Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 191: Tiểu Lộc, kỳ thật em không quên tôi

Trước Sau
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Ra khỏi gian khòng khám của vu y, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu thẳng tới, đâm vào đôi mắt Lâm Lộc.

Giờ phút này, đúng là thời gian nóng nhất sau mười hai giờ trưa. Không trung sáng sủa, vạn dặm không mây. Lá cây thực vật nhiệt đới to rộng hơi hơi giãn ra, dưới bóng cây, hai chiếc việt dã màu đen dường như giống nhau như đúc dừng song song cạnh nhau.

Trong đó một chiếc mở rộng cửa xe, Trịnh trung úy ngồi ở bên trong chán đến chết, một đôi chân dài đạp lên tảng đá bên đường. Hắn thay áo sơmi ngắn tay, nhưng mồ hôi vẫn ướt đẫm như cũ.

Nhưng chiếc xe kia lại đóng chặt cửa xe, tựa hồ không cảm giác được sự nóng bức này. Lâm Lộc nhịn không được nhìn chiếc xe kia thêm vài lần. Không biết vì sao, trong lòng cậu có hơi không thoải mái.

Thật giống như có ai đang nhìn cậu chằm chằm. Tầm mắt còn nắng nóng hơn so với ánh mặt trời ngày hè, khiến tinh thần cậu không yên.

"Lâm tiên sinh, bên này. "

Trịnh trung úy thấy được Lâm Lộc, hắn từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, dùng sức phất tay với Lâm Lộc. Sau đó xoay người mở cửa xe giúp cậu.

Hắn cũng thấy được chiếc xe kia, nhịn không được kinh ngạc ngừng động tác.

"Kỳ quái. Xe của chúng ta là xe quân dụng, tuy rằng không phải quân đội cung cấp, nhưng tính năng đều làm thiết kế theo hướng quân dụng, cũng ít được ưu chuộng. Tại sao lại có mẫu xe tương tự ở đây?"

Phải biết rằng, vốn dĩ chiếc xe việt dã này cũng coi như là tính năng cuồng dã, ngoại hình lại không có gì đặc biệt, không gian bên trong rất lớn. Thời điểm xuất xưởng, lại suy xét có nên cải trang thành xe chống đạn hay không, ngày thường cũng có thể tránh tai mắt của người ngoài, tiện chấp hành nhiệm vụ. Tính năng xuất chúng, đương nhiên giá cũng tương đương, nhưng bề ngoài bình thường như vậy, không được phú hào để ý đến.

Ngày thường trên đường cái đế quốc, cũng rất khó có thể tìm được một chiếc xe tương tự như vậy. Tại sao lại gặp một chiếc xe cùng màu và kiểu dáng ở trên hòn đảo này, cũng dừng ngay bên con đường nhỏ này?

Cùng lắm đó chỉ là suy nghĩ, nơi này cũng coi như là thánh địa của nghỉ phép. Phú hào lui tới bên này cũng không thiếu, đụng tới mấy người mê chơi xe cũng là bình thường.

Mặc kệ có phải trùng hợp hay không, để ý là được.

Trịnh trung úy đánh giá chiếc xe kia một cái, kéo cửa xe ra giúp Lâm Lộc.

"Lâm tiên sinh, ngài ở bên trong đã lâu. Thế nào? Bệnh tình vẫn ổn chứ?"

"Vẫn tốt, không có chuyển biến gì nghiêm trọng. Ông ấy kê một chút thuốc cho tôi, là....là giúp tôi ổn định trạng thái tinh thần."

Lời này cũng không phải không đúng. Mấy túi thảo dược kia, đúng là có thể giúp cậu ổn định trạng thái tinh thần. Cậu dùng rất lâu rồi, hiện tại tinh thần còn rất tốt, ngoại trừ căng thẳng không thể tiếp xúc trực tiếp với người khác, cơ bản cũng không có gì khác người bình thường,

Nhưng lại có rất nhiều thuốc giảm đau. Cái này, Lâm Lộc không nói cho Trịnh trung úy.

Cũng may Trịnh trung úy cũng không hỏi nhiều.

"Lâm tiên sinh, chúng ta đi thôi. Bên ngoài nóng quá, cẩn thận bị cảm nắng."

Rất nhanh, sẽ đã khởi động động cơ, đi một quãng đường xa.

Lâm Lộc hoàn toàn không chú ý tới cùng lúc cậu lên xe, cửa sổ của chiếc xe việt dã màu đen kia đã hạ xuống một chút. Ninh Trí Viễn chăm chú nhìn bóng dáng chiếc xe đi xa, ánh mắt nặng nề.

"Ninh ca, đã xác nhận, Lâm Lộc ở trên chiếc xe này. Kế tiếp làm sao bây giờ?"

Vị trí điều khiển xe cũng hạ cửa sổ xuống, tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi, khóe mắt có một vết sẹo. Đây là A Trình —— Hoặc chính xác hơn, đây là đội trưởng đội trị an đế quốc ngụy trang thành A Trình, Ngô Phong.

"Hôm nay có phải lễ hội không?"

"Đúng vậy, đang tới gần bờ cát bên kia. Thanh thế to lớn, đường bị chặn cả trước lẫn sau, lái xe căn bản không qua được."

"Được."

Ninh Trí Viễn bấm nâng cửa sổ xe bên cạnh lên, cửa xe bằng kính trong suốt phản xạ hàng cây lớn bên đường.



Giọng nói hắn lạnh lùng bình tĩnh, nghiễm nhiên là định liệu từ trước.

"Phái vài người, tạo một chút sự cố, đưa chiếc xe của bọn họ đến hiện trường lễ hội đi. Bảo đảm tách Lâm Lộc ra —— Chuyện còn lại, các cậu không cần xe vào."

........................

"Hình như tình huống có hơi không đúng."

"Hôm nay có lễ hội, hơn phân nửa dân cư đều đến bãi biển bên kia tham gia hoạt động. Chúng ta cố ý tránh đi, tại sao xe trên đường còn nhiều như vậy?"

Lại đường cái không đi, cố ý đi dường nhỏ. Một chiếc lại một chiếc cứ đi theo như vậy, bọn họ sắp không có đường để đi rồi!

"Lâm tiên sinh, ngài đội mũ và quân trang của tôi vào đi. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi hộ tống ngài rời đi, trực tiếp đi tìm Bạch phó quan. Ngài ấy đang ở đội huấn luyện xung phong, cùng lắm là an toàn nhất...."

Còn chưa nói dứt lời, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lốn! Tiếng gầm thật lớn mang theo sóng nhiệt nổ mạnh ập đến trước mắt. Lâm Lộc sợ hãi kêu lên một tiếng, thấy hai chiếc xe phía trước đụng vào nhau, khói đặc cuồng cuộn bốc lên!

"Chuyển hướng! Đáng chết, quả nhiên trúng kế!"

Trịnh trung úy nhanh chóng quyết định, đoạt tay lái trong tay tài xế một phen, đột nhiên thay đổi đi về phía đường nhỏ. Lốp xe cao su cọ sát phát ra âm thanh chói tai, hắn nhanh đẩy cửa xe ra, che chở Lâm Lộc chạy đến đầu hẻm.

"Nhanh nhanh nhanh, đối diện là đội ngũ lễ hội! Chỉ cần trà trộn vào đó, mặc kệ đối diện là ai, cũng không thể dễ dàng tìm được ngài như vậy!"

"Bọn họ là ai? Vì sao muốn nhằm vào tôi?"

"Có lẽ không phải nhằm vào ngài, mà là nhằm vào Phương tổng đốc và Bạch phó quan của chúng tôi......Mấy năm nay phủ tổng đốc kết thù quá nhiều, tất cả đều rất khó nói......"

Nói xong mấy câu, Trịnh trung úy đã che cho Lâm Lộc chạy đến hẻm nhỏ kia. Quả nhiên, đối diện chính là đội mừng lễ hội.

"Qua bên kia! Trà trộn vào trong đám người đó đi!"

Bên đường là từng sọt quả đỏ mọng nước, quả mâm xôi thậm chí còn không chịu nỏi sức nặng của mình, đè ép lên nhau, màu trái cây đỏ tươi chảy xuôi xuống đường phố

"Không, tôi không được...... Bên kia quá nhiều người......"

Sắc mặt Lâm Lộc trắng bệch, lui về phía sau. Cậu biết, lễ hội sắp bắt đầu rồi.

Đây là một hòn đảo nhỏ cực có lễ hội hóa trang cực kỳ đặc biệt, chúc mừng trái mâm xôi được mùa —— Loại trái này có thể thấy ở bất cứ đâu trên đảo, hương vị rất ngon, độ ngọt vừa đủ. Người dân bản xứ dùng nó để ủ rượu, làm nước sốt, làm mứt, trước đây khi xảy ra nạn đói còn dùng nó để chống chịu khoảng thời gian khó khăn nhất. Trong cõi lòng bọn họ đều rất biết ơn, cho rằng loại trái cây này là món quà của thần. Cho nên muốn chia sẻ nó cho khách du lịch.

Sau khi lễ hội bắt đầu, mọi người sẽ ném trái cây cho nhau, nước mâm xôi lẫn lộn, cuối cùng lại biến thành "Người mứt trái cây". Bọn họ tin rằng, điều này sẽ mang đến vận may, cũng có thể đủ thể hiện tấm lòng của mọi người với thần linh.

"Lâm tiên sinh, chúng ta xuyên qua là có thể thoát khỏi đám truy binh, không thể để bọn hứn tìm được chúng ta! Sau khi bắt đầu lễ hội, ai cũng bị nhuộm mứt trái cây, đến lúc đó chúng ta có thể nhân lúc loạn lạc chạy thoát!"

"Nhưng mà......"

Lâm Lộc nhìn đám người người vui vẻ điên cuồng, ngực bị đè nén đến sắp thở không nổi. Không biết là ai ở sau lưng hung hăng đụng vào cậu một chút, hắn lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.Thất thần một hồi như vậy, không biết một đám người vọt đến bên người cậu từ khi nào!

"Đừng chen nữa......Tránh ra......Để tôi đi ra ngoài!"

Nhóm người này đột nhiên chen tới, cờ hồ muốn bắt cóc Lâm Lộc đi đến hướng bên cạnh! Cậu giãy giụa vài cái, những người đó lại hững hờ làm lơ, đi ra rất xa mới dần dần tan ra. Nhưng nơi nơi đều là người, thế nhưng lại có một đám người từ hướng khác lại đổ về đây!

Tựa như một còn thuyền cô độc đảo quanh trong sóng gió, thế nhưng Lâm Lộc bị lôi cuốn đi ngã trái ngã phải. Ngẩng đầu cũng là người, cúi đầu cũng là người, xô xô đẩy đẩy là cánh tay, cậu choáng váng đến muốn mạng, hai chân nhũn ra, sắp té xỉu ở trong đám người.

Đúng lúc này, đám người đột nhiên tản ra.

Thân mình Lâm Lộc quơ quơ, đỡ hàng rào chắn bên cạnh. Trước mặt cậu là một con hẻm nhỏ, một chiếc xe jeep màu đen ngừng ở đối diện.

Là xe của hắn....Đây là hắn tới hẻm nhỏ kia sao?



Cảnh vật bốn phía tựa hồ không quá giống nhau......

Đầy người là mồ hôi lạnh, biểu cảm hoảng hốt. Sau lưng là dòng người mãnh liệt, trước mắt là con đường duy nhất. Lâm Lộc nghiêng ngả lảo đảo đỡ tường, đi về phía hẻm nhỏ đó!

Cuối cùng, hắn kéo cửa xe ra. Một bàn tay đột nhiên vươn ta, kéo cậu vào một phen!

Rầm một tiếng. Cửa xe đóng lại.

Mùi mộc điều quen thuộc lượn lờ bên cạnh, giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai.

"Bảo bối, chúng ta lại gặp mặt. Lúc này đây, em còn nhớ tôi là ai sao?"

Ninh Trí Viễn!

Cái tên này đảo quanh ở trong cổ họng Lâm Lộc, đầu lưỡi đau đớn, lại bị mạnh mẽ nuốt trở vào. Không thể! Không thể biết hắn, không thể nhớ rõ hắn......Không được tới gần hắn! Nguy hiểm!

Lâm Lộc đẩy Ninh Trí Viễn ra, nhào qua một bên muốn chạy chốn! Nhưng cậu mới nắm lấy tay cầm ở cửa đã nghe được một tiếng cạch cạch, là cửa xe bị khóa lại.

"Chạy cái gì?"

"Mở cửa! Để tôi đi!"

"Em muốn đi đâu? Không phải em sợ người sao? Bảo bối, bên ngoài tất cả đều là người, làm sao em có thể chịu được?"

Ninh Trí Viễn dù bận vẫn ung dung, biểu cảm nhìn Lâm Lộc chuyên chú.

"Không bằng ở lại trong xe với tôi. Đối mặt với một mình tôi cũng tốt hơn đối mặt với nhiều người như vậy. Đúng không?"

"Không được! Thả tôi đi!"

"Nghe lời. Xe lớn như vậy, tôi đáp ứng sẽ không chạm vào em. Chúng ta từ từ nói chuyện."

"Ta và ngươi không có gì hảo nói!"

"Anh và 'ta' không có gì để nói hết!"

Ninh Trí Viễn nhướng mày, trọng âm cắn chữ "tôi".

"Bảo bối, không phải em không nhớ rõ tôi sao? Vậy tôi chỉ là một người xa lạ mà thôi. Đối với một 'người xa lạ' như tôi, tại sao em lại có phản ứng kịch liệt như vậy?"

Sắc mặt Lâm Lộc trắng bệch.

......Làm sao bây giờ, cậu nói sai rồi, lập tức đã bị Ninh Trí Viễn bắt được nhược điểm! Cậu có thể cảm giác được Ninh Trí Viễn dựa sát vào phía sau lưng. Cảm giác áp bách trên người đàn ông này khiến cậu càng không thở nổi. Trước mặt là cửa sổ xe, bóng dáng hai người đè lên nhau.

Lâm Lộc tuyệt vọng chuyển động khoá cửa, cửa xe không chút sứt mẻ.

Mùi hương mộc điều quen thuộc vờn quanh thân. Ninh Trí Viễn dựa vào rất gần, hơi thở của hắn nóng rực, phun ở trên gáy cậu.

"Để tôi đi......"

"Tôi sẽ để em đi. Nhưng mà không phải hiện tại. Em xem, tôi chỉ là một người xa lạ đảm bảo sẽ không chạm vào em. Bên ngoài lại có một đám người điên cuồng như vậy, lúc nào cũng có thể kéo em đụng trúng một người xa lạ dính đầy mứt trái cây. Nếu em không có cảm giác đặc biệt đối với tôi, khẳng định nên biết chọn cái nào, đúng không?"

Giọng nói Ninh Trí Viễn trầm thấp, mang theo sức lực mê hoặc lòng người. Hắn nhẹ giọng nói.

"Chúng ta đến một nơi không ầm ĩ như vậy, một nơi ít người. Sau đó, tôi sẽ cho em xuống xe."

"Không......"

"Tại sao lại không chứ? Tiểu Lộc, có phải em không nhớ tôi là ai không? Hay là nói, em vốn dĩ chưa từng quên?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau