Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 261: Kính tử thần và tình yêu
"Cậu ấy vẫn là đi, đúng không?"
Tiểu Chu mới bắt máy, một câu đầu tiên này của Ninh Trí Viễn khiến cho hắn như hòa thượng quá cao không sờ được tới đầu (không hiểu được tình huống). Hắn do dự một chút mới hỏi.
"Ngài nói Lâm ca sao? Hình như anh ấy đi quán bar. Nhưng mà đúng là kỳ quái, cũng đã ba bốn tiếng rồi, tại sao anh ấy còn chưa ra."
"Còn có những người khác ở đó, sao cậu ấy có thể bỏ ra ngoài được."
Giọng nói Ninh Trí Viễn nghẹn lại. Tiểu Chu càng không rõ.
Hắn bị ông chủ nhà mình xách từ công ty lại đây, kêu hắn đi theo Lâm Lộc, đừng để cho cậu xảy ra chuyện -- Nhưng mấy ngày nay, Ninh tổng lại không rời đi một tấc, vậy còn dùng người khác đi theo sao? Hỏi một câu, Ninh Trí Viễn lại nói hắn có việc cần thiết phải làm. Cái này càng kỳ quái. Hắn có thể có chuyện gì? Một người cuồng công tác, nhiều năm như vậy ngoại trừ Lâm Lộc ở bên cạnh, ngay cả bạn cũng không có, thân nhân càng là không cần bàn tới. Người cha kỳ lạ qua đời từ mấy năm trước, hắn tham dự lễ tang không rơi một giọt nước mắt. Cho dù là bà nội, mấy năm nay đưa đến hải đảo xa xa, gọi điện thoại lại đây mười lần thì có chín lần Ninh tổng không tiếp.
Cho nên, ngoại trừ chuyện của công ty và Lâm Lộc, hắn còn có thể có chuyện gì?
"Ninh tổng, chuyện của ngài......Xong xuôi rồi?"
"Ừ."
"Chuyện gì vậy? Còn đáng giá ngài tự thân xuất mã?"
"Đi gặp một luật sư."
"Hả?"
Gặp luật sư? Thân phận như Ninh Trí Viễn, có rất nhiều tranh cãi pháp luật nghiêm trọng, còn đáng giá hắn tự mình đi gặp luật sư? Lại nói, Ninh thị cũng có bộ vụ pháp luật mà, dưỡng một đoàn đội như vậy......
Đột nhiên trong lòng Tiểu Chu sinh ra một ý nghĩ hoàn đường.
"Không phải vẫn là liên quan đến Lâm ca chứ?"
"Ừ."
"Ninh tổng, ngài cho quyền quản lý tiền lời ra ngoài còn chưa đủ, còn muốn cấp quyền kinh doanh cho Lâm ca luôn? Cái đó không được, công ty lớn như vậy, Lâm ca anh ấy lại không có một chút kinh nghiệm! Tôi biết ngài vì Lâm ca mà cái gì cũng nguyện ý cấp, nhưng cái này cũng quá..."
"Không thể nào, không được đoán mò."
Nghe giọng nói của Ninh Trí Viễn rất mỏi mệt.
"Tôi chỉ là muốn đảm bảo chính mình không được mất đi lý trí lần nữa, làm ra chuyện khiến mình hối hận."
"Ngài là chỉ......?"
"Đừng hỏi. Thực sự có một ngày cậu sẽ biết."
Ninh Trí Viễn dừng một chút, đột nhiên hỏi một tiếng.
"Đúng rồi, Chu Diệu. Cậu đi theo tôi bao lâu rồi?"
"A......Tính từ khi bắt đầu thực tập, cũng phải sáu bảy năm đi."
"Phải không? Cũng lâu như vậy rồi. Ban đầu cũng dùng cậu như một thư ký chấp hành. Bất tri bất giác, cậu cũng có thể một mình đảm đương một phía."
Trầm mặc một lát, hắn lại hỏi.
"Có muốn thăng chức không?"
"A? Nhưng tôi đã là trợ lý tổng tài rồi, tiền lương cũng cao hơn so với các giám đốc công ty cùng chi nhánh. Còn có thể thăng đến mức nào nữa?"
......Thăng chức nữa, chẳng phải là đại tổng tài ngài sao. Như thế nào, không phải tuổi trẻ đã tính về hưu, kêu tôi làm tổng tài giúp ngài?
Trong lòng tố cáo, nhưng đương nhiên lời này Tiểu Chu không dám nói bậy. Lại không nghĩ rằng, đối diện truyền đến một câu nhàn nhạt.
"Nếu thật sự tới ngày này, tôi sẽ thăng cậu làm tổng tài, thay thế tôi quản lý Ninh thị. Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi tin được cậu."
"Cái gì?"
Tiểu Chu giật mình, đột nhiên cảm thấy có hơi không thích hợp.
"Ninh tổng ngài làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Không có chuyện gì. Lo trước khỏi hoạ mà thôi."
Ninh Trí Viễn phun ra một hơi, rõ ràng không muốn nhiều lời.
"Gửi địa chỉ đến đây. Quán bar kia ở nơi nào, tôi đến xem."
【 Quán bar 】
"Rượu cocktail cái gì, đó đều là giả! Ngọt ngào, chỉ có thể lừa tiểu cô nương, một tên đàn ông như cậu sao có thể uống thứ nước này? Vladimir chính là uống vodka, ngay cả tôi cũng không dám dễ dàng nếm thử, nuốt xuống một ly thật sự giống như một đoàn lửa......Waiter! Có vodka không?"
Nhạc vẫn đang tiếp tục như cũ. Sau khi uống thêm mấy ly, dù cho tửu lượng kinh người, rõ ràng bác sĩ Fred cũng lộ vẻ say rượu. Y dùng sức vỗ bả vai Lâm Lộc.
"Nhân sinh đắc ý cần tận hưởng một cách triệt để! Mạc sử kim tôn......Lâm Lộc, tôi hỏi cậu, trước kia cậu đã từng uống say chưa?"
"Chưa. Tôi vẫn luôn rất sợ uống rượu."
"Vì sao?"
"Khi còn nhỏ không có cha, mẹ mang theo tôi đến nhà cha dượng. Bọn nhỏ con của cha dượng rót rượu cho tôi, vẫn luôn muốn rót cho đến khi tôi vào nhà vệ sinh nôn rất nhiều lần mới bằng lòng buông tha cho tôi. Sau đó có một lần, tôi ở câu lạc bộ đêm bị Ninh......Bị người khác rót rượu, sau khi chạy đi thiếu chút nữa bị **. Về sau tôi lại càng chán ghét việc uống rượu."
"A, như vậy sao."
Bác sĩ Fred tựa vào sau ghế, hắn trầm tư một hồi, nở nụ cười.
"Vậy thật là đáng tiếc. Cũng đến lúc này rồi, cậu còn chưa cảm thụ được vui sướng khi say rượu. Mới vừa rồi cậu trực tiếp ngủ như vậy, đó là không thể tính......Thời gian hơi say, lâng lâng hoảng hốt, quên hết tất cả tiếc nuối, tất cả đâu khổ cũng mờ nhạt dần. Thật giống như quay trở về thời gian tốt đẹp nhất, cùng ở bên người cậu muốn gặp nhất......"
Y đột nhiên ngồi dậy.
"Tới, tôi dạy cho cậu. Cậu có từng tin tôi hay không? Cho dù cậu uống say, tôi cũng có thể đưa cậu trở về mà không hao tổn sợi lông cọng tóc."
"Tôi......"
Mới muốn cự tuyệt, nhưng lời nói đến bên miệng, Lâm Lộc lại ngừng lại. Ánh mắt cậu lướt qua ly rượu cuba trên bàn, lại nhìn chăm chú vào ly rượu không cao không thấp bày trên bàn.
"Cho dù có thể đưa tôi về mà không hao tổn sợi lông cọng tóc nào thì sao chứ? Dù sao tôi cũng sắp chết rồi. Chẳng lẽ còn sợ té ngã trên đường, hỏng chân, không lên đài được sao?"
Cậu giơ ly rượu cocktail Cuba màu hổ phách kia lên.
"Vừa rồi đã muốn hỏi, ly coca này thêm cái gì?"
"Rượu rum đó. Trước kia bọn thủy thủ ở trên biển không đủ nước ngọt. Cho dù mang theo mấy thùng lên thuyền, mấy ngày cũng sẽ bị thối rữa biến chất, sinh ra đầy bọ và rong rêu. Cho nên bọn họ mang theo rượu rum và nước chanh. Suốt ngày say như chết, dù sao thuyền ở trên biển, gió lốc sóng lớn, cậu cũng không biết ngày mai sẽ chết như thế nào, sẽ là cái nào tới trước?"
"Nói như vậy, tôi còn may mắn hơn so với bọn hắn. Ít nhất tôi biết ngày mai khi mặt trời dâng lên, hẳn là tôi còn sống."
Lâm Lộc giơ ly rượu lên cao cao.
"Vậy......Một ly này kính ăn bữa nay lo bữa mai?"
Bác sĩ cười lớn, cướp cho mình chút vodka từ trong tay người phục vụ vừa bưng khay đi đến gần.
"Một ly này, kính thức tỉnh và tự do!"
"Kính nghệ thuật!"
"Kính y học!"
"Kính khoa vũ đạo của học viện đế quốc xếp hạng nhất!"
"Ha ha ha nếu là nói cái này, tôi không thua cậu. Lâm Lộc, chẳng lẽ cậu không biết, trường học cũ của tôi chính là học viện y tốt nhất tinh cầu này?"
..........
Một hồi cuồng hoan, một hồi thịnh yến. Bác sĩ Fred giống như một đạo sư, mang theo Lâm Lộc nếm thử các loại rượu từ cơ bản đến đặc biệt. Đến cuối cùng, hai người nằm liệt ngồi ở trên chỗ ngồi, thở hồng hộc nhìn nhau cười, ánh mắt đều là men say giống nhau.
"Thì ra uống rượu chơi vui như vậy......"
"Như thế nào, hôm nay lập chí quyết tâm trở thành một kẻ say xỉn?"
"Ha ha, ý kiến hay. Lại chỉ sợ không kịp."
Lâm Lộc cười vỗ vỗ lồng ngực ổn định nhiệt độ.
"Rượu này không thể sử dụng như thuốc, bác sĩ anh nói cho tôi. Tôi còn có thể sống được bao lâu nữa, lại dùng thuốc giảm đau qua ngày......Cũng không biết thời gian còn lại có còn đủ để nghiện rượu hay không."
"Tại sao lại không đủ chứ? Muốn nghiện, có đôi khi chỉ cần liếc mắt một cái là đủ rồi."
"Ví dụ như nhất kiến chung tình?"
"Ví dụ như nhất kiến chung tình."
Hai người đồng thời trầm mặc. Ánh đèn mê ly, tư thái lười biếng, biểu cảm tương tự. Giờ khắc này, rượu chua xót bao phủ mang đến khoái ý, có lẽ bọn họ nhớ tới không phải cùng một người, nhưng cái loại tác động đau đến tiếng lòng này đại khái không có gì khác nhau.
"Lại uống một ly nữa?"
"Được."
Môt ly rượu cuối cùng, Lâm Lộc chọn martini, bác sĩ vẫn chọn vodka như cũ.
"Kính cái chết?"
"Không bằng kính tình yêu."
"Có cái gì khác nhau sao bác sĩ?"
"Với tôi mà nói thì không có. Đối với cậu lại không nhất định."
"Tới lúc này rồi anh còn khuyên tôi thẳng thắn với hắn?"
"Vì sao không thử xem. Tôi là nói, nếu cậu lo lắng những cái đó đều không thành......"
"Tôi không mạo hiểm nổi cái này, nếu hắn đi vào quán bar này, thấy được tôi, sẽ túm chặt cổ tay của tôi xách lên, làm đổ tất cả rượu trên bàn. Thậm chí, có lẽ hắn sẽ động thủ......Đương nhiên, hiện tại hắn có lẽ cũng sẽ không......Nếu tôi nói không nhìn thấy hắn thay đổi, tôi không có lương tâm. Hắn cũng rất thống khổ, tôi biết, nhưng mà......
Bác sĩ Fred thân mến. Nếu thiện lương khoan dung giống như anh đêm nay, có lẽ tất cả đều sẽ có kết cục không giống nhau. Nhưng hắn sẽ không......Tôi biết hắn sẽ không, tôi rõ ràng hơn so với bất cứ ai......"
"Cái này rất khó nói. Có lẽ hắn sẽ, tôi là muốn nói, chờ đến mười mấy năm sau tin cậu chết truyền đến. Khi đó, đại khái hắn đã nghiện rượu thay cậu, nói không chừng hắn sẽ hiểu rõ rượu hơn so với tôi. Khi đó hắn sẽ biến thành một kẻ lịch thiệp, sẽ càng ôn hòa, cũng càng bao dung hơn so với tôi. Đương nhiên, có khi cũng càng thích xen vào việc của người khác -- Mỗi người có một vài phần tương tự với cậu đều có thể cảm nhận được sự cẩn thận tỉ mỉ ôn nhu của hắn.
Hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu ở khắp nơi, nhưng hắn cũng biết, mỗi một người đều không phải là cậu. Nhưng cái đó cũng không khiến hắn ngại đối tốt với những người kia.
Nếu cậu thật sự thích đàn ông như vậy, cậu sẽ có được một người. Hắn đem cả đời đều thuộc về cậu. Điều châm chọc chính là cậu sẽ không biết. Cậu thích như vậy sao? Lâm Lộc, tới nói cho tôi, cậy thích hay không thích?"
Lệ quang nảy lên đáy mắt, Lâm Lộc dùng sức lắc lắc đầu.
"Tại sao lại muốn nói đến hắn? Tôi không muốn mạo hiểm nữa. Tôi sắp chết rồi, bác sĩ, tôi cũng sắp chết rồi! Một lần cuối cùng, cũng không thể đủ để tôi tùy tâm sở dục một lần sao? Tôi mặc kệ, tôi không muốn bị hắn nhốt lại! Tôi muốn uống rượu, bác sĩ, mau tới cụng ly cùng tôi, chúng ta cùng nhau tới......Anh đi kính tình yêu, tôi tới kính tử thần!"
Lâm Lộc không quan tâm, ngồi dậy cung ly với bác sĩ Fred. Thủy tinh va chạm, rượu từ trong ly giơ lên, chảy xuống theo cánh tay.
Lâm Lộc ngẩng đầu, ục ục uống một hơi cạn sạch. Bên môi nhỏ giọt rốt cuộc là rượu hay là nước mắt, ai cũng nói không rõ.
Bác sĩ Fred lại không động.
Y quay đầu đi, bên môi mang theo vẻ tươi cười hiểu rõ. Nâng ly rượu lên, chỗ sâu trong quán bar, thăm hỏi một góc tối tăm.
Đèn cầu chuyển động, ánh sáng ái muội chảy xuôi. Trong nháy mắt trải qua góc kia, chiếu sáng một đôi mắt phiếm hồng thâm thúy.
(Tác giả viết dài viết dai mà quên luôn tên mình đã đặt, Kim Tiêu Túy thì thành Kim Tiêu Bồng Lai, Chu Diệu thành Chu Hiên và mấy thứ lấn cấn khác???? Giả dụ viết ngắn cũng được mà)
Tiểu Chu mới bắt máy, một câu đầu tiên này của Ninh Trí Viễn khiến cho hắn như hòa thượng quá cao không sờ được tới đầu (không hiểu được tình huống). Hắn do dự một chút mới hỏi.
"Ngài nói Lâm ca sao? Hình như anh ấy đi quán bar. Nhưng mà đúng là kỳ quái, cũng đã ba bốn tiếng rồi, tại sao anh ấy còn chưa ra."
"Còn có những người khác ở đó, sao cậu ấy có thể bỏ ra ngoài được."
Giọng nói Ninh Trí Viễn nghẹn lại. Tiểu Chu càng không rõ.
Hắn bị ông chủ nhà mình xách từ công ty lại đây, kêu hắn đi theo Lâm Lộc, đừng để cho cậu xảy ra chuyện -- Nhưng mấy ngày nay, Ninh tổng lại không rời đi một tấc, vậy còn dùng người khác đi theo sao? Hỏi một câu, Ninh Trí Viễn lại nói hắn có việc cần thiết phải làm. Cái này càng kỳ quái. Hắn có thể có chuyện gì? Một người cuồng công tác, nhiều năm như vậy ngoại trừ Lâm Lộc ở bên cạnh, ngay cả bạn cũng không có, thân nhân càng là không cần bàn tới. Người cha kỳ lạ qua đời từ mấy năm trước, hắn tham dự lễ tang không rơi một giọt nước mắt. Cho dù là bà nội, mấy năm nay đưa đến hải đảo xa xa, gọi điện thoại lại đây mười lần thì có chín lần Ninh tổng không tiếp.
Cho nên, ngoại trừ chuyện của công ty và Lâm Lộc, hắn còn có thể có chuyện gì?
"Ninh tổng, chuyện của ngài......Xong xuôi rồi?"
"Ừ."
"Chuyện gì vậy? Còn đáng giá ngài tự thân xuất mã?"
"Đi gặp một luật sư."
"Hả?"
Gặp luật sư? Thân phận như Ninh Trí Viễn, có rất nhiều tranh cãi pháp luật nghiêm trọng, còn đáng giá hắn tự mình đi gặp luật sư? Lại nói, Ninh thị cũng có bộ vụ pháp luật mà, dưỡng một đoàn đội như vậy......
Đột nhiên trong lòng Tiểu Chu sinh ra một ý nghĩ hoàn đường.
"Không phải vẫn là liên quan đến Lâm ca chứ?"
"Ừ."
"Ninh tổng, ngài cho quyền quản lý tiền lời ra ngoài còn chưa đủ, còn muốn cấp quyền kinh doanh cho Lâm ca luôn? Cái đó không được, công ty lớn như vậy, Lâm ca anh ấy lại không có một chút kinh nghiệm! Tôi biết ngài vì Lâm ca mà cái gì cũng nguyện ý cấp, nhưng cái này cũng quá..."
"Không thể nào, không được đoán mò."
Nghe giọng nói của Ninh Trí Viễn rất mỏi mệt.
"Tôi chỉ là muốn đảm bảo chính mình không được mất đi lý trí lần nữa, làm ra chuyện khiến mình hối hận."
"Ngài là chỉ......?"
"Đừng hỏi. Thực sự có một ngày cậu sẽ biết."
Ninh Trí Viễn dừng một chút, đột nhiên hỏi một tiếng.
"Đúng rồi, Chu Diệu. Cậu đi theo tôi bao lâu rồi?"
"A......Tính từ khi bắt đầu thực tập, cũng phải sáu bảy năm đi."
"Phải không? Cũng lâu như vậy rồi. Ban đầu cũng dùng cậu như một thư ký chấp hành. Bất tri bất giác, cậu cũng có thể một mình đảm đương một phía."
Trầm mặc một lát, hắn lại hỏi.
"Có muốn thăng chức không?"
"A? Nhưng tôi đã là trợ lý tổng tài rồi, tiền lương cũng cao hơn so với các giám đốc công ty cùng chi nhánh. Còn có thể thăng đến mức nào nữa?"
......Thăng chức nữa, chẳng phải là đại tổng tài ngài sao. Như thế nào, không phải tuổi trẻ đã tính về hưu, kêu tôi làm tổng tài giúp ngài?
Trong lòng tố cáo, nhưng đương nhiên lời này Tiểu Chu không dám nói bậy. Lại không nghĩ rằng, đối diện truyền đến một câu nhàn nhạt.
"Nếu thật sự tới ngày này, tôi sẽ thăng cậu làm tổng tài, thay thế tôi quản lý Ninh thị. Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi tin được cậu."
"Cái gì?"
Tiểu Chu giật mình, đột nhiên cảm thấy có hơi không thích hợp.
"Ninh tổng ngài làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Không có chuyện gì. Lo trước khỏi hoạ mà thôi."
Ninh Trí Viễn phun ra một hơi, rõ ràng không muốn nhiều lời.
"Gửi địa chỉ đến đây. Quán bar kia ở nơi nào, tôi đến xem."
【 Quán bar 】
"Rượu cocktail cái gì, đó đều là giả! Ngọt ngào, chỉ có thể lừa tiểu cô nương, một tên đàn ông như cậu sao có thể uống thứ nước này? Vladimir chính là uống vodka, ngay cả tôi cũng không dám dễ dàng nếm thử, nuốt xuống một ly thật sự giống như một đoàn lửa......Waiter! Có vodka không?"
Nhạc vẫn đang tiếp tục như cũ. Sau khi uống thêm mấy ly, dù cho tửu lượng kinh người, rõ ràng bác sĩ Fred cũng lộ vẻ say rượu. Y dùng sức vỗ bả vai Lâm Lộc.
"Nhân sinh đắc ý cần tận hưởng một cách triệt để! Mạc sử kim tôn......Lâm Lộc, tôi hỏi cậu, trước kia cậu đã từng uống say chưa?"
"Chưa. Tôi vẫn luôn rất sợ uống rượu."
"Vì sao?"
"Khi còn nhỏ không có cha, mẹ mang theo tôi đến nhà cha dượng. Bọn nhỏ con của cha dượng rót rượu cho tôi, vẫn luôn muốn rót cho đến khi tôi vào nhà vệ sinh nôn rất nhiều lần mới bằng lòng buông tha cho tôi. Sau đó có một lần, tôi ở câu lạc bộ đêm bị Ninh......Bị người khác rót rượu, sau khi chạy đi thiếu chút nữa bị **. Về sau tôi lại càng chán ghét việc uống rượu."
"A, như vậy sao."
Bác sĩ Fred tựa vào sau ghế, hắn trầm tư một hồi, nở nụ cười.
"Vậy thật là đáng tiếc. Cũng đến lúc này rồi, cậu còn chưa cảm thụ được vui sướng khi say rượu. Mới vừa rồi cậu trực tiếp ngủ như vậy, đó là không thể tính......Thời gian hơi say, lâng lâng hoảng hốt, quên hết tất cả tiếc nuối, tất cả đâu khổ cũng mờ nhạt dần. Thật giống như quay trở về thời gian tốt đẹp nhất, cùng ở bên người cậu muốn gặp nhất......"
Y đột nhiên ngồi dậy.
"Tới, tôi dạy cho cậu. Cậu có từng tin tôi hay không? Cho dù cậu uống say, tôi cũng có thể đưa cậu trở về mà không hao tổn sợi lông cọng tóc."
"Tôi......"
Mới muốn cự tuyệt, nhưng lời nói đến bên miệng, Lâm Lộc lại ngừng lại. Ánh mắt cậu lướt qua ly rượu cuba trên bàn, lại nhìn chăm chú vào ly rượu không cao không thấp bày trên bàn.
"Cho dù có thể đưa tôi về mà không hao tổn sợi lông cọng tóc nào thì sao chứ? Dù sao tôi cũng sắp chết rồi. Chẳng lẽ còn sợ té ngã trên đường, hỏng chân, không lên đài được sao?"
Cậu giơ ly rượu cocktail Cuba màu hổ phách kia lên.
"Vừa rồi đã muốn hỏi, ly coca này thêm cái gì?"
"Rượu rum đó. Trước kia bọn thủy thủ ở trên biển không đủ nước ngọt. Cho dù mang theo mấy thùng lên thuyền, mấy ngày cũng sẽ bị thối rữa biến chất, sinh ra đầy bọ và rong rêu. Cho nên bọn họ mang theo rượu rum và nước chanh. Suốt ngày say như chết, dù sao thuyền ở trên biển, gió lốc sóng lớn, cậu cũng không biết ngày mai sẽ chết như thế nào, sẽ là cái nào tới trước?"
"Nói như vậy, tôi còn may mắn hơn so với bọn hắn. Ít nhất tôi biết ngày mai khi mặt trời dâng lên, hẳn là tôi còn sống."
Lâm Lộc giơ ly rượu lên cao cao.
"Vậy......Một ly này kính ăn bữa nay lo bữa mai?"
Bác sĩ cười lớn, cướp cho mình chút vodka từ trong tay người phục vụ vừa bưng khay đi đến gần.
"Một ly này, kính thức tỉnh và tự do!"
"Kính nghệ thuật!"
"Kính y học!"
"Kính khoa vũ đạo của học viện đế quốc xếp hạng nhất!"
"Ha ha ha nếu là nói cái này, tôi không thua cậu. Lâm Lộc, chẳng lẽ cậu không biết, trường học cũ của tôi chính là học viện y tốt nhất tinh cầu này?"
..........
Một hồi cuồng hoan, một hồi thịnh yến. Bác sĩ Fred giống như một đạo sư, mang theo Lâm Lộc nếm thử các loại rượu từ cơ bản đến đặc biệt. Đến cuối cùng, hai người nằm liệt ngồi ở trên chỗ ngồi, thở hồng hộc nhìn nhau cười, ánh mắt đều là men say giống nhau.
"Thì ra uống rượu chơi vui như vậy......"
"Như thế nào, hôm nay lập chí quyết tâm trở thành một kẻ say xỉn?"
"Ha ha, ý kiến hay. Lại chỉ sợ không kịp."
Lâm Lộc cười vỗ vỗ lồng ngực ổn định nhiệt độ.
"Rượu này không thể sử dụng như thuốc, bác sĩ anh nói cho tôi. Tôi còn có thể sống được bao lâu nữa, lại dùng thuốc giảm đau qua ngày......Cũng không biết thời gian còn lại có còn đủ để nghiện rượu hay không."
"Tại sao lại không đủ chứ? Muốn nghiện, có đôi khi chỉ cần liếc mắt một cái là đủ rồi."
"Ví dụ như nhất kiến chung tình?"
"Ví dụ như nhất kiến chung tình."
Hai người đồng thời trầm mặc. Ánh đèn mê ly, tư thái lười biếng, biểu cảm tương tự. Giờ khắc này, rượu chua xót bao phủ mang đến khoái ý, có lẽ bọn họ nhớ tới không phải cùng một người, nhưng cái loại tác động đau đến tiếng lòng này đại khái không có gì khác nhau.
"Lại uống một ly nữa?"
"Được."
Môt ly rượu cuối cùng, Lâm Lộc chọn martini, bác sĩ vẫn chọn vodka như cũ.
"Kính cái chết?"
"Không bằng kính tình yêu."
"Có cái gì khác nhau sao bác sĩ?"
"Với tôi mà nói thì không có. Đối với cậu lại không nhất định."
"Tới lúc này rồi anh còn khuyên tôi thẳng thắn với hắn?"
"Vì sao không thử xem. Tôi là nói, nếu cậu lo lắng những cái đó đều không thành......"
"Tôi không mạo hiểm nổi cái này, nếu hắn đi vào quán bar này, thấy được tôi, sẽ túm chặt cổ tay của tôi xách lên, làm đổ tất cả rượu trên bàn. Thậm chí, có lẽ hắn sẽ động thủ......Đương nhiên, hiện tại hắn có lẽ cũng sẽ không......Nếu tôi nói không nhìn thấy hắn thay đổi, tôi không có lương tâm. Hắn cũng rất thống khổ, tôi biết, nhưng mà......
Bác sĩ Fred thân mến. Nếu thiện lương khoan dung giống như anh đêm nay, có lẽ tất cả đều sẽ có kết cục không giống nhau. Nhưng hắn sẽ không......Tôi biết hắn sẽ không, tôi rõ ràng hơn so với bất cứ ai......"
"Cái này rất khó nói. Có lẽ hắn sẽ, tôi là muốn nói, chờ đến mười mấy năm sau tin cậu chết truyền đến. Khi đó, đại khái hắn đã nghiện rượu thay cậu, nói không chừng hắn sẽ hiểu rõ rượu hơn so với tôi. Khi đó hắn sẽ biến thành một kẻ lịch thiệp, sẽ càng ôn hòa, cũng càng bao dung hơn so với tôi. Đương nhiên, có khi cũng càng thích xen vào việc của người khác -- Mỗi người có một vài phần tương tự với cậu đều có thể cảm nhận được sự cẩn thận tỉ mỉ ôn nhu của hắn.
Hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu ở khắp nơi, nhưng hắn cũng biết, mỗi một người đều không phải là cậu. Nhưng cái đó cũng không khiến hắn ngại đối tốt với những người kia.
Nếu cậu thật sự thích đàn ông như vậy, cậu sẽ có được một người. Hắn đem cả đời đều thuộc về cậu. Điều châm chọc chính là cậu sẽ không biết. Cậu thích như vậy sao? Lâm Lộc, tới nói cho tôi, cậy thích hay không thích?"
Lệ quang nảy lên đáy mắt, Lâm Lộc dùng sức lắc lắc đầu.
"Tại sao lại muốn nói đến hắn? Tôi không muốn mạo hiểm nữa. Tôi sắp chết rồi, bác sĩ, tôi cũng sắp chết rồi! Một lần cuối cùng, cũng không thể đủ để tôi tùy tâm sở dục một lần sao? Tôi mặc kệ, tôi không muốn bị hắn nhốt lại! Tôi muốn uống rượu, bác sĩ, mau tới cụng ly cùng tôi, chúng ta cùng nhau tới......Anh đi kính tình yêu, tôi tới kính tử thần!"
Lâm Lộc không quan tâm, ngồi dậy cung ly với bác sĩ Fred. Thủy tinh va chạm, rượu từ trong ly giơ lên, chảy xuống theo cánh tay.
Lâm Lộc ngẩng đầu, ục ục uống một hơi cạn sạch. Bên môi nhỏ giọt rốt cuộc là rượu hay là nước mắt, ai cũng nói không rõ.
Bác sĩ Fred lại không động.
Y quay đầu đi, bên môi mang theo vẻ tươi cười hiểu rõ. Nâng ly rượu lên, chỗ sâu trong quán bar, thăm hỏi một góc tối tăm.
Đèn cầu chuyển động, ánh sáng ái muội chảy xuôi. Trong nháy mắt trải qua góc kia, chiếu sáng một đôi mắt phiếm hồng thâm thúy.
(Tác giả viết dài viết dai mà quên luôn tên mình đã đặt, Kim Tiêu Túy thì thành Kim Tiêu Bồng Lai, Chu Diệu thành Chu Hiên và mấy thứ lấn cấn khác???? Giả dụ viết ngắn cũng được mà)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất