Chương 8
Một tuần trôi qua, sức khỏe của Đinh Đinh có phần đã khỏe hơn, cậu không còn sốt nữa, nhưng vết thương trên mông thì đương nhiên vẫn còn rất đau. Đôi lúc, cả đêm cứ khóc thút thít vì những chỗ sưng tấy, nằm sấp hoài cũng khiến ngực bị đè, tức rất khó thở, cậu phải nằm nghiêng lại, có nhiều lúc ngủ quên, trong vô thức cậu nằm ngửa ra thì vô tình mông lại chạm vào mặt giường khiến cậu đau quá mà kêu lên thảm thiết đánh thức Khang Thái đang nằm bên cạnh và cả An Tử Yến đang ở phía ngoài.
Mỗi lần như thế. An Tử Yến lại cảm thấy xót xa hơn, lần này quả thật anh đã làm tổn thương quá nặng nề đến đứa em trai mình yêu thương cả về tinh thần lẫn thể xác, một tuần qua anh đã bị trừng phạt, những nỗi đau giày xéo tâm can anh, không một đêm nào anh ngủ quá hai tiếng, thức dậy rồi chỉ dám nhìn trân trân vào cánh cửa phòng ngủ của mình mà không dám tiến tới, nhiều lúc anh lấy hết can đảm bước tới đứng trước cửa phòng, định đưa bàn tay lên để vặn nấm cửa nhưng cứ nghĩ đến cảnh đứa em nhỏ nhìn thấy mình mà lại bị kích động anh lại thôi.
Bảo bối có biết anh nhớ hơi ấm của bảo bối lắm không, anh nhớ cả khuôn mặt bầu bình dễ thương của em, nhớ cả cái khuôn miệng hay cười, nhớ ánh mắt ngây thơ và những suy nghĩ trẻ con của em. Nhớ lắm, rất nhớ. Nhưng cả một tuần những điều đó hoàn toàn biến mất. Anh không còn được ôm ấp để cảm nhận lấy hơi ấm của em, khuôn mặt bầu bĩnh mà lúc nào anh cũng muốn véo yêu thì đã trở nên gầy guộc hơn, nụ cười của em dường như cũng đã tắt, ánh mắt của em mỗi khi nhìn anh đều chan chứa sự giận dữ…Anh phải làm sao đây hả bảo bối của anh. Anh thực sự chịu đựng không nổi rồi, anh không dám cầu xin cho mình sự tha thứ, chỉ mong em hãy cho anh cơ hội để anh lại được yêu thương em như ngày trước. Điều đó có quá khó không em..
An Tử Yến cứ miên man mãi trong suy nghĩ, anh bắt đầu hút thuốc, thậm chí hút rất nhiều. Một lúc dường như hết cả một đến hai bao. An quản gia và Khang Thái nhìn thấy mà thực sự rất đau lòng, nhưng họ cũng không dám khuyên anh, bởi nếu càng khuyên lại càng khiến An Tử Yến trách mình nhiều hơn. Họ để anh một mình suy nghĩ..và họ cũng rất hi vọng Đinh Đinh sẽ sớm nhìn nhận lại anh. Bởi họ biết, trong sâu thẳm trái tim và tâm hồn của cậu nhóc mười lăm tuổi, cậu vẫn yêu thương anh trai cậu biết nhường nào.
…………………….
Hôm ấy,khi Khang Thái đã đi làm. An Tử Yến thì vẫn đang nhốt mình trong căn phòng tối ở phía dưới nhà. Chỉ còn lại An quản gia và Đinh Đinh ở phòng ngủ. Đinh Đinh vừa mới thức dậy, cậu nằm nghiêng trên giường và đọc sách, tuy nói là đọc sách nhưng cậu chẳng nhét được một chữ nào cả, thậm chí cậu còn không biết cuốn sách cậu đọc đang nói về nội dung gì. Bởi suy nghĩ và tất cả tâm trí của cậu đang hướng về một nơi khác, về một con người đang ở dưới căn phòng tối ở dưới kia..mấy hôm nay rốt cuộc tại sao cậu không thấy người đó nữa, dù cậu vẫn cảm nhận được thỉnh thoảng vẫn có một cái nhìn nào đó âm thầm lặng lẽ đầy yêu thương và hối hận hướng về chỗ cậu..
- Cậu ba, hôm nay ở đây chỉ còn lại An quản gia và cậu, cậu có thể nói chuyện này với bác được không – Dòng suy nghĩ của Đinh Đinh bị cắt ngang khi An quản gia lên tiếng.
- Vâng!..có chuyện gì ạ, An quản gia nói đi ạ, cháu nghe đây – Cậu nghiêng người về phía An quản gia, hạ cuốn sách trên tay xuống.
- Cậu trừng phạt anh hai cậu như vậy bác nghĩ là đủ rồi đó, cậu hãy cho anh hai cậu một cơ hội để sửa chữa, một tuần qua anh hai cậu thực sự rất thảm, cậu ấy thực sự rất tội nghiệp..bác biết hôm đó cậu ấy vì giận quá nên mới đánh cậu đến nỗi này, anh hai cậu cũng là con người chứ không phải là thần thánh mà đã là con người thì ai cũng có lúc sai lầm vì trước đó cậu ấy lo cho cậu, thấy cậu đi chưa về cậu ấy lo lắng thiếu điều như chết đi, cậu ấy toàn nghĩ đến những điều tiêu cực, lo cậu bị cái này bị cái kia. Cậu ấy cầm điện thoại cứ hết nhắn tin rồi lại gọi cho cậu dù cậu ấy thừa biết cậu đã tắt máy. Cho đến khi tìm được cậu, biết cậu say rượu nên từ lo chuyển sang giận, cảm xúc lúc đó có thể là mâu thuẫn quá nên có thể không kìm chế được, cậu ấy cũng đã tự trừng phạt mình rồi, cậu ấy đã bảo bác dùng dây thắt lưng đã đánh cậu đánh vào tay cậu ấy đến nỗi tay sưng cả lên, lần đánh cậu ba tháng trước đây cũng vậy, rồi lại dùng bàn tay ấy đấm vỡ gương trong phòng tấm khiến nó bị thương nặng hơn nhưng những nỗi đau đó của cậu ấy gộp lại cũng không bằng sự phủ nhận cậu ấy từ cậu..cậu đừng chối bỏ cậu ấy nữa..đừng hành hạ cậu ấy và chính cậu nữa..
- An quản gia, bác nói gì vậy ạ, cháu không có hiểu. Cháu chối bỏ anh hai lúc nào, không phải gần một tuần qua cháu và anh hai cháu đều cùng nhau ngủ mỗi tối mà, anh hai vẫn ôm cháu, cho cháu uống thuốc hằng ngày mà..- Đinh Đinh cố tình gạt đi sự thật mà An quản gia đang nói đến và cậu cũng thực sự đau lòng khi nghe về thương thế của An Tử Yến
- Cậu ba à, bác là quản gia của gia đình mẹ cậu hơn 40 năm nay rồi, bác nhìn thấy mẹ cậu rồi đến lượt anh em cậu trưởng thành. Tính tình, suy nghĩ của cậu thế nào chẳng lẽ bác còn không biết sao, tuy bác không thể hiểu hoàn toàn, nhưng mười phần thì cũng đến bảy tám phần rồi. Bác biết cậu tư chất thông minh, bác không cần nói thẳng, cậu đương nhiên hiểu bác đang nói đến điều gì mà..- An quản gia cười nhẹ, rồi ôn tồn nói..
- Cháu biết rồi, cháu hiểu. Nhưng bây giờ cháu muốn ở một mình – Đinh Đinh nói
- Được rồi, bác ngồi ngay bên ngoài, cậu cần gì cứ gọi bác sẽ vào ngay – An quản gia đưa tay vỗ nhẹ lên vai của Đinh Đinh rồi nhanh chóng bước ra ngoài và đóng cửa lại..
………………………………………………………………………………………………
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình..Nước mắt cậu chực lăn xuống. Cậu đương nhiên hiểu những gì An quản gia nói đến, cậu cũng đau lòng lắm chứ. Mỗi ngày cười nói, và gọi anh hai với một người con trai không chút máu mủ, trong khi người anh trai cùng cha cùng mẹ, từng chăm sóc cho cậu từ bữa ăn đến giấc ngủ thì cậu lại đan tâm chối bỏ, cõi lòng cậu cũng tái tê. Nhưng cậu không biết phải đối mặt làm sao với anh đây, sự giận dỗi xen lẫn tủi thân của cậu vẫn còn…
Bất giác, cậu nhớ đến chiếc thẻ sim điện thoại của mình hôm đó cậu đã rút ra.
Cậu vươn người với lấy chiếc hộp nho nhỏ phía trên đầu giường, mở chiếc hộp ra cậu lấy chiếc thẻ sim, rồi lại với lấy chiếc Iphone đang trên bàn đèn ngủ, cậu bỏ sim vào…
Một phút sau, tiếng chuông tin nhắn liên tục kêu…
Tiếng chuông thông báo cuộc gọi nhỡ cũng không ngừng kêu..
Phải chừng hơn năm phút sau mới dừng lại. Cậu nhìn vào màn hình 50 tin nhắn, 70 cuộc gọi từ một cái tên duy nhất “ Anh hai “. Chỉ mới nhìn thấy vậy, Đinh Đinh lại muốn òa khóc lên. Cậu bắt đầu mở từng tin nhắn ra và đọc, mỗi tin chỉ dài khoảng chừng một câu và cũng chỉ có vài chữ, nhưng lại bao hàm rất nhiều rất nhiều ý nghĩa và chứa chan tình cảm của anh hai dành cho cậu..
Tin nhắn 1:
“ Em đang ở đâu vậy? Anh hai lo lắm. Anh hai yêu thương em rất nhiều..”
Tin nhắn 2
“ Có chuyện gì xảy ra với bảo bối của anh rồi. Bảo bối mau về với anh đi. Không có bảo bối cuộc đời của anh chẳng là gì cả.”
Tin Nhắn 3
“ Anh có thể đánh đổi mọi thứ của mình để dành cho bảo bối toàn bộ tình thương của anh..”
Tin nhắn 4….
Tin nhắn…10
Tin nhắn 15..
Tin nhắn 30….
Tin nhắn 40….
Tin nhắn 49….
Tin nhắn 50 ….
Mắt của Đinh Đinh đã ướt nhòa tự lúc nào. Làm mờ đục cả đôi kính cận đen tròn trên gương mặt cậu..
Cậu khóc sướt mướt, nướt mắt ướt cả gối..
An quản gia nghe thấy tiếng khóc của cậu mà đau lòng..
Lúc này Khang Thái cũng vừa về đến nhà, anh đã định đẩy cửa vào thế nhưng bước chân anh khựng lại khi nghe câu nói của Đinh Đinh:
- Anh hai, Đinh Đinh xin lỗi, Đinh Đinh không nên làm vậy với anh hai. Đinh Đinh không nên chối bỏ anh hai. Đinh Đinh không nên biến một người khác thành anh hai..
Khang Thái không trách Đinh Đinh, anh hiểu là Đinh Đinh không cố ý biến anh thành người thay thế, thành cái bóng của anh trai cậu. Ngược lại, anh còn cảm thấy vui mừng cho An Tử Yến, vậy là cuối cùng cậu nhóc cũng chấp nhận tha thứ cho anh trai của cậu rồi.
Anh và An quản gia nhanh chóng chạy xuống nhà, bước vào căn phòng tối tìm An Tử Yến..
An Tử Yến vẫn đang vất vưởng ủ dột ngồi gậm nhắm nỗi đau của chính mình. Đôi mắt của anh nhắm tịt lại, tàn thuốc rơi vãi lung tung..
- An Tử Yến, An Tử Yến, tỉnh lại, tỉnh lại đi, lên với em trai cậu đi, cậu nhóc đã tha thứ cho cậu rồi đó, không còn chối bỏ, không chối bỏ cậu nữa đâu – Khang Thái lay mạnh vào mặt của An Tử Yến..
- Cậu nói cái gì vậy chứ..cậu nói dối, bảo bối của tôi nó hận tôi, tôi đã nặng tay với nó…sao nó có thể tha thứ cho tôi được – An Tử Yến vẫn không thể tin vào tai mình, anh thều thào nói..
- Cậu hai, cậu Khang Thái không có gạt cậu đâu, chính tôi và cậu ấy đã ở ngoài cửa nghe thấy điều đó mà. Chính cậu ba đã nói sẽ không chối bỏ cậu nữa. Cậu hãy tỉnh táo lại đi, cậu phải trở lại là một An Tử Yến như ngày xưa, để yêu thương và bảo vệ cậu ấy..- An quản gia thêm lời động viên và khích lệ
- An quản gia, bác nói thật sao? Bác nói thật đúng không?- An Tử Yến nắm lấy hai bàn tay của An quản gia hỏi
- Thật, thật – An quản gia ánh mắt mừng rỡ gật đầu..
- Là thật phải không, thật đúng không Khang Thái – An Tử Yến lại quay sang hướng người bạn của mình, vẫn với một câu hỏi như thế.Khang Thái cũng gật gật..
Chỉ cần như thế, An Tử Yến lập tức vùng dậy, anh chạy như lao phóng lên tầng trên, hai người phía sau cũng nhanh chóng đi theo..
Tới trước cửa phòng thân quen mà anh cùng cậu em trai đã ngủ cùng nhau từ khi còn nhỏ, anh run run vặn nấm đẩm cửa. Anh mở hé cánh cửa..không dám bước vào. Dù anh tin vào lời của Khang Thái và An quản gia nhưng anh vẫn rất sợ, sợ chuyện hôm trước khi nhìn thấy anh Đinh Đinh lại kịch liệt xua đuổi anh..Anh cứ đứng tần ngần, một chân ngoài, một chân trong..
- Anh hai …sao đã đến trước cửa rồi sao lại không vào. Không lẽ, anh hai không còn thương Đinh Đinh nữa sao, không muốn ôm Đinh Đinh, không muốn nhìn thây Đinh Đinh nữa sao- Cậu nhóc đang nằm trên giường vừa nói giọng run run nhìn người con trai cứ đứng ngập ngừng trước cửa phòng..
Lời nói vừa dứt, An Tử Yến đã nhào ngày vào phòng, đối với anh còn gì hạnh phúc hơn giây phút này nữa, dù đánh đổi cả cuộc đời của mình anh cũng nguyện chỉ cần giây phút này thôi..
- Bảo bối, bảo bối của anh, ai bảo anh hai không muốn ôm em, anh muốn ôm em thật lâu thật lâu, anh muốn nhìn em thật nhiều nhiều, anh muốn xoa đầu em thật lâu lâu. Anh muốn được chăm sóc em, được xoa thuốc cho em, được bón thuốc cho em mỗi ngày…- Anh ngồi thấp người bên cạnh giường của Đinh Đinh, anh ngàn lần muốn, vạn lần cũng muốn..Anh dang rộng hai cánh tay ra, chờ đón thân người của cậu nhào vào người anh..
Đinh Đinh ngay lập tức nhào đầu vào vòng tay của An Tử Yến, rồi gọi to
- Anh hai …
Thế rồi cả bốn con người, hai người ở trong phòng, hai người đứng ngoài cách một lớp cửa đều là những hàng nước mắt dài lăn trên mặt nhưng là những giọt nước hạnh phúc và cảm động.
- Em xin lỗi, hôm ấy em không nên tắt máy để anh hai lo lắng, em không nên hờn dỗi trẻ con mà đi quán Bar uống rượu, em không nên cứng đầu lớn tiếng với anh hai nữa, em sai rồi..- Đinh Đinh rấm rức khóc, nước mặt cậu thấm ướt đẫm áo của An Tử Yến..
- Không, bảo bối không sai, người sai là anh, là anh chỉ lo công việc mà quên đi bảo bối, anh sai. Anh không kịp nhắn tin cho bảo bối là anh sai, anh không biết kìm chế cơn nóng giận của mình, anh sai, anh nặng tay với bảo bối là anh sai. Anh không nhớ lời hứa của mình là anh sai, đều là anh sai hết, bảo bối không sai gì hết..
- Anh hai…
- Bảo bối..
- Lần sau có giận anh hai thì cứ mắng, cứ đánh anh hai gì cũng được nhưng đừng xua đuổi anh hai lại gần bảo bối nhé, anh không chịu được nổi chuyện đó.
- Dạ..
Vòng tay của An Tử Yến ôm thật chặt cậu em trai của mình, một tay anh ôm cổ cậu, tay bị thương xoa đầu cậu, bất giác Đinh Đinh nhìn thấy bàn tay đang băng của anh trai, cậu cầm lấy rồi vừa xót xa vừa hỏi
- Anh hai đau nhiều lắm đúng không.
- Không đau không đau – An Tử Yến lắc
- Anh hai gạt Đinh Đinh, bị băng bó nhiều thế này làm sao mà không đau được. Để Đinh Đinh hôn nó nhé, hôn nó để nó mau lành – Cậu nhóc nói xong rồi đưa bàn tay bị thương của An Tử Yến lên môi và hôn nhẹ vào nó..
- Giờ thì hết đau rồi nè, Đinh Đinh là bác sĩ giỏi nhất đó. Nhưng chỗ đó đau cũng không đau bằng chỗ này – Nói rồi An Tử Yến vừa nhìn Đinh Đinh vừa mang một ánh mắt còn gợn chút nỗi ân hận chỉ vào ngực trái của mình
- Vậy để Đinh Đinh hôn luôn chỗ đó nha- Cậu nhóc rướn thân người lên hôn lên ngực trái của anh hai “ Moh”, rồi anh hai đã hết đau chưa?
- Hết rồi, hết thật rồi đó, cảm ơn bác sĩ bảo bối của anh hai..
Có tiếng cười vang lên..
Cánh cửa bậc mở
- Chúc mừng nhé, cuối cùng sau cơn mưa cũng tìm thấy cầu vòng rồi – Là giọng của Khang Thái – Đinh Đinh anh trả lại anh hai cho em rồi đấy nhé. Anh không tranh phần nữa. Xin lỗi vì vào mà không gõ cửa nhé, với lại cánh cửa không có khóa, muốn vào đây lấy món đồ để quên – Khang Thái tủm tỉm cười.
- Này..cậu vào đây phá đám thì có. Thấy anh em tôi đùa giỡn với nhau nên ganh tỵ hả?- An Tử Yến trêu bạn
- Ơ, cái cậu này..Đinh Đinh em thấy anh hai em tốt với bạn bè chưa, cách đây mấy ngày còn van nài anh hãy thế thân cho cậu ta, giờ được em tha thứ rồi thì giở trò lật lọng đó. Biết thế, tôi không thèm nhận lời giúp cậu nữa – Khang Thái giả vờ hờn dỗi nói
- Được rồi, tôi biết rồi, đừng có dỗi nữa, cậu không sợ Đinh Đinh nó cười à, trẻ con cũng vừa thôi, tôi biết cậu là bạn tốt nhất của tôi, gần một tuần qua vừa giúp tôi điều hành công ty, vừa giúp tôi chăm sóc cho bảo bối, tôi nhất định sẽ trả ơn cậu mà.
- Tôi sẽ nhớ lời cậu hôm nay. Đinh Đinh, sau lần này cũng nhớ đừng vì chuyện gì mà làm những điều trái lời anh hai nhé,nếu không lại để xảy ra chuyện vừa rồi thì khổ cả hai lắm
- Dạ anh Khang Thái, cảm ơn anh nhiều ạ..
- Ừ, ngoan..
- Thôi, có lẽ đến lúc tớ phải về nhà rồi, mấy ngày nay nhà cửa bỏ bê, mẹ tớ ngày nào cũng gọi điện cằng nhằn đấy.Cậu cũng cạo râu rồi thay quần áo đi, trông cậu bây giờ sợ lắm á. Cậu mà để như vậy có khi tối Đinh Đinh nó gọi tôi đến làm anh hai cho nó đó – Khang Thái chọc tức An Tử Yến..
- Cái cậu này…
- Thôi thôi, không đùa nữa, tôi về đây.- Nghỉ ngơi cho tốt rồi mau sớm khỏe lại nha Đinh Đinh-
- Dạ
Đinh Đinh vẫn nằm gọn trong lòng An Tử Yến mỉm cười nhìn Khang Thái bước đi. Trong lòng cậu cũng thầm cảm ơn người anh này nhiều lắm, anh hai cậu từ nhỏ đến lớn, ngoài cậu và An quản gia ra thì chỉ có một người bạn duy nhất như Khang Thái.
- Anh hai, anh hai nghe anh Khang Thái nói rồi á, anh hai đi cạo râu rồi thay quần áo đi ạ. Người anh hai có mùi á hơn nữa anh hai để râu dài, ôm em làm em đau lắm á, làm em đau tối em không cho hôn trán em đâu á, em sẽ bảo An quản gia ngủ với em, he he – Đinh Đinh lém lỉnh trêu anh.
- Ơ..nhóc con này, lại còn dám trêu anh hả. Này cho em chết nhé, dám trêu anh – An Tử Yến véo yêu đôi bờ má xinh xinh của đứa em trai.
- Oa, đau em à..- Đinh Đinh làm bộ đau
- Thôi được rồi, ngồi lên đây một lát nhé, anh hai đi tắm, cạo râu rồi sẽ lại ra với em ha- An tử Yến nói xong liền đặt Đinh Đinh lên tấm nệm bông mà lần trước An Tử Yến đã thức đêm để làm, anh cứ nghĩ sẽ không bao giờ dùng đến nó nữa..nhưng..
- Dạ, Đinh Đinh tuân lệnh anh hai
- Cưng quá à “Moa”- An Tử Yến hôn trán em nhẹ một cái rồi đi nhanh vào phòng tắm..Lòng anh giờ như mùa xuân rộn ràng sau những ngày đông u ám lạnh lẽo. Anh sẽ nhớ mãi buổi tối ngày hôm đó, buổi tối mà suốt cuộc đời anh phải mang theo để nhớ rằng không được làm tổn thương em trai mình thêm một lần nào nữa.
- Á..á…- Đột nhiên có tiếng thét của Đinh Đinh
An Tử Yến đang ở trong phòng tắm, vội vàng tắt nước rồi mặt vội quần áo và đi ra, anh phóng nhanh như tên bắn đến chỗ đứa em
- Bảo bối có chuyện gì thế?
- Anh hai..con gián…con gián..con gián nó ở trên giường..- Hic..hic – Đinh Đinh thút thít, mặt cậu tái đi
- Được rồi được rồi! ngoan..! ngoan..có anh đây. đừng sợ nha – An Tử Yến nhanh như cắt ôm lấy Đinh Đinh rồi anh cầm lấy cuốn sách đập mạnh và hất con gián xuống đất.- Anh đuổi nó đi rồi đó, bảo bối đừng sợ nữa nha. Ngoan..”Moh”
- Cảm ơn anh hai a. Anh hai thấy không, anh hai nhất định không bao giờ được để Đinh Đinh một mình, không có anh hai gián nó cũng bắt nạt e á..Hu..
- Ừ! Anh biết anh biết rồi mà, anh thương đừng khóc nữa. Bảo bối của anh – An Tử Yến ôm lấy Đinh Đinh vỗ về.
Không phải Đinh Đinh nhát gan đến nỗi ngay cả một gián cũng sợ. Nỗi ám ảnh sợ gián của cậu cũng bắt nguồn từ những ngày tháng sống trong địa ngục với ông bố tên An Tuấn. Lần đó, An Tuấn sau khi đánh Đinh Đinh xong, liền đem nhốt cậu bé trong một căn phòng tối và ẩm mốc ở phía sau căn biệt thự. Nhốt ở đó suốt mấy tiếng đồng hồ, Đinh Đinh lúc ấy mới chỉ có bốn tuổi, trong đó có rất nhiều gián, khi bị nhốt vào đó những con gián đã bò lên khắp người Đinh Đinh, cậu bé sợ đến nỗi khóc khàn đặc cả tiếng, khóc đến ngất đi. Cho đến lúc anh hai tìm được, bế cậu lên thì trên người cậu, thậm chí trên tóc cậu cũng có gián. Kể từ đó, hễ ở một mình trong một căn phòng tối, không gian hẹp, và thấy gián là Đinh Đinh rất sợ
An Tử Yến lại bế Đinh Đinh xuống nhà ăn trưa, lúc đầu vì sợ tay anh đau cậu nhất định không chịu nhưng sau một hồi dỗ dành An Tử Yến đã thuyết phục được đứa em để anh bế cậu. Vừa bế, anh vừa cuối xuống hôn trán cậu. Đôi lúc vết thương trên tay vì dùng nhiều lực nên có hơi đau, nhưng đối với An Tử Yến đó chính là vết đau hạnh phúc. An quản gia nhìn thấy hai cậu chủ của mình lại hòa thuận với nhau, dù ông biết cả hai vẫn chưa thật quên đi buổi tối kinh hoàng đó. Nhưng chỉ cần chừng đó thôi cũng là đủ mãn nguyện rồi..
………………….
Buổi chiều, Thiên Kỳ đến thăm Đinh Đinh sau một tuần cậu phải về quê có việc, vì lẽ đó nên cậu đương nhiên không biết sự việc đã xảy ra với Đinh Đinh buổi tối hôm đó, định bụng tìm Đinh Đinh để trò chuyện nhưng khi mở cánh cửa phòng ra thì thấy Đinh Đinh đang ngủ rất say trong vòng tay người anh trai của mình. Cậu đành lặng lẽ đi ra mà thầm ganh tỵ với Đinh Đinh vô cùng. Cậu ước giá như mình cũng có một người anh như thế..Nhưng, cậu chỉ có một mình.
……………………………..
Buổi tối, tại phòng ngủ của anh em Đinh Đinh
- Anh hai, lúc trưa trước khi đi ngủ anh hai bảo Đinh Đinh hãy nghĩ ra hình phạt để anh hai lấy công chuộc tội vì đã làm em đau đúng không?
- Đúng rồi, bảo bối cưng, thế em đã nghĩ ra được gì chưa?
- Rồi á..hì hì – Đinh Đinh lém lỉnh cười
- Vậy là gì..
- Anh hai quay lưng lại đi, sao anh hai cứ ngồi máy tính hoài thế, không chịu nằm chơi với em gì cả, vậy mà bảo không bỏ rơi em một mình nữa đó…Giận anh hai luôn, không thương anh hai nữa –Đinh Đinh giả vờ hờn dỗi, thu hai cánh tay lại..( Đố cả nhà biết bé ấy định làm gì)
- Thôi nào, thôi nào, anh hai mới mở máy có năm phút chứ mấy à, thôi được rồi anh hai sẽ tắt máy rồi nằm chơi với Đinh Đinh ha..Nhưng vừa nãy em bảo anh hai quay lưng làm làm gì.
- Nè..anh hai, bế em…- Đinh Đinh giơ hai cánh tay ra phía trước mặt An Tử Yến hệt như đứa bé con đang đòi mẹ ẵm bồng..
- Hơ..bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhõng nhẽo vậy hả, còn đòi anh hai bế. vậy mà lúc nào cũng đòi làm người lớn ha.
- Chứ không phải bình thường anh hai vẫn bế em đấy thôi, sao giờ em đòi anh hai bế, anh hai lại không bế..- Đinh Đinh xụ mặt xuống nhưng hai cánh tay vẫn còn đưa ra..
- Hơ xem cái mặt ghét chưa kìa, anh hai đùa đấy, đừng giận nhé.. Được rồi để anh hai bế bé cưng nha. Nói rồi An Tử Yến đưa hai cánh tay xuống dưới lưng của Đinh Đinh tránh chỗ bị thương ra rồi nhấc bổng cậu lên.. “ Moa”..cưng quá à” Moa”
- Ôi nhột a..Sao Đinh Đinh chỉ đòi anh hai bế thôi, chứ có đòi anh hai “ Moa” em đâu, sao anh cứ “Moa” thế..- Đinh Đinh phụng phịu
- Bảo bối đòi bế là chuyện của em, anh hôn là chuyện của anh à. Ai bảo em đáng yêu quá làm gì.
- Ối nhột Đinh Đinh anh hai ơi, nhột em mà – hi hi..- đừng mà nhột em – Đinh Đinh giật nảy người khi An Tử Yên dùng ngón tay trỏ bên trái chọt vào hông cậu. Tiếng cười giòn giã vang khắp căn nhà, giống như trước đó chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Phải chăng đây chính là vì sợi dây liên kết của máu mủ ruột thịt, dù có bao nhiêu mâu thuẫn nhưng chỉ cần thứ tha và sửa chưã tất cả rồi sẽ lại là tiếng cười hạnh phúc..
…………………………
- Trước giờ đi ngủ
An Tử Yến ôm cậu em trai nhỏ vào trong lòng mình, anh cứ nhìn chằm chằm vào
gương mặt dễ thương giống như thiên thần ấy không rời mắt.
- Anh hai, sao anh hai cứ nhìn em mãi thế, mặt em có dính gì à?
- Không phải, chỉ là anh muốn nhìn thôi. Nhìn bù cho suốt mấy ngày vừa qua không được nhìn, không được thấy khuôn mặt rạng ngời này.
- Em xin lỗi anh hai..
- Ngốc, em sao phải xin lỗi. Người xin lỗi phải là anh nè. Thế vết thương còn đau nhiều không?- An Tử Yến vừa nói vừa đưa tay trờ tới chạm nhẹ phần hạ thể của Đinh Đinh, tuy lúc này vết thương không còn sưng nữa, nhưng đau nhức thì vẫn còn, cậu nhóc vẫn phải nằm nghiêng, tuy có thể ngồi được nhưng vẫn chưa thể đi lại bình thường..
- Dạ, chỉ còn một chút thôi, mấy hôm nay anh hai xoa thuốc cho em nên nó cũng đỡ nhiều rồi
- Hôm đó anh hai nóng quá, anh hai hứa sẽ không đ....- An Tử Yến đang nói thì chợt bàn tay của Đinh Đinh đưa lên che miệng ngắt lời anh
- Anh hai đừng hứa sẽ không đánh em nữa, vì không biết sau này em có phạm thêm lỗi gì nữa không, em không muốn biến anh hai thành người không giữ lời hứa, chỉ là em sẽ thật cố thật cố như lúc trước không phạm lỗi nữa. – Đinh Đinh ánh mắt chứa đầy lo lắng cùng những nỗi niềm nhìn anh trai mình. – Em sợ, chuyện tối hôm đó sẽ xảy ra, em rất sợ anh hai à, em sợ hai anh em chúng ta lại gây gổ nhau, sẽ trở nên không thương yêu nhau nữa
- Anh biết, anh biết rồi. Anh hiểu những gì bảo bối của anh nghĩ mà – An Tử Yến lại ôm chặt đầu của Đinh Đinh, ép sát vào lồng ngực mình.
Hơn ai hết anh hiểu gần một tuần qua thực sự là những chuỗi ngày ác mộng. Nó còn đáng sợ hơn cả thời gian mà anh em An Tử Yến sống trong sự hành hạ từ người cha ruột của mình.
- Anh hai, còn một chuyện nữa, em quên hỏi.. Bài vở của em trong một tháng ở nhà dưỡng bệnh sẽ thế nào ạ..hic, chắc đi học lại em phải học bù gấp đôi rồi.
- Bảo bối yên tâm, anh hai đã an bài hết rồi.. Sẽ có 14 bạn viết chữ đẹp và chăm chỉ viết bài được chọn ra, mỗi bạn phụ trách một môn học. Các bạn ấy sau khi xong
phần của mình sẽ giúp em. Còn những chỗ nào trọng yếu, anh cũng đã nhờ thầy cô bộ môn đánh dấu lại chỗ đó rồi, khi nào bảo bối đi học chỉ cần nói cơ bản là em có thể nắm bài.
- Anh hai em thật là giỏi a, thương anh hai lắm. Anh hai của em cái gì cũng hay..”Moh”
- Hôn trộm anh à, sướng nhỉ. Anh hai không phải cái gì cũng giỏi đâu, làm cho bảo bối của anh buồn mà..
- Chuyện đó qua rồi à, em không tính, nói tóm lại anh hai cái gì cũng giỏi. Anh hai cứ biết là vậy đi.
- Anh biết rồi, lý sự quá. Thôi ngủ đi, anh buồn ngủ rồi, mấy hôm nay anh không có đêm nào ngủ tròn giấc hết á. Bảo bối cũng vậy mà phải không, đêm nay anh em chúng ta phải ngủ thật ngon nhé.
- Dạ..anh hai ngủ ngon – Đinh Đinh nói rồi ôm chặt lấy hông anh trai mình, đôi mắt nhắm lại
- Bảo bối ngủ ngon
Nói rồi, An Tử Yến đưa tay bấm công tắc đèn ngủ phía trên đầu giường, anh dùng cằm của mình cọ cọ vào đầu của đứa em trai nghĩ “ Anh thương em rất nhiều bảo bối à, hãy chậm lớn một chút để anh được nâng niu yêu chiều và ôm em mãi trong vòng tay như thế này nhé “. Rồi anh cũng dần dần sụp đôi mi đen sậm xuống và chìm vào giấc ngủ.
…………………………
Hai tuần trôi qua, mỗi ngày Thiên Kỳ sau khi tan học về đều đến thăm Đinh Đinh và kể cho cậu nghe những chuyện xảy ra ở lớp, dù có gặng hỏi một vài lần lý do tại sao hôm đó hôm chủ nhật đó An Tử Yến gọi điện cho cậu để tìm Đinh Đinh nhưng cậu lúc ấy đang ở quê với ông bà nên không biết Đinh Đinh ở đâu cả, nhưng Đinh Đinh vẫn rất khéo léo không để lộ ra là mình vì đi uống rượu say rồi dẫn đến những ngày đáng sợ vừa qua. Cũng như chuyện lần trước, Đinh Đinh không muốn chuyện đáng quên lại phải nhớ đến một lần nào nữa.
Mấy ngày nay, vì được ở nhà cùng anh hai, được anh hai chăm sóc và tẩm bổ nên Đinh Đinh mập lên vài kí, làm cho đôi bờ má bầu bĩnh của cậu lại càng bầu bĩnh hơn. Một cậu bé mười lăm tuổi nhưng cứ như mới lên 10. An Tử Yến mỗi lần đi siêu thị đều mua cho Đinh Đinh rất nhiều đồ, anh hết mua cho cậu quần áo mới,giày dép, rồi lại đến những thức ăn mà cậu thích, khi thì ghé ngang qua nhà sách mua hết những đầu sách khoa học mới ra và hot nhất về cho cậu.
Mua nhiều đến nỗi nhét đầy cả một tủ to. Anh muốn được bù đắp cho cậu thật nhiều thật nhiều, anh muốn chuộc lại những lỗi lầm mà anh đã trót gây ra.
Anh cũng đem luôn sợi dây thắt lưng đã đánh Đinh Đinh cho vào một chiếc hộp nhỏ rồi khóa nó lại, giống như lời anh tự hứa với bản thân mình rằng hãy khóa luôn những cơn nóng giận không đáng có. Vì nó đã gây ra quá nhiều đau đớn cho anh và đứa em trai anh yêu thương..
………………..
Hôm ấy, một buổi sáng như thường lệ, anh em An Tử Yến đang dùng bữa sáng thì có tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, An quản gia bắt máy, đầu dây bên kia là Khang Thái, hình như anh muốn gặp An Tử Yến có việc rất gấp nhưng vì An Tử Yến bảo tắt điện thoại trong một tháng nên cuối cùng anh phải dùng đến giải pháp cuối cùng này.
- Khang Thái, tôi đã nói rồi, chuyện ở công ty cậu cứ tự mình giải quyết tôi tin tưởng cậu mà, tại sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi theo cách này – An Tử Yến cảm thấy có chút phiền nói..
- “….”
- Không được, tôi đã nói rồi tôi muốn dành trọn một tháng để được bên cạnh bảo bối của tôi để bù lại những tháng ngày tôi để thằng nhóc cô đơn một mình, chuyện lần trước cậu cũng thấy rồi đó, tôi không thể để em trai tôi phải chịu tổn thương thêm lần nào nữa đâu..
- “…………………”
- Không
- “’’’…………..”
- Thôi được rồi, quyết định vậy đi. Lát nữa 9h tôi sẽ có mặt ở công ty, và yên tâm nhé hôm nay chúng ta sẽ có giám sát đặc biệt – An Tử Yến đáp và nở một nụ cười tươi tắn hướng về phía đứa em trai đang ngồi ăn ở chiếc ghế dưới căn bếp..
…………………………
- Anh hai, ai gọi vậy, anh Khang Thái gọi anh hai đi làm à? – Đinh Đinh mặt buồn xo hỏi, trong lòng cậu cứ hy vọng câu trả lời là không từ anh trai mình
- Ừ..! ở công ty có chuyện gấp cần anh giải quyết, một mình anh Khang Thái không giải quyết được – An Tử Yến cũng giả vờ tỏ vẻ mất hứng khi trả lời đứa em..
- Hm..hm…vậy là hôm nay Đinh Đinh phải ở nhà một mình à, nhưng biết làm sao được, vì công việc của anh hai mà – Đinh Đinh không giấu được vẻ thất vọng cậu tiu nghỉu nói, cậu tưởng anh hai sẽ ở nhà với mình thêm một tuần nữa cho đến lúc cậu hoàn toàn bình phục và đi được
Nhìn khuôn mặt như cái bánh bao chiều của Đinh Đinh, đôi má phúng phính xụ xuống đáng yêu mà An Tử Yến không khỏi buồn cười, anh tủm tỉm cười rồi nói:
- Nhưng hôm nay, bảo bối sẽ đi làm cùng anh đó, chịu không
- Hả? anh hai vừa nói gì, đi..đi làm với anh.
- Đúng rồi, không thích à, không thích thì ở nhà nhé.
- Không phải, nhưng kì lắm à, em chưa đi được, anh hai còn phải bế, đến đó công ty đông người à, kì lắm à..mắc cỡ..- Vừa nói hai bờ má của Đinh Đinh ửng hồng lên như hai quả đào..
- Thế bây giờ sợ xấu hổ hay sợ phải ở một mình a..
- Hm..hm..thôi kệ, có xấu hổ cũng được a, miễn là được ở cùng anh hai. Em sẽ xem so với lần đầu tiên em đến nó thay đổi thế nào rồi.- Gương mặt Đinh Đinh rạng ngời trở lại.
- Vậy thì ăn nhanh lên, anh hai bế lên phòng thay quần áo rồi anh em mình đi làm nhé..
( Chưa thấy ai cuồng em như ông này, đi mần cũng mang theo =))….bật mí nhé, ngày xưa đi học cũng mang theo á …)
Bữa sáng xong, An Tử Yến lại bế Đinh Đinh lên phòng, anh tự tay thay quần áo cho cậu, dù Đinh Đinh cứng đầu không chịu nhưng sức cậu làm sao chống lại sức của ông anh trai hơn đến 10 tuổi lại lúc nào cũng muốn coi cậu là trẻ lên ba.
Thay quần áo xong, An Tử Yến lại bế Đinh Đinh ra ngoài xe rồi lao đi..
Trên xe Đinh Đinh cứ thao thao bất tuyệt với anh về đủ thứ chuyện trên đời, cậu giống như chú chim nhỏ cứ líu la líu lo. Khiến cho ông anh trai ngồi bên ghế vô lăng cứ mỉm cười rồi xoa đầu cậu..
Khi chiếc xe dừng lại trong tầng hầm tập đoàn An Thị, bây giờ Đinh Đinh mới giật mình là đã đến nơi rồi. Lúc An Tử Yến đòi bế cậu, cậu cứ hất tay anh ra rồi nói
- Hay thôi đi anh hai, để em ngồi dưới này, chờ anh hai đi làm về cũng được, bây giờ anh hai bế vào mắc cỡ à..
- Ngốc cũng vừa thôi chứ, sao anh có thể để bảo bối của anh ngồi ở đây cả ngày chứ. Không có gì mắc cỡ, trong công ty này đều là nhân viên cấp dưới của anh, anh là ông chủ của họ, mà bảo bối lại là em của anh, có nghĩa là bảo bối cũng là ông chủ,ai dám cười chê em, anh cho họ về nhà cười luôn – An Tử Yến bá đạo nói
- Nhưng mà..nhưng mà – Chỉ kịp nói đến đó, An Tử Yến đã mở dây an toàn, rồi bế bổng cậu lên.
Lúc anh vừa mới bế cậu lên từ trên xe đi xuống, đi qua một hàng bảo vệ ai cũng trố mắt nhìn, có người còn tủm tỉm cười khi nhìn thấy một cậu trai cũng ước chừng khoảng 14, 15 tuổi nhưng vẫn còn được anh bế. Cậu xấu hổ, đưa tay che mặt lại, đầu cứ rúc rúc vào ngực anh.
- Hm..xấu hổ…xấu hổ quá đi mất – Đinh Đinh nói
- Chưa hết đâu, đây mới là tầng hầm ha, còn đi vô sảnh, rồi lên thang máy tầng 89 đó..- An Tử Yến gian manh cười, trêu đứa em.
- Hm..hm…anh hai là muốn bêu xấu em mà..hm hm..
- Xem kìa, xem kìa bảo bối của anh hai lúc xấu hổ trông đáng yêu quá. “ Moh”…
- Hm..Hm..
Một không khí xôn xao tràn ngập An Thị, ai cũng cảm thấy hiếu kì trước hình ảnh vị tổng giám đốc trẻ tuổi, bế trên tay một cậu trai lại dịu dàng nâng niu trên bàn tay, trong khi đó cậu trai đó thì cứ rúc mặt vào người anh trai cậu..
Mỗi bước anh đi qua đều là cái một cái ngoái nhìn, tuy có hiếu kì, tuy cũng có nhiều lời bàn tán, nhưng tất cả đều thấy thực sự cảm động, cảm động trước một tình cảm thương yêu vô bờ mà An Tử Yến dành cho em trai.
Xôn xao…xôn xao
Xôn xao….xôn xao….
- Mọi người, đây là An Tử Đinh, bảo bối của tôi, lần trước đã đến đây một lần rồi, hôm nay em trai tôi vì đang ốm nên không tiện đứng xuống để chào mọi người được, nên hẹn lại lần sau nhé. Cảm ơn mọi người..- An Tử Yến nói khi bước từ ngoài sảnh vào chỗ thang máy..
- Hm..hm..anh hai lại làm em mắc cỡ..ah
- Không có mắc cỡ nữa, anh hai không cho em mắc cỡ nghe không “ Moah “
Anh hai sao cứ hôn em hoài vậy – Đinh Đinh được anh hai bế đến công ty vốn đã mắc cỡ rồi, anh hai cậu lại cứ lâu lâu hôn lên trán cậu một cái lại khiến cậu mắc cỡ hơn..
- Em mà cứ nói mắc cỡ là anh hai sẽ “Moah” đó nghe..
- Hm..hm..vậy em không nói nữa..
- Ừ, thế mới ngoan, mới là bảo bối của anh chứ “ Moa”
- Hm..sao em không nói nữa mà anh hai vẫn “ Moa” em thế.
- Ai bảo em là bảo bối của anh..
……………..Cứ thế cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại…………
- Thật đúng là một cảnh tượng khó thấy mà, An tổng của chúng ta cuồng em trai thật..
- Ôi, cậu bé An Tử Đinh hạnh phúc a..
- Ước gì được làm em trai của anh ấy
- Ước gì anh ấy là anh trai tôi..
- …………………………………..
- …………………………….
- ………………………………………………
Không thể đếm hết được có biết bao lời xuýt xoa, ngưỡng mộ, rồi cả ganh tỵ và thán phục.. Chỉ có thể biết là hôm nay nhân viên ở An Thị sẽ có một ngày làm việc rất vui vẻ và thoải mái trái với không khí căng thẳng thường ngày. Bởi vì hôm nay, người đứng đầu của họ mang theo bảo bối tên là Đinh Đinh.
Mỗi lần như thế. An Tử Yến lại cảm thấy xót xa hơn, lần này quả thật anh đã làm tổn thương quá nặng nề đến đứa em trai mình yêu thương cả về tinh thần lẫn thể xác, một tuần qua anh đã bị trừng phạt, những nỗi đau giày xéo tâm can anh, không một đêm nào anh ngủ quá hai tiếng, thức dậy rồi chỉ dám nhìn trân trân vào cánh cửa phòng ngủ của mình mà không dám tiến tới, nhiều lúc anh lấy hết can đảm bước tới đứng trước cửa phòng, định đưa bàn tay lên để vặn nấm cửa nhưng cứ nghĩ đến cảnh đứa em nhỏ nhìn thấy mình mà lại bị kích động anh lại thôi.
Bảo bối có biết anh nhớ hơi ấm của bảo bối lắm không, anh nhớ cả khuôn mặt bầu bình dễ thương của em, nhớ cả cái khuôn miệng hay cười, nhớ ánh mắt ngây thơ và những suy nghĩ trẻ con của em. Nhớ lắm, rất nhớ. Nhưng cả một tuần những điều đó hoàn toàn biến mất. Anh không còn được ôm ấp để cảm nhận lấy hơi ấm của em, khuôn mặt bầu bĩnh mà lúc nào anh cũng muốn véo yêu thì đã trở nên gầy guộc hơn, nụ cười của em dường như cũng đã tắt, ánh mắt của em mỗi khi nhìn anh đều chan chứa sự giận dữ…Anh phải làm sao đây hả bảo bối của anh. Anh thực sự chịu đựng không nổi rồi, anh không dám cầu xin cho mình sự tha thứ, chỉ mong em hãy cho anh cơ hội để anh lại được yêu thương em như ngày trước. Điều đó có quá khó không em..
An Tử Yến cứ miên man mãi trong suy nghĩ, anh bắt đầu hút thuốc, thậm chí hút rất nhiều. Một lúc dường như hết cả một đến hai bao. An quản gia và Khang Thái nhìn thấy mà thực sự rất đau lòng, nhưng họ cũng không dám khuyên anh, bởi nếu càng khuyên lại càng khiến An Tử Yến trách mình nhiều hơn. Họ để anh một mình suy nghĩ..và họ cũng rất hi vọng Đinh Đinh sẽ sớm nhìn nhận lại anh. Bởi họ biết, trong sâu thẳm trái tim và tâm hồn của cậu nhóc mười lăm tuổi, cậu vẫn yêu thương anh trai cậu biết nhường nào.
…………………….
Hôm ấy,khi Khang Thái đã đi làm. An Tử Yến thì vẫn đang nhốt mình trong căn phòng tối ở phía dưới nhà. Chỉ còn lại An quản gia và Đinh Đinh ở phòng ngủ. Đinh Đinh vừa mới thức dậy, cậu nằm nghiêng trên giường và đọc sách, tuy nói là đọc sách nhưng cậu chẳng nhét được một chữ nào cả, thậm chí cậu còn không biết cuốn sách cậu đọc đang nói về nội dung gì. Bởi suy nghĩ và tất cả tâm trí của cậu đang hướng về một nơi khác, về một con người đang ở dưới căn phòng tối ở dưới kia..mấy hôm nay rốt cuộc tại sao cậu không thấy người đó nữa, dù cậu vẫn cảm nhận được thỉnh thoảng vẫn có một cái nhìn nào đó âm thầm lặng lẽ đầy yêu thương và hối hận hướng về chỗ cậu..
- Cậu ba, hôm nay ở đây chỉ còn lại An quản gia và cậu, cậu có thể nói chuyện này với bác được không – Dòng suy nghĩ của Đinh Đinh bị cắt ngang khi An quản gia lên tiếng.
- Vâng!..có chuyện gì ạ, An quản gia nói đi ạ, cháu nghe đây – Cậu nghiêng người về phía An quản gia, hạ cuốn sách trên tay xuống.
- Cậu trừng phạt anh hai cậu như vậy bác nghĩ là đủ rồi đó, cậu hãy cho anh hai cậu một cơ hội để sửa chữa, một tuần qua anh hai cậu thực sự rất thảm, cậu ấy thực sự rất tội nghiệp..bác biết hôm đó cậu ấy vì giận quá nên mới đánh cậu đến nỗi này, anh hai cậu cũng là con người chứ không phải là thần thánh mà đã là con người thì ai cũng có lúc sai lầm vì trước đó cậu ấy lo cho cậu, thấy cậu đi chưa về cậu ấy lo lắng thiếu điều như chết đi, cậu ấy toàn nghĩ đến những điều tiêu cực, lo cậu bị cái này bị cái kia. Cậu ấy cầm điện thoại cứ hết nhắn tin rồi lại gọi cho cậu dù cậu ấy thừa biết cậu đã tắt máy. Cho đến khi tìm được cậu, biết cậu say rượu nên từ lo chuyển sang giận, cảm xúc lúc đó có thể là mâu thuẫn quá nên có thể không kìm chế được, cậu ấy cũng đã tự trừng phạt mình rồi, cậu ấy đã bảo bác dùng dây thắt lưng đã đánh cậu đánh vào tay cậu ấy đến nỗi tay sưng cả lên, lần đánh cậu ba tháng trước đây cũng vậy, rồi lại dùng bàn tay ấy đấm vỡ gương trong phòng tấm khiến nó bị thương nặng hơn nhưng những nỗi đau đó của cậu ấy gộp lại cũng không bằng sự phủ nhận cậu ấy từ cậu..cậu đừng chối bỏ cậu ấy nữa..đừng hành hạ cậu ấy và chính cậu nữa..
- An quản gia, bác nói gì vậy ạ, cháu không có hiểu. Cháu chối bỏ anh hai lúc nào, không phải gần một tuần qua cháu và anh hai cháu đều cùng nhau ngủ mỗi tối mà, anh hai vẫn ôm cháu, cho cháu uống thuốc hằng ngày mà..- Đinh Đinh cố tình gạt đi sự thật mà An quản gia đang nói đến và cậu cũng thực sự đau lòng khi nghe về thương thế của An Tử Yến
- Cậu ba à, bác là quản gia của gia đình mẹ cậu hơn 40 năm nay rồi, bác nhìn thấy mẹ cậu rồi đến lượt anh em cậu trưởng thành. Tính tình, suy nghĩ của cậu thế nào chẳng lẽ bác còn không biết sao, tuy bác không thể hiểu hoàn toàn, nhưng mười phần thì cũng đến bảy tám phần rồi. Bác biết cậu tư chất thông minh, bác không cần nói thẳng, cậu đương nhiên hiểu bác đang nói đến điều gì mà..- An quản gia cười nhẹ, rồi ôn tồn nói..
- Cháu biết rồi, cháu hiểu. Nhưng bây giờ cháu muốn ở một mình – Đinh Đinh nói
- Được rồi, bác ngồi ngay bên ngoài, cậu cần gì cứ gọi bác sẽ vào ngay – An quản gia đưa tay vỗ nhẹ lên vai của Đinh Đinh rồi nhanh chóng bước ra ngoài và đóng cửa lại..
………………………………………………………………………………………………
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình..Nước mắt cậu chực lăn xuống. Cậu đương nhiên hiểu những gì An quản gia nói đến, cậu cũng đau lòng lắm chứ. Mỗi ngày cười nói, và gọi anh hai với một người con trai không chút máu mủ, trong khi người anh trai cùng cha cùng mẹ, từng chăm sóc cho cậu từ bữa ăn đến giấc ngủ thì cậu lại đan tâm chối bỏ, cõi lòng cậu cũng tái tê. Nhưng cậu không biết phải đối mặt làm sao với anh đây, sự giận dỗi xen lẫn tủi thân của cậu vẫn còn…
Bất giác, cậu nhớ đến chiếc thẻ sim điện thoại của mình hôm đó cậu đã rút ra.
Cậu vươn người với lấy chiếc hộp nho nhỏ phía trên đầu giường, mở chiếc hộp ra cậu lấy chiếc thẻ sim, rồi lại với lấy chiếc Iphone đang trên bàn đèn ngủ, cậu bỏ sim vào…
Một phút sau, tiếng chuông tin nhắn liên tục kêu…
Tiếng chuông thông báo cuộc gọi nhỡ cũng không ngừng kêu..
Phải chừng hơn năm phút sau mới dừng lại. Cậu nhìn vào màn hình 50 tin nhắn, 70 cuộc gọi từ một cái tên duy nhất “ Anh hai “. Chỉ mới nhìn thấy vậy, Đinh Đinh lại muốn òa khóc lên. Cậu bắt đầu mở từng tin nhắn ra và đọc, mỗi tin chỉ dài khoảng chừng một câu và cũng chỉ có vài chữ, nhưng lại bao hàm rất nhiều rất nhiều ý nghĩa và chứa chan tình cảm của anh hai dành cho cậu..
Tin nhắn 1:
“ Em đang ở đâu vậy? Anh hai lo lắm. Anh hai yêu thương em rất nhiều..”
Tin nhắn 2
“ Có chuyện gì xảy ra với bảo bối của anh rồi. Bảo bối mau về với anh đi. Không có bảo bối cuộc đời của anh chẳng là gì cả.”
Tin Nhắn 3
“ Anh có thể đánh đổi mọi thứ của mình để dành cho bảo bối toàn bộ tình thương của anh..”
Tin nhắn 4….
Tin nhắn…10
Tin nhắn 15..
Tin nhắn 30….
Tin nhắn 40….
Tin nhắn 49….
Tin nhắn 50 ….
Mắt của Đinh Đinh đã ướt nhòa tự lúc nào. Làm mờ đục cả đôi kính cận đen tròn trên gương mặt cậu..
Cậu khóc sướt mướt, nướt mắt ướt cả gối..
An quản gia nghe thấy tiếng khóc của cậu mà đau lòng..
Lúc này Khang Thái cũng vừa về đến nhà, anh đã định đẩy cửa vào thế nhưng bước chân anh khựng lại khi nghe câu nói của Đinh Đinh:
- Anh hai, Đinh Đinh xin lỗi, Đinh Đinh không nên làm vậy với anh hai. Đinh Đinh không nên chối bỏ anh hai. Đinh Đinh không nên biến một người khác thành anh hai..
Khang Thái không trách Đinh Đinh, anh hiểu là Đinh Đinh không cố ý biến anh thành người thay thế, thành cái bóng của anh trai cậu. Ngược lại, anh còn cảm thấy vui mừng cho An Tử Yến, vậy là cuối cùng cậu nhóc cũng chấp nhận tha thứ cho anh trai của cậu rồi.
Anh và An quản gia nhanh chóng chạy xuống nhà, bước vào căn phòng tối tìm An Tử Yến..
An Tử Yến vẫn đang vất vưởng ủ dột ngồi gậm nhắm nỗi đau của chính mình. Đôi mắt của anh nhắm tịt lại, tàn thuốc rơi vãi lung tung..
- An Tử Yến, An Tử Yến, tỉnh lại, tỉnh lại đi, lên với em trai cậu đi, cậu nhóc đã tha thứ cho cậu rồi đó, không còn chối bỏ, không chối bỏ cậu nữa đâu – Khang Thái lay mạnh vào mặt của An Tử Yến..
- Cậu nói cái gì vậy chứ..cậu nói dối, bảo bối của tôi nó hận tôi, tôi đã nặng tay với nó…sao nó có thể tha thứ cho tôi được – An Tử Yến vẫn không thể tin vào tai mình, anh thều thào nói..
- Cậu hai, cậu Khang Thái không có gạt cậu đâu, chính tôi và cậu ấy đã ở ngoài cửa nghe thấy điều đó mà. Chính cậu ba đã nói sẽ không chối bỏ cậu nữa. Cậu hãy tỉnh táo lại đi, cậu phải trở lại là một An Tử Yến như ngày xưa, để yêu thương và bảo vệ cậu ấy..- An quản gia thêm lời động viên và khích lệ
- An quản gia, bác nói thật sao? Bác nói thật đúng không?- An Tử Yến nắm lấy hai bàn tay của An quản gia hỏi
- Thật, thật – An quản gia ánh mắt mừng rỡ gật đầu..
- Là thật phải không, thật đúng không Khang Thái – An Tử Yến lại quay sang hướng người bạn của mình, vẫn với một câu hỏi như thế.Khang Thái cũng gật gật..
Chỉ cần như thế, An Tử Yến lập tức vùng dậy, anh chạy như lao phóng lên tầng trên, hai người phía sau cũng nhanh chóng đi theo..
Tới trước cửa phòng thân quen mà anh cùng cậu em trai đã ngủ cùng nhau từ khi còn nhỏ, anh run run vặn nấm đẩm cửa. Anh mở hé cánh cửa..không dám bước vào. Dù anh tin vào lời của Khang Thái và An quản gia nhưng anh vẫn rất sợ, sợ chuyện hôm trước khi nhìn thấy anh Đinh Đinh lại kịch liệt xua đuổi anh..Anh cứ đứng tần ngần, một chân ngoài, một chân trong..
- Anh hai …sao đã đến trước cửa rồi sao lại không vào. Không lẽ, anh hai không còn thương Đinh Đinh nữa sao, không muốn ôm Đinh Đinh, không muốn nhìn thây Đinh Đinh nữa sao- Cậu nhóc đang nằm trên giường vừa nói giọng run run nhìn người con trai cứ đứng ngập ngừng trước cửa phòng..
Lời nói vừa dứt, An Tử Yến đã nhào ngày vào phòng, đối với anh còn gì hạnh phúc hơn giây phút này nữa, dù đánh đổi cả cuộc đời của mình anh cũng nguyện chỉ cần giây phút này thôi..
- Bảo bối, bảo bối của anh, ai bảo anh hai không muốn ôm em, anh muốn ôm em thật lâu thật lâu, anh muốn nhìn em thật nhiều nhiều, anh muốn xoa đầu em thật lâu lâu. Anh muốn được chăm sóc em, được xoa thuốc cho em, được bón thuốc cho em mỗi ngày…- Anh ngồi thấp người bên cạnh giường của Đinh Đinh, anh ngàn lần muốn, vạn lần cũng muốn..Anh dang rộng hai cánh tay ra, chờ đón thân người của cậu nhào vào người anh..
Đinh Đinh ngay lập tức nhào đầu vào vòng tay của An Tử Yến, rồi gọi to
- Anh hai …
Thế rồi cả bốn con người, hai người ở trong phòng, hai người đứng ngoài cách một lớp cửa đều là những hàng nước mắt dài lăn trên mặt nhưng là những giọt nước hạnh phúc và cảm động.
- Em xin lỗi, hôm ấy em không nên tắt máy để anh hai lo lắng, em không nên hờn dỗi trẻ con mà đi quán Bar uống rượu, em không nên cứng đầu lớn tiếng với anh hai nữa, em sai rồi..- Đinh Đinh rấm rức khóc, nước mặt cậu thấm ướt đẫm áo của An Tử Yến..
- Không, bảo bối không sai, người sai là anh, là anh chỉ lo công việc mà quên đi bảo bối, anh sai. Anh không kịp nhắn tin cho bảo bối là anh sai, anh không biết kìm chế cơn nóng giận của mình, anh sai, anh nặng tay với bảo bối là anh sai. Anh không nhớ lời hứa của mình là anh sai, đều là anh sai hết, bảo bối không sai gì hết..
- Anh hai…
- Bảo bối..
- Lần sau có giận anh hai thì cứ mắng, cứ đánh anh hai gì cũng được nhưng đừng xua đuổi anh hai lại gần bảo bối nhé, anh không chịu được nổi chuyện đó.
- Dạ..
Vòng tay của An Tử Yến ôm thật chặt cậu em trai của mình, một tay anh ôm cổ cậu, tay bị thương xoa đầu cậu, bất giác Đinh Đinh nhìn thấy bàn tay đang băng của anh trai, cậu cầm lấy rồi vừa xót xa vừa hỏi
- Anh hai đau nhiều lắm đúng không.
- Không đau không đau – An Tử Yến lắc
- Anh hai gạt Đinh Đinh, bị băng bó nhiều thế này làm sao mà không đau được. Để Đinh Đinh hôn nó nhé, hôn nó để nó mau lành – Cậu nhóc nói xong rồi đưa bàn tay bị thương của An Tử Yến lên môi và hôn nhẹ vào nó..
- Giờ thì hết đau rồi nè, Đinh Đinh là bác sĩ giỏi nhất đó. Nhưng chỗ đó đau cũng không đau bằng chỗ này – Nói rồi An Tử Yến vừa nhìn Đinh Đinh vừa mang một ánh mắt còn gợn chút nỗi ân hận chỉ vào ngực trái của mình
- Vậy để Đinh Đinh hôn luôn chỗ đó nha- Cậu nhóc rướn thân người lên hôn lên ngực trái của anh hai “ Moh”, rồi anh hai đã hết đau chưa?
- Hết rồi, hết thật rồi đó, cảm ơn bác sĩ bảo bối của anh hai..
Có tiếng cười vang lên..
Cánh cửa bậc mở
- Chúc mừng nhé, cuối cùng sau cơn mưa cũng tìm thấy cầu vòng rồi – Là giọng của Khang Thái – Đinh Đinh anh trả lại anh hai cho em rồi đấy nhé. Anh không tranh phần nữa. Xin lỗi vì vào mà không gõ cửa nhé, với lại cánh cửa không có khóa, muốn vào đây lấy món đồ để quên – Khang Thái tủm tỉm cười.
- Này..cậu vào đây phá đám thì có. Thấy anh em tôi đùa giỡn với nhau nên ganh tỵ hả?- An Tử Yến trêu bạn
- Ơ, cái cậu này..Đinh Đinh em thấy anh hai em tốt với bạn bè chưa, cách đây mấy ngày còn van nài anh hãy thế thân cho cậu ta, giờ được em tha thứ rồi thì giở trò lật lọng đó. Biết thế, tôi không thèm nhận lời giúp cậu nữa – Khang Thái giả vờ hờn dỗi nói
- Được rồi, tôi biết rồi, đừng có dỗi nữa, cậu không sợ Đinh Đinh nó cười à, trẻ con cũng vừa thôi, tôi biết cậu là bạn tốt nhất của tôi, gần một tuần qua vừa giúp tôi điều hành công ty, vừa giúp tôi chăm sóc cho bảo bối, tôi nhất định sẽ trả ơn cậu mà.
- Tôi sẽ nhớ lời cậu hôm nay. Đinh Đinh, sau lần này cũng nhớ đừng vì chuyện gì mà làm những điều trái lời anh hai nhé,nếu không lại để xảy ra chuyện vừa rồi thì khổ cả hai lắm
- Dạ anh Khang Thái, cảm ơn anh nhiều ạ..
- Ừ, ngoan..
- Thôi, có lẽ đến lúc tớ phải về nhà rồi, mấy ngày nay nhà cửa bỏ bê, mẹ tớ ngày nào cũng gọi điện cằng nhằn đấy.Cậu cũng cạo râu rồi thay quần áo đi, trông cậu bây giờ sợ lắm á. Cậu mà để như vậy có khi tối Đinh Đinh nó gọi tôi đến làm anh hai cho nó đó – Khang Thái chọc tức An Tử Yến..
- Cái cậu này…
- Thôi thôi, không đùa nữa, tôi về đây.- Nghỉ ngơi cho tốt rồi mau sớm khỏe lại nha Đinh Đinh-
- Dạ
Đinh Đinh vẫn nằm gọn trong lòng An Tử Yến mỉm cười nhìn Khang Thái bước đi. Trong lòng cậu cũng thầm cảm ơn người anh này nhiều lắm, anh hai cậu từ nhỏ đến lớn, ngoài cậu và An quản gia ra thì chỉ có một người bạn duy nhất như Khang Thái.
- Anh hai, anh hai nghe anh Khang Thái nói rồi á, anh hai đi cạo râu rồi thay quần áo đi ạ. Người anh hai có mùi á hơn nữa anh hai để râu dài, ôm em làm em đau lắm á, làm em đau tối em không cho hôn trán em đâu á, em sẽ bảo An quản gia ngủ với em, he he – Đinh Đinh lém lỉnh trêu anh.
- Ơ..nhóc con này, lại còn dám trêu anh hả. Này cho em chết nhé, dám trêu anh – An Tử Yến véo yêu đôi bờ má xinh xinh của đứa em trai.
- Oa, đau em à..- Đinh Đinh làm bộ đau
- Thôi được rồi, ngồi lên đây một lát nhé, anh hai đi tắm, cạo râu rồi sẽ lại ra với em ha- An tử Yến nói xong liền đặt Đinh Đinh lên tấm nệm bông mà lần trước An Tử Yến đã thức đêm để làm, anh cứ nghĩ sẽ không bao giờ dùng đến nó nữa..nhưng..
- Dạ, Đinh Đinh tuân lệnh anh hai
- Cưng quá à “Moa”- An Tử Yến hôn trán em nhẹ một cái rồi đi nhanh vào phòng tắm..Lòng anh giờ như mùa xuân rộn ràng sau những ngày đông u ám lạnh lẽo. Anh sẽ nhớ mãi buổi tối ngày hôm đó, buổi tối mà suốt cuộc đời anh phải mang theo để nhớ rằng không được làm tổn thương em trai mình thêm một lần nào nữa.
- Á..á…- Đột nhiên có tiếng thét của Đinh Đinh
An Tử Yến đang ở trong phòng tắm, vội vàng tắt nước rồi mặt vội quần áo và đi ra, anh phóng nhanh như tên bắn đến chỗ đứa em
- Bảo bối có chuyện gì thế?
- Anh hai..con gián…con gián..con gián nó ở trên giường..- Hic..hic – Đinh Đinh thút thít, mặt cậu tái đi
- Được rồi được rồi! ngoan..! ngoan..có anh đây. đừng sợ nha – An Tử Yến nhanh như cắt ôm lấy Đinh Đinh rồi anh cầm lấy cuốn sách đập mạnh và hất con gián xuống đất.- Anh đuổi nó đi rồi đó, bảo bối đừng sợ nữa nha. Ngoan..”Moh”
- Cảm ơn anh hai a. Anh hai thấy không, anh hai nhất định không bao giờ được để Đinh Đinh một mình, không có anh hai gián nó cũng bắt nạt e á..Hu..
- Ừ! Anh biết anh biết rồi mà, anh thương đừng khóc nữa. Bảo bối của anh – An Tử Yến ôm lấy Đinh Đinh vỗ về.
Không phải Đinh Đinh nhát gan đến nỗi ngay cả một gián cũng sợ. Nỗi ám ảnh sợ gián của cậu cũng bắt nguồn từ những ngày tháng sống trong địa ngục với ông bố tên An Tuấn. Lần đó, An Tuấn sau khi đánh Đinh Đinh xong, liền đem nhốt cậu bé trong một căn phòng tối và ẩm mốc ở phía sau căn biệt thự. Nhốt ở đó suốt mấy tiếng đồng hồ, Đinh Đinh lúc ấy mới chỉ có bốn tuổi, trong đó có rất nhiều gián, khi bị nhốt vào đó những con gián đã bò lên khắp người Đinh Đinh, cậu bé sợ đến nỗi khóc khàn đặc cả tiếng, khóc đến ngất đi. Cho đến lúc anh hai tìm được, bế cậu lên thì trên người cậu, thậm chí trên tóc cậu cũng có gián. Kể từ đó, hễ ở một mình trong một căn phòng tối, không gian hẹp, và thấy gián là Đinh Đinh rất sợ
An Tử Yến lại bế Đinh Đinh xuống nhà ăn trưa, lúc đầu vì sợ tay anh đau cậu nhất định không chịu nhưng sau một hồi dỗ dành An Tử Yến đã thuyết phục được đứa em để anh bế cậu. Vừa bế, anh vừa cuối xuống hôn trán cậu. Đôi lúc vết thương trên tay vì dùng nhiều lực nên có hơi đau, nhưng đối với An Tử Yến đó chính là vết đau hạnh phúc. An quản gia nhìn thấy hai cậu chủ của mình lại hòa thuận với nhau, dù ông biết cả hai vẫn chưa thật quên đi buổi tối kinh hoàng đó. Nhưng chỉ cần chừng đó thôi cũng là đủ mãn nguyện rồi..
………………….
Buổi chiều, Thiên Kỳ đến thăm Đinh Đinh sau một tuần cậu phải về quê có việc, vì lẽ đó nên cậu đương nhiên không biết sự việc đã xảy ra với Đinh Đinh buổi tối hôm đó, định bụng tìm Đinh Đinh để trò chuyện nhưng khi mở cánh cửa phòng ra thì thấy Đinh Đinh đang ngủ rất say trong vòng tay người anh trai của mình. Cậu đành lặng lẽ đi ra mà thầm ganh tỵ với Đinh Đinh vô cùng. Cậu ước giá như mình cũng có một người anh như thế..Nhưng, cậu chỉ có một mình.
……………………………..
Buổi tối, tại phòng ngủ của anh em Đinh Đinh
- Anh hai, lúc trưa trước khi đi ngủ anh hai bảo Đinh Đinh hãy nghĩ ra hình phạt để anh hai lấy công chuộc tội vì đã làm em đau đúng không?
- Đúng rồi, bảo bối cưng, thế em đã nghĩ ra được gì chưa?
- Rồi á..hì hì – Đinh Đinh lém lỉnh cười
- Vậy là gì..
- Anh hai quay lưng lại đi, sao anh hai cứ ngồi máy tính hoài thế, không chịu nằm chơi với em gì cả, vậy mà bảo không bỏ rơi em một mình nữa đó…Giận anh hai luôn, không thương anh hai nữa –Đinh Đinh giả vờ hờn dỗi, thu hai cánh tay lại..( Đố cả nhà biết bé ấy định làm gì)
- Thôi nào, thôi nào, anh hai mới mở máy có năm phút chứ mấy à, thôi được rồi anh hai sẽ tắt máy rồi nằm chơi với Đinh Đinh ha..Nhưng vừa nãy em bảo anh hai quay lưng làm làm gì.
- Nè..anh hai, bế em…- Đinh Đinh giơ hai cánh tay ra phía trước mặt An Tử Yến hệt như đứa bé con đang đòi mẹ ẵm bồng..
- Hơ..bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhõng nhẽo vậy hả, còn đòi anh hai bế. vậy mà lúc nào cũng đòi làm người lớn ha.
- Chứ không phải bình thường anh hai vẫn bế em đấy thôi, sao giờ em đòi anh hai bế, anh hai lại không bế..- Đinh Đinh xụ mặt xuống nhưng hai cánh tay vẫn còn đưa ra..
- Hơ xem cái mặt ghét chưa kìa, anh hai đùa đấy, đừng giận nhé.. Được rồi để anh hai bế bé cưng nha. Nói rồi An Tử Yến đưa hai cánh tay xuống dưới lưng của Đinh Đinh tránh chỗ bị thương ra rồi nhấc bổng cậu lên.. “ Moa”..cưng quá à” Moa”
- Ôi nhột a..Sao Đinh Đinh chỉ đòi anh hai bế thôi, chứ có đòi anh hai “ Moa” em đâu, sao anh cứ “Moa” thế..- Đinh Đinh phụng phịu
- Bảo bối đòi bế là chuyện của em, anh hôn là chuyện của anh à. Ai bảo em đáng yêu quá làm gì.
- Ối nhột Đinh Đinh anh hai ơi, nhột em mà – hi hi..- đừng mà nhột em – Đinh Đinh giật nảy người khi An Tử Yên dùng ngón tay trỏ bên trái chọt vào hông cậu. Tiếng cười giòn giã vang khắp căn nhà, giống như trước đó chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Phải chăng đây chính là vì sợi dây liên kết của máu mủ ruột thịt, dù có bao nhiêu mâu thuẫn nhưng chỉ cần thứ tha và sửa chưã tất cả rồi sẽ lại là tiếng cười hạnh phúc..
…………………………
- Trước giờ đi ngủ
An Tử Yến ôm cậu em trai nhỏ vào trong lòng mình, anh cứ nhìn chằm chằm vào
gương mặt dễ thương giống như thiên thần ấy không rời mắt.
- Anh hai, sao anh hai cứ nhìn em mãi thế, mặt em có dính gì à?
- Không phải, chỉ là anh muốn nhìn thôi. Nhìn bù cho suốt mấy ngày vừa qua không được nhìn, không được thấy khuôn mặt rạng ngời này.
- Em xin lỗi anh hai..
- Ngốc, em sao phải xin lỗi. Người xin lỗi phải là anh nè. Thế vết thương còn đau nhiều không?- An Tử Yến vừa nói vừa đưa tay trờ tới chạm nhẹ phần hạ thể của Đinh Đinh, tuy lúc này vết thương không còn sưng nữa, nhưng đau nhức thì vẫn còn, cậu nhóc vẫn phải nằm nghiêng, tuy có thể ngồi được nhưng vẫn chưa thể đi lại bình thường..
- Dạ, chỉ còn một chút thôi, mấy hôm nay anh hai xoa thuốc cho em nên nó cũng đỡ nhiều rồi
- Hôm đó anh hai nóng quá, anh hai hứa sẽ không đ....- An Tử Yến đang nói thì chợt bàn tay của Đinh Đinh đưa lên che miệng ngắt lời anh
- Anh hai đừng hứa sẽ không đánh em nữa, vì không biết sau này em có phạm thêm lỗi gì nữa không, em không muốn biến anh hai thành người không giữ lời hứa, chỉ là em sẽ thật cố thật cố như lúc trước không phạm lỗi nữa. – Đinh Đinh ánh mắt chứa đầy lo lắng cùng những nỗi niềm nhìn anh trai mình. – Em sợ, chuyện tối hôm đó sẽ xảy ra, em rất sợ anh hai à, em sợ hai anh em chúng ta lại gây gổ nhau, sẽ trở nên không thương yêu nhau nữa
- Anh biết, anh biết rồi. Anh hiểu những gì bảo bối của anh nghĩ mà – An Tử Yến lại ôm chặt đầu của Đinh Đinh, ép sát vào lồng ngực mình.
Hơn ai hết anh hiểu gần một tuần qua thực sự là những chuỗi ngày ác mộng. Nó còn đáng sợ hơn cả thời gian mà anh em An Tử Yến sống trong sự hành hạ từ người cha ruột của mình.
- Anh hai, còn một chuyện nữa, em quên hỏi.. Bài vở của em trong một tháng ở nhà dưỡng bệnh sẽ thế nào ạ..hic, chắc đi học lại em phải học bù gấp đôi rồi.
- Bảo bối yên tâm, anh hai đã an bài hết rồi.. Sẽ có 14 bạn viết chữ đẹp và chăm chỉ viết bài được chọn ra, mỗi bạn phụ trách một môn học. Các bạn ấy sau khi xong
phần của mình sẽ giúp em. Còn những chỗ nào trọng yếu, anh cũng đã nhờ thầy cô bộ môn đánh dấu lại chỗ đó rồi, khi nào bảo bối đi học chỉ cần nói cơ bản là em có thể nắm bài.
- Anh hai em thật là giỏi a, thương anh hai lắm. Anh hai của em cái gì cũng hay..”Moh”
- Hôn trộm anh à, sướng nhỉ. Anh hai không phải cái gì cũng giỏi đâu, làm cho bảo bối của anh buồn mà..
- Chuyện đó qua rồi à, em không tính, nói tóm lại anh hai cái gì cũng giỏi. Anh hai cứ biết là vậy đi.
- Anh biết rồi, lý sự quá. Thôi ngủ đi, anh buồn ngủ rồi, mấy hôm nay anh không có đêm nào ngủ tròn giấc hết á. Bảo bối cũng vậy mà phải không, đêm nay anh em chúng ta phải ngủ thật ngon nhé.
- Dạ..anh hai ngủ ngon – Đinh Đinh nói rồi ôm chặt lấy hông anh trai mình, đôi mắt nhắm lại
- Bảo bối ngủ ngon
Nói rồi, An Tử Yến đưa tay bấm công tắc đèn ngủ phía trên đầu giường, anh dùng cằm của mình cọ cọ vào đầu của đứa em trai nghĩ “ Anh thương em rất nhiều bảo bối à, hãy chậm lớn một chút để anh được nâng niu yêu chiều và ôm em mãi trong vòng tay như thế này nhé “. Rồi anh cũng dần dần sụp đôi mi đen sậm xuống và chìm vào giấc ngủ.
…………………………
Hai tuần trôi qua, mỗi ngày Thiên Kỳ sau khi tan học về đều đến thăm Đinh Đinh và kể cho cậu nghe những chuyện xảy ra ở lớp, dù có gặng hỏi một vài lần lý do tại sao hôm đó hôm chủ nhật đó An Tử Yến gọi điện cho cậu để tìm Đinh Đinh nhưng cậu lúc ấy đang ở quê với ông bà nên không biết Đinh Đinh ở đâu cả, nhưng Đinh Đinh vẫn rất khéo léo không để lộ ra là mình vì đi uống rượu say rồi dẫn đến những ngày đáng sợ vừa qua. Cũng như chuyện lần trước, Đinh Đinh không muốn chuyện đáng quên lại phải nhớ đến một lần nào nữa.
Mấy ngày nay, vì được ở nhà cùng anh hai, được anh hai chăm sóc và tẩm bổ nên Đinh Đinh mập lên vài kí, làm cho đôi bờ má bầu bĩnh của cậu lại càng bầu bĩnh hơn. Một cậu bé mười lăm tuổi nhưng cứ như mới lên 10. An Tử Yến mỗi lần đi siêu thị đều mua cho Đinh Đinh rất nhiều đồ, anh hết mua cho cậu quần áo mới,giày dép, rồi lại đến những thức ăn mà cậu thích, khi thì ghé ngang qua nhà sách mua hết những đầu sách khoa học mới ra và hot nhất về cho cậu.
Mua nhiều đến nỗi nhét đầy cả một tủ to. Anh muốn được bù đắp cho cậu thật nhiều thật nhiều, anh muốn chuộc lại những lỗi lầm mà anh đã trót gây ra.
Anh cũng đem luôn sợi dây thắt lưng đã đánh Đinh Đinh cho vào một chiếc hộp nhỏ rồi khóa nó lại, giống như lời anh tự hứa với bản thân mình rằng hãy khóa luôn những cơn nóng giận không đáng có. Vì nó đã gây ra quá nhiều đau đớn cho anh và đứa em trai anh yêu thương..
………………..
Hôm ấy, một buổi sáng như thường lệ, anh em An Tử Yến đang dùng bữa sáng thì có tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, An quản gia bắt máy, đầu dây bên kia là Khang Thái, hình như anh muốn gặp An Tử Yến có việc rất gấp nhưng vì An Tử Yến bảo tắt điện thoại trong một tháng nên cuối cùng anh phải dùng đến giải pháp cuối cùng này.
- Khang Thái, tôi đã nói rồi, chuyện ở công ty cậu cứ tự mình giải quyết tôi tin tưởng cậu mà, tại sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi theo cách này – An Tử Yến cảm thấy có chút phiền nói..
- “….”
- Không được, tôi đã nói rồi tôi muốn dành trọn một tháng để được bên cạnh bảo bối của tôi để bù lại những tháng ngày tôi để thằng nhóc cô đơn một mình, chuyện lần trước cậu cũng thấy rồi đó, tôi không thể để em trai tôi phải chịu tổn thương thêm lần nào nữa đâu..
- “…………………”
- Không
- “’’’…………..”
- Thôi được rồi, quyết định vậy đi. Lát nữa 9h tôi sẽ có mặt ở công ty, và yên tâm nhé hôm nay chúng ta sẽ có giám sát đặc biệt – An Tử Yến đáp và nở một nụ cười tươi tắn hướng về phía đứa em trai đang ngồi ăn ở chiếc ghế dưới căn bếp..
…………………………
- Anh hai, ai gọi vậy, anh Khang Thái gọi anh hai đi làm à? – Đinh Đinh mặt buồn xo hỏi, trong lòng cậu cứ hy vọng câu trả lời là không từ anh trai mình
- Ừ..! ở công ty có chuyện gấp cần anh giải quyết, một mình anh Khang Thái không giải quyết được – An Tử Yến cũng giả vờ tỏ vẻ mất hứng khi trả lời đứa em..
- Hm..hm…vậy là hôm nay Đinh Đinh phải ở nhà một mình à, nhưng biết làm sao được, vì công việc của anh hai mà – Đinh Đinh không giấu được vẻ thất vọng cậu tiu nghỉu nói, cậu tưởng anh hai sẽ ở nhà với mình thêm một tuần nữa cho đến lúc cậu hoàn toàn bình phục và đi được
Nhìn khuôn mặt như cái bánh bao chiều của Đinh Đinh, đôi má phúng phính xụ xuống đáng yêu mà An Tử Yến không khỏi buồn cười, anh tủm tỉm cười rồi nói:
- Nhưng hôm nay, bảo bối sẽ đi làm cùng anh đó, chịu không
- Hả? anh hai vừa nói gì, đi..đi làm với anh.
- Đúng rồi, không thích à, không thích thì ở nhà nhé.
- Không phải, nhưng kì lắm à, em chưa đi được, anh hai còn phải bế, đến đó công ty đông người à, kì lắm à..mắc cỡ..- Vừa nói hai bờ má của Đinh Đinh ửng hồng lên như hai quả đào..
- Thế bây giờ sợ xấu hổ hay sợ phải ở một mình a..
- Hm..hm..thôi kệ, có xấu hổ cũng được a, miễn là được ở cùng anh hai. Em sẽ xem so với lần đầu tiên em đến nó thay đổi thế nào rồi.- Gương mặt Đinh Đinh rạng ngời trở lại.
- Vậy thì ăn nhanh lên, anh hai bế lên phòng thay quần áo rồi anh em mình đi làm nhé..
( Chưa thấy ai cuồng em như ông này, đi mần cũng mang theo =))….bật mí nhé, ngày xưa đi học cũng mang theo á …)
Bữa sáng xong, An Tử Yến lại bế Đinh Đinh lên phòng, anh tự tay thay quần áo cho cậu, dù Đinh Đinh cứng đầu không chịu nhưng sức cậu làm sao chống lại sức của ông anh trai hơn đến 10 tuổi lại lúc nào cũng muốn coi cậu là trẻ lên ba.
Thay quần áo xong, An Tử Yến lại bế Đinh Đinh ra ngoài xe rồi lao đi..
Trên xe Đinh Đinh cứ thao thao bất tuyệt với anh về đủ thứ chuyện trên đời, cậu giống như chú chim nhỏ cứ líu la líu lo. Khiến cho ông anh trai ngồi bên ghế vô lăng cứ mỉm cười rồi xoa đầu cậu..
Khi chiếc xe dừng lại trong tầng hầm tập đoàn An Thị, bây giờ Đinh Đinh mới giật mình là đã đến nơi rồi. Lúc An Tử Yến đòi bế cậu, cậu cứ hất tay anh ra rồi nói
- Hay thôi đi anh hai, để em ngồi dưới này, chờ anh hai đi làm về cũng được, bây giờ anh hai bế vào mắc cỡ à..
- Ngốc cũng vừa thôi chứ, sao anh có thể để bảo bối của anh ngồi ở đây cả ngày chứ. Không có gì mắc cỡ, trong công ty này đều là nhân viên cấp dưới của anh, anh là ông chủ của họ, mà bảo bối lại là em của anh, có nghĩa là bảo bối cũng là ông chủ,ai dám cười chê em, anh cho họ về nhà cười luôn – An Tử Yến bá đạo nói
- Nhưng mà..nhưng mà – Chỉ kịp nói đến đó, An Tử Yến đã mở dây an toàn, rồi bế bổng cậu lên.
Lúc anh vừa mới bế cậu lên từ trên xe đi xuống, đi qua một hàng bảo vệ ai cũng trố mắt nhìn, có người còn tủm tỉm cười khi nhìn thấy một cậu trai cũng ước chừng khoảng 14, 15 tuổi nhưng vẫn còn được anh bế. Cậu xấu hổ, đưa tay che mặt lại, đầu cứ rúc rúc vào ngực anh.
- Hm..xấu hổ…xấu hổ quá đi mất – Đinh Đinh nói
- Chưa hết đâu, đây mới là tầng hầm ha, còn đi vô sảnh, rồi lên thang máy tầng 89 đó..- An Tử Yến gian manh cười, trêu đứa em.
- Hm..hm…anh hai là muốn bêu xấu em mà..hm hm..
- Xem kìa, xem kìa bảo bối của anh hai lúc xấu hổ trông đáng yêu quá. “ Moh”…
- Hm..Hm..
Một không khí xôn xao tràn ngập An Thị, ai cũng cảm thấy hiếu kì trước hình ảnh vị tổng giám đốc trẻ tuổi, bế trên tay một cậu trai lại dịu dàng nâng niu trên bàn tay, trong khi đó cậu trai đó thì cứ rúc mặt vào người anh trai cậu..
Mỗi bước anh đi qua đều là cái một cái ngoái nhìn, tuy có hiếu kì, tuy cũng có nhiều lời bàn tán, nhưng tất cả đều thấy thực sự cảm động, cảm động trước một tình cảm thương yêu vô bờ mà An Tử Yến dành cho em trai.
Xôn xao…xôn xao
Xôn xao….xôn xao….
- Mọi người, đây là An Tử Đinh, bảo bối của tôi, lần trước đã đến đây một lần rồi, hôm nay em trai tôi vì đang ốm nên không tiện đứng xuống để chào mọi người được, nên hẹn lại lần sau nhé. Cảm ơn mọi người..- An Tử Yến nói khi bước từ ngoài sảnh vào chỗ thang máy..
- Hm..hm..anh hai lại làm em mắc cỡ..ah
- Không có mắc cỡ nữa, anh hai không cho em mắc cỡ nghe không “ Moah “
Anh hai sao cứ hôn em hoài vậy – Đinh Đinh được anh hai bế đến công ty vốn đã mắc cỡ rồi, anh hai cậu lại cứ lâu lâu hôn lên trán cậu một cái lại khiến cậu mắc cỡ hơn..
- Em mà cứ nói mắc cỡ là anh hai sẽ “Moah” đó nghe..
- Hm..hm..vậy em không nói nữa..
- Ừ, thế mới ngoan, mới là bảo bối của anh chứ “ Moa”
- Hm..sao em không nói nữa mà anh hai vẫn “ Moa” em thế.
- Ai bảo em là bảo bối của anh..
……………..Cứ thế cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại…………
- Thật đúng là một cảnh tượng khó thấy mà, An tổng của chúng ta cuồng em trai thật..
- Ôi, cậu bé An Tử Đinh hạnh phúc a..
- Ước gì được làm em trai của anh ấy
- Ước gì anh ấy là anh trai tôi..
- …………………………………..
- …………………………….
- ………………………………………………
Không thể đếm hết được có biết bao lời xuýt xoa, ngưỡng mộ, rồi cả ganh tỵ và thán phục.. Chỉ có thể biết là hôm nay nhân viên ở An Thị sẽ có một ngày làm việc rất vui vẻ và thoải mái trái với không khí căng thẳng thường ngày. Bởi vì hôm nay, người đứng đầu của họ mang theo bảo bối tên là Đinh Đinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất