Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn
Chương 48
Cảm giác không bình thường của hắn khi gặp Tạ Lan Chi trước đây cuối cùng cũng có lời giải đáp.
Khi bị phỏng, hắn ở trước mặt người khác diễn trang bức vương, ở trước mặt Tạ Lan Chi lại khóc chít chít; Tạ Lan Chi tức giận, hắn tình nguyện không đi đu đường của "Thành Ninh", cũng phải đi dỗ hắn; biết Tạ Lan Chi thích hải vương, cái loại tâm tình đậu má càng nghĩ càng đậu má này; muốn hắn thấy mặt đẹp nhất của mình; muốn ngồi trong lòng ngực hắn, được hắn tay cầm tay chỉ cách làm dã vương; hắn có thể ở trước mặt nhãi con thoải mái hào phóng mà mặc quần lót đi tới đi lui, lại bởi vì bị Tạ Lan Chi thấy được thân thể mà ở trên giường vặn thành dòi.
Cũng hiểu rõ mặt đỏ và nhịp tim đập đếm không kịp,như nai con chạy loạn, đều là Tạ Lan Chi khiến hắn trở nên như vậy.
Hắn có thể sớm đã thích Tạ Lan Chi, hắn vẫn luôn cảm thấy hắn là một tên nhan khống, thực tế là, hắn chỉ thích mỗi mặt của Tạ Lan Chi mà thôi. Hiện tại hắn vẫn cứ thích mặt Tạ Lan Chi, lại không chỉ thích mỗi mặt.
Hết thảy của Tạ Lan Chi hắn đều thích.
Đây chắc là bắt đầu từ nhan sắc, động lòng với tài hoa, ở lại vì tính cách trong truyền thuyết.
Nhưng mà, vì cái gì hắn lại nhất định phải vào ngay lúc này, ở trước mặt Tạ Lan Chi nhận ra tâm ý của mình chứ! Này mẹ nó quả thực giống như Na Tra một mình đấu rồng lớn, không có một chút phòng bị, Tạ Lan Chi còn hỏi một câu chí mạng!
Trong lòng Tần Thư có bao nhiêu không bình tĩnh, bên ngoài liền có bấy nhiêu dại ra. Tạ Lan Chi không thúc giục hắn, cũng không nói cái gì nữa, hắn lẳng lặng nhìn hắn, chờ đợi đáp án.
Nên làm cái gì bây giờ, có cần làm một chuyện lớn mật hay không?
Không được, còn chưa phải thời điểm. Hắn cần thời gian tiêu hóa chuyện thích Tạ Lan Chi, hơn nữa Tạ Lan Chi là trai thẳng, còn mẹ nó yêu một hải vương, lúc này "Lớn mật" không phải là kế hay.
Tần Thư thu lại tâm thần, cho Tạ Lan Chi một đáp án vừa giả vừa thật: "Anh đoán xem. Dù sao cũng là một người rất đẹp."
Tạ Lan Chi chậm rãi nở nụ cười, "Anh đoán à......"
Chuông cửa kịp thời vang lên, gương mặt mẹ Tạ phóng đại trên màn hình theo dõi. Tạ Lan Chi tựa hồ có chút bất đắc dĩ, "mẹ anh đến."
Tần Thư khẩn trương nói: "Đù mé,vậy em phải làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ? Giữa trưa em gặp bà rồi mà."
" Cái đó không giống." Giữa trưa mẹ Tạ vẫn còn chỉ là mẹ của đàn anh, hiện tại đã thành mẹ của người hắn thích, hắn có thể bình tĩnh thì chính là quỷ.
Tạ Lan Chi nhìn thấy sau lưng mẹ Tạ còn một người, nói: "Ba anh cũng tới."
Tần Thư: "......" Cứu, cứu mạng!
Tạ Lan Chi mở cửa, "Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây."
Mẹ Tạ bên đổi giày bên nói: "Vừa vặn đi ngang qua thì ghé vào, tiện đưa hoa cho con. Hoa của cô dâu phải nuôi ở trong nhà mới có tác dụng thoát ế." Nàng ở trong phòng khách nhìn thấy Tần Thư đang co rúm thành một cục, cười nói: "Tình Thư cũng ở đây à."
Tần Thư lộ ra một nụ cười cứng đờ, "Chào dì, chào chú."
Ba Tạ thân hình cao lớn, diện mạo lạnh nhạt cấm dục, ánh mắt lạnh lùng, cho người ta cảm giác mười phần áp bách, mẹ Tạ đứng bên cạnh hắn có vẻ cực kỳ nhỏ xinh. Tạ Lan Chi đã hai mươi tuổi, cha mẹ hắn hẳn là qua 40 tuổi, nhưng đôi vợ chồng này trẻ tuổi đến kỳ cục, ba Tạ thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, mẹ Tạ nói là chị gái của Tạ Lan Chi cũng sẽ không có người nghi ngờ.
Tần Thư không nghĩ tới chính mình còn có thể nhìn thấy bá tổng và vợ nhỏ xinh của bá tổng ngoài đơi, cũng chỉ có bọn họ mới có thể sinh ra đứa con như Tạ Lan Chi.
Ba Tạ gật đầu nhẹ một cái, đáp lại lời chào của Tần Thư.
Thời gian của một nhà ba người nhà người ta, Tần Thư không thể lại quấy rầy. "Vậy chú, dì, con về trường học trước, quá muộn thì ký túc xá sẽ đóng cửa."
"Sao chúng ta vừa đến đã muốn đi rồi," Mẹ Tạ nói giỡn nói, "Có phải ba ba của Lan Chi quá đáng sợ, dọa con sợ hay không?"
Ba Tạ: "......"
Tần Thư cảm thấy chính mình đang cõng một cái nồi to, "con không có!" Hắn cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tạ Lan Chi, "Anh......"
"Mẹ," Tạ Lan Chi nói, "Mẹ đừng dọa ẻm."
Mẹ Tạ giơ tay đầu hàng, "Được được được, là mẹ sai. Ăn chút trái cây rồi đi,dì có mang theo dưa mật rất ngọt đó."
Tạ Lan Chi hỏi Tần Thư: "Ăn không?"
Đã hỏi như vậy, hắn có thể nói không sao. "...... Ăn."
Mẹ Tạ đi phòng bếp cắt trái cây, Tần Thư muốn giúp nàng, bị nàng đuổi ra, "Khách thì phải ra phòng khách ngồi chờ ăn. Lan Chi, lại đây giúp mẹ."
Trong phòng khách chỉ còn lại có hai người Tần Thư và ba Tạ. Tần Thư ngồi rất đoan đoan chính chính, giống học sinh tiểu học ngày đầu tiên đi học; ba Tạ ngồi nghiêm chỉnh ở cách đó không xa, mặt vô biểu tình, trầm mặc ít lời.
Tần Thư thu mình thụ động, tình cảnh này tuyệt đối có thể xếp vào top ba " cảnh giới nhân sinh" của hắn. Ba Tạ vừa nhìn là biết không phải người chủ động bắt chuyện, vậy hắn nên nói gì đây, duy trì trầm mặc cũng không phải biện pháp. Nhưng hắn có thể nói gì chứ!
Thảo ( một loại thực vật), Tạ Lan Chi và mẹ Tạ sao còn không trở lại, hắn sắp chịu không nổi nữa.
Tần Thư nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra một câu: "chú, chú ăn cơm chưa."
Ba Tạ: "rồi."
Tần Thư: "À, ăn rồi thì tốt."
Ba Tạ: "con và Lan Chi học cùng trường?"
Tần Thư cười nói: "dạ, còn cùng khoa, con nhỏ hơn ảnh một tuổi."
Ba Tạ: "Ừ."
Tần Thư: "......" Hắn bắt đầu tò mò ngày thường Tạ Lan Chi và ba hắn làm sao giao lưu.
Hai năm sau (?), Tạ Lan Chi và mẹ Tạ rốt cuộc bưng trái cây ra, Tần Thư cũng căng thẳng đến già hai tuổi. Có mẹ Tạ, không khí có một chút thay đổi. Nàng vì chăm sóc khách, phần lớn đề tài đều là thứ Tần Thư có thể hiểu, Tần Thư có thể dễ như trở bàn tay mà dung nhập hội thoại của một nhà ba người họ, mẹ Tạ ở trong lòng hắn đã là hiện thân của thiên sứ.
Ăn xong trái cây, Tần Thư cuối cùng có thể tạm biệt. Tạ Lan Chi nói: "anh tiễn em."
"Đừng, để dì quản lý kí túc nhìn thấy dì lại diss em —— ba mẹ anh còn ở đây mà."
Tạ Lan Chi không miễn cưỡng, "Tới phòng ngủ gửi tin WeChat cho anh."
"Ừ ừ."
Trước khi đi, Tần Thư nhìn hoa được mẹ Tạ đem đến vài lần. Tính sai rồi, hắn hẳn là nên giữ hoa lại, hắn cũng muốn yêu đương.
Tần Thư thể xác và tinh thần đều mệt. Hôm nay sự tình phát sinh thật sự quá nhiều, hắn say nửa ngày, tỉnh lại phát hiện mình đã có người mình thích, sau đó lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà gặp gia trưởng, về phòng ngủ còn bị Lữ Nho Luật thẩm vấn linh hồn.
"Tiểu Tình Thư, anh coi em như anh em, em vậy mà!" Lữ Nho Luật khấp huyết mà nói, trong mắt là thất vọng nồng đậm, " năm chữ' người không từ thủ đoạn' tặng cho em, không cần cảm tạ."
Tần Thư: "???"
"Em có phải nói cho anh Lan chuyện anh nói với em nó thích hải vương không?"
Tần Thư dùng chút thời gian lý giải Lữ Nho Luật nói, "Không có mà."
"Hả? Nhưng chính nó nói......"
Lữ Nho Luật trực tiếp đưa lịch sử trò chuyện của hắn và Tạ Lan Chi cho Tần Thư xem, Tần Thư xem xong cũng ngốc, "Em thật sự chưa nói mà...... Từ từ, chẳng lẽ là em uống say rồi nói ra?"
"Em nhìn đi, em còn nói không phải em." Lữ Nho Luật ai oán nói, "Xong rồi, anh Lan giận rồi, anh sắp bị nó biếm vào lãnh cung."
Tần Thư không để ý đến hắn, cẩn thận đánh giá từng câu Tạ Lan Chi nói.
Sao Tạ Lan Chi lại hỏi Lữ Nho Luật hắn có phản ứng gì, còn câu cuối cùng kia "Không đổi", Tạ Lan Chi thích hải vương kia đến vậy?!
Thảo Thảo Thảo Thảo Thảo, một đám thực vật.
Tần Thư tức đến muốn đánh nhãi con, Lữ Nho Luật còn ong ong ong bên tai: "Đây hết thảy đều là vì em, em muốn chịu trách nhiệm thế nào!"
Tần Thư dùng di động của Lữ Nho Luật coi kĩ, tự lẩm bẩm, tính toán nghiên cứu một phen. "Anh muốn em phụ trách như thế nào?"
Lữ Nho Luật miễn miễn cưỡng cưỡng mà nói: "Đưa nick của em cho anh sài hai ngày đi." Nick Vương Giả full anh hùng full skin của Tần Thư, hắn thèm đã lâu.
Tần Thư trực tiếp mở khóa điện thoại đưa hắn, "Cầm đi cầm đi."
Lữ Nho Luật một giây đổi sắc mặt, "Tần Thư, em vĩnh viễn là anh em của anh!"
Tần Thư nghĩ về Tạ Lan Chi, bốn phía đột nhiên yên tĩnh cũng không phát hiện.
Sở Thành ôm một đống chuyển phát nhanh trở về, nhìn thấy Tần Thư và Lữ Nho Luật một ngồi một đứng, đều đang ngẩn người, hỏi: "Tao xuyên đến dị giới rồi sao."
Lữ Nho Luật hồi thần, ánh mắt phức tạp: "Tần Thư à, em thích anh Lan sao?"
Chuyển phát nhanh trên tay Sở Thành bang một tiếng rơi xuống đất, "Hả?"
Tần Thư khiếp sợ đến mơ hồ, "Cái —— cái gì?"
Hắn một giờ trước mới biết được tâm ý mình, Lữ Nho Luật ở trong đầu hắn sao, làm sao mà biết được?!
Lữ Nho Luật giơ lên di động của Tần Thư, chỉ vào ảnh Tạ Lan Chi hỏi: "Nếu không sao em để ảnh nền là hình Tạ Lan Chi?"
Thiên ngôn vạn ngữ, hội tụ thành một câu "Mịe nó".
Hắn mỗi ngày đã quen với ảnh của Tạ Lan Chi, căn bản đã quên còn có chuyện này!
Sở Thành thực bình tĩnh, "Chuyện này thì có cái gì, anh Lan lớn lên đẹp, rất nhiều người dùng ảnh của ảnh làm hình nền mà."
Tần Thư điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, không sai, chính là như vậy! Em yêu cái đẹp thì làm sao?!"
Lữ Nho Luật: "Những người đó đều là nữ sinh."
Tần Thư: "Nữ sinh thích trai đẹp, nam sinh thì không thể thích trai đẹp? Anh đang kỳ thị giới tính!"
"Nhưng anh Lan thân thuộc với em như vậy, em dùng ảnh nó làm hình nền không cảm thấy kỳ quái sao?" Lữ Nho Luật nói, "Lỡ như bị nó phát hiện thì sẽ rất mất mặt."
"Ảnh sẽ không thấy......" Tần Thư bỗng nhiên rơi vào hư không, "đâu?"
Hắn nhớ mang máng, Tạ Lan Chi từng dùng điện thoại hắn chơi game. Lúc ấy, Tạ Lan Chi có thấy không? Nếu hắn thấy được, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Luôn miệng nói thích Từ Ninh, kết quả dùng ảnh một người đàn ông khác làm ảnh nền, đây mẹ nó chẳng phải là một hải vương sao.
Hải, hải vương?
Hải......?
Tần Thư yên lặng mà mở ngăn kéo, lấy ra bình oxy không còn bao nhiêu, đột nhiên hút một ngụm, ngã xuống bàn, đầu loảng xoảng loảng xoảng đụng phải cái bàn.
Lữ Nho Luật chưa thấy qua tình huống này, sợ tới mức ngũ quan mở lớn, "Tần Thư?! Em em em em em——"
Sở Thành vân đạm phong khinh: "Ngồi xuống, chuyện bình thường thôi. Nó thường như vậy, nghỉ một chút là được rồi."
Lữ Nho Luật trợn mắt chó ngốc: "Mẹ nó, vậy mà cũng được."
Trên bàn di động vang lên, Tần Thư nhìn thông báo, lại là một trận hít thở không thông. Hắn chạy đến ban công, tiếp điện thoại, mặt đã bắt đầu nóng lên, "Anh."
"Đến phòng ngủ?"
Thanh âmTạ Lan Chi vẫn thanh lãnh như ngày thường, lại đốt lên lửa trong lòng Tần Thư. "Tới rồi."
"Sao không báo cho anh."
"Đã quên."
Tạ Lan Chi tĩnh tĩnh, "Vậy lần sau vẫn là để anh đưa em về."
"Được......Ba mẹ anh về rồi sao?"
"về rồi."
Tần Thư cắn cắn môi, "Anh."
"Ừ?"
Tần Thư nhìn ánh đèn đối diện phòng ngủ, hỏi: "Anh thật sự thích hải vương sao?"
Tạ Lan Chi tựa hồ đang cười, "Thích."
Tần Thư cảm giác nhịp tim của mình sắp dừng đập, "À......"
"Còn có gì muốn hỏi sao?"
Tần Thư muốn nói lại thôi, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên hỏi cái gì, đành phải nói: "Không có."
"Đi ngủ sớm một chút đi."
"Ngủ ngon, ca ca."
"Ngủ ngon, hải vương."
Tần Thư bỗng nhiên mở to hai mắt.
Khi bị phỏng, hắn ở trước mặt người khác diễn trang bức vương, ở trước mặt Tạ Lan Chi lại khóc chít chít; Tạ Lan Chi tức giận, hắn tình nguyện không đi đu đường của "Thành Ninh", cũng phải đi dỗ hắn; biết Tạ Lan Chi thích hải vương, cái loại tâm tình đậu má càng nghĩ càng đậu má này; muốn hắn thấy mặt đẹp nhất của mình; muốn ngồi trong lòng ngực hắn, được hắn tay cầm tay chỉ cách làm dã vương; hắn có thể ở trước mặt nhãi con thoải mái hào phóng mà mặc quần lót đi tới đi lui, lại bởi vì bị Tạ Lan Chi thấy được thân thể mà ở trên giường vặn thành dòi.
Cũng hiểu rõ mặt đỏ và nhịp tim đập đếm không kịp,như nai con chạy loạn, đều là Tạ Lan Chi khiến hắn trở nên như vậy.
Hắn có thể sớm đã thích Tạ Lan Chi, hắn vẫn luôn cảm thấy hắn là một tên nhan khống, thực tế là, hắn chỉ thích mỗi mặt của Tạ Lan Chi mà thôi. Hiện tại hắn vẫn cứ thích mặt Tạ Lan Chi, lại không chỉ thích mỗi mặt.
Hết thảy của Tạ Lan Chi hắn đều thích.
Đây chắc là bắt đầu từ nhan sắc, động lòng với tài hoa, ở lại vì tính cách trong truyền thuyết.
Nhưng mà, vì cái gì hắn lại nhất định phải vào ngay lúc này, ở trước mặt Tạ Lan Chi nhận ra tâm ý của mình chứ! Này mẹ nó quả thực giống như Na Tra một mình đấu rồng lớn, không có một chút phòng bị, Tạ Lan Chi còn hỏi một câu chí mạng!
Trong lòng Tần Thư có bao nhiêu không bình tĩnh, bên ngoài liền có bấy nhiêu dại ra. Tạ Lan Chi không thúc giục hắn, cũng không nói cái gì nữa, hắn lẳng lặng nhìn hắn, chờ đợi đáp án.
Nên làm cái gì bây giờ, có cần làm một chuyện lớn mật hay không?
Không được, còn chưa phải thời điểm. Hắn cần thời gian tiêu hóa chuyện thích Tạ Lan Chi, hơn nữa Tạ Lan Chi là trai thẳng, còn mẹ nó yêu một hải vương, lúc này "Lớn mật" không phải là kế hay.
Tần Thư thu lại tâm thần, cho Tạ Lan Chi một đáp án vừa giả vừa thật: "Anh đoán xem. Dù sao cũng là một người rất đẹp."
Tạ Lan Chi chậm rãi nở nụ cười, "Anh đoán à......"
Chuông cửa kịp thời vang lên, gương mặt mẹ Tạ phóng đại trên màn hình theo dõi. Tạ Lan Chi tựa hồ có chút bất đắc dĩ, "mẹ anh đến."
Tần Thư khẩn trương nói: "Đù mé,vậy em phải làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ? Giữa trưa em gặp bà rồi mà."
" Cái đó không giống." Giữa trưa mẹ Tạ vẫn còn chỉ là mẹ của đàn anh, hiện tại đã thành mẹ của người hắn thích, hắn có thể bình tĩnh thì chính là quỷ.
Tạ Lan Chi nhìn thấy sau lưng mẹ Tạ còn một người, nói: "Ba anh cũng tới."
Tần Thư: "......" Cứu, cứu mạng!
Tạ Lan Chi mở cửa, "Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây."
Mẹ Tạ bên đổi giày bên nói: "Vừa vặn đi ngang qua thì ghé vào, tiện đưa hoa cho con. Hoa của cô dâu phải nuôi ở trong nhà mới có tác dụng thoát ế." Nàng ở trong phòng khách nhìn thấy Tần Thư đang co rúm thành một cục, cười nói: "Tình Thư cũng ở đây à."
Tần Thư lộ ra một nụ cười cứng đờ, "Chào dì, chào chú."
Ba Tạ thân hình cao lớn, diện mạo lạnh nhạt cấm dục, ánh mắt lạnh lùng, cho người ta cảm giác mười phần áp bách, mẹ Tạ đứng bên cạnh hắn có vẻ cực kỳ nhỏ xinh. Tạ Lan Chi đã hai mươi tuổi, cha mẹ hắn hẳn là qua 40 tuổi, nhưng đôi vợ chồng này trẻ tuổi đến kỳ cục, ba Tạ thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, mẹ Tạ nói là chị gái của Tạ Lan Chi cũng sẽ không có người nghi ngờ.
Tần Thư không nghĩ tới chính mình còn có thể nhìn thấy bá tổng và vợ nhỏ xinh của bá tổng ngoài đơi, cũng chỉ có bọn họ mới có thể sinh ra đứa con như Tạ Lan Chi.
Ba Tạ gật đầu nhẹ một cái, đáp lại lời chào của Tần Thư.
Thời gian của một nhà ba người nhà người ta, Tần Thư không thể lại quấy rầy. "Vậy chú, dì, con về trường học trước, quá muộn thì ký túc xá sẽ đóng cửa."
"Sao chúng ta vừa đến đã muốn đi rồi," Mẹ Tạ nói giỡn nói, "Có phải ba ba của Lan Chi quá đáng sợ, dọa con sợ hay không?"
Ba Tạ: "......"
Tần Thư cảm thấy chính mình đang cõng một cái nồi to, "con không có!" Hắn cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tạ Lan Chi, "Anh......"
"Mẹ," Tạ Lan Chi nói, "Mẹ đừng dọa ẻm."
Mẹ Tạ giơ tay đầu hàng, "Được được được, là mẹ sai. Ăn chút trái cây rồi đi,dì có mang theo dưa mật rất ngọt đó."
Tạ Lan Chi hỏi Tần Thư: "Ăn không?"
Đã hỏi như vậy, hắn có thể nói không sao. "...... Ăn."
Mẹ Tạ đi phòng bếp cắt trái cây, Tần Thư muốn giúp nàng, bị nàng đuổi ra, "Khách thì phải ra phòng khách ngồi chờ ăn. Lan Chi, lại đây giúp mẹ."
Trong phòng khách chỉ còn lại có hai người Tần Thư và ba Tạ. Tần Thư ngồi rất đoan đoan chính chính, giống học sinh tiểu học ngày đầu tiên đi học; ba Tạ ngồi nghiêm chỉnh ở cách đó không xa, mặt vô biểu tình, trầm mặc ít lời.
Tần Thư thu mình thụ động, tình cảnh này tuyệt đối có thể xếp vào top ba " cảnh giới nhân sinh" của hắn. Ba Tạ vừa nhìn là biết không phải người chủ động bắt chuyện, vậy hắn nên nói gì đây, duy trì trầm mặc cũng không phải biện pháp. Nhưng hắn có thể nói gì chứ!
Thảo ( một loại thực vật), Tạ Lan Chi và mẹ Tạ sao còn không trở lại, hắn sắp chịu không nổi nữa.
Tần Thư nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra một câu: "chú, chú ăn cơm chưa."
Ba Tạ: "rồi."
Tần Thư: "À, ăn rồi thì tốt."
Ba Tạ: "con và Lan Chi học cùng trường?"
Tần Thư cười nói: "dạ, còn cùng khoa, con nhỏ hơn ảnh một tuổi."
Ba Tạ: "Ừ."
Tần Thư: "......" Hắn bắt đầu tò mò ngày thường Tạ Lan Chi và ba hắn làm sao giao lưu.
Hai năm sau (?), Tạ Lan Chi và mẹ Tạ rốt cuộc bưng trái cây ra, Tần Thư cũng căng thẳng đến già hai tuổi. Có mẹ Tạ, không khí có một chút thay đổi. Nàng vì chăm sóc khách, phần lớn đề tài đều là thứ Tần Thư có thể hiểu, Tần Thư có thể dễ như trở bàn tay mà dung nhập hội thoại của một nhà ba người họ, mẹ Tạ ở trong lòng hắn đã là hiện thân của thiên sứ.
Ăn xong trái cây, Tần Thư cuối cùng có thể tạm biệt. Tạ Lan Chi nói: "anh tiễn em."
"Đừng, để dì quản lý kí túc nhìn thấy dì lại diss em —— ba mẹ anh còn ở đây mà."
Tạ Lan Chi không miễn cưỡng, "Tới phòng ngủ gửi tin WeChat cho anh."
"Ừ ừ."
Trước khi đi, Tần Thư nhìn hoa được mẹ Tạ đem đến vài lần. Tính sai rồi, hắn hẳn là nên giữ hoa lại, hắn cũng muốn yêu đương.
Tần Thư thể xác và tinh thần đều mệt. Hôm nay sự tình phát sinh thật sự quá nhiều, hắn say nửa ngày, tỉnh lại phát hiện mình đã có người mình thích, sau đó lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà gặp gia trưởng, về phòng ngủ còn bị Lữ Nho Luật thẩm vấn linh hồn.
"Tiểu Tình Thư, anh coi em như anh em, em vậy mà!" Lữ Nho Luật khấp huyết mà nói, trong mắt là thất vọng nồng đậm, " năm chữ' người không từ thủ đoạn' tặng cho em, không cần cảm tạ."
Tần Thư: "???"
"Em có phải nói cho anh Lan chuyện anh nói với em nó thích hải vương không?"
Tần Thư dùng chút thời gian lý giải Lữ Nho Luật nói, "Không có mà."
"Hả? Nhưng chính nó nói......"
Lữ Nho Luật trực tiếp đưa lịch sử trò chuyện của hắn và Tạ Lan Chi cho Tần Thư xem, Tần Thư xem xong cũng ngốc, "Em thật sự chưa nói mà...... Từ từ, chẳng lẽ là em uống say rồi nói ra?"
"Em nhìn đi, em còn nói không phải em." Lữ Nho Luật ai oán nói, "Xong rồi, anh Lan giận rồi, anh sắp bị nó biếm vào lãnh cung."
Tần Thư không để ý đến hắn, cẩn thận đánh giá từng câu Tạ Lan Chi nói.
Sao Tạ Lan Chi lại hỏi Lữ Nho Luật hắn có phản ứng gì, còn câu cuối cùng kia "Không đổi", Tạ Lan Chi thích hải vương kia đến vậy?!
Thảo Thảo Thảo Thảo Thảo, một đám thực vật.
Tần Thư tức đến muốn đánh nhãi con, Lữ Nho Luật còn ong ong ong bên tai: "Đây hết thảy đều là vì em, em muốn chịu trách nhiệm thế nào!"
Tần Thư dùng di động của Lữ Nho Luật coi kĩ, tự lẩm bẩm, tính toán nghiên cứu một phen. "Anh muốn em phụ trách như thế nào?"
Lữ Nho Luật miễn miễn cưỡng cưỡng mà nói: "Đưa nick của em cho anh sài hai ngày đi." Nick Vương Giả full anh hùng full skin của Tần Thư, hắn thèm đã lâu.
Tần Thư trực tiếp mở khóa điện thoại đưa hắn, "Cầm đi cầm đi."
Lữ Nho Luật một giây đổi sắc mặt, "Tần Thư, em vĩnh viễn là anh em của anh!"
Tần Thư nghĩ về Tạ Lan Chi, bốn phía đột nhiên yên tĩnh cũng không phát hiện.
Sở Thành ôm một đống chuyển phát nhanh trở về, nhìn thấy Tần Thư và Lữ Nho Luật một ngồi một đứng, đều đang ngẩn người, hỏi: "Tao xuyên đến dị giới rồi sao."
Lữ Nho Luật hồi thần, ánh mắt phức tạp: "Tần Thư à, em thích anh Lan sao?"
Chuyển phát nhanh trên tay Sở Thành bang một tiếng rơi xuống đất, "Hả?"
Tần Thư khiếp sợ đến mơ hồ, "Cái —— cái gì?"
Hắn một giờ trước mới biết được tâm ý mình, Lữ Nho Luật ở trong đầu hắn sao, làm sao mà biết được?!
Lữ Nho Luật giơ lên di động của Tần Thư, chỉ vào ảnh Tạ Lan Chi hỏi: "Nếu không sao em để ảnh nền là hình Tạ Lan Chi?"
Thiên ngôn vạn ngữ, hội tụ thành một câu "Mịe nó".
Hắn mỗi ngày đã quen với ảnh của Tạ Lan Chi, căn bản đã quên còn có chuyện này!
Sở Thành thực bình tĩnh, "Chuyện này thì có cái gì, anh Lan lớn lên đẹp, rất nhiều người dùng ảnh của ảnh làm hình nền mà."
Tần Thư điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, không sai, chính là như vậy! Em yêu cái đẹp thì làm sao?!"
Lữ Nho Luật: "Những người đó đều là nữ sinh."
Tần Thư: "Nữ sinh thích trai đẹp, nam sinh thì không thể thích trai đẹp? Anh đang kỳ thị giới tính!"
"Nhưng anh Lan thân thuộc với em như vậy, em dùng ảnh nó làm hình nền không cảm thấy kỳ quái sao?" Lữ Nho Luật nói, "Lỡ như bị nó phát hiện thì sẽ rất mất mặt."
"Ảnh sẽ không thấy......" Tần Thư bỗng nhiên rơi vào hư không, "đâu?"
Hắn nhớ mang máng, Tạ Lan Chi từng dùng điện thoại hắn chơi game. Lúc ấy, Tạ Lan Chi có thấy không? Nếu hắn thấy được, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Luôn miệng nói thích Từ Ninh, kết quả dùng ảnh một người đàn ông khác làm ảnh nền, đây mẹ nó chẳng phải là một hải vương sao.
Hải, hải vương?
Hải......?
Tần Thư yên lặng mà mở ngăn kéo, lấy ra bình oxy không còn bao nhiêu, đột nhiên hút một ngụm, ngã xuống bàn, đầu loảng xoảng loảng xoảng đụng phải cái bàn.
Lữ Nho Luật chưa thấy qua tình huống này, sợ tới mức ngũ quan mở lớn, "Tần Thư?! Em em em em em——"
Sở Thành vân đạm phong khinh: "Ngồi xuống, chuyện bình thường thôi. Nó thường như vậy, nghỉ một chút là được rồi."
Lữ Nho Luật trợn mắt chó ngốc: "Mẹ nó, vậy mà cũng được."
Trên bàn di động vang lên, Tần Thư nhìn thông báo, lại là một trận hít thở không thông. Hắn chạy đến ban công, tiếp điện thoại, mặt đã bắt đầu nóng lên, "Anh."
"Đến phòng ngủ?"
Thanh âmTạ Lan Chi vẫn thanh lãnh như ngày thường, lại đốt lên lửa trong lòng Tần Thư. "Tới rồi."
"Sao không báo cho anh."
"Đã quên."
Tạ Lan Chi tĩnh tĩnh, "Vậy lần sau vẫn là để anh đưa em về."
"Được......Ba mẹ anh về rồi sao?"
"về rồi."
Tần Thư cắn cắn môi, "Anh."
"Ừ?"
Tần Thư nhìn ánh đèn đối diện phòng ngủ, hỏi: "Anh thật sự thích hải vương sao?"
Tạ Lan Chi tựa hồ đang cười, "Thích."
Tần Thư cảm giác nhịp tim của mình sắp dừng đập, "À......"
"Còn có gì muốn hỏi sao?"
Tần Thư muốn nói lại thôi, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên hỏi cái gì, đành phải nói: "Không có."
"Đi ngủ sớm một chút đi."
"Ngủ ngon, ca ca."
"Ngủ ngon, hải vương."
Tần Thư bỗng nhiên mở to hai mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất