Chương 34
Hàng Tuyên vẫn còn ngốc.
Cậu ôm sách ngồi ở bàn dài trong thư viện, không giải được bất kì bài toán số nào.
Đừng nói tới giải bài, thậm chí tiêu đề cậu còn đọc không hiểu.
Cả đầu toàn là Trì Uyên.
Đồng hồ báo thức không kêu, anh tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa của Thư Ưu.
Giọng nói trầm ấm của Trì Uyên vang lên bên tai, “Mời vào.”
Nhớ tới đây Hàng Tuyên chỉ muốn nghẹn giọng “Ngao ô*” một tiếng, vùi khuôn mặt bỏng rát của mình vào quyển sách.
*嗷呜 tiếng than khóc
Lúc nãy, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chẳng trách vẻ mặt Thư Ưu lại kinh ngạc.
*Nguyên văn là nhân gia (人家: Người ta – tỏ ý thân mật và vui đùa) Thư Ưu, mà ghép lại không hay nên mình tự sửa
Khi vừa mở mắt cậu chỉ nhìn thấy cằm của Trì Uyên, thậm chí còn không nhớ mình lật người khi nào.
Đầu cũng từ gối dựa chuyển tới gác lên cánh tay Trì Uyên, toàn bộ người đều được anh ôm trọn trong vòng tay ấm áp thoải mái.
Thảo nào cậu ngủ như chết vậy!
Ngón tay Hàng Tuyên bấu lên trên mặt bàn, thật sự không biết nên làm thế nào mới không ghét bỏ bản thân mình.
“Ông trời ơi… Con thiệt là…”
Hàng Tuyên xấu hổ rên rỉ, hận không thể đem cây bút mình đang cầm chọt lên huyệt Thái Dương.
Nhưng ngoài cảm giác xấu hổ ra, cả người lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào hưng phấn có thể kéo dài tới… Ít nhất là tới Tết năm sau!
Điện thoại reo cắt ngang Hàng Tuyên đang bận ô hô đau buồn.
Trì Uyên: Ngồi ở thư viện chờ tôi, buổi tối chúng ta đi xem phim điện ảnh.
Hàng Tuyên cắn môi trả lời: Dạ.
Trì Uyên: Ngoan như vậy? Không hỏi thêm gì sao?
Hàng Tuyên co chân đạp lên ghế nhỏ, cuộn tròn bản thân lại.
Hàng Tuyên: Em nghe theo anh.
Trì Uyên cười khổ, nhìn Thư Ưu nói, “Cậu nói xem em ấy có nhận ra đây là một buổi hẹn hò không?”
Thư Ưu không phải là cẩu độc thân nhưng cũng không chịu nổi người ta phát cơm chó cho mình.
“Xin anh. Tôi hỏi anh, nếu lúc chiều người gõ của không phải là tôi thì như thế nào?”
Trì Uyên cười nói, “Ai cũng không quan trọng, tôi thì không được phép ngủ trưa sao?”
Thư Ưu nghẹn lời, “Đây là trọng điểm hả? A? Hơn nữa lúc đó đã hơn 3 giờ!”
Ngủ nhiều thêm một giờ, không biết đã trộm thêm được bao nhiêu nụ hôn.
Trán, lông mày, chóp mũi, khuôn mặt.
Vì thế hi sinh một giờ làm việc để làm như vậy, chẳng lẽ không đáng sao?
Trì Uyên thở dài, ném văn kiện cho Thư Ưu, đuổi người, “Nhanh đi xử lý đi.”
Bây giờ nhìn dãy số cũng không muốn.
Hàng Tuyên đặt sách lại chỗ cũ, đi tới khu tiểu thuyết khoa học viễn tưởng lấy một quyển.
Chính là cuốn mà đêm đầu tiên cậu tới Diên Lan, ngồi trên ban công chờ Trì Uyên tắm rửa đã đọc.
Hàng Tuyên tìm vị trí kế bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi lên người, phơi một chút đã thấy ấm áp.
Đáng tiếc khoa học viễn tưởng cũng không thể cứu được cậu.
Cả người, não, túi, tất cả đều là Trì Uyên.
*袋 chả biết nó là gì cả:(((
Hàng Tuyên dứt khoát từ bỏ, nằm lên bàn nhìn đám đông qua lại trên con đường nhỏ rợp bóng cây.
Không thiếu những cặp tình nhân đang tay trong tay.
Hàng Tuyên hâm mộ muốn khóc.
Nhưng mà, Hàng Tuyên nắm lấy cổ tay trái của mình, ở đây đã nhiều lần được Trì Uyên nắm qua.
Hàng Tuyên chớp mắt xuất thần*.
*Trạng thái con người như thoát khỏi thể xác.
Trời xanh như vẽ, mây trắng như bông.
Cậu biết trên kia, mây bông nho nhỏ sẽ biến thành những đám mây to dày, đẹp đến ngỡ ngàng.
Cho dù chỉ nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, cậu vẫn bàng hoàng không nói nên lời.
Hàng Tuyên cười rộ lên.
Khi ấy cậu vẫn còn đang sửng sốt, trước mắt là trời xanh mây trắng, như có thể phản chiếu được tương lai của cậu.
Đột nhiên lại xuất hiện một cái máy bay khác, xuyên qua đám mây để lại vệt trắng thật dài.
Cậu la “A” một tiếng, dùng tay bắt lấy tay áo của Trì Uyên, “Nhìn kìa, máy bay để lại vệt khói trắng!”
Sau đó mới ý thức được mới mẻ trong mắt cậu chỉ làm Trì Uyên kinh ngạc thôi, cậu lại vội vàng buông tay, mặt đỏ bừng, thì thào nói, “Em thấy được vệt khói.”
Trì Uyên “Ừm” một tiếng, dịu dàng cười với cậu, “Thích không?”
Hàng Tuyên gật gật đầu, “Thích.”
Trì Uyên liền nói, “Sau này sẽ còn có nhiều cơ hội làm em thích giống bây giờ nữa.”
Hàng Tuyên đắm chìm trong hồi ức, suýt nữa lại rơi nước mắt.
Ánh mặt trời lại dần dần chuyển hướng, thời gian cũng chậm rãi đến gần.
Hàng Tuyên tự điều chỉnh tốt bản thân, bước ra khỏi thư viện.
Lấy ra mười hai vạn phần dũng khí.
Cậu quyết định, sẽ theo đuổi Trì Uyên.
===================Thư viện – 书馆
Huyệt thái dương
Ghế giống quán bar
Túi – 袋
Vệt khói của máy bay – 飞机
Cậu ôm sách ngồi ở bàn dài trong thư viện, không giải được bất kì bài toán số nào.
Đừng nói tới giải bài, thậm chí tiêu đề cậu còn đọc không hiểu.
Cả đầu toàn là Trì Uyên.
Đồng hồ báo thức không kêu, anh tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa của Thư Ưu.
Giọng nói trầm ấm của Trì Uyên vang lên bên tai, “Mời vào.”
Nhớ tới đây Hàng Tuyên chỉ muốn nghẹn giọng “Ngao ô*” một tiếng, vùi khuôn mặt bỏng rát của mình vào quyển sách.
*嗷呜 tiếng than khóc
Lúc nãy, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chẳng trách vẻ mặt Thư Ưu lại kinh ngạc.
*Nguyên văn là nhân gia (人家: Người ta – tỏ ý thân mật và vui đùa) Thư Ưu, mà ghép lại không hay nên mình tự sửa
Khi vừa mở mắt cậu chỉ nhìn thấy cằm của Trì Uyên, thậm chí còn không nhớ mình lật người khi nào.
Đầu cũng từ gối dựa chuyển tới gác lên cánh tay Trì Uyên, toàn bộ người đều được anh ôm trọn trong vòng tay ấm áp thoải mái.
Thảo nào cậu ngủ như chết vậy!
Ngón tay Hàng Tuyên bấu lên trên mặt bàn, thật sự không biết nên làm thế nào mới không ghét bỏ bản thân mình.
“Ông trời ơi… Con thiệt là…”
Hàng Tuyên xấu hổ rên rỉ, hận không thể đem cây bút mình đang cầm chọt lên huyệt Thái Dương.
Nhưng ngoài cảm giác xấu hổ ra, cả người lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào hưng phấn có thể kéo dài tới… Ít nhất là tới Tết năm sau!
Điện thoại reo cắt ngang Hàng Tuyên đang bận ô hô đau buồn.
Trì Uyên: Ngồi ở thư viện chờ tôi, buổi tối chúng ta đi xem phim điện ảnh.
Hàng Tuyên cắn môi trả lời: Dạ.
Trì Uyên: Ngoan như vậy? Không hỏi thêm gì sao?
Hàng Tuyên co chân đạp lên ghế nhỏ, cuộn tròn bản thân lại.
Hàng Tuyên: Em nghe theo anh.
Trì Uyên cười khổ, nhìn Thư Ưu nói, “Cậu nói xem em ấy có nhận ra đây là một buổi hẹn hò không?”
Thư Ưu không phải là cẩu độc thân nhưng cũng không chịu nổi người ta phát cơm chó cho mình.
“Xin anh. Tôi hỏi anh, nếu lúc chiều người gõ của không phải là tôi thì như thế nào?”
Trì Uyên cười nói, “Ai cũng không quan trọng, tôi thì không được phép ngủ trưa sao?”
Thư Ưu nghẹn lời, “Đây là trọng điểm hả? A? Hơn nữa lúc đó đã hơn 3 giờ!”
Ngủ nhiều thêm một giờ, không biết đã trộm thêm được bao nhiêu nụ hôn.
Trán, lông mày, chóp mũi, khuôn mặt.
Vì thế hi sinh một giờ làm việc để làm như vậy, chẳng lẽ không đáng sao?
Trì Uyên thở dài, ném văn kiện cho Thư Ưu, đuổi người, “Nhanh đi xử lý đi.”
Bây giờ nhìn dãy số cũng không muốn.
Hàng Tuyên đặt sách lại chỗ cũ, đi tới khu tiểu thuyết khoa học viễn tưởng lấy một quyển.
Chính là cuốn mà đêm đầu tiên cậu tới Diên Lan, ngồi trên ban công chờ Trì Uyên tắm rửa đã đọc.
Hàng Tuyên tìm vị trí kế bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi lên người, phơi một chút đã thấy ấm áp.
Đáng tiếc khoa học viễn tưởng cũng không thể cứu được cậu.
Cả người, não, túi, tất cả đều là Trì Uyên.
*袋 chả biết nó là gì cả:(((
Hàng Tuyên dứt khoát từ bỏ, nằm lên bàn nhìn đám đông qua lại trên con đường nhỏ rợp bóng cây.
Không thiếu những cặp tình nhân đang tay trong tay.
Hàng Tuyên hâm mộ muốn khóc.
Nhưng mà, Hàng Tuyên nắm lấy cổ tay trái của mình, ở đây đã nhiều lần được Trì Uyên nắm qua.
Hàng Tuyên chớp mắt xuất thần*.
*Trạng thái con người như thoát khỏi thể xác.
Trời xanh như vẽ, mây trắng như bông.
Cậu biết trên kia, mây bông nho nhỏ sẽ biến thành những đám mây to dày, đẹp đến ngỡ ngàng.
Cho dù chỉ nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, cậu vẫn bàng hoàng không nói nên lời.
Hàng Tuyên cười rộ lên.
Khi ấy cậu vẫn còn đang sửng sốt, trước mắt là trời xanh mây trắng, như có thể phản chiếu được tương lai của cậu.
Đột nhiên lại xuất hiện một cái máy bay khác, xuyên qua đám mây để lại vệt trắng thật dài.
Cậu la “A” một tiếng, dùng tay bắt lấy tay áo của Trì Uyên, “Nhìn kìa, máy bay để lại vệt khói trắng!”
Sau đó mới ý thức được mới mẻ trong mắt cậu chỉ làm Trì Uyên kinh ngạc thôi, cậu lại vội vàng buông tay, mặt đỏ bừng, thì thào nói, “Em thấy được vệt khói.”
Trì Uyên “Ừm” một tiếng, dịu dàng cười với cậu, “Thích không?”
Hàng Tuyên gật gật đầu, “Thích.”
Trì Uyên liền nói, “Sau này sẽ còn có nhiều cơ hội làm em thích giống bây giờ nữa.”
Hàng Tuyên đắm chìm trong hồi ức, suýt nữa lại rơi nước mắt.
Ánh mặt trời lại dần dần chuyển hướng, thời gian cũng chậm rãi đến gần.
Hàng Tuyên tự điều chỉnh tốt bản thân, bước ra khỏi thư viện.
Lấy ra mười hai vạn phần dũng khí.
Cậu quyết định, sẽ theo đuổi Trì Uyên.
===================Thư viện – 书馆
Huyệt thái dương
Ghế giống quán bar
Túi – 袋
Vệt khói của máy bay – 飞机
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất