Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 85: Đêm thứ sáu – 04

Trước Sau
Lý Tư Niên gồng sức, lật người, khóa chặt Phương Đại Xuyên bên dưới. Ánh mắt y sâu thẳm, đôi con ngươi sáng lấp lánh như động vật họ mèo, mang theo chút ham muốn biếng nhác, chút bỡn cợt vì tất cả đều trong tầm khống chế của y. Phương Đại Xuyên nổi giận vì ánh mắt cao ngạo của y, tranh đấu nội tâm, lồng ngực bừng bừng khí thế, không muốn chịu thua chút nào.

Hắn lờ mờ cảm giác được ẩn ý bên trong, cuộc chiến đêm nay chỉ có hai người, nhưng hình như còn liên quan mật thiết tới địa vị sau này.

Phương Đại Xuyên tự động giơ chân phải lên, cẳng chân cọ đầu gối Lý Tư Niên, từ từ hướng lên trên, Lý Tư Niên giật mình. Chính lúc này! Phương Đại Xuyên lật người lại, ôm chầm Lý Tư Niên, tiện đà lăn một vòng, khóa y nằm sấp xuống giường, vặn tay y ngược ra sau lưng.

“Ư…” Lý Tư Niên cắn chặt ga giường, khe khẽ thở dốc, tấm lưng rịn mồ hôi lạnh. Giống như đang phải kiềm nén gì đó, trán y tì lên ga giường, giấu kín biểu cảm khuôn mặt, nhưng không hề lên tiếng hô ngừng.

“Đã phục chưa?” Phương Đại Xuyên giam cầm y, đắc ý hỏi.

Giọng Lý Tư Niên rất trầm, “Phục rồi, Xuyên muội, buông tay ra.”

Mới vậy đã phục à? Phương Đại Xuyên cảm giác hơi lạ, hắn sợ Lý Tư Niên lại giở trò gì, bèn vặn tay y thêm chặt, “Trong hoàn cảnh này đừng có múa mép, gọi anh đi.”

“Anh.” Lý Tư Niên rất ngoan ngoãn.

“Phục thật chưa?” Phương Đại Xuyên không dám lơ là.

“Thật rồi.” Giọng Lý Tư Niên còn lẫn tiếng thở dốc, y hổn hển vài cái, chịu đựng bóng tối lập lờ trước mắt, ung dung cười nói, “Thôi thì đêm cuối. Cho anh một lần vậy.”

“Cậu sao thế?” Phương Đại Xuyên vốn phải sung sướng, nhưng hắn phát hiện điểm kỳ lạ, cánh tay trái Lý Tư Niên trong vòng kìm kẹp của hắn chẳng còn chút sức lực, bị hắn vặn sau lưng, giờ đang run lẩy bẩy. Đầu hắn như bùng nổ, ký ức tràn về, đột nhiên sực nhớ vai trái y đang mang thương tích, máu ướt nửa giường, hắn vội vàng buông y ra. Lý Tư Niên chậm rãi hoạt động cánh tay trái, thử nắm nắm bàn tay.

“Xin lỗi.” Phương Đại Xuyên áy náy, “Tôi nóng nảy quá, quên mất…”

Lý Tư Niên lật người lại, nằm ngửa trên giường, tươi cười đáp, “Không sao, không yếu thế đâu.”

Y nhổm dậy, hôn lên khóe miệng Phương Đại Xuyên, nhoẻn cười hỏi, “Làm nhé?” Dứt lời thì tự đưa tay cởi quần, nhưng bàn tay trái vẫn không ngừng run rẩy.

Bụng Phương Đại Xuyên nhói lên một cái, vội vàng thay y cởi cúc quần, kéo khóa phía dưới. Lý Tư Niên không thay quần lót, vẫn còn ướt, vật bên trong đã ngóc đầu, vừa nãy bị đau đớn, giờ đang nửa mềm nửa cứng giữa hai chân y.

Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng hôn lên cổ y, bên cổ y cũng rịn mồ hôi lạnh. Phương Đại Xuyên chậm rãi hôn hôn, hít ngửi hương vị nhàn nhạt trên da y, còn mang theo chút mùi tanh của biển. Lý Tư Niên đỡ lấy đầu hắn, tay phải nắm lấy cằm hắn, đưa lưỡi vào.

Y đặt tay Phương Đại Xuyên trên eo mình, đầu giường có lọ kem dưỡng da, y với lấy, nhét vào tay Phương Đại Xuyên.

“Làm nhé?” Giọng y phảng phất chút cưng chiều.

Phương Đại Xuyên chống người dậy, im lặng nhìn y.

Trán y lấm tấm mồ hôi.

Đôi mắt y rất đẹp, hốc mắt sâu, đáy mắt long lanh ướt át, tràn ngập nuông chiều và dung túng, như thể kẻ đang ngang ngược trên người y là chú cún con mà y hết mực yêu thương, muốn làm gì y cũng được, bất kỳ việc gì cũng được.

Y tình nguyện làm nô lệ, không oán trách, không hối hận, khuất phục dưới nụ hôn bỏng rực như lửa của người kia, giống hệt lời ca khi nãy. Phương Đại Xuyên ý thức được điểm này, trong lòng chợt xót xa, giữa xót xa còn lẫn chút ngọt ngào, cả người như bước hụt xuống đầm lầy, bùn nhão ướt át, ấm áp, mềm mại bao trùm toàn bộ giác quan của hắn, kéo hắn chìm sâu. Đầu óc hắn choáng váng, cứ thế chui vào tấm lưới giăng sẵn của thợ săn.

Bị một người thu phục, bị người đó thuần dưỡng.

Hắn cúi xuống hôn Lý Tư Niên, mở lọ kem ra, đặt lại vào tay Lý Tư Niên.

Lý Tư Niên ngẩn người, kinh ngạc ngước lên nhìn Phương Đại Xuyên, Phương Đại Xuyên hơi xấu hổ, vành tai đỏ rực lên.

“Cho cậu lần này, coi như nể tình cậu bị thương.” Phương Đại Xuyên ngượng ngùng hạ mắt, mạnh miệng nói, “Nhưng lần sau không có chuyện dễ dàng thế đâu.”

Lý Tư Niên bị những lời này của hắn làm cho mất trí, y hung ác hôn ngấu nghiến, vừa liếm vừa cắn, cắn từ môi đến xương quai xanh, Phương Đại Xuyên ngửa cổ thở dốc, cảm giác như vừa uống trọn một ngụm rượu đế mới ủ, mang theo chút thô ráp cay nồng, thiêu đốt hắn quên hết lý trí, đắm chìm trong men say.

Tay hắn siết chặt bả vai Lý Tư Niên, tạo thành những vết bầm xanh tím trên bờ vai hoàn hảo của y. Trong phòng không có đèn đuốc, Lý Tư Niên chỉ nhờ ánh trăng mờ ảo từ cửa sổ hắt vào để ngắm nhìn Phương Đại Xuyên. Ánh mắt hắn mê đắm, ngửa đầu thở dốc, hơi thở nóng rực phả lên ngực Lý Tư Niên, thiêu đốt lồng ngực y nóng đỏ. Y đẩy hắn xuống, Phương Đại Xuyên theo đà nằm ngửa, cổ  ưỡn về phía sau, yếu ớt và đáng thương khác hẳn ngày thường.

Sự cam tâm khuất phục của một người cùng giới là thuốc kích dục mạnh mẽ nhất, Lý Tư Niên thoa kem dưỡng da trên đầu ngón tay, tách mở thân thể bên dưới.

Thân thể Phương Đại Xuyên run rẩy như say rượu, nụ hôn cũng mang theo ba phần chuếnh choáng. Lý Tư Niên cúi xuống, ngậm lấy phần thịt mềm giữa cổ hắn, chặt chẽ khóa hắn bên dưới. Phương Đại Xuyên ngượng nghịu vô cùng, hai tay chẳng biết đặt chỗ nào, lúc nhéo ga giường, lúc nhẹ nhàng đặt trên hông y. Vòng eo Lý Tư Niên cực kỳ đẹp, đường cong cơ bắp duyên dáng vô cùng, mảnh mai mạnh mẽ, săn chắc mịn màng.

“Thích tôi không?” Lý Tư Niên rút ngón tay ra để bản thân mình tiến vào, vầng trán túa mồ hôi. Y hổn hển hỏi.



Phương Đại Xuyên qua loa gật đầu, giác quan toàn thân như dồn lại một chỗ, cảm nhận sức nóng và khoái cảm chưa bao giờ có.

“Nói đi!” Lý Tư Niên hung ác thúc mạnh.

“Th, thích!” Phương Đại Xuyên bị y dồn vào đường cùng, hai mắt thất thần ngước lên nhìn y, run run đáp.

Ánh mắt Lý Tư Niên chợt mềm mại dịu dàng, y nằm trên Phương Đại Xuyên, hàm răng nhẹ nhàng căn cắn vành tai hắn. Nơi đó tụ máu, đỏ rực như hạt lựu.

Ánh mắt Lý Tư Niên tuy mềm mại, nhưng nơi nào đó lại cực kỳ cứng rắn, cứng đến căng chặt, đau đớn bức bối cả người. Y một mạch thúc vào, sau đó điên cuồng nhấp. Phương Đại Xuyên há miệng thở, không nói nổi một lời, không phát ra một âm thanh nào.

“Thích thì, kêu lên đi.” Lý Tư Niên vừa nhấp, vừa hung hãn vỗ mông hắn, tiếng vang thanh thúy cất lên.

Phương Đại Xuyên lắc đầu, cắn chặt răng, không nói một tiếng.

Lý Tư Niên khẽ cười, một tay chống lên giường, một tay rũ xuống bên hông Phương Đại Xuyên, bụng dưới dồn sức.

Tiếng da thịt đập vào nhau vang vọng, cuối cùng Phương Đại Xuyên chịu hết nổi, tiếng rên rỉ nghèn nghẹt phát ra từ xoang mũi.

“Thích không?” Lý Tư Niên vẫn ép hỏi.

Khóe mắt Phương Đại Xuyên đỏ hoe, đôi mắt rũ xuống làm bộ đáng thương, rồi hắn thẳng lưng ngẩng đầu lên, cắn cổ Lý Tư Niên.

Động tác thúc vào càng thêm sâu, hai người cùng đau đớn kêu một tiếng. Ngón tay Phương Đại Xuyên bấu chặt lưng Lý Tư Niên, hàm răng nghiến vào cổ y tạo thành một vết thương tròn trịa.

“Anh đúng là, tuổi chó.” Lý Tư Niên hổn hển.

Phương Đại Xuyên buông mắt, nhoẻn miệng cười.

“Niên ca.” Phương Đại Xuyên chợt thấy bất an, há miệng thét lên một tiếng, một giây trước khi bùng nổ, Lý Tư Niên thình lình rút ra, bàn tay nhanh chóng vuốt lên vuốt xuống, vùi đầu vào giữa hai chân Phương Đại Xuyên, cắn chặt bắp đùi hắn, chóp mũi chạm vào vật cứng của hắn, Phương Đại Xuyên khẽ rên một tiếng, cùng với cơn đau nhoi nhói, hắn lên đỉnh. Trước mắt hắn loe lóe ánh sáng trắng, nhịp thở nặng nề, Lý Tư Niên cắn phần thịt mềm nơi bắp đùi hắn tới bật máu. Hắn mơ hồ kêu lên, “Niên ca!”

“Ư…” Lý Tư Niên nghèn nghẹt đáp lời, sờ tới ngón tay hắn, cùng hắn mười ngón đan cài, “Đây.” Y đáp, âm thanh khản đặc không thể nhận ra, vừa mềm vừa dính.

Phương Đại Xuyên chậm rãi bình tâm, hai người lại nồng nàn trao nhau nụ hôn.

Chậm rãi ổn định nhịp thở, Phương Đại Xuyên nằm ngửa, đầu chìm trong gối mềm, vẻ mặt thoả mãn và biếng nhác, cả người ẩm ướt rệu rã, như rừng trúc ven biển bị mưa tạt ướt, bị thủy triều oanh tạc.

Lý Tư Niên mặc quần, đứng dậy đi lấy khăn bông lau người, lồng ngực y bóng loáng mồ hôi, trên cổ còn dấu răng rướm máu, băng vải quanh vai trái bị mồ hôi thấm ướt, sắc đỏ lan ra, sau lưng cũng chi chít vết máu và dấu tay xanh tím. Tất nhiên Phương Đại Xuyên biết rõ là ai gây ra, hắn hơi chột dạ, tựa vào đầu giường, đôi mắt dõi theo bóng y đi qua đi lại. Thường xuyên nhìn thấy Lý Tư Niên áo mũ chỉnh tề, đứng đắn lịch lãm, nhưng hình như chưa thấy Lý Tư Niên như vậy bao giờ. Quần bò không kéo khóa, khóm lông thấp thoáng lộ ra ngoài, ẩn chứa sức mạnh đầy tàn bạo, ngang ngược, tản mát kích thích tố mạnh mẽ và độc tài của giống đực.

“Không có nước.” Lý Tư Niên thở dài, tiện tay mở chai rượu đổ lên khăn bông trắng, nhấc một chân Phương Đại Xuyên lên, úp khăn vào lau, “Anh chịu khó chút.”

“Mẹ kiếp… Á!” Phương Đại Xuyên vừa xót vừa thích, rượu lạnh như băng phủ lên dấu răng trên đùi hắn, bắp đùi mềm mại chưa từng bị đối xử như vậy, vừa đau vừa nhột, còn cả nóng rát.

“Phía sau có cần không?” Lý Tư Niên cười xấu xa.

Phương Đại Xuyên kéo ga giường đắp lên mặt, giơ chân đạp, “Cần cụ nhà cậu ấy.” Giọng khản đặc.

Lý Tư Niên ném khăn bông, cách ga giường ôm hắn vào lòng, “Không cần cụ tôi, anh Xuyên cần tôi thôi.”

Hai người cận kề một chỗ, sau cả đêm lao động chân tay, chút rau cải bỏ bụng lúc chập tối đã tiêu hết sạch, Phương Đại Xuyên bị đói tới nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng.

Đột nhiên hắn sực nhớ, thấp giọng bảo, “Cậu vẫn chưa kể mà, cái mối tình đầu chó má của cậu ấy.”

“Không phải mối tình đầu chó má, là mối tình đầu chó ngốc.” Lý Tư Niên cười đáp, ý cười lan tỏa từ lồng ngực, “Anh không nhớ thật sao, hồi anh còn nhỏ, cạnh nhà ông nội anh có thằng bé ngoại quốc mà.”

Đầu óc Phương Đại Xuyên mơ màng lắm rồi, hắn cẩn thận hồi ức lại khi nhỏ, quầy hàng rong bán kẹo quýt đầu hẻm, tiếng chuông đinh đoong, giàn mướp dưới ánh nắng, ruộng cải thảo mùa đông, ông nội tròng trành trên chiếc xe đạp Phượng Hoàng cũ, con hẻm nhỏ đi mãi chưa hết. Phảng phất đúng là có chuyện đó, nhưng tất cả vẫn mịt mờ như chìm trong sương mù, không thấy được rõ ràng.

“Là cậu à?” Hẳn lẩm bẩm, “Hồi trước cậu ở cạnh nhà tôi sao?”

Lý Tư Niên trả lời thế nào, hắn đã không nghe rõ, hắn mệt quá, chẳng mấy chốc đã chìm trong mộng đẹp ngọt ngào. Giữa mông lung, hắn nghe Lý Tư Niên ghé vào tai hắn ngâm nga một bài hát.

Không phải nhạc jazz, là một bài ca du dương, cả giai điệu cũng không rõ ràng, hòa âm phối khí trĩu nặng bi thương, nhưng thấp thoáng lại mang chút thư thái ngọt ngào.

I’ve seen the dark side



When I am trying to find the light

Seen the shadows fade away

On the wrong side of night

Bài này hay thật. Trước khi chìm sâu vào giấc mộng, Phương Đại Xuyên rất muốn hỏi y bài hát này tên là gì, nhưng làm cách nào cũng không thể cất tiếng, hắn quá mệt mỏi rồi.

Lý Tư Niên nằm nghiêng, ngâm nga giai điệu quê hương mình, đôi mắt ngắm nhìn hắn không chớp. Cách một tầng không khí, tay phải y thoăn thoắt mô tả hình dáng khuôn mặt nghiêng của hắn, đôi mắt nhắm của hắn, hàng lông mày còn chưa giãn ra của hắn, hai hàng mi bình yên trên mí mắt hắn, sống mũi thẳng của hắn, cùng đôi môi nhàn nhạt của hắn.

You were just another sideshow

And I was trying not to fall

Trying not to fall

Phương Đại Xuyên mơ thấy cảnh lần đầu gặp Lý Tư Niên ở sân bay, qua bao năm, Lý Tư Niên chỉ liếc mắt đã nhận ra hắn, ngập ngừng hỏi hắn, là anh?

Dưới màn mưa, khuôn mặt nghiêng của Lý Tư Niên lung linh theo từng sắc ánh đèn, như có điều muốn nói lại thôi.

Kỳ lạ, Phương Đại Xuyên nhủ thầm, nếu cậu nhận ra tôi, sao còn cho tôi lên chiếc xe này? Hắn nhìn theo bóng lưng mình lên xe, cửa xe đóng lại, hướng về phía Đông.

Một đêm ngắt quãng mộng mị.

Lúc Phương Đại Xuyên tỉnh dậy thì đã là sáng sớm, Lý Tư Niên vẫn đang nhìn hắn, ánh mắt lưu luyến dịu dàng. Phương Đại Xuyên đắm chìm trong ánh mắt ấy, ngọt ngào tới biếng nhác, dường như sắp hòa tan trong nắng sớm.

Đồng hồ trong góc phòng gõ tám tiếng.

Hai người nắm tay đi xuống nhà, chẳng biết tại sao, lòng bàn tay Lý Tư Niên vã mồ hôi.

“Cuối cùng cũng kết thúc!” Phương Đại Xuyên ngáp một cái, “Chẳng biết cứu viện hay núi lửa đến trước.”

Lý Tư Niên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nhỏ giọng trách mắng, “Miệng quạ đen.”

“Không sao, núi lửa có phun thật cũng chẳng sao.” Phương Đại Xuyên cười nói, “Bây giờ tôi cảm giác, chết thì chết thôi, chẳng còn gì phải tiếc nuối hết.”

Lý Tư Niên nhoẻn cười, sâu thẳm nhìn Phương Đại Xuyên, “Tôi cũng vậy.”

Hai người quẹt vân tay lên chiếc máy, đợi Trần Hủy đến phút cuối cùng.

Không ai đi xuống.

Phương Đại Xuyên lờ mờ đoán được tình cảnh, thở dài.

Chiếc máy phát ra một tiếng “Tích”, Phương Đại Xuyên bồn chồn nghịch nghịch ngón tay Lý Tư Niên, chờ chiếc máy tuyên bố trò chơi kết thúc.

Màn hình phát ra ánh sáng xanh u ám.

“Bình minh, xin thức giấc, số người còn sống hiện tại: 2 người.”

Trò chơi đã kết thúc, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, âm thanh đều đều phát ra từ chiếc máy lọt vào tai hắn như trò đùa ác ý.

Chiếc máy tạm dừng một lát, như thể đang tính toán cái gì. Sau đó tuyên bố:

“Trò chơi, tiếp tục.”

Phương Đại Xuyên không kịp phản ứng, đứng sững tại chỗ, hắn cảm giác ngón tay Lý Tư Niên trong tay hắn chợt nặng trĩu, rồi một vật nhọn hoắt, lạnh lẽo, chĩa vào sau lưng hắn.

Dấu răng trên bắp đùi đã đóng vảy, nhưng vẫn đau tới khôn cùng.

Hắn nghe thấy giọng Lý Tư Niên vang lên phía sau hắn, giọng y rất khẽ, chỉ nhẹ như hơi thở. Y nói, “Anh Xuyên, rất xin lỗi anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau