Chương 19
Bầu trời trong xanh, tuyết rơi trắng xóa.
Đi được mấy km, cả người đã nóng lên toát cả mồ hôi.
Cuối cùng cũng lên được xe bò, có thể nằm nghỉ một chút, đi được nửa đường thì bánh xe lại rớt ra, kết quả lật xe, cũng may là không ai bị thương.
Chỉ là hình tượng có chút không ổn, nhìn ghê đến mức lúc mua vé ở huyện, còn bị người bán vé ghét bỏ, “Lớn lên cũng tốt mà sao lại lôi thôi thế này? Nhìn bùn trên người hai người kìa, đừng có đem bộ dạng này lên xe của tôi làm dơ ghế ngồi hết.”
Vì thế hai người bị từ chối cho lên xe.
Trì Uyên thở dài cười khổ, đưa Hàng Tuyên đến cửa hàng nhỏ bán quần áo gần bến xe, ngoại trừ áo khoác quân đội cũng chỉ có áo khoác quân đội.
Hàng Tuyên hỏi, “Anh thích màu xanh lục, hay là màu rằn ri?”
Trì Uyên rất muốn nói “Không thích cả hai”, lại chỉ chỉ màu xanh lục, “Nó đi.”
Hai người mặc một cái áo khoác dài, lật lật đám lông lớn phía trên cổ áo không biết là lông gì, lại đứng lần nữa ở quầy mua vé.
Lần này mua vé suôn sẻ.
Lúc xe buýt lăn bánh.
Hàng Tuyên nhìn ngắm khắp nơi, hưng phấn không chịu được.
Vẫn còn thời kỳ xuân vận, trước mắt là một biển người.
Hàng Tuyên ước có thể có tám cặp mắt để nhìn cảnh cho đã, còn Trì Uyên thì ước có tám cặp mắt để nhìn mỗi mình cậu cho đã thôi.
Rốt cuộc cũng ngồi được hàng ghế trên cùng, đi một tiếng mới tới được sân bay, lại phải bay bốn tiếng mới tới được Diên Lan.
Trì Uyên nhắn cho Thư Ưu một cái tin: Bốn tiếng nữa tới sân bay đón.
Hàng Tuyên nhìn anh cất điện thoại xong, mới nói, “Hiện tại chúng ta ngồi ở Hòa Giai*.”
*Hòa Giai (tiếng Trung: 和谐号), còn được gọi là CRH sê-ri EMU, hay còn gọi là Hòa Giai Hiệu, là một thuật ngữ ô cho các tàu cao tốc nhiều đơn vị với mục tiêu cuối cùng là Trung Quốc có được bí quyết và khả năng sản xuất tàu hỏa tốc độ cao.
Trì Uyên đáp, “Ừ.”
Hàng Tuyên cười đến mặt đỏ bừng, “Em cảm thấy có chút giống anh.”
Trì Uyên mặt đầy dấu chấm hỏi.
Hàng Tuyên lại nói, “Em vừa mới thấy Phục Hưng*, cũng, cũng có chút giống anh, giống lúc anh tức giận.”
*Phục Hưng (tiếng Trung: 复兴号) (còn được gọi là Phục Hưng Hiệu) đây là tàu cao tốc thông thường nhanh nhất thế giới trong dịch vụ thường xuyên, với tốc độ thiết kế 350 km/h (217 mph)
Trì Uyên cả người đầy dấu chấm hỏi.
Hàng Tuyên tự mình cười vui vẻ, “So với Phục Hưng, thì Hòa Giai vẫn tốt hơn.”
Trì Uyên không biết trong đầu người này đang nghĩ cái gì, nghĩ lại nghĩ, anh không nói gì, chỉ cười thầm trong lòng.
Anh vẫn giống Phục Hưng hơn.
Vừa TO vừa DÀI:)))
===================Áo khoác quân đội – 军大衣
Xanh lục
Rằn ri
Đi được mấy km, cả người đã nóng lên toát cả mồ hôi.
Cuối cùng cũng lên được xe bò, có thể nằm nghỉ một chút, đi được nửa đường thì bánh xe lại rớt ra, kết quả lật xe, cũng may là không ai bị thương.
Chỉ là hình tượng có chút không ổn, nhìn ghê đến mức lúc mua vé ở huyện, còn bị người bán vé ghét bỏ, “Lớn lên cũng tốt mà sao lại lôi thôi thế này? Nhìn bùn trên người hai người kìa, đừng có đem bộ dạng này lên xe của tôi làm dơ ghế ngồi hết.”
Vì thế hai người bị từ chối cho lên xe.
Trì Uyên thở dài cười khổ, đưa Hàng Tuyên đến cửa hàng nhỏ bán quần áo gần bến xe, ngoại trừ áo khoác quân đội cũng chỉ có áo khoác quân đội.
Hàng Tuyên hỏi, “Anh thích màu xanh lục, hay là màu rằn ri?”
Trì Uyên rất muốn nói “Không thích cả hai”, lại chỉ chỉ màu xanh lục, “Nó đi.”
Hai người mặc một cái áo khoác dài, lật lật đám lông lớn phía trên cổ áo không biết là lông gì, lại đứng lần nữa ở quầy mua vé.
Lần này mua vé suôn sẻ.
Lúc xe buýt lăn bánh.
Hàng Tuyên nhìn ngắm khắp nơi, hưng phấn không chịu được.
Vẫn còn thời kỳ xuân vận, trước mắt là một biển người.
Hàng Tuyên ước có thể có tám cặp mắt để nhìn cảnh cho đã, còn Trì Uyên thì ước có tám cặp mắt để nhìn mỗi mình cậu cho đã thôi.
Rốt cuộc cũng ngồi được hàng ghế trên cùng, đi một tiếng mới tới được sân bay, lại phải bay bốn tiếng mới tới được Diên Lan.
Trì Uyên nhắn cho Thư Ưu một cái tin: Bốn tiếng nữa tới sân bay đón.
Hàng Tuyên nhìn anh cất điện thoại xong, mới nói, “Hiện tại chúng ta ngồi ở Hòa Giai*.”
*Hòa Giai (tiếng Trung: 和谐号), còn được gọi là CRH sê-ri EMU, hay còn gọi là Hòa Giai Hiệu, là một thuật ngữ ô cho các tàu cao tốc nhiều đơn vị với mục tiêu cuối cùng là Trung Quốc có được bí quyết và khả năng sản xuất tàu hỏa tốc độ cao.
Trì Uyên đáp, “Ừ.”
Hàng Tuyên cười đến mặt đỏ bừng, “Em cảm thấy có chút giống anh.”
Trì Uyên mặt đầy dấu chấm hỏi.
Hàng Tuyên lại nói, “Em vừa mới thấy Phục Hưng*, cũng, cũng có chút giống anh, giống lúc anh tức giận.”
*Phục Hưng (tiếng Trung: 复兴号) (còn được gọi là Phục Hưng Hiệu) đây là tàu cao tốc thông thường nhanh nhất thế giới trong dịch vụ thường xuyên, với tốc độ thiết kế 350 km/h (217 mph)
Trì Uyên cả người đầy dấu chấm hỏi.
Hàng Tuyên tự mình cười vui vẻ, “So với Phục Hưng, thì Hòa Giai vẫn tốt hơn.”
Trì Uyên không biết trong đầu người này đang nghĩ cái gì, nghĩ lại nghĩ, anh không nói gì, chỉ cười thầm trong lòng.
Anh vẫn giống Phục Hưng hơn.
Vừa TO vừa DÀI:)))
===================Áo khoác quân đội – 军大衣
Xanh lục
Rằn ri
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất