Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần
Chương 22: Yêu thú tấn công
Châu Thanh đẩy Thiên Tử Dật đến quảng trường trung tâm thành phố, tại đó có hơn trăm chiếc phi hành khí, tất cả người dân đều đứng xếp hàng theo sự chỉ huy của quân đội tiến vào từng chiếc phi hành khí.
Đoạn phim kia không chỉ chiếu ở bến xe, mà được công bố khắp thành phố. Bây giờ quảng trường náo thành một đoàn, người chen lấn muốn lên phi hành khí dẫm đạp nhau. Nếu không có quân đội trấn an sợ là yêu thú còn chưa tới mà đã có thương vong.
Bởi vì đám người Châu Thanh là người ngoài cho nên phải xếp hàng cuối cùng, ưu tiên cho người dân thành phố trước.
Có người cảm thấy điều này thật quá đáng, yêu thú sắp ập tới, lại phải đợi cho người dân lên trước. Người dân trong thành phố D rất đông, đợi đến lúc người dân lên hết không phải cũng là lúc tới giờ yêu thú ập tới sao?
Một số người nghĩ như vậy liền muốn chen lấn phản khán nhưng tất cả đều bị quân đội thành phố D cản lại, nếu ai làm trái luật họ sẽ bắn xử tại chỗ. Không còn cách nào khác bọn họ đành phải nhìn người dân lên phi hành khí, từng chiếc bay lên rồi biến mất trong không trung, lòng bọn họ càng thêm khẩn trương, chỉ sợ không đủ phi hành khí.
Châu Thanh nhìn mười chiếc phi hành khí trước mặt, cuối cùng cũng tới lượt mình không khỏi thở phào.
Đúng lúc này đột nhiên phía sau vang lên một tiếng nổ mạnh, đất cát mù mịt. Đột nhiên gần chân Châu Thanh xuất hiện một bóng người mặc quân trang từ vụ nổ rơi xuống, cả người hắn đều là máu, hắn nói một câu: "Yêu thú tới rồi." Sau đó liền tắt thở.
Ngay sau đó hàng loạt tiếng nổ vang lên khắp thành phố. Bức tường trăm mét bị những con yêu thú dễ dàng phá vỡ. Bức tường này là kết giới có thể chống lại yêu thú cấp 5, hiển nhiên nếu có thể phá vỡ kết giới thì chắc chắn có yêu thú cấp 5 hoặc hơn thế ở đây.
Mọi người hốt hoảng chạy về phía những phi hành khí, cũng không quan tâm luật gì đó của quân đội, mọi người xô đẩy nhau, đạp lên nhau, tiếng la hét, tiếng gãy xương ghê rợn, máu chảy khắp nơi, ngay cả quân đội cũng không áp chế được.
Quả nhiên, yêu thú chưa tới, thương vong đã có.
Châu Thanh nhìn cảnh này, cúi xuống nhìn Thiên Tử Dật, hiển nhiên với chiếc xe lăn này cậu không thể chen vào được, đang lúc suy nghĩ nên làm gì thì đột nhiên một hỏa cầu bắn thẳng về phía mười chiếc phi hành khí. Một tiếng nổ mạnh vang lên hất bay mọi người đi, những người ở gần đó bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt tại chỗ.
Châu Thanh bị hất bay đập vào tường nhà của một căn nhà gần đó, tiếng xương gãy giòn vang, cậu rên lên một tiếng đau đớn, cầm lấy bình thuốc uống một ngụm, ngay lập tức cảm giác đau đớn sau lưng giảm dần rồi biến mất.
Châu Thanh đứng lên nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Thiên Tử Dật, chỉ thấy chiếc xe lăn gần đó, còn người thì không thấy đâu.
"Tử Dật, Tử Dật, anh ở đâu?" Châu Thanh sốt ruột vừa chạy nhìn khắp nơi vừa kêu.
Xung quanh đều là người bị thương, cũng có xác người bị đốt cháy, Châu Thanh khẩn trương, bước chân nhanh hơn, cậu sợ Thiên Tử Dật gặp chuyện không hay.
Hiện tại Thiên Tử Dật chỉ là người bình thường, sức chịu đựng không mạnh, đối với cú văng lúc nãy của Châu Thanh nếu đổi lại thành người bình thường đã sớm mất mạng.
"Chỗ này." Châu Thanh nghe thấy tiếng Thiên Tử Dật, cậu tìm kiếm khắp nơi, lại thấy hắn đang ngồi dựa vào cánh cửa một nhà dân, cả người đều chi chít vết thương lớn nhỏ, vết thương nặng nhất là ở trên đầu, máu từ đầu chảy xuống thấm đỏ áo sơ mi trắng của hắn một mảng lớn.
Châu Thanh nhanh chân chạy lại, lấy nước thuốc ra đúc cho hắn, ngay sau đó các vết thương đều lành lại. Châu Thanh lấy khăn ra lau vết máu trên mặt Thiên Tử Dật, lúc này Thiên Tử Dật chỉ đeo khẩu trang, mắt kính đã không biết rơi vỡ ở nơi nào rồi.
"Anh có sao không? Đi được không?" Châu Thanh lo lắng nhìn Thiên Tử Dật. Mấy ngày qua chân của Thiên Tử Dật đã tốt lên không ít, đã có thể đi lại chậm chạp và chạy nhảy bước nhỏ.
"Có thể." Nhờ có nước thuốc, cơ thể hắn đã hồi phục hoàn toàn. Thiên Tử Dật chán ghét cơ thể mình, đúng là cơ thể người bình thường, chỉ như vậy cũng suýt chết, nếu không phải có nước thuốc của Châu Thanh sợ là hắn đã sớm chết.
Châu Thanh đỡ Thiên Tử Dật dậy chuẩn bị tìm một chỗ núp, đột nhiên một người chạy tới phía hai người la hét: "Cứu! Cứu tôi với!"
Phía sau hắn là một con yêu thú cấp 4 sơ cấp hình dạng của nửa sư tử nửa cá sấu. Nó vung móng vuốt qua liền hất bay người kia mấy mét, người nọ trừng trắng mắt chết ngay tại chỗ.
Người dân đều là những người có thiên phú kém, thông thường những người sở hữu thiên phú F, D và C đều không thể gia nhập quân đội. Bởi vì tốc độ tu luyện chậm, sức chịu đựng lại kém cho nên chỉ có thể làm những ngành nghề khác.
Con yêu thú kia gặm người nọ, tiếng nhai thịt, tiếng xương vỡ truyền đến khiến Châu Thanh lạnh sống lưng. Cậu không nói gì liền dìu Thiên Tử Dật nhanh chóng rời khỏi đây. Yêu thú cấp 4, với trình độ hiện tại của bản thân sợ là không tiếp nổi ba chiêu của nó cậu liền đi đời nhà ma.
Những người khác thấy vậy cũng sợ hãi bỏ chạy, nào còn quan tâm đến vết thương, cho dù nó có đau đớn thế nào bọn họ cũng mặc kệ.
Châu Thanh chạy một đoạn thì thấy chiếc xe lăn của Thiên Tử Dật, xe tuy bị hư hỏng, nhưng bánh xe vẫn còn tốt, cậu đặt Thiên Tử Dật lên xe sau đó dồn hết sức lực chạy.
Khắp nơi liên tục vang lên tiếng nổ và tiếng người cầu cứu, người bị thương và xác người khắp nơi, người dân có, quân nhân cũng có. Chỉ đưa mắt liếc nhìn đều thấy yêu thú khắp nơi, mười chiếc phi hành khí đã nổ toang lúc này mọi người tuyệt vọng chạy trốn. Bọn họ chỉ biết chạy trốn yêu thú đuổi theo mình, nhưng chạy về đâu thì bọn họ lại không biết.
Thiên Tử Dật từ trong nhẫn không gian đưa cho Châu Thanh một thanh kiếm, cậu cũng không nói gì liền cầm lấy, hiện tại cậu không có cái gì để tự vệ, có thanh kiếm này rồi cũng đỡ hơn phần nào.
Đúng lúc này toà nhà trước mặt đột nhiên sụp đổ, chặn đường Châu Thanh và mọi người, lại nhìn hai bên không còn đường, phía sau thì lại con yêu thú cấp 4 đang đuổi tới. Mọi người tuyệt vọng, thế là xong.
Mấy đứa trẻ ôm mẹ, hoặc ba nó khóc, những người kia cũng chỉ biết ôm con mình vào lòng, nhỏ giọng an ủi, vừa an ủi vừa khóc xin lỗi. Còn có những người cặp đôi già ôm nhau chờ cái chết. Cũng có tiếng chửi mắng của những người khác, bọn họ chỉ là những người thiên phú thấp, cấp bậc cao nhất trong đám người này có lẽ là Châu Thanh, đối với tình huống thế này bọn họ tuyệt vọng rồi, nhưng cũng thật không cam lòng mà chết ở chỗ này.
Châu Thanh nắm chặt thanh kiếm trong tay, lại nhìn con yêu thú cấp 4 đã sắp đuổi tới, chỉ còn cách liều thôi.
Đột nhiên một bàn tay to lớn nắm lấy tay Châu Thanh, cậu cúi đầu thì thấy Thiên Tử Dật đang nhìn mình, giọng nói hắn rất bình tĩnh: "Đừng làm bừa, cậu sẽ chết đấy."
"Hiện tại cũng sắp chết rồi." Không liều không được, thà là đánh một trận rồi chết, còn hơn không làm gì ngồi chờ chết.
"Chút nữa anh tranh thủ lúc tôi đối đầu với con yêu thú thì chạy đi." Châu Thanh nói với Thiên Tử Dật, mắt thấy chỉ cách mấy mét nữa là con yêu thú đã đuổi tới, cậu giựt tay ra, nhưng Thiên Tử Dật lại nắm quá chặt. Châu Thanh khẩn trương nhìn Thiên Tử Dật: "Anh buông ra, không còn thời gian nữa đâu."
Thiên Tử Dật mặc kệ Châu Thanh, hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra một quả cầu đen, bên trên chỉ có một nút, hắn ấn nút trên quả cầu rồi ném về phía đống đá sụp đổ, ánh sáng bao bọc đống đá sụp đỗ, một tiếng nổ nhỏ vang lên, đống đá sụp đổ vỡ vụn, trước mắt hiện lên một ngọn núi nhỏ đá vụn, chỉ cần trèo qua là được.
Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ, mắt thấy đã có đường đi, mọi người nhanh chóng trèo lên bỏ chạy.
Châu Thanh há miệng muốn hỏi vừa rồi Thiên Tử Dật đã làm gì nhưng nghe thấy tiếng con yêu thú, Châu Thanh không còn cách nào là nuốt câu hỏi vào, cậu cất xe lăn vào không gian sau đó nhanh chóng cùng Thiên Tử Dật trèo qua đống đá vụn.
Đoạn phim kia không chỉ chiếu ở bến xe, mà được công bố khắp thành phố. Bây giờ quảng trường náo thành một đoàn, người chen lấn muốn lên phi hành khí dẫm đạp nhau. Nếu không có quân đội trấn an sợ là yêu thú còn chưa tới mà đã có thương vong.
Bởi vì đám người Châu Thanh là người ngoài cho nên phải xếp hàng cuối cùng, ưu tiên cho người dân thành phố trước.
Có người cảm thấy điều này thật quá đáng, yêu thú sắp ập tới, lại phải đợi cho người dân lên trước. Người dân trong thành phố D rất đông, đợi đến lúc người dân lên hết không phải cũng là lúc tới giờ yêu thú ập tới sao?
Một số người nghĩ như vậy liền muốn chen lấn phản khán nhưng tất cả đều bị quân đội thành phố D cản lại, nếu ai làm trái luật họ sẽ bắn xử tại chỗ. Không còn cách nào khác bọn họ đành phải nhìn người dân lên phi hành khí, từng chiếc bay lên rồi biến mất trong không trung, lòng bọn họ càng thêm khẩn trương, chỉ sợ không đủ phi hành khí.
Châu Thanh nhìn mười chiếc phi hành khí trước mặt, cuối cùng cũng tới lượt mình không khỏi thở phào.
Đúng lúc này đột nhiên phía sau vang lên một tiếng nổ mạnh, đất cát mù mịt. Đột nhiên gần chân Châu Thanh xuất hiện một bóng người mặc quân trang từ vụ nổ rơi xuống, cả người hắn đều là máu, hắn nói một câu: "Yêu thú tới rồi." Sau đó liền tắt thở.
Ngay sau đó hàng loạt tiếng nổ vang lên khắp thành phố. Bức tường trăm mét bị những con yêu thú dễ dàng phá vỡ. Bức tường này là kết giới có thể chống lại yêu thú cấp 5, hiển nhiên nếu có thể phá vỡ kết giới thì chắc chắn có yêu thú cấp 5 hoặc hơn thế ở đây.
Mọi người hốt hoảng chạy về phía những phi hành khí, cũng không quan tâm luật gì đó của quân đội, mọi người xô đẩy nhau, đạp lên nhau, tiếng la hét, tiếng gãy xương ghê rợn, máu chảy khắp nơi, ngay cả quân đội cũng không áp chế được.
Quả nhiên, yêu thú chưa tới, thương vong đã có.
Châu Thanh nhìn cảnh này, cúi xuống nhìn Thiên Tử Dật, hiển nhiên với chiếc xe lăn này cậu không thể chen vào được, đang lúc suy nghĩ nên làm gì thì đột nhiên một hỏa cầu bắn thẳng về phía mười chiếc phi hành khí. Một tiếng nổ mạnh vang lên hất bay mọi người đi, những người ở gần đó bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt tại chỗ.
Châu Thanh bị hất bay đập vào tường nhà của một căn nhà gần đó, tiếng xương gãy giòn vang, cậu rên lên một tiếng đau đớn, cầm lấy bình thuốc uống một ngụm, ngay lập tức cảm giác đau đớn sau lưng giảm dần rồi biến mất.
Châu Thanh đứng lên nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Thiên Tử Dật, chỉ thấy chiếc xe lăn gần đó, còn người thì không thấy đâu.
"Tử Dật, Tử Dật, anh ở đâu?" Châu Thanh sốt ruột vừa chạy nhìn khắp nơi vừa kêu.
Xung quanh đều là người bị thương, cũng có xác người bị đốt cháy, Châu Thanh khẩn trương, bước chân nhanh hơn, cậu sợ Thiên Tử Dật gặp chuyện không hay.
Hiện tại Thiên Tử Dật chỉ là người bình thường, sức chịu đựng không mạnh, đối với cú văng lúc nãy của Châu Thanh nếu đổi lại thành người bình thường đã sớm mất mạng.
"Chỗ này." Châu Thanh nghe thấy tiếng Thiên Tử Dật, cậu tìm kiếm khắp nơi, lại thấy hắn đang ngồi dựa vào cánh cửa một nhà dân, cả người đều chi chít vết thương lớn nhỏ, vết thương nặng nhất là ở trên đầu, máu từ đầu chảy xuống thấm đỏ áo sơ mi trắng của hắn một mảng lớn.
Châu Thanh nhanh chân chạy lại, lấy nước thuốc ra đúc cho hắn, ngay sau đó các vết thương đều lành lại. Châu Thanh lấy khăn ra lau vết máu trên mặt Thiên Tử Dật, lúc này Thiên Tử Dật chỉ đeo khẩu trang, mắt kính đã không biết rơi vỡ ở nơi nào rồi.
"Anh có sao không? Đi được không?" Châu Thanh lo lắng nhìn Thiên Tử Dật. Mấy ngày qua chân của Thiên Tử Dật đã tốt lên không ít, đã có thể đi lại chậm chạp và chạy nhảy bước nhỏ.
"Có thể." Nhờ có nước thuốc, cơ thể hắn đã hồi phục hoàn toàn. Thiên Tử Dật chán ghét cơ thể mình, đúng là cơ thể người bình thường, chỉ như vậy cũng suýt chết, nếu không phải có nước thuốc của Châu Thanh sợ là hắn đã sớm chết.
Châu Thanh đỡ Thiên Tử Dật dậy chuẩn bị tìm một chỗ núp, đột nhiên một người chạy tới phía hai người la hét: "Cứu! Cứu tôi với!"
Phía sau hắn là một con yêu thú cấp 4 sơ cấp hình dạng của nửa sư tử nửa cá sấu. Nó vung móng vuốt qua liền hất bay người kia mấy mét, người nọ trừng trắng mắt chết ngay tại chỗ.
Người dân đều là những người có thiên phú kém, thông thường những người sở hữu thiên phú F, D và C đều không thể gia nhập quân đội. Bởi vì tốc độ tu luyện chậm, sức chịu đựng lại kém cho nên chỉ có thể làm những ngành nghề khác.
Con yêu thú kia gặm người nọ, tiếng nhai thịt, tiếng xương vỡ truyền đến khiến Châu Thanh lạnh sống lưng. Cậu không nói gì liền dìu Thiên Tử Dật nhanh chóng rời khỏi đây. Yêu thú cấp 4, với trình độ hiện tại của bản thân sợ là không tiếp nổi ba chiêu của nó cậu liền đi đời nhà ma.
Những người khác thấy vậy cũng sợ hãi bỏ chạy, nào còn quan tâm đến vết thương, cho dù nó có đau đớn thế nào bọn họ cũng mặc kệ.
Châu Thanh chạy một đoạn thì thấy chiếc xe lăn của Thiên Tử Dật, xe tuy bị hư hỏng, nhưng bánh xe vẫn còn tốt, cậu đặt Thiên Tử Dật lên xe sau đó dồn hết sức lực chạy.
Khắp nơi liên tục vang lên tiếng nổ và tiếng người cầu cứu, người bị thương và xác người khắp nơi, người dân có, quân nhân cũng có. Chỉ đưa mắt liếc nhìn đều thấy yêu thú khắp nơi, mười chiếc phi hành khí đã nổ toang lúc này mọi người tuyệt vọng chạy trốn. Bọn họ chỉ biết chạy trốn yêu thú đuổi theo mình, nhưng chạy về đâu thì bọn họ lại không biết.
Thiên Tử Dật từ trong nhẫn không gian đưa cho Châu Thanh một thanh kiếm, cậu cũng không nói gì liền cầm lấy, hiện tại cậu không có cái gì để tự vệ, có thanh kiếm này rồi cũng đỡ hơn phần nào.
Đúng lúc này toà nhà trước mặt đột nhiên sụp đổ, chặn đường Châu Thanh và mọi người, lại nhìn hai bên không còn đường, phía sau thì lại con yêu thú cấp 4 đang đuổi tới. Mọi người tuyệt vọng, thế là xong.
Mấy đứa trẻ ôm mẹ, hoặc ba nó khóc, những người kia cũng chỉ biết ôm con mình vào lòng, nhỏ giọng an ủi, vừa an ủi vừa khóc xin lỗi. Còn có những người cặp đôi già ôm nhau chờ cái chết. Cũng có tiếng chửi mắng của những người khác, bọn họ chỉ là những người thiên phú thấp, cấp bậc cao nhất trong đám người này có lẽ là Châu Thanh, đối với tình huống thế này bọn họ tuyệt vọng rồi, nhưng cũng thật không cam lòng mà chết ở chỗ này.
Châu Thanh nắm chặt thanh kiếm trong tay, lại nhìn con yêu thú cấp 4 đã sắp đuổi tới, chỉ còn cách liều thôi.
Đột nhiên một bàn tay to lớn nắm lấy tay Châu Thanh, cậu cúi đầu thì thấy Thiên Tử Dật đang nhìn mình, giọng nói hắn rất bình tĩnh: "Đừng làm bừa, cậu sẽ chết đấy."
"Hiện tại cũng sắp chết rồi." Không liều không được, thà là đánh một trận rồi chết, còn hơn không làm gì ngồi chờ chết.
"Chút nữa anh tranh thủ lúc tôi đối đầu với con yêu thú thì chạy đi." Châu Thanh nói với Thiên Tử Dật, mắt thấy chỉ cách mấy mét nữa là con yêu thú đã đuổi tới, cậu giựt tay ra, nhưng Thiên Tử Dật lại nắm quá chặt. Châu Thanh khẩn trương nhìn Thiên Tử Dật: "Anh buông ra, không còn thời gian nữa đâu."
Thiên Tử Dật mặc kệ Châu Thanh, hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra một quả cầu đen, bên trên chỉ có một nút, hắn ấn nút trên quả cầu rồi ném về phía đống đá sụp đổ, ánh sáng bao bọc đống đá sụp đỗ, một tiếng nổ nhỏ vang lên, đống đá sụp đổ vỡ vụn, trước mắt hiện lên một ngọn núi nhỏ đá vụn, chỉ cần trèo qua là được.
Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ, mắt thấy đã có đường đi, mọi người nhanh chóng trèo lên bỏ chạy.
Châu Thanh há miệng muốn hỏi vừa rồi Thiên Tử Dật đã làm gì nhưng nghe thấy tiếng con yêu thú, Châu Thanh không còn cách nào là nuốt câu hỏi vào, cậu cất xe lăn vào không gian sau đó nhanh chóng cùng Thiên Tử Dật trèo qua đống đá vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất