Chương 43
Hà Trung Trung đóng cửa phòng làm việc, quay đầu lại nhìn hai cậu học trò chân tay luống cuống. Lúc này hai người đang đứng sát tường giống như học trò bị phạt.
Hà Trung Trung đang nghiêm mặt đột nhiên bật cười: “Các em làm gì mà căng thẳng như vậy?”
“Cô giáo…” Chấn Võ nhìn Hà Trung Trung, không biết nên nói gì.
“Không cần phải nói gì hết. Tôi từng nói rồi, ở trong lớp của tôi, các em có thể yêu đương, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học là được. Tôi chỉ không ngờ các em lại là một đôi, Tiểu Tiểu biết nhất định sẽ rất vui.”
Chấn Văn nghe Hà Trung Trung nhắc tới Tiểu Tiểu, lập tức căng thẳng: “Không được, tuyệt đối đừng để chị Tiểu Tiểu biết, chúng em không muốn trở thành nhân vật truyện tranh đâu.”
“Đã nói là truyện tranh, các em sao phải sợ?” Hà Trung Trung híp mắt trêu chọc.
“Tóm lại là không được.”
“Được rồi, không trêu chọc hai em nữa. Nhưng tôi phải nhắc nhở, em không thích con gái không có nghĩa là em có thể đùa giỡn, coi thường tình cảm của các bạn ấy. Cho nên tốt nhất hai em nên nghiêm túc nói chuyện để người ta đi tìm bạn trai khác.”
Chấn Văn, Chấn Võ gật đầu lia lịa. Đúng lúc chuông vào học vang lên, hai người liếc nhau, đều thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không cần phải nghĩ xem nên nói với Lỵ Kỳ thế nào.
Hà Trung Trung nhìn hai học trò đẹp trai, lắc đầu, mới còn là học sinh đã phiền lòng những chuyện thế này rồi.
Tiếng chuông tan học vang lên, đám học trò sắp xếp sách vở ra về. Điện thoại của Hạ Vũ Hào đột nhiên vang lên. Cậu cúi đầu nhìn, sau đó nhảy dựng lên như bị kim đâm vào mông, luống cuống tay chân nhét loạn sách vở vào cặp.
“Cậu sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Chấn Văn lo lắng hỏi Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào quăng ba lô lên lưng, vội vàng chạy ra cửa, chỉ để lại một câu ‘Khâu Tử Hiên tìm mình’, thoáng cái đã không thấy người đâu nữa.
Chấn Võ cầm ba lô của Chấn Văn, hai người ra khỏi lớp học, Lỵ Kỳ đi tới trước mặt.
“Vương Chấn Văn.”
Chấn Văn thầm thở dài, Chấn Võ ở phía sau vỗ vỗ lưng cậu, sau khi ánh mắt hai người giao nhau, cậu gom hết dũng cảm nhìn Lỵ Kỳ. Lỵ Kỳ bị cậu nhìn có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười.
“Mình mời cậu ăn gì đó nhé, cậu có rảnh không?” Chấn Văn mở miệng nói.
“Có, có!” Lỵ Kỳ liên tục gật đầu, cười vô cùng vui sướng. Chấn Văn bồn chồn, hi vọng lát nữa cô nàng đừng khóc, cậu không chịu được nhìn thấy con gái khóc đâu.
Chấn Văn đi trước, Chấn Võ theo sau, Lỵ Kỳ đi cuối cùng.
Ba người đến quán hamburger mà lần trước Khâu Thiến Như mời, Lỵ Kỳ nhìn Chấn Võ, lại nhìn Chấn Văn không hề có ý bảo anh ta rời đi, có chút không vui ngồi xuống đối diện hai người.
“Cậu gọi đồ đi, muốn ăn cái cũng được.” Chấn Văn đưa thực đơn cho Lỵ Kỳ.
“Mình không đói.” Tuy nói vậy, Lỵ Kỳ vẫn nhận thực đơn xem, rồi gọi một ly nước trái cây.
Chấn Văn, Chấn Võ mỗi người gọi một cái humburger, sau đó không khí liền trở nên yên lặng như tờ.
Lỵ Kỳ nhìn Chấn Văn đối diện mất tự nhiên mà né tránh tầm mắt mình, cúi đầu khẽ cười.
“Vương Chấn Văn, quà của mình…”
Chấn Văn vội giành lời: “À, đúng rồi, quà của cậu! Ngày mai tôi mang trả cậu, tôi còn chưa mở ra.”
Lỵ Kỳ cười xấu hổ: “Thì ra cậu không muốn hẹn hò với mình thật sao?”
Chấn Văn gật đầu.
Lỵ Kỳ nhìn Chấn Võ nói: “Vương Chấn Võ, tôi có thể nói chuyện riêng với em trai cậu một lát được không?”
Chấn Võ đang đứng ngồi không yên, nghe Lỵ Kỳ yêu cầu như vậy, liền định đứng dậy.
Tay Chấn Văn đè chân Chấn Võ, nhìn chằm chằm anh, lặng lẽ ám hiệu: Anh dám đi xem.
Chấn Võ đành đặt mông ngồi trở xuống.
Lỵ Kỳ nhìn Chấn Văn, hơi mất tự nhiên cười: “Mình hiểu, mình có thể biết tại sao không?”
Chấn Văn gãi đầu, do dự một lát rồi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lỵ Kỳ: “Không có gì, chỉ là mình không có cảm giác với cậu.”
“Là như vậy sao?”
Khóe môi Lỵ Kỳ hạ xuống, ngón tay xoa nắn ống hút của ly nước trái cây.
Chấn Văn nói tiếp: “Không chỉ cậu, mà mình không có cảm giác với bất cứ bạn gái nào.”
Chấn Võ không ngờ Chấn Văn sẽ trả lời như vậy, từ chối người khác, không những nói thẳng là không thích người ta, còn thẳng thắn nói ra sự thật.
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, miệng mấp máy, cuối cùng không nói gì mà chờ đợi phản ứng của Lỵ Kỳ.
Lỵ Kỳ vốn đang cúi thấp đầu, nghe xong lời này chợt ngẩng đầu, nhìn Chấn Văn, há to miệng đớ lưỡi, không nói nên lời.
“Không sai, đúng như cậu nghĩ. Cho nên, không phải vì cậu không tốt, cậu hiểu chưa?”
Lỵ Kỳ sửng sốt, Chấn Văn căng thẳng nhìn cô nàng, chỉ cô nàng có phản ứng gì thái quá. Nhưng Lỵ Kỳ lại nở một nụ cười rất tươi: “Hóa ra là như vậy. Không sao, mình ủng hộ cậu! Mình cảm thấy thích người đồng giới không có gì là xấu cả, quan trọng là tình cảm. Vậy, nếu không thể làm bạn gái, mình có thể làm bạn với cậu được không? Bạn bè bình thường ấy.”
“Không thành vấn đề, mình cũng không có bạn là con gái nào cả.”
Nói xong Chấn Văn nhớ tới Tiểu Tiểu, lo lắng hỏi: “Chờ một chút, chuyện này… cậu không phải là hủ nữ gì đó chứ?”
“Không phải, nhưng mình có một người bạn là hủ nữ.”
“Thế thì tốt. Mình phải nói trước, chuyện này tạm thời phải giữ bí mật đấy nhé!”
“Được! Nói vậy là mình là người đầu tiên biết?”
“Có thể coi như vậy.”
“Vậy mình phải nên cảm thấy vinh hạnh.”
“Chuyện này thì có gì vinh hạnh chứ, nhưng tùy cậu đấy!”
Chấn Văn bị thái độ này của Lỵ Kỳ làm cho dở khóc dở cười, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn phải đối mặt với một đứa con gái khóc lóc sướt mướt.
Lỵ Kỳ như được thả lỏng, duỗi lưng nói: “Nếu chúng ta đã là bạn bè vậy mình không khách khí nữa.”
Cô nàng đứng lên lấy thực đơn, gọi một phần humburger cỡ lớn.
“Vậy mà vừa rồi cậu nói không đói.” Nhìn hình ảnh kích cỡ humburger trong thực đơn, Chấn Văn kinh ngạc.
“Vừa rồi mình còn lo lắng nói chuyện với bạn trai mà, chứ thật ra mình đói lắm rồi, ăn hamburger cũng không tốt cho vóc dáng nên mình đành nhịn. Giờ bạn trai đã không còn, mình có thể thoải mái ăn rồi.”
Chấn Văn trợn mắt, trước kia từng nghe Hạ Lễ nói con gái thay đổi thất thường, hôm nay xem như được chứng kiến rồi.
Nhìn Lỵ Kỳ cầm hamburger ăn ngấu nghiến, Chấn Văn không khỏi sửng sốt, thì ra con gái cũng có thể ăn phóng khoáng như vậy.
Sau khi tạm biệt Lỵ Kỳ, hai người nhẹ nhõm đi về nhà. Giải quyết được một vấn đề rắc rối, Chấn Văn vui vẻ đến ngâm nga.
Nhưng Chấn Võ lại không được vui như vậy. Đối với việc Chấn Văn công khai lúc nãy, trong lòng anh có chút lo lắng. Không phải lo lắng Lỵ Kỳ sẽ nói chuyện này với người khác, mà lo lắng Chấn Văn không hiểu được chuyện khác biệt với bình thường có thể mang đến những ảnh hưởng gì.
Chấn Văn ngâm nga hồi lâu mới nhận ra nãy giờ Chấn Võ không hề lên tiếng, suốt quãng đường đều là cậu nói, anh nghe.
Chấn Văn ghé sát mặt gần mặt Chấn Võ, làm Chấn Võ hoảng sợ đến mức lui về sau hai bước, cuống quít nhìn chung quanh.
Khóe miệng Chấn Văn hạ xuống, vẻ mặt không vui: “Làm vậy? Anh lui lại làm gì? Giải quyết được vấn đề rắc rối rồi mà anh không vui sao?”
Chấn Võ che giấu lo lắng của mình, cười nói: “Vui chứ, bớt đi được một chuyện.”
“Vậy sao anh không nói gì, vừa rồi em còn thấy anh cau mày nữa.”
“Không có gì, chỉ là anh cảm thấy em không nên nói chuyện kia cho Lỵ Kỳ, em chỉ cần nói em không thích bạn ấy là được rồi.”
“Không phải anh nói không nên làm bạn nữ tổn thương sao. Em nghĩ nếu nói là không thích bạn ấy thì cũng phải có lý do cụ thể như không xinh này, tính cách không tốt này, nhiều chuyện này. Anh nghĩ bạn ấy thích nghe những lời này sao?”
“Thôi, dù sao em cũng nói ra rồi, có lo lắng cũng không có ý nghĩa gì.”
“Nếu đã như vậy tại sao vẻ mặt anh còn thế kia?” Chấn Văn nói xong, đột nhiên bật cười, trước khi Chấn Võ phản ứng lại đã đưa tay bưng lấy mặt Chấn Võ.
Chấn Võ còn tưởng rằng Chấn Văn định hôn anh ở ngay chỗ này, sợ hãi vội nắm lấy tay Chấn Văn, nhưng động tác tiếp theo của Chấn Văn làm anh ngừng lại.
Chấn Văn chỉ vò má Chấn Võ khiến mặt anh có hình dáng rất buồn cười.
Chấn Văn cười nghiêng ngả, Chấn Võ thấy Chấn Văn cười như vậy cũng bị chọc cười theo.
Thôi, những lo lắng kia để đến thời điểm nó xuất hiện thì hãy đối mặt, anh cần gì khiến Chấn Văn phải lo lắng về những chuyện tương lai không biết trước chứ?
Buổi tối, Vương Tuần Dương không về, ăn cơm tối xong, hai anh em như thường lệ cùng dọn dẹp bát đũa trong bếp.
Từ lúc Chấn Văn còn nhỏ trong nhà đã có người làm, cậu chưa bao giờ phải làm gì cả, chỉ đợi cơm đến thì há miệng, quần áo đến thì vươn tay. Từ khi Chấn Võ và mẹ dọn tới ở cùng, những chuyện này liền giao cho Chấn Võ. Chấn Văn vào phòng bếp chỉ có một công việc duy nhất là lau bát đĩa Chấn Võ đã rửa xong.
Hôm nay tâm trạng của Chấn Văn rất tốt, Chấn Võ vừa rửa hoa quả xong, chuẩn bị bổ, cậu đã cầm dao tới, kết quả dùng sức quá mạnh, cắt trúng tay mình.
Chấn Võ thấy Chấn Văn chảy máu, vội kéo cậu ra phòng khách rồi chạy đi lấy hòm thuốc.
Trần Cẩn đau lòng nhìn tay Chấn Văn nhỏ máu, cầm khăn định bịt miệng vết thương cho Chấn Văn, ngăn máu chảy. Chấn Võ chạy trở lại thấy vậy hét lớn: “Đừng! Khăn không sạch!”
Chấn Văn nhìn Trần Cẩn sửng sốt, hơi mất tự nhiên nói: “Anh làm gì mà hét to như vậy? Chỉ là một tờ khăn giấy, cũng không chết người được.”
“Không được nói gở!” Chấn Võ ném khăn đang đậy trên vết thương của Chấn Văn đi, lấy cồn ra sát trùng cho cậu.
Nhìn lọ cồn, Chấn Văn nhíu mày, cầu khẩn: “Có thể không sát trùng được không? Xót lắm.”
“Không được, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao?”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không chết được đâu.”
Chấn Văn vừa nói xong, Chấn Võ đã đưa tay bịt miệng cậu lại: “Không được nói bậy!”
Chấn Văn dùng bàn tay không bị thương ké tay Chấn Võ ra, ngậm miệng không nói nữa, nhưng trong mắt tràn ngập hạnh phúc.
Chấn Võ khẽ khàng lau rửa vết thương, miệng nhẹ thổi, mong là làm như vậy vết thương của Chấn Võ không đau nữa.
Chấn Văn sợ đau, nhưng lại không dám phát ra một tiếng kêu đau nào. Bởi vì nhìn Chấn Võ lo lắng như vậy, nếu cậu mà rên đau, chắc hẳn Chấn Võ sẽ đưa thẳng cậu tới bệnh viện mất.
Chấn Võ nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Chấn Văn, khéo léo băng lại, suốt cả quá trình này, ánh mắt của Chấn Văn không hề rời mặt Chấn Võ.
“Chấn Võ, anh băng bó thật đẹp nha, còn đẹp hơn cả bác sĩ.”
“Anh nghĩ anh phải làm bác sĩ thôi, em thật chẳng biết tự chăm sóc bản thân!”
“Đừng, ngày ngày bị bác sĩ để ý, cuộc sống sẽ không còn niềm vui.”
Chấn Võ bật cười, băng bó xong, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Chấn Văn giả bộ tức giận nói: “Về sau không được đụng đến dao nữa.”
Chấn Văn kháng nghị: “Cái này không được, cái kia cũng không được, em còn làm gì được đây?”
Chấn Võ vừa sắp xếp lại hòm thuốc, nói đùa: “Em làm tốt Vương Chấn Văn là được rồi.”
Bàn tay Chấn Võ đột nhiên khựng lại, lúc này mới nhớ ra trong nhà còn có Trần Cẩn. Anh cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Trần Cẩn, khóe môi hơi nhếch lên, cười gượng gạo.
Trần Cẩn nhìn chằm chằm hai người, không hề lên tiếng, thấy Chấn Võ cuối cùng cũng nhớ ra mình thì mới chậm rãi đứng dậy.
“Chấn Võ, con vào phòng mẹ một lát.”
Hà Trung Trung đang nghiêm mặt đột nhiên bật cười: “Các em làm gì mà căng thẳng như vậy?”
“Cô giáo…” Chấn Võ nhìn Hà Trung Trung, không biết nên nói gì.
“Không cần phải nói gì hết. Tôi từng nói rồi, ở trong lớp của tôi, các em có thể yêu đương, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học là được. Tôi chỉ không ngờ các em lại là một đôi, Tiểu Tiểu biết nhất định sẽ rất vui.”
Chấn Văn nghe Hà Trung Trung nhắc tới Tiểu Tiểu, lập tức căng thẳng: “Không được, tuyệt đối đừng để chị Tiểu Tiểu biết, chúng em không muốn trở thành nhân vật truyện tranh đâu.”
“Đã nói là truyện tranh, các em sao phải sợ?” Hà Trung Trung híp mắt trêu chọc.
“Tóm lại là không được.”
“Được rồi, không trêu chọc hai em nữa. Nhưng tôi phải nhắc nhở, em không thích con gái không có nghĩa là em có thể đùa giỡn, coi thường tình cảm của các bạn ấy. Cho nên tốt nhất hai em nên nghiêm túc nói chuyện để người ta đi tìm bạn trai khác.”
Chấn Văn, Chấn Võ gật đầu lia lịa. Đúng lúc chuông vào học vang lên, hai người liếc nhau, đều thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không cần phải nghĩ xem nên nói với Lỵ Kỳ thế nào.
Hà Trung Trung nhìn hai học trò đẹp trai, lắc đầu, mới còn là học sinh đã phiền lòng những chuyện thế này rồi.
Tiếng chuông tan học vang lên, đám học trò sắp xếp sách vở ra về. Điện thoại của Hạ Vũ Hào đột nhiên vang lên. Cậu cúi đầu nhìn, sau đó nhảy dựng lên như bị kim đâm vào mông, luống cuống tay chân nhét loạn sách vở vào cặp.
“Cậu sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Chấn Văn lo lắng hỏi Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào quăng ba lô lên lưng, vội vàng chạy ra cửa, chỉ để lại một câu ‘Khâu Tử Hiên tìm mình’, thoáng cái đã không thấy người đâu nữa.
Chấn Võ cầm ba lô của Chấn Văn, hai người ra khỏi lớp học, Lỵ Kỳ đi tới trước mặt.
“Vương Chấn Văn.”
Chấn Văn thầm thở dài, Chấn Võ ở phía sau vỗ vỗ lưng cậu, sau khi ánh mắt hai người giao nhau, cậu gom hết dũng cảm nhìn Lỵ Kỳ. Lỵ Kỳ bị cậu nhìn có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười.
“Mình mời cậu ăn gì đó nhé, cậu có rảnh không?” Chấn Văn mở miệng nói.
“Có, có!” Lỵ Kỳ liên tục gật đầu, cười vô cùng vui sướng. Chấn Văn bồn chồn, hi vọng lát nữa cô nàng đừng khóc, cậu không chịu được nhìn thấy con gái khóc đâu.
Chấn Văn đi trước, Chấn Võ theo sau, Lỵ Kỳ đi cuối cùng.
Ba người đến quán hamburger mà lần trước Khâu Thiến Như mời, Lỵ Kỳ nhìn Chấn Võ, lại nhìn Chấn Văn không hề có ý bảo anh ta rời đi, có chút không vui ngồi xuống đối diện hai người.
“Cậu gọi đồ đi, muốn ăn cái cũng được.” Chấn Văn đưa thực đơn cho Lỵ Kỳ.
“Mình không đói.” Tuy nói vậy, Lỵ Kỳ vẫn nhận thực đơn xem, rồi gọi một ly nước trái cây.
Chấn Văn, Chấn Võ mỗi người gọi một cái humburger, sau đó không khí liền trở nên yên lặng như tờ.
Lỵ Kỳ nhìn Chấn Văn đối diện mất tự nhiên mà né tránh tầm mắt mình, cúi đầu khẽ cười.
“Vương Chấn Văn, quà của mình…”
Chấn Văn vội giành lời: “À, đúng rồi, quà của cậu! Ngày mai tôi mang trả cậu, tôi còn chưa mở ra.”
Lỵ Kỳ cười xấu hổ: “Thì ra cậu không muốn hẹn hò với mình thật sao?”
Chấn Văn gật đầu.
Lỵ Kỳ nhìn Chấn Võ nói: “Vương Chấn Võ, tôi có thể nói chuyện riêng với em trai cậu một lát được không?”
Chấn Võ đang đứng ngồi không yên, nghe Lỵ Kỳ yêu cầu như vậy, liền định đứng dậy.
Tay Chấn Văn đè chân Chấn Võ, nhìn chằm chằm anh, lặng lẽ ám hiệu: Anh dám đi xem.
Chấn Võ đành đặt mông ngồi trở xuống.
Lỵ Kỳ nhìn Chấn Văn, hơi mất tự nhiên cười: “Mình hiểu, mình có thể biết tại sao không?”
Chấn Văn gãi đầu, do dự một lát rồi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lỵ Kỳ: “Không có gì, chỉ là mình không có cảm giác với cậu.”
“Là như vậy sao?”
Khóe môi Lỵ Kỳ hạ xuống, ngón tay xoa nắn ống hút của ly nước trái cây.
Chấn Văn nói tiếp: “Không chỉ cậu, mà mình không có cảm giác với bất cứ bạn gái nào.”
Chấn Võ không ngờ Chấn Văn sẽ trả lời như vậy, từ chối người khác, không những nói thẳng là không thích người ta, còn thẳng thắn nói ra sự thật.
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, miệng mấp máy, cuối cùng không nói gì mà chờ đợi phản ứng của Lỵ Kỳ.
Lỵ Kỳ vốn đang cúi thấp đầu, nghe xong lời này chợt ngẩng đầu, nhìn Chấn Văn, há to miệng đớ lưỡi, không nói nên lời.
“Không sai, đúng như cậu nghĩ. Cho nên, không phải vì cậu không tốt, cậu hiểu chưa?”
Lỵ Kỳ sửng sốt, Chấn Văn căng thẳng nhìn cô nàng, chỉ cô nàng có phản ứng gì thái quá. Nhưng Lỵ Kỳ lại nở một nụ cười rất tươi: “Hóa ra là như vậy. Không sao, mình ủng hộ cậu! Mình cảm thấy thích người đồng giới không có gì là xấu cả, quan trọng là tình cảm. Vậy, nếu không thể làm bạn gái, mình có thể làm bạn với cậu được không? Bạn bè bình thường ấy.”
“Không thành vấn đề, mình cũng không có bạn là con gái nào cả.”
Nói xong Chấn Văn nhớ tới Tiểu Tiểu, lo lắng hỏi: “Chờ một chút, chuyện này… cậu không phải là hủ nữ gì đó chứ?”
“Không phải, nhưng mình có một người bạn là hủ nữ.”
“Thế thì tốt. Mình phải nói trước, chuyện này tạm thời phải giữ bí mật đấy nhé!”
“Được! Nói vậy là mình là người đầu tiên biết?”
“Có thể coi như vậy.”
“Vậy mình phải nên cảm thấy vinh hạnh.”
“Chuyện này thì có gì vinh hạnh chứ, nhưng tùy cậu đấy!”
Chấn Văn bị thái độ này của Lỵ Kỳ làm cho dở khóc dở cười, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn phải đối mặt với một đứa con gái khóc lóc sướt mướt.
Lỵ Kỳ như được thả lỏng, duỗi lưng nói: “Nếu chúng ta đã là bạn bè vậy mình không khách khí nữa.”
Cô nàng đứng lên lấy thực đơn, gọi một phần humburger cỡ lớn.
“Vậy mà vừa rồi cậu nói không đói.” Nhìn hình ảnh kích cỡ humburger trong thực đơn, Chấn Văn kinh ngạc.
“Vừa rồi mình còn lo lắng nói chuyện với bạn trai mà, chứ thật ra mình đói lắm rồi, ăn hamburger cũng không tốt cho vóc dáng nên mình đành nhịn. Giờ bạn trai đã không còn, mình có thể thoải mái ăn rồi.”
Chấn Văn trợn mắt, trước kia từng nghe Hạ Lễ nói con gái thay đổi thất thường, hôm nay xem như được chứng kiến rồi.
Nhìn Lỵ Kỳ cầm hamburger ăn ngấu nghiến, Chấn Văn không khỏi sửng sốt, thì ra con gái cũng có thể ăn phóng khoáng như vậy.
Sau khi tạm biệt Lỵ Kỳ, hai người nhẹ nhõm đi về nhà. Giải quyết được một vấn đề rắc rối, Chấn Văn vui vẻ đến ngâm nga.
Nhưng Chấn Võ lại không được vui như vậy. Đối với việc Chấn Văn công khai lúc nãy, trong lòng anh có chút lo lắng. Không phải lo lắng Lỵ Kỳ sẽ nói chuyện này với người khác, mà lo lắng Chấn Văn không hiểu được chuyện khác biệt với bình thường có thể mang đến những ảnh hưởng gì.
Chấn Văn ngâm nga hồi lâu mới nhận ra nãy giờ Chấn Võ không hề lên tiếng, suốt quãng đường đều là cậu nói, anh nghe.
Chấn Văn ghé sát mặt gần mặt Chấn Võ, làm Chấn Võ hoảng sợ đến mức lui về sau hai bước, cuống quít nhìn chung quanh.
Khóe miệng Chấn Văn hạ xuống, vẻ mặt không vui: “Làm vậy? Anh lui lại làm gì? Giải quyết được vấn đề rắc rối rồi mà anh không vui sao?”
Chấn Võ che giấu lo lắng của mình, cười nói: “Vui chứ, bớt đi được một chuyện.”
“Vậy sao anh không nói gì, vừa rồi em còn thấy anh cau mày nữa.”
“Không có gì, chỉ là anh cảm thấy em không nên nói chuyện kia cho Lỵ Kỳ, em chỉ cần nói em không thích bạn ấy là được rồi.”
“Không phải anh nói không nên làm bạn nữ tổn thương sao. Em nghĩ nếu nói là không thích bạn ấy thì cũng phải có lý do cụ thể như không xinh này, tính cách không tốt này, nhiều chuyện này. Anh nghĩ bạn ấy thích nghe những lời này sao?”
“Thôi, dù sao em cũng nói ra rồi, có lo lắng cũng không có ý nghĩa gì.”
“Nếu đã như vậy tại sao vẻ mặt anh còn thế kia?” Chấn Văn nói xong, đột nhiên bật cười, trước khi Chấn Võ phản ứng lại đã đưa tay bưng lấy mặt Chấn Võ.
Chấn Võ còn tưởng rằng Chấn Văn định hôn anh ở ngay chỗ này, sợ hãi vội nắm lấy tay Chấn Văn, nhưng động tác tiếp theo của Chấn Văn làm anh ngừng lại.
Chấn Văn chỉ vò má Chấn Võ khiến mặt anh có hình dáng rất buồn cười.
Chấn Văn cười nghiêng ngả, Chấn Võ thấy Chấn Văn cười như vậy cũng bị chọc cười theo.
Thôi, những lo lắng kia để đến thời điểm nó xuất hiện thì hãy đối mặt, anh cần gì khiến Chấn Văn phải lo lắng về những chuyện tương lai không biết trước chứ?
Buổi tối, Vương Tuần Dương không về, ăn cơm tối xong, hai anh em như thường lệ cùng dọn dẹp bát đũa trong bếp.
Từ lúc Chấn Văn còn nhỏ trong nhà đã có người làm, cậu chưa bao giờ phải làm gì cả, chỉ đợi cơm đến thì há miệng, quần áo đến thì vươn tay. Từ khi Chấn Võ và mẹ dọn tới ở cùng, những chuyện này liền giao cho Chấn Võ. Chấn Văn vào phòng bếp chỉ có một công việc duy nhất là lau bát đĩa Chấn Võ đã rửa xong.
Hôm nay tâm trạng của Chấn Văn rất tốt, Chấn Võ vừa rửa hoa quả xong, chuẩn bị bổ, cậu đã cầm dao tới, kết quả dùng sức quá mạnh, cắt trúng tay mình.
Chấn Võ thấy Chấn Văn chảy máu, vội kéo cậu ra phòng khách rồi chạy đi lấy hòm thuốc.
Trần Cẩn đau lòng nhìn tay Chấn Văn nhỏ máu, cầm khăn định bịt miệng vết thương cho Chấn Văn, ngăn máu chảy. Chấn Võ chạy trở lại thấy vậy hét lớn: “Đừng! Khăn không sạch!”
Chấn Văn nhìn Trần Cẩn sửng sốt, hơi mất tự nhiên nói: “Anh làm gì mà hét to như vậy? Chỉ là một tờ khăn giấy, cũng không chết người được.”
“Không được nói gở!” Chấn Võ ném khăn đang đậy trên vết thương của Chấn Văn đi, lấy cồn ra sát trùng cho cậu.
Nhìn lọ cồn, Chấn Văn nhíu mày, cầu khẩn: “Có thể không sát trùng được không? Xót lắm.”
“Không được, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao?”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không chết được đâu.”
Chấn Văn vừa nói xong, Chấn Võ đã đưa tay bịt miệng cậu lại: “Không được nói bậy!”
Chấn Văn dùng bàn tay không bị thương ké tay Chấn Võ ra, ngậm miệng không nói nữa, nhưng trong mắt tràn ngập hạnh phúc.
Chấn Võ khẽ khàng lau rửa vết thương, miệng nhẹ thổi, mong là làm như vậy vết thương của Chấn Võ không đau nữa.
Chấn Văn sợ đau, nhưng lại không dám phát ra một tiếng kêu đau nào. Bởi vì nhìn Chấn Võ lo lắng như vậy, nếu cậu mà rên đau, chắc hẳn Chấn Võ sẽ đưa thẳng cậu tới bệnh viện mất.
Chấn Võ nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Chấn Văn, khéo léo băng lại, suốt cả quá trình này, ánh mắt của Chấn Văn không hề rời mặt Chấn Võ.
“Chấn Võ, anh băng bó thật đẹp nha, còn đẹp hơn cả bác sĩ.”
“Anh nghĩ anh phải làm bác sĩ thôi, em thật chẳng biết tự chăm sóc bản thân!”
“Đừng, ngày ngày bị bác sĩ để ý, cuộc sống sẽ không còn niềm vui.”
Chấn Võ bật cười, băng bó xong, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Chấn Văn giả bộ tức giận nói: “Về sau không được đụng đến dao nữa.”
Chấn Văn kháng nghị: “Cái này không được, cái kia cũng không được, em còn làm gì được đây?”
Chấn Võ vừa sắp xếp lại hòm thuốc, nói đùa: “Em làm tốt Vương Chấn Văn là được rồi.”
Bàn tay Chấn Võ đột nhiên khựng lại, lúc này mới nhớ ra trong nhà còn có Trần Cẩn. Anh cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Trần Cẩn, khóe môi hơi nhếch lên, cười gượng gạo.
Trần Cẩn nhìn chằm chằm hai người, không hề lên tiếng, thấy Chấn Võ cuối cùng cũng nhớ ra mình thì mới chậm rãi đứng dậy.
“Chấn Võ, con vào phòng mẹ một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất