Chương 122: Kết hôn?
Thang Ngũ Viên lo lắng cho Thang Bá Đặc, sau khi về phòng thì lập tức gọi điện thoại về nhà.
Điện thoại vang vài tiếng, là Nguyên Thu nhận, Thang Ngũ Viên vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, ba lớn thế nào rồi?"
Nguyên Thu thấp giọng nói: "Con biết rồi sao, ông ấy không cho ba nói cho con biết, hiện đang nằm nghỉ ngơi rồi, không có việc gì đâu, con đừng lo lắng."
"Vậy là tốt rồi, ba ba, nếu như ba lớn có chỗ nào không thoải mái, nhất định ba phải nói cho con, con lái xe đưa ba đi bệnh viện, đừng để ông ấy động lung tung..." Thang Ngũ Viên còn chưa kịp nói gì thêm, đã nghe thấy tiếng hô đầy nóng nảy của Thang Bá Đặc ở bên kia: "Điện thoại của ai vậy? Là Tiểu Ngũ sao?"
Nguyên Thu lên tiếng, nhỏ giọng nói với Thang Ngũ Viên: "Tiểu Ngũ, giờ cho ba lớn con nghe điện thoại của con, con đừng nói con biết, nếu không cái mặt già của ông ấy sẽ đỏ hết lên đấy."
"Vâng, ba ba." Thang Ngũ Viên vội vàng thấp giọng lên tiếng.
Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng sột soạt, người trả lời điện thoại biến thành Thang Bá Đặc, "Tiểu Ngũ à..."
"Ba lớn..." Thang Ngũ Viên muốn hỏi chút về cơ thể của ông, có điều đã kịp thời nhịn lại, chỉ hỏi: "Ba lớn, ba vẫn khỏe chứ?"
Thang Bá Đặc cười ha hả nói: "Đương nhiên là khỏe, Tiểu Ngũ à con yên tâm đi, ba lớn của con càng già càng dẻo dai, vũ lực không hề thua kém năm xưa chút nào, ba với Tống Kiêu Bạch tiếp mấy chục chiêu, còn không thở gấp cái nào, vừa rồi ba trải qua màn so chiêu với Tống Kiêu Bạch rất vui vẻ, cho nên quên đánh tiếng với con, trực tiếp trở về nhà, Tiểu Ngũ, chờ ba lớn có thời gian lại đến thăm con."
Thang Ngũ Viên nhớ tới dáng vẻ hăng hái của ba lớn khi lần đầu tiên dẫn cậu tới quân đội, cái mũi không khỏi có chút chua xót, cổ họng nhất thời nghẹn đắng chỉ nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
Thang Bá Đặc không phát hiện cảm xúc cậu sa sút tiếp tục cười nói: "Ba đã dạy dỗ Tống Kiêu Bạch rồi, sau khi mấy đứa kết hôn thì nó sẽ không dám bắt nạt con, nếu như nó bắt nạt con, con liền nói cho ba lớn, dù ba lớn có phải chống gậy cũng đi đánh nó giúp con."
Thang Ngũ Viên hít một hơi, trầm giọng nói: "Con với cậu ấy sẽ không kết hôn."
Giọng nói của Thang Bá Đặc dừng lại, phản ứng đầu tiên của ông là nghĩ Tống Kiêu Bạch không muốn chịu trách nhiệm, ông lập tức tức giận, nổi trận lôi đình nói: "Thằng nhóc con kia có phải đổi ý rồi không, muốn thất hứa? Để ba đến chỉnh đốn lại nó, a ui..."
Thang Ngũ Viên nghe thấy tiếng kêu đau của Thang Bá Đặc truyền tới từ đầu bên kia, vội hỏi: "Ba lớn, làm sao vậy?"
Micrô im lặng trong giây lát, Thang Bá Đặc đau mang theo giọng điệu run rẩy lần nữa vang lên: "Ba, ba đi dạy dỗ cái thằng nhóc thúi kia."
Giọng nói lạnh lùng của Nguyên Thu loáng thoáng truyền qua micro: "Anh đã thế này rồi còn định dạy dỗ ai? Cứ thành thật ở lại đây cho em, còn dám lộn xộn thì tối nay em sẽ không nấu canh cho anh uống."
Thang Bá Đặc vội vàng nhỏ giọng cầu xin tha thứ, cho đến khi vẻ mặt của Nguyên Thu dịu đi mới ho khan một tiếng, lúng túng nói với Thang Ngũ Viên qua điện thoại: "Tiểu Ngũ, ba không sao, ba, ba vừa không cẩn thận cắn vào lưỡi..."
Thang Ngũ Viên đành phải giả bộ vừa rồi không nghe thấy gì, nhỏ giọng nói: "...Vậy ba hãy cẩn thận một chút..."
Cậu mấp máy môi, nhỏ giọng giải thích cho Thang Bá Đặc: "Ba lớn, chuyện này không liên quan gì tới Tống Kiêu Bạch, con với Tống Kiêu Bạch chỉ là không còn cách nào khác nên mới buộc phải đánh dấu, cũng không xuất phát từ việc ngươi tình ta nguyện, cho nên con sẽ không kết hôn với cậu ấy."
Thang Bá Đặc nhíu mày, giọng nói trở nghiêm túc, "Tiểu Ngũ, hẳn con đã rõ ràng, hiện tại với tình huống của con, kết hôn với Tống Kiêu Bạch mới là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa trước đó ba đã hỏi Tống Kiêu Bạch rồi, nó nói nó bằng lòng kết hôn với con."
"Cậu ta...bằng lòng?" Thang Ngũ Viên hơi kinh ngạc, ngập ngừng hỏi.
"Ừ, vừa nãy bác sĩ..." Thang Bá Đặc dừng một chút, vội vàng hốt hoảng đổi giọng, "Tại sân vận động, ba đã hỏi qua nó, nó nói nó sẽ kết hôn với con, chỉ cần con bằng lòng."
"Cậu ta làm vậy là vì muốn chịu trách nhiệm, nhưng con không thể làm như vậy." Thang Ngũ Viên khẽ nhíu mày, nhưng sau khi nghĩ lại, lại thả lỏng, sở dĩ Tống Kiêu Bạch nói như vậy có lẽ là để tạm thời xoa dịu ba lớn của cậu.
Thang Bá Đặc nghe cậu nói vậy, trong giọng nói không khỏi có chút khẩn trương, có chút bực bội nói: "Tiểu Ngũ! Hiện tại con đã bị đánh dấu, nếu như mấy đứa không kết hôn, rất có thể con sẽ mất mạng!"
"Anh đừng kích động." Nguyên Thu đoạt lại điện thoại, dịu dàng nói với Thang Ngũ Viên: "Tiểu Ngũ, từ nhỏ con đã tự lập, không cần chúng ta phải quản nhiều, có thể tự mình xử lý tốt chuyện của mình, năm đó con giấu chúng ta tham gia vào quân đội, sau khi chúng ta biết cũng đều ủng hộ con, những năm gần đây cũng chưa từng phản đối con làm chuyện gì, nhưng lần này, Tiểu Ngũ, ba hi vọng con có thể gả cho Tống Kiêu Bạch."
"Ba ba..." Thang Ngũ Viên hơi kinh ngạc, trước giờ Nguyên Thu vẫn luôn nghĩ rất thoáng, xưa giờ cũng không can thiệp vào chuyện của cậu, đây là lần đầu tiên ông dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để bảo cậu phải làm một chuyện.
"Tình huống hiện tại, nếu như con không kết hôn với Tống Kiêu Bạch, nhất định sẽ phải rời khỏi quân đội, hơn nữa sẽ bị giam giữ hai năm, như vậy cố gắng những năm này của con đều uổng phí, mà trong hai năm này chúng ta cũng không được nhìn thấy con, trong quá trình người của quân đội tiến hành thôi miên con sẽ thương tổn đến cơ thể của con, về sau thể lực con sẽ yếu đi, tổn thương rất lớn tới cơ thể con."
Thang Ngũ Viên cúi đầu nghe, những chuyện này, vào thời điểm cậu tham gia vào quân đội, cậu đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng tại thời điểm này cậu mới ý thức được, đây là một chuyện tàn nhẫn như thế nào đối với ba cậu.
Giọng Nguyên Thu dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nếu như con muốn đi xóa sạch đánh dấu, nên biết rằng tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật là cực kỳ thấp, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba cùng ba lớn con, còn có các anh trai em trai của con nữa, phải làm sao bây giờ?"
Nguyên Thu nói chuyện, âm cuối lại không kìm được mà nghẹn ngào, từ trước đến nay ông đều dịu dàng trầm tĩnh, cũng rất ít khóc, lại càng ít khi khóc trước mặt con mình.
Đôi mắt Thang Ngũ Viên đột nhiên đỏ lên, trong lòng đau xót, "Ba..."
Giọng Nguyên Thu có chút nghẹn ngào, ông ngừng một chút, lại nói tiếp: "Tống Kiêu Bạch đã bằng lòng, Tiểu Ngũ, con cũng đi thương lượng với cậu ấy một chút, chúng ta không ép buộc cậu ấy, nếu như khiến cậu ấy cảm thấy khó xử thì thôi, nhưng nếu như cậu ấy bằng lòng, con đồng ý với ba ba, con cũng sẽ cân nhắc thật kỹ có được hay không?"
Thang Ngũ Viên cắn răng im lặng, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Vâng..."
Cậu có thể từ chối nguyên soái Simon, cũng có thể từ chối ba lớn, thế nhưng mà cậu không thể từ chối ba ba, đặc biệt là khi ba ba dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với cậu những chuyện này, cậu cùng với mấy anh trai em trai đều do ba ba mạo hiểm tính mạng của mình để sinh ra, cậu không thể không trân quý sinh mạng của mình.
Sau khi cúp điện thoại, cậu ngồi một mình trong phòng im lặng suy nghĩ một lúc, hiện tại cậu không có người mình thích, tương lai gần chắc chắn cũng không có, cho dù cậu không muốn thừa nhận, hiện tại cậu với Tống Kiêu Bạch cũng đã có quan hệ thân mật.
Nguyên soái Simon nói đúng một điểm, ngoại trừ Tống Kiêu Bạch không ai có thể khiến cậu bằng lòng hạ mình, Tống Kiêu Bạch là đối thủ của cậu, nhưng cũng là đối thủ mà cậu kính nể, cho nên khi cậu bị Tống Kiêu Bạch đánh dấu, trong lòng mới không thấy chán ghét.
Nếu như cậu và Tống Kiêu Bạch có thể kết hôn, như vậy sau khi kết hôn, cậu có thể tiếp tục ở lại quân đội, cũng không để ba và nhóm anh em cảm thấy buồn lòng, với cậu mà nói đúng là lựa chọn tốt nhất.
Cậu nghĩ hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm đứng dậy, gõ cửa phòng Tống Kiêu Bạch, giống như ba ba nói, có lẽ trước tiên cậu có thể hỏi ý kiến của Tống Kiêu Bạch, nếu như Tống Kiêu Bạch không bằng lòng, cậu tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, nhưng nếu như Tống Kiêu Bạch bằng lòng, cậu có thể hợp tác với Tống Kiêu Bạch, đổi lấy cơ hội tiếp tục ở lại quân đội.
Tống Kiêu Bạch đang nghe điện thoại, vừa mở cửa nhìn thấy là cậu thì hơi sửng sốt, sau đó nói với người ở đầu dây bên kia: "Cháu hiểu rồi, chú Đông, cám ơn chú."
Anh cúp điện thoại, nhường đường, nói với Thang Ngũ Viên: "Vào đi."
Thang Ngũ Viên theo vào phía sau anh, cậu ở đây mấy ngày, cũng đã quen thuộc với tất cả mọi thứ ở đây nên tự động tìm một chỗ trên ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Hai tay cậu đặt trên đầu gối, ngón tay hơi cuộn lại, cậu nhớ tới lời mà sau đó phải nói với Tống Kiêu Bạch, cảm thấy có chút khó mà mở miệng, không biết nên nói như thế nào.
Tống Kiêu Bạch mở tủ lạnh lấy đồ cho cậu uống, theo thói quen cầm một bịch dịch dinh dưỡng đưa cho cậu, hai người sững sờ một lúc, bất giác nhớ lại hồi ức của kỳ phát tình, đột nhiên cảm thấy không khí trong căn phòng trở nên oi bức mỏng manh.
Tống Kiêu Bạch là người phản ứng đầu tiên, mất tự nhiên rút tay về, "Tôi xin lỗi."
Anh quay lại lấy một lọ sữa chua khác đưa cho Thang Ngũ Viên.
Thang Ngũ Viên nhìn sữa chua trong tay: "..." Được thôi, cậu cắm ống hút vào uống, mấy ngày nay bởi vì muốn bổ sung dinh dưỡng, Tống Kiêu Bạch luôn cho cậu uống mấy món liên quan đến sữa tươi, cậu đã thành thói quen.
Tống Kiêu Bạch ngồi xuống đối diện cậu, tiện tay ném một vật cho cậu, cậu vừa cắn ống hút, vừa nhận lấy, nhìn một cái, không khỏi sửng sốt, Tống Kiêu Bạch ném cho cậu huy chương vàng kia, cậu ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện nơi trước đây đặt chiếc huy chương vàng giờ trống rỗng.
"...Sao lại đưa cho tôi cái này?"
Tống Kiêu Bạch liếc mắt nhìn huy chương vàng trong tay cậu, giống như chỉ là một vật nhỏ không đáng kể, bình tĩnh nói: "Hiện tại cậu cần thứ này không phải sao? Năm đó nếu như tôi biết huy chương vàng này có ích đối với cậu, tôi nhất định sẽ..."
Thang Ngũ Viên không vui nhíu mày, trừng mắt nhìn anh, "Tôi không cần cậu nhường tôi."
Trong mắt cậu, cố tình nhường là sự thiếu tôn trọng lớn nhất đối với đối thủ.
Tống Kiêu Bạch nhìn đôi mắt trợn tròn của cậu, bất giác cong môi, "Tôi không nghĩ sẽ nhường cho cậu, tôi chỉ muốn nói, nếu như tôi biết cái huy chương vàng này quan trọng đối với cậu như vậy, khi đó tôi sẽ mời cậu đi bắt "thủ lĩnh quân địch" với tôi, tôi tin, cậu đã có năng lực ra khỏi rừng rậm, hẳn là cũng có năng lực bắt người với tôi, như thế nhất định tôi có thể thoải mái hơn rất nhiều, cậu cũng có thể thu được huy chương vàng cùng với tôi."
Thang Ngũ Viên nhẹ gật đầu, rất hài lòng với việc Tống Kiêu Bạch không vì cậu là Omega mà coi thường đối thủ là cậu, cũng không xem cậu một con thỏ trắng yếu ớt.
Cậu duỗi ngón tay xoa huy chương vàng trong tay, tấm huy chương vàng được chia thành hai mặt, một mặt khắc biểu tượng của đế quốc, một mặt là biểu tượng của quân đội. Những biểu tượng này là đại diện của vinh quang và uy quyền. Cậu không ngờ rằng bây giờ Tống Kiêu Bạch lại ném huy chương vàng cho cậu dễ dàng như vậy.
Cậu im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: "Hẳn cậu phải biết, tôi chỉ có mỗi huy chương vàng này thì cũng vô dụng, căn cứ theo pháp quy của tinh tế, chỉ dưới tình huống tôi là bạn đời của cậu, tôi mới có thể sử dụng huy chương vàng này."
Tống Kiêu Bạch gật đầu, nói lời kinh người: "Chúng ta nghiên cứu ngày kết hôn đi."
"Hả?" Thang Ngũ Viên kinh ngạc ngẩng đầu.
Tống Kiêu Bạch ngồi thẳng người: "Cái huy chương vàng này coi như lễ vật cầu hôn của tôi, ngày mai đúng lúc là ngày nghỉ, chúng ta cùng đi chọn nhẫn cưới."
Đôi mắt trong veo của Thang Ngũ Viên chớp chớp, một chốc còn chưa kịp phản ứng, sao mà đề tài lại đi thẳng đến bước mua nhẫn cưới rồi.
Tống Kiêu Bạch nở nụ cười, "Tôi đã đánh dấu cậu, tôi bằng lòng cùng cậu vượt qua quãng thời gian khó khăn này, về phần sau khi kết hôn, nếu như cậu muốn, chúng ta sẽ chung sống cả đời. Nếu cậu muốn ly hôn, sau một thời gian chúng ta sẽ ly hôn, tôi đều có thể phối hợp."
Thang Ngũ Viên cảm động, hai mắt sáng lên, hỏi: "Chuyện này...có phải không hay lắm không?"
Môi mỏng Tống Kiêu Bạch cong lên: "Không có gì phải ngại cả, là tôi tự nguyện làm vậy."
Thang Ngũ Viên vui vẻ nở nụ cười, thế nhưng lại cảm thấy mình nợ Tống Kiêu Bạch, không nhịn được hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"
Nếu như cậu cũng khả năng giúp đỡ Tống Kiêu Bạch thì tốt rồi, như thế sẽ công bằng với Tống Kiêu Bạch hơn, cậu không muốn mắc nợ Tống Kiêu Bạch quá nhiều.
Tống Kiêu Bạch ngẩn ra một chút, trước đây anh cũng không nghĩ tới vấn đề này, lúc này lại vô thức nhớ tới lời chú Đông nói qua điện thoại vừa rồi.
Chú Đông nói sở dĩ anh có thể ngửi được tin tức tố của Thang Ngũ Viên là bởi vì tin tức tố của anh và Thang Ngũ Viên có độ tương thích 100%.
Loại tình huống này cực kỳ hiếm gặp, những năm này chú Đông vẫn luôn tìm kiếm người có tin tức tố phù hợp với anh, chỉ tiếc rằng vẫn luôn không tìm được.
Nguyên nhân khiến khứu giác của anh bị mất đi không phải do vấn đề sinh lý bẩm sinh, mà do lúc mới sinh ra đã bị quá nhiều tin tức tố ập vào, nên muốn khôi phục lại khứu giác thì phải cần một người có 100% độ tương thích với tin tức tố của anh trợ giúp.
Nhưng người có độ tương thích 100% với tin tức tố này có lẽ cả đời cũng không bao giờ gặp được, chú Đông sợ anh có hi vọng rồi lại thất vọng nên chưa từng nói với anh chuyện này mà âm thầm tự mình tìm kiếm.
Chú Đông mặc dù đã tìm mấy năm nay, nhưng trong lòng cũng biết loại tình huống này khó gặp, cho nên cũng không có ôm hy vọng gì, ngược lại đang nghĩ cách khác chữa trị cho anh.
Sau khi chú Đông nghe bên phía nguyên soái Simon nói rằng anh đánh dấu một Omega mà anh có thể ngửi được hương vị của Omega đó thì không ngừng kích động, bởi vì anh không chỉ gặp được người phù hợp 100% mà còn đánh dấu được, quả thực kinh hỉ quá mức.
Chú Đông nghe nói kỳ phát tình của Omega còn chưa qua đi, cho nên vẫn luôn nhịn lại tâm tình kích động, không gọi điện thoại cho anh, đến khi nghe nguyên soái Simon nói anh đã bắt đầu trở lại làm việc, liền gọi điện thoại cho anh, vừa vui vẻ vừa kích động giải thích cho anh, sau đó cẩn thận nói phương pháp điều trị cụ thể cho anh, cho đến khi Thang Ngũ Viên tới, anh mới cúp điện thoại.
...
Thang Ngũ Viên ném hộp sữa chua đã uống xong vào thùng rác, thấy anh nãy giờ chưa nói gì, lại lặp lại: "Tôi có thể giúp gì cho cậu không? Tôi cũng muốn giúp cậu."
Tống Kiêu Bạch ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ gật đầu, trầm giọng nói: "...Có."
"Chuyện gì?" Thang Ngũ Viên vui vẻ ngước mắt, nếu như cậu cũng có thể giúp Tống Kiêu Bạch thì quá tốt rồi.
Tống Kiêu Bạch mấp máy đôi môi khô khốc, ngẩng đầu nhìn cậu, hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Mỗi ngày cho tôi ngửi tin tức tố của cậu mười lần, ôm năm lần, hôn ba lần, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối, lần còn lại thì ngẫu nhiên...Còn có..."
Giọng anh dừng lại, nhìn thấy đôi mắt trong veo của Thang Ngũ Viên, anh không nói thêm nữa.
Chú Đông còn bảo anh tạo kết bên trong Thang Ngũ Viên, càng nhiều càng tốt.
Điện thoại vang vài tiếng, là Nguyên Thu nhận, Thang Ngũ Viên vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, ba lớn thế nào rồi?"
Nguyên Thu thấp giọng nói: "Con biết rồi sao, ông ấy không cho ba nói cho con biết, hiện đang nằm nghỉ ngơi rồi, không có việc gì đâu, con đừng lo lắng."
"Vậy là tốt rồi, ba ba, nếu như ba lớn có chỗ nào không thoải mái, nhất định ba phải nói cho con, con lái xe đưa ba đi bệnh viện, đừng để ông ấy động lung tung..." Thang Ngũ Viên còn chưa kịp nói gì thêm, đã nghe thấy tiếng hô đầy nóng nảy của Thang Bá Đặc ở bên kia: "Điện thoại của ai vậy? Là Tiểu Ngũ sao?"
Nguyên Thu lên tiếng, nhỏ giọng nói với Thang Ngũ Viên: "Tiểu Ngũ, giờ cho ba lớn con nghe điện thoại của con, con đừng nói con biết, nếu không cái mặt già của ông ấy sẽ đỏ hết lên đấy."
"Vâng, ba ba." Thang Ngũ Viên vội vàng thấp giọng lên tiếng.
Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng sột soạt, người trả lời điện thoại biến thành Thang Bá Đặc, "Tiểu Ngũ à..."
"Ba lớn..." Thang Ngũ Viên muốn hỏi chút về cơ thể của ông, có điều đã kịp thời nhịn lại, chỉ hỏi: "Ba lớn, ba vẫn khỏe chứ?"
Thang Bá Đặc cười ha hả nói: "Đương nhiên là khỏe, Tiểu Ngũ à con yên tâm đi, ba lớn của con càng già càng dẻo dai, vũ lực không hề thua kém năm xưa chút nào, ba với Tống Kiêu Bạch tiếp mấy chục chiêu, còn không thở gấp cái nào, vừa rồi ba trải qua màn so chiêu với Tống Kiêu Bạch rất vui vẻ, cho nên quên đánh tiếng với con, trực tiếp trở về nhà, Tiểu Ngũ, chờ ba lớn có thời gian lại đến thăm con."
Thang Ngũ Viên nhớ tới dáng vẻ hăng hái của ba lớn khi lần đầu tiên dẫn cậu tới quân đội, cái mũi không khỏi có chút chua xót, cổ họng nhất thời nghẹn đắng chỉ nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
Thang Bá Đặc không phát hiện cảm xúc cậu sa sút tiếp tục cười nói: "Ba đã dạy dỗ Tống Kiêu Bạch rồi, sau khi mấy đứa kết hôn thì nó sẽ không dám bắt nạt con, nếu như nó bắt nạt con, con liền nói cho ba lớn, dù ba lớn có phải chống gậy cũng đi đánh nó giúp con."
Thang Ngũ Viên hít một hơi, trầm giọng nói: "Con với cậu ấy sẽ không kết hôn."
Giọng nói của Thang Bá Đặc dừng lại, phản ứng đầu tiên của ông là nghĩ Tống Kiêu Bạch không muốn chịu trách nhiệm, ông lập tức tức giận, nổi trận lôi đình nói: "Thằng nhóc con kia có phải đổi ý rồi không, muốn thất hứa? Để ba đến chỉnh đốn lại nó, a ui..."
Thang Ngũ Viên nghe thấy tiếng kêu đau của Thang Bá Đặc truyền tới từ đầu bên kia, vội hỏi: "Ba lớn, làm sao vậy?"
Micrô im lặng trong giây lát, Thang Bá Đặc đau mang theo giọng điệu run rẩy lần nữa vang lên: "Ba, ba đi dạy dỗ cái thằng nhóc thúi kia."
Giọng nói lạnh lùng của Nguyên Thu loáng thoáng truyền qua micro: "Anh đã thế này rồi còn định dạy dỗ ai? Cứ thành thật ở lại đây cho em, còn dám lộn xộn thì tối nay em sẽ không nấu canh cho anh uống."
Thang Bá Đặc vội vàng nhỏ giọng cầu xin tha thứ, cho đến khi vẻ mặt của Nguyên Thu dịu đi mới ho khan một tiếng, lúng túng nói với Thang Ngũ Viên qua điện thoại: "Tiểu Ngũ, ba không sao, ba, ba vừa không cẩn thận cắn vào lưỡi..."
Thang Ngũ Viên đành phải giả bộ vừa rồi không nghe thấy gì, nhỏ giọng nói: "...Vậy ba hãy cẩn thận một chút..."
Cậu mấp máy môi, nhỏ giọng giải thích cho Thang Bá Đặc: "Ba lớn, chuyện này không liên quan gì tới Tống Kiêu Bạch, con với Tống Kiêu Bạch chỉ là không còn cách nào khác nên mới buộc phải đánh dấu, cũng không xuất phát từ việc ngươi tình ta nguyện, cho nên con sẽ không kết hôn với cậu ấy."
Thang Bá Đặc nhíu mày, giọng nói trở nghiêm túc, "Tiểu Ngũ, hẳn con đã rõ ràng, hiện tại với tình huống của con, kết hôn với Tống Kiêu Bạch mới là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa trước đó ba đã hỏi Tống Kiêu Bạch rồi, nó nói nó bằng lòng kết hôn với con."
"Cậu ta...bằng lòng?" Thang Ngũ Viên hơi kinh ngạc, ngập ngừng hỏi.
"Ừ, vừa nãy bác sĩ..." Thang Bá Đặc dừng một chút, vội vàng hốt hoảng đổi giọng, "Tại sân vận động, ba đã hỏi qua nó, nó nói nó sẽ kết hôn với con, chỉ cần con bằng lòng."
"Cậu ta làm vậy là vì muốn chịu trách nhiệm, nhưng con không thể làm như vậy." Thang Ngũ Viên khẽ nhíu mày, nhưng sau khi nghĩ lại, lại thả lỏng, sở dĩ Tống Kiêu Bạch nói như vậy có lẽ là để tạm thời xoa dịu ba lớn của cậu.
Thang Bá Đặc nghe cậu nói vậy, trong giọng nói không khỏi có chút khẩn trương, có chút bực bội nói: "Tiểu Ngũ! Hiện tại con đã bị đánh dấu, nếu như mấy đứa không kết hôn, rất có thể con sẽ mất mạng!"
"Anh đừng kích động." Nguyên Thu đoạt lại điện thoại, dịu dàng nói với Thang Ngũ Viên: "Tiểu Ngũ, từ nhỏ con đã tự lập, không cần chúng ta phải quản nhiều, có thể tự mình xử lý tốt chuyện của mình, năm đó con giấu chúng ta tham gia vào quân đội, sau khi chúng ta biết cũng đều ủng hộ con, những năm gần đây cũng chưa từng phản đối con làm chuyện gì, nhưng lần này, Tiểu Ngũ, ba hi vọng con có thể gả cho Tống Kiêu Bạch."
"Ba ba..." Thang Ngũ Viên hơi kinh ngạc, trước giờ Nguyên Thu vẫn luôn nghĩ rất thoáng, xưa giờ cũng không can thiệp vào chuyện của cậu, đây là lần đầu tiên ông dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để bảo cậu phải làm một chuyện.
"Tình huống hiện tại, nếu như con không kết hôn với Tống Kiêu Bạch, nhất định sẽ phải rời khỏi quân đội, hơn nữa sẽ bị giam giữ hai năm, như vậy cố gắng những năm này của con đều uổng phí, mà trong hai năm này chúng ta cũng không được nhìn thấy con, trong quá trình người của quân đội tiến hành thôi miên con sẽ thương tổn đến cơ thể của con, về sau thể lực con sẽ yếu đi, tổn thương rất lớn tới cơ thể con."
Thang Ngũ Viên cúi đầu nghe, những chuyện này, vào thời điểm cậu tham gia vào quân đội, cậu đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng tại thời điểm này cậu mới ý thức được, đây là một chuyện tàn nhẫn như thế nào đối với ba cậu.
Giọng Nguyên Thu dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nếu như con muốn đi xóa sạch đánh dấu, nên biết rằng tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật là cực kỳ thấp, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba cùng ba lớn con, còn có các anh trai em trai của con nữa, phải làm sao bây giờ?"
Nguyên Thu nói chuyện, âm cuối lại không kìm được mà nghẹn ngào, từ trước đến nay ông đều dịu dàng trầm tĩnh, cũng rất ít khóc, lại càng ít khi khóc trước mặt con mình.
Đôi mắt Thang Ngũ Viên đột nhiên đỏ lên, trong lòng đau xót, "Ba..."
Giọng Nguyên Thu có chút nghẹn ngào, ông ngừng một chút, lại nói tiếp: "Tống Kiêu Bạch đã bằng lòng, Tiểu Ngũ, con cũng đi thương lượng với cậu ấy một chút, chúng ta không ép buộc cậu ấy, nếu như khiến cậu ấy cảm thấy khó xử thì thôi, nhưng nếu như cậu ấy bằng lòng, con đồng ý với ba ba, con cũng sẽ cân nhắc thật kỹ có được hay không?"
Thang Ngũ Viên cắn răng im lặng, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Vâng..."
Cậu có thể từ chối nguyên soái Simon, cũng có thể từ chối ba lớn, thế nhưng mà cậu không thể từ chối ba ba, đặc biệt là khi ba ba dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với cậu những chuyện này, cậu cùng với mấy anh trai em trai đều do ba ba mạo hiểm tính mạng của mình để sinh ra, cậu không thể không trân quý sinh mạng của mình.
Sau khi cúp điện thoại, cậu ngồi một mình trong phòng im lặng suy nghĩ một lúc, hiện tại cậu không có người mình thích, tương lai gần chắc chắn cũng không có, cho dù cậu không muốn thừa nhận, hiện tại cậu với Tống Kiêu Bạch cũng đã có quan hệ thân mật.
Nguyên soái Simon nói đúng một điểm, ngoại trừ Tống Kiêu Bạch không ai có thể khiến cậu bằng lòng hạ mình, Tống Kiêu Bạch là đối thủ của cậu, nhưng cũng là đối thủ mà cậu kính nể, cho nên khi cậu bị Tống Kiêu Bạch đánh dấu, trong lòng mới không thấy chán ghét.
Nếu như cậu và Tống Kiêu Bạch có thể kết hôn, như vậy sau khi kết hôn, cậu có thể tiếp tục ở lại quân đội, cũng không để ba và nhóm anh em cảm thấy buồn lòng, với cậu mà nói đúng là lựa chọn tốt nhất.
Cậu nghĩ hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm đứng dậy, gõ cửa phòng Tống Kiêu Bạch, giống như ba ba nói, có lẽ trước tiên cậu có thể hỏi ý kiến của Tống Kiêu Bạch, nếu như Tống Kiêu Bạch không bằng lòng, cậu tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, nhưng nếu như Tống Kiêu Bạch bằng lòng, cậu có thể hợp tác với Tống Kiêu Bạch, đổi lấy cơ hội tiếp tục ở lại quân đội.
Tống Kiêu Bạch đang nghe điện thoại, vừa mở cửa nhìn thấy là cậu thì hơi sửng sốt, sau đó nói với người ở đầu dây bên kia: "Cháu hiểu rồi, chú Đông, cám ơn chú."
Anh cúp điện thoại, nhường đường, nói với Thang Ngũ Viên: "Vào đi."
Thang Ngũ Viên theo vào phía sau anh, cậu ở đây mấy ngày, cũng đã quen thuộc với tất cả mọi thứ ở đây nên tự động tìm một chỗ trên ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Hai tay cậu đặt trên đầu gối, ngón tay hơi cuộn lại, cậu nhớ tới lời mà sau đó phải nói với Tống Kiêu Bạch, cảm thấy có chút khó mà mở miệng, không biết nên nói như thế nào.
Tống Kiêu Bạch mở tủ lạnh lấy đồ cho cậu uống, theo thói quen cầm một bịch dịch dinh dưỡng đưa cho cậu, hai người sững sờ một lúc, bất giác nhớ lại hồi ức của kỳ phát tình, đột nhiên cảm thấy không khí trong căn phòng trở nên oi bức mỏng manh.
Tống Kiêu Bạch là người phản ứng đầu tiên, mất tự nhiên rút tay về, "Tôi xin lỗi."
Anh quay lại lấy một lọ sữa chua khác đưa cho Thang Ngũ Viên.
Thang Ngũ Viên nhìn sữa chua trong tay: "..." Được thôi, cậu cắm ống hút vào uống, mấy ngày nay bởi vì muốn bổ sung dinh dưỡng, Tống Kiêu Bạch luôn cho cậu uống mấy món liên quan đến sữa tươi, cậu đã thành thói quen.
Tống Kiêu Bạch ngồi xuống đối diện cậu, tiện tay ném một vật cho cậu, cậu vừa cắn ống hút, vừa nhận lấy, nhìn một cái, không khỏi sửng sốt, Tống Kiêu Bạch ném cho cậu huy chương vàng kia, cậu ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện nơi trước đây đặt chiếc huy chương vàng giờ trống rỗng.
"...Sao lại đưa cho tôi cái này?"
Tống Kiêu Bạch liếc mắt nhìn huy chương vàng trong tay cậu, giống như chỉ là một vật nhỏ không đáng kể, bình tĩnh nói: "Hiện tại cậu cần thứ này không phải sao? Năm đó nếu như tôi biết huy chương vàng này có ích đối với cậu, tôi nhất định sẽ..."
Thang Ngũ Viên không vui nhíu mày, trừng mắt nhìn anh, "Tôi không cần cậu nhường tôi."
Trong mắt cậu, cố tình nhường là sự thiếu tôn trọng lớn nhất đối với đối thủ.
Tống Kiêu Bạch nhìn đôi mắt trợn tròn của cậu, bất giác cong môi, "Tôi không nghĩ sẽ nhường cho cậu, tôi chỉ muốn nói, nếu như tôi biết cái huy chương vàng này quan trọng đối với cậu như vậy, khi đó tôi sẽ mời cậu đi bắt "thủ lĩnh quân địch" với tôi, tôi tin, cậu đã có năng lực ra khỏi rừng rậm, hẳn là cũng có năng lực bắt người với tôi, như thế nhất định tôi có thể thoải mái hơn rất nhiều, cậu cũng có thể thu được huy chương vàng cùng với tôi."
Thang Ngũ Viên nhẹ gật đầu, rất hài lòng với việc Tống Kiêu Bạch không vì cậu là Omega mà coi thường đối thủ là cậu, cũng không xem cậu một con thỏ trắng yếu ớt.
Cậu duỗi ngón tay xoa huy chương vàng trong tay, tấm huy chương vàng được chia thành hai mặt, một mặt khắc biểu tượng của đế quốc, một mặt là biểu tượng của quân đội. Những biểu tượng này là đại diện của vinh quang và uy quyền. Cậu không ngờ rằng bây giờ Tống Kiêu Bạch lại ném huy chương vàng cho cậu dễ dàng như vậy.
Cậu im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: "Hẳn cậu phải biết, tôi chỉ có mỗi huy chương vàng này thì cũng vô dụng, căn cứ theo pháp quy của tinh tế, chỉ dưới tình huống tôi là bạn đời của cậu, tôi mới có thể sử dụng huy chương vàng này."
Tống Kiêu Bạch gật đầu, nói lời kinh người: "Chúng ta nghiên cứu ngày kết hôn đi."
"Hả?" Thang Ngũ Viên kinh ngạc ngẩng đầu.
Tống Kiêu Bạch ngồi thẳng người: "Cái huy chương vàng này coi như lễ vật cầu hôn của tôi, ngày mai đúng lúc là ngày nghỉ, chúng ta cùng đi chọn nhẫn cưới."
Đôi mắt trong veo của Thang Ngũ Viên chớp chớp, một chốc còn chưa kịp phản ứng, sao mà đề tài lại đi thẳng đến bước mua nhẫn cưới rồi.
Tống Kiêu Bạch nở nụ cười, "Tôi đã đánh dấu cậu, tôi bằng lòng cùng cậu vượt qua quãng thời gian khó khăn này, về phần sau khi kết hôn, nếu như cậu muốn, chúng ta sẽ chung sống cả đời. Nếu cậu muốn ly hôn, sau một thời gian chúng ta sẽ ly hôn, tôi đều có thể phối hợp."
Thang Ngũ Viên cảm động, hai mắt sáng lên, hỏi: "Chuyện này...có phải không hay lắm không?"
Môi mỏng Tống Kiêu Bạch cong lên: "Không có gì phải ngại cả, là tôi tự nguyện làm vậy."
Thang Ngũ Viên vui vẻ nở nụ cười, thế nhưng lại cảm thấy mình nợ Tống Kiêu Bạch, không nhịn được hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"
Nếu như cậu cũng khả năng giúp đỡ Tống Kiêu Bạch thì tốt rồi, như thế sẽ công bằng với Tống Kiêu Bạch hơn, cậu không muốn mắc nợ Tống Kiêu Bạch quá nhiều.
Tống Kiêu Bạch ngẩn ra một chút, trước đây anh cũng không nghĩ tới vấn đề này, lúc này lại vô thức nhớ tới lời chú Đông nói qua điện thoại vừa rồi.
Chú Đông nói sở dĩ anh có thể ngửi được tin tức tố của Thang Ngũ Viên là bởi vì tin tức tố của anh và Thang Ngũ Viên có độ tương thích 100%.
Loại tình huống này cực kỳ hiếm gặp, những năm này chú Đông vẫn luôn tìm kiếm người có tin tức tố phù hợp với anh, chỉ tiếc rằng vẫn luôn không tìm được.
Nguyên nhân khiến khứu giác của anh bị mất đi không phải do vấn đề sinh lý bẩm sinh, mà do lúc mới sinh ra đã bị quá nhiều tin tức tố ập vào, nên muốn khôi phục lại khứu giác thì phải cần một người có 100% độ tương thích với tin tức tố của anh trợ giúp.
Nhưng người có độ tương thích 100% với tin tức tố này có lẽ cả đời cũng không bao giờ gặp được, chú Đông sợ anh có hi vọng rồi lại thất vọng nên chưa từng nói với anh chuyện này mà âm thầm tự mình tìm kiếm.
Chú Đông mặc dù đã tìm mấy năm nay, nhưng trong lòng cũng biết loại tình huống này khó gặp, cho nên cũng không có ôm hy vọng gì, ngược lại đang nghĩ cách khác chữa trị cho anh.
Sau khi chú Đông nghe bên phía nguyên soái Simon nói rằng anh đánh dấu một Omega mà anh có thể ngửi được hương vị của Omega đó thì không ngừng kích động, bởi vì anh không chỉ gặp được người phù hợp 100% mà còn đánh dấu được, quả thực kinh hỉ quá mức.
Chú Đông nghe nói kỳ phát tình của Omega còn chưa qua đi, cho nên vẫn luôn nhịn lại tâm tình kích động, không gọi điện thoại cho anh, đến khi nghe nguyên soái Simon nói anh đã bắt đầu trở lại làm việc, liền gọi điện thoại cho anh, vừa vui vẻ vừa kích động giải thích cho anh, sau đó cẩn thận nói phương pháp điều trị cụ thể cho anh, cho đến khi Thang Ngũ Viên tới, anh mới cúp điện thoại.
...
Thang Ngũ Viên ném hộp sữa chua đã uống xong vào thùng rác, thấy anh nãy giờ chưa nói gì, lại lặp lại: "Tôi có thể giúp gì cho cậu không? Tôi cũng muốn giúp cậu."
Tống Kiêu Bạch ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ gật đầu, trầm giọng nói: "...Có."
"Chuyện gì?" Thang Ngũ Viên vui vẻ ngước mắt, nếu như cậu cũng có thể giúp Tống Kiêu Bạch thì quá tốt rồi.
Tống Kiêu Bạch mấp máy đôi môi khô khốc, ngẩng đầu nhìn cậu, hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Mỗi ngày cho tôi ngửi tin tức tố của cậu mười lần, ôm năm lần, hôn ba lần, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối, lần còn lại thì ngẫu nhiên...Còn có..."
Giọng anh dừng lại, nhìn thấy đôi mắt trong veo của Thang Ngũ Viên, anh không nói thêm nữa.
Chú Đông còn bảo anh tạo kết bên trong Thang Ngũ Viên, càng nhiều càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất