Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi
Chương 3: Xé toang bộ đồng phục của em
Bên trong phòng thay quần áo của nhân viên.
Vincent nhìn chàng trai trước mặt, trong mắt mang theo một sự thưởng thức đầy quái dị.
Chàng trai với mái tóc đen kéo kéo vành nón, vài lọn tóc tản ra từ hai bên thái dương, lộ ra một đôi mắt hẹp dài với đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn nhuộm thêm sắc thái khác cho nó.
Hắn vuốt phẳng bộ đồng phục màu thuần đen, tay từ tốn đưa lên, cài từng chiếc khuy áo màu vàng từ dưới lên, che đi đôi xương đòn tinh xảo.
Găng tay trắng tinh như tuyết, với các ngón tay thon dài, khiến chàng thanh niên tăng thêm vài phần khí chất cấm dục.
"Rất tuyệt."
Vincent mỉm cười đưa vài lọn tóc tán loạn bên thái dương của Giang Dĩ Lâm lên, đặt ở bên môi, khe khẽ ngửi.
Cử chỉ của anh, nó mang theo đôi phần ngả ngớn như có mà như không.
Giang Dĩ Lâm lui ra một bước, chỉnh lại cái mũ của mình, thong thả né đi hành động của đối phương, rồi rời khỏi phòng thay quần áo.
Mà ở phía sau lưng hắn, Vincent nở một nụ cười không rõ ý nghĩa.
"Ngươi có nghĩ..."
"Trong khoảng thời gian nhạy cảm như vậy, hắn lại đến xin công việc bảo vệ trực đêm..."
"… Rốt cuộc hắn, có biết về sự kiện kia không nhỉ? Hắn rốt cuộc, có liên quan gì, đến sự kiện kia không đây
Ở phía sau người đàn ông tóc vàng, có tiếng xì xì vang lên từng đợt.
Một chú rối hề trườn ra từ trong bóng đêm, nó có gương mặt trắng toát, hai bên gò má được đánh má đỏ ởn...
Nó có một đôi tay lớn cỡ người thường, trong tay còn bưng theo một cái hộp nhạc, tiếng cười đứt quãng phát ra từ cái hộp đó.
Những tiếng cười này, chúng cực kỳ thanh thúy, chúng du dương như những chiếc chuông bạc vậy...
_Như những tiếng cười của trẻ con.
"Buổi tối... Đi thăm dò hắn chút xem."
Chú rối hề nhếch miệng, gật đầu một cái,
Theo mỗi hành động di chuyển,
Nơi cổ, ở đó phát ra tiếng kẽo kẹt.
Sau khi Giang Dĩ Lâm khoác lên mình bộ đồng phục ca đêm, vào thời điểm chính thức trở thành bảo vệ trực đêm, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng đồng thời vang lên.
「Xin chúc mừng ngài, ngài Giang Dĩ Lâm.」
「Từ bây giờ, ngài chính thức trở thành nhân viên bảo vệ trực đêm của tiệm ăn Freddy.」
「Ngài chỉ còn lại năm ngày thôi, năm ngày để tìm hiểu sự thật về đồ chơi nổi loạn...」
「...Xin hãy cẩn thận.... Vào lúc nửa đêm, tất cả các con rối, đều sẽ sinh ra một loại bản năng gần như là tấn công.」
「Mà ngài, làm một bảo vệ trực đêm, ngài chỉ có thể ngồi trong phòng quan sát, sử dụng các thiết bị giám sát với cả mọi công cụ có thể sử dụng, để mà bảo toàn tính mạng cho mình... Công dụng của từng loại công cụ ra sao, ngài đành phải tự mình tìm hiểu rồi.」
「Chúc ngài may mắn, hy vọng... Ngài có thể sống sót sau đêm đầu tiên.」Giang Dĩ Lâm sau đó quay lại phòng làm việc của chủ tiệm ăn, lấy được chìa khóa phòng quan sát.
Bên trong phòng quan sát, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức.
Thời gian đóng cửa của tiệm Freddy chỉ còn cách vài phút nữa, vị chủ tiệm ăn người da trắng đã cất lại mấy con rối vào kho trước giờ đóng rồi.
Ánh đèn, dần dần tối đi...
Sau khi tiệm ăn đã đóng cửa rồi, một căn phòng ăn lớn đến vậy, mà chỉ còn mỗi phòng quan sát sáng đèn, những phòng khác, đều đã rơi vào bóng tối cả.
Còn phòng quan sát, thông qua camera an ninh, mà thay đổi góc nhìn để quan sát tình hình trong mỗi phòng.
Giang Dĩ Lâm ngồi bên trong phòng quan sát, lấy một cây bút từ ống đựng bút, chầm chậm xoay tròn.
"Thời gian còn sớm... Cứ cảm thấy, có chuyện gì rất quan trọng, mà ta đã quên mất."
""Vincent... Tay bảo vệ ban ngày đó, hắn cố tình buông lời ngả ngớn với ta... Hắn đang dò xét ranh giới cuối cùng của ta... Hắn đang... Thăm dò ta."
"…Hắn đang bất an."
Giang Dĩ Lâm tự nhủ.
Thời gian, tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Vào thời gian này, tiệm pizza đã đóng cửa từ lâu, nhìn qua camera an ninh, nhóm khách đi riêng cũng lục tục rời khỏi.
Tiếng chuông báo hiệu nửa đêm... Chậm rãi vang lên.
"Vincent... Tại sao hắn lại cảm thấy bất an?"
Mặc dù não đang đắm chìm trong suy nghĩ, Giang Dĩ Lâm vẫn dừng mắt trên màn hình camera an ninh.
Một công đôi việc, với hắn, cũng không phải là việc khó.
Trong khoảnh khắc, một suy nghĩ xẹt qua đầu hắn!
"Không đúng... Quay lại lúc đó!"
Trí nhớ nhảy về giao điểm lúc ấy trong chỉ cái chớp mắt - Lúc Giang Dĩ Lâm vừa bước vào tiệm ăn Freddy, người đàn ông tóc vàng trông ngạo mạn thả tờ báo được dựng thẳng lên xuống.
Suy nghĩ dần dần loại bỏ tất cả sự vật xung quanh.
_Tờ báo... Đúng rồi, chính là tờ báo!
Qua kẽ hở ngón tay của Vincent khi hắn kẹp lấy trang báo... Ở đó có mấy ký tự rất mơ hồ...
Trong đầu hắn lúc này, những ký tự ấy, chúng được phóng đại lên gấp nhiều lần!
_Vụ án trẻ em mất tích... Năm năm trước... Tiệm ăn Freddy...
"Năm năm trước... Vào năm năm về trước... Tại tiệm ăn Freddy đã từng xảy ra sự kiện trẻ em mất tích ư? Sự kiện ấy có liên hệ gì với Vincent đây? Kỳ lạ... Thời gian lại trùng hợp đến thế... Tuyệt đối là hệ thống cố ý sắp đặt..."
Hắn giật giật môi liên hồi.
Ngay lúc này.... Giang Dĩ Lâm híp mắt lại.
Không biết có phải ảo giác hay không,
Qua màn hình giám sát,
Hắn có cảm giác...
Con thỏ bông với hàng mi dài một cách dị hợm - Bonnie...
Con mắt của nó, đang lia về phía mình...
Vincent nhìn chàng trai trước mặt, trong mắt mang theo một sự thưởng thức đầy quái dị.
Chàng trai với mái tóc đen kéo kéo vành nón, vài lọn tóc tản ra từ hai bên thái dương, lộ ra một đôi mắt hẹp dài với đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn nhuộm thêm sắc thái khác cho nó.
Hắn vuốt phẳng bộ đồng phục màu thuần đen, tay từ tốn đưa lên, cài từng chiếc khuy áo màu vàng từ dưới lên, che đi đôi xương đòn tinh xảo.
Găng tay trắng tinh như tuyết, với các ngón tay thon dài, khiến chàng thanh niên tăng thêm vài phần khí chất cấm dục.
"Rất tuyệt."
Vincent mỉm cười đưa vài lọn tóc tán loạn bên thái dương của Giang Dĩ Lâm lên, đặt ở bên môi, khe khẽ ngửi.
Cử chỉ của anh, nó mang theo đôi phần ngả ngớn như có mà như không.
Giang Dĩ Lâm lui ra một bước, chỉnh lại cái mũ của mình, thong thả né đi hành động của đối phương, rồi rời khỏi phòng thay quần áo.
Mà ở phía sau lưng hắn, Vincent nở một nụ cười không rõ ý nghĩa.
"Ngươi có nghĩ..."
"Trong khoảng thời gian nhạy cảm như vậy, hắn lại đến xin công việc bảo vệ trực đêm..."
"… Rốt cuộc hắn, có biết về sự kiện kia không nhỉ? Hắn rốt cuộc, có liên quan gì, đến sự kiện kia không đây
Ở phía sau người đàn ông tóc vàng, có tiếng xì xì vang lên từng đợt.
Một chú rối hề trườn ra từ trong bóng đêm, nó có gương mặt trắng toát, hai bên gò má được đánh má đỏ ởn...
Nó có một đôi tay lớn cỡ người thường, trong tay còn bưng theo một cái hộp nhạc, tiếng cười đứt quãng phát ra từ cái hộp đó.
Những tiếng cười này, chúng cực kỳ thanh thúy, chúng du dương như những chiếc chuông bạc vậy...
_Như những tiếng cười của trẻ con.
"Buổi tối... Đi thăm dò hắn chút xem."
Chú rối hề nhếch miệng, gật đầu một cái,
Theo mỗi hành động di chuyển,
Nơi cổ, ở đó phát ra tiếng kẽo kẹt.
Sau khi Giang Dĩ Lâm khoác lên mình bộ đồng phục ca đêm, vào thời điểm chính thức trở thành bảo vệ trực đêm, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng đồng thời vang lên.
「Xin chúc mừng ngài, ngài Giang Dĩ Lâm.」
「Từ bây giờ, ngài chính thức trở thành nhân viên bảo vệ trực đêm của tiệm ăn Freddy.」
「Ngài chỉ còn lại năm ngày thôi, năm ngày để tìm hiểu sự thật về đồ chơi nổi loạn...」
「...Xin hãy cẩn thận.... Vào lúc nửa đêm, tất cả các con rối, đều sẽ sinh ra một loại bản năng gần như là tấn công.」
「Mà ngài, làm một bảo vệ trực đêm, ngài chỉ có thể ngồi trong phòng quan sát, sử dụng các thiết bị giám sát với cả mọi công cụ có thể sử dụng, để mà bảo toàn tính mạng cho mình... Công dụng của từng loại công cụ ra sao, ngài đành phải tự mình tìm hiểu rồi.」
「Chúc ngài may mắn, hy vọng... Ngài có thể sống sót sau đêm đầu tiên.」Giang Dĩ Lâm sau đó quay lại phòng làm việc của chủ tiệm ăn, lấy được chìa khóa phòng quan sát.
Bên trong phòng quan sát, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức.
Thời gian đóng cửa của tiệm Freddy chỉ còn cách vài phút nữa, vị chủ tiệm ăn người da trắng đã cất lại mấy con rối vào kho trước giờ đóng rồi.
Ánh đèn, dần dần tối đi...
Sau khi tiệm ăn đã đóng cửa rồi, một căn phòng ăn lớn đến vậy, mà chỉ còn mỗi phòng quan sát sáng đèn, những phòng khác, đều đã rơi vào bóng tối cả.
Còn phòng quan sát, thông qua camera an ninh, mà thay đổi góc nhìn để quan sát tình hình trong mỗi phòng.
Giang Dĩ Lâm ngồi bên trong phòng quan sát, lấy một cây bút từ ống đựng bút, chầm chậm xoay tròn.
"Thời gian còn sớm... Cứ cảm thấy, có chuyện gì rất quan trọng, mà ta đã quên mất."
""Vincent... Tay bảo vệ ban ngày đó, hắn cố tình buông lời ngả ngớn với ta... Hắn đang dò xét ranh giới cuối cùng của ta... Hắn đang... Thăm dò ta."
"…Hắn đang bất an."
Giang Dĩ Lâm tự nhủ.
Thời gian, tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Vào thời gian này, tiệm pizza đã đóng cửa từ lâu, nhìn qua camera an ninh, nhóm khách đi riêng cũng lục tục rời khỏi.
Tiếng chuông báo hiệu nửa đêm... Chậm rãi vang lên.
"Vincent... Tại sao hắn lại cảm thấy bất an?"
Mặc dù não đang đắm chìm trong suy nghĩ, Giang Dĩ Lâm vẫn dừng mắt trên màn hình camera an ninh.
Một công đôi việc, với hắn, cũng không phải là việc khó.
Trong khoảnh khắc, một suy nghĩ xẹt qua đầu hắn!
"Không đúng... Quay lại lúc đó!"
Trí nhớ nhảy về giao điểm lúc ấy trong chỉ cái chớp mắt - Lúc Giang Dĩ Lâm vừa bước vào tiệm ăn Freddy, người đàn ông tóc vàng trông ngạo mạn thả tờ báo được dựng thẳng lên xuống.
Suy nghĩ dần dần loại bỏ tất cả sự vật xung quanh.
_Tờ báo... Đúng rồi, chính là tờ báo!
Qua kẽ hở ngón tay của Vincent khi hắn kẹp lấy trang báo... Ở đó có mấy ký tự rất mơ hồ...
Trong đầu hắn lúc này, những ký tự ấy, chúng được phóng đại lên gấp nhiều lần!
_Vụ án trẻ em mất tích... Năm năm trước... Tiệm ăn Freddy...
"Năm năm trước... Vào năm năm về trước... Tại tiệm ăn Freddy đã từng xảy ra sự kiện trẻ em mất tích ư? Sự kiện ấy có liên hệ gì với Vincent đây? Kỳ lạ... Thời gian lại trùng hợp đến thế... Tuyệt đối là hệ thống cố ý sắp đặt..."
Hắn giật giật môi liên hồi.
Ngay lúc này.... Giang Dĩ Lâm híp mắt lại.
Không biết có phải ảo giác hay không,
Qua màn hình giám sát,
Hắn có cảm giác...
Con thỏ bông với hàng mi dài một cách dị hợm - Bonnie...
Con mắt của nó, đang lia về phía mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất