Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 93: Lần đầu làm nũng

Trước Sau
Ba ngày trôi qua, lần này gần phân nửa học viện đều tham gia, vì vậy lúc này ở trạm không gian chật kín người, phần lớn là những người dân đến ủng hộ con mình, hoặc là tổ chức cá cược.

Danh sách của các đội tham gia thi đấu đã được học viện công bố, người dân có thể dựa vào đấy để cá cược, đây cũng xem như là một trò chơi nhỏ cho mọi người, cũng như là khích lệ cho các học viên.

Nhóm được đặt cược nhiều sẽ mang trên mình hi vọng của nhiều người, không muốn để người đặt cược thua thì bọn họ phải cố gắng, như vậy cuộc thi mới càng thú vị.

Châu Thanh quay sang hỏi Thiên Tử Dật: "Anh nghĩ đội mình có thể chiến thắng không?"

"Hẳn là có thể." Thiên Tử Dật lười biếng đáp.

Châu Thanh nghe vậy liền tung tăng chạy đến quầy cược, cậu hô: "Thiên Thanh, 100 vạn tinh đồng."

Một người dân gần đó thấy vậy nói: "Chàng trai, tôi thấy cậu nên cược đội của Thiếu úy La hay Thiếu úy Phượng thì tốt hơn."

Châu Thanh nhìn người dân hỏi: "Thiên Thanh không tốt sao?"

Người dân không suy nghĩ liền gật đầu nói: "Thiên Thanh là đội nào? Tôi đây mấy năm qua chưa từng nghe thấy."

"Thì bây giờ nghe thấy rồi đấy!"

Người dân: "..."

Bởi vì hiện tại trời đã sang đông, thời tiết mùa đông ở tinh cầu Kamia rất lạnh, Châu Thanh phải mặc một cái áo khoác dày bên ngoài nên người dân kia không nhìn thấy quân phục bên trong, cho rằng cậu chỉ là thiếu niên bình thường, ông ta tức giận nói: "Tôi nhìn cậu còn nhỏ như vậy, hẳn là chưa thành niên. Thấy cậu tiêu tốn nhiều tiền như vậy nên muốn nhắc nhở một chút, cậu không nghe thì thôi." Nói xong thì bỏ đi luôn.

Châu Thanh quay trở về vị trí, cậu vỗ vai Thiên Tử Dật, từng câu từng chữ rõ ràng như có ý muốn nhắc nhở hắn: "Em cược hết cả tài sản của mình rồi đấy!"

Mấy tháng qua Châu Thanh ở trong học viện không có ra ngoài nên cậu không có bán đan, số tiền còn lại cũng chỉ có nhiêu đó.

Thiên Tử Dật: "..." Đột nhiên hắn cảm thấy cuộc thi lần này thật nặng nề.

...

Tất cả mọi người đều lên phi thuyền, phi thuyền là của học viện Magnus. Phi thuyền rất lớn, có thể chứa 3000 phòng, phòng cũng tương đối rộng rãi, mỗi phòng chỉ có hai cái giường hai tầng và một phòng vệ sinh nhỏ. Cũng bởi vì chỉ có hai cái giường tầng nên nhìn rộng rãi chứ thêm một tủ đồ liền cảm thấy chật chội.

Năm nay có 2000 đội tham gia, tương đương với 8000 học viên. Cấp bậc cao nhất là cấp 5, thấp nhất là cấp 4, có thể thấy những người tham gia thực lực không hề thấp chút nào.

Buổi tối nhóm Châu Thanh hẹn gặp những người khác ở phòng ăn, một bàn dài lớn bị nhóm của cậu chiếm hết.

Dylan học ở học viện đã lâu, cũng nhiều lần tham gia lễ hội nên thể lệ thi đấu hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.

Theo lời Dylan thì cuộc thi sẽ có ba vòng, vòng đầu tiên đương nhiên là vòng loại.

"Vòng đầu tiên sẽ là săn bắn." Dylan nói.



Trần Dương Linh: "Săn bắn?"

Dylan: "Con mồi là những con yêu thú. Cách tính điểm rất đơn giản, tính theo cấp bậc của yêu thú, một con cấp 1 thì được 1 điểm. Thời hạn là 7 ngày, 200 đội có điểm cao nhất sẽ tiến vào vòng thứ 2."

Trần Dương Linh nghe xong hít sâu một hơi. Có 2000 đội tham gia vậy mà chỉ nhận 200 đội, chỉ mới vòng đầu tiên mà đã loại tận 1800 đội.

"Năm ngoái đội cậu đứng đầu đúng không?" Trần Dương Linh hỏi Dylan.

Dylan gật đầu, hắn đưa mắt ý tứ sâu xa nhìn Thiên Tử Dật: "Năm này còn chưa biết được."

Trần Dương Linh nhìn theo ánh mắt của Dylan, chớp chớp mắt.

Châu Thanh thấy Trần Dương Linh cứ nhìn chằm chằm Thiên Tử Dật, cậu nhíu mày lên tiếng: "Nhìn gì thế?"

Trần Dương Linh chớp mắt, hắn nhìn vẻ mặt Châu Thanh, phì cười: "Lo cái gì. Tôi không có hứng thú với chồng cậu đâu, huống hồ trong tim tôi chỉ có Ryze." Nói xong thì tựa đầu vào vai Ryze.

Châu Thanh bĩu môi, cậu biết Trần Dương Linh không có ý đó, chỉ là thấy người khác cứ nhìn Thiên Tử Dật hoài như vậy, trong lòng cậu sẽ cảm thấy khó chịu.

Châu Thanh chưa từng yêu thích ai, theo thuật ngữ mạng thì cậu là tấm chiếu mới trong vấn đề tình cảm nên đối với cảm xúc thất thường này tương đối mới lạ.

Trần Dương Linh cũng không giỡn Châu Thanh nữa, hắn nói: "Tôi không có nhìn Thiên Tử Dật, tôi nhìn người phía sau lưng anh ta."

Mọi người nghe vậy đều xoay người nhìn sau lưng Thiên Tử Dật.

Tống Thanh Thời sau khi lấy đồ ăn xong thì lựa một chỗ ngồi xuống, trùng hợp làm sao bàn cậu ta ngồi lại ở bên cạnh bàn nhóm Châu Thanh ngồi. Từ chỗ cậu ta có thể nhìn qua một cách rõ ràng, Thiên Tử Dật lại ngồi xoay lưng về phía cậu ta, cậu ta có thể thoái mái ngắm nhìn hắn mà không sợ bị phát hiện.

Lúc này thấy đám người Châu Thanh nhìn qua, Tống Thanh Thời lập tức quay sang trò chuyện với Korly bên cạnh, Korly nói gì với cậu ta khiến cậu ta cười khúc khích, sau đấy giả vờ như nhìn qua đây, thấy mọi người nhìn mình, cậu ta liền đưa tay chào.

Korly thấy hành động của Tống Thanh Thời, gã ngẩng đầu lên, nhìn nhóm Châu Thanh hừ một tiếng.

Korly ngồi ăn cùng với Phượng Cương Vũ, hành động của gã với Tống Thanh Thời làm mọi người chú ý, cả đám nhìn theo ánh mắt của gã.

Không khí trong phòng ăn lập tức giảm xuống mấy độ, tiếng ồn ào dần nhỏ đi, mọi người xung quanh yên lặng nhìn hai nhóm.

Tống Thanh Thời cũng nhân lúc này mà truyền gắm tình cảm của mình qua ánh mắt cho Thiên Tử Dật.

Châu Thanh khó chịu nhíu mày, sự khó chịu trong lòng cậu so với lúc nãy còn nhiều hơn.

Châu Thanh nhìn Tống Thanh Thời, đột nhiên cậu vươn tay ôm lấy cánh tay săn chắc của Thiên Tử Dật, hai chân cậu nhấc lên đặt trên đùi hắn, cả người như muốn dính vào người hắn, cậu nói với Thiên Tử Dật: "Em khát nước."

Thiên Tử Dật bị hành động của Châu Thanh làm cho bất ngờ, không chỉ hắn, hai tiểu bảo bối và những người còn lại cũng kinh ngạc nhìn Châu Thanh.



Dylan còn bởi vì vậy mà nghẹn thức ăn, Phượng Nhu Tinh đưa cho hắn ly nước, bàn tay cô vỗ vỗ sau lưng hắn.

Thiên Tử Dật cúi xuống nhìn Châu Thanh, thấy khoé mắt cậu hơi nhìn qua Tống Thanh Thời, khoé miệng hắn hơi nhếch.

Hoá ra bộ dạng ghen của cậu lại đáng yêu như vậy.

Châu Thanh chỉ là người ngồi bên cạnh mà còn cảm nhận được ánh mắt của Tống Thanh Thời chứ nói gì là chính chủ nhận ánh mắt đó là Thiên Tử Dật. Hắn đã cảm nhận được ánh mắt của Tống Thanh Thời từ lúc nãy rồi, chỉ là hắn không có để tâm.

Thiên Tử Dật vươn tay cầm lấy ly nước ép trái cây của Châu Thanh đưa tới bên miệng cậu, hắn chậm rãi đút cậu uống.

Ban đầu Châu Thanh định để Thiên Tử Dật đưa nước tới sau đó cậu sẽ tự cầm uống, nào ngờ đâu hắn lại đút cho mình. Khoé mắt Châu Thanh nhìn về phía Tống Thanh Thời, nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo khó coi của cậu ta, Châu Thanh đột nhiên cảm thấy vui sướng trong lòng, cũng để cho Thiên Tử Dật đút cho mình.

Châu Thanh hơi ngửa đầu, Thiên Tử Dật biết ý mà bỏ ra, hắn đặt ly nước trên bàn, ôn nhu hỏi: "Uống nữa không?"

Châu Thanh lắc đầu, cậu tựa đầu vào vai Thiên Tử Dật, hai cái chân gác trên đùi Thiên Tử Dật đung đưa.

Thiên Sinh Tây nhìn bộ dáng của Châu Thanh, nhóc khó hiểu nhỏ giọng hỏi Thiên Sinh Đông: "Ba ba bị làm sao thế?"

Thiên Sinh Đông cũng không hiểu lắc đầu.

Đúng là đâu có ai bình thường khi yêu đâu.

Châu Thanh cầm lấy tay Thiên Tử Dật để trên đùi mình, cậu ở trên tay hắn làm loạn, hết nắm tay rồi bóp tay, gập các ngón tay lại rồi mở ra, bàn tay trắng thon dài nắm lấy bàn tay to lớn, Thiên Tử Dật cưng chiều để cậu làm loạn, hắn dùng tay còn lại điều chỉnh đầu Châu Thanh trên vai mình thoải mái hơn. Một màn này đập vào mắt Tống Thanh Thời khiến cậu ta tức giận run người.

Châu Thanh thay đổi tư thế một chút, cậu nhấc chân lên, nào ngờ đâu cậu trượt tay, bàn tay Thiên Tử Dật trượt từ đùi cậu xuống chạm đến phần bụng cậu mới ngừng lại, mà phía dưới bàn tay của hắn chính là đũng quần của cậu.

Thiên Tử Dật đột nhiên đứng dậy, hắn ôm ngang Châu Thanh lên dưới ánh mắt của mọi người.

Châu Thanh: "???" (☉。☉)

"Tiểu Thanh có vẻ hơi mệt nên tôi đưa em ấy về phòng trước." Thiên Tử Dật hướng mọi người nói, sau đó hắn nhìn hai đứa nhỏ nhà mình: "Ăn từ từ thôi."

Hai tiểu bảo bối: "..."

Hai đứa nhỏ không hiểu gì hết nhìn bóng dáng hai người rời đi.

Thiên Tử Dật ôm Châu Thanh rời khỏi phòng ăn, mọi người nhìn theo thân ảnh của hai người, Châu Thanh dưới ánh mắt của mọi người, cậu đỏ mặt úp mặt vào ngực Thiên Tử Dật, nhỏ giọng trách hắn: "Anh làm gì thế? Đang ở trước mặt nhiều người như vậy."

Thiên Tử Dật hất cằm về một phía, vô tội nói: "Anh chỉ muốn chứng minh cho cậu ta biết trong lòng anh chỉ có em."

Châu Thanh nhìn theo Thiên Tử Dật, chỉ thấy Tống Thanh Thời tức giận nhìn mình.

Được rồi, vì để cho Tống Thanh Thời bớt mơ tưởng lại, Châu Thanh quyết định để Thiên Tử Dật ôm mình đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau