Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 17: Khóc cái gì?
Sau khi Lệ Hàng đi, Lâm Lộc một mình ở lại phòng luyện tập.
Mấy ngày nay phòng làm việc không có mở cửa, trên sàn nhà còn lưu lại vết thuốc lá của Ninh Trí Viễn. Lâm lộc lấy khăn lau, quỳ trên mặt sàn tỉ mỉ lau đi những vết dơ đó. Cuối cùng còn một chỗ cháy đen, lau thế nào cũng không xong.
Vậy quên đi.
Dù sao, qua hôm nay, nó cũng đóng cửa rồi. Gian phòng này đại khái cũng không có người sử dụng.
Lâm Lộc thở dài, gục đầu xuống ôm lấy đầu gối, ngồi trên sàn nha thật lâu.
Trong lòng vẫn thật khổ sở. Bất luận như thế nào, đâu là sư nghiệp cậu bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Bởi vì một câu nói của Ninh Trí Viễn, không có liền không có.
Ngơ ngác ngồi một hồi lâu, Lâm Lộc đứng lên, Cậu một mình đứng ở trong phòng luyện tập, ngơ ngác nhìn mình trong gương.
Đôi mắt kiên định, hai tay duỗi ra. Thân hình ưu nhã uyển chuyển nhẹ nhàng, cơ bắp thon dài.
Cậu là một diễn viên múa. Từ thân thể đến linh hồn đều là như vậy, chưa từng thay đổi qua.
Lâm Lộc nhắm mắt lại. Cậu không có bật nhạc lên, cũng không mở di động. Nhưng bên tai hắn lại truyền đến những âm thanh nhẹ nhàng, năm năm trước cậu vì cuộc thi chung kết Thánh Y Ti chuẩn bị một đoạn phối nhạc, ở trong đầu cậu vang lên.
Âm thanh từ lưỡng lự trở nên uyển chuyển, dần dần trở nên du dương, xuất hiện thêm nhiều âm điệu tiết tấu.
Trước mắt Lâm Lộc, phảng phất xuất hiện một bóng hình. Bộ dáng người nọ mơ hồ, so với cậu còn trẻ tuổi hơn, đôi mắt có điểm sáng. Cậu ta ở giữa sân khấu nhanh nhẹn bắt đầu múa, mấy năm qua đi, màn vũ đạo này vẫn như cũ hiện rõ trước mắt.
Lâm Lộc mở mắt ra.
Trong gương là hình ảnh mình cô độc đứng ở phòng luyện tập, cậu lại mơ hồ nhìn thấy được giấc mơ trên sân khấu kia. Cậu hơi lộ ra nụ cười, nước mắt lại dọc theo gương mặt rơi xuống.
Lâm Lộc nâng tay lên, lau sạch nước mắt. Cậu nhẹ giọng chúc phúc cho học sinh mình dốc lòng bồi dưỡng: "Lệ Hàng, cố lên. Không phải cứ có thiên phú thì cơ hội sẽ nở rộ...Nhất định phải nắm lấy cơ hội của mình."
Cơ hội một khi bỏ lỡ, bỏ lại đời này, có lẽ cũng chỉ có thể tiếc nuối.
Cửa lớn bị người đẩy ra, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Tiếng giày da bước lên bậc thang vang lên, bước đi trầm ổn. Tiếng bước chân dần nhanh hơn, lại dừng lại bên ngoài phòng tập.
Lâm Lộc lại không hề phát hiện ra, cậu như một con thiên nga, tại đây tối tăm cô tịch xoay tròn trên sân khấu. Điệu múa kia...
Đã là năm năm chưa từng múa qua, nhưng vẫn còn chôn sâu trong lòng, chưa từng quên đi!
Bông hoa nhảy múa trong ký ức sâu sắc, liền dùng phương thức như vậy, tại đây không có người thưởng thức ở phòng luyện tập thô sơ lại lần nữa nở rộ.
Mãi cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Lộc mới kinh ngạc quay đầu, cả người cả kinh, động tác chuẩn bị nhảy lên sai lầm, trọng lực toàn thân đều dồn về phía đầu gối. Xương tràn lên một trận đau đớn, điệu múa xa hoa lộng lẫy kia đột nhiên im bặt.
Lâm Lộc hô đau một tiếng, như là một con thiên nga gãy cánh, từ giữa không trung ngã xuống.
Lại lọt vào vòng tay kiên cố của người nào đó.
Lâm Lộc nâng mắt lên.
Ninh Trí Viễn cúi xuống nhìn cậu chằm chằm. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào, ở trên mái tốc không rối loạn của hắn nhảy nhót. Biểu tình của Lâm Trí Viễn hơi trầm xuống, khuỷu tay lại dùng thêm sức, đem cậu gắt gao ôm trong lòng ngực.
Sườn mặt Lâm Lộc bị đè trước ngực hắn, làm cho tây trang thẳng thớm kia trở nên nhăn nheo. Kết cấu của vãi cọ sát trên mặt, mơ hồ như mang theo mùi thuốc là cùng với mùi nước hoa Cologne.
Ninh Trí Viễn nâng tay lên, đầu ngón tay xẹt qua sườn mặt cậu, dính theo chút ướt át.
"Khóc cái gì?"
"Không có."
Lâm Lộc có chút mờ mịt như cũ. Cậu không biết mình rơi xuống nước mắt khi nào, có lẽ đây là một phần mất mát mộng tưởng trầm trọng. Con người ở thời điểm quá khổ sở, ngược lại không ý thức được chính mình đang rất khổ sở.
"Sao anh lại tới đây?"
"Lời này tôi nên hỏi cậu."
Ninh Trí Viễn buông cậu ra, ngồi dậy. Ánh mắt hơi hơi liếc nghiêng đi, trong một góc phòng, có có hai ly trà sữa đã uống hết.
Mấy ngày nay phòng làm việc không có mở cửa, trên sàn nhà còn lưu lại vết thuốc lá của Ninh Trí Viễn. Lâm lộc lấy khăn lau, quỳ trên mặt sàn tỉ mỉ lau đi những vết dơ đó. Cuối cùng còn một chỗ cháy đen, lau thế nào cũng không xong.
Vậy quên đi.
Dù sao, qua hôm nay, nó cũng đóng cửa rồi. Gian phòng này đại khái cũng không có người sử dụng.
Lâm Lộc thở dài, gục đầu xuống ôm lấy đầu gối, ngồi trên sàn nha thật lâu.
Trong lòng vẫn thật khổ sở. Bất luận như thế nào, đâu là sư nghiệp cậu bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Bởi vì một câu nói của Ninh Trí Viễn, không có liền không có.
Ngơ ngác ngồi một hồi lâu, Lâm Lộc đứng lên, Cậu một mình đứng ở trong phòng luyện tập, ngơ ngác nhìn mình trong gương.
Đôi mắt kiên định, hai tay duỗi ra. Thân hình ưu nhã uyển chuyển nhẹ nhàng, cơ bắp thon dài.
Cậu là một diễn viên múa. Từ thân thể đến linh hồn đều là như vậy, chưa từng thay đổi qua.
Lâm Lộc nhắm mắt lại. Cậu không có bật nhạc lên, cũng không mở di động. Nhưng bên tai hắn lại truyền đến những âm thanh nhẹ nhàng, năm năm trước cậu vì cuộc thi chung kết Thánh Y Ti chuẩn bị một đoạn phối nhạc, ở trong đầu cậu vang lên.
Âm thanh từ lưỡng lự trở nên uyển chuyển, dần dần trở nên du dương, xuất hiện thêm nhiều âm điệu tiết tấu.
Trước mắt Lâm Lộc, phảng phất xuất hiện một bóng hình. Bộ dáng người nọ mơ hồ, so với cậu còn trẻ tuổi hơn, đôi mắt có điểm sáng. Cậu ta ở giữa sân khấu nhanh nhẹn bắt đầu múa, mấy năm qua đi, màn vũ đạo này vẫn như cũ hiện rõ trước mắt.
Lâm Lộc mở mắt ra.
Trong gương là hình ảnh mình cô độc đứng ở phòng luyện tập, cậu lại mơ hồ nhìn thấy được giấc mơ trên sân khấu kia. Cậu hơi lộ ra nụ cười, nước mắt lại dọc theo gương mặt rơi xuống.
Lâm Lộc nâng tay lên, lau sạch nước mắt. Cậu nhẹ giọng chúc phúc cho học sinh mình dốc lòng bồi dưỡng: "Lệ Hàng, cố lên. Không phải cứ có thiên phú thì cơ hội sẽ nở rộ...Nhất định phải nắm lấy cơ hội của mình."
Cơ hội một khi bỏ lỡ, bỏ lại đời này, có lẽ cũng chỉ có thể tiếc nuối.
Cửa lớn bị người đẩy ra, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Tiếng giày da bước lên bậc thang vang lên, bước đi trầm ổn. Tiếng bước chân dần nhanh hơn, lại dừng lại bên ngoài phòng tập.
Lâm Lộc lại không hề phát hiện ra, cậu như một con thiên nga, tại đây tối tăm cô tịch xoay tròn trên sân khấu. Điệu múa kia...
Đã là năm năm chưa từng múa qua, nhưng vẫn còn chôn sâu trong lòng, chưa từng quên đi!
Bông hoa nhảy múa trong ký ức sâu sắc, liền dùng phương thức như vậy, tại đây không có người thưởng thức ở phòng luyện tập thô sơ lại lần nữa nở rộ.
Mãi cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Lộc mới kinh ngạc quay đầu, cả người cả kinh, động tác chuẩn bị nhảy lên sai lầm, trọng lực toàn thân đều dồn về phía đầu gối. Xương tràn lên một trận đau đớn, điệu múa xa hoa lộng lẫy kia đột nhiên im bặt.
Lâm Lộc hô đau một tiếng, như là một con thiên nga gãy cánh, từ giữa không trung ngã xuống.
Lại lọt vào vòng tay kiên cố của người nào đó.
Lâm Lộc nâng mắt lên.
Ninh Trí Viễn cúi xuống nhìn cậu chằm chằm. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào, ở trên mái tốc không rối loạn của hắn nhảy nhót. Biểu tình của Lâm Trí Viễn hơi trầm xuống, khuỷu tay lại dùng thêm sức, đem cậu gắt gao ôm trong lòng ngực.
Sườn mặt Lâm Lộc bị đè trước ngực hắn, làm cho tây trang thẳng thớm kia trở nên nhăn nheo. Kết cấu của vãi cọ sát trên mặt, mơ hồ như mang theo mùi thuốc là cùng với mùi nước hoa Cologne.
Ninh Trí Viễn nâng tay lên, đầu ngón tay xẹt qua sườn mặt cậu, dính theo chút ướt át.
"Khóc cái gì?"
"Không có."
Lâm Lộc có chút mờ mịt như cũ. Cậu không biết mình rơi xuống nước mắt khi nào, có lẽ đây là một phần mất mát mộng tưởng trầm trọng. Con người ở thời điểm quá khổ sở, ngược lại không ý thức được chính mình đang rất khổ sở.
"Sao anh lại tới đây?"
"Lời này tôi nên hỏi cậu."
Ninh Trí Viễn buông cậu ra, ngồi dậy. Ánh mắt hơi hơi liếc nghiêng đi, trong một góc phòng, có có hai ly trà sữa đã uống hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất