Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi
Chương 27: Gót chân
Chàng trai trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra.
Có lẽ vì không được tiếp xúc với ánh sáng từ quá lâu, trong cái chớp mắt hắn mở mắt ra, đuôi mắt có hơi ửng hồng, giống như mới vừa bị ai đó bắt nạt quá đáng vậy, lộ ra một mặt yếu mềm bên trong.
Nhất là chàng trai tóc đen này có một gương mặt mang đường nét gần như là hời hợt, giờ lại pha lẫn nét mâu thuẫn như thế, như thể đã hình thành một sắc màu vô hình vậy.
Ngón tay người đàn ông lập tức dừng lại.
Nhưng mà, y vẫn không thu tay về, sau phút tạm ngưng phút chốc,rồi lại nhẹ nhàng ve vuốt lông mày chàng trai.
Dưới góc nhìn của Giang Dĩ Lâm, hắn chỉ mới vừa mở mắt ra mang tính thử nghiệm, thế là bị nước mắt ứa ra nhòe đi tầm mắt. Qua hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nháy mắt một cái, rồi mới nhìn rõ được người đàn ông trước mặt.
Gương mặt anh tuấn, đôi môi mỏng. Trong đôi mắt ấy lại chứa quá nhiều hàm nghĩa. Mái tóc màu nâu lạnh hơi rũ xuống.
“... Con tỉnh rồi ư?”
Như thể muốn xác nhận một chút, Giang Dĩ Lâm thấy khóe môi người đàn ông chợt nhếch nhếch.
Sau đó bất chợt cả người đè lên.
Giang Dĩ Lâm hiện tại cũng chỉ có thể hơi mở mắt ra, những bộ phận khác trên cơ thể hầu như không động đậy được.
Người đàn ông phía trên mình lấy tay trái nắm cổ hắn, đôi môi liên tục cọ cọ gò má mình, giọng nói của y lại cất lên bên tai.
“Tiểu tạp chủng, ta trông chừng con lâu đến vậy... Tận bây giờ mới chịu tỉnh.”
“Lần sau con mà còn không cố gắng tự bảo vệ mình nữa, một mình không rõ nguyên nhân mà hôn mê, thế thì ta lập tức đánh gãy chân con đấy.”
Người đàn ông nói ra nghe rất dịu dàng, nhưng lại có một áp lực rởn cả tóc gáy.
Giang Dĩ Lâm đón tầm mắt của người nọ, trong đầu nhanh chóng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Chàng trai tóc đen gắng sức há miệng ra, tiếng nói cất lên một cách khó khăn từ yết hầu nghe ra vô cùng khàn đục.
Hắn nói...
“… Ông là ai?”
“Trên lý thuyết, nhiễm độc thần kinh có thể sẽ tạo thành mất trí nhớ... Xin lỗi, chúng tôi xin vô cùng vô cùng xin lỗi, vì đã không hoàn toàn tìm hiểu kỹ về căn bệnh này.”
“Đại não của con người là một kết cấu cực kỳ phức tạp... Cho dù y học đến bây giờ đã rất phát triển rồi, chúng tôi cũng vô phương làm rõ nhiều vấn đề lắm.”
“Chắc rằng 10 năm, hay 5 năm, hoặc chỉ có 1 tháng thôi... Cậu ấy sẽ nhớ lại tất cả ký ức.”
“Thưa ngài Auston, chúng tôi vô cùng lấy làm xin lỗi.”
Chàng trai tóc đen ngồi trên xe lăn.
Với hai tay thả trên đùi mình.
Giang Dĩ Lâm lẳng lặng mà nhìn ngón tay mình, bắt đầu suy nghĩ một số chuyện.
_ cái phó bản Slender Man này, có lẽ vì là phó bản thứ hai, cho nên so sánh với phó bản tiệm ăn Freddy lần trước, độ khó không chỉ lớn hơn một bậc không thôi đâu.
Tiệm ăn Freddy là một trò chơi thiên về thám hiểm giải đố hơn, đồng thời độ phức tạp của nhân vật trong đó, so ra kém xa tít tắp phó bản này. Trong phó bản này, mối quan hệ giữa các cá nhân mà Giang Dĩ Lâm phải tiếp xúc cũng cực kỳ phức tạp.
Giả ngây vào thời điểm này, cũng có thể là một biện pháp tương đối.
Đến cuối cùng bệnh viện cũng không điều tra rõ ràng nguyên nhân gây bệnh của Giang Dĩ Lâm, nhưng mà tình trạng cơ thể của Giang Dĩ Lâm quả thật là ngày ngày chuyển biến tốt lên, sau khi làm tiếp vài đợt kiểm tra cho triệt để rồi, người đàn ông mới hơi yên lòng.
Lúc này đây, hắn đang được vị quản gia đi ở phía sau, chầm chậm đẩy vào một ngôi biệt thự.
Ngôi biệt thự này rõ ràng chỉ là một bất động sản dưới danh nghĩa mà thôi, nhưng vẫn có thể thấy, dù tuổi đời đã lâu lắm luôn rồi, nhưng việc vẫn được chú trọng bảo dưỡng quét vôi đã chứng minh mức đáng giá của nó.
“Con thật sự không nhớ gì hết sao?”
Người đàn ông với mái tóc nâu lạnh kẹp một điếu thuốc trong tay, y quay đầu sang nhìn vào đứa con đỡ đầu của mình, tia hàm súc ánh lên trong mắt.
Cha đỡ đầu dẫn Giang Dĩ Lâm đến một căn phòng, nhìn sơ trông vô cùng ấm cúng, tuy có vẻ hơi nhỏ lại chật – so với toàn căn biệt thự.
Giang Dĩ Lâm nhìn chiếc giường đầy hoa văn tối màu, mà lắc đầu, biểu cảm hờ hững.
Phản ứng của hắn vẫn còn hơi cứng còng, hành động lắc đầu rất chậm, giọng nói cũng có hơi ngập ngừng.
“Co n t hậ t s ự kh ông nh ớ m à.”
“Thế thì tiếc thật.”
Người đàn ông mỉm cười ngồi ở mép giường, như thể y vẫn rơi vào hồi ức không thể nói ra vậy, “Khi ấy con hãy còn nhỏ, mà con lại sợ tiếng sấm, cho nên sẽ thường hay đòi ngủ chung với ta, muốn ta dỗ dành con, con đã nói chỉ khi ta dỗ con, thì con mới ngủ được. Những lúc đó, con muốn ta kể con nghe truyện cổ tích... Đó là những thời điểm mà ta hao tâm tổn trí nhất đấy.”
_ truyện cổ tích ư?
Giang Dĩ Lâm nhạy bén phát hiện ra cái gì đó.
Cha đỡ đầu nhắc đến truyện cổ tích, theo một ý nghĩa nào đó, có vẻ chính là một manh mối của phó bản này rồi.
「 Tíccch… Tícccch…」
「 tiến độ thăm dò thế giới quan: 5% 」
Chẳng qua người đàn ông này rõ ràng không muốn tiếp tục đào sâu chủ đề này, hắn chỉ là lắc lắc đầu, khẽ cười nói một tiếng, “Thôi thì, đã quên rồi thì cứ quên đi.”
Y vươn tay ra, xoa xoa mái đầu có hơi dài quá của Giang Dĩ Lâm, “Chuyện quan trọng, ta sẽ tiếp tục nói chuyện với con sau.”
“Bởi vì hiện tại con bị mất trí nhớ rồi, con sẽ không hôn ta, cũng sẽ không muốn vùi mình trong lòng ta, để nghe ta kể vài câu chuyện xưa đâu nhỉ.”
......
Không lâu sau, Giang Dĩ Lâm lập tức cảm thấy cái cơ thể này, trở nên hơi oải người rồi.
Tuy rằng hắn bây giờ có thể từ từ phục hồi khả năng điều khiển cơ thể này, nhưng tình trạng của chính cơ thể này lại chưa hoàn toàn khôi phục.
Thấy Giang Dĩ Lâm đã mệt rồi, cha đỡ đầu xoa xoa tóc hắn, thấp giọng dặn dò hắn vài câu, sau đó bảo quản gia dẫn hắn vào trong phòng, nghỉ ngơi cho thật tốt.
Tiếng chuông báo hiệu nửa đêm chầm chậm vang lên.
“Thưa cậu... Nếu trong người có vấn đề gì, mong cậu nhất định phải nói với ta ngay.”
Quản gia đứng phía sau Giang Dĩ Lâm, lặng yên hệt như một bức tương điêu khắc vậy.
_ là ảo giác ư?
Ngay trong cái chớp mắt Giang Dĩ Lâm vừa bước lên giường nhắm mắt lại, hắn có thoáng thấy...
Tay quản gia độ tráng niên kia,
Vào cái thời điểm ông ta quay người,
Kiễng chân mà bước đi.
Có lẽ vì không được tiếp xúc với ánh sáng từ quá lâu, trong cái chớp mắt hắn mở mắt ra, đuôi mắt có hơi ửng hồng, giống như mới vừa bị ai đó bắt nạt quá đáng vậy, lộ ra một mặt yếu mềm bên trong.
Nhất là chàng trai tóc đen này có một gương mặt mang đường nét gần như là hời hợt, giờ lại pha lẫn nét mâu thuẫn như thế, như thể đã hình thành một sắc màu vô hình vậy.
Ngón tay người đàn ông lập tức dừng lại.
Nhưng mà, y vẫn không thu tay về, sau phút tạm ngưng phút chốc,rồi lại nhẹ nhàng ve vuốt lông mày chàng trai.
Dưới góc nhìn của Giang Dĩ Lâm, hắn chỉ mới vừa mở mắt ra mang tính thử nghiệm, thế là bị nước mắt ứa ra nhòe đi tầm mắt. Qua hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nháy mắt một cái, rồi mới nhìn rõ được người đàn ông trước mặt.
Gương mặt anh tuấn, đôi môi mỏng. Trong đôi mắt ấy lại chứa quá nhiều hàm nghĩa. Mái tóc màu nâu lạnh hơi rũ xuống.
“... Con tỉnh rồi ư?”
Như thể muốn xác nhận một chút, Giang Dĩ Lâm thấy khóe môi người đàn ông chợt nhếch nhếch.
Sau đó bất chợt cả người đè lên.
Giang Dĩ Lâm hiện tại cũng chỉ có thể hơi mở mắt ra, những bộ phận khác trên cơ thể hầu như không động đậy được.
Người đàn ông phía trên mình lấy tay trái nắm cổ hắn, đôi môi liên tục cọ cọ gò má mình, giọng nói của y lại cất lên bên tai.
“Tiểu tạp chủng, ta trông chừng con lâu đến vậy... Tận bây giờ mới chịu tỉnh.”
“Lần sau con mà còn không cố gắng tự bảo vệ mình nữa, một mình không rõ nguyên nhân mà hôn mê, thế thì ta lập tức đánh gãy chân con đấy.”
Người đàn ông nói ra nghe rất dịu dàng, nhưng lại có một áp lực rởn cả tóc gáy.
Giang Dĩ Lâm đón tầm mắt của người nọ, trong đầu nhanh chóng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Chàng trai tóc đen gắng sức há miệng ra, tiếng nói cất lên một cách khó khăn từ yết hầu nghe ra vô cùng khàn đục.
Hắn nói...
“… Ông là ai?”
“Trên lý thuyết, nhiễm độc thần kinh có thể sẽ tạo thành mất trí nhớ... Xin lỗi, chúng tôi xin vô cùng vô cùng xin lỗi, vì đã không hoàn toàn tìm hiểu kỹ về căn bệnh này.”
“Đại não của con người là một kết cấu cực kỳ phức tạp... Cho dù y học đến bây giờ đã rất phát triển rồi, chúng tôi cũng vô phương làm rõ nhiều vấn đề lắm.”
“Chắc rằng 10 năm, hay 5 năm, hoặc chỉ có 1 tháng thôi... Cậu ấy sẽ nhớ lại tất cả ký ức.”
“Thưa ngài Auston, chúng tôi vô cùng lấy làm xin lỗi.”
Chàng trai tóc đen ngồi trên xe lăn.
Với hai tay thả trên đùi mình.
Giang Dĩ Lâm lẳng lặng mà nhìn ngón tay mình, bắt đầu suy nghĩ một số chuyện.
_ cái phó bản Slender Man này, có lẽ vì là phó bản thứ hai, cho nên so sánh với phó bản tiệm ăn Freddy lần trước, độ khó không chỉ lớn hơn một bậc không thôi đâu.
Tiệm ăn Freddy là một trò chơi thiên về thám hiểm giải đố hơn, đồng thời độ phức tạp của nhân vật trong đó, so ra kém xa tít tắp phó bản này. Trong phó bản này, mối quan hệ giữa các cá nhân mà Giang Dĩ Lâm phải tiếp xúc cũng cực kỳ phức tạp.
Giả ngây vào thời điểm này, cũng có thể là một biện pháp tương đối.
Đến cuối cùng bệnh viện cũng không điều tra rõ ràng nguyên nhân gây bệnh của Giang Dĩ Lâm, nhưng mà tình trạng cơ thể của Giang Dĩ Lâm quả thật là ngày ngày chuyển biến tốt lên, sau khi làm tiếp vài đợt kiểm tra cho triệt để rồi, người đàn ông mới hơi yên lòng.
Lúc này đây, hắn đang được vị quản gia đi ở phía sau, chầm chậm đẩy vào một ngôi biệt thự.
Ngôi biệt thự này rõ ràng chỉ là một bất động sản dưới danh nghĩa mà thôi, nhưng vẫn có thể thấy, dù tuổi đời đã lâu lắm luôn rồi, nhưng việc vẫn được chú trọng bảo dưỡng quét vôi đã chứng minh mức đáng giá của nó.
“Con thật sự không nhớ gì hết sao?”
Người đàn ông với mái tóc nâu lạnh kẹp một điếu thuốc trong tay, y quay đầu sang nhìn vào đứa con đỡ đầu của mình, tia hàm súc ánh lên trong mắt.
Cha đỡ đầu dẫn Giang Dĩ Lâm đến một căn phòng, nhìn sơ trông vô cùng ấm cúng, tuy có vẻ hơi nhỏ lại chật – so với toàn căn biệt thự.
Giang Dĩ Lâm nhìn chiếc giường đầy hoa văn tối màu, mà lắc đầu, biểu cảm hờ hững.
Phản ứng của hắn vẫn còn hơi cứng còng, hành động lắc đầu rất chậm, giọng nói cũng có hơi ngập ngừng.
“Co n t hậ t s ự kh ông nh ớ m à.”
“Thế thì tiếc thật.”
Người đàn ông mỉm cười ngồi ở mép giường, như thể y vẫn rơi vào hồi ức không thể nói ra vậy, “Khi ấy con hãy còn nhỏ, mà con lại sợ tiếng sấm, cho nên sẽ thường hay đòi ngủ chung với ta, muốn ta dỗ dành con, con đã nói chỉ khi ta dỗ con, thì con mới ngủ được. Những lúc đó, con muốn ta kể con nghe truyện cổ tích... Đó là những thời điểm mà ta hao tâm tổn trí nhất đấy.”
_ truyện cổ tích ư?
Giang Dĩ Lâm nhạy bén phát hiện ra cái gì đó.
Cha đỡ đầu nhắc đến truyện cổ tích, theo một ý nghĩa nào đó, có vẻ chính là một manh mối của phó bản này rồi.
「 Tíccch… Tícccch…」
「 tiến độ thăm dò thế giới quan: 5% 」
Chẳng qua người đàn ông này rõ ràng không muốn tiếp tục đào sâu chủ đề này, hắn chỉ là lắc lắc đầu, khẽ cười nói một tiếng, “Thôi thì, đã quên rồi thì cứ quên đi.”
Y vươn tay ra, xoa xoa mái đầu có hơi dài quá của Giang Dĩ Lâm, “Chuyện quan trọng, ta sẽ tiếp tục nói chuyện với con sau.”
“Bởi vì hiện tại con bị mất trí nhớ rồi, con sẽ không hôn ta, cũng sẽ không muốn vùi mình trong lòng ta, để nghe ta kể vài câu chuyện xưa đâu nhỉ.”
......
Không lâu sau, Giang Dĩ Lâm lập tức cảm thấy cái cơ thể này, trở nên hơi oải người rồi.
Tuy rằng hắn bây giờ có thể từ từ phục hồi khả năng điều khiển cơ thể này, nhưng tình trạng của chính cơ thể này lại chưa hoàn toàn khôi phục.
Thấy Giang Dĩ Lâm đã mệt rồi, cha đỡ đầu xoa xoa tóc hắn, thấp giọng dặn dò hắn vài câu, sau đó bảo quản gia dẫn hắn vào trong phòng, nghỉ ngơi cho thật tốt.
Tiếng chuông báo hiệu nửa đêm chầm chậm vang lên.
“Thưa cậu... Nếu trong người có vấn đề gì, mong cậu nhất định phải nói với ta ngay.”
Quản gia đứng phía sau Giang Dĩ Lâm, lặng yên hệt như một bức tương điêu khắc vậy.
_ là ảo giác ư?
Ngay trong cái chớp mắt Giang Dĩ Lâm vừa bước lên giường nhắm mắt lại, hắn có thoáng thấy...
Tay quản gia độ tráng niên kia,
Vào cái thời điểm ông ta quay người,
Kiễng chân mà bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất