạng bụng bia và đầu hói cả.
Người đàn ông cuối cùng xuống xe có dáng người cao ngất, mặc bộ Âu phục vô cùng cầu kỳ. Hắn quay qua nói nhỏ với người bên cạnh chuyện gì đó, đường nét khuôn mặt lúc nghiêng đầu góc cạnh kiểu người châu Âu hiếm thấy, hốc mắt sâu, mang khí chất thư sinh u buồn.
Tần Hán Quan hơi bất ngờ, cố ý nghiêng qua phía Trịnh Dư An bảo: “Người đàn ông kia trông được phết nhở.”
“…….” Trịnh Dư An câm nín, “Anh đổi khẩu vị từ lúc nào vậy?”
Tần Hán Quan còn muốn cãi lại thì người đàn ông trông được phết trong miệng gã đã đi qua.
Trịnh Dư An đứng nguyên đó không di chuyển. Ánh mặt Thẩm Lạc lướt qua anh với Tần Hán Quan một lượt, ngừng lại nửa nhịp mới từ tốn nói: “Rất vui được gặp mặt. Tôi là Thẩm Lạc, vị nào là Trịnh Tổng?”
Tần Hán Quan ở trong phòng họp, chờ Trịnh Dư An pha trà bước vào, gã với nhóm người Thẩm Lạc dẫn theo đang ngồi mặt đối mặt chiếm nửa cái bàn. Giới thiệu qua một lượt rồi mà Tần Hán Quan vẫn chưa sao tỉnh táo lại.
Trịnh Dư An có mấy lần không kiềm nổi liếc mắt về phía Thẩm Lạc. Người đàn ông kia lúc xem hồ sơ có đeo một chiếc kính gọng vàng. Tóc mái hắn hơi dài, sau khi vuốt lên gần hết thì vẫn có vài sợi rủ xuống trán, tạo cảm giác thời thượng tao nhã.
Có lẽ vì ờ chung với Yến Thư Vọng thời gian dài nên dạo gần đây Trịnh Dư An cũng bắt đầu để ý một chút tới ngoại hình nam giới. Bên cạnh anh có không ít người đẹp trai, còn có cả cực phẩm như Yến Thư Vọng nhưng vẻ đẹp của Thẩm Lạc lại hoàn toàn khác biệt.
Hắn như một tác phẩm nghệ thuật quý giá, cách xa thế tục, lãng mạn mà đầy chất thơ.
Thẩm Lạc xem giấy tờ một lúc mới ngẩng lên. Hắn bỏ kính xuống, lông mày rậm nhưng nhạt. Tần Hán Quan “khụ” một tiếng, khách sáo hỏi: “Có cần lấy hồ sơ trước không nhỉ?”
Thẩm Lạc gật đầu, chỉ mấy người bên cạnh: “Để họ đi lấy là được rồi.”
Tần Hán Quan nói: “Ngân hàng bên tôi cũng không thiếu người mà.” Gã liếc mắt qua Trịnh Dư An, anh liền đứng dậy, chủ động bảo, “Để tôi giúp.”
Ánh mắt Thẩm Lạc lại đặt lên người Trịnh Dư An. Trịnh Dư An bị hắn nhìn chằm chằm hai lần, cảm thấy kỳ lạ rõ ràng nên hơi lộ vẻ nghi vấn.
Bỗng Thẩm Lạc bật cười.
Hắn cong ngón trỏ, nhịp nhàng gõ khớp đốt ngón tay xuống bàn, đột nhiên nói: “Mạo muội hỏi một chút, Trịnh Tổng có quen Hạ Tổng bên Chi nhánh Ngân hàng SZ khu mới giải phóng không?”
Dù như anh, qua ngưỡng 30, một ngày ăn mấy bát cơm cũng phải căn nhắc cẩn thận, sau khi sống chung với Yến Thư Vọng cũng chịu khó tập luyện hơn. Chỉ sợ lên giường lột đồ ra mà so sánh thì quá thê thảm, khiến người trong lòng mất hứng thú.
Từ điểm này cho thấy, đàn ông thật sự không có sự kiên trì của phụ nữ. La Yên và Quách Trân tuổi tác cũng ngang tầm mà gần như vẫn xinh đẹp như hoa, dáng người được duy trì ở mức thích hợp, nhìn không ra tuổi thật.
Lúc trước có lời đồn, kêu lãnh đạo đợt này của bên Ủy ban là bên trên điều xuống, tuổi tác tầm 39 – 40, còn làm ở cơ quan nửa nhà nước như Ủy ban Giám sát, Trịnh Dư An tưởng tượng đối phương là một kẻ bụng bia đầu hói cũng thật sự không lạ. Thế nên đợi tới lúc gặp người thật, anh mới biết mình đã sai tới mức nào.
Thứ Hai sau khi họp giao ban sáng xong, Trần Lê liền báo xe của Ủy ban Giám sát một lát nữa sẽ tới. Trịnh Dư An thấy các ông lớn tới thì cũng nên đích thân đón tiếp, bèn báo Tần Hán Quan một tiếng rồi xuống dưới sảnh tầng Một.
Ngân hàng nhỏ rất coi trọng các lãnh đạo ban ngành, tầm năm phút sau Tần Hán Quan cũng theo xuống đón người.
Gã theo thói quen đưa một điếu thuốc cho Trịnh Dư An nhưng bị từ chối.
“Hút của cậu hả?” Tần Hán Quan hỏi.
Trình Dư An: “Dạo này tôi không hay hút.”
Tần Hán Quán chớp chớp mắt: “Chăm chút sức khỏe vậy sao?”
Trịnh Dư An lườm gã: “Anh cũng bớt rủ tôi đi uống rượu đi.”
Tần Hán Quan chậc lưỡi: “Xem ra có bạn gái rồi.”
Trịnh Dư An phì cười, vừa tính nói gì đó thì thấy bảo vệ phía trước đang dẫn một chiếc xe vào trong sân. Tần Hán Quan “ồ” một tiếng, bảo hình như tới rồi. Xe dừng lại ở khoảng đất trống trước bậc tam cấp, lái xe xuống mở cửa. Trịnh Dư An ngó đầu qua, còn chưa nhìn rõ trong xe là ai thì mấy vị dẫn đầu đã xuống xe trước rồi.
Tần Hán Quan đảo qua một lượt, khẽ thì thầm: “Không có gái đẹp…. toàn các ông bô.”
Trịnh Dư An giả vờ không nghe thấy. Anh đang phân biệt xem vị nào là Chủ nhiệm Thẩm, nhưng thật sự không thấy ai có đặc điểm nhận dạng bụng bia và đầu hói cả.
Người đàn ông cuối cùng xuống xe có dáng người cao ngất, mặc bộ Âu phục vô cùng cầu kỳ. Hắn quay qua nói nhỏ với người bên cạnh chuyện gì đó, đường nét khuôn mặt lúc nghiêng đầu góc cạnh kiểu người châu Âu hiếm thấy, hốc mắt sâu, mang khí chất thư sinh u buồn.
Tần Hán Quan hơi bất ngờ, cố ý nghiêng qua phía Trịnh Dư An bảo: “Người đàn ông kia trông được phết nhở.”
“…….” Trịnh Dư An câm nín, “Anh đổi khẩu vị từ lúc nào vậy?”
Tần Hán Quan còn muốn cãi lại thì người đàn ông trông được phết trong miệng gã đã đi qua.
Trịnh Dư An đứng nguyên đó không di chuyển. Ánh mặt Thẩm Lạc lướt qua anh với Tần Hán Quan một lượt, ngừng lại nửa nhịp mới từ tốn nói: “Rất vui được gặp mặt. Tôi là Thẩm Lạc, vị nào là Trịnh Tổng?”
Tần Hán Quan ở trong phòng họp, chờ Trịnh Dư An pha trà bước vào, gã với nhóm người Thẩm Lạc dẫn theo đang ngồi mặt đối mặt chiếm nửa cái bàn. Giới thiệu qua một lượt rồi mà Tần Hán Quan vẫn chưa sao tỉnh táo lại.
Trịnh Dư An có mấy lần không kiềm nổi liếc mắt về phía Thẩm Lạc. Người đàn ông kia lúc xem hồ sơ có đeo một chiếc kính gọng vàng. Tóc mái hắn hơi dài, sau khi vuốt lên gần hết thì vẫn có vài sợi rủ xuống trán, tạo cảm giác thời thượng tao nhã.
Có lẽ vì ờ chung với Yến Thư Vọng thời gian dài nên dạo gần đây Trịnh Dư An cũng bắt đầu để ý một chút tới ngoại hình nam giới. Bên cạnh anh có không ít người đẹp trai, còn có cả cực phẩm như Yến Thư Vọng nhưng vẻ đẹp của Thẩm Lạc lại hoàn toàn khác biệt.
Hắn như một tác phẩm nghệ thuật quý giá, cách xa thế tục, lãng mạn mà đầy chất thơ.
Thẩm Lạc xem giấy tờ một lúc mới ngẩng lên. Hắn bỏ kính xuống, lông mày rậm nhưng nhạt. Tần Hán Quan “khụ” một tiếng, khách sáo hỏi: “Có cần lấy hồ sơ trước không nhỉ?”
Thẩm Lạc gật đầu, chỉ mấy người bên cạnh: “Để họ đi lấy là được rồi.”
Tần Hán Quan nói: “Ngân hàng bên tôi cũng không thiếu người mà.” Gã liếc mắt qua Trịnh Dư An, anh liền đứng dậy, chủ động bảo, “Để tôi giúp.”
Ánh mắt Thẩm Lạc lại đặt lên người Trịnh Dư An. Trịnh Dư An bị hắn nhìn chằm chằm hai lần, cảm thấy kỳ lạ rõ ràng nên hơi lộ vẻ nghi vấn.
Bỗng Thẩm Lạc bật cười.
Hắn cong ngón trỏ, nhịp nhàng gõ khớp đốt ngón tay xuống bàn, đột nhiên nói: “Mạo muội hỏi một chút, Trịnh Tổng có quen Hạ Tổng bên Chi nhánh Ngân hàng SZ khu mới giải phóng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất