Chương 24
Hạ Tri Thư là một người rất ấm áp, cậu sẽ không từ chối ai, dù có mất tự nhiên vẫn không nói gì.
Bữa tối Ngải Tử Du nấu canh và làm hai món xào thanh đạm. Khẩu vị của Hạ Tri Thư không tốt lắm, Ngải Tử Du rất săn sóc bưng nửa bát cơm cậu đang miễn cưỡng ăn đi, múc lưng bát canh cá chép đưa tới: “Ăn miếng cá húp ngụm canh đi, đợi lát nữa còn phải uống thuốc.”
Anh làm mọi chuyện cách tự nhiên như vậy khiến Hạ Tri Thư ngẩn người, tâm tình bỗng nhiên rất phức tạp, rối rắm không biết sao. Nhưng có vẻ Ngải Tử Du không nghĩ làm vậy có bao nhiêu ám muội, thậm chí còn đổ nửa bát cơm thừa của cậu vào trong bát của mình, chan một tầng cà chua trứng gà, ăn vài miếng hết sạch.
Hạ Tri Thư cạn lời, đúng là Ngải Tử Du không lưu ý, ăn cơm xong hát nghêu ngao đi cho Nhị Cẩu ăn cơm.
Hạ Tri Thư vừa dọn bát vừa cụp mắt thất thần. Cậu biết không nên lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu muốn nói một bác sĩ lại có mưu đồ với một con ma ốm không tiền không sắc như mình, đến cậu cũng không tin nổi. Làm gì có ai đối xử tốt với người khác mà không có lý do gì chứ? Cậu đã chịu thiệt thòi từ chỗ Tưởng Văn Húc nhiều rồi, cả người đều bị người ấy mưu tính, ban đầu hạnh phúc bao nhiêu thì giờ thống khổ bấy nhiêu, đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Cậu không nghĩ ra cái gì nên cũng không muốn nghĩ nữa cho đơn giản. Lúc Ngải Tử Du cho chó ăn xong đi ra thì Hạ Tri Thư đã rửa bát xong, đang cầm khăn định lau bồn rửa bằng đá hoa.
“Tôi mời cậu đến nhà làm khách mà cậu làm hết thế này, vậy là đang cố ý để tôi khó chịu sao?” Ngải Tử Du vội vàng nắm tay Hạ Tri Thư ra khỏi nước lạnh: “Nước lạnh lắm đấy.”
Anh cầm khăn cẩn thận tỉ mỉ lau hầu như đến từng ngón tay cho Hạ Tri Thư. Tay của cậu vừa trắng vừa gầy, mạch máu xanh lồi lên từng sợi, không thể nói là ưa nhìn, nhưng lạ lùng thay Ngải Tử Du vừa nghĩ đến đôi tay này cầm chặt lấy lông hồ ly trên cổ áo khoác, ôn hoà tịch mịch, trên người liền bốc lên ngọn lửa. Anh vẫn luôn cấm dục tự kiềm chế, không ngờ cũng có một ngày chỉ cần nắm tay của một người đã ý dâm nhiều đến thế.
Anh thất thần hơi lâu, lúc Hạ Tri Thư rút tay về mới đột nhiên tỉnh táo lại, không khỏi có chút lúng túng.
“Đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút đi, ban ngày cậu mới khỏi sốt, trên người vẫn đang mệt mỏi.” Ngải Tử Du ném khăn lau qua một bên: “Những việc này cứ để tôi làm là được rồi.”
Hạ Tri Thư bị đẩy vào buồng tắm, trong tay được nhét vào một cái áo tắm màu xám khói mềm mại và một chiếc khăn lông to. Hạ Tri Thư nở nụ cười, nói cảm ơn.
Nhà này có hai phòng tắm, Hạ Tri Thư tắm xong rồi mà Ngải Tử Du vẫn chưa xong. Cậu vừa uống thuốc mới, không kháng thuốc được nhiều, nghĩ càng lắm thì đầu óc càng mơ hồ, thực sự chịu không nổi nữa bèn thiếp đi trên giường.
Ngải Tử Du tắm nước lạnh mấy lần trong phòng mới dám đi ra. Lúc tuổi phản nghịch anh chơi bời ở bên ngoài, dùng tiền chọn người đẹp vóc dáng tốt, loại yêu nghiệt nào cũng chán rồi, Không ngờ mình lại dễ dàng vấp ngã vì một cái hố như thế này.
Lúc anh ra khỏi phòng tắm Hạ Tri Thư đã ngủ thiếp đi. Hơn nửa khuôn mặt cậu vùi vào trong cái gối hoa màu lam nhạt. Cái áo tắm kia là của anh, Hạ Tri Thư mặc rộng hơn một vòng, hở một khoảng vai, da dẻ trắng nõn như tuyết, nhưng mà cũng quá gầy.
Chỉ cần vừa nghĩ đến việc người này bị một kẻ khác nắm giữ, ngoan ngoãn để lộ cần cổ thon dài mặc người ký hiệu, lòng Ngải Tử Du không kìm được sự nóng nảy.
Ngải Tử Du tắt đèn nằm bên cạnh Hạ Tri Thư. Một bác sĩ động lòng với bệnh nhân đã sai mười phần rồi, nhưng anh không thèm để ý. Cái mà anh lo lắng chính là thân thể của Hạ Tri Thư, anh càng rõ ràng hơn so với bất kì ai khác, nếu như không tìm được tuỷ xương thích hợp, Hạ Tri Thư sẽ không sống nổi đến sang năm.
Hạ Tri Thư ngủ đến nửa đêm bắt đầu không thoải mái, cậu như bị gì đó gắt gao ôm chặt lấy, giống như dựa vào một lò sưởi lớn, nóng đến mức thái dương cậu ướt nhẹp, giãy không ra nổi. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê cậu đẩy một cái, chạm phải lồng ngực rắn chắc của đàn ông.
” Tưởng Văn Húc… Anh đừng ôm em chặt vậy…”
Ngải Tử Du vốn định nếu bị phát hiện sẽ giả vờ ngủ, bỗng tỉnh táo lại trong nháy mắt… Đây là lần thứ hai anh nghe được cái tên này từ miệng Hạ Tri Thư, trong lòng rất không thoải mái. Nhất là bây giờ, người đang trong ngực mình, nằm trên giường mình, còn mình thì đến cái quyền ôm ấp cũng là mượn ánh sáng của người khác mới có được.
Bữa tối Ngải Tử Du nấu canh và làm hai món xào thanh đạm. Khẩu vị của Hạ Tri Thư không tốt lắm, Ngải Tử Du rất săn sóc bưng nửa bát cơm cậu đang miễn cưỡng ăn đi, múc lưng bát canh cá chép đưa tới: “Ăn miếng cá húp ngụm canh đi, đợi lát nữa còn phải uống thuốc.”
Anh làm mọi chuyện cách tự nhiên như vậy khiến Hạ Tri Thư ngẩn người, tâm tình bỗng nhiên rất phức tạp, rối rắm không biết sao. Nhưng có vẻ Ngải Tử Du không nghĩ làm vậy có bao nhiêu ám muội, thậm chí còn đổ nửa bát cơm thừa của cậu vào trong bát của mình, chan một tầng cà chua trứng gà, ăn vài miếng hết sạch.
Hạ Tri Thư cạn lời, đúng là Ngải Tử Du không lưu ý, ăn cơm xong hát nghêu ngao đi cho Nhị Cẩu ăn cơm.
Hạ Tri Thư vừa dọn bát vừa cụp mắt thất thần. Cậu biết không nên lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu muốn nói một bác sĩ lại có mưu đồ với một con ma ốm không tiền không sắc như mình, đến cậu cũng không tin nổi. Làm gì có ai đối xử tốt với người khác mà không có lý do gì chứ? Cậu đã chịu thiệt thòi từ chỗ Tưởng Văn Húc nhiều rồi, cả người đều bị người ấy mưu tính, ban đầu hạnh phúc bao nhiêu thì giờ thống khổ bấy nhiêu, đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Cậu không nghĩ ra cái gì nên cũng không muốn nghĩ nữa cho đơn giản. Lúc Ngải Tử Du cho chó ăn xong đi ra thì Hạ Tri Thư đã rửa bát xong, đang cầm khăn định lau bồn rửa bằng đá hoa.
“Tôi mời cậu đến nhà làm khách mà cậu làm hết thế này, vậy là đang cố ý để tôi khó chịu sao?” Ngải Tử Du vội vàng nắm tay Hạ Tri Thư ra khỏi nước lạnh: “Nước lạnh lắm đấy.”
Anh cầm khăn cẩn thận tỉ mỉ lau hầu như đến từng ngón tay cho Hạ Tri Thư. Tay của cậu vừa trắng vừa gầy, mạch máu xanh lồi lên từng sợi, không thể nói là ưa nhìn, nhưng lạ lùng thay Ngải Tử Du vừa nghĩ đến đôi tay này cầm chặt lấy lông hồ ly trên cổ áo khoác, ôn hoà tịch mịch, trên người liền bốc lên ngọn lửa. Anh vẫn luôn cấm dục tự kiềm chế, không ngờ cũng có một ngày chỉ cần nắm tay của một người đã ý dâm nhiều đến thế.
Anh thất thần hơi lâu, lúc Hạ Tri Thư rút tay về mới đột nhiên tỉnh táo lại, không khỏi có chút lúng túng.
“Đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút đi, ban ngày cậu mới khỏi sốt, trên người vẫn đang mệt mỏi.” Ngải Tử Du ném khăn lau qua một bên: “Những việc này cứ để tôi làm là được rồi.”
Hạ Tri Thư bị đẩy vào buồng tắm, trong tay được nhét vào một cái áo tắm màu xám khói mềm mại và một chiếc khăn lông to. Hạ Tri Thư nở nụ cười, nói cảm ơn.
Nhà này có hai phòng tắm, Hạ Tri Thư tắm xong rồi mà Ngải Tử Du vẫn chưa xong. Cậu vừa uống thuốc mới, không kháng thuốc được nhiều, nghĩ càng lắm thì đầu óc càng mơ hồ, thực sự chịu không nổi nữa bèn thiếp đi trên giường.
Ngải Tử Du tắm nước lạnh mấy lần trong phòng mới dám đi ra. Lúc tuổi phản nghịch anh chơi bời ở bên ngoài, dùng tiền chọn người đẹp vóc dáng tốt, loại yêu nghiệt nào cũng chán rồi, Không ngờ mình lại dễ dàng vấp ngã vì một cái hố như thế này.
Lúc anh ra khỏi phòng tắm Hạ Tri Thư đã ngủ thiếp đi. Hơn nửa khuôn mặt cậu vùi vào trong cái gối hoa màu lam nhạt. Cái áo tắm kia là của anh, Hạ Tri Thư mặc rộng hơn một vòng, hở một khoảng vai, da dẻ trắng nõn như tuyết, nhưng mà cũng quá gầy.
Chỉ cần vừa nghĩ đến việc người này bị một kẻ khác nắm giữ, ngoan ngoãn để lộ cần cổ thon dài mặc người ký hiệu, lòng Ngải Tử Du không kìm được sự nóng nảy.
Ngải Tử Du tắt đèn nằm bên cạnh Hạ Tri Thư. Một bác sĩ động lòng với bệnh nhân đã sai mười phần rồi, nhưng anh không thèm để ý. Cái mà anh lo lắng chính là thân thể của Hạ Tri Thư, anh càng rõ ràng hơn so với bất kì ai khác, nếu như không tìm được tuỷ xương thích hợp, Hạ Tri Thư sẽ không sống nổi đến sang năm.
Hạ Tri Thư ngủ đến nửa đêm bắt đầu không thoải mái, cậu như bị gì đó gắt gao ôm chặt lấy, giống như dựa vào một lò sưởi lớn, nóng đến mức thái dương cậu ướt nhẹp, giãy không ra nổi. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê cậu đẩy một cái, chạm phải lồng ngực rắn chắc của đàn ông.
” Tưởng Văn Húc… Anh đừng ôm em chặt vậy…”
Ngải Tử Du vốn định nếu bị phát hiện sẽ giả vờ ngủ, bỗng tỉnh táo lại trong nháy mắt… Đây là lần thứ hai anh nghe được cái tên này từ miệng Hạ Tri Thư, trong lòng rất không thoải mái. Nhất là bây giờ, người đang trong ngực mình, nằm trên giường mình, còn mình thì đến cái quyền ôm ấp cũng là mượn ánh sáng của người khác mới có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất