Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 277: Ninh tổng, tạo nghiệp luôn phải trả lại
"Tại sao cậu ấy còn đau? Tại sao đến bây giờ cậu ấy vẫn còn đau! Đám phế vật các người!"
Ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Ninh Trí Viễn nện một quyền lên vách tường. Rầm một tiếng, mặt tường nhiễm vết máu. Y tá sợ tới mức hét lên một tiếng lui về phía sau vài bước, vị bác sĩ chủ trị cũng thay đổi sắc mặt, nhưng tốt xấu gì cũng có thể duy trì lễ phép.
"Ninh tổng, ngài bình tĩnh một chút....."
"Tôi không bình tĩnh được! Các người là bác sĩ, tôi đã đưa cậu ấy đến bệnh viện nửa tiếng rồi! Chỉ cần các người giảm đau cho cậu ấy, đừng khiến cho cậu ấy đau nữa! Nhưng chuyện đơn giản như vậy các người cũng không làm được sao?!"
"Chúng tôi đã tiêm thuốc giảm đau rồi Ninh tổng, bên trong là thuốc giảm đau hữu hiệu nhất hiện nay, hơn nữa liều thuốc rất lớn. Nếu tiếp tục dùng nữa, chỉ sợ người bệnh sẽ chịu không nổi...."
"Không cần nói mấy cái này với tôi!"
Hai mắt Ninh Trí Viễn đỏ đạm, xách cổ áo bác sĩ lên.
"Tôi đang anh có cách nào không! Nói cho tôi anh muốn gì -- Tiền hay là người, tìm chuyên gia nào, tôi cho máy bay đi đón! Bây giờ phải làm sao mới được, chỉ cần cậu ấy không có việc gì....Anh nói cho tôi đi!"
"Ninh tổng! Ninh tổng, ngài bình tĩnh đi!"
Tiểu Chu nửa đêm bị xách ra từ trong chăn, trong ánh mắt đều là tơ máu. nhưng dưới trường hợp này, hắn cũng đã không còn mệt nhọc nữa. Mắt thấy Ninh Trí Viễn sắp mất lý trí, hắn nhanh chóng cản lại.
"Ninh tổng mới vừa rồi ở trước giường bệnh của Lâm ca ngài không nghe được sao, kỳ thật bác sĩ đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp. Thuốc giảm đau đó là thuốc tốt nhất, nhưng mà không biết vì sao lại vô dụng đối với Lâm ca! Hình như thần kinh của anh ấy không cảm nhận được tác dụng của thuốc, quá hiếm thấy, bác sĩ không dự đoán được mà. Bọn họ tận lực rồi, cho dù ngài trách tội bác sĩ cũng vô dụng, không bằng mời bọn họ tiếp tục chuẩn đoán, nghĩ ra biện pháp mới sớm một chút mới là quan trọng!"
Dường như là Tiểu Chu ép Ninh Trí Viễn đến bên cửa sổ mà thăm hỏi.
"Ngài nhìn bộ dáng hiện tại của Lâm ca, ngài không đau lòng sao? Ngài ngạn vạn lần đừng hành động theo cảm tính -- Bác sĩ, ngài nhanh chóng khám lại đi, mau nghĩ cách, người bệnh còn đang chờ!"
Hắn vừa nói vừa làm mặt quỷ với bác sĩ, ý bảo bọn họ nhanh chân lên. Nhưng sao hắn có thể nghĩ đến, thế nhưng vị bác sĩ này chẳng những không nhân cơ hội trốn đi, ngược lại đẩy mắt kính nói.
"Có khám hay không cũng không có tác dụng gì. Thần kinh của người bệnh không mẫn cảm với thuốc, vậy ai cũng không có cách nào, thuốc giảm đau chính là muốn thông qua hệ thần kinh mà phát huy tác dụng. Loại tình huống này, giảm bớt đau đớn là không có khả năng, tốt nhất vẫn là cho tim và khí quan duy trì tính trị liệu, xem cậu ấy có thể cố nhịn qua được hay không..."
"Anh nói cái gì?!"
Mắt Ninh Trí Viễn hoàn toàn đỏ lên.
"Ý của anh là các anh không làm gì hết, để cậu ấy cố nhịn qua? Nhưng cậu ấy đau đớn như vậy!"
"Ninh tổng, ngài bình tĩnh một chút. Tình huống như vậy chúng tôi thật sự bất lực."
"Vậy còn cần các người làm cái gì? Một đám lang băm! Anh cút cho tôi!"
Ninh Trí Viễn rống xong, xổ đẩy luôn Tiểu Chu đang ôm cánh tay hắn. Hắn thở hổn hển, kéo cổ áo sơ mi ra.
"Đi lái xe!"
"Ninh tổng?"
"Đám người lang băm này....Chúng ta đi, Tiểu Chu, đưa Lâm ca của cậu đến bệnh viện khác! Tôi không tin Nam Thành lớn như vậy, lại không có một vị bác sĩ giỏi có thể cứu cậu ấy!"
"Cái gì?"
Tiểu Chu trừng lớn mắt. Hắn quay đầu nhìn về phía bác sĩ xin giúp đỡ, bác sĩ gật gật đầu -- Nếu bệnh viện bọn họ không có cách nào, đổi nơi khác cũng chưa chắc là không thể. Rốt cuộc tình huống trước mắt của bệnh nhân kỳ thật là kích thích quá độ dẫn đến ổ bệnh đau đớn kịch liệt, nếu nói là nguy hiểm đến tình mạng là tạm thời không có.
Để bị Ninh tổng nhà lớn nghiệp lớn này lăn lộn đi thôi.
Nói không chừng, bệnh viện khác có dự trữ thuốc giảm đau khác, thật sự có hiệu quả với người bệnh?
Ninh Trí Viễn đỏ mắt vọt vào trong bệnh viện. Càng đến gần giường bệnh, tốc độ của hắn lại càng giảm, tay hắn bắt đầu phát run, chờ đến khi có thể nhìn thấy Lâm Lộc trên giường bệnh, đầu gối hắn cũng nhũn ra.
Đã không dám nhìn.
Người yêu hắn đang sống sờ sờ phải chịu tội.
Xung quanh giường bệnh có rất nhiều thiết bị y tế quan sát tình hình, âm thanh máy móc vang lên không ngừng.
Thân mình Lâm Lộc co rút lại, hai tay nắm chặt chăn đệm hai bên, gân xanh nổi lên bên hai mu bàn tay.
Cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy trên người cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhắm chặt hai mắt, giống như phân cao thấp cùng ai đó, cắn chặt khớp hàm. Cậu để lại một dấu răng thật sâu trên môi.
Dấu răng là máu.
Trên mặt tiều tụy thấm đầy mồ hôi, vết thương này, chỉ sợ là màu máu duy nhất. Trừ cái này ra, nơi chốn đều là trắng bệch.
Cậu phát run không ngừng.
Không chỉ có đau, còn có lạnh -- Bời vì đau ra quá nhiều mồ hôi, khi đưa đến bệnh viện đã là trạng thái mê man. Lập tức phải truyền nước, nhưng từng tí kim tiêm cũng không thể đâm vào.
Bác sĩ nói là bởi vì quá đau đơn khiến cơ bắp căng cứng lên.
Đau bao nhiêu? Ninh Trí Viễn nghĩ cũng không dám nghĩ.
......Nhưng sau khi Lâm Lộc tỉnh lại, cả một tiếng đau cũng chưa nói ra khỏi cổ họng.
Tại sao?
Trái tim hắn sắp nát ra rồi.
"Tiểu Lộc."
Ôm Lâm Lộc vào trong lòng, cánh tay Ninh Trí Viễn cũng run lên.
"Trí Viễn ca...."
Lâm Lộc mở mắt. Tầm mắt cậu có hơi mê man mà tìm kiếm một lát, cuối cùng vẫn là rơi trên mặt Ninh Trí Viễn.
"Hiện tại mấy giờ rồi? Công viên trò chơi...."
"Ba giờ rưỡi. Chúng ta ra khỏi công viên trò chơi đã ba tiếng rồi..."
Ninh Trí Viễn kéo thiết bị y tế xuống, nghẹn giọng nói.
"Đi, chúng ta đến bệnh viện khác. Em nhẫn nhịt, nhẫn nhịn một chút! Lập tức sẽ không đau nữa...."
"Em không có việc gì....Trí Viễn ca, anh đừng sợ..."
Trên ngón tay Lâm Lộc đều là mồ hồi, vừa ướt vừa lạnh. Cậu miễn cưỡng nắm lấy cánh tay Ninh Trí Viễn.
"....Kỳ thật, em không đau. Nhìn dọa người mà thôi. Ba giờ sáng, anh đi ngủ đi. Chính là em chơi quá điên rồi...Sáng mai là tốt thôi."
Lâm Lộc ngẩng mặt. Tóc đã bị mồ hôi làm ướt dính từng sợi, dính ở trên mặt cậu.
Cậu cong mắt, nỗ lực lộ ra vẻ tươi cười.
"Đi ngủ đi, đừng cố nữa. Nghe lời, Trí Viễn ca...Tới đây, ôm một chút."
Nước mắt Ninh Trí Viễn rơi xuống. Hắn cắn khớp hàng, ôm Lâm Lộc lao ra khỏi phòng bệnh.
Trước mắt cũng bị nước mắt làm cho mơ hồ, bên tai chính là tiếng thở dốc thô nặng cửa mình cùng tiếng hít thở đứt quãng của Lâm Lộc.
..........
Còn chưa tới bệnh viện tiếp theo, Lâm Lộc đã không còn có cách nào nói chuyện cùng Ninh Trí Viễn.
Không biết là quá đau hay quá suy yếu, ý thức cậu bắt đầu mơ hồ. Cậu rơi nước mắt, từng luồng nước mắt chảy xuống theo khóe mắt làm ướt đẫm hai bên thái dương.
"Đau...."
Rốt cuộc cậu kêu đau. Giọng nói cũng không lớn, ô ô nuốt kẹt ở trong cổ họng, lại dường như mang theo ủy khuất.
"Con đau....Mẹ...."
Bả vai Ninh Trí Viễn run lên. Hắn cảm giác Lâm Lộc trong lồng ngực rất nhỏ, nhỏ như một đứa trẻ. Cậu nhỏ như vậy, lại gặp đau khổ tận trời.
Nếu hắn có thể....Bị bệnh thay cậu, đau thay cậu, chết thay cậu....
Vì sao không phải là hắn! Loại quái vật như hắn...Vì sao không phải là chính hắn?
.......
"Đúng vậy Ninh tổng, thật sự không có cách nào khác. Loại bệnh này chính là như vậy, thuốc giảm đau là dựa vào gây tê thần kinh...! Nhưng ai có thể nghĩ đến ngay cả thuốc tê người bệnh cũng không có phản ứng lại?"
Cùng một lý do thoái thác, lại là một người khác nói.
Toàn bộ bệnh viện lớn có uy tín ở Nam Thành, đây là cái cuối cùng.
Ninh Trí Viễn biết nhất định mặt mình rất dọa người. Nếu không, tại sao bác sĩ đối diện lại lộ ra biểu cảm như vậy?
Giống như là thấy dã thú ăn thịt người....
"Chúng tôi lập tức nghĩ cách! Ninh tổng ngài đừng nóng vội!"
Bác sĩ vội vội vàng vàng nói.
"Thật sự không được thì trực tiếp phẫu thuật cắt chân, trừ tận gốc ổ bệnh xong hết mọi chuyện...."
"Ông nói cái gì?!"
Ninh Trí Viễn đột nhiên ngẩng đầu. Cặp mắt đỏ bừng phiếm tơ máu trừng to giống như muốn ăn thịt người.
Bác sĩ sợ tới mức ngửa người ra sau.
"Ninh tổng?"
"Ông muốn làm cái gì? Ông muốn cắt chân cậu ấy?"
"Cái này....Cái này không phải là lựa chọn tốt nhất sao...Ninh tổng, hẳn là ngài biết bệnh của cậu ấy chỉ có một loại liệu pháp này?"
Bác sĩ nói lắp một cậu, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"Ninh tổng, ngài lo lắng người bệnh không phản ứng với thuốc giảm đau, không chịu đựng được phẫu thuật phải không? Điểm này chúng tôi cũng đã suy xét rồi, nhưng nếu thật sự không còn cách nào khác, đây cũng là sách lược bất đắc dĩ thôi. Hơn nữa, lấy đau đớn hiện tại của cậu ấy mà nói, chỉ sợ ngài thật sự áp đặt vào, cậu ấy cũng không có quá nhiều phản ứng. Đối lập lại, cũng không nhất định độ chấn động bên kia sẽ đau đớn hơn.
Sắc mặt của Ninh Trí Viễn càng khó nhìn. Hắn cắn chặt răng, hai tay nắm chặt đến cắm và da thịt.
"Thật sự không còn cách nào khác?"
"Ninh tổng, cắt chân đã là biện pháp tốt nhất."
"Tôi hỏi ông có thể giảm đau hay không, không được cắt chân! Cậu ấy là diễn viên múa, cậu ấy không muốn mất chân ông có hiểu không!"
"Không ai muốn cắt chân, nhưng đây là lựa chọn bất đắc dĩ! Không muốn cắt chân, chẳng lẽ cậu ấy muốn bỏ mạng sao?"
Đại khái là nói đến lĩnh vực của mình, rõ ràng bác sĩ tự tin lên, giọng nói cũng cao hơn rất nhiều.
"Ninh tổng, bệnh nhân tùy hứng chúng tôi gặp không ít. Nhưng ngài là người nhà bệnh nhân, ngài phải có trách nhiệm. Trừ khi ngài muốn nhìn tình hình bệnh nhân chuyển biến xấu, cuối cùng đi đến nông nỗi khó có thể vãn hồi, nếu không cắt chân, hơn nữa là càng sớm càng tốt -- Tôi nói thật, lấy tình trạng của bệnh nhân mà nói, hiện tại cũng đã quá muộn."
Hắn đỡ đỡ mắt kính, lại nói thêm một câu.
"Loại phẫu thuật lúc người bệnh mất đi năng lực quyết định, là có thể tiến hành dựa vào ý kiến của người nhà. Hiện tại cậu ấy đã đau thành như vậy, chỉ sợ ý thức cũng đã bắt đầu mơ hồ. Ngài trực tiếp ký tên đi, chúng tôi lập tức chuẩn bị phẫu thuật."
Cổ họng của Ninh Trí Viễn như có dao cọ qua, vừa đau vừa xót.
Hắn biết mình phải làm tốt chuẩn bị, tận mắt nhìn thấy Lâm Lộc rời đi. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, trước khi Lâm Lộc rời đi còn phải chịu tra tấn, ở trong dày vò đau khổ như vậy.
Mà hắn thì sao? Ngay cả khiến cậu làm giảm đi một chút đau đớn hắn cũng không làm được?
Nếu chỉ có thể cắt chân....
Có phải cậu có thể bồi ở bên người mình, cả đời?
Nhìn thấy hắn rối rắm, bác sĩ tiếp tục khuyên nhủ.
"Ninh tổng, đây thật sự là biện pháp tốt nhất. Nơi này chỉ có một mình ngài là người nhà, ngài có thể đưa ra quyết định. Tôi khuyên ngài nên quyết đoán sớm một chút, làm sao còn có thể để người bệnh tùy hứng như vậy, cuối cùng chậm trễ trị liệu mất mạng sao? Hành động theo cảm tính, cuối cùng chỉ biết hối tiếc không kịp, đau dài không bằng đau ngắn."
"Nhưng sau khi cậu ấy tỉnh lại, chỉ sợ sẽ liều mạng cùng tôi...."
"Nếu là như vậy, chúng tôi cũng không có cách nào. Hay là ngài chuẩn bị chuyển viện đi, xem bệnh viện khác có biện pháp hay không? Nhưng nói thật, ngoại trừ cắt chân, loại bệnh này thật sự không nghe nói có tiền lệ trị liệu thành công, cho dù là liệu pháp chống chế, may ra còn có thể giảm đau thành công. Cũng không thể mắt thấy người bệnh đau đớn như vậy cho đến khi kết thúc sinh mạng?"
Bác sĩ lại nhìn qua cửa cổ nhìn thoáng qua Lâm Lộc, biểu tình càng ngưng trọng.
"Không tốt lắm. Đau đớn cũng là một loại kích thích, tạo thành tim gánh nặng quá lớn. Còn tiếp tục như vậy....Aiii."
Lắc đầu, bác sĩ chuẩn bị rời đi. Nhưng ra đến trước cửa, đột nhiên hắn nhớ tới gì đó, quay đầu lại nói.
"Ninh tổng, kỳ thật cũng không phải không có cách nào. Nếu ngài sợ người bệnh trách ngài, chờ cho cậu ấy đau đến ý thức mơ hồ rồi làm phẫu thuật. Chờ sau khi phẫu thuật, nói cho cậu ấy là cậu ấy đau đến không chịu nổi, yêu cầu phẫu thuật mãnh liệt, không phải không có việc gì rồi sao? Dù sao ngài cũng là vì tốt cho cậu ấy. Nơi này của chúng tôi có vài người, ai cũng sẽ không nói ra ngoài.
Đến lúc đó cậu ấy tỉnh lại, cũng đã không còn chân. Nhưng chung quy bảo vệ mạng...Ván đã đóng thuyền, chẳng lẽ cậu ấy có thể vì mất đi chân, thật sự liều mạng cùng ngài?
Cho dù trách ngài, cũng chính là làm ồn ào. Còn có thể tìm chết sao? Làm ồn ào mà thôi, qua mấy ngài lại suy nghĩ cẩn thận. Tồn tại quan trọng nhất, đúng không Ninh tổng?"
Ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Ninh Trí Viễn nện một quyền lên vách tường. Rầm một tiếng, mặt tường nhiễm vết máu. Y tá sợ tới mức hét lên một tiếng lui về phía sau vài bước, vị bác sĩ chủ trị cũng thay đổi sắc mặt, nhưng tốt xấu gì cũng có thể duy trì lễ phép.
"Ninh tổng, ngài bình tĩnh một chút....."
"Tôi không bình tĩnh được! Các người là bác sĩ, tôi đã đưa cậu ấy đến bệnh viện nửa tiếng rồi! Chỉ cần các người giảm đau cho cậu ấy, đừng khiến cho cậu ấy đau nữa! Nhưng chuyện đơn giản như vậy các người cũng không làm được sao?!"
"Chúng tôi đã tiêm thuốc giảm đau rồi Ninh tổng, bên trong là thuốc giảm đau hữu hiệu nhất hiện nay, hơn nữa liều thuốc rất lớn. Nếu tiếp tục dùng nữa, chỉ sợ người bệnh sẽ chịu không nổi...."
"Không cần nói mấy cái này với tôi!"
Hai mắt Ninh Trí Viễn đỏ đạm, xách cổ áo bác sĩ lên.
"Tôi đang anh có cách nào không! Nói cho tôi anh muốn gì -- Tiền hay là người, tìm chuyên gia nào, tôi cho máy bay đi đón! Bây giờ phải làm sao mới được, chỉ cần cậu ấy không có việc gì....Anh nói cho tôi đi!"
"Ninh tổng! Ninh tổng, ngài bình tĩnh đi!"
Tiểu Chu nửa đêm bị xách ra từ trong chăn, trong ánh mắt đều là tơ máu. nhưng dưới trường hợp này, hắn cũng đã không còn mệt nhọc nữa. Mắt thấy Ninh Trí Viễn sắp mất lý trí, hắn nhanh chóng cản lại.
"Ninh tổng mới vừa rồi ở trước giường bệnh của Lâm ca ngài không nghe được sao, kỳ thật bác sĩ đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp. Thuốc giảm đau đó là thuốc tốt nhất, nhưng mà không biết vì sao lại vô dụng đối với Lâm ca! Hình như thần kinh của anh ấy không cảm nhận được tác dụng của thuốc, quá hiếm thấy, bác sĩ không dự đoán được mà. Bọn họ tận lực rồi, cho dù ngài trách tội bác sĩ cũng vô dụng, không bằng mời bọn họ tiếp tục chuẩn đoán, nghĩ ra biện pháp mới sớm một chút mới là quan trọng!"
Dường như là Tiểu Chu ép Ninh Trí Viễn đến bên cửa sổ mà thăm hỏi.
"Ngài nhìn bộ dáng hiện tại của Lâm ca, ngài không đau lòng sao? Ngài ngạn vạn lần đừng hành động theo cảm tính -- Bác sĩ, ngài nhanh chóng khám lại đi, mau nghĩ cách, người bệnh còn đang chờ!"
Hắn vừa nói vừa làm mặt quỷ với bác sĩ, ý bảo bọn họ nhanh chân lên. Nhưng sao hắn có thể nghĩ đến, thế nhưng vị bác sĩ này chẳng những không nhân cơ hội trốn đi, ngược lại đẩy mắt kính nói.
"Có khám hay không cũng không có tác dụng gì. Thần kinh của người bệnh không mẫn cảm với thuốc, vậy ai cũng không có cách nào, thuốc giảm đau chính là muốn thông qua hệ thần kinh mà phát huy tác dụng. Loại tình huống này, giảm bớt đau đớn là không có khả năng, tốt nhất vẫn là cho tim và khí quan duy trì tính trị liệu, xem cậu ấy có thể cố nhịn qua được hay không..."
"Anh nói cái gì?!"
Mắt Ninh Trí Viễn hoàn toàn đỏ lên.
"Ý của anh là các anh không làm gì hết, để cậu ấy cố nhịn qua? Nhưng cậu ấy đau đớn như vậy!"
"Ninh tổng, ngài bình tĩnh một chút. Tình huống như vậy chúng tôi thật sự bất lực."
"Vậy còn cần các người làm cái gì? Một đám lang băm! Anh cút cho tôi!"
Ninh Trí Viễn rống xong, xổ đẩy luôn Tiểu Chu đang ôm cánh tay hắn. Hắn thở hổn hển, kéo cổ áo sơ mi ra.
"Đi lái xe!"
"Ninh tổng?"
"Đám người lang băm này....Chúng ta đi, Tiểu Chu, đưa Lâm ca của cậu đến bệnh viện khác! Tôi không tin Nam Thành lớn như vậy, lại không có một vị bác sĩ giỏi có thể cứu cậu ấy!"
"Cái gì?"
Tiểu Chu trừng lớn mắt. Hắn quay đầu nhìn về phía bác sĩ xin giúp đỡ, bác sĩ gật gật đầu -- Nếu bệnh viện bọn họ không có cách nào, đổi nơi khác cũng chưa chắc là không thể. Rốt cuộc tình huống trước mắt của bệnh nhân kỳ thật là kích thích quá độ dẫn đến ổ bệnh đau đớn kịch liệt, nếu nói là nguy hiểm đến tình mạng là tạm thời không có.
Để bị Ninh tổng nhà lớn nghiệp lớn này lăn lộn đi thôi.
Nói không chừng, bệnh viện khác có dự trữ thuốc giảm đau khác, thật sự có hiệu quả với người bệnh?
Ninh Trí Viễn đỏ mắt vọt vào trong bệnh viện. Càng đến gần giường bệnh, tốc độ của hắn lại càng giảm, tay hắn bắt đầu phát run, chờ đến khi có thể nhìn thấy Lâm Lộc trên giường bệnh, đầu gối hắn cũng nhũn ra.
Đã không dám nhìn.
Người yêu hắn đang sống sờ sờ phải chịu tội.
Xung quanh giường bệnh có rất nhiều thiết bị y tế quan sát tình hình, âm thanh máy móc vang lên không ngừng.
Thân mình Lâm Lộc co rút lại, hai tay nắm chặt chăn đệm hai bên, gân xanh nổi lên bên hai mu bàn tay.
Cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy trên người cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhắm chặt hai mắt, giống như phân cao thấp cùng ai đó, cắn chặt khớp hàm. Cậu để lại một dấu răng thật sâu trên môi.
Dấu răng là máu.
Trên mặt tiều tụy thấm đầy mồ hôi, vết thương này, chỉ sợ là màu máu duy nhất. Trừ cái này ra, nơi chốn đều là trắng bệch.
Cậu phát run không ngừng.
Không chỉ có đau, còn có lạnh -- Bời vì đau ra quá nhiều mồ hôi, khi đưa đến bệnh viện đã là trạng thái mê man. Lập tức phải truyền nước, nhưng từng tí kim tiêm cũng không thể đâm vào.
Bác sĩ nói là bởi vì quá đau đơn khiến cơ bắp căng cứng lên.
Đau bao nhiêu? Ninh Trí Viễn nghĩ cũng không dám nghĩ.
......Nhưng sau khi Lâm Lộc tỉnh lại, cả một tiếng đau cũng chưa nói ra khỏi cổ họng.
Tại sao?
Trái tim hắn sắp nát ra rồi.
"Tiểu Lộc."
Ôm Lâm Lộc vào trong lòng, cánh tay Ninh Trí Viễn cũng run lên.
"Trí Viễn ca...."
Lâm Lộc mở mắt. Tầm mắt cậu có hơi mê man mà tìm kiếm một lát, cuối cùng vẫn là rơi trên mặt Ninh Trí Viễn.
"Hiện tại mấy giờ rồi? Công viên trò chơi...."
"Ba giờ rưỡi. Chúng ta ra khỏi công viên trò chơi đã ba tiếng rồi..."
Ninh Trí Viễn kéo thiết bị y tế xuống, nghẹn giọng nói.
"Đi, chúng ta đến bệnh viện khác. Em nhẫn nhịt, nhẫn nhịn một chút! Lập tức sẽ không đau nữa...."
"Em không có việc gì....Trí Viễn ca, anh đừng sợ..."
Trên ngón tay Lâm Lộc đều là mồ hồi, vừa ướt vừa lạnh. Cậu miễn cưỡng nắm lấy cánh tay Ninh Trí Viễn.
"....Kỳ thật, em không đau. Nhìn dọa người mà thôi. Ba giờ sáng, anh đi ngủ đi. Chính là em chơi quá điên rồi...Sáng mai là tốt thôi."
Lâm Lộc ngẩng mặt. Tóc đã bị mồ hôi làm ướt dính từng sợi, dính ở trên mặt cậu.
Cậu cong mắt, nỗ lực lộ ra vẻ tươi cười.
"Đi ngủ đi, đừng cố nữa. Nghe lời, Trí Viễn ca...Tới đây, ôm một chút."
Nước mắt Ninh Trí Viễn rơi xuống. Hắn cắn khớp hàng, ôm Lâm Lộc lao ra khỏi phòng bệnh.
Trước mắt cũng bị nước mắt làm cho mơ hồ, bên tai chính là tiếng thở dốc thô nặng cửa mình cùng tiếng hít thở đứt quãng của Lâm Lộc.
..........
Còn chưa tới bệnh viện tiếp theo, Lâm Lộc đã không còn có cách nào nói chuyện cùng Ninh Trí Viễn.
Không biết là quá đau hay quá suy yếu, ý thức cậu bắt đầu mơ hồ. Cậu rơi nước mắt, từng luồng nước mắt chảy xuống theo khóe mắt làm ướt đẫm hai bên thái dương.
"Đau...."
Rốt cuộc cậu kêu đau. Giọng nói cũng không lớn, ô ô nuốt kẹt ở trong cổ họng, lại dường như mang theo ủy khuất.
"Con đau....Mẹ...."
Bả vai Ninh Trí Viễn run lên. Hắn cảm giác Lâm Lộc trong lồng ngực rất nhỏ, nhỏ như một đứa trẻ. Cậu nhỏ như vậy, lại gặp đau khổ tận trời.
Nếu hắn có thể....Bị bệnh thay cậu, đau thay cậu, chết thay cậu....
Vì sao không phải là hắn! Loại quái vật như hắn...Vì sao không phải là chính hắn?
.......
"Đúng vậy Ninh tổng, thật sự không có cách nào khác. Loại bệnh này chính là như vậy, thuốc giảm đau là dựa vào gây tê thần kinh...! Nhưng ai có thể nghĩ đến ngay cả thuốc tê người bệnh cũng không có phản ứng lại?"
Cùng một lý do thoái thác, lại là một người khác nói.
Toàn bộ bệnh viện lớn có uy tín ở Nam Thành, đây là cái cuối cùng.
Ninh Trí Viễn biết nhất định mặt mình rất dọa người. Nếu không, tại sao bác sĩ đối diện lại lộ ra biểu cảm như vậy?
Giống như là thấy dã thú ăn thịt người....
"Chúng tôi lập tức nghĩ cách! Ninh tổng ngài đừng nóng vội!"
Bác sĩ vội vội vàng vàng nói.
"Thật sự không được thì trực tiếp phẫu thuật cắt chân, trừ tận gốc ổ bệnh xong hết mọi chuyện...."
"Ông nói cái gì?!"
Ninh Trí Viễn đột nhiên ngẩng đầu. Cặp mắt đỏ bừng phiếm tơ máu trừng to giống như muốn ăn thịt người.
Bác sĩ sợ tới mức ngửa người ra sau.
"Ninh tổng?"
"Ông muốn làm cái gì? Ông muốn cắt chân cậu ấy?"
"Cái này....Cái này không phải là lựa chọn tốt nhất sao...Ninh tổng, hẳn là ngài biết bệnh của cậu ấy chỉ có một loại liệu pháp này?"
Bác sĩ nói lắp một cậu, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"Ninh tổng, ngài lo lắng người bệnh không phản ứng với thuốc giảm đau, không chịu đựng được phẫu thuật phải không? Điểm này chúng tôi cũng đã suy xét rồi, nhưng nếu thật sự không còn cách nào khác, đây cũng là sách lược bất đắc dĩ thôi. Hơn nữa, lấy đau đớn hiện tại của cậu ấy mà nói, chỉ sợ ngài thật sự áp đặt vào, cậu ấy cũng không có quá nhiều phản ứng. Đối lập lại, cũng không nhất định độ chấn động bên kia sẽ đau đớn hơn.
Sắc mặt của Ninh Trí Viễn càng khó nhìn. Hắn cắn chặt răng, hai tay nắm chặt đến cắm và da thịt.
"Thật sự không còn cách nào khác?"
"Ninh tổng, cắt chân đã là biện pháp tốt nhất."
"Tôi hỏi ông có thể giảm đau hay không, không được cắt chân! Cậu ấy là diễn viên múa, cậu ấy không muốn mất chân ông có hiểu không!"
"Không ai muốn cắt chân, nhưng đây là lựa chọn bất đắc dĩ! Không muốn cắt chân, chẳng lẽ cậu ấy muốn bỏ mạng sao?"
Đại khái là nói đến lĩnh vực của mình, rõ ràng bác sĩ tự tin lên, giọng nói cũng cao hơn rất nhiều.
"Ninh tổng, bệnh nhân tùy hứng chúng tôi gặp không ít. Nhưng ngài là người nhà bệnh nhân, ngài phải có trách nhiệm. Trừ khi ngài muốn nhìn tình hình bệnh nhân chuyển biến xấu, cuối cùng đi đến nông nỗi khó có thể vãn hồi, nếu không cắt chân, hơn nữa là càng sớm càng tốt -- Tôi nói thật, lấy tình trạng của bệnh nhân mà nói, hiện tại cũng đã quá muộn."
Hắn đỡ đỡ mắt kính, lại nói thêm một câu.
"Loại phẫu thuật lúc người bệnh mất đi năng lực quyết định, là có thể tiến hành dựa vào ý kiến của người nhà. Hiện tại cậu ấy đã đau thành như vậy, chỉ sợ ý thức cũng đã bắt đầu mơ hồ. Ngài trực tiếp ký tên đi, chúng tôi lập tức chuẩn bị phẫu thuật."
Cổ họng của Ninh Trí Viễn như có dao cọ qua, vừa đau vừa xót.
Hắn biết mình phải làm tốt chuẩn bị, tận mắt nhìn thấy Lâm Lộc rời đi. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, trước khi Lâm Lộc rời đi còn phải chịu tra tấn, ở trong dày vò đau khổ như vậy.
Mà hắn thì sao? Ngay cả khiến cậu làm giảm đi một chút đau đớn hắn cũng không làm được?
Nếu chỉ có thể cắt chân....
Có phải cậu có thể bồi ở bên người mình, cả đời?
Nhìn thấy hắn rối rắm, bác sĩ tiếp tục khuyên nhủ.
"Ninh tổng, đây thật sự là biện pháp tốt nhất. Nơi này chỉ có một mình ngài là người nhà, ngài có thể đưa ra quyết định. Tôi khuyên ngài nên quyết đoán sớm một chút, làm sao còn có thể để người bệnh tùy hứng như vậy, cuối cùng chậm trễ trị liệu mất mạng sao? Hành động theo cảm tính, cuối cùng chỉ biết hối tiếc không kịp, đau dài không bằng đau ngắn."
"Nhưng sau khi cậu ấy tỉnh lại, chỉ sợ sẽ liều mạng cùng tôi...."
"Nếu là như vậy, chúng tôi cũng không có cách nào. Hay là ngài chuẩn bị chuyển viện đi, xem bệnh viện khác có biện pháp hay không? Nhưng nói thật, ngoại trừ cắt chân, loại bệnh này thật sự không nghe nói có tiền lệ trị liệu thành công, cho dù là liệu pháp chống chế, may ra còn có thể giảm đau thành công. Cũng không thể mắt thấy người bệnh đau đớn như vậy cho đến khi kết thúc sinh mạng?"
Bác sĩ lại nhìn qua cửa cổ nhìn thoáng qua Lâm Lộc, biểu tình càng ngưng trọng.
"Không tốt lắm. Đau đớn cũng là một loại kích thích, tạo thành tim gánh nặng quá lớn. Còn tiếp tục như vậy....Aiii."
Lắc đầu, bác sĩ chuẩn bị rời đi. Nhưng ra đến trước cửa, đột nhiên hắn nhớ tới gì đó, quay đầu lại nói.
"Ninh tổng, kỳ thật cũng không phải không có cách nào. Nếu ngài sợ người bệnh trách ngài, chờ cho cậu ấy đau đến ý thức mơ hồ rồi làm phẫu thuật. Chờ sau khi phẫu thuật, nói cho cậu ấy là cậu ấy đau đến không chịu nổi, yêu cầu phẫu thuật mãnh liệt, không phải không có việc gì rồi sao? Dù sao ngài cũng là vì tốt cho cậu ấy. Nơi này của chúng tôi có vài người, ai cũng sẽ không nói ra ngoài.
Đến lúc đó cậu ấy tỉnh lại, cũng đã không còn chân. Nhưng chung quy bảo vệ mạng...Ván đã đóng thuyền, chẳng lẽ cậu ấy có thể vì mất đi chân, thật sự liều mạng cùng ngài?
Cho dù trách ngài, cũng chính là làm ồn ào. Còn có thể tìm chết sao? Làm ồn ào mà thôi, qua mấy ngài lại suy nghĩ cẩn thận. Tồn tại quan trọng nhất, đúng không Ninh tổng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất