Chương 9: Hi sinh bản thân vì con
Sau khi về đến nhà, Thang Nhất Viên bỏ Lục Thành phía sau, đi vào nhà.
Lục Thang Thang đã đợi ở cửa, ngẩng đầu nhìn Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên cởϊ áσ khoác, nhìn thoáng qua cái cặp sách đeo vai màu vàng nhạt mà con trai mang theo, hỏi: "Con đi đâu vậy?"
Lục Thang Thang kiêu ngạo hất cằm: "Bỏ nhà ra đi!"
Thang Nhất Viên thản nhiên gật đầu: "Đi đi, chú ý an toàn."
Lục Thang Thang: "? ? ?"
Lục Thang Thang ngây người, ánh mắt tròn xoe nhìn vào mắt baba. Tại sao baba lại phản ứng khác với những gì chú Nhị Viên nói?
"Baba, tại sao ba không hỏi tại sao con lại bỏ nhà ra đi?"
"Vì sao?" Thang Nhất Viên rất phối hợp.
Lục Thang Thang lập tức đọc theo lời kịch mà chú Nhị Viên đã dạy bé"Bởi vì quan hệ của baba với ba lớn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của con, con sẽ quay trở về khi quan hệ của hai người được cải thiện."
Thang Nhất Viên hỏi thẳng: "Đi sang nhà ai? "
"Chú Nhị Viên! Chú Nhị Viên đã đồng ý cho con đi công viên trò chơi!" Lục Thang Thang kích động nói, rồi lại nhanh chóng che miệng lại, đôi mắt đen láy chột dạ nhìn xung quanh.
Chú Nhị Viên bảo, không được nói cho baba và ba lớn.
"Chú Nhị Viên sẽ đến đón con?" Thang Nhất Viên đã sớm đoán được là Thang Nhị Viên lại làm trò quỷ, cậu luôn làm mấy trò mưu ma quỷ chước nhiều nhất.
Tuy rằng bị baba nhìn thấu, nhưng Lục Thang Thang đối với việc "bỏ nhà ra đi" vẫn rất chờ mong, giọng điệu vui vẻ: "Chú Nhị Viên bảo hôm nay chú đi một cái xe màu vàng mật đến đón con, chỉ cần con ra khỏi nhà là có thể nhìn thấy chú!"
Thang Nhất Viên véo véo cái khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Ừm, nhưng để ông quản gia chở con đi, đừng vui chơi quá mức, sớm trở về."
Lục Thang Thang gật đầu, trên lưng mang theo một chiếc cặp nhỏ đi ra ngoài nhà.
Lục Thành mở cửa bước vào, một lớn một nhỏ đối mặt nhìn nhau.
Lục Thang Thang nhanh chóng dừng bước chân vui vẻ, hai mắt trợn tròn, đổi thành vẻ đáng thương.
Lục Thành nhìn cái cặp nhỏ mà con trai mang theo, sau đó nhìn về Thang Nhất Viên đang trong nhà, hỏi Lục Thang Thang :"Đi ra ngoài sao?"
Lục Thang Thang nhìn thấy ba lớn thì tinh thần tỉnh táo, giọng rất dõng dạc nói lại lời kịch mà mình đã chuẩn bị sẵn: "Con muốn bỏ nhà ra đi!"
Lục Thành nghe vậy liền lo lắng, anh ngồi xổm xuống quan tâm con trai, giọng nói bất giác nhẹ nhàng, giọng điệu có chút lo lắng, "Tại sao cục cưng muốn trốn khỏi nhà? Có chuyện gì vậy? Gặp chuyện không vui hả? Nói cho ba lớn của con nghe."
Lục Thang Thang lập tức lặp lại chính xác những gì bé đã nói với Thang Nhất Viên.
"Bởi vì quan hệ của baba với ba lớn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của con, con sẽ quay trở về khi quan hệ của hai người được cải thiện."
Lục Thành sửng sốt, bất giác nhìn Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên ngồi ở sô pha cách đó không xa nhìn qua tạp chí trong tay, nhưng rất lâu cũng chưa lật một trang, tuy rằng ánh mắt không có nhìn đến Lục Thành với Lục Thang Thang, nhưng hai tai lại lặng lẽ chú ý tới cuộc trò chuyện của họ.
Lục Thành nhìn thấy Thang Nhất Viên không chút lo lắng khi nghe tin con trai bỏ nhà đi, vẫn bình tĩnh ngồi không phản ứng, cau mày, nhìn lại con mình, chua xót nói: "Cái này ... tình cảm của ba lớn và baba vẫn bình thường, Thang Thang không cần nghĩ nhiều. . . . . ."
"Không được gạt con, con đã lớn rồi, trước kia mỗi khi ba lớn về đều phải hôn baba một cái, nhưng sau khi ba lớn từ bệnh viện về nhà thì cũng không có hôn baba nữa." Lục Thang Thang phồng má, không chút áy náy chọc thủng Lục Thành.
Lục Thành chột dạ nhìn về phía Thang Nhất Viên, mỗi ngày anh đều hôn Thang Nhất Viên?
Không thể nào!
Tuy nhiên.... . Lục Thành nhớ tới cốc sữa lắc khoai môn vừa uống, nụ hôn gián tiếp ngọt như vậy, nếu thật sự hôn thì chắc sẽ còn ngọt hơn.
Lục Thành lắc đầu của mình, nhanh chóng rút lại suy nghĩ, tiếp tục khuyên bảo Lục Thang Thang, "Ba... chúng ta chỉ là thay đổi một cách biểu đạt khác mà thôi. Mối quan hệ của ba lớn và baba đều rất tốt, con đừng hiểu nhầm."
Lục Thang Thang chống eo: "Vậy chứng minh cho con xem!"
Lục Thành khó xử nhìn Thang Nhât Viên, Thang Nhất Viên vẫn tiếp tục cúi đầu đọc sách, đối với những lời nói chuyện của hai người thì ngoảng mặt làm ngơ.
Lục Thành đành phải kiên trì đi qua, ánh mắt dao dộng và bối rối, do dự một chút, cúi đầu, nhanh chóng ấn một nụ hôn lên môi Thang Nhất Viên.
Lâu rồi Thang Nhất Viên mới nhận được nụ hôn của anh chồng, lông mi run lên, bề ngoài bình tĩnh nhưng tay lại bí mật siết chặt đệm sô pha.
Đây vẫn là nụ hôn đầu tiên từ khi Lục Thành mất trí nhớ, có chút run rẩy và gợn sóng không rõ.
Môi Lục Thành khẽ dời đi, máu chảy toàn thân, nhịp tim tăng nhanh không kiểm soát được, anh nghi ngờ môi đối thủ như được bôi chất độc, nếu không sao tim anh lại sắp nhảy ra ngoài, lại còn muốn hôn nữa .
Anh sờ sờ trái tim đang rối bời của mình, không dám nhìn phản ứng của Thang Nhất Viên, quay trở lại, giả vờ bình tĩnh nói với Lục Thang Thang: "Nhìn xem, quan hệ giữa ba lớn và baba rất tốt."
Lục Thang Thang đưa hai bàn tay nhỏ bụ bẫm lên che mắt: "Ba lớn, xấu hổ xấu hổ, trước đây ba lớn chỉ hôn vào má baba thôi."
Trên thực tế, trước khi mất trí nhớ, Lục Thành kiền chế chỉ hôn gò má Thang Nhất Viên một cái, thừa dịp Lục Thang Thang không chú ý mới ôm Omega vào sâu trong lồng ngực hôn môi, đôi khi trong bếp, đôi khi trong góc, mỗi góc của biệt thự đều có dấu vết những nụ hôn mãnh liệt của hai người họ.
Đương nhiên, Lục Thành bị mất trí nhớ cũng không biết chuyện này, anh bị lời nói của Lục Thang Thang làm cho choáng váng, tại sao không nói cho anh biết sớm hơn!
...... Đối thủ sẽ không cho rằng anh cố ý chiếm tiện nghi, đúng không?
Thang Nhất Viên ngồi yên trên ghế sô pha, vành tai lại đỏ như quả anh đào chín, đặt tạp chí trong tay xuống, cầm quả vải trên bàn lên bóc ra.
"Ba lớn cùng baba ở nhà nhớ bồi dưỡng tình cảm thật tốt, con đi đây."
Lục Thang Thang vẫy vẫy cái tay nhỏ bé, mở cửa bước ra, Lục Thành nhấc chân muốn đuổi theo, ngẩng đầu nhìn thấy Thang Nhất Viên một chút phản ứng cũng không có, vẫn ung dung bóc vải.
Lục Thành vội vàng kêu quản gia đuổi theo Lục Thang Thang, còn bản thân đi về phía Lục Thang Thang tức giận nhảy dựng lên: "Bé con của mình trốn nhà đi, sao cậu lại không quan tâm! Có phải vì con là con của tôi và cậu, nên cậu hoàn toàn không quan tâm đến nó! Cậu thật sự chỉ lợi dụng con để có được tôi, nhưng cậu không thương bé con chút nào! Cũng không yêu tôi! "
Thang Nhất Viên bỏ quả vải vào miệng, quyết định tạm thời không quan tâm cái tên đần độn bị thương ở đầu này.
Thấy Thang Nhất Viên phớt lờ mình, Lục Thành tức giận đi ra ngoài tìm con trai.
Một lúc sau, Lục Thành quay lại, ánh mắt đảo qua lại, có chút chột dạ, anh gãi đầu nói nhỏ: "Nhị Viên đưa Thang Thang ... đến công viên giải trí ... Ngày mai sẽ đưa về .. . "
Thang Nhất Viên tiếp tục ăn vải, ngón tay trắng như ngọc bóc quả vải tươi ngon mọng nước, trông rất hấp dẫn.
Lục Thành nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quả vải.
Thang Nhất Viên không chút do dự đưa quả vải vào trong miệng, cũng không để lại một quả nào cho Lục Thành.
Cũng dám nói cậu không yêu anh cùng với Thang Thang! Thang Nhất Viên quyết định cho anh chồng bị mất trí nhớ của mình vào hàng ngũ người xấu.
Lục Thang Thang không có ở nhà, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Lục Thành cùng Thang Nhất Viên, Lục Thành lặng lẽ ngồi đó, nghĩ đến lời dặn dò của con trai để anh và Thang Nhất Viên '"bồi dưỡng tình cảm". Anh lo lắng về việc tình cảm bất hòa thực sự sẽ ảnh hưởng đến thể chất và tinh thần của con, nhanh chóng mở search và nhập "Ảnh hưởng của quan hệ bất hòa giữa vợ chồng đến con cái".
Mạng của tinh tế rất nhanh, kết quả tìm kiếm đã cho ra.
'Hoàn cảnh gia đình sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của một đứa trẻ, cách cha mẹ ở chung cũng sẽ gây ra sự khác biệt trong tính cách của trẻ ... Trong những gia đình có mối quan hệ cha mẹ hài hòa, con cái vui vẻ và lạc quan hơn, năng động hơn. Trong những gia đình có quan hệ cha mẹ bất hòa, con cái thường sẽ thiếu an toàn, thiếu tự tin, về lâu dài thậm chí có xu hướng bạo lực ... ''
Lục Thành càng xem càng kinh hãi, lo lắng trái tim non nớt của con trai đã bị làm bẩn: "Thang Thang không có xu hướng bạo lực đúng không?"
Thang Nhất Viên liếc anh, mặc kệ cái tên ngu ngốc này! Thang Nhất Viên tức giận, đi lên tầng.
"Việc cha mẹ đổ vỡ sẽ khiến trẻ mất niềm tin vào tình yêu."
"Cha mẹ là người thầy đầu tiên của con cái, là điều cần thiết đối với một đứa trẻ là bé phải được coi trọng. "
"Gia đình hòa thuận là bước đầu tiên dẫn đến thành công trong cuộc sống. "
Lục Thành tiếp tục ngồi trên ghế xem kết quả tìm kiếm, càng đọc càng thêm kinh hãi, nếu không phải tuổi Lục Thang Thang còn quá nhỏ, hiện tại anh còn muốn đưa Lục Thang Thang đi gặp bác sĩ tâm lý.
Huhu ... đứa con trai tội nghiệp của anh từ nhỏ đã đã không cảm nhận được tình yêu thương gia đình.
Sức khỏe tâm lý của con trai phải được coi trọng hàng đầu! Vì sức khỏe của con trai mình, anh sẽ "bất đắc dĩ" sống hòa hợp mỗi ngày! Càng hòa hợp càng tốt, nói không chừng các vấn đề tâm lý của con trai càng nhanh chóng biến mất.
Hãy để Alpha vĩ đại này hy sinh cái tôi, chữa lành cho con trai mình!
Anh phải biến con trai mình trở thành đóa hoa khỏe mạnh nhất tinh tế!
Lục Thang Thang đã đợi ở cửa, ngẩng đầu nhìn Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên cởϊ áσ khoác, nhìn thoáng qua cái cặp sách đeo vai màu vàng nhạt mà con trai mang theo, hỏi: "Con đi đâu vậy?"
Lục Thang Thang kiêu ngạo hất cằm: "Bỏ nhà ra đi!"
Thang Nhất Viên thản nhiên gật đầu: "Đi đi, chú ý an toàn."
Lục Thang Thang: "? ? ?"
Lục Thang Thang ngây người, ánh mắt tròn xoe nhìn vào mắt baba. Tại sao baba lại phản ứng khác với những gì chú Nhị Viên nói?
"Baba, tại sao ba không hỏi tại sao con lại bỏ nhà ra đi?"
"Vì sao?" Thang Nhất Viên rất phối hợp.
Lục Thang Thang lập tức đọc theo lời kịch mà chú Nhị Viên đã dạy bé"Bởi vì quan hệ của baba với ba lớn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của con, con sẽ quay trở về khi quan hệ của hai người được cải thiện."
Thang Nhất Viên hỏi thẳng: "Đi sang nhà ai? "
"Chú Nhị Viên! Chú Nhị Viên đã đồng ý cho con đi công viên trò chơi!" Lục Thang Thang kích động nói, rồi lại nhanh chóng che miệng lại, đôi mắt đen láy chột dạ nhìn xung quanh.
Chú Nhị Viên bảo, không được nói cho baba và ba lớn.
"Chú Nhị Viên sẽ đến đón con?" Thang Nhất Viên đã sớm đoán được là Thang Nhị Viên lại làm trò quỷ, cậu luôn làm mấy trò mưu ma quỷ chước nhiều nhất.
Tuy rằng bị baba nhìn thấu, nhưng Lục Thang Thang đối với việc "bỏ nhà ra đi" vẫn rất chờ mong, giọng điệu vui vẻ: "Chú Nhị Viên bảo hôm nay chú đi một cái xe màu vàng mật đến đón con, chỉ cần con ra khỏi nhà là có thể nhìn thấy chú!"
Thang Nhất Viên véo véo cái khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Ừm, nhưng để ông quản gia chở con đi, đừng vui chơi quá mức, sớm trở về."
Lục Thang Thang gật đầu, trên lưng mang theo một chiếc cặp nhỏ đi ra ngoài nhà.
Lục Thành mở cửa bước vào, một lớn một nhỏ đối mặt nhìn nhau.
Lục Thang Thang nhanh chóng dừng bước chân vui vẻ, hai mắt trợn tròn, đổi thành vẻ đáng thương.
Lục Thành nhìn cái cặp nhỏ mà con trai mang theo, sau đó nhìn về Thang Nhất Viên đang trong nhà, hỏi Lục Thang Thang :"Đi ra ngoài sao?"
Lục Thang Thang nhìn thấy ba lớn thì tinh thần tỉnh táo, giọng rất dõng dạc nói lại lời kịch mà mình đã chuẩn bị sẵn: "Con muốn bỏ nhà ra đi!"
Lục Thành nghe vậy liền lo lắng, anh ngồi xổm xuống quan tâm con trai, giọng nói bất giác nhẹ nhàng, giọng điệu có chút lo lắng, "Tại sao cục cưng muốn trốn khỏi nhà? Có chuyện gì vậy? Gặp chuyện không vui hả? Nói cho ba lớn của con nghe."
Lục Thang Thang lập tức lặp lại chính xác những gì bé đã nói với Thang Nhất Viên.
"Bởi vì quan hệ của baba với ba lớn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của con, con sẽ quay trở về khi quan hệ của hai người được cải thiện."
Lục Thành sửng sốt, bất giác nhìn Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên ngồi ở sô pha cách đó không xa nhìn qua tạp chí trong tay, nhưng rất lâu cũng chưa lật một trang, tuy rằng ánh mắt không có nhìn đến Lục Thành với Lục Thang Thang, nhưng hai tai lại lặng lẽ chú ý tới cuộc trò chuyện của họ.
Lục Thành nhìn thấy Thang Nhất Viên không chút lo lắng khi nghe tin con trai bỏ nhà đi, vẫn bình tĩnh ngồi không phản ứng, cau mày, nhìn lại con mình, chua xót nói: "Cái này ... tình cảm của ba lớn và baba vẫn bình thường, Thang Thang không cần nghĩ nhiều. . . . . ."
"Không được gạt con, con đã lớn rồi, trước kia mỗi khi ba lớn về đều phải hôn baba một cái, nhưng sau khi ba lớn từ bệnh viện về nhà thì cũng không có hôn baba nữa." Lục Thang Thang phồng má, không chút áy náy chọc thủng Lục Thành.
Lục Thành chột dạ nhìn về phía Thang Nhất Viên, mỗi ngày anh đều hôn Thang Nhất Viên?
Không thể nào!
Tuy nhiên.... . Lục Thành nhớ tới cốc sữa lắc khoai môn vừa uống, nụ hôn gián tiếp ngọt như vậy, nếu thật sự hôn thì chắc sẽ còn ngọt hơn.
Lục Thành lắc đầu của mình, nhanh chóng rút lại suy nghĩ, tiếp tục khuyên bảo Lục Thang Thang, "Ba... chúng ta chỉ là thay đổi một cách biểu đạt khác mà thôi. Mối quan hệ của ba lớn và baba đều rất tốt, con đừng hiểu nhầm."
Lục Thang Thang chống eo: "Vậy chứng minh cho con xem!"
Lục Thành khó xử nhìn Thang Nhât Viên, Thang Nhất Viên vẫn tiếp tục cúi đầu đọc sách, đối với những lời nói chuyện của hai người thì ngoảng mặt làm ngơ.
Lục Thành đành phải kiên trì đi qua, ánh mắt dao dộng và bối rối, do dự một chút, cúi đầu, nhanh chóng ấn một nụ hôn lên môi Thang Nhất Viên.
Lâu rồi Thang Nhất Viên mới nhận được nụ hôn của anh chồng, lông mi run lên, bề ngoài bình tĩnh nhưng tay lại bí mật siết chặt đệm sô pha.
Đây vẫn là nụ hôn đầu tiên từ khi Lục Thành mất trí nhớ, có chút run rẩy và gợn sóng không rõ.
Môi Lục Thành khẽ dời đi, máu chảy toàn thân, nhịp tim tăng nhanh không kiểm soát được, anh nghi ngờ môi đối thủ như được bôi chất độc, nếu không sao tim anh lại sắp nhảy ra ngoài, lại còn muốn hôn nữa .
Anh sờ sờ trái tim đang rối bời của mình, không dám nhìn phản ứng của Thang Nhất Viên, quay trở lại, giả vờ bình tĩnh nói với Lục Thang Thang: "Nhìn xem, quan hệ giữa ba lớn và baba rất tốt."
Lục Thang Thang đưa hai bàn tay nhỏ bụ bẫm lên che mắt: "Ba lớn, xấu hổ xấu hổ, trước đây ba lớn chỉ hôn vào má baba thôi."
Trên thực tế, trước khi mất trí nhớ, Lục Thành kiền chế chỉ hôn gò má Thang Nhất Viên một cái, thừa dịp Lục Thang Thang không chú ý mới ôm Omega vào sâu trong lồng ngực hôn môi, đôi khi trong bếp, đôi khi trong góc, mỗi góc của biệt thự đều có dấu vết những nụ hôn mãnh liệt của hai người họ.
Đương nhiên, Lục Thành bị mất trí nhớ cũng không biết chuyện này, anh bị lời nói của Lục Thang Thang làm cho choáng váng, tại sao không nói cho anh biết sớm hơn!
...... Đối thủ sẽ không cho rằng anh cố ý chiếm tiện nghi, đúng không?
Thang Nhất Viên ngồi yên trên ghế sô pha, vành tai lại đỏ như quả anh đào chín, đặt tạp chí trong tay xuống, cầm quả vải trên bàn lên bóc ra.
"Ba lớn cùng baba ở nhà nhớ bồi dưỡng tình cảm thật tốt, con đi đây."
Lục Thang Thang vẫy vẫy cái tay nhỏ bé, mở cửa bước ra, Lục Thành nhấc chân muốn đuổi theo, ngẩng đầu nhìn thấy Thang Nhất Viên một chút phản ứng cũng không có, vẫn ung dung bóc vải.
Lục Thành vội vàng kêu quản gia đuổi theo Lục Thang Thang, còn bản thân đi về phía Lục Thang Thang tức giận nhảy dựng lên: "Bé con của mình trốn nhà đi, sao cậu lại không quan tâm! Có phải vì con là con của tôi và cậu, nên cậu hoàn toàn không quan tâm đến nó! Cậu thật sự chỉ lợi dụng con để có được tôi, nhưng cậu không thương bé con chút nào! Cũng không yêu tôi! "
Thang Nhất Viên bỏ quả vải vào miệng, quyết định tạm thời không quan tâm cái tên đần độn bị thương ở đầu này.
Thấy Thang Nhất Viên phớt lờ mình, Lục Thành tức giận đi ra ngoài tìm con trai.
Một lúc sau, Lục Thành quay lại, ánh mắt đảo qua lại, có chút chột dạ, anh gãi đầu nói nhỏ: "Nhị Viên đưa Thang Thang ... đến công viên giải trí ... Ngày mai sẽ đưa về .. . "
Thang Nhất Viên tiếp tục ăn vải, ngón tay trắng như ngọc bóc quả vải tươi ngon mọng nước, trông rất hấp dẫn.
Lục Thành nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quả vải.
Thang Nhất Viên không chút do dự đưa quả vải vào trong miệng, cũng không để lại một quả nào cho Lục Thành.
Cũng dám nói cậu không yêu anh cùng với Thang Thang! Thang Nhất Viên quyết định cho anh chồng bị mất trí nhớ của mình vào hàng ngũ người xấu.
Lục Thang Thang không có ở nhà, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Lục Thành cùng Thang Nhất Viên, Lục Thành lặng lẽ ngồi đó, nghĩ đến lời dặn dò của con trai để anh và Thang Nhất Viên '"bồi dưỡng tình cảm". Anh lo lắng về việc tình cảm bất hòa thực sự sẽ ảnh hưởng đến thể chất và tinh thần của con, nhanh chóng mở search và nhập "Ảnh hưởng của quan hệ bất hòa giữa vợ chồng đến con cái".
Mạng của tinh tế rất nhanh, kết quả tìm kiếm đã cho ra.
'Hoàn cảnh gia đình sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của một đứa trẻ, cách cha mẹ ở chung cũng sẽ gây ra sự khác biệt trong tính cách của trẻ ... Trong những gia đình có mối quan hệ cha mẹ hài hòa, con cái vui vẻ và lạc quan hơn, năng động hơn. Trong những gia đình có quan hệ cha mẹ bất hòa, con cái thường sẽ thiếu an toàn, thiếu tự tin, về lâu dài thậm chí có xu hướng bạo lực ... ''
Lục Thành càng xem càng kinh hãi, lo lắng trái tim non nớt của con trai đã bị làm bẩn: "Thang Thang không có xu hướng bạo lực đúng không?"
Thang Nhất Viên liếc anh, mặc kệ cái tên ngu ngốc này! Thang Nhất Viên tức giận, đi lên tầng.
"Việc cha mẹ đổ vỡ sẽ khiến trẻ mất niềm tin vào tình yêu."
"Cha mẹ là người thầy đầu tiên của con cái, là điều cần thiết đối với một đứa trẻ là bé phải được coi trọng. "
"Gia đình hòa thuận là bước đầu tiên dẫn đến thành công trong cuộc sống. "
Lục Thành tiếp tục ngồi trên ghế xem kết quả tìm kiếm, càng đọc càng thêm kinh hãi, nếu không phải tuổi Lục Thang Thang còn quá nhỏ, hiện tại anh còn muốn đưa Lục Thang Thang đi gặp bác sĩ tâm lý.
Huhu ... đứa con trai tội nghiệp của anh từ nhỏ đã đã không cảm nhận được tình yêu thương gia đình.
Sức khỏe tâm lý của con trai phải được coi trọng hàng đầu! Vì sức khỏe của con trai mình, anh sẽ "bất đắc dĩ" sống hòa hợp mỗi ngày! Càng hòa hợp càng tốt, nói không chừng các vấn đề tâm lý của con trai càng nhanh chóng biến mất.
Hãy để Alpha vĩ đại này hy sinh cái tôi, chữa lành cho con trai mình!
Anh phải biến con trai mình trở thành đóa hoa khỏe mạnh nhất tinh tế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất