Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 19: Cùng nhau sinh hoạt
Editor: Tĩnh
Ngày hôm sau, Sở Diệp thuê xe trâu Trần gia để đi lên chợ, Sở Diệp đi cửa hàng trước, bán đi Bạch Lan Quả cùng Ngân Tuyết Mật, được một trăm đồng vàng.
Sau đó Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp đi tới thị trường giao dịch Hồn Tinh, đem Hồn Tinh trên tay đổi thành dược liệu.
Cuối cùng, Sở Diệp đi tới cửa hàng dược liệu để đem bán Huyết Mãng Chi, Tuyết Cầu Thảo, cùng sáp ong bán đi.
Lúc trước Sở Diệp lấy xong mật ong đều đem sáp ong bỏ đi.
Sau đó Lâm Sơ Văn nói cho hắn biết sáp ong cũng là dược liệu rất được các Luyện Dược Sư hoan nghênh, vậy mà trước nay hắn không biết làm hắn bỏ đi không ít sáp ong thực là lãng phí.
Sở Diệp dưới sự chỉ dạy của Lâm Sơ Văn mà học cách làm sáp ong. Đầu tiên đem các tổ ong đã lấy sạch mật bỏ vào nồi đun cho chảy ra bỏ đi lớp màng trên mặt, lọc bỏ tạp chất rồi làm lạnh. Thì sẽ thu được sáp ong.
Huyết Mãng Chi bán được 70 đồng vàng, sáp ong được 35 đồng vàng.
Sáp ong cũng có thể bán được nhiều đồng vàng như vậy, việc này khiến Sở Diệp âm thầm hối hận, trước kia lại bỏ lở thứ tốt như vậy.
Sở Diệp tốn 40 đồng vàng, mua dược liệu dựa theo yêu cầu của Lâm Sơ Văn.
Sở Diệp, hỏi: " Còn muốn mua thêm gì không ".
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không cần, nhiêu đó đủ rồi.”
Khi phối trí dược tề, sẽ tiêu hao hồn lực, một Dược Tề Sư mỗi ngày có thể phối trí dược tề số lượng hữu hạn mà thôi.
Trong cửa hàng chưởng quầy nhìn Lâm Sơ Văn, cười cười, nói: “Tiểu hữu mua sắm chính là Bồi Nguyên Dịch dược liệu a!”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Bồi Nguyên Dịch là dược tề cơ bản nhất, phối phương sớm bị công bố, muốn biết cũng không khó.
Chưởng quầy cười cười, nói: “Nguyên lai tiểu hữu là Dược Tề Sư, thất kính.”
Lâm Sơ Văn vội vàng lắc lắc đầu, nói: “Ta còn không phải.”
Bồi Nguyên Dịch tương đối phổ biến, lại tương đối đơn giản, rất nhiều người mới học đều sẽ lựa chọn cái này dược tề để luyện tập.
Lúc trước Lâm Sơ Văn, đã bắt đầu phối trí dược tề này, đáng tiếc là hắn học không bao lâu, gia gia liền ra ngoài mất tích.
Chưởng quầy lại nói: “Nếu là tiểu hữu phối trí ra dược tề, phần còn dư có thể bán cho tiệm thuốc chúng ta, cửa hàng chúng ta thu mua dược tề giá cả vẫn rất hợp lý không bao giờ ép giá ai cả.”
Lâm Sơ Văn có chút vui sướng nói: “Có thể chứ?”
Chưởng quầy cười, nói: “Đương nhiên.”
Sở Diệp nhìn biểu tình của chưởng quầy nghĩ: đối phương tuy không quá tin.Lâm Sơ Văn có thể phối trí ra dược tề, chỉ là khách sáo một chút coi như kết một cái thiện duyên.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở trên trấn mua sắm một vòng, thắng lợi trở về, hai người tâm tình đều không tồi.
Lâm Sơ Văn đã quyết sẽ định cư ở Long Nhai, ngày thường, buổi sáng nấu cơm và phối trí dược tề, buổi chiều lại cùng tiểu hồ ly lên núi săn thú.
Sở Diệp thì buổi sáng phóng ong, chăm sóc đồng ruộng, buổi chiều mang theo Tiểu Ngân và đàn ong cùng Lâm Sơ Văn cùng nhau đi ra ngoài săn thú.
Sở Diệp có được la bàn, nên rất dễ tìm ra xào huyệt của Hồn Thú, phàm là đi ra ngoài săn thú, đều sẽ không đi tay không mà về.
Hồn Thú cấp 2, cấp 3 trong núi liền xui xẻo mà bị tay ương ập lên đầu, nếu con nào mà bị Tuyết Bảo và Tiểu Ngân nhấm đến thì coi như chết chất.
Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo mà hợp lực với nhau, thì dù là Hồn Thú cấp 4 cũng có thể bắt được.
Như thế qua hơn nửa tháng, Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân cấp bậc tuy rằng không có tăng nhưng tinh thần lại tràn đầy rất nhiều.
Trong Long Nhai Thôn, tiểu hồ ly từ trong thôn chạy nhanh qua, đi theo sau là ong đàn.
Trong ruộng thôn dân nhìn đến tiểu hồ ly cùng ong đàn, dừng việc trong tay chỉ để nhìn hai con Hồn thú một lúc lại thực mau đem lực chú ý dịch vào đồng ruộng.
Lúc Tiểu hồ ly vừa đến Long Nhai Thôn, không ít thôn dân đều đối với con Hồn Thú này rất tò mò, bất quá, xem nhiều, cũng thành thói quen.
Thôn dân tuy rằng nhìn quen rồi, nhưng mỗi khi thấy, vẫn là không tránh được lắm mồm vài câu.
“Thật là một con hồ ly xấu a!”
“Cư nhiên cũng sẽ có hồ ly xấu như vậy.”
"Tiểu hồ ly này lớn lên miệng méo mắt lé có khi nào sẽ ảnh hưởng đến bộ dạng của chủ nhân nó không".
"Lâm tiểu ca lớn lên anh tuấn, có phải ngại khi mình lớn lên quá anh tuấn nên mới ký kết với một con hồ ly xấu như vậy".
" Đừng nhìn tiểu hồ ly đó diệu ngoan mà lầm tưởng mới 2 ngày trước nó mới cắn chết một con gấu, là gấu đó".
"Gần đây tiểu hồ ly và mấy con Ngân Sí ong hay cùng nhau vào núi. Trong núi nguy hiểm như vậy, mà xem chúng ra vào núi cứ như là đi vào nơi không người không bằng".
"Diệp thiếu rất thích ăn thịt Linh thú để bồi bổ thân thể nên bỏ không ít tiền vào đó nhưng từ khi có tiểu hồ ly cùng Tiểu Ngân vào núi ăn thú thì thường xuyên mang thịt về".
"Tuy tiểu hồ ly xấu thì xấu thật nhưng nói về thực lực thì không thể bàn cải".
Thôn dân trong thôn ngày thường cần kiệm. Nhưng khi lễ tết tới thì phải mua chút thịt bồi bổ thân thể.
Trong nhà Sở Diệp hầu như ngày nào cũng có mùi thịt Linh Thú bay ra, khiến cho thôn dân chỉ cần ngữi thôi là chảy nước miếng rồi.
" Con Ngân Sí ong mà Diệp Thiếu nuôi thực lực không thấp. Cấp dưới đi theo nó rất đông, khi bay ra nhìn rất uy phong".
"Đúng là như vậy".
Ở đây thôn dân đàm luận ngất trời, tỏ vẻ rất hâm mộ với Hồn Sủng Sư.
Ngày hôm sau, Sở Diệp thuê xe trâu Trần gia để đi lên chợ, Sở Diệp đi cửa hàng trước, bán đi Bạch Lan Quả cùng Ngân Tuyết Mật, được một trăm đồng vàng.
Sau đó Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp đi tới thị trường giao dịch Hồn Tinh, đem Hồn Tinh trên tay đổi thành dược liệu.
Cuối cùng, Sở Diệp đi tới cửa hàng dược liệu để đem bán Huyết Mãng Chi, Tuyết Cầu Thảo, cùng sáp ong bán đi.
Lúc trước Sở Diệp lấy xong mật ong đều đem sáp ong bỏ đi.
Sau đó Lâm Sơ Văn nói cho hắn biết sáp ong cũng là dược liệu rất được các Luyện Dược Sư hoan nghênh, vậy mà trước nay hắn không biết làm hắn bỏ đi không ít sáp ong thực là lãng phí.
Sở Diệp dưới sự chỉ dạy của Lâm Sơ Văn mà học cách làm sáp ong. Đầu tiên đem các tổ ong đã lấy sạch mật bỏ vào nồi đun cho chảy ra bỏ đi lớp màng trên mặt, lọc bỏ tạp chất rồi làm lạnh. Thì sẽ thu được sáp ong.
Huyết Mãng Chi bán được 70 đồng vàng, sáp ong được 35 đồng vàng.
Sáp ong cũng có thể bán được nhiều đồng vàng như vậy, việc này khiến Sở Diệp âm thầm hối hận, trước kia lại bỏ lở thứ tốt như vậy.
Sở Diệp tốn 40 đồng vàng, mua dược liệu dựa theo yêu cầu của Lâm Sơ Văn.
Sở Diệp, hỏi: " Còn muốn mua thêm gì không ".
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không cần, nhiêu đó đủ rồi.”
Khi phối trí dược tề, sẽ tiêu hao hồn lực, một Dược Tề Sư mỗi ngày có thể phối trí dược tề số lượng hữu hạn mà thôi.
Trong cửa hàng chưởng quầy nhìn Lâm Sơ Văn, cười cười, nói: “Tiểu hữu mua sắm chính là Bồi Nguyên Dịch dược liệu a!”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Bồi Nguyên Dịch là dược tề cơ bản nhất, phối phương sớm bị công bố, muốn biết cũng không khó.
Chưởng quầy cười cười, nói: “Nguyên lai tiểu hữu là Dược Tề Sư, thất kính.”
Lâm Sơ Văn vội vàng lắc lắc đầu, nói: “Ta còn không phải.”
Bồi Nguyên Dịch tương đối phổ biến, lại tương đối đơn giản, rất nhiều người mới học đều sẽ lựa chọn cái này dược tề để luyện tập.
Lúc trước Lâm Sơ Văn, đã bắt đầu phối trí dược tề này, đáng tiếc là hắn học không bao lâu, gia gia liền ra ngoài mất tích.
Chưởng quầy lại nói: “Nếu là tiểu hữu phối trí ra dược tề, phần còn dư có thể bán cho tiệm thuốc chúng ta, cửa hàng chúng ta thu mua dược tề giá cả vẫn rất hợp lý không bao giờ ép giá ai cả.”
Lâm Sơ Văn có chút vui sướng nói: “Có thể chứ?”
Chưởng quầy cười, nói: “Đương nhiên.”
Sở Diệp nhìn biểu tình của chưởng quầy nghĩ: đối phương tuy không quá tin.Lâm Sơ Văn có thể phối trí ra dược tề, chỉ là khách sáo một chút coi như kết một cái thiện duyên.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở trên trấn mua sắm một vòng, thắng lợi trở về, hai người tâm tình đều không tồi.
Lâm Sơ Văn đã quyết sẽ định cư ở Long Nhai, ngày thường, buổi sáng nấu cơm và phối trí dược tề, buổi chiều lại cùng tiểu hồ ly lên núi săn thú.
Sở Diệp thì buổi sáng phóng ong, chăm sóc đồng ruộng, buổi chiều mang theo Tiểu Ngân và đàn ong cùng Lâm Sơ Văn cùng nhau đi ra ngoài săn thú.
Sở Diệp có được la bàn, nên rất dễ tìm ra xào huyệt của Hồn Thú, phàm là đi ra ngoài săn thú, đều sẽ không đi tay không mà về.
Hồn Thú cấp 2, cấp 3 trong núi liền xui xẻo mà bị tay ương ập lên đầu, nếu con nào mà bị Tuyết Bảo và Tiểu Ngân nhấm đến thì coi như chết chất.
Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo mà hợp lực với nhau, thì dù là Hồn Thú cấp 4 cũng có thể bắt được.
Như thế qua hơn nửa tháng, Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân cấp bậc tuy rằng không có tăng nhưng tinh thần lại tràn đầy rất nhiều.
Trong Long Nhai Thôn, tiểu hồ ly từ trong thôn chạy nhanh qua, đi theo sau là ong đàn.
Trong ruộng thôn dân nhìn đến tiểu hồ ly cùng ong đàn, dừng việc trong tay chỉ để nhìn hai con Hồn thú một lúc lại thực mau đem lực chú ý dịch vào đồng ruộng.
Lúc Tiểu hồ ly vừa đến Long Nhai Thôn, không ít thôn dân đều đối với con Hồn Thú này rất tò mò, bất quá, xem nhiều, cũng thành thói quen.
Thôn dân tuy rằng nhìn quen rồi, nhưng mỗi khi thấy, vẫn là không tránh được lắm mồm vài câu.
“Thật là một con hồ ly xấu a!”
“Cư nhiên cũng sẽ có hồ ly xấu như vậy.”
"Tiểu hồ ly này lớn lên miệng méo mắt lé có khi nào sẽ ảnh hưởng đến bộ dạng của chủ nhân nó không".
"Lâm tiểu ca lớn lên anh tuấn, có phải ngại khi mình lớn lên quá anh tuấn nên mới ký kết với một con hồ ly xấu như vậy".
" Đừng nhìn tiểu hồ ly đó diệu ngoan mà lầm tưởng mới 2 ngày trước nó mới cắn chết một con gấu, là gấu đó".
"Gần đây tiểu hồ ly và mấy con Ngân Sí ong hay cùng nhau vào núi. Trong núi nguy hiểm như vậy, mà xem chúng ra vào núi cứ như là đi vào nơi không người không bằng".
"Diệp thiếu rất thích ăn thịt Linh thú để bồi bổ thân thể nên bỏ không ít tiền vào đó nhưng từ khi có tiểu hồ ly cùng Tiểu Ngân vào núi ăn thú thì thường xuyên mang thịt về".
"Tuy tiểu hồ ly xấu thì xấu thật nhưng nói về thực lực thì không thể bàn cải".
Thôn dân trong thôn ngày thường cần kiệm. Nhưng khi lễ tết tới thì phải mua chút thịt bồi bổ thân thể.
Trong nhà Sở Diệp hầu như ngày nào cũng có mùi thịt Linh Thú bay ra, khiến cho thôn dân chỉ cần ngữi thôi là chảy nước miếng rồi.
" Con Ngân Sí ong mà Diệp Thiếu nuôi thực lực không thấp. Cấp dưới đi theo nó rất đông, khi bay ra nhìn rất uy phong".
"Đúng là như vậy".
Ở đây thôn dân đàm luận ngất trời, tỏ vẻ rất hâm mộ với Hồn Sủng Sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất