Chương 107
Chấn Văn nằm trong ngực Chấn Võ, mắt nhắm chặt lại, hô hấp dồn dập.
Chấn Võ kêu sợ hãi: “Chấn Văn, em làm sao vậy? Tỉnh lại đi, Chấn Văn?”
Trần Cẩn và Vương Tuần Dương cũng vây lại, Trần Cẩn đưa tay sờ trán Chấn Văn: “Nóng quá! Tuần Dương?”
Vương Tuần Dương vội lấy điện thoại, sau khi bấm số thì nói với bên kia mấy câu.
Chấn Võ bế Chấn Văn lên ghế sofa, áp trán mình lên trán Chấn Văn, cảm nhận được trán cậu đang nóng bừng, vội chạy vào nhà tắm, lấy khăn ướt ra đắp lên trán Chấn Văn.
Vương Tuần Dương cúp điện thoại thì vô cùng lo lắng mà nhìn Chấn Văn: “Đứa nhỏ này, sao không biết tự chăm sóc mình như vậy? Sao lại để mình bị sốt thế này?”
Trần Cẩn nói với giọng mũi: “Nhất định là thằng bé rất sợ hãi. Mới mười tám tuổi, vừa trưởng thành đã bị giam giữ ở nơi đó. Vừa sợ, lại vừa lo lắng chuyện bên ngoài, chắc chắn con đã rất khổ sở. Đều tại em, không biết giữ miệng mà nói bậy.”
Vương Tuần Dương ôm vai Trần Cẩn, nhẹ vỗ, lắc đầu: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Chấn Văn không yếu ớt như vậy đâu, em yên tâm.”
Chương Vũ hắng giọng nhắc nhở: “Vương tổng, hai người kia đi rồi, không sao chứ?”
Vương Tuần Dương nhìn ra cửa, thở dài: “Để bọn họ đi. Người gây ra chuyện này là tôi, bọn họ cũng là người bị hại. Tôi có tư cách gì để trách cứ họ?”
Chương Vũ gật đầu nói: “Tôi sẽ sắp xếp người theo sát bọn họ. Mặc dù các người không muốn tính toán, nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác.”
Trần Cẩn lau nước mắt, gật đầu nói: “Vất vả cho cậu rồi!”
Chương Vũ gật đầu, nhìn vẻ mặt vừa đau lòng vừa lo lắng của Chấn Võ, thay đổi bộ dạng cà lơ cà phất, nghiêm túc rời khỏi biệt thự.
*
Chấn Văn không biết mình ngủ bao lâu, giống như mãi vẫn chưa tỉnh lại. Bên tai lúc thì có tiếng động huyên náo, ba mẹ và Chấn Võ đang nói gì đó, khi thì lại yên tĩnh đến đáng sợ, tựa như cả thế giới chỉ còn lại mình cậu.
Cậu quanh quẩn giữa hiện thực và giấc mơ, mãi cho đến khi bị bóng đen tối mịt nuốt chửng.
Lúc mở mắt ra, cả người nặng như đúc bằng chì, đến cả mí mắt cũng nặng trịch, làm cậu phải cố hết sức mới mở ra được.
Đây là phòng cậu ở biệt thự! Phải rồi, cậu từ cục cảnh sát về thẳng đây mà.
Cậu liếm đôi môi khô khốc, huyệt Thái Dương đau nhức làm cậu nhíu mày. Nhưng cậu không lên tiếng, bởi vì cậu biết Chấn Võ nằm sau lưng mình còn đang ngủ. Cậu nhìn cánh tay Chấn Võ đặt trên ngực mình, lắng nghe tiếng hít thở đều đều vang lên bên cổ.
Chấn Văn chớp đôi mắt cay xè, đầu óc cậu đã tỉnh táo, đau lòng cũng chậm rãi lan theo. Rốt cuộc cậu đã hiểu được cảm giác đau lòng đến không thở được là thế nào rồi.
Bởi vì bây giờ cậu cũng đang cảm thấy rất khó thở.
Một vài ký ức xa xưa hiện về trong đầu, một vài ký ức mà cậu cho rằng mình đã quên, hay nói đúng hơn là cậu không dám nhở lại, bây giờ đang lần lượt hiện ra, rồi vỡ tung thành từng mảnh nhỏ, làm tim cậu đau nhói.
Trong những ký ức này luôn có một đôi mắt xinh đẹp mà lạnh lùng nhìn cậu.
Năm đó trong nhà tràn đầy bóng bay, chiếc bánh sinh nhật cực lớn, rất nhiều người, còn có một cái ôm làm cậu kinh ngạc;
Khuôn mặt tái nhợt trong bộ váy màu đỏ rực tựa như đang ngủ;
Sau đó là gương mặt tươi cười ngây ngô của Chấn Võ.
Chấn Võ mang đến cho cậu cái ôm ấm áp đã rất lâu không được cảm nhận, còn cả bộ quần áo dính đầy nước mắt nước mũi cậu của Chấn Võ;
Chấn Võ từng nói: “Anh rất vui vì có em là em trai.”
“Hai chúng ta đã định là anh em với nhau rồi.”
Chấn Võ từng nói: “Anh và mẹ không thể thay thế được mẹ em, cũng thể yêu em như cô ấy. Nhưng anh thật sự rất thích em. Từ ngày đầu tiên gặp mặt bên hồ, anh đã cảm thấy em là một em trai tốt.”
Chấn Võ nói sẽ chăm sóc cậu cả đời, cậu đã từng hoài nghi lời này không thật, nhưng tất cả đều bị Chấn Võ thuyết phục.
Trước khi ngất đi, câu cuối cùng cậu nghe thấy là Chấn Võ lo lắng hô lên: “Chấn Văn, không phải như thế!”
Cậu biết không phải như thế, cậu sẽ không ngốc đến mức không phân biệt được Chấn Võ thật sự yêu cậu hay là thương hại cậu.
Nhưng nếu như không có những ràng buộc kia thì sao? Liệu Chấn Võ còn có thể nhân nhượng cho tính cách xúc động, lỗ mãng của cậu không? Có thể nhẫn nại mỗi khi cậu tùy hứng, nóng nảy không? Sẽ còn chăm sóc cậu đến mức làm mẹ người khác cũng cảm thấy không bằng không?
Có lẽ sẽ không. Nếu như không có những ràng buộc này, bọn cậu sẽ chung sống ngang hàng, có lẽ còn tranh chấp, cãi vã. Nói không chừng còn vì tính cách không hợp mà không nhìn mặt nhau.
Nhưng những ràng buộc này lại buộc chặt bọn cậu lại với nhau.
Chấn Văn nâng tay mình lên, nhẹ vuốt ngón tay của Chấn Võ, cảm nhận lồng ngực sau lưng. Nếu như không có những ràng buộc này, có lẽ Chấn Võ sẽ không thuộc về cậu.
Cậu nên cảm ơn mẹ mình, đã dùng tính mạng để mang tới cho cậu món quà lớn như vậy.
Nhưng món quà này lớn quá, cậu không gánh vác được.
Chấn Võ sau lưng khẽ cựa quậy, Chấn Văn vội thả tay xuống, nhắm mắt. Dù biết sẽ bị vạch trần, nhưng cậu vẫn giả vờ.
“Em tỉnh rồi?” Chấn Võ nhìn hàng mi dài của cậu rung rung, tựa như đã quá quen thuộc với dáng vẻ vờ ngủ của cậu.
Chấn Văn thầm thở dài, mở mắt, quay đầu nhìn Chấn Võ đang nhổm người dậy nhìn cậu, nhận ra ánh mắt lo âu và quan tâm của anh.
Tựa như từ khi quen Chấn Võ, sự quan tâm trong mắt anh chưa từng biến mất.
“Em ngủ bao lâu rồi?” Vừa mở miệng, Chấn Văn thấy cuống họng mình đau rát, giọng nói khàn đục như người đàn ông trung niên.
“Chừng mười hai giờ. Em tỉnh hẳn chưa? Có đói bụng không? Uống chút nước trước nhé?”
Chấn Văn không trả lời, Chấn Võ đã đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng. Lúc đi vào, trong tay cầm theo hai cốc nước ấm và vài miếng bánh.
“Em ăn bánh lót dạ trước, nếu như không thích, anh sẽ đi nấu cơm.”
Chấn Văn uống cạn sạch cốc nước, nhìn miếng bánh, không hề muốn ăn, nhưng vẫn cầm lên cắn hai miếng. Nhưng vừa nuốt xuống, dạ dày chợt cuộn lên, làm cậu suýt chút nữa nôn ra.
Chấn Võ vội vươn tay đỡ cậu, tay kia nhẹ vỗ mu bàn tay cậu: “Sao vậy? Em khó chịu ở đâu? Bác sĩ nói em chỉ bị cảm lạnh, bị sốt nhẹ. Dạ dày cũng không thoải mái sao?”
Chấn Văn lắc đầu, ho khan hai tiếng, mới thở bình thường lại, nói: “Không sao. Nhưng em thật sự không muốn ăn.”
“Được. Vậy em uống nhiều nước một chút. Lát nữa em muốn ăn gì, nói cho anh biết, anh nấu cho em.”
Chấn Văn ngoan ngoãn nhận cốc nước thứ hai, uống hai ngụm, có thể nghe thấy tiếng nước chảy vào trong bụng.
Một lúc sau đó, Chấn Văn nhìn Chấn Võ đi cất cốc quay lại, vươn tay. Chấn Võ bước nhanh tới, ngồi bên cạnh Chấn Văn, hai người dựa vào nhau, cùng tựa lên đầu giường.
“Hai người kia sao rồi? Sau đó thế nào?”
Chấn Võ lắc đầu: “Không biết. Em ngất xỉu, mọi người lo lắng cho em, cũng không biết bọn họ rời đi lúc nào. Nhưng anh Chương nói người của anh ấy sẽ canh chừng bọn họ. Hình như sau đó bọn họ không có hành động nào khác, chỉ ở trong nhà.”
Chấn Văn nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Ba đâu? Ba không sao chứ?”
“Không sao. Trước đó ba vẫn luôn ở bên cạnh em, lúc chiều mới đến công ty, giờ vẫn chưa về. Mẹ cũng không sao. Khi ba đi mẹ mới nghỉ, hẳn là vẫn đang ngủ.”
“Còn anh thì sao?” Chấn Văn nhìn gương mặt gần ngay gang tấc của Chấn Võ, đau lòng hỏi.
Chấn Võ cười, nhưng nụ cười lập tức cứng lại: “Anh không ổn.”
Anh tựa đầu lên đầu Chấn Văn, vuốt tóc cậu, nói nhỏ: “Điền Duy Thành hận anh và mẹ, người anh ta muốn làm tổn thương là anh, nhưng Cố Tiềm lại trút vạ lên em. Nghĩ đến việc em thay anh chịu nhiều khổ sở như vậy, sao anh có thể ổn được?”
Chấn Văn vuốt ve gò má Chấn Võ, nhẹ mỉm cười, nói: “Anh biết không? Em đã tỉnh từ lâu rồi, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia mà em cho rằng mình đã quên. Bây giờ em mới biết, thì ra chỉ là em cố ý không thèm nghĩ tới chúng nữa. May mà có anh, Chấn Võ. Nếu như không có anh, có thể em sẽ không bao giờ biết được thế nào là vui vẻ. Những vui vẻ mà anh mang đến cho em nhiều hơn khổ sở này nhiều lắm. Cho nên anh đừng suy nghĩ nữa. Quá khứ đã qua rồi, có đúng không?”
Chấn Võ nhẹ hôn lên môi Chấn Văn, lặp lại lời của cậu: “Đúng vậy. Quá khứ đã qua rồi, chúng ta nên hướng tới tương lai.”
Chấn Văn cười: “Huống chi có thể chắn trước mặt anh, em rất vui vẻ. Trước kia đều là anh chắn trước mặt em, lần này đến lượt em rồi.”
Chấn Võ cười theo: “Em thấp hơn anh, có thể chắn được sao?”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ, không phục nói: “Lúc này còn so chiều cao với em hả? Anh có phải là bạn trai của em không đó?”
“Vì là bạn trai của em, cho nên mới hiểu rõ. Nếu không cao hơn anh, đừng hòng chắn trước mặt anh.”
Bây giờ Chấn Văn hiểu được ý của Chấn Võ, khổ sở bưng lấy mặt Chấn Võ: “Anh cứ mãi như vậy không thấy mệt mỏi sao?”
Chấn Võ giả bộ bất đắc dĩ, bĩu môi nói: “Hết cách rồi. Bao nhiêu năm đã thành thói quen. Nếu như một ngày nào đó em không chịu để anh chăm sóc em nữa, anh cũng không biết làm gì. Nhiều thời gian rảnh như vậy, làm gì cho hết đây?”
“…” Chấn Văn đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười. Sao bọn cậu cứ như chồng chồng già rồi thế? Mà tính ra, từ khi bọn cậu quen biết nhau đến nay đã hơn bảy năm rồi.
Chấn Văn xê dịch, nhích tới gần Chấn Võ. Hai người đầu chạm trán, vai kề vai mà ngồi đó.
Lúc Chấn Văn mơ mơ màng màng sắp ngủ mất, điện thoại di động của cậu chợt kêu vang. Chấn Võ vội cầm điện thoại lên, thấy Chấn Văn đã mở mắt, buồn bực nhìn di động: “Ai lại gọi tới lúc này thế?”
“Bây giờ mới bảy giờ, gọi điện thoại tới cũng không có gì lạ.”
Chấn Võ nhìn dãy số lạ hiện trên màn hình, đưa cho Chấn Văn, Chấn Văn lắc đầu: “Anh nghe đi, em không muốn động đậy.”
Dù biết Chấn Văn đã hạ sốt, nhưng Chấn Võ vẫn ghé tới, đụng lên trán cậu.
Chấn Văn xì cười: “Em không sao, chỉ là người không có sức. Nếu anh không muốn nghe thì tắt máy đi.”
Lúc này Chấn Võ mới nhận điện thoại: “A lô?” Sau đó lăng lăng nhìn Chấn Văn, sau đó mở loa ngoài lên.
“Chấn Văn, cậu đang ở đâu thế?” Đầu bên kia điện thoại chính là giọng nói của Khương Vũ Thần rất lâu không liên lạc.
“Tôi đây. Cậu gọi điện có việc gì thế?” Chấn Văn cũng khó hiểu nhìn Chấn Võ.
“Mình muốn hỏi thăm xem các cậu thế nào.”
“Thế nào là thế nào? Cậu gọi điện thoại quốc tế đường dài chỉ hỏi chúng tôi thế nào thôi hả?”
“Không thì sao? Hỏi bao giờ các cậu kết hôn à?”
“Có chuyện mau nói, không nói dập máy.”
“Ôi, mình nói, tập đoàn Minh thị nhà cậu hình như đang rơi vào khủng hoảng, mình lo lắng cậu không còn nhà để về, cho nên hỏi thăm xem thế nào.”
Chấn Văn vội ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại, hỏi: “Cậu nói đang rơi vào khủng hoảng là sao?”
“Hả? Cậu chưa biết à? Ba cậu kín miệng thật đấy. Chính là chuyện của cậu đã tạo thành phản ứng dây chuyền, nghe nói tập đoàn Minh thị rơi vào khủng hoảng. Vốn dĩ tập đoàn Minh thị đang định mở rộng kinh doanh ở nước Anh, mình còn tưởng sắp có cơ hội tiếp tục tiền duyên với các cậu, kết quả nghe nói kế hoạch này bị gác lại vô thời hạn.”
Chấn Văn, Chấn Võ kinh ngạc nhìn nhau, nhất thời chưa tiếp thu được tin tức này.
Chấn Võ vội mở điện thoại ra xem, trên các trang mạng ngập tràn bài viết về việc tập đoàn Minh thị gặp khủng hoảng, rất có thể sẽ phải chuyển nhượng. Một người nào đó đăng bức ảnh Vương Tuần Dương đối mặt với truyền thông lên. Trong ảnh, vẻ mặt Vương Tuần Dương bình tĩnh, người trên mạng đều nhận xét ông là nhân vật thấy chết không sờn trong truyền thuyết.
Nhưng hai người biết, Vương Tuần Dương đang chấp nhận trừng phạt.
Chấn Võ kêu sợ hãi: “Chấn Văn, em làm sao vậy? Tỉnh lại đi, Chấn Văn?”
Trần Cẩn và Vương Tuần Dương cũng vây lại, Trần Cẩn đưa tay sờ trán Chấn Văn: “Nóng quá! Tuần Dương?”
Vương Tuần Dương vội lấy điện thoại, sau khi bấm số thì nói với bên kia mấy câu.
Chấn Võ bế Chấn Văn lên ghế sofa, áp trán mình lên trán Chấn Văn, cảm nhận được trán cậu đang nóng bừng, vội chạy vào nhà tắm, lấy khăn ướt ra đắp lên trán Chấn Văn.
Vương Tuần Dương cúp điện thoại thì vô cùng lo lắng mà nhìn Chấn Văn: “Đứa nhỏ này, sao không biết tự chăm sóc mình như vậy? Sao lại để mình bị sốt thế này?”
Trần Cẩn nói với giọng mũi: “Nhất định là thằng bé rất sợ hãi. Mới mười tám tuổi, vừa trưởng thành đã bị giam giữ ở nơi đó. Vừa sợ, lại vừa lo lắng chuyện bên ngoài, chắc chắn con đã rất khổ sở. Đều tại em, không biết giữ miệng mà nói bậy.”
Vương Tuần Dương ôm vai Trần Cẩn, nhẹ vỗ, lắc đầu: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Chấn Văn không yếu ớt như vậy đâu, em yên tâm.”
Chương Vũ hắng giọng nhắc nhở: “Vương tổng, hai người kia đi rồi, không sao chứ?”
Vương Tuần Dương nhìn ra cửa, thở dài: “Để bọn họ đi. Người gây ra chuyện này là tôi, bọn họ cũng là người bị hại. Tôi có tư cách gì để trách cứ họ?”
Chương Vũ gật đầu nói: “Tôi sẽ sắp xếp người theo sát bọn họ. Mặc dù các người không muốn tính toán, nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác.”
Trần Cẩn lau nước mắt, gật đầu nói: “Vất vả cho cậu rồi!”
Chương Vũ gật đầu, nhìn vẻ mặt vừa đau lòng vừa lo lắng của Chấn Võ, thay đổi bộ dạng cà lơ cà phất, nghiêm túc rời khỏi biệt thự.
*
Chấn Văn không biết mình ngủ bao lâu, giống như mãi vẫn chưa tỉnh lại. Bên tai lúc thì có tiếng động huyên náo, ba mẹ và Chấn Võ đang nói gì đó, khi thì lại yên tĩnh đến đáng sợ, tựa như cả thế giới chỉ còn lại mình cậu.
Cậu quanh quẩn giữa hiện thực và giấc mơ, mãi cho đến khi bị bóng đen tối mịt nuốt chửng.
Lúc mở mắt ra, cả người nặng như đúc bằng chì, đến cả mí mắt cũng nặng trịch, làm cậu phải cố hết sức mới mở ra được.
Đây là phòng cậu ở biệt thự! Phải rồi, cậu từ cục cảnh sát về thẳng đây mà.
Cậu liếm đôi môi khô khốc, huyệt Thái Dương đau nhức làm cậu nhíu mày. Nhưng cậu không lên tiếng, bởi vì cậu biết Chấn Võ nằm sau lưng mình còn đang ngủ. Cậu nhìn cánh tay Chấn Võ đặt trên ngực mình, lắng nghe tiếng hít thở đều đều vang lên bên cổ.
Chấn Văn chớp đôi mắt cay xè, đầu óc cậu đã tỉnh táo, đau lòng cũng chậm rãi lan theo. Rốt cuộc cậu đã hiểu được cảm giác đau lòng đến không thở được là thế nào rồi.
Bởi vì bây giờ cậu cũng đang cảm thấy rất khó thở.
Một vài ký ức xa xưa hiện về trong đầu, một vài ký ức mà cậu cho rằng mình đã quên, hay nói đúng hơn là cậu không dám nhở lại, bây giờ đang lần lượt hiện ra, rồi vỡ tung thành từng mảnh nhỏ, làm tim cậu đau nhói.
Trong những ký ức này luôn có một đôi mắt xinh đẹp mà lạnh lùng nhìn cậu.
Năm đó trong nhà tràn đầy bóng bay, chiếc bánh sinh nhật cực lớn, rất nhiều người, còn có một cái ôm làm cậu kinh ngạc;
Khuôn mặt tái nhợt trong bộ váy màu đỏ rực tựa như đang ngủ;
Sau đó là gương mặt tươi cười ngây ngô của Chấn Võ.
Chấn Võ mang đến cho cậu cái ôm ấm áp đã rất lâu không được cảm nhận, còn cả bộ quần áo dính đầy nước mắt nước mũi cậu của Chấn Võ;
Chấn Võ từng nói: “Anh rất vui vì có em là em trai.”
“Hai chúng ta đã định là anh em với nhau rồi.”
Chấn Võ từng nói: “Anh và mẹ không thể thay thế được mẹ em, cũng thể yêu em như cô ấy. Nhưng anh thật sự rất thích em. Từ ngày đầu tiên gặp mặt bên hồ, anh đã cảm thấy em là một em trai tốt.”
Chấn Võ nói sẽ chăm sóc cậu cả đời, cậu đã từng hoài nghi lời này không thật, nhưng tất cả đều bị Chấn Võ thuyết phục.
Trước khi ngất đi, câu cuối cùng cậu nghe thấy là Chấn Võ lo lắng hô lên: “Chấn Văn, không phải như thế!”
Cậu biết không phải như thế, cậu sẽ không ngốc đến mức không phân biệt được Chấn Võ thật sự yêu cậu hay là thương hại cậu.
Nhưng nếu như không có những ràng buộc kia thì sao? Liệu Chấn Võ còn có thể nhân nhượng cho tính cách xúc động, lỗ mãng của cậu không? Có thể nhẫn nại mỗi khi cậu tùy hứng, nóng nảy không? Sẽ còn chăm sóc cậu đến mức làm mẹ người khác cũng cảm thấy không bằng không?
Có lẽ sẽ không. Nếu như không có những ràng buộc này, bọn cậu sẽ chung sống ngang hàng, có lẽ còn tranh chấp, cãi vã. Nói không chừng còn vì tính cách không hợp mà không nhìn mặt nhau.
Nhưng những ràng buộc này lại buộc chặt bọn cậu lại với nhau.
Chấn Văn nâng tay mình lên, nhẹ vuốt ngón tay của Chấn Võ, cảm nhận lồng ngực sau lưng. Nếu như không có những ràng buộc này, có lẽ Chấn Võ sẽ không thuộc về cậu.
Cậu nên cảm ơn mẹ mình, đã dùng tính mạng để mang tới cho cậu món quà lớn như vậy.
Nhưng món quà này lớn quá, cậu không gánh vác được.
Chấn Võ sau lưng khẽ cựa quậy, Chấn Văn vội thả tay xuống, nhắm mắt. Dù biết sẽ bị vạch trần, nhưng cậu vẫn giả vờ.
“Em tỉnh rồi?” Chấn Võ nhìn hàng mi dài của cậu rung rung, tựa như đã quá quen thuộc với dáng vẻ vờ ngủ của cậu.
Chấn Văn thầm thở dài, mở mắt, quay đầu nhìn Chấn Võ đang nhổm người dậy nhìn cậu, nhận ra ánh mắt lo âu và quan tâm của anh.
Tựa như từ khi quen Chấn Võ, sự quan tâm trong mắt anh chưa từng biến mất.
“Em ngủ bao lâu rồi?” Vừa mở miệng, Chấn Văn thấy cuống họng mình đau rát, giọng nói khàn đục như người đàn ông trung niên.
“Chừng mười hai giờ. Em tỉnh hẳn chưa? Có đói bụng không? Uống chút nước trước nhé?”
Chấn Văn không trả lời, Chấn Võ đã đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng. Lúc đi vào, trong tay cầm theo hai cốc nước ấm và vài miếng bánh.
“Em ăn bánh lót dạ trước, nếu như không thích, anh sẽ đi nấu cơm.”
Chấn Văn uống cạn sạch cốc nước, nhìn miếng bánh, không hề muốn ăn, nhưng vẫn cầm lên cắn hai miếng. Nhưng vừa nuốt xuống, dạ dày chợt cuộn lên, làm cậu suýt chút nữa nôn ra.
Chấn Võ vội vươn tay đỡ cậu, tay kia nhẹ vỗ mu bàn tay cậu: “Sao vậy? Em khó chịu ở đâu? Bác sĩ nói em chỉ bị cảm lạnh, bị sốt nhẹ. Dạ dày cũng không thoải mái sao?”
Chấn Văn lắc đầu, ho khan hai tiếng, mới thở bình thường lại, nói: “Không sao. Nhưng em thật sự không muốn ăn.”
“Được. Vậy em uống nhiều nước một chút. Lát nữa em muốn ăn gì, nói cho anh biết, anh nấu cho em.”
Chấn Văn ngoan ngoãn nhận cốc nước thứ hai, uống hai ngụm, có thể nghe thấy tiếng nước chảy vào trong bụng.
Một lúc sau đó, Chấn Văn nhìn Chấn Võ đi cất cốc quay lại, vươn tay. Chấn Võ bước nhanh tới, ngồi bên cạnh Chấn Văn, hai người dựa vào nhau, cùng tựa lên đầu giường.
“Hai người kia sao rồi? Sau đó thế nào?”
Chấn Võ lắc đầu: “Không biết. Em ngất xỉu, mọi người lo lắng cho em, cũng không biết bọn họ rời đi lúc nào. Nhưng anh Chương nói người của anh ấy sẽ canh chừng bọn họ. Hình như sau đó bọn họ không có hành động nào khác, chỉ ở trong nhà.”
Chấn Văn nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Ba đâu? Ba không sao chứ?”
“Không sao. Trước đó ba vẫn luôn ở bên cạnh em, lúc chiều mới đến công ty, giờ vẫn chưa về. Mẹ cũng không sao. Khi ba đi mẹ mới nghỉ, hẳn là vẫn đang ngủ.”
“Còn anh thì sao?” Chấn Văn nhìn gương mặt gần ngay gang tấc của Chấn Võ, đau lòng hỏi.
Chấn Võ cười, nhưng nụ cười lập tức cứng lại: “Anh không ổn.”
Anh tựa đầu lên đầu Chấn Văn, vuốt tóc cậu, nói nhỏ: “Điền Duy Thành hận anh và mẹ, người anh ta muốn làm tổn thương là anh, nhưng Cố Tiềm lại trút vạ lên em. Nghĩ đến việc em thay anh chịu nhiều khổ sở như vậy, sao anh có thể ổn được?”
Chấn Văn vuốt ve gò má Chấn Võ, nhẹ mỉm cười, nói: “Anh biết không? Em đã tỉnh từ lâu rồi, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia mà em cho rằng mình đã quên. Bây giờ em mới biết, thì ra chỉ là em cố ý không thèm nghĩ tới chúng nữa. May mà có anh, Chấn Võ. Nếu như không có anh, có thể em sẽ không bao giờ biết được thế nào là vui vẻ. Những vui vẻ mà anh mang đến cho em nhiều hơn khổ sở này nhiều lắm. Cho nên anh đừng suy nghĩ nữa. Quá khứ đã qua rồi, có đúng không?”
Chấn Võ nhẹ hôn lên môi Chấn Văn, lặp lại lời của cậu: “Đúng vậy. Quá khứ đã qua rồi, chúng ta nên hướng tới tương lai.”
Chấn Văn cười: “Huống chi có thể chắn trước mặt anh, em rất vui vẻ. Trước kia đều là anh chắn trước mặt em, lần này đến lượt em rồi.”
Chấn Võ cười theo: “Em thấp hơn anh, có thể chắn được sao?”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ, không phục nói: “Lúc này còn so chiều cao với em hả? Anh có phải là bạn trai của em không đó?”
“Vì là bạn trai của em, cho nên mới hiểu rõ. Nếu không cao hơn anh, đừng hòng chắn trước mặt anh.”
Bây giờ Chấn Văn hiểu được ý của Chấn Võ, khổ sở bưng lấy mặt Chấn Võ: “Anh cứ mãi như vậy không thấy mệt mỏi sao?”
Chấn Võ giả bộ bất đắc dĩ, bĩu môi nói: “Hết cách rồi. Bao nhiêu năm đã thành thói quen. Nếu như một ngày nào đó em không chịu để anh chăm sóc em nữa, anh cũng không biết làm gì. Nhiều thời gian rảnh như vậy, làm gì cho hết đây?”
“…” Chấn Văn đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười. Sao bọn cậu cứ như chồng chồng già rồi thế? Mà tính ra, từ khi bọn cậu quen biết nhau đến nay đã hơn bảy năm rồi.
Chấn Văn xê dịch, nhích tới gần Chấn Võ. Hai người đầu chạm trán, vai kề vai mà ngồi đó.
Lúc Chấn Văn mơ mơ màng màng sắp ngủ mất, điện thoại di động của cậu chợt kêu vang. Chấn Võ vội cầm điện thoại lên, thấy Chấn Văn đã mở mắt, buồn bực nhìn di động: “Ai lại gọi tới lúc này thế?”
“Bây giờ mới bảy giờ, gọi điện thoại tới cũng không có gì lạ.”
Chấn Võ nhìn dãy số lạ hiện trên màn hình, đưa cho Chấn Văn, Chấn Văn lắc đầu: “Anh nghe đi, em không muốn động đậy.”
Dù biết Chấn Văn đã hạ sốt, nhưng Chấn Võ vẫn ghé tới, đụng lên trán cậu.
Chấn Văn xì cười: “Em không sao, chỉ là người không có sức. Nếu anh không muốn nghe thì tắt máy đi.”
Lúc này Chấn Võ mới nhận điện thoại: “A lô?” Sau đó lăng lăng nhìn Chấn Văn, sau đó mở loa ngoài lên.
“Chấn Văn, cậu đang ở đâu thế?” Đầu bên kia điện thoại chính là giọng nói của Khương Vũ Thần rất lâu không liên lạc.
“Tôi đây. Cậu gọi điện có việc gì thế?” Chấn Văn cũng khó hiểu nhìn Chấn Võ.
“Mình muốn hỏi thăm xem các cậu thế nào.”
“Thế nào là thế nào? Cậu gọi điện thoại quốc tế đường dài chỉ hỏi chúng tôi thế nào thôi hả?”
“Không thì sao? Hỏi bao giờ các cậu kết hôn à?”
“Có chuyện mau nói, không nói dập máy.”
“Ôi, mình nói, tập đoàn Minh thị nhà cậu hình như đang rơi vào khủng hoảng, mình lo lắng cậu không còn nhà để về, cho nên hỏi thăm xem thế nào.”
Chấn Văn vội ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại, hỏi: “Cậu nói đang rơi vào khủng hoảng là sao?”
“Hả? Cậu chưa biết à? Ba cậu kín miệng thật đấy. Chính là chuyện của cậu đã tạo thành phản ứng dây chuyền, nghe nói tập đoàn Minh thị rơi vào khủng hoảng. Vốn dĩ tập đoàn Minh thị đang định mở rộng kinh doanh ở nước Anh, mình còn tưởng sắp có cơ hội tiếp tục tiền duyên với các cậu, kết quả nghe nói kế hoạch này bị gác lại vô thời hạn.”
Chấn Văn, Chấn Võ kinh ngạc nhìn nhau, nhất thời chưa tiếp thu được tin tức này.
Chấn Võ vội mở điện thoại ra xem, trên các trang mạng ngập tràn bài viết về việc tập đoàn Minh thị gặp khủng hoảng, rất có thể sẽ phải chuyển nhượng. Một người nào đó đăng bức ảnh Vương Tuần Dương đối mặt với truyền thông lên. Trong ảnh, vẻ mặt Vương Tuần Dương bình tĩnh, người trên mạng đều nhận xét ông là nhân vật thấy chết không sờn trong truyền thuyết.
Nhưng hai người biết, Vương Tuần Dương đang chấp nhận trừng phạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất