Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 98: Cho hắn một chút giáo huấn
Lời còn chưa dứt, phụt một tiếng. Là nữ nhân viên khác bên cạnh cười ra tiếng. Nhân viên này luôn ân ân ái ái với trai, đã sớm đính hôn. Cô không có ý nghĩ gì với Ninh Trí Viễn, nhưng những người bên cạnh có ý nghĩ này cô đều nhìn rất rõ ràng. Thủ đoạn câu dẫn của thư ký thấp kém, khiến cô chướng mắt. Giờ phút này thấy cô bị người luôn luôn hòa khí như Lâm Lộc một câu chọc phá, thật sự nhịn không được không cười a.
“Cô!”
Thư ký giận tới mặt xanh lên, lại không thể phản bác. Ngực cô phập phồng, lại đột nhiên chỉ vào Lâm Lộc quát.
“Ngươi được lắm phải không? Lâm tiên sinh, tốt xấu gì ta vẫn còn ở Ninh thị, ta còn có cơ hội! Nhưng ngươi thì sao? Bị đuổi đi, không bằng một con chó! Thật sự cho rằng Ninh tổng sẽ ăn cỏ sao? Ngươi đừng có nằm mơ! Ta cùng lắm chỉ đi so với người khác, ta còn đi so với ngươi? Ít nhất ta sẽ không bị bảo an nói những chuyện dơ dáy đó trước công chúng! Ghê tởm!”
Cô hoàn toàn là gây rối vô cớ. Lâm Lộc lại không tức giận, cậu bình tĩnh nhìn thư ký, như là nhìn một kẻ điên.
“Xem ra, thư ký tiểu thư luôn là có ý muốn với Ninh Trí Viễn.”
“Ngươi không cần bôi nhọ ta!”
“Thư ký tiểu thư, tôi không cảm thấy đây là bôi nhọ. Nếu cô thật sự thích Ninh tổng, tôi lại không cảm thấy việc thích một người là chuyện xấu hổ……Nếu cô thật sự chỉ là vì bò lên giường anh ấy, hoặc là nguyên nhân khác, đó chính là chuyện khác. Cũng mặc kệ thế nào, đều không liên quan đến tôi. “
Cúi đầu suy nghĩ một lát, Lâm Lộc đột nhiên đặt câu hỏi.
“Nếu cô chú ý Ninh tổng như vậy, lại ngồi ở nơi gần anh ấy như vậy. Tôi muốn hỏi một chút, vết thương của Ninh tổng nghiêm trọng sao?”
“Cái gì? Ninh tổng bị thương? Chuyện khi nào?”
Người nói tiếp không phải là thư ký, mà là những nhân viên cấp cao vây quanh. Mới vừa rồi bọn họ vây quanh xem náo nhiệt, lúc này mới thật sự quan tâm đến tình hình.
“Ninh tổng bị thương? Bị thương cái gì? Kế tiếp còn vài dự án thu mua, yêu cầu ngài ấy đi nói! Lúc này ngài ấy bị thương……Sẽ không ảnh hưởng đến giá cổ phiếu Ninh thị chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, đó đều là vàng thật bạc trắng. Ai da, tin tức này cũng không thể truyền ra ngoài, đây đều là vì đại cục phát triển của Ninh thị, đúng không?”
Lâm Lộc không nói chuyện. Cậu chỉ bình tĩnh nhìn thư ký, giống như đang đợi một đáp án.
Vẻ mặt thư ký mờ mịt, hiển nhiên căn bản không chú ý tới. Nhưng tại sao cô có thể rơi xuống thế hạ phong chứ? Rất mau liền hừ lạnh một tiếng.
“Cái gì mà bị thương? Vừa rồi Ninh tổng đi qua trước mặt tôi, thân thể ngài ấy rất tốt! Lâm Lộc, ngươi há mồm liền nguyền rủa Ninh tổng, ý của ngươi là gì?”
“Đúng vậy. Rõ ràng anh ấy và tôi không có quan hệ gì, ta lại còn tâm tâm niệm niệm anh ấy bị thương. Tôi quan tâm cái này làm gì?”
Lâm Lộc cười khổ một tiếng, nhìn quanh bốn phía. Từng đôi đôi mắt đều nhìn cậu chằm chằm, trên mỗi khuôn mặt đều có tính toán của riêng mình.
Những người này, mỗi ngày Ninh tổng dài ninh tổng ngắn, nhưng lại không ai nói được thành tiếng rốt cuộc hắn bị thương cái gì, nghiêm trọng đến chừng nào?
Kỳ thật cũng là bởi vì, trong miệng bọn họ cung phụng Ninh Trí Viễn, là vì dùng quyền lực của hắn để chống lưng cho mình, đôi mắt nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm, là vớt được chỗ tốt trên người hắn. Nhưng thứ trong lòng bọn họ để ý, chỉ là Ninh thị quyền thế ngập trời. Đối với an nguy hỉ nhạc của Ninh Trí Viễn người này, sao bọn họ sẽ để ý tới chứ?
Nghĩ thấu điểm này, thế nhưng Lâm Lộc lại cảm thấy có chút buồn cười.
Lần đầu tiên, cậu phát hiện, thì ra Ninh Trí Viễn cũng rất đáng thương.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của mình Lâm Lộc mà thôi. Có lẽ Ninh Trí Viễn hắn, không cần ai mang theo nhiệt tình đặt hắn ở trong lòng, mỗi ngày nghĩ đối tốt với hắn. Nếu như vậy, tại sao mình tội gì cứ tiếp tục chuốc lấy cực khổ?
"Ngươi nó rõ đi! Ninh tổng rốt cuộc làm sao vậy? Lâm Lộc ngươi là cố lộng huyền hư sao?
Cố lộng huyền hư (故弄玄虚): Cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện.
Còn có mấy nhân viên cấp cao không thuận theo truy vấn không tha, nhưng Lâm Lộc đến một câu cũng lười nói.
"Thôi, không có gì. Tôi muốn đi vào, thư ký tiểu thư, xin cô mở khóa giúp tôi một chút." . ngôn tình ngược
Sắc mặt thư ký đỏ bừng, trong mắt đều là hận ý. Cô hung hăng ấn xuống cái nút, chỉ mở ra cánh cửa lớn toàn bộ khu vực.
Nhưng văn phòng của Ninh Trí Viễn, còn phải đi qua hai cánh cửa nữa. Lâm Lộc đứng ở cửa đợi một hồi, cô lại chậm chạp bất động, ngược lại thô thanh thô khí mà nói.
"Tại sao còn không đi? Thật đúng là muốn vào văn phòng của Ninh tổng sao? Nơi đó đều chứa văn kiện bí mật của công ty, ngươi là người ngoài, dựa vào cái gì mà vào đó! Ngươi phải đợi, vào phòng họp nhỏ bên cạnh chờ là được rồi!"
Thư ký tức tới mức muốn hộc máu, hiển nhiên làm khó dễ câu. Lâm Lộc cũng không nói gì, sắc mặt bình tĩnh nhìn vào phòng họp nhỏ tối đen.
"Tiện nhân!"
Thư ký thấp giọng mắng một câu. Bên tai, lại truyền đến một tiếng cười nhạo khinh thường. Cô vừa nâng mắt lên, liền nhìn thấy nữ nhân viên nhếch khóe miệng, vẻ mặt là "Chút tâm tư xấu xa này của cô trong lòng tôi đều biết rõ ràng".
Mặt cô càng trướng đỏ hơn. Vội quay lại nhìn tứ phía, lại phát hiện đa số đồng sự đều cũng có một biểu tình như vậy. Đúng vậy, tuy rằng vốn dĩ mọi người đều nhìn thấu tâm tư của cô. Nhưng nghĩ là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác! Mới vừa rồi cô nhất thời xúc động nói bậy bạ, lập tức quay sang cười nói với đồng nghiệp!
"Đáng giận...Lâm Lộc đáng chết!"
Tức muốn trào máu, lại không chịu tìm nguyên nhân trên người mình, ngược lại giận chó đánh mèo Lâm Lộc.
"Nhục nhã ta như vậy....Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi sống tốt đâu!"
Thư ký giận tới tay phát run lên, hung tợn cầm lấy điều khiển điều hòa chỉnh thấp xuống mấy độ. Lại tăng sức gió, sau đó cùm cụp một tiếng đóng cửa bằng khóa điện tử lại.
...........
Lâm Lộc nâng bó hoa kia, nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng lại.
Đứng ở trong phòng hội nghị tối đen như mực, cậu chậm rãi phun ra một hơi.
Trong phòng không có người khác, cũng không có những ánh mắt lạnh lẽo trào phúng kia.
Mới vừa rồi cậu là lần đầu tiên, giống như một con nhím đánh trả lại những người khi dễ mình. Bình sinh lần đầu tiên, cậu cho người xấu ăn xẹp lép.
Có lẽ cậu cũng vui vẻ đi, tạm thời không ai có thể đủ tổn thương cậu. Nhưng vì sao, trong lòng cậu lại khổ sở như vậy?
Lâm Lộc mở đèn điện lên. Ánh đèn sáng như tuyết chiếu từ trên xuống đỉnh đầu cậu, chiếu sáng lên hết thảy xung quanh.
Ninh Trí Viễn là người có thói quen ở sạch, bên người hắn luôn muốn duy trì sự sạch sẽ. Đương nhiên văn phòng nhỏ này cũng giống như vậy, sàn nhà sạch đến mức có thể phản chiếu bóng người, trên bàn không có một hạt bụi. Thủy tinh sáng trong, ngay cả ghế dựa cũng trơn bóng như mới.
Vốn dĩ mỗi lần Lâm Lộc tới nơi này, đều rất vui vẻ. Ý vị cậu ở nơi có thể nhìn thấy Ninh Trí Viễn. Chỉ cần nhìn thấy người kia, cậu liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Phòng họp khô khan nghiêm túc, đều làm cậu cảm thấy tràn đầy phấn hồng bay bổng, ấm áp lại ngọt ngào.
Nhưng giờ phút này nhìn qua, hết thảy đều lạnh như băng.
Tựa như Ninh Trí Viễn. Luôn hoàn mỹ như vậy, rồi lại lạnh nhạt như vậy. Dùng nhiều năm như vậy, cũng không thể che ấm trái tim hắn.
......Có lẽ cả đời cũng không có khả năng che ấm đi. Cũng có thể, hắn căn bản là không trường tâm.
Nhưng nói thì nói. Những điều này, đều không liên quan đến Lâm Lộc.
Lâm Lộc cúi đầu nhìn bó hoa còn dính bụi bẩn trong tay, nhịn không được nâng nâng nó ôm vào lòng.
Hy vọng tro bụi hay tàn hoa sẽ không rơi xuống, chọc Ninh Trí Viễn mắng chửi người, càng không muốn duyên cớ do mình, làm đóa hoa này bị người ta mắng "Không đáng giá tiền", bị mặt lạnh ghét bỏ.
Nếu là lại bất kham, lại hèn mọn, đây cũng là một phần lễ vật. Nếu là lễ vật, tóm lại cũng mang theo vài phần ấm áp ở đây.
Tựa như tình cảm của chính mình, cũng không sợ những người đó khinh thường, nhưng rốt cuộc bao lấy một mảnh nhiệt tình của mình bao nhiêu năm.
Lại nói tiếp, rốt cuộc Ninh Trí Viễn muốn nói gì với cậu? Không tiếc sức lực để cậu ở lại....Không phải đều không liên quan sao?
Vô luận như thế nào, cũng là tình cảm bảy năm. Tới cuối cùng, hy vọng hắn đừng quá tàn nhẫn. Có thể để mình rời đi cho tốt, cho cậu một con đường sống.....
Lâm Lộc ôm hoa, ngồi một mình một hồi lâu. Ý nghĩ trông đầu cứ xuất hiện từng cái một, lộn xộn không kết cấu.
Dần dần, cậu bắt đầu cảm thấy lạnh. Nhiệt độ trong phòng tựa hồ thấp xuống, đến cuối cùng, cậu bắt đầu cảm thấy lạnh.
Lâm Lộc nhìn trái nhìn phải, lại không tìm thấy điều khiển điều hòa. Lại ngồi một gồi, khớp xương cả người Lâm Lộc đều bắt đầu đau, dạ dày khó chịu từng trận một. Vốn dĩ hôm nay bị cảm nhẹ, sáng sớm Bình tỷ còn khuyên cậu đừng miễn cưỡng đi làm. Chợt bị lạnh, cậu chịu không được, khi đứng lên đầu lại choáng váng, ngã ngồi trở về.
Chờ một lúc lâu, cậu mới chống ghế đứng lên lần nữa, đi ra khỏi phòng họp.
Một hành lang này chỉ thuộc về một mình Ninh Trí Viễn, đối diện là phòng khách. Bên trái là cánh cửa đi đến văn phòng đóng chặt, bên phải là đại sảnh cậu mới đi vào.
Mà giờ phút này, hai cánh cửa đều khóa lại. Mà máy điều hòa, lại thiết lập tại trung tâm hành lang. Gió lạnh ập vào mặt, khí lạnh tức khắc bao phủ toàn thân.
Lâm Lộc giật mình rùng mình một cái, nhịn không được ho khan vài tiếng. Cậu đi vào bên cửa cạnh phòng họp, nhấn nút liên lạc nội bộ.
Khi Tiểu Chu sắp xếp phòng hội nghị, tất cả đều dùng cái này để liên hệ với thư ký bên ngoài. Trước kia Lâm Lộc đã từng thấy qua.
"Ai a, có chuyện gì?"
Cố tình kéo dài âm điệu, mang theo dáng vẻ "Không chút để ý". Đúng là vị thư ký nào đó.
"Xin hỏi, điều khiển điều hòa ở đâu? Tôi tìm không được. Trong phòng có chút lạnh, tôi muốn tăng độ ấm lên một chút."
Không muốn bắt đầu xung đột với cô nữa, thái độ Lâm Lộc rất khách khí. Nhưng thư ký lại khắc nghiệt mà cười hừ một tiếng.
"Nơi này là xài hệ thống điều hòa trung tâm, tất cả nhiệt độ đều thống nhất cho tốt rồi. Nào còn cái gì mà điều khiển? Hiện tại còn dùng điều khiển chỉnh điều hòa, là người nhà quê à? Cả cái này ngươi cũng không biết?"
Trách móc một hồi, làm Lâm Lộc nói không nên lời.
Cậu thật sự không biết chuyện trung tâm điều hòa. Trước kia, cậu rất ít khi tới tập đoàn Ninh thị. Ngẫu nhiên tới vài lần đều bị Ninh Trí Viễn trực tiếp đưa tới văn phòng mình.
Mặc kệ là cậu ở chung cư, hay văn phòng của Ninh Trí Viễn, đều trang bị đầy đủ thiết bị điều hòa không khí. Từ độ ấm đến độ ẩm, muốn có nhiệt độ ôn đới hay nhiệt đới chỉ cần thuận miệng nói một câu phân phó. Tính năng AI đều làm tất cả, căn bản không cần nhọc lòng.
"Nhưng mà trong phòng rất lạnh...."
"Lạnh chỗ nào? Trong ngoài đều là nhiệt độ ổn định, tại sao ta không lạnh? Lâm tiên sinh, Ninh tổng kêu ngươi chờ, ngươi phải chờ cho tốt. Ở chỗ này làm ra vẻ cái gì?"
"Vậy cô thay tôi gọi điện thoại cho Ninh tổng các cô đi. Nói cho anh ấy, nơi này quá lạnh, tôi không muốn đợi. Lời anh ấy muốn nói tôi cũng không có hứng thú. Tôi phải đi."
................
Cùng lúc đó, đỉnh tầng giữa kho máy.
Bảo an béo nằm liệt trên ghế, trợn to hai mắt gắt gao nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm.
Khí chất thượng vị uy hiếp ập vào trước mặt, xung quanh lại là một đám tay đấm như hổ rình mồi. Đặc biệt là A Hoan, liếm liếm hàm răng cười lạnh nhìn hắn chằm chằm, tên bảo an béo sợ tới mức xanh cả mặt, cơ hồ muốn dọa dái trong quần.
"Ninh ca hỏi ngươi đó! Còn mẹ nó dám không hé răng? Ngươi bị điếc, hay là không cần lưỡi nữa? Nếu không muốn, ta hiện tại liền cắt cho ngươi!"
Mắt thấy A Hoan thật sự muốn rút dao ra, bảo an béo kêu hô lên một tiếng.
"Không có không có! Ninh tổng! Tôi nói hưu nói vượn, đầu óc tôi rất rối rắm! Cầu xin ngài thả tôi, tôi không dám a...."
"Thì ra, ngươi nói bậy?"
Ninh Trí Viễn đứng dậy, ngữ điệu âm trầm.
"Ngươi nói Lâm Lộc ở bên ngoài câu ba đáp bốn, là ngươi nói bậy? Hửm?
“Cô!”
Thư ký giận tới mặt xanh lên, lại không thể phản bác. Ngực cô phập phồng, lại đột nhiên chỉ vào Lâm Lộc quát.
“Ngươi được lắm phải không? Lâm tiên sinh, tốt xấu gì ta vẫn còn ở Ninh thị, ta còn có cơ hội! Nhưng ngươi thì sao? Bị đuổi đi, không bằng một con chó! Thật sự cho rằng Ninh tổng sẽ ăn cỏ sao? Ngươi đừng có nằm mơ! Ta cùng lắm chỉ đi so với người khác, ta còn đi so với ngươi? Ít nhất ta sẽ không bị bảo an nói những chuyện dơ dáy đó trước công chúng! Ghê tởm!”
Cô hoàn toàn là gây rối vô cớ. Lâm Lộc lại không tức giận, cậu bình tĩnh nhìn thư ký, như là nhìn một kẻ điên.
“Xem ra, thư ký tiểu thư luôn là có ý muốn với Ninh Trí Viễn.”
“Ngươi không cần bôi nhọ ta!”
“Thư ký tiểu thư, tôi không cảm thấy đây là bôi nhọ. Nếu cô thật sự thích Ninh tổng, tôi lại không cảm thấy việc thích một người là chuyện xấu hổ……Nếu cô thật sự chỉ là vì bò lên giường anh ấy, hoặc là nguyên nhân khác, đó chính là chuyện khác. Cũng mặc kệ thế nào, đều không liên quan đến tôi. “
Cúi đầu suy nghĩ một lát, Lâm Lộc đột nhiên đặt câu hỏi.
“Nếu cô chú ý Ninh tổng như vậy, lại ngồi ở nơi gần anh ấy như vậy. Tôi muốn hỏi một chút, vết thương của Ninh tổng nghiêm trọng sao?”
“Cái gì? Ninh tổng bị thương? Chuyện khi nào?”
Người nói tiếp không phải là thư ký, mà là những nhân viên cấp cao vây quanh. Mới vừa rồi bọn họ vây quanh xem náo nhiệt, lúc này mới thật sự quan tâm đến tình hình.
“Ninh tổng bị thương? Bị thương cái gì? Kế tiếp còn vài dự án thu mua, yêu cầu ngài ấy đi nói! Lúc này ngài ấy bị thương……Sẽ không ảnh hưởng đến giá cổ phiếu Ninh thị chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, đó đều là vàng thật bạc trắng. Ai da, tin tức này cũng không thể truyền ra ngoài, đây đều là vì đại cục phát triển của Ninh thị, đúng không?”
Lâm Lộc không nói chuyện. Cậu chỉ bình tĩnh nhìn thư ký, giống như đang đợi một đáp án.
Vẻ mặt thư ký mờ mịt, hiển nhiên căn bản không chú ý tới. Nhưng tại sao cô có thể rơi xuống thế hạ phong chứ? Rất mau liền hừ lạnh một tiếng.
“Cái gì mà bị thương? Vừa rồi Ninh tổng đi qua trước mặt tôi, thân thể ngài ấy rất tốt! Lâm Lộc, ngươi há mồm liền nguyền rủa Ninh tổng, ý của ngươi là gì?”
“Đúng vậy. Rõ ràng anh ấy và tôi không có quan hệ gì, ta lại còn tâm tâm niệm niệm anh ấy bị thương. Tôi quan tâm cái này làm gì?”
Lâm Lộc cười khổ một tiếng, nhìn quanh bốn phía. Từng đôi đôi mắt đều nhìn cậu chằm chằm, trên mỗi khuôn mặt đều có tính toán của riêng mình.
Những người này, mỗi ngày Ninh tổng dài ninh tổng ngắn, nhưng lại không ai nói được thành tiếng rốt cuộc hắn bị thương cái gì, nghiêm trọng đến chừng nào?
Kỳ thật cũng là bởi vì, trong miệng bọn họ cung phụng Ninh Trí Viễn, là vì dùng quyền lực của hắn để chống lưng cho mình, đôi mắt nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm, là vớt được chỗ tốt trên người hắn. Nhưng thứ trong lòng bọn họ để ý, chỉ là Ninh thị quyền thế ngập trời. Đối với an nguy hỉ nhạc của Ninh Trí Viễn người này, sao bọn họ sẽ để ý tới chứ?
Nghĩ thấu điểm này, thế nhưng Lâm Lộc lại cảm thấy có chút buồn cười.
Lần đầu tiên, cậu phát hiện, thì ra Ninh Trí Viễn cũng rất đáng thương.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của mình Lâm Lộc mà thôi. Có lẽ Ninh Trí Viễn hắn, không cần ai mang theo nhiệt tình đặt hắn ở trong lòng, mỗi ngày nghĩ đối tốt với hắn. Nếu như vậy, tại sao mình tội gì cứ tiếp tục chuốc lấy cực khổ?
"Ngươi nó rõ đi! Ninh tổng rốt cuộc làm sao vậy? Lâm Lộc ngươi là cố lộng huyền hư sao?
Cố lộng huyền hư (故弄玄虚): Cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện.
Còn có mấy nhân viên cấp cao không thuận theo truy vấn không tha, nhưng Lâm Lộc đến một câu cũng lười nói.
"Thôi, không có gì. Tôi muốn đi vào, thư ký tiểu thư, xin cô mở khóa giúp tôi một chút." . ngôn tình ngược
Sắc mặt thư ký đỏ bừng, trong mắt đều là hận ý. Cô hung hăng ấn xuống cái nút, chỉ mở ra cánh cửa lớn toàn bộ khu vực.
Nhưng văn phòng của Ninh Trí Viễn, còn phải đi qua hai cánh cửa nữa. Lâm Lộc đứng ở cửa đợi một hồi, cô lại chậm chạp bất động, ngược lại thô thanh thô khí mà nói.
"Tại sao còn không đi? Thật đúng là muốn vào văn phòng của Ninh tổng sao? Nơi đó đều chứa văn kiện bí mật của công ty, ngươi là người ngoài, dựa vào cái gì mà vào đó! Ngươi phải đợi, vào phòng họp nhỏ bên cạnh chờ là được rồi!"
Thư ký tức tới mức muốn hộc máu, hiển nhiên làm khó dễ câu. Lâm Lộc cũng không nói gì, sắc mặt bình tĩnh nhìn vào phòng họp nhỏ tối đen.
"Tiện nhân!"
Thư ký thấp giọng mắng một câu. Bên tai, lại truyền đến một tiếng cười nhạo khinh thường. Cô vừa nâng mắt lên, liền nhìn thấy nữ nhân viên nhếch khóe miệng, vẻ mặt là "Chút tâm tư xấu xa này của cô trong lòng tôi đều biết rõ ràng".
Mặt cô càng trướng đỏ hơn. Vội quay lại nhìn tứ phía, lại phát hiện đa số đồng sự đều cũng có một biểu tình như vậy. Đúng vậy, tuy rằng vốn dĩ mọi người đều nhìn thấu tâm tư của cô. Nhưng nghĩ là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác! Mới vừa rồi cô nhất thời xúc động nói bậy bạ, lập tức quay sang cười nói với đồng nghiệp!
"Đáng giận...Lâm Lộc đáng chết!"
Tức muốn trào máu, lại không chịu tìm nguyên nhân trên người mình, ngược lại giận chó đánh mèo Lâm Lộc.
"Nhục nhã ta như vậy....Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi sống tốt đâu!"
Thư ký giận tới tay phát run lên, hung tợn cầm lấy điều khiển điều hòa chỉnh thấp xuống mấy độ. Lại tăng sức gió, sau đó cùm cụp một tiếng đóng cửa bằng khóa điện tử lại.
...........
Lâm Lộc nâng bó hoa kia, nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng lại.
Đứng ở trong phòng hội nghị tối đen như mực, cậu chậm rãi phun ra một hơi.
Trong phòng không có người khác, cũng không có những ánh mắt lạnh lẽo trào phúng kia.
Mới vừa rồi cậu là lần đầu tiên, giống như một con nhím đánh trả lại những người khi dễ mình. Bình sinh lần đầu tiên, cậu cho người xấu ăn xẹp lép.
Có lẽ cậu cũng vui vẻ đi, tạm thời không ai có thể đủ tổn thương cậu. Nhưng vì sao, trong lòng cậu lại khổ sở như vậy?
Lâm Lộc mở đèn điện lên. Ánh đèn sáng như tuyết chiếu từ trên xuống đỉnh đầu cậu, chiếu sáng lên hết thảy xung quanh.
Ninh Trí Viễn là người có thói quen ở sạch, bên người hắn luôn muốn duy trì sự sạch sẽ. Đương nhiên văn phòng nhỏ này cũng giống như vậy, sàn nhà sạch đến mức có thể phản chiếu bóng người, trên bàn không có một hạt bụi. Thủy tinh sáng trong, ngay cả ghế dựa cũng trơn bóng như mới.
Vốn dĩ mỗi lần Lâm Lộc tới nơi này, đều rất vui vẻ. Ý vị cậu ở nơi có thể nhìn thấy Ninh Trí Viễn. Chỉ cần nhìn thấy người kia, cậu liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Phòng họp khô khan nghiêm túc, đều làm cậu cảm thấy tràn đầy phấn hồng bay bổng, ấm áp lại ngọt ngào.
Nhưng giờ phút này nhìn qua, hết thảy đều lạnh như băng.
Tựa như Ninh Trí Viễn. Luôn hoàn mỹ như vậy, rồi lại lạnh nhạt như vậy. Dùng nhiều năm như vậy, cũng không thể che ấm trái tim hắn.
......Có lẽ cả đời cũng không có khả năng che ấm đi. Cũng có thể, hắn căn bản là không trường tâm.
Nhưng nói thì nói. Những điều này, đều không liên quan đến Lâm Lộc.
Lâm Lộc cúi đầu nhìn bó hoa còn dính bụi bẩn trong tay, nhịn không được nâng nâng nó ôm vào lòng.
Hy vọng tro bụi hay tàn hoa sẽ không rơi xuống, chọc Ninh Trí Viễn mắng chửi người, càng không muốn duyên cớ do mình, làm đóa hoa này bị người ta mắng "Không đáng giá tiền", bị mặt lạnh ghét bỏ.
Nếu là lại bất kham, lại hèn mọn, đây cũng là một phần lễ vật. Nếu là lễ vật, tóm lại cũng mang theo vài phần ấm áp ở đây.
Tựa như tình cảm của chính mình, cũng không sợ những người đó khinh thường, nhưng rốt cuộc bao lấy một mảnh nhiệt tình của mình bao nhiêu năm.
Lại nói tiếp, rốt cuộc Ninh Trí Viễn muốn nói gì với cậu? Không tiếc sức lực để cậu ở lại....Không phải đều không liên quan sao?
Vô luận như thế nào, cũng là tình cảm bảy năm. Tới cuối cùng, hy vọng hắn đừng quá tàn nhẫn. Có thể để mình rời đi cho tốt, cho cậu một con đường sống.....
Lâm Lộc ôm hoa, ngồi một mình một hồi lâu. Ý nghĩ trông đầu cứ xuất hiện từng cái một, lộn xộn không kết cấu.
Dần dần, cậu bắt đầu cảm thấy lạnh. Nhiệt độ trong phòng tựa hồ thấp xuống, đến cuối cùng, cậu bắt đầu cảm thấy lạnh.
Lâm Lộc nhìn trái nhìn phải, lại không tìm thấy điều khiển điều hòa. Lại ngồi một gồi, khớp xương cả người Lâm Lộc đều bắt đầu đau, dạ dày khó chịu từng trận một. Vốn dĩ hôm nay bị cảm nhẹ, sáng sớm Bình tỷ còn khuyên cậu đừng miễn cưỡng đi làm. Chợt bị lạnh, cậu chịu không được, khi đứng lên đầu lại choáng váng, ngã ngồi trở về.
Chờ một lúc lâu, cậu mới chống ghế đứng lên lần nữa, đi ra khỏi phòng họp.
Một hành lang này chỉ thuộc về một mình Ninh Trí Viễn, đối diện là phòng khách. Bên trái là cánh cửa đi đến văn phòng đóng chặt, bên phải là đại sảnh cậu mới đi vào.
Mà giờ phút này, hai cánh cửa đều khóa lại. Mà máy điều hòa, lại thiết lập tại trung tâm hành lang. Gió lạnh ập vào mặt, khí lạnh tức khắc bao phủ toàn thân.
Lâm Lộc giật mình rùng mình một cái, nhịn không được ho khan vài tiếng. Cậu đi vào bên cửa cạnh phòng họp, nhấn nút liên lạc nội bộ.
Khi Tiểu Chu sắp xếp phòng hội nghị, tất cả đều dùng cái này để liên hệ với thư ký bên ngoài. Trước kia Lâm Lộc đã từng thấy qua.
"Ai a, có chuyện gì?"
Cố tình kéo dài âm điệu, mang theo dáng vẻ "Không chút để ý". Đúng là vị thư ký nào đó.
"Xin hỏi, điều khiển điều hòa ở đâu? Tôi tìm không được. Trong phòng có chút lạnh, tôi muốn tăng độ ấm lên một chút."
Không muốn bắt đầu xung đột với cô nữa, thái độ Lâm Lộc rất khách khí. Nhưng thư ký lại khắc nghiệt mà cười hừ một tiếng.
"Nơi này là xài hệ thống điều hòa trung tâm, tất cả nhiệt độ đều thống nhất cho tốt rồi. Nào còn cái gì mà điều khiển? Hiện tại còn dùng điều khiển chỉnh điều hòa, là người nhà quê à? Cả cái này ngươi cũng không biết?"
Trách móc một hồi, làm Lâm Lộc nói không nên lời.
Cậu thật sự không biết chuyện trung tâm điều hòa. Trước kia, cậu rất ít khi tới tập đoàn Ninh thị. Ngẫu nhiên tới vài lần đều bị Ninh Trí Viễn trực tiếp đưa tới văn phòng mình.
Mặc kệ là cậu ở chung cư, hay văn phòng của Ninh Trí Viễn, đều trang bị đầy đủ thiết bị điều hòa không khí. Từ độ ấm đến độ ẩm, muốn có nhiệt độ ôn đới hay nhiệt đới chỉ cần thuận miệng nói một câu phân phó. Tính năng AI đều làm tất cả, căn bản không cần nhọc lòng.
"Nhưng mà trong phòng rất lạnh...."
"Lạnh chỗ nào? Trong ngoài đều là nhiệt độ ổn định, tại sao ta không lạnh? Lâm tiên sinh, Ninh tổng kêu ngươi chờ, ngươi phải chờ cho tốt. Ở chỗ này làm ra vẻ cái gì?"
"Vậy cô thay tôi gọi điện thoại cho Ninh tổng các cô đi. Nói cho anh ấy, nơi này quá lạnh, tôi không muốn đợi. Lời anh ấy muốn nói tôi cũng không có hứng thú. Tôi phải đi."
................
Cùng lúc đó, đỉnh tầng giữa kho máy.
Bảo an béo nằm liệt trên ghế, trợn to hai mắt gắt gao nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm.
Khí chất thượng vị uy hiếp ập vào trước mặt, xung quanh lại là một đám tay đấm như hổ rình mồi. Đặc biệt là A Hoan, liếm liếm hàm răng cười lạnh nhìn hắn chằm chằm, tên bảo an béo sợ tới mức xanh cả mặt, cơ hồ muốn dọa dái trong quần.
"Ninh ca hỏi ngươi đó! Còn mẹ nó dám không hé răng? Ngươi bị điếc, hay là không cần lưỡi nữa? Nếu không muốn, ta hiện tại liền cắt cho ngươi!"
Mắt thấy A Hoan thật sự muốn rút dao ra, bảo an béo kêu hô lên một tiếng.
"Không có không có! Ninh tổng! Tôi nói hưu nói vượn, đầu óc tôi rất rối rắm! Cầu xin ngài thả tôi, tôi không dám a...."
"Thì ra, ngươi nói bậy?"
Ninh Trí Viễn đứng dậy, ngữ điệu âm trầm.
"Ngươi nói Lâm Lộc ở bên ngoài câu ba đáp bốn, là ngươi nói bậy? Hửm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất