Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi
Chương 62: Không nơi để trốn (3)
“Bé cưng, đừng sợ...”
“Ta biết cưng so với ta càng mong đợi đến thời khắc ấy, thời khắc ‘được’ trở thành mỹ thực, vinh hạnh của cưng, đương nhiên ta nhất định phải biết ơn cưng, nhờ cưng mà ta mới có được một buổi đêm tươi đẹp đến vậy.”
Cách hành lang, Giang Dĩ Lâm nén hơi thở, muốn nghe cho thật rõ âm thanh có vẻ cách khá xa hơn một chút.
“Á… Á… Á… Á… Á…”
“Á… Á… Á… Á… Á…”
Chàng trai tóc đen nghe thấy tiếng gào thét của người sống càng lúc càng thảm thiết, kèm theo đó là tiếng cưa máy liên tục cứa vào da thịt người.
Ánh mắt Giang Dĩ Lâm tối sầm lại, không đi về phía trước, cũng không lui ra sau, mà vẫn đứng tại chỗ cũ, tiếp tục lắng nghe động tĩnh bên kia.
Bỗng nhiên, hắn không nghe được tiếng kêu gào nữa.
_ không lẽ... Cái gã đàn ông cầm cưa máy, đã cắt đứt thanh quản người ta rồi ư? Hoặc là, đã chết rồi?
Giang Dĩ Lâm tiếp tục trầm tư, sau lại nghe thấy, chuỗi tiếng nói giống như một đoạn đối thoại nhẹ nhàng vang lên.
“Frank... Tao đói, đến bao giờ mày mới chế biến xong bữa ăn vậy?”
“Jeff, mày nghe cho kỹ đây, tuy rằng trong cái bệnh viện tâm thần này, vai trò của tao là đầu bếp, nhưng tao cũng cần ăn chứ, tao, không có nghĩa vụ phải nấu cho mày.”
“Hiển nhiên, nếu mày còn giục thêm nữa... Tao không ngại ngay bây giờ và tại căn phòng này, cái người nằm trên thớt, thay vào đó bằng mày đấy.”
“... Frank, fvck! Thôi được rồi... Tao sai rồi, đừng chỉa cái máy cưa này vào tao...”
“Rồi, tao biết rồi, điều đầu tiên nếu muốn ăn một món ăn ngon là phải kiên trì... Tao sẽ kiềm chế, cơ mà mày làm ơn nhanh lên một chút, Frank.” Tiếng nói chuyện đến đây là dừng, Giang Dĩ Lâm liếm môi.
_ theo lý mà nói, cái người tên ‘Jeff’ kia tám chín phần mười chính là cái người đã kéo thi thể đi trước đó, cái gã đàn ông đầu trọc đã gạt lại công tắc điện mà mình đã bật lên.
_ mà Frank này... Hình như là đang cầm cưa máy, chặt cơ thể con người ra, sau đó mang đi chế biến thành một bữa ngon.
_ gã là một kẻ thích ăn thịt người?
Nghe đoạn đối thoại này, Giang Dĩ Lâm ở trong bóng tối không khỏi nhíu mày.
Mặc dù hắn là một người vô cùng lý trí, nhưng làm một con người... Một con người vẫn có chuẩn mực đạo đức cơ bản, biết được rằng, có người đi ăn thịt người, nhất là đem người sống đi chế biến thành món ăn.
Sau khi biết được cái tâm lý này, chàng trai tóc đen trong lòng cũng phải nổi lên một cảm giác buồn nôn cùng cực.
_ đúng vậy, không sai, chính là buồn nôn.
Giang Dĩ Lâm không biết bọn họ đã phải trải qua những cuộc thí nghiệm như thế nào ở cái bệnh viện tâm thần này, nhưng mà, cái trạng thái tâm lý hiện tại của bọn họ, đã không còn có thể xem là con người nữa.
Con người... Không thể, cũng như không ăn thịt đồng loại, bọn họ bây giờ chỉ là súc vật khoác lớp da người mà thôi.
Hắn liếm liếm môi, chợt nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
Chàng trai tóc đen hỏi hệ thống ở trong đầu, “Hệ thống này, trong phó bản này ta có sức mạnh hành tội mấy sinh vật này không?”
“Nói một cách khác thẳng thắn hơn vậy, trong phó bản này ta có “Tư cách” hành tội những sinh vật này không?”
Trong rất nhiều trò chơi tương tự, ở đó tồn tại một sự mất cân bằng rất mạnh, đó chính là bên phe truy đuổi có thể hành hạ cho đến chết thoả thích phe chạy trốn, còn bên phe chạy trốn, cũng chỉ có thể chạy trốn mà thôi, lại không thể lựa chọn phản kích.
Nhưng qua những lần điều tra trước đó, Giang Dĩ Lâm biết những sự kiện trong này cũng không chỉ là một trò chơi đơn giản thế mà thôi – chũng cũng là những tồn tại chân thật.
Chỉ cần không phải là tồn tại trong thế giới hiện thực... Chỉ cần không phải là nhân vật dữ liệu được điều khiển cách màn hình thuần túy, như vậy Giang Dĩ Lâm tin tưởng, có thể xoay chuyển hết thảy, mang đến trừng phạt thích đáng dành cho mấy người kia.
『 Ngài Giang, nghe giọng điệu của ngài, có vẻ như ngài muốn phản sát bọn họ sao...? 』
Hệ thống như đang dẫn dắt Giang Dĩ Lâm tự hỏi tính khả thi, chẳng qua, nụ cười treo bên khóe miệng lại có phần khinh nhờn như có như không.
『 phải nói sao đây? Tố chất thân thể của bọn họ không chỉ đơn giản như ngài tưởng đâu. 』
『 những người khác ta tạm thời không đề cập tới, chỉ tính cái gã đàn ông đầu trọc tên Jeff, cũng như cái gã có danh hiệu đầu bếp có tên Frank kia thôi, tố chất thân thể của bọn họ đều đã trải qua thí nghiệm bí mật, hơn người bình thường khoảng gấp ba lần. 』
『 ngài muốn phản sát bọn họ, được thôi, với điều kiện tiên quyết là có được vũ khí có đủ lực sát thương. 』
『nhưng mà ta vẫn phải nhắc nhở ngài câu này... Chuyện này cũng chả phải cả hai cùng có lợi gì đâu, mà thực chất là một chuyện làm ơn mắc oán. 』
『 phó bản này có hai mục đích, một là ngài phải điều tra chân tướng bệnh nhân bệnh viện tâm thần bạo động, thứ hai chính là thoát khỏi đây một cách thuận lợi. 』
『 mục tiêu chính của cả phó bản là trốn thoát (escape) và tìm ra lời giải, nói cách khác, dù ngài có vì thỏa mãn nguyên tắc bản thân mà tính trăm phương ngàn kế giết bọn họ, thì độ phá giải câu đố thế giới quan cũng không vì đó mà tăng đâu. 』
Giang Dĩ Lâm sau khi nghe hệ thống nói, bỗng cười khẽ một tiếng.
Hắn đáp lại trong đầu, “Hệ thống... Mi biết không? Từ lâu rồi ta đã ý thức được, thế giới quan của chúng ta không giống nhau, cho nên có rất nhiều chuyện nhìn trong mắt cũng khác nhau.”
“Vấn đề này hai ta cũng không cần tranh chấp, ta làm chuyện của ta, ta đi con đường của chính mình... Mi chỉ cần đưa ra gợi ý tương ứng là được rồi, hoặc là giữ yên lặng, có thể.”
Hệ thống im lặng rất lâu, không nói gì thêm.
_thế giới quan bất đồng ư...?
_ chuyện như vậy... Ta đã biết từ đời nào, rồi... Đau lòng ghê đó, ngài Giang ạ....
Bên trong hành lang tối tăm.
Giang Dĩ Lâm kiên nhẫn đợi một chốc, thấy tiếng máy cưa điện đã dừng hẳn, hình như tay đầu bếp đặt máy cưa qua một bên, bắt đầu phi chảo dầu.
Sau đó, chính là một mùi thịt rán cháy bốc lên, chui vào mũi hắn.
Chàng trai tóc đen cảm thấy dạ dày có hơi nao nao, cách lớp áo sơ mi, hắn xoa xoa cái bụng mình, khiến mình dễ chịu hơn chút.
Qua một thời gian, hắn lại nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
“Lại nói chứ... Tao nghe nói trước đó không phải có một sâu bay nhí lẻn vào đây sao? Chắc là bị Bác Sĩ giải quyết rồi nhỉ. ”
Giọng nói đến từ cái gã được xưng là đầu bếp kia, tiếng của gã nhỏ nhẹ hơn so với đầu trọ một chút.
_ sâu bay nhí? Không lẽ là chỉ cái người mà lúc ta mới bước vào phó bản này, và được hệ thống nhắc đến... Người bạn gửi ta bức thư kia Miles sao?『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 15% 』
“... Cụ thể tao cũng không rõ, cơ mà, mày đi lo cho cái đầu của Bác Sĩ sao? ”
“Hắn không phải rơi vào trong tay Bác Sĩ đâu, mà, nếu đúng là vậy thật, thế thì đã có thể xử lý xong xuôi mấy chuyện này rồi. ”
Gã đàn ông đầu trọc tà tà nói.
Cứ như vì miệng gã phải ngậm một miếng thịt, khiến gã nói nghe có phần ú ớ.
Giang Dĩ Lâm tay chống tường, chân mày hơi nhíu, giờ mới được thả lỏng.
“Nghe thì có vẻ là một tin tức khá hữu dụng... Nói cách khác, Miles trong một khả năng nhất định không chết? ”
Chàng trai tóc đen thầm nghĩ trong lòng.
_Xem ra... Có vẻ khá cần thiết đây, phải đến chỗ bác sĩ xem thử...
Qua một hồi, Giang Dĩ Lâm lại nghe được tiếng nước.
Tiếng nước chảy ào từ vòi nước, giống như có ai đó đang rửa thứ gì đó.
“Đầu bếp này còn khá ưa sạch nhỉ? Còn biết ăn xong phải rửa cho sạch. ”
Hắn khẽ nhếch khóe môi.
Mãi cho đến khi không còn bất cứ âm thanh nào nữa, Giang Dĩ Lâm mới lại bật camera nhìn đêm ra, đi về phía trước.
Đi đến cuối con đường, Giang Dĩ Lâm lại sờ sờ một cánh cửa nhỏ trên đầu, nhẹ đẩy ra một chút, trước hắn cho camera nhô lên, ghi lại khung cảnh phía trên một lượt.
Xác nhận không có ai rồi, hắn mới chậm rãi đẩy cửa ra, bò lên.
Chàng trai tóc đen khẽ nhíu mày.
Trên này quả nhiên là một nhà bếp.
“Nhà thương điên Núi Lớn” có quy mô rất lớn, nhân viên đông đảo, cho nên, nhà bếp cũng được trang thiết bị đầy đủ.
Đương nhiên... Nếu như bỏ qua sàn nhà bê bết máu, cũng như mớ xương xẩu bọn họ ăn còn thừa, thì đúng là một nhà bếp hiện đại thông thường thôi. Giang Dĩ Lâm tiến lên phía trước vài bước, tránh khỏi chỗ máu đen.
“Gas, lò nướng, bồn rửa... ”
Chàng trai tóc đen nhìn quanh quất, đứng trước một chiếc tủ lạnh cao cỡ người, dừng bước.
Trong lòng hắn có vài phần dự cảm, thế là chậm rãi mở cái tủ lạnh này ra.
_ quả thế...Giang Dĩ Lâm đóng lại cửa tủ lạnh, lộ ra nét mặt kỳ dị.
Tác dụng của tủ lạnh, chỉ dùng để dự trữ thức ăn, bởi vì nhân loại sợ chất thịt không tươi lâu, cho nên mới phát minh ra nó.
Còn ở cái phòng bếp có thể xưng là địa ngục này, đầu bếp thì có đam mê ăn thịt người, tất nhiên là sẽ đặt bộ phận cơ thể con người vào đây rồi – nhất là mấy bộ phận mềm nhất, ví dụ như tim và gan.
Bình tĩnh một chút, hắn đưa tay sờ ra phía sau tủ lạnh từ phía ngoài, thế mà đụng đến một cái công tắc điện.
“Èèèè... èèèè... ”
Giang Dĩ Lâm bật công tắc điện phòng này lên, cả phòng bếp trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 20% 』
Chàng trai tóc đen quay đầu nhìn thử, dưới ánh đèn, trên cái thớt gỗ có một người không nhìn rõ mặt đang nằm.
Con mắt của người này trợn to, không tài nào khép lại được, mang đến một cảm giác tuyệt vọng cùng cực, vùng da ngực đã bị khoét rỗng, có thể thấy cả xương bên trong rõ ràng.
Thông qua quần áo của người nọ mặc, có vẻ là một nhân viên lao công.
Giang Dĩ Lâm nhìn một hồi, sau đó khép lại đôi mắt giúp người nọ, nhẹ nhàng nói một câu, “Người hãy yên nghỉ trong an bình. ” May you rest in peace.
Chàng trai tóc đen lại tìm kiếm chung quanh một chút, phát hiện không thấy dấu vết cưa máy ở đây.
Hắn không khỏi cau mày, “Đúng là khó làm mà... Xem ra suy nghĩ lúc trước không sai, tay đầu bếp kia không để cưa máy trong phòng bếp. ”
“Với gã ta, cưa máy không chỉ là một dụng cụ nấu nướng mà thôi, mà hẳn còn là vũ khí giết người mang bên người nữa. ”『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 25% 』
Giang Dĩ Lâm mân mê cằm mình, nghĩ, “Tố chất thân thể của ta chênh lệch một chút so với bọn họ, tay đầu bếp kia còn có cả cưa máy nữa... Nếu tay không tấc sắt đối chọi với gã, thì sẽ không có kết cục tốt đâu. ”
“... nếu muốn một biện pháp tốt hơn, thế thì phải cướp được máy cưa điện của gã.”
_ có thể hiểu theo một cách thuần túy, máy cưa của gã đầu bếp, cái kiểu cắt xương người như chơi đó, có thể tưởng tượng được độ bén của lưỡi cưa. Giang Dĩ Lâm nghĩ xong, cầm theo camera, rón rén mở cửa phòng bếp.Hắn nhíu mày.
_cấu trúc bên trong bệnh viện tâm thần này... Thật sự cứ như một cái xưởng lớn vậy.
Giang Dĩ Lâm đưa chân đạp đạp tấm lưới sắt được chế thành tấm rào, cảm giác cũng không được chắc. Vì đã lâu không được bảo dưỡng, cảm giác chỉ cần hơi dùng sức đạp lên, thì sẽ rớt xuống từ trên lầu hai.
Chàng trai tóc đen ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ tấm lưới khá rỉ sét, trong lòng có chút mưu tính.
“Nói không chừng có thể lợi dụng điểm này... Để đối phó tay đầu bếp cùng với cái gã đầu trọc kia đấy.”
Ngay lúc Giang Dĩ Lâm xoay người, hắn chộp được một thứ khiến hắn cảm thấy rất có phần an ủi.
_ đó là một tấm bản đồ.
Trên tấm bản đồ này, hết thảy cấu trúc của “nhà thương điên Núi Lớn” đều được vẽ rõ ràng, mà theo như bố trí này, lầu một của bệnh viện là phòng thay đồ của nhân viên, còn cái phòng hiện chất đầy xác trước đó là nhà kho.
Hơn nữa bên dưới lầu một, có cả một phòng quản lý cao cấp, bên trên có dấu cấm, mang nghĩa người không phận sự không được vào.
Giang Dĩ Lâm sờ sờ cằm, biểu cảm có vài phần quái lạ, “Phòng quản lý cao cấp? Có vấn đề. ”
Chàng trai tóc đen tiếp tục nhìn xuống.
Mà hắn hiện tại đang ở lầu hai, chiếm hơn nửa không gian chính là căn bếp mà hắn mới vào điều tra khi nãy, những phòng khác vẫn không rõ.
Ở lầu ba, cho thấy rõ là các phòng nam bệnh nhân tâm thần và nữ bệnh nhân tâm thần.
Mà ở lầu bốn, chính là gian khám bệnh.
“Lầu bốn, phòng khám... Chỗ các bác sĩ... ”
“Miles nếu như còn sống, vậy phải ở đó. ”
“Có vẻ nếu như đến từng tầng mà tìm... Sớm muộn gì cũng đụng độ bác sĩ thôi. ”
Giang Dĩ Lâm chỉ hơi nhìn lướt qua, cả tấm bản đồ đều được ghi nhớ hết trong đầu hắn.
Hắn xoay người, đi về phía trước.
Cứ tiếp tục đi về phía trước, thì sẽ gặp hành lang được vây bởi rào sắt.
Phía trước, một chỗ ngoặt tối mù.
_ không, không đúng...Chàng trai tóc đen chợt dừng bước.
Giang Dĩ Lâm chau mày.
Bởi vì... Hắn nghe được một tiếng gạt ổ khẽ vang lên, đến từ cái nơi ngoặt tối mù kia.
Giống như bật công tắc cưa máy lên,
Âm thanh của những lưỡi dao sắc bén,
Phát ra từ bên trong lớp áo kim loại.
“Ta biết cưng so với ta càng mong đợi đến thời khắc ấy, thời khắc ‘được’ trở thành mỹ thực, vinh hạnh của cưng, đương nhiên ta nhất định phải biết ơn cưng, nhờ cưng mà ta mới có được một buổi đêm tươi đẹp đến vậy.”
Cách hành lang, Giang Dĩ Lâm nén hơi thở, muốn nghe cho thật rõ âm thanh có vẻ cách khá xa hơn một chút.
“Á… Á… Á… Á… Á…”
“Á… Á… Á… Á… Á…”
Chàng trai tóc đen nghe thấy tiếng gào thét của người sống càng lúc càng thảm thiết, kèm theo đó là tiếng cưa máy liên tục cứa vào da thịt người.
Ánh mắt Giang Dĩ Lâm tối sầm lại, không đi về phía trước, cũng không lui ra sau, mà vẫn đứng tại chỗ cũ, tiếp tục lắng nghe động tĩnh bên kia.
Bỗng nhiên, hắn không nghe được tiếng kêu gào nữa.
_ không lẽ... Cái gã đàn ông cầm cưa máy, đã cắt đứt thanh quản người ta rồi ư? Hoặc là, đã chết rồi?
Giang Dĩ Lâm tiếp tục trầm tư, sau lại nghe thấy, chuỗi tiếng nói giống như một đoạn đối thoại nhẹ nhàng vang lên.
“Frank... Tao đói, đến bao giờ mày mới chế biến xong bữa ăn vậy?”
“Jeff, mày nghe cho kỹ đây, tuy rằng trong cái bệnh viện tâm thần này, vai trò của tao là đầu bếp, nhưng tao cũng cần ăn chứ, tao, không có nghĩa vụ phải nấu cho mày.”
“Hiển nhiên, nếu mày còn giục thêm nữa... Tao không ngại ngay bây giờ và tại căn phòng này, cái người nằm trên thớt, thay vào đó bằng mày đấy.”
“... Frank, fvck! Thôi được rồi... Tao sai rồi, đừng chỉa cái máy cưa này vào tao...”
“Rồi, tao biết rồi, điều đầu tiên nếu muốn ăn một món ăn ngon là phải kiên trì... Tao sẽ kiềm chế, cơ mà mày làm ơn nhanh lên một chút, Frank.” Tiếng nói chuyện đến đây là dừng, Giang Dĩ Lâm liếm môi.
_ theo lý mà nói, cái người tên ‘Jeff’ kia tám chín phần mười chính là cái người đã kéo thi thể đi trước đó, cái gã đàn ông đầu trọc đã gạt lại công tắc điện mà mình đã bật lên.
_ mà Frank này... Hình như là đang cầm cưa máy, chặt cơ thể con người ra, sau đó mang đi chế biến thành một bữa ngon.
_ gã là một kẻ thích ăn thịt người?
Nghe đoạn đối thoại này, Giang Dĩ Lâm ở trong bóng tối không khỏi nhíu mày.
Mặc dù hắn là một người vô cùng lý trí, nhưng làm một con người... Một con người vẫn có chuẩn mực đạo đức cơ bản, biết được rằng, có người đi ăn thịt người, nhất là đem người sống đi chế biến thành món ăn.
Sau khi biết được cái tâm lý này, chàng trai tóc đen trong lòng cũng phải nổi lên một cảm giác buồn nôn cùng cực.
_ đúng vậy, không sai, chính là buồn nôn.
Giang Dĩ Lâm không biết bọn họ đã phải trải qua những cuộc thí nghiệm như thế nào ở cái bệnh viện tâm thần này, nhưng mà, cái trạng thái tâm lý hiện tại của bọn họ, đã không còn có thể xem là con người nữa.
Con người... Không thể, cũng như không ăn thịt đồng loại, bọn họ bây giờ chỉ là súc vật khoác lớp da người mà thôi.
Hắn liếm liếm môi, chợt nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
Chàng trai tóc đen hỏi hệ thống ở trong đầu, “Hệ thống này, trong phó bản này ta có sức mạnh hành tội mấy sinh vật này không?”
“Nói một cách khác thẳng thắn hơn vậy, trong phó bản này ta có “Tư cách” hành tội những sinh vật này không?”
Trong rất nhiều trò chơi tương tự, ở đó tồn tại một sự mất cân bằng rất mạnh, đó chính là bên phe truy đuổi có thể hành hạ cho đến chết thoả thích phe chạy trốn, còn bên phe chạy trốn, cũng chỉ có thể chạy trốn mà thôi, lại không thể lựa chọn phản kích.
Nhưng qua những lần điều tra trước đó, Giang Dĩ Lâm biết những sự kiện trong này cũng không chỉ là một trò chơi đơn giản thế mà thôi – chũng cũng là những tồn tại chân thật.
Chỉ cần không phải là tồn tại trong thế giới hiện thực... Chỉ cần không phải là nhân vật dữ liệu được điều khiển cách màn hình thuần túy, như vậy Giang Dĩ Lâm tin tưởng, có thể xoay chuyển hết thảy, mang đến trừng phạt thích đáng dành cho mấy người kia.
『 Ngài Giang, nghe giọng điệu của ngài, có vẻ như ngài muốn phản sát bọn họ sao...? 』
Hệ thống như đang dẫn dắt Giang Dĩ Lâm tự hỏi tính khả thi, chẳng qua, nụ cười treo bên khóe miệng lại có phần khinh nhờn như có như không.
『 phải nói sao đây? Tố chất thân thể của bọn họ không chỉ đơn giản như ngài tưởng đâu. 』
『 những người khác ta tạm thời không đề cập tới, chỉ tính cái gã đàn ông đầu trọc tên Jeff, cũng như cái gã có danh hiệu đầu bếp có tên Frank kia thôi, tố chất thân thể của bọn họ đều đã trải qua thí nghiệm bí mật, hơn người bình thường khoảng gấp ba lần. 』
『 ngài muốn phản sát bọn họ, được thôi, với điều kiện tiên quyết là có được vũ khí có đủ lực sát thương. 』
『nhưng mà ta vẫn phải nhắc nhở ngài câu này... Chuyện này cũng chả phải cả hai cùng có lợi gì đâu, mà thực chất là một chuyện làm ơn mắc oán. 』
『 phó bản này có hai mục đích, một là ngài phải điều tra chân tướng bệnh nhân bệnh viện tâm thần bạo động, thứ hai chính là thoát khỏi đây một cách thuận lợi. 』
『 mục tiêu chính của cả phó bản là trốn thoát (escape) và tìm ra lời giải, nói cách khác, dù ngài có vì thỏa mãn nguyên tắc bản thân mà tính trăm phương ngàn kế giết bọn họ, thì độ phá giải câu đố thế giới quan cũng không vì đó mà tăng đâu. 』
Giang Dĩ Lâm sau khi nghe hệ thống nói, bỗng cười khẽ một tiếng.
Hắn đáp lại trong đầu, “Hệ thống... Mi biết không? Từ lâu rồi ta đã ý thức được, thế giới quan của chúng ta không giống nhau, cho nên có rất nhiều chuyện nhìn trong mắt cũng khác nhau.”
“Vấn đề này hai ta cũng không cần tranh chấp, ta làm chuyện của ta, ta đi con đường của chính mình... Mi chỉ cần đưa ra gợi ý tương ứng là được rồi, hoặc là giữ yên lặng, có thể.”
Hệ thống im lặng rất lâu, không nói gì thêm.
_thế giới quan bất đồng ư...?
_ chuyện như vậy... Ta đã biết từ đời nào, rồi... Đau lòng ghê đó, ngài Giang ạ....
Bên trong hành lang tối tăm.
Giang Dĩ Lâm kiên nhẫn đợi một chốc, thấy tiếng máy cưa điện đã dừng hẳn, hình như tay đầu bếp đặt máy cưa qua một bên, bắt đầu phi chảo dầu.
Sau đó, chính là một mùi thịt rán cháy bốc lên, chui vào mũi hắn.
Chàng trai tóc đen cảm thấy dạ dày có hơi nao nao, cách lớp áo sơ mi, hắn xoa xoa cái bụng mình, khiến mình dễ chịu hơn chút.
Qua một thời gian, hắn lại nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
“Lại nói chứ... Tao nghe nói trước đó không phải có một sâu bay nhí lẻn vào đây sao? Chắc là bị Bác Sĩ giải quyết rồi nhỉ. ”
Giọng nói đến từ cái gã được xưng là đầu bếp kia, tiếng của gã nhỏ nhẹ hơn so với đầu trọ một chút.
_ sâu bay nhí? Không lẽ là chỉ cái người mà lúc ta mới bước vào phó bản này, và được hệ thống nhắc đến... Người bạn gửi ta bức thư kia Miles sao?『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 15% 』
“... Cụ thể tao cũng không rõ, cơ mà, mày đi lo cho cái đầu của Bác Sĩ sao? ”
“Hắn không phải rơi vào trong tay Bác Sĩ đâu, mà, nếu đúng là vậy thật, thế thì đã có thể xử lý xong xuôi mấy chuyện này rồi. ”
Gã đàn ông đầu trọc tà tà nói.
Cứ như vì miệng gã phải ngậm một miếng thịt, khiến gã nói nghe có phần ú ớ.
Giang Dĩ Lâm tay chống tường, chân mày hơi nhíu, giờ mới được thả lỏng.
“Nghe thì có vẻ là một tin tức khá hữu dụng... Nói cách khác, Miles trong một khả năng nhất định không chết? ”
Chàng trai tóc đen thầm nghĩ trong lòng.
_Xem ra... Có vẻ khá cần thiết đây, phải đến chỗ bác sĩ xem thử...
Qua một hồi, Giang Dĩ Lâm lại nghe được tiếng nước.
Tiếng nước chảy ào từ vòi nước, giống như có ai đó đang rửa thứ gì đó.
“Đầu bếp này còn khá ưa sạch nhỉ? Còn biết ăn xong phải rửa cho sạch. ”
Hắn khẽ nhếch khóe môi.
Mãi cho đến khi không còn bất cứ âm thanh nào nữa, Giang Dĩ Lâm mới lại bật camera nhìn đêm ra, đi về phía trước.
Đi đến cuối con đường, Giang Dĩ Lâm lại sờ sờ một cánh cửa nhỏ trên đầu, nhẹ đẩy ra một chút, trước hắn cho camera nhô lên, ghi lại khung cảnh phía trên một lượt.
Xác nhận không có ai rồi, hắn mới chậm rãi đẩy cửa ra, bò lên.
Chàng trai tóc đen khẽ nhíu mày.
Trên này quả nhiên là một nhà bếp.
“Nhà thương điên Núi Lớn” có quy mô rất lớn, nhân viên đông đảo, cho nên, nhà bếp cũng được trang thiết bị đầy đủ.
Đương nhiên... Nếu như bỏ qua sàn nhà bê bết máu, cũng như mớ xương xẩu bọn họ ăn còn thừa, thì đúng là một nhà bếp hiện đại thông thường thôi. Giang Dĩ Lâm tiến lên phía trước vài bước, tránh khỏi chỗ máu đen.
“Gas, lò nướng, bồn rửa... ”
Chàng trai tóc đen nhìn quanh quất, đứng trước một chiếc tủ lạnh cao cỡ người, dừng bước.
Trong lòng hắn có vài phần dự cảm, thế là chậm rãi mở cái tủ lạnh này ra.
_ quả thế...Giang Dĩ Lâm đóng lại cửa tủ lạnh, lộ ra nét mặt kỳ dị.
Tác dụng của tủ lạnh, chỉ dùng để dự trữ thức ăn, bởi vì nhân loại sợ chất thịt không tươi lâu, cho nên mới phát minh ra nó.
Còn ở cái phòng bếp có thể xưng là địa ngục này, đầu bếp thì có đam mê ăn thịt người, tất nhiên là sẽ đặt bộ phận cơ thể con người vào đây rồi – nhất là mấy bộ phận mềm nhất, ví dụ như tim và gan.
Bình tĩnh một chút, hắn đưa tay sờ ra phía sau tủ lạnh từ phía ngoài, thế mà đụng đến một cái công tắc điện.
“Èèèè... èèèè... ”
Giang Dĩ Lâm bật công tắc điện phòng này lên, cả phòng bếp trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 20% 』
Chàng trai tóc đen quay đầu nhìn thử, dưới ánh đèn, trên cái thớt gỗ có một người không nhìn rõ mặt đang nằm.
Con mắt của người này trợn to, không tài nào khép lại được, mang đến một cảm giác tuyệt vọng cùng cực, vùng da ngực đã bị khoét rỗng, có thể thấy cả xương bên trong rõ ràng.
Thông qua quần áo của người nọ mặc, có vẻ là một nhân viên lao công.
Giang Dĩ Lâm nhìn một hồi, sau đó khép lại đôi mắt giúp người nọ, nhẹ nhàng nói một câu, “Người hãy yên nghỉ trong an bình. ” May you rest in peace.
Chàng trai tóc đen lại tìm kiếm chung quanh một chút, phát hiện không thấy dấu vết cưa máy ở đây.
Hắn không khỏi cau mày, “Đúng là khó làm mà... Xem ra suy nghĩ lúc trước không sai, tay đầu bếp kia không để cưa máy trong phòng bếp. ”
“Với gã ta, cưa máy không chỉ là một dụng cụ nấu nướng mà thôi, mà hẳn còn là vũ khí giết người mang bên người nữa. ”『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 25% 』
Giang Dĩ Lâm mân mê cằm mình, nghĩ, “Tố chất thân thể của ta chênh lệch một chút so với bọn họ, tay đầu bếp kia còn có cả cưa máy nữa... Nếu tay không tấc sắt đối chọi với gã, thì sẽ không có kết cục tốt đâu. ”
“... nếu muốn một biện pháp tốt hơn, thế thì phải cướp được máy cưa điện của gã.”
_ có thể hiểu theo một cách thuần túy, máy cưa của gã đầu bếp, cái kiểu cắt xương người như chơi đó, có thể tưởng tượng được độ bén của lưỡi cưa. Giang Dĩ Lâm nghĩ xong, cầm theo camera, rón rén mở cửa phòng bếp.Hắn nhíu mày.
_cấu trúc bên trong bệnh viện tâm thần này... Thật sự cứ như một cái xưởng lớn vậy.
Giang Dĩ Lâm đưa chân đạp đạp tấm lưới sắt được chế thành tấm rào, cảm giác cũng không được chắc. Vì đã lâu không được bảo dưỡng, cảm giác chỉ cần hơi dùng sức đạp lên, thì sẽ rớt xuống từ trên lầu hai.
Chàng trai tóc đen ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ tấm lưới khá rỉ sét, trong lòng có chút mưu tính.
“Nói không chừng có thể lợi dụng điểm này... Để đối phó tay đầu bếp cùng với cái gã đầu trọc kia đấy.”
Ngay lúc Giang Dĩ Lâm xoay người, hắn chộp được một thứ khiến hắn cảm thấy rất có phần an ủi.
_ đó là một tấm bản đồ.
Trên tấm bản đồ này, hết thảy cấu trúc của “nhà thương điên Núi Lớn” đều được vẽ rõ ràng, mà theo như bố trí này, lầu một của bệnh viện là phòng thay đồ của nhân viên, còn cái phòng hiện chất đầy xác trước đó là nhà kho.
Hơn nữa bên dưới lầu một, có cả một phòng quản lý cao cấp, bên trên có dấu cấm, mang nghĩa người không phận sự không được vào.
Giang Dĩ Lâm sờ sờ cằm, biểu cảm có vài phần quái lạ, “Phòng quản lý cao cấp? Có vấn đề. ”
Chàng trai tóc đen tiếp tục nhìn xuống.
Mà hắn hiện tại đang ở lầu hai, chiếm hơn nửa không gian chính là căn bếp mà hắn mới vào điều tra khi nãy, những phòng khác vẫn không rõ.
Ở lầu ba, cho thấy rõ là các phòng nam bệnh nhân tâm thần và nữ bệnh nhân tâm thần.
Mà ở lầu bốn, chính là gian khám bệnh.
“Lầu bốn, phòng khám... Chỗ các bác sĩ... ”
“Miles nếu như còn sống, vậy phải ở đó. ”
“Có vẻ nếu như đến từng tầng mà tìm... Sớm muộn gì cũng đụng độ bác sĩ thôi. ”
Giang Dĩ Lâm chỉ hơi nhìn lướt qua, cả tấm bản đồ đều được ghi nhớ hết trong đầu hắn.
Hắn xoay người, đi về phía trước.
Cứ tiếp tục đi về phía trước, thì sẽ gặp hành lang được vây bởi rào sắt.
Phía trước, một chỗ ngoặt tối mù.
_ không, không đúng...Chàng trai tóc đen chợt dừng bước.
Giang Dĩ Lâm chau mày.
Bởi vì... Hắn nghe được một tiếng gạt ổ khẽ vang lên, đến từ cái nơi ngoặt tối mù kia.
Giống như bật công tắc cưa máy lên,
Âm thanh của những lưỡi dao sắc bén,
Phát ra từ bên trong lớp áo kim loại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất