Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 2: Thôn trang trên núi

Trước Sau
Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiều đi xuống bậc cầu thang, nhìn thấy Tiếu Kha Ngải ngồi ở cạnh bàn ăn. Cậu ta nhìn về phía Lâm Kiều cười hì hì chào một tiếng.

“Mau tới đây ăn sáng đi, đây chính là do bà ấy chuẩn bị cho chúng ta.”

Cạnh bàn ăn, một bà lão nở nụ cười ôn hòa, nói:

“Ăn từ từ, ăn nhiều một chút, cẩn thận kẻo bị nghẹn.”

Lâm Kiều hướng về phía bà lão nói một tiếng “Cảm ơn” rồi cũng ngồi xuống bàn ăn. Không bao lâu sau, đôi tình nhân là Vương Cường và Lý Uyển cũng đi xuống lầu, sau đó là Thẩm Phỉ Nhi… Nhưng Trương Phỉ Nhiên thì lại chậm chạp mãi không thấy đâu.

Vương Cường nói: “Trương Phỉ Nhiên đâu? Vì sao hắn vẫn chưa dậy?”

Tiếu Kha Ngải nói: “Ai biết được, có lẽ là xảy ra chuyện gì rồi, cậu lên xem hắn thế nào đi.”

Vương Cường cũng không nói gì nữa nữa, ngay lúc này, trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, Trương Phỉ Nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hắn tối hôm qua xem chừng là ngủ rất ngon, tinh thần nhìn rất thoải mái. Sau khi chào hỏi mọi người xong, cũng ngồi xuống bàn ăn.

“À, đúng rồi,”

Tiếu Kha Ngải vội nuốt hết cái bánh bao, sau đó quay đầu về phía Lâm Kiều hỏi, “Sáng nay lúc thức dậy, cậu có nhìn thấy một tấm thẻ màu đồng thau không?”

màu đồng thau.

Lâm Kiều lấy ra một cái thẻ, rồi hỏi cậu ta: “Cậu nói là cái này?”

Sáng nay lúc tỉnh dậy, Lâm Kiều đúng là phát hiện một tấm thẻ ở trên đầu giường, nhưng cũng không rằng Tiếu Kha Ngải sẽ chủ động hỏi tới vấn đề này.

Vừa dứt lời, Vương Cường cũng lấy ra tấm thẻ của mình, nói: “Tôi và Tiểu Uyển cũng có, không biết là ai đưa tới.”

“Nhớ kĩ giữ thật cẩn thận, đây chính là thứ đại diện cho thân phận người mới của các người.”

Trương Phỉ Nhiên nói, “Thẻ này tổng cộng có ba cấp, đó là đồng, bạch ngân và bạch kim. Các người hiện tại chính là cấp bậc đồng.”

(“bạch ngân” có nghĩa là bạc trắng, nhưng mình sẽ để là bạch ngân thay vì bạc trắng, bởi nếu để “cấp bậc bạc” hay “cấp bậc bạc trắng” thì nghe không hay lắm).

“Tôi cũng là cấp đồng.”

Tiếu Kha Ngải nói, “Trương đại ca lợi hại như vậy, nhất định là cấp bạch ngân rồi.”

Trương Phỉ Nhiên cười cười, nói: “Không, tôi cũng chỉ là cấp đồng thôi, vẫn chưa thể đạt tới bạch ngân.”

Ngay lúc này, Thẩm Phỉ Nhi cau mày chen miệng nói: “Tại sao tôi lại không có?”

Trương Phỉ Nhiên nhìn cô một cái, chần chờ đáp: “Chuyện này… Tôi cũng không biết.”

Thẩm Phỉ Nhi nhìn tấm thẻ trong tay người khác, sắc mặt trầm xuống.

“Thôi, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Trương Phỉ Nhiên nói, “Ăn cơm xong chúng ta đi dạo một vòng để xem tình hình bên ngoài đi, dù sao hiện tại vẫn không biết nhiệm vụ lần này là gì.”

“Không ăn!”

Thẩm Phỉ Nhi ném đôi đũa ra xa, “Bẩn như vậy, ai mà ăn được!”

Tâm trạng cô ta có vẻ không tốt lắm, nói chuyện cũng không hề khách khí, nhưng bà lão ngồi bên cạnh lại giống như không nghe thấy lời này, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hòa nhã, nói: “Ăn đi, mau ăn lúc còn nóng.”

Vương Cường liếc mắt nhìn Thẩm Phỉ Nhi một cái, nhỏ giọng thầm thì nói: “Hừ, tính cách tiểu thư, còn tưởng bản thân là ai cơ chứ.”

Thẩm Phỉ Nhi nghe vậy liền tức giận đập bàn: “Anh nói cái gì?!”

“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, không nên làm ảnh hưởng tới hòa khí của mọi người.”

Trương Phỉ Nhiên khuyên ngăn nói, “Sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cô vẫn là nên ăn một chút gì đó đi, xem như là giữ gìn thể lực.”

“Đúng thế, Phỉ Nhi, đừng tức giận, chỉ là một cái thẻ thôi, nói không chừng lát nữa cô sẽ có mà, hiện tại đừng để bản thân bị đói bụng.”

Lý Uyển ngồi ở bên cạnh Thẩm Phỉ Nhi, kéo tay cô nhẹ nhàng khuyên nhủ, sau đó gắp cho cô một cái bánh bao.

Thẩm Phỉ Nhi trừng mắt liếc Vương Cường một cái, miễn cưỡng ngồi xuống, cầm lấy chiếc bánh bao rồi cắn một miếng.

Một giây sau, con mắt của cô sáng rực, nói: “Đây là bánh bao gì vậy, ăn ngon thật.”

“Chỉ là bánh bao bình thường thôi.”

Tiếu Kha Ngải cúi đầu liếc nhìn bánh bao của mình, nói “Còn hơi cứng.”

Cậu ta còn chưa nói hết lời, Thẩm Phỉ Nhi ăn vèo cái hết một cái bánh bao, sau đó đưa tay ra lấy thêm một cái nữa.

“Ăn ngon thật, tôi còn muốn ăn thêm.”

Ăn ngấu nghiến hết một cái bánh bao nữa, Thẩm Phi Nhi kéo hết cả đĩa bánh bao về phía mình, mỗi tay cầm một cái.

Ăn hết cái này tới cái khác, tốc độ ăn của cô ta càng lúc càng nhanh, cái trước còn chưa kịp nhai hết thì đã vội vã cắn cái tiếp theo. Quai hàm bành ra, càng lúc càng bành to, trước khi mọi người kịp phản ứng, quai hàm của cô ta đã bành to giống như quả bóng được bơm đầy hơi, khiến người khác nhìn thấy phát sợ.

Lý Uyển sợ hãi nói: “Phỉ Nhi! Cô, cô…”



“Dừng lại!”

Lâm Kiều trực tiếp tiến lên ngăn cản cánh tay của cô, Trương Phỉ Nhiên cũng đứng lên, muốn đi lấy lại đĩa bánh bao.

Thẩm Phỉ Nhi thét to: “Bánh bao! Bánh bao của tôi!”

Bởi vì trong miệng nhét đầy bánh bao, tiếng rít gào của cô cũng trở nên mơ hồ không rõ. Nhìn thấy bánh bao đã bị cướp đi, Thẩm Phỉ Nhi lập tức vồ tới, tay nắm chặt một chiếc bánh bao, nhét một cái vào trong miệng ——

Ầm!

Giống như một quả bóng bị bơm đầy khí… Đầu Thẩm Phi Nhi nổ tung.

Máu tươi cùng những mảng thịt văng ra tung toé, lẫn ở bên trong bọt máu là những vụn bánh bao trắng như tuyết. Mùi máu nồng nặc tanh hôi tỏa ra bốn phía, Lý Uyển cùng Vương Cường không chịu được mà hét một tiếng đầy thảm thiết. Lâm Kiều may mắn được Tiếu Kha Ngải đúng lúc kéo ra chỗ khác, chỉ có Trương Phỉ Nhiên đứng ngây ngốc tại chỗ, trên người dính đầy bọt máu và thịt vụn:

“…”

Lâm Kiều bị Tiếu Kha Ngải kéo ngã xuống đất, máu tươi dính đầy nửa người cậu, cậu thậm chí ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, đồng tử hơi co rụt lại.

Vương Cường cùng Lý Uyển sau khi thét chói tai thì kiệt sức mà ngồi vật ra trên mặt đất, Trương Phỉ Nhiên cuối cùng cũng có phản ứng, cúi người, trực tiếp nôn ọe tới long trời lở đất.

Mà bà lão kia đứng ở cách đó không xa, nhưng trên người lại không hề dính một chút máu nào. Bà ta giống như không hềnhìn thấy thảm kịch vừa mới xảy ra, vẫn như cũ mỉm cười thúc giục: “Mau ăn đi, ăn nhanh không kẻo nguội.”

Tất cả mọi người: “…”

“Đệt.”

Tiếu Kha Ngải thấp giọng mắng một câu, “Thể nào cô ta không có thẻ… Quá thảm.”

Lâm Kiều chầm chậm đứng dậy, dẫm lên mặt đất ngập đầy máu tươi, kéo xác Trương Phỉ Nhiên ra ngoài.

“Cám… cám ơn —— ọee —— “

Trương Phỉ Nhiên lảo đảo ngã nhào trên bậc cầu thang, dùng cả tay và chân để bò trên mặt đất.

“Tôi phải đi tắm, ọee —— “

Trải qua tình cảnh vừa xong, không chỉ cậu, mà những người khác cũng đều phải chịu sự đả kích không nhỏ. Mà khi mấy người bọn họ lên tầng tắm rửa sạch sẽ quay trở lại, bà lão đưa đồ ăn đã rời đi, bàn ghế cũng đã được dọn sạch sẽ, không còn sót lại một vết máu nào.

Thậm chí ngay cả xác của Thẩm Phi Nhi, cũng không thấy.

“… Cho dù là thế nào thì chúng ta vẫn phải ra ngoài xem xét.”

Trương Phỉ Nhiên nói,

“Ở đây, chết người là chuyện thường, các người phải quen dần đi —— “

“Tại sao lại muốn chúng ta phải quen với chuyện này chứ?”

Vương Cường sụp đổ nói, “Sớm biết thế này, còn không bằng ngồi nhà chờ chết.”

Lý Uyển mặt vẫn còn đầy nước mắt, run rẩy rúc vào người bạn trai, không nói gì hết.

Mấy tháng trước, trận bão cát mang tính toàn cầu đã quét sạch các khu vực trên trái đất. Chỉ cần là thành phố nào từng bị bão cát quét qua thì sẽ mất liên lạc hoàn toàn với thế giới bên ngoài, mà chờ tới lúc bão cát quét tới thành phố của Lâm Kiều, hệ thống xã hội đã sớm tê liệt, giống như là tận thế.

Bất kì khu vực hay địa phương nào bị bão cát quét qua đều không thể tránh khỏi việc bị bão cát bao vây. Mà phải tới khi thực sự ở trong đó mới cảm thấy đáng sợ ——— Nếu như lựa chọn né tránh, thì dù cho có núp ở bất cứ đâu, dù cho có đầy đủ thức ăn đến nhường nào, người chạy trốn nhất định trong vòng ba ngày sẽ suy kiệt mà chết, tuyệt đối không có khả năng để sống sót.

Phương pháp duy nhất để có thể sống sót chính là tiến vào bên trong bão cát. Tất cả những người tiến vào bão cát đều có thể sống ra ngoài, nhưng bọn họ rất có khả năng phải sẽ phải đối mặt ba lựa chọn —— biến thành quái vật, bị quái vật ăn thịt, hoặc là bước chân lên tàu hỏa.

“Tôi mặc kệ, bọn tôi sẽ không đi đâu hết, muốn đi thì các người tự đi!”

Vương Cường nói, “Bọn tôi cũng không đi lên cái tàu hỏa kia nữa, dù cho có phải biến thành quái vật đi chăng nữa, cũng tốt hơn so với hiện tại nhiều!”

Hắn ta và Lý Uyển cương quyết muốn ở lại trong phòng, Trương Phỉ Nhiên đành bất đắc dĩ thở dài, nói: “Vậy thì ba người chúng ta đi ra ngoài đi.”

Ban ngày, thôn này nhìn thì giống như một thôn nhỏ bình thường, người dân hiền lành chất phác, nhiệt tình hiếu khách, chẳng qua là vì cái chết của Thẩm Phi Nhi khiến cho nơi này bị bao bọc bởi một tầng khói mù mịt, nụ cười của những người dân trong thôn cũng có chút quái dị không nói ra được.

Trương Phỉ Nhiên dẫn hai người đi một vòng, không phát hiện ra điều gì khác thường, cũng không thể hỏi ra bất cứ điều gì.

“Lần này tại sao một chút manh mối cũng không cho thế.”

Hắn nói, “Các người có phát hiện chỗ nào không đúng không?”

Tiếu Kha Ngải lắc đầu, lại nghe thấy Lâm Kiều nói: ” Căn nhà giữa sườn núi kia hình như có thứ gì đó.”

“Căn nhà đó?”

Trương Phỉ Nhiên nhìn theo hướng Lâm Kiều chỉ, nói: “Vậy chúng ta qua đó xem thử, nhất định phải cẩn thận hơn.”

Cănnhà giữa núi nằm ở rìa thôn, nơi này không có người dân sinh sống, khắp nơi đều là cỏ dại, nhìn qua cực kì vắng vẻ.

Càng tới gần căn nhà, những vết cháy trên mặt đất lại trở nên càng rõ ràng, không khí cũng ngày càng nóng hơn. Mà khi ba người tới đó mới phát hiện ra nơi này từng bị thiêu hủy.

Trong sân đều là những dấu vết củi cháy, gạch ngói vỡ la liệt trên mặt đất. Những gian phòng ở đều được làm bằng gỗ, bị thiêu rụi tới mức không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa, cầu thang nối liền hai tầng chỉ còn một mẩu ngắn. Khắp nơi đều chăng đầy mạng nhện, bên trong căn nhà thì vô cùng âm u ảm đạm.

Tiêu Kha Ngải nói: “Nơi này cũng chẳng có gì cả, còn bẩn nữa chứ, tôi không muốn vào đâu.”



Cậu ta nói xong thìđi về phía trước một bước, vừa vặn tiến vào trong sân, đạp vỡ một miếng ngói.

“Cộp” một tiếng, mái ngói vỡ vụn, cùng lúc đó, một bóng người khổng lồ từ trong nhà vọt ra.

Trương Phỉ Nhiên hoảng sợ hô một tiếng: “Ngỗng hoang!”

Đó là một quái vật có thân hình cao to, tay chân dài và nhỏ, cổ của nó dài gấp ba lần người bình thường, phía trên có một khuôn mặt người vặn vẹo, phát ra âm thanh gần giống tiếng ngỗng kêu.

Gần như là trong nháy mắt, “Ngỗng hoang” đã vọt tới trước mặt của Tiếu Kha Ngải. Cái cổ dài uốn lượn thành hình chữ U, khóe miệng nứt ra để lộ hàm răng dài nhọn, chỉ cần cắn một cái là đủ để khiến một người bị phân thành hai khúc.

Tiếu Kha Ngải còn chưa kịp phản ứng, cậu ta ngây ngốc đứng tại chỗ, trong con ngươi phản chiếu lại cái miệng đầy răng của ngỗng hoang ——

Phụt!

Lưỡi dao sắc nhọn đâm vào cơ thể, máu tươi văng tung toé.

Tiếu Kha Ngải ngã xuống mặt đất, sau vài giây mới đưa tay ra… Sờ máu ở trên mặt mình.

Đó là máu của ngỗng hoang.

Ở trước người cậu ta, Lâm Kiều đưa chân đạp con ngỗng hoang ngã xuống đất, sau đó rút thanh đoản đao ra, tùy tiện lau đi vệt máu dính ở hai bên má.

Ngỗng hoang trước khi chết kêu lên một tiếng thảm thiết thu hút sự chú ý của một con khác, lần này nó lao về phía Trương Phỉ Nhiên.

Trương Phỉ Nhiên còn đang ngây người tại chỗ, Lâm Kiều đã nhanh tay đẩy hắn ta ra, nói: “Cẩn thận!”

Lâm Kiều hơi khuỵu gối, giống như một con báo đen khỏe mạnh vọt lên, đoản đao ở giữa không trung chém một đường lóe sáng, tàn nhẫn xuyên qua cổ con ngỗng hoang.

Dáng người cậu tuy chẳng hề cường tráng, thậm chí còn có chút gầy gò, nhưng trong nháy mắt đó, sức mạnh cùng tốc độ bộc lộ lại làm cho người ta thán phục. Một luồng sáng lạnh lẽo xoẹt qua không trung, một đao mất mạng.

Trương Phỉ Nhiên bị ánh sáng của thanh đoản đao kia chiếu tới, hoảng loạn nghiêng đầu qua chỗ khác, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi không thôi, nhưng dường như lại xẹt qua một tia ác độc.

Ngỗng hoang ngã xuống đất, Lâm Kiều dẫm lên thi thể của nó, ngại bẩn, nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng.

“Chết rồi.”

“Thật là lợi hại!”

Tiếu Kha Ngải từ dưới mặt đất nhảy dựng lên, nhào tới bên người Lâm Kiều, “Anh ơi, bảo vệ em đi! Từ nay về sau anh đi đâu, em liền theo đấy!”

“Thật không ngờ, Lâm Kiều cậu lại là một người có tài nhưng lại giấu kĩ thế.”

Trương Phỉ Nhiên cũng cười nói, “Lần này may nhờ có cậu, nếu không thì ba người chúng ta sợ rằng đều phải chết ở chỗ này.”

Lâm Kiều lắc đầu một cái, nói: “Cái này cũng là một loại quái vật sao?”

“Đúng vậy, mọi người gọi nó là ngỗng hoang.”

Trương Phỉ Nhiên nhìn quanh sân, nói, “Nơi này đã có quái vật, vậy chắc chắn đây hẳn là một địa điểm quan trọng, chúng ta phải kiểm tra kĩ lưỡng một chút.”

Hắn dừng một chút, sau đó nhìn về phía Lâm Kiều cười nói: “Vậy đành làm phiền Lâm Kiều cậu… Đi trước mở đường giúp chúng tôi đi.”

Đêm xuống, ba người kia đi ra ngoài tìm kiếm manh mối nhưng vẫn chưa về. Lý Uyển bởi vì sáng sớm bị máu bắn đầy người, cả ngày vẫn luôn cảm thấy khó chịu, muốn đi tắm thêm lần nữa..

Cô ôm theo một đống quần áo đi vào nhà vệ sinh tầng một, quay đầu lại nhìn về phía Vương Cường rồi nói, “A Cường, anh, anh đừng đi đâu xa nhé.”

“Ừm.”

Vương Cường nói, “Em mau đi tắm đi, anh sẽ chờ ở bên ngoài.”

Lý Uyển yên tâm, đi vào trong nhà vệ sinh.

Trước bồn rửa tay nhà vệ sinh có một mặt gương lớn, đối diện với vòi hoa sen. Cách mặt đất hai mét, ở trên tường có một cái cửa sổ, khóa chặt từ bên trong, khiến người ta không cần cảm thấy lo lắng rằng bên ngoài sẽ có người nhìn trộm.

Lý Uyển thận trọng khoá chặt cửa nhà vệ sinh, sau đó mở vòi hoa sen.

Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy, Vương Cường ở bên ngoài đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn về phía bàn ăn cách đó không xa, nghĩ đến tình cảnh sáng sớm, còn có chút sợ hãi.

Thời gian tắm rửa lần này của Lý Uyển rất lâu so với bình thường, còn giống như có một khoảng thời gian không có động tĩnh. Vương Cường chờ đến mức không nhịn được, tiến đến gõ gõ cửa nhà vệ sinh.

“Tiểu Uyển, Tiểu Uyển, em có ở bên trong không?”

“…”

Bên trong không có âm thanh, sau đó tiếng nước cũng ngừng lại.

Vương Cường trong lòng vô cùng lo lắng, hắn lập tức dùng thân thể xô mạnh vào cánh cửa nhà vệ sinh, đồng thời liều mạng mở chốt cửa.

“Tiểu Uyển, Tiểu Uyển! Em nói gì đi, em mau ra ngoài đi chứ!”

Cửa nhà vệ sinh bị va đập kịch liệt, cuối cùng “Ầm” mà một tiếng bị phá tan. Hơi nóng từ trong phòng tuôn ra, Vương Cường hơi lảo đảo một chút, Lý Uyển ôm lấy mặt rít gào lao ra.

“Có ma! Có ma!”

Lý Uyển luôn miệng hét lên, tóm chặt lấy quần áo của bạn trai, thân thể bởi vì quá mức sợ hãi mà run rẩy dữ dội.

“Thẩm Phỉ Nhi… Thẩm Phỉ Nhi, cô ta ở bên trong!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau