Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 82: Ông xã, Phạn Phạn mọc răng rồi!

Trước Sau
Phạn Phạn thì biết cái gì được, Phạn Phạn không biết cái gì cả, Phạn Phạn chỉ là một em bé mà thôi.

Tề Trừng nhớ tới đồ chơi cậu ghép bị nhóc con hất đổ, lập tức ôm Nga Tử cách xa ba lớn hai bước, ôm con trai dạy dỗ: "Không thể nắm bong bóng đâu, nếu mà nổ là dọa khóc con luôn đó."

Phạn Phạn cười khúc khích, tưởng là ba đang chơi với nhóc, nằm nhoài trên vai ba nhỏ xem ba lớn bơm bóng bay.

Bong bóng chậm rãi to lên.

Hai mắt của Phạn Phạn xèo một cái trợn to, tóc mềm trên đầu cũng lắc lư. Tề Trừng bị con trai làm cho đáng yêu muốn chết, ôm lấy đứa nhỏ ngồi bên cạnh ông xã, nói: "Trông Phạn Phạn giật mình đáng yêu quá đi."

Bạch Tông Ân cột bong bóng lại, giọng điệu ôn hòa: "Phạn Phạn sờ nào."

"Là bong bóng đó." Tề Trừng bổ sung.

Phạn Phạn sờ một cái, nhóc thích cái cảm giác này, thế là lại vỗ vỗ thêm hai lần. Tề Trừng thì sợ bóng bay bị vỗ cho nổ, Bạch Tông Ân trái lại rất thản nhiên: "Chất lượng bóng bay tốt, sẽ không dễ nổ... Cho dù có nổ thì cũng cho con biết sợ."

"Ông xã ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nếu như nó thật sự nổ, dọa Phạn Phạn khóc thì anh cũng đau lòng con thôi mà." Tề Trừng chắc nịch nói.

Bạch Tông Ân không phủ nhận.

Phạn Phạn vỗ bóng bay hai lần, cười khúc khích, còn muốn ôm lấy mà liếm.

Bé con được một trăm ngày, nói gì cũng không hiểu, nhưng lại tò mò với mọi thứ, cứ dùng đầu lưỡi liếm liếm để cảm thụ. Trước đây, nhóc vẫn luôn gặm tay, ngoài trừ dùng núm vú cao su ra, có một lần Tề Trừng dùng chanh bôi lên đầu ngóc tay của nhóc.

Phạn Phạn gặm một chút, bẹp bẹp miệng, sau đó cả khuôn mặt nhíu lại, nhưng lạ là nhóc lại không khóc mà còn tiếp tục liếm đầu ngón tay, cái vị là lạ khiến mặt nhỏ nhăn tít lại, nhưng vẫn không khóc là không khóc.

Dì Tô nói gan của Phạn Phạn lớn hơn mấy đứa nhỏ bằng tuổi nhiều, lòng hiếu kỳ cũng lớn, lại còn không thích khóc.

Tối đó, hơn mười giờ Lộ Dương mới đến, y vừa vào cửa thì đã thấy Tề Trừng đầu tiên. Tề Trừng đang ăn bữa khuya, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng xe đi vào là biết ngay sư phụ Lý đón Lộ Dương về rồi.

"Trên đường đi có thuận lợi hay không? Mau lại đây đi, chú Quyền có nấu mì chua cay đó, thừa dịp Phạn Phạn đang ngủ, người lớn tụi mình nhanh nhanh ăn."

"Cũng ổn. Phạn Phạn cũng muốn ăn sao?" Lộ Dương không hiểu, Phạn Phạn được một trăm ngày là có thể ăn cơm rồi ư?

Tề Trừng cười ha ha: "Bây giờ thằng bé thấy cái gì cũng tò mò hết á, tụi anh ăn cơm là nhóc con lập tức thò người ra muốn nhìn một chút, còn vụng trộm sờ sờ liếm liếm nữa. Em đi rửa tay trước đi."

"Tiểu Lộ đến rồi đấy à, đúng lúc quá, chú cho ớt vào cho con nhé, biết con thích ăn cay." Chú Quyền ở trong nhà bếp hỏi vọng ra.

Lộ Dương vâng một tiếng.

Y thoải mái đặt cặp sách xuống rồi đi rửa tay, trên bàn ăn đặt một bát của y, chào hỏi với chú Quyền và Bạch tiên sinh xong xuôi, lúc này mới ngồi xuống ăn.

Cuối tháng mười hai, cũng là lúc mà nhiệt độ Ma Đô giảm xuống.

Tề Trừng hút hút sợi mì, ăn đến hai má hồng hồng, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nhưng lại vô cùng sảng khoái. Ông xã đang ăn mì vằn thắn, Tề Trừng ăn hai gắp thì muốn ăn thử của anh, Bạch Tông Ân liền gắp cho bạn nhỏ "muốn trộm ăn" này.

"Ông xã, em muốn một miếng mì."

"Thêm một miếng vằn thắn."

Chính cậu cũng không biết, dáng vẻ ấy của mình không khác bộ dáng của Phạn Phạn lúc nhìn người lớn ăn cơm là bao, lén lén lút lút muốn nếm thử đồ ăn của mọi người.

Chú Quyền nói: "Tiểu Trừng muốn ăn thì để chú lấy cho con một bát, trong này vẫn còn."

"Không cần đâu ạ, con chỉ muốn nếm thử thôi." Tề Trừng nhanh chóng nói.

Bạch Tông Ân cũng nói: "Chú Quyền không phải vội, buổi tối để em ấy ăn nhiều quá thì sẽ khó tiêu hóa."

"Cũng đúng." Chú Quyền ngẫm lại rồi cũng thôi. Giống như ông đây, tuổi cao rồi, không thích ăn khuya, húp chút nước mì, canh xương là được rồi, nếu như ăn, trong dạ dày có thức ăn thì ngủ cũng không yên tâm, cứ cảm thấy lo sợ.

Chú Quyền không ăn, nhưng ông thích chăm sóc mấy đứa nhỏ này.

"Tiểu Lộ ăn tối chưa con?"

"Chưa ạ." Lộ Dương ăn ngay nói thật.

Chú Quyền lập tức nói: "Cũng sắp mười một giờ luôn rồi, sao có thể trì hoãn lâu như vậy chứ, buổi tối không nên ăn nhiều, chú lấy cho con chút thịt bò, ngay mai chúng ta ăn xả láng sau."

"Vâng, cám ơn chú Quyền."

Chú Quyền bưng một đĩa thịt bò hầm thái lát tới, màu sắc đậm nước sốt. Tề Trừng vừa mới ăn non nửa đĩa xong, ánh mắt cậu dán lên đĩa thịt bò hầm trên bàn, tiếp thị mời chào Tiểu Lộ: "Em ăn thử đi này."

Lộ Dương: "... Anh có muốn ăn không?"

Nhìn anh giống như đang muốn ăn lắm vậy.

Tề Trừng Trừng lưu luyến thu hồi ánh mắt, nói: "Anh vừa mới ăn rồi, giờ ăn cái này thì không ăn hết mì được... Anh muốn ăn mì, còn muốn ăn thịt bò. Ài, tại sao nhân loại chỉ có một cái dạ dày vậy chứ!"



Lộ Dương:...

Chú Quyền vui vẻ cười ha ha.

Cuối cùng thì Tề Trừng vẫn nếm một miếng, mì thì vẫn ăn sạch sẽ. Cậu có chút no, sau khi trở về phòng thì cùng ông xã tập đi vài vòng, ông xã vịn tay lên xà kép, Tề Trừng Trừng kè kè theo bên cạnh.

"Ông xã, bây giờ thời gian đi của anh càng ngày càng dài rồi."

Bạch Tông Ân dựa vào tay vịn, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính lên trán, nói: "Trừng Trừng, lại đây."

Tề Trừng bị sự đẹp trai của ông xã làm cho choáng váng.

Ông xã như vậy không giống anh lúc bình thường, nhìn qua có chút cảm giác thiếu niên, quan trọng nhất là anh đang đứng, anh cao hơn cậu... Ánh mắt cậu ngưỡng mộ, nhào vào trong lòng ông xã, ôm lấy eo anh.

Bạch Tông Ân cúi đầu hôn bạn nhỏ trong lòng.

"Cám ơn Trừng Trừng tối nay đã giúp anh tập luyện."

Tề Trừng Trừng tự hào kiêu ngạo: "Không cần khách khí."

Bỗng cảm nhận được lồng ngực ông xã run run... Ông xã đang cười sao!? Nhưng mà cậu có nói cái gì mắc cười đâu, Tề Trừng ngẩng đầu, môi được hôn một cái, nghe thấy ông xã nói: "Cám ơn Trừng Trừng đã hỗ trợ anh, lát nữa tắm rửa, để anh giúp Trừng Trừng chà lưng được không?"

Khà khà khà.

Mặt cún Trừng Trừng đỏ bừng bừng.

Điều đó đương nhiên là tốt rồi.

Phòng ngủ chính ở bên này có một cái bồn tắm lớn, Tề Trừng xả nước nóng, để nhiệt độ hơi cao một chút, ném một viên tạo bọt vị cam vào.

Bạch Tông Ân bây giờ đã có thể đỡ đồ vật mà đứng được một lúc rồi.

"Ông xã dìu em dìu em!"

Ánh mắt Bạch Tông Ân nhìn đến da thịt trắng phát sáng, giả vờ giả vịt dựa vào, để lại trên vai người trong ngực một dấu hôn đỏ tươi.

Tề Trừng được hôn, làn da dựng lên như bị nổi da gà.

Dòng điện tê dại xông hẳn lên đầu.

"Ngoan, tắm đi, nước sẽ nguội mất." Bạch Tông Ân ôm lấy eo thiếu niên, chạm tay đến da thịt nhẵn nhụi ấm áp, trong lòng anh cũng khẽ động, nhưng mà ngày mai là tiệc trăm ngày của Phạn Phạn, thiếu niên còn phải bận rộn, thế là Bạch Tông Ân lập tức đè ý nghĩ trong lòng xuống.

Nếu không thì thiếu niên của anh sẽ rất mệt nhọc.

Tề Trừng Trừng canh me như hổ rình mồi, quay đầu nhìn ông xã.

"Em không sợ mệt!"

"Em cực kỳ lợi hại!"

Có thể nói là bảo bối của ông xã đó.

Bạch Tông Ân ôm thiếu niên, nước bồn tắm khẽ động, tay sờ đến, anh nói: "Đúng là không mệt thật, rất có tinh thần."

Tề Trừng đỏ mặt, bị nắm ngay chỗ yếu.

"Để anh hầu hạ Tề tiên sinh được không? Sức lực thế nào?"

Mặt cún đỏ bừng bừng - Tề tiên sinh: "Mạnh... mạnh thêm chút nữa."

"Thì ra Tề tiên sinh thích lực mạnh à."

Thân thể của thiếu niên mềm nhũn dựa vào anh. Bạch Tông Ân khẽ hôn lên vành tai đỏ ửng của cậu, rất nghe lời mà tiếp tục hầu hạ Tề tiên sinh.

Dù không có làm, nhưng mà Tề tiên sinh nghẹn lâu như vậy rồi nên vẫn rất hài lòng.

Tiến vào giấc ngủ vô cùng nhanh chóng.

...

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lộ Dương và Tưởng Chấp cầm đồ đến khách sạn bố trí phòng riêng, hai người chú làm tròn trách nhiệm cho cháu trai, vô cùng vui vẻ.

Lần này, mọi người còn mời ông ngoại của Chính Thái – Chu tiên sinh đến, ngoài ra còn có ông Lâm, hai người này chính là hai người mà Tề Trừng muốn cám ơn. Nếu như không phải gặp được Chu tiên sinh, rồi Chu tiên sinh giới thiệu ông Lâm thì chân của ông xã sẽ không tốt nhanh như vậy.

Đương nhiên là còn có Chính Thái nữa.



Dì Tô, dì Trịnh, sư phụ Lý, tất cả mọi người bao một phòng tiệc, bày ba bàn là được rồi..

Trong nhà đã được bố trí kỹ càng, phòng yến tiệc thì giao cho Lộ Dương và Tưởng Chấp bố trí.

Sáng sớm, Phạn Phạn mặc một cái áo bào màu đỏ, vui vẻ, hệt như *Tán Tài Đồng Tử, thấy ai cũng cười toe toét. Dì Tô khen nhóc cả một buổi sáng, nói hôm nay là tiệc trăm ngày của Phạn Phạn, nhóc con biết nên mới hưng phấn cười vui thế kia.

(Tui không biết có phải là tác giả ghi sai chính tả hay không mà lại miêu tả nhõi con là Tán Tài Đồng Tử, vì cụm từ này ý chỉ mấy thằng con trai tiêu tiền như rác, phá của đồ á. Nếu như là sai chính tả thật thì tui nghĩ từ đúng nó là Thiện Tài Đồng Tử, vì theo phẩm Nhập Pháp Giới trong Kinh Hoa Nghiêm (quyển 45, bản dịch cũ) thì từ khi mang thai cho đến lúc sinh ra Thiện Tài đồng tử, trong nhà tự nhiên xuất hiện nhiều điềm lành và các thứ trân bảo quý hiếm, vì thế trưởng giả đặt tên cho con là Thiện Tài (của cải tốt lành). Sở dĩ tui nghĩ sai chính tả vì âm pin yin của hai từ "Tán" với "Thiện" khá giống nhau, là [sàn ㄙㄢˇ] và [shàn ㄕㄢˋ])

Bạch Tông Ân cầm máy ảnh trong tay.

"Chú Quyền thúc, chú ôm Phạn Phạn đi, con chụp cho chú một tấm."

"Ôi chao được được." Chú Quyền cao hứng, nếp nhăn đều tỏa ra tình yêu thương. Đây là con trai của Tông Ân và Tiểu Trừng, đứa nhỏ sẽ gọi ông là ông nội Chu.

Tên đầy đủ của chú Quyền là Chu Quyền.

"Bạch tiên sinh có muốn chụp một tấm cả gia đình luôn không?" Dì Trịnh hỏi.

Bạch Tông Ân giao máy ảnh lại cho dì Trịnh, chỉ bà nên ấn nơi nào. Dì Trịnh là người cẩn thận, không sợ làm hỏng, bà vui vẻ nhận lấy, dù không hiểu bố cục ánh sáng gì, nhưng vẫn cảm nhận được cả nhà Bạch tiên sinh vui mừng náo nhiệt.

Trên mặt mọi người đều mang ý cười.

Bên tay trái Tề Trừng là ông xã, bên tay phải là chú Quyền, trong ngực là con trai của cậu, đều là những người thân yêu nhất của cậu ở trên thế giới này.

"Tốt lắm, Phạn Phạn biểu hiện rất tốt, cười vui vẻ với ống kính, tôi chụp được vài tấm, mọi người nhìn xem." Dì Trịnh nói.

Tề Trừng vừa nhìn thì thấy tất cả mọi người đang cười. Ông xã cười nội liễm, chú Quyền cười từ ái, cậu và nhóc con trong lồng ngực cười trông có chút ngốc ngốc, nom vui vẻ cực kỳ, cậu cười đến độ lộ cả răng ra mà.

Lắc lắc tay nhỏ của Nga Tử: "May mà con chưa có mọc răng, nếu không thì con há to miệng như thế, mà chỉ mỗi một cái răng, cười còn khoa trương hơn cả ba."

Phạn Phạn há miệng cười, cậu hôn một cái lên má Nga Tử, bị cọ một mặt nước miếng.

"Trừng Trừng, Phạn Phạn mọc răng rồi." Bạch Tông Ân phát hiện.

Tề Trừng hơi sửng sốt. " Mọc răng rồi sao? Em xem một chút."

Khỏi cần nắm cằm Phạn Phạn làm gì, nhóc con đang tự mình há miệng ngóng cười rồi, hàm dưới có một chút trăng trắng nhô lên, đúng là mọc răng thật.

Chỉ có một cái, à không, giống như nửa hạt gạo thì đúng hơn.

"Bảo sao dạo gần đây tôi thấy Phạn Phạn thích há miệng cười như thế, thì ra là do mọc răng nên không quen đây mà." Dì Tô nói.

Thông thường, em bé sơ sinh bốn tháng là mọc răng, đầu tiên là hàm dưới, sau đó mới là hàm trên. Phạn Phạn mới một trăm ngày mà đã mọc răng, cũng xem như là lớn nhanh. Nghe dì Tô nói như thế, chú Quyền tất nhiên rất cao hứng, điều này chứng tỏ thân thể Phạn Phạn rất khỏe mạnh.

Có lẽ là do lớn tuổi, nên chú Quyền chỉ hy vọng Phạn Phạn lớn lên khỏe mạnh mà thôi, mạnh khỏe không bệnh không tật.

Còn cái gì mà đứa nhỏ sau này thành rồng thành phượng, mấy chuyện này bỏ ở phía sau hết.

"Để ba nhìn lại một chút nào." Tề Trừng cũng cao hứng lắm.

Phạn Phạn a a gặm mu bàn tay của ba, toàn nước miếng là nước miếng.

Tề Trừng:...

Là nhìn, không phải gặm!

Mọi người đến phòng khách sạn.

Ông Chu, ông Lâm đều đã tới. Ông Lâm thì mang theo bạn già và cháu trai tới, bên ông Chu thì là con trai con dâu, còn mang theo hai đứa nhỏ, đặc biệt là cô cháu gái, dáng người thẳng tắp, khoảng chừng tám, chín tuổi. Người nhỏ còn lại chính là Tiểu Chính Thái.

Tiểu Chính Thái vừa thấy anh cam là lập tức chạy tới.

"Anh ơi, anh ơi, em có thể nhìn em bé không?"

Tề Trừng ngồi trên ghế, cho Chính Thái nhìn. Nhìn sắc mặt Chính Thái cũng không tệ, cả người hoạt bát, mặt mày tuấn lãng sức sống bừng bừng, so với khi trước ở nơi này thì trẻ con hơn."

"Chị, đây là Phạn Phạn mà em nói nè! Trông có đẹp không? Đẹp giống như em vậy á!"

Chu Đồ Đồ nói: "Đẹp, là em bé đẹp nhất mà chị từng thấy. Em ngày nào cũng lẩm bà lẩm bẩm, còn muốn kéo cả chị tới xem, chị còn tưởng rằng là một em bé gái đó chứ."

Cô nhóc đã có một em trai rồi, giờ chỉ hứng thú với em gái mà thôi.

Lộ Dương liếc nhìn Chính Thái, đột nhiên lộ ra một nụ cười hiền lành: "Chính Thái, đã lâu không gặp, nhóc học tập thế nào rồi? Sắp sửa thi cuối kỳ..."

Tưởng Chấp một mặt bội phục, trong lòng khẳng định.

Thằng nhóc Lộ Dương này xấu xa thật, làm tốt lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau