Chương 33
Hôm nay Trì Uyên trộm được một chút giờ nghỉ trưa, có thể chợp mắt trên ghế sô pha một chút.
Hàng Tuyên nhìn còn vui hơn người được ngủ, chủ động đặt đồng hồ báo thức, “Một lát nữa em gọi anh dậy.”
“Em cũng lại đây ngủ.” Trì Uyên mở tủ sách ra, lấy một cái chăn mỏng ở ngăn dưới.
Hàng Tuyên sửng sốt chớp mắt, nhìn sô pha, “Không, không cần, em không buồn ngủ.”
Sô pha đó một người ngủ còn được, hai người nằm nhất định sẽ không thoải mái.
Trì Uyên liếm môi cười, ném cái chăn lên sô pha, rồi cúi người xuống, không biết làm gì mà sờ soạng hai lần, vậy mà có thể úp chỗ dựa lưng xuống, ghế sô pha biến thành giường lúc nào không hay.
Hàng Tuyên nhìn ngây người.
“Có… Có thể làm vậy sao?” Hàng Tuyên chạy tới đè thử lên giường, “Có thể làm như vậy?”
“Ừ, có thể làm vậy.” Trì Uyên lại đi tắt đèn, kéo rèm, căn phòng dần trở nên tối mịt.
“Mặc dù không được rộng cho lắm, nhưng chịu khó chen chúc vẫn đủ nằm.”
Đột nhiên, Hàng Tuyên nhớ tới cái đêm Trì Uyên đi rồi lại trở về, hai người ngủ chung một cái chăn bông.
Được anh ôm thật chặt, cái ôm ấm áp, tiếng hít thở nhẹ nhàng, còn có tiếng tim đập thình thịch.
Hàng Tuyên cảm thấy không được tốt lắm, nhìn Trì Uyên từng bước đến gần, cơ thể cậu so với lúc đạp xe còn nóng hơn nữa.
Vội vàng xoay người, nhìn thấy cửa tủ sách còn chưa đóng, tạ ơn trời đất.
Cậu bước nhanh qua đó, ngón tay chạm vào mặt kính lạnh lẽo, hận không thể đem cả khuôn mặt cũng dán lên đó để hạ nhiệt.
Phía sau Trì Uyên hỏi, “Làm sao vậy? Mau tới đây.”
Hàng Tuyên “Dạ, dạ” lung tung, “Tủ sách không đóng, em…”
Đột nhiên yên tĩnh, Hàng Tuyên nhìn thấy một con thuyền nhỏ, rất giống con thuyền được làm bằng cỏ lau của cậu.
Trì Uyên không hiểu chuyện gì đi tới, nhìn theo ánh mắt của cậu, nhất thời đã hiểu.
Hàng Tuyên rất muốn hỏi cho rõ, lại không biết mở miệng như thế nào, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đầy mê mang của Trì Uyên.
Trì Uyên lòng rối tinh rối mù*, thậm chí còn bổ não nghe cậu trách cứ “Anh ở bên ngoài có thuyền khác”.
*rối tung lên, đến mức không còn nhận biết ra cái gì nữa
“Ngày Lễ Tình Nhân, Thư Ưu nhìn thấy một bà cụ bán những món thủ công này, hắn mua hết tất cả rồi đem về chia cho nhân viên công ty.”
Trì Uyên mở cửa kính, lấy thuyền nhỏ ra đặt lên tay Hàng Tuyên.
“Hắn nói để lại cho tôi con thuyền đẹp nhất, chính là cái này.”
Hàng Tuyên bắt đầu tự mình ảo não, cảm giác mất mát lại tràn về làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống.
Lúc nhìn thấy nó, trong đầu cậu lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Thậm chí còn nghĩ xem Trì Uyên có phát hiện cậu đem con thuyền giấu trong ngăn kéo hay không, sau đó lúc đi về sẽ lặng lẽ đem nó theo. truyện tiên hiệp hay
Con thuyền này căn bản không phải do cậu làm ra.
Hàng Tuyên làm bộ làm tịch đi tới đi lui, nhỏ giọng nói, “Đẹp lắm, đầu thuyền còn được sơn một chút màu đỏ.”
Trì Uyên đặt thuyền nhỏ trở lại, dẫn Hàng Tuyên đi tới giường sô pha.
Thực ra không phải là sơn vẽ gì cả, lúc anh cầm con thuyền nói chuyện điện thoại, đó là vết máu do nó đâm vào lòng bàn tay anh.
Gối dựa coi như gối đầu, chăn mỏng được đắp trên người cả hai.
Trì Uyên vẫn như cũ để lưng cậu dán chặt vào ngực anh.
Anh nhẹ giọng hỏi, “Con thuyền nhỏ lúc trước em làm, để đâu rồi?”
Hàng Tuyên sắp bốc hơi, không dám nhúc nhích, rụt cổ, đặc biệt là tai nghe anh hỏi ở khoảng cách gần như vậy, nóng như muốn tan ra.
Hàng Tuyên cố hết sức mở to hai mắt, không cho bản thân nóng đầu đến mức hôn mê, cậu ậm ừ nói, “Trong phòng của anh, ở ngăn kéo tủ đầu giường.”
Mới nghe Trì Uyên còn tưởng là phòng ở Sơn Hải Quan, nhưng nghĩ lại Hàng Tuyên chỉ vào phòng anh khi cả hai cùng dọn dẹp nhà.
“Đợi khi năm mới về, tôi sẽ đem nó treo lên móc khóa.” Trì Uyên nắm cổ tay mảnh khảnh của Hàng Tuyên xoa xoa, “Hy vọng cha tôi đừng ném lung tung.”
Hàng Tuyên chịu không nổi cảm giác kích thích như vậy, đôi mắt tăng thêm một tầng nước.
“Em… Nếu mà bị ném, em lại làm cho anh một cái khác, được không?”
Trì Uyên cười rầu rĩ, “Đương nhiên là rất được rồi.”
Người nói không buồn ngủ lại là người đi ngủ trước.
Trì Uyên nhắm mắt đi vào cõi thần tiên một lúc lâu, mũi ngửi được mùi dầu gội giống mình, môi nhẹ nhàng hôn lên đầu tóc mềm mại của cậu.
Hàng Tuyên nhìn còn vui hơn người được ngủ, chủ động đặt đồng hồ báo thức, “Một lát nữa em gọi anh dậy.”
“Em cũng lại đây ngủ.” Trì Uyên mở tủ sách ra, lấy một cái chăn mỏng ở ngăn dưới.
Hàng Tuyên sửng sốt chớp mắt, nhìn sô pha, “Không, không cần, em không buồn ngủ.”
Sô pha đó một người ngủ còn được, hai người nằm nhất định sẽ không thoải mái.
Trì Uyên liếm môi cười, ném cái chăn lên sô pha, rồi cúi người xuống, không biết làm gì mà sờ soạng hai lần, vậy mà có thể úp chỗ dựa lưng xuống, ghế sô pha biến thành giường lúc nào không hay.
Hàng Tuyên nhìn ngây người.
“Có… Có thể làm vậy sao?” Hàng Tuyên chạy tới đè thử lên giường, “Có thể làm như vậy?”
“Ừ, có thể làm vậy.” Trì Uyên lại đi tắt đèn, kéo rèm, căn phòng dần trở nên tối mịt.
“Mặc dù không được rộng cho lắm, nhưng chịu khó chen chúc vẫn đủ nằm.”
Đột nhiên, Hàng Tuyên nhớ tới cái đêm Trì Uyên đi rồi lại trở về, hai người ngủ chung một cái chăn bông.
Được anh ôm thật chặt, cái ôm ấm áp, tiếng hít thở nhẹ nhàng, còn có tiếng tim đập thình thịch.
Hàng Tuyên cảm thấy không được tốt lắm, nhìn Trì Uyên từng bước đến gần, cơ thể cậu so với lúc đạp xe còn nóng hơn nữa.
Vội vàng xoay người, nhìn thấy cửa tủ sách còn chưa đóng, tạ ơn trời đất.
Cậu bước nhanh qua đó, ngón tay chạm vào mặt kính lạnh lẽo, hận không thể đem cả khuôn mặt cũng dán lên đó để hạ nhiệt.
Phía sau Trì Uyên hỏi, “Làm sao vậy? Mau tới đây.”
Hàng Tuyên “Dạ, dạ” lung tung, “Tủ sách không đóng, em…”
Đột nhiên yên tĩnh, Hàng Tuyên nhìn thấy một con thuyền nhỏ, rất giống con thuyền được làm bằng cỏ lau của cậu.
Trì Uyên không hiểu chuyện gì đi tới, nhìn theo ánh mắt của cậu, nhất thời đã hiểu.
Hàng Tuyên rất muốn hỏi cho rõ, lại không biết mở miệng như thế nào, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đầy mê mang của Trì Uyên.
Trì Uyên lòng rối tinh rối mù*, thậm chí còn bổ não nghe cậu trách cứ “Anh ở bên ngoài có thuyền khác”.
*rối tung lên, đến mức không còn nhận biết ra cái gì nữa
“Ngày Lễ Tình Nhân, Thư Ưu nhìn thấy một bà cụ bán những món thủ công này, hắn mua hết tất cả rồi đem về chia cho nhân viên công ty.”
Trì Uyên mở cửa kính, lấy thuyền nhỏ ra đặt lên tay Hàng Tuyên.
“Hắn nói để lại cho tôi con thuyền đẹp nhất, chính là cái này.”
Hàng Tuyên bắt đầu tự mình ảo não, cảm giác mất mát lại tràn về làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống.
Lúc nhìn thấy nó, trong đầu cậu lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Thậm chí còn nghĩ xem Trì Uyên có phát hiện cậu đem con thuyền giấu trong ngăn kéo hay không, sau đó lúc đi về sẽ lặng lẽ đem nó theo. truyện tiên hiệp hay
Con thuyền này căn bản không phải do cậu làm ra.
Hàng Tuyên làm bộ làm tịch đi tới đi lui, nhỏ giọng nói, “Đẹp lắm, đầu thuyền còn được sơn một chút màu đỏ.”
Trì Uyên đặt thuyền nhỏ trở lại, dẫn Hàng Tuyên đi tới giường sô pha.
Thực ra không phải là sơn vẽ gì cả, lúc anh cầm con thuyền nói chuyện điện thoại, đó là vết máu do nó đâm vào lòng bàn tay anh.
Gối dựa coi như gối đầu, chăn mỏng được đắp trên người cả hai.
Trì Uyên vẫn như cũ để lưng cậu dán chặt vào ngực anh.
Anh nhẹ giọng hỏi, “Con thuyền nhỏ lúc trước em làm, để đâu rồi?”
Hàng Tuyên sắp bốc hơi, không dám nhúc nhích, rụt cổ, đặc biệt là tai nghe anh hỏi ở khoảng cách gần như vậy, nóng như muốn tan ra.
Hàng Tuyên cố hết sức mở to hai mắt, không cho bản thân nóng đầu đến mức hôn mê, cậu ậm ừ nói, “Trong phòng của anh, ở ngăn kéo tủ đầu giường.”
Mới nghe Trì Uyên còn tưởng là phòng ở Sơn Hải Quan, nhưng nghĩ lại Hàng Tuyên chỉ vào phòng anh khi cả hai cùng dọn dẹp nhà.
“Đợi khi năm mới về, tôi sẽ đem nó treo lên móc khóa.” Trì Uyên nắm cổ tay mảnh khảnh của Hàng Tuyên xoa xoa, “Hy vọng cha tôi đừng ném lung tung.”
Hàng Tuyên chịu không nổi cảm giác kích thích như vậy, đôi mắt tăng thêm một tầng nước.
“Em… Nếu mà bị ném, em lại làm cho anh một cái khác, được không?”
Trì Uyên cười rầu rĩ, “Đương nhiên là rất được rồi.”
Người nói không buồn ngủ lại là người đi ngủ trước.
Trì Uyên nhắm mắt đi vào cõi thần tiên một lúc lâu, mũi ngửi được mùi dầu gội giống mình, môi nhẹ nhàng hôn lên đầu tóc mềm mại của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất