Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 106: Thế giới hiện thực (27)
Dư Thừa vốn thở phào nhẹ nhõm lập tức biến sắc, theo âm thanh Đỗ Tử Hiên nhìn ra bên ngoài, biểu tình trên mặt tựa như nhìn thấy quỷ, trắng đến đáng sợ, tự lẩm bẩm, “Sao anh ta lại ở đây? Không phải anh ta nến biến thành tang thi rồi hay sao?” Nếu người cứu hắn là Tịch Chu, vậy thì hắn tình nguyện không được cứu! Cho dù chết trong bầy tang thi cũng dễ chịu hơn phải đối mặt với Tịch Chu rất nhiều!
“Dư Thừa cậu đang nói gì vậy?” Diệp Cường bên cạnh thấy Dư Thừa có gì đó không bình thường, dùng khuỷu tay đụng hắn một cái, “Sướng đến điên rồi hả?”
“Cút ngay!” Dư Thừa không kìm chế được hô to, khiến Diệp Cường đang đứng gần càng hoảng sợ hơn, “Tự nhiên cậu lên cơn gì thế?!”
Khi Đỗ Tử Hiên gọi Tịch Chu cậu cũng đã chú ý tới đám người này rồi, sau khi Dư Thừa hô to, Tịch Chu tự nhiên đưa mắt nhìn sang, chứng kiến thần sắc sụp đổ dữ tợn kia, khóe miệng cậu khẽ cong, “Thật sự là đã lâu không gặp.”
Đỗ Tử Hiên hai ba bước chạy tới trước mặt Tịch Chu, ngạc nhiên nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Cậu không có việc gì thì may quá, lúc đó cậu xảy ra chuyện không may khiến tôi giật cả mình.”
Tịch Chu gật đầu với Đỗ Tử Hiên một cái, sau đó đi đến trước mặt Dư Thừa, “Đàn em tốt của tôi, chúng ta đã lâu không gặp.”
Dư Thừa theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó gắng gượng thẳng lưng, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, ngay cả giả vờ một chút cũng không thèm, “Sao mày vẫn còn sống?”
“Có lẽ là do may mắn.” Tịch Chu khẽ cười một tiếng, nắm lấy cổ áo Dư Thừa, xách hắn lên khỏi mặt đất, nhìn thấy khuôn mặt hắn dần đỏ thẫm, chậm rãi nói, “Cũng phải cảm ơn đàn em cậu, nếu không, tôi cũng không thể gặp được kỳ ngộ về sau.”
“Tịch Chu cậu làm gì thế!” Đỗ Tử Hiên vội vã muốn cứu Dư Thừa trên tay Tịch Chu, nhưng lại bị một cánh tay có lực ngăn cản. Đỗ Tử Hiên phát hiện mình vậy mà lại không thể thoát khỏi kiềm chế của người đàn ông lạnh lùng này, có chút nóng nảy kêu lên với Tịch Chu, “Có phải giữa hai người có hiểu lầm gì không? Dư Thừa sắp bị cậu bóp chết rồi, nhanh thả cậu ấy xuống, chúng ta bình tĩnh nói!”
“Tịch Chu cậu đừng kích động quá, mọi người đều là bạn học, dù sao cũng đã từng đồng sinh cộng tử một khoảng thời gian, có chuyện gì thì nói rõ ràng.” Một người khác cũng theo đó khuyên nhủ.
“Mày thức tỉnh dị năng rồi?” Cho dù sắc mặt Dư Thừa đã ngạt thành màu gan heo nhưng trong cổ họng hắn vẫn thốt ra những lời này. Hiện tại cho dù hắn có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi, trừ phi Tịch Chu đã thức tỉnh dị năng, nếu không đây là chuyện không thể nào!
“Đúng vậy”, Tịch Chu nhún chân một cái nhảy lên tường vây, xách Dư Thừa ra ngoài tường, chỉ cần cậu thả tay, tang thi nhìn chằm chằm bên dưới sẽ xé Dư Thừa thành từng mảnh nhỏ. “Ít nhiều cũng nhờ có cậu, lúc rơi vào đường cùng đã khiến dị năng của tôi bị bức ra.”
Đỗ Tử Hiên ở dưới tường càng nghe càng thấy không thích hợp, động tác vùng vẫy cũng ngừng lại, lúc trước Tịch Chu rất chú ý Dư Thừa, khi mạt thế vừa bắt đầu nếu không nhờ có cậu chăm sóc, Dư Thừa căn bản không sống nổi. Bọn họ lầm tưởng lúc Tịch Chu chết, Dư Thừa còn đau lòng một lúc lâu, hiên tại thật vất vả mới có thể gặp lại Tịch Chu tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng vì sao Tịch Chu lại làm thế với Dư Thừa?
Đỗ Tử Hiên hồi tưởng lại lần Tịch Chu “chết đi”, lúc đó khi cậu xảy ra chuyện chỉ có Dư Thừa bên cạnh, liên tưởng đến thái độ hiện tại của Tịch Chu, đừng nói là… Sắc mặt Đỗ Tử Hiên dần dần khó xem. Mặc dù trong lòng hắn chỉ suy đoán, nhưng căn bản khó mà tin được, không phải hắn không hiểu tính tình của Dư Thừa, sao hắn ta có thể làm ra chuyện lấy oán trả ơn như thế?
“Vì sao ông trời lại thiên vị mày như vậy! Dựa vào cái gì?!” Dư Thừa thê lương khàn khàn kêu, “Mày đã rơi vào trong bầy tang thi rồi, vì sao vẫn còn sống! Mày nên sớm biến thành một đống thịt nát khiến người ta buồn nôn, bị người ta giẫm đpạ mới đứng!” Sau khi bị tang thi bao vây mấy ngày, tinh thần của Dư Thừa đã dần tan vỡ, Tịch Chu xuất hiện khiến dây thần kinh vốn đang căng thẳng của hắn bị chấn động không nhẹ, cuối cùng hoàn toàn căng đứt. Hắn gần như phát điên nhục mạ Tịch Chu, dứt khoát không để ý tới nguy hiểm dưới chân, vung vẩy tay mình, muốn bóp cổ Tịch Chu, triệt để đưa cậu vào chỗ chết.
Đỗ Tử Hiên và mấy người bạn học đồng hành đều ngây dại, Dư Thừa như thế, thật sự là người mà bọn họ quen biết sao? Lúc Tịch Chu rời khỏi, Dư Thừa không ít lần bày tỏ sự áy náy của mình, hận lúc đó người rơi vào bầy tang thi không phải mình, Đỗ Tử Hiên và mấy người khác đều cho rằng tình cảm của hai người rất tốt, nhưng hiện tại nghe thấy những lời này, lẽ nào mọi chuyện lúc trước đều do Dư Thừa giả bộ thôi sao? Hơn nữa, có phải lúc đó chính Dư Thừa là kẻ đã đẩy Tịch Chu xuống hay không? Mang theo suy đoán này, mọi người nhìn về phía Dư Thừa đã phát điên trên bờ tường, trong lòng có chút lạnh lẽo.
Tịch Chu không để ý Dư Thừa vùng vẫy, một tay vững vàng kìm chế hắn, “Tôi chỉ muốn biết, vi sao cậu lại đẩy tôi xuống?”
“Vì sao?” Dư Thừa ha ha nở nụ cười, trong mắt tràn đầy điên cuồng, “Bởi vì mày đáng bị thế! Tại sao mày phải chăm sóc tao, không phải là vì muốn làm nổi bật sự vô dụng của tao hay sao? Tao luôn sống dưới cái bóng của mày, tất cả mọi người đều nói mày lợi hại bao nhiêu, dựa vào đâu mà chuyện tao không thể làm mày đều làm được, dựa vào đâu mà mày còn buồn nôn hơn lại trước mặt tao, liều lĩnh thể hiện năng lực của bản thân! Mày có biết không, tao nhìn thấy mày liền cảm thấy ghê tởm!”
“Trạng thái tinh thần của hắn có chút vấn đề.” Lâm Chí nhìn tình huống bên trên, từ tốn nói, “Sợ rằng từ trước tâm lý đã không ổn rồi.”
“Có một cơ hội tốt như vậy vì sao tao không giết mày.” Sắc mặt Dư Thưa ngày càng đỏ, trong mắt là hưng phấn dao động kịch liệt, “Mày xem lúc đó vẻ mặt mày thế nào, quả thật đẹp đến mức khiến tao mỗi ngày đều nhớ lại.”
Tịch Chu nhíu mày, cậu không ngờ rằng người mình ở chung lâu như vậy lại là một kẻ có suy nghĩ biến thái đến thế. Cậu không tức giận, chỉ cảm thấy có chút phản cảm, nghĩ đến bản thân đã từng chăm sóc một người nghĩ thế về cậu, trong dạ dày liền trong nhịn được cuộn trào.
“Giao cho ta đi.” Kê Hạo cũng nhảy lên tường, sâu trong đôi mắt là lửa giận đang cháy hừng hực.
“Không cần.” Tịch Chu liếc mắt nhìn Dư Thừa, tay thoáng dừng sức đã ném Dư Thừa đang điên cuồng vào trong bầy tang thi, “Cần gì phải làm bẩn tay anh.”
Nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương bên dưới, Tịch Chu không thèm quay đầu lại, trực tiếp từ trên tường nhảy xuống. Kê Hạo cũng chỉ dừng lại trên tường trong giây lát, mọi người chỉ nhìn thấy được bóng lưng của hắn, lại nghe thấy tiếng kêu xa xa ngày càng thê thảm, cả người sởn gai óc.
“Ở đây tổng cộng bao nhiêu người?” Sau khi Tịch Chu nhảy xuống tường đi thẳng tới trước mặt Đỗ Tử Hiên.
Đỗ Tử Hiên theo bản năng lui về sau một bước, sau khi nhìn thấy Tịch Chu nhíu mày mới hồi thần lại, “tổng cộng hai mươi tám, không đúng, hiện tại là hai mươi bảy.”
“Đỗ Việt, cậu phụ trách kiểm kê nhân số của bọn họ một chút, phát thức ăn ra.” Tịch Chu nói xong lại nhảy lên tường, dùng súng lúc hạ gục từng con tang thi bên ngoài.
Diệp Cường nuốt nuốt nước miếng một cái, có chút ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói với người bên cạnh, “Có phải Tịch Chu đã thức tỉnh dị năng rồi không? Sao hiện tại cậu ấy lại lợi hại thế? Còn về Dư Thừa… tôi chưa từng nghĩ rằng cậu ta lại là một kẻ bệnh tâm thần, chúng ta vậy mà lại ở chung với một tên điên lâu đến thế…”
Sau khi đám người Đỗ Tử Hiên ăn vài thứ đơn giản, theo đội ngũ ra khỏi thôn Tân Diệp. Nhìn thấy nhà xưởng đổ nát và tang thi đầy đất, Đỗ Tử Hiên đột nhiên có cảm tưởng đã mấy đời trôi qua. Hắn được cứu, cũng gặp lại Tịch Chu mà bản thân ngày nhớ đêm mong, thế nhưng…
Đỗ Tử Hiên nhìn Tịch Chu đứng trên trần xe, hiện tại cậu đã trở thành một cường giả, một cường giả mà bản thân khó có thể sánh băng. Nếu như năng lực của Tịch Chu chỉ khiến hắn có chút do dự, vậy thì người đàn ông cao lớn đang cậu kia lại khiến hắn hoàn toàn đập nát chút niệm tưởng còn sót lại.
“Đó là đội trưởng Kê, cũng giống như đội trưởng Tịch đều là đội trưởng của chúng tôi.” Đỗ Việt tâm trạng tốt trò chuyện với Đỗ Tử Hiên, “Tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, ngay cả gia trưởng cũng gặp rồi.”
Đỗ Tử Hiên miễn cưỡng cười cười, “Ừm, Tịch Chu rất vui vẻ mà.”
“Anh và đội trưởng Tịch là bạn đại học à, có phải lúc trước đội trưởng Tịch đã cực kỳ lợi hại không?” Mục Kiệt vừa chiến đấu xong, dang trong trạng thái hưng phấn, nhìn thấy Đỗ Tử Hiên liền không nhịn được lôi kéo hắn nói chuyện phiếm, “Còn cái người bị thần kinh kia là sao? Sao các người lại ở chung một chỗ với kẻ như vậy, hắn không ám hại gì các người hả?”
“Lúc trước Tịch Chu đã rất lợi hại” Đỗ Tử Hiên hồi tưởng lại một chút, không nhịn được nở nụ cười, “Cậu ấy là một người vô cùng xuất sắc, tuy có thể cậu ấy không tự ý thức được. Về phần Dư Thừa…” Mâu sắc Đỗ Tử Hiên trầm xuống, “Chúng tôi cũng không ngờ.”
Nếu lúc đó Dư Thừa không đẩy Tịch Chu xuống dưới, có phải hiện tại người đứng bên cạnh Tịch Chu là mình hay không?
Mục Kiệt còn muốn hỏi gì đó, nhưng Đỗ Tử Hiên không có tinh lực để trả lời, chỉ thỉnh thoảng qua loa đáp vài câu. Mục Kiệt cũng không phải không có mắt nhìn, thấy tình huống này cũng sẽ không tự chuốc nhục nhã, xoay người la súng của mình.
“Có ai đã từng có ý xấu với em không?” Kê Hạo lau sạch chút dơ bẩn vô ý trên mặt Tịch Chu, thanh âm có chút lạnh.
“Không có” Tịch Chu nắm tay hắn, “Những người này đều là bạn học của em, quan hệ không tính là tốt, nhưng dù sao lúc bắt đầu mạt thế cũng cùng đồng hành. Ngoại trừ Dư Thừa, những người khác đều chưa từng làm hại em, anh không cần lo lắng.”
“Ngược lại là chuyện Ngô Chấn anh định xử lý thế nào?” Tịch Chu nhìn Từ Nguyên cách đó không xa, thoáng hiện lên nụ cười hàm xúc không rõ nghĩa, “Trưởng khu Ngô này dường như có chút bất mãn với chúng ta.”
“Thế lực của Lý Kiến Quốc vốn không chênh lệch với Ngô Chấn bao nhiêu, hiện tại không có Từ Nguyên, ông ta vốn chiếm thế thượng phong hiện tại sợ rằng không còn ưu thế như trước” Kê Hạo nói, “Không bằng chúng ta châm một ngọn lửa, dùng gậy ông đập lưng ông lấy đạo của người trả lại cho người.”
Tịch Chu khiêu mi cười nói, “xem ra sau khi trở về chúng ta phải tâm sự với phó trưởng khu Lý thật tốt rồi.”
Khu an toàn thành phố B, tòa nhà văn phòng.
“Sao bên bọn Từ Nguyên vẫn chưa truyền tin tức?” Ngô Chấn có chút nỏng nảy đi lại trong phòng làm việc, “Dã qua một ngày rồi, chuyện vẫn chưa xong sao? Mau để bọn họ gửi tin thúc giục hắn đi!”
“Tôi đã gửi tin cho đội trưởng Từ ba lần rồi, nhưng tới nay đội trưởng Từ không hồi âm lấy một lần.” Thuộc hạ báo cáo có chút do dự nói.
Ngô Chấn nắm chặt tay, trong lòng có dự cảm không lành.
Lúc này, một người gõ cửa tiến vào, “Trưởng khu, tiểu đội của Tịch Chu đã từ bên ngoài trở về.”
“Dư Thừa cậu đang nói gì vậy?” Diệp Cường bên cạnh thấy Dư Thừa có gì đó không bình thường, dùng khuỷu tay đụng hắn một cái, “Sướng đến điên rồi hả?”
“Cút ngay!” Dư Thừa không kìm chế được hô to, khiến Diệp Cường đang đứng gần càng hoảng sợ hơn, “Tự nhiên cậu lên cơn gì thế?!”
Khi Đỗ Tử Hiên gọi Tịch Chu cậu cũng đã chú ý tới đám người này rồi, sau khi Dư Thừa hô to, Tịch Chu tự nhiên đưa mắt nhìn sang, chứng kiến thần sắc sụp đổ dữ tợn kia, khóe miệng cậu khẽ cong, “Thật sự là đã lâu không gặp.”
Đỗ Tử Hiên hai ba bước chạy tới trước mặt Tịch Chu, ngạc nhiên nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Cậu không có việc gì thì may quá, lúc đó cậu xảy ra chuyện không may khiến tôi giật cả mình.”
Tịch Chu gật đầu với Đỗ Tử Hiên một cái, sau đó đi đến trước mặt Dư Thừa, “Đàn em tốt của tôi, chúng ta đã lâu không gặp.”
Dư Thừa theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó gắng gượng thẳng lưng, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, ngay cả giả vờ một chút cũng không thèm, “Sao mày vẫn còn sống?”
“Có lẽ là do may mắn.” Tịch Chu khẽ cười một tiếng, nắm lấy cổ áo Dư Thừa, xách hắn lên khỏi mặt đất, nhìn thấy khuôn mặt hắn dần đỏ thẫm, chậm rãi nói, “Cũng phải cảm ơn đàn em cậu, nếu không, tôi cũng không thể gặp được kỳ ngộ về sau.”
“Tịch Chu cậu làm gì thế!” Đỗ Tử Hiên vội vã muốn cứu Dư Thừa trên tay Tịch Chu, nhưng lại bị một cánh tay có lực ngăn cản. Đỗ Tử Hiên phát hiện mình vậy mà lại không thể thoát khỏi kiềm chế của người đàn ông lạnh lùng này, có chút nóng nảy kêu lên với Tịch Chu, “Có phải giữa hai người có hiểu lầm gì không? Dư Thừa sắp bị cậu bóp chết rồi, nhanh thả cậu ấy xuống, chúng ta bình tĩnh nói!”
“Tịch Chu cậu đừng kích động quá, mọi người đều là bạn học, dù sao cũng đã từng đồng sinh cộng tử một khoảng thời gian, có chuyện gì thì nói rõ ràng.” Một người khác cũng theo đó khuyên nhủ.
“Mày thức tỉnh dị năng rồi?” Cho dù sắc mặt Dư Thừa đã ngạt thành màu gan heo nhưng trong cổ họng hắn vẫn thốt ra những lời này. Hiện tại cho dù hắn có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi, trừ phi Tịch Chu đã thức tỉnh dị năng, nếu không đây là chuyện không thể nào!
“Đúng vậy”, Tịch Chu nhún chân một cái nhảy lên tường vây, xách Dư Thừa ra ngoài tường, chỉ cần cậu thả tay, tang thi nhìn chằm chằm bên dưới sẽ xé Dư Thừa thành từng mảnh nhỏ. “Ít nhiều cũng nhờ có cậu, lúc rơi vào đường cùng đã khiến dị năng của tôi bị bức ra.”
Đỗ Tử Hiên ở dưới tường càng nghe càng thấy không thích hợp, động tác vùng vẫy cũng ngừng lại, lúc trước Tịch Chu rất chú ý Dư Thừa, khi mạt thế vừa bắt đầu nếu không nhờ có cậu chăm sóc, Dư Thừa căn bản không sống nổi. Bọn họ lầm tưởng lúc Tịch Chu chết, Dư Thừa còn đau lòng một lúc lâu, hiên tại thật vất vả mới có thể gặp lại Tịch Chu tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng vì sao Tịch Chu lại làm thế với Dư Thừa?
Đỗ Tử Hiên hồi tưởng lại lần Tịch Chu “chết đi”, lúc đó khi cậu xảy ra chuyện chỉ có Dư Thừa bên cạnh, liên tưởng đến thái độ hiện tại của Tịch Chu, đừng nói là… Sắc mặt Đỗ Tử Hiên dần dần khó xem. Mặc dù trong lòng hắn chỉ suy đoán, nhưng căn bản khó mà tin được, không phải hắn không hiểu tính tình của Dư Thừa, sao hắn ta có thể làm ra chuyện lấy oán trả ơn như thế?
“Vì sao ông trời lại thiên vị mày như vậy! Dựa vào cái gì?!” Dư Thừa thê lương khàn khàn kêu, “Mày đã rơi vào trong bầy tang thi rồi, vì sao vẫn còn sống! Mày nên sớm biến thành một đống thịt nát khiến người ta buồn nôn, bị người ta giẫm đpạ mới đứng!” Sau khi bị tang thi bao vây mấy ngày, tinh thần của Dư Thừa đã dần tan vỡ, Tịch Chu xuất hiện khiến dây thần kinh vốn đang căng thẳng của hắn bị chấn động không nhẹ, cuối cùng hoàn toàn căng đứt. Hắn gần như phát điên nhục mạ Tịch Chu, dứt khoát không để ý tới nguy hiểm dưới chân, vung vẩy tay mình, muốn bóp cổ Tịch Chu, triệt để đưa cậu vào chỗ chết.
Đỗ Tử Hiên và mấy người bạn học đồng hành đều ngây dại, Dư Thừa như thế, thật sự là người mà bọn họ quen biết sao? Lúc Tịch Chu rời khỏi, Dư Thừa không ít lần bày tỏ sự áy náy của mình, hận lúc đó người rơi vào bầy tang thi không phải mình, Đỗ Tử Hiên và mấy người khác đều cho rằng tình cảm của hai người rất tốt, nhưng hiện tại nghe thấy những lời này, lẽ nào mọi chuyện lúc trước đều do Dư Thừa giả bộ thôi sao? Hơn nữa, có phải lúc đó chính Dư Thừa là kẻ đã đẩy Tịch Chu xuống hay không? Mang theo suy đoán này, mọi người nhìn về phía Dư Thừa đã phát điên trên bờ tường, trong lòng có chút lạnh lẽo.
Tịch Chu không để ý Dư Thừa vùng vẫy, một tay vững vàng kìm chế hắn, “Tôi chỉ muốn biết, vi sao cậu lại đẩy tôi xuống?”
“Vì sao?” Dư Thừa ha ha nở nụ cười, trong mắt tràn đầy điên cuồng, “Bởi vì mày đáng bị thế! Tại sao mày phải chăm sóc tao, không phải là vì muốn làm nổi bật sự vô dụng của tao hay sao? Tao luôn sống dưới cái bóng của mày, tất cả mọi người đều nói mày lợi hại bao nhiêu, dựa vào đâu mà chuyện tao không thể làm mày đều làm được, dựa vào đâu mà mày còn buồn nôn hơn lại trước mặt tao, liều lĩnh thể hiện năng lực của bản thân! Mày có biết không, tao nhìn thấy mày liền cảm thấy ghê tởm!”
“Trạng thái tinh thần của hắn có chút vấn đề.” Lâm Chí nhìn tình huống bên trên, từ tốn nói, “Sợ rằng từ trước tâm lý đã không ổn rồi.”
“Có một cơ hội tốt như vậy vì sao tao không giết mày.” Sắc mặt Dư Thưa ngày càng đỏ, trong mắt là hưng phấn dao động kịch liệt, “Mày xem lúc đó vẻ mặt mày thế nào, quả thật đẹp đến mức khiến tao mỗi ngày đều nhớ lại.”
Tịch Chu nhíu mày, cậu không ngờ rằng người mình ở chung lâu như vậy lại là một kẻ có suy nghĩ biến thái đến thế. Cậu không tức giận, chỉ cảm thấy có chút phản cảm, nghĩ đến bản thân đã từng chăm sóc một người nghĩ thế về cậu, trong dạ dày liền trong nhịn được cuộn trào.
“Giao cho ta đi.” Kê Hạo cũng nhảy lên tường, sâu trong đôi mắt là lửa giận đang cháy hừng hực.
“Không cần.” Tịch Chu liếc mắt nhìn Dư Thừa, tay thoáng dừng sức đã ném Dư Thừa đang điên cuồng vào trong bầy tang thi, “Cần gì phải làm bẩn tay anh.”
Nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương bên dưới, Tịch Chu không thèm quay đầu lại, trực tiếp từ trên tường nhảy xuống. Kê Hạo cũng chỉ dừng lại trên tường trong giây lát, mọi người chỉ nhìn thấy được bóng lưng của hắn, lại nghe thấy tiếng kêu xa xa ngày càng thê thảm, cả người sởn gai óc.
“Ở đây tổng cộng bao nhiêu người?” Sau khi Tịch Chu nhảy xuống tường đi thẳng tới trước mặt Đỗ Tử Hiên.
Đỗ Tử Hiên theo bản năng lui về sau một bước, sau khi nhìn thấy Tịch Chu nhíu mày mới hồi thần lại, “tổng cộng hai mươi tám, không đúng, hiện tại là hai mươi bảy.”
“Đỗ Việt, cậu phụ trách kiểm kê nhân số của bọn họ một chút, phát thức ăn ra.” Tịch Chu nói xong lại nhảy lên tường, dùng súng lúc hạ gục từng con tang thi bên ngoài.
Diệp Cường nuốt nuốt nước miếng một cái, có chút ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói với người bên cạnh, “Có phải Tịch Chu đã thức tỉnh dị năng rồi không? Sao hiện tại cậu ấy lại lợi hại thế? Còn về Dư Thừa… tôi chưa từng nghĩ rằng cậu ta lại là một kẻ bệnh tâm thần, chúng ta vậy mà lại ở chung với một tên điên lâu đến thế…”
Sau khi đám người Đỗ Tử Hiên ăn vài thứ đơn giản, theo đội ngũ ra khỏi thôn Tân Diệp. Nhìn thấy nhà xưởng đổ nát và tang thi đầy đất, Đỗ Tử Hiên đột nhiên có cảm tưởng đã mấy đời trôi qua. Hắn được cứu, cũng gặp lại Tịch Chu mà bản thân ngày nhớ đêm mong, thế nhưng…
Đỗ Tử Hiên nhìn Tịch Chu đứng trên trần xe, hiện tại cậu đã trở thành một cường giả, một cường giả mà bản thân khó có thể sánh băng. Nếu như năng lực của Tịch Chu chỉ khiến hắn có chút do dự, vậy thì người đàn ông cao lớn đang cậu kia lại khiến hắn hoàn toàn đập nát chút niệm tưởng còn sót lại.
“Đó là đội trưởng Kê, cũng giống như đội trưởng Tịch đều là đội trưởng của chúng tôi.” Đỗ Việt tâm trạng tốt trò chuyện với Đỗ Tử Hiên, “Tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, ngay cả gia trưởng cũng gặp rồi.”
Đỗ Tử Hiên miễn cưỡng cười cười, “Ừm, Tịch Chu rất vui vẻ mà.”
“Anh và đội trưởng Tịch là bạn đại học à, có phải lúc trước đội trưởng Tịch đã cực kỳ lợi hại không?” Mục Kiệt vừa chiến đấu xong, dang trong trạng thái hưng phấn, nhìn thấy Đỗ Tử Hiên liền không nhịn được lôi kéo hắn nói chuyện phiếm, “Còn cái người bị thần kinh kia là sao? Sao các người lại ở chung một chỗ với kẻ như vậy, hắn không ám hại gì các người hả?”
“Lúc trước Tịch Chu đã rất lợi hại” Đỗ Tử Hiên hồi tưởng lại một chút, không nhịn được nở nụ cười, “Cậu ấy là một người vô cùng xuất sắc, tuy có thể cậu ấy không tự ý thức được. Về phần Dư Thừa…” Mâu sắc Đỗ Tử Hiên trầm xuống, “Chúng tôi cũng không ngờ.”
Nếu lúc đó Dư Thừa không đẩy Tịch Chu xuống dưới, có phải hiện tại người đứng bên cạnh Tịch Chu là mình hay không?
Mục Kiệt còn muốn hỏi gì đó, nhưng Đỗ Tử Hiên không có tinh lực để trả lời, chỉ thỉnh thoảng qua loa đáp vài câu. Mục Kiệt cũng không phải không có mắt nhìn, thấy tình huống này cũng sẽ không tự chuốc nhục nhã, xoay người la súng của mình.
“Có ai đã từng có ý xấu với em không?” Kê Hạo lau sạch chút dơ bẩn vô ý trên mặt Tịch Chu, thanh âm có chút lạnh.
“Không có” Tịch Chu nắm tay hắn, “Những người này đều là bạn học của em, quan hệ không tính là tốt, nhưng dù sao lúc bắt đầu mạt thế cũng cùng đồng hành. Ngoại trừ Dư Thừa, những người khác đều chưa từng làm hại em, anh không cần lo lắng.”
“Ngược lại là chuyện Ngô Chấn anh định xử lý thế nào?” Tịch Chu nhìn Từ Nguyên cách đó không xa, thoáng hiện lên nụ cười hàm xúc không rõ nghĩa, “Trưởng khu Ngô này dường như có chút bất mãn với chúng ta.”
“Thế lực của Lý Kiến Quốc vốn không chênh lệch với Ngô Chấn bao nhiêu, hiện tại không có Từ Nguyên, ông ta vốn chiếm thế thượng phong hiện tại sợ rằng không còn ưu thế như trước” Kê Hạo nói, “Không bằng chúng ta châm một ngọn lửa, dùng gậy ông đập lưng ông lấy đạo của người trả lại cho người.”
Tịch Chu khiêu mi cười nói, “xem ra sau khi trở về chúng ta phải tâm sự với phó trưởng khu Lý thật tốt rồi.”
Khu an toàn thành phố B, tòa nhà văn phòng.
“Sao bên bọn Từ Nguyên vẫn chưa truyền tin tức?” Ngô Chấn có chút nỏng nảy đi lại trong phòng làm việc, “Dã qua một ngày rồi, chuyện vẫn chưa xong sao? Mau để bọn họ gửi tin thúc giục hắn đi!”
“Tôi đã gửi tin cho đội trưởng Từ ba lần rồi, nhưng tới nay đội trưởng Từ không hồi âm lấy một lần.” Thuộc hạ báo cáo có chút do dự nói.
Ngô Chấn nắm chặt tay, trong lòng có dự cảm không lành.
Lúc này, một người gõ cửa tiến vào, “Trưởng khu, tiểu đội của Tịch Chu đã từ bên ngoài trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất