Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 171: Hoàn thành nhiệm vụ
Editor: Tĩnh
Rất nhanh mấy chỉ Châu Chấu Vương đã bị diệt sạch, không có Châu Chấu Vương lãnh đạo, châu chấu đàn giống như ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.
Tuyết Bảo không ngừng phun lửa, đốt cháy châu chấu, không ít châu chấu đều đã có phẩm cấp, Tuyết Bảo dùng ngọn lửa đốt cháy châu chấu, mà Hồn Tinh thì vẫn còn nguyện vẹn, Hồn Tinh chính là thứ tốt.
Người Hầu thôn hiển nhiên cũng minh bạch đạo lý, nên cũng mạnh mẽ chống lại châu chấu.
Không ít châu chấu thấy được tình thế không ổn, sôi nổi tháo chạy, Sở Diệp tuy rằng không muốn bỏ qua cho chúng nhưng lực lượng của bọn họ quá ít, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng bỏ chạy.
Châu chấu đàn sau khi rời khỏi, thôn dân nhanh chóng chạy đi thu thập thi thể châu chấu để đốt.
Nạn châu chấu sau khi chấm dứt, mấy thiếu niên trong thôn liền ríu rít nghị luận.
“Hồn Sư ngoài kia khế ước Hồn Sủng thật là kỳ quái a!”
“Không nghĩ tới, những con như hồ ly tiểu miêu lại còn có thể đánh nhau, ta vốn còn tưởng chúng chỉ biết làm nũng bán manh thôi chứ."
“Không nghĩ tới, con tiểu miêu kia lại lợi hại như vậy, ta còn tưởng rằng là nó chỉ để nhìn mà không còn dùng được."
“Các ngươi không nghĩ tới sao? Còn ta đã sớm cảm thấy con tiểu miêu kia không đơn giản.” Một thiếu niên tràn đầy đắc ý nói.
“Khoác lác.”
“Là thật sự! Ta đã nhìn thấy con miêu kia uống hết một vò Hầu Tửu trăm năm, vậy các ngươi nghĩ xem, có con tiểu miêu nào có thể uống hết một vò Hầu Tửu trăm năm trong một lần chưa?” Hầu Tửu trăm năm trong thôn bọn họ có tiếng là 3 ly là gục, dù là Chiến Tướng Hồn Thú uống cũng chỉ có 3 ly là lăng rồi.
“Ngươi có xác định đó là Hầu Tửu trăm năm không đó? Ngươi có phải nhìn lầm không?” Hầu Tửu có độ rất mạnh, dù là thôn dân trong thôn cũng chỉ có thể chịu nổi Hầu Tửu mười năm, còn Hầu Tửu trăm năm lại càng phải nói độ lên men của nó là bao nhiêu cao.
“Khẳng định không sai, cái bình rượu kia là màu xanh lá, chỉ có Hầu Tửu trăm năm mới dùng loại bình màu xanh đó đựng, hôm nó tiểu thái nhà ta ngữi xong liền day bất tỉnh nhân sự, ta giám chắc chắn đó là Hầu Tửu trăm năm.
Một thiếu nữ buộc tóc hai sừng nhìn thiếu niên, nói: “Nhưng trước kia ngươi không phải nói như vậy, mà ngươi nói là bình rượu kia khẳng định là bị đổi đi, mà chỉ Tiểu Bạch miêu kia chỉ là làm ra vẻ."
Thiếu niên đỏ mặt, nói: “Ta không có, ta nói Tiểu Bạch miêu là chân tuyệt sắc."
Thiếu nữ buộc tóc hai sừng bĩu môi, nói: “Ngươi trước kia không nói như vậy.”
Thiếu niên lời thề son sắt nói: “Ta nói, nhưng là do ngươi quên mất.”
Thiếu nữ phồng lên quai hàm, khẽ hừ một tiếng.
“Nếu thật là Hầu Tửu trăm năm thì liền khó lường, kim mao đại nhân một lần cũng chỉ có thể uống một phần ba bình, lần trước con cự hầu của Mạnh thúc đã trộm uống một ngụm, liền ngủ bảy tám ngày, mà con tiểu miêu kia cư nhiên lợi hại như vậy, một lần xử lý hết một vò."
Sở Diệp từ trong thôn đi qua, nghe được mấy thiếu niên, thiếu nữ nghị luận, có chút vô ngữ, người Hầu thôn có tiêu chuẩn phán đoán thật là lạ. Có thể uống rượu liền lợi hại? Nhưng thật ra dược lực của Hầu Tửu đúng là không tầm thường, có thể uống hết một vò rượu đích xác là không dễ dàng, Tiểu Bạch có thể uống như vậy hẳn là do huyết mạch của nó.
Tiểu Bạch ghé vào trên vai Sở Diệp, nghe được thôn dân hầu thôn đang khen mình, thì có chút đắc ý ngẩng đầu. “Uống một vò rượu thì tính cái gì, ta còn có thể uống mười vò."
Sở Diệp mắt trợn trắng, nói: “Đúng đúng, đúng ngươi thực có thể uống, nhưng đáng tiếc không nhiều rượu như vậy cho ngươi uống."
Tiểu Bạch gãi gãi tóc Sở Diệp, nói: “Ngươi vì cái gì mà không ủ Hầu Tửu.”
Sở Diệp: “.......”Cái này thì không thể trách hắn, Hầu Tửu chỉ có thể do nhóm linh hầu ở Hầu Thôn mới có thể dưỡng ra loại linh tửu có hượng vị y như vậy mà thôi.
Dù hắn có thể ủ ra, thì cũng không thể cho ra cái hương vị như Hầu Tửu của Hầu thôn.
Thi thể châu chấu sau khi bị đốt cháy, sẽ để lại đại lượng tinh hạch, số tinh hạch bình thường Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn muốn năm thành.
Dựa theo cống hiến của hai người dù muốn tám phần cũng không quá đáng, nhưng thôn dân hầu thôn cũng không biết rõ thực lực chân chính của ong đàn, cũng không biết rõ số lượng Chiến Tướng Ngân Sí Ong của Sở Diệp nên chiến lợi phẩm mà bọn họ nhận được cũng chỉ được một ít.
Mà nạn châu chấu qua đi thì Hầu thôn cũng phải bỏ ra không ít tiền để trùng tu lại Vạn Mộc linh trận nên Sở Diệp cũng ngại mở miệng đồi thêm.
Đương nhiên, hai người xử lý sáu chỉ Châu Chấu Vương, lấy được sáu cái Chiến Tướng tinh hạch.
Sở Diệp mang theo Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo một vòng, rồi trở về phòng dành cho khách.
“Ngươi đã trở lại?” Lâm Sơ Văn quay đầu nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy! Tộc trưởng tới tìm sao?”
Lâm Sơ Văn gật gật, nói: “Đúng vậy, tộc trưởng lại tặng một vò Hầu Tửu trăm năm cùng mười bình Hầu Tửu hai mươi năm lại đây, tộc trưởng muốn cùng chúng ta trao đổi một đám rượu Bách Hoa Mật còn có Đoán Hồn Rượu."
“Hầu Tửu trăm năm chỉ có một vò sao?” Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy."
Sở Diệp lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: “Nhìn dáng vẻ, thì là nhà địa chủ cũng không có dư lương.”
Lâm Sơ Văn cười khổ một chút, nói: “Chỉ sợ là đúng vậy.”
Tiểu Bạch thở dài một tiếng, tràn đầy tiếc nuối nói: “Hầu thôn nhiều khỉ như vậy sau không ủ Hầu Tửu trăm năm nhiều một chút."
Sở Diệp mắt trợn trắng, nói: “Được rồi, số rượu trước đó chỉ có một mình ngươi uống, rượu uống nhiều cũng sẽ gây ra ngộ độc đó, uống ít thôi."
Tiểu Bạch nghe xong Sở Diệp nói, có chút chột dạ, ôm bình rượu cọ cọ, không tình nguyện nói: “Được ta biết rồi."
Nạn châu chấu ở Hầu thôn qua đi, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liền chuẩn bị cáo từ.
Tộc trưởng Hầu thôn còn muốn giữ lại hai người một phen, nhưng Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại nhớ thương cây vạn tuế lĩnh và động phủ nên cũng không có ở lâu, trực tiếp trở về.
Hoang dã, bên trong một gian mật thất, một nam tử có sắc mặt tái nhợt đột nhiên mở mắt.
“Thiếu chủ, làm sao vậy?”
Phương Danh sắc mặt khó coi nói: “Tám chỉ Chiến Tướng châu chấu đột nhiên bị cắt đứt liên hệ, chỉ sợ đã bị giết."
Nạn châu chấu lần trước ở Vân Châu là Phương Danh chỉ đang thử nghiệm mà thôi, lần này mới là chân chính chuẩn bị tiến giai Hồn Vương, đột nhiên chết đi tám chỉ Chiến Tướng Châu Chấu Vương, chuyện này đối hắn là một ảnh hưởng không nhỏ.
Lão bộc bên cạnh Phương Danh, nói: “Chẳng lẽ là mấy đồ đệ của Tư Không Minh ra tay?:
Phương Danh thoáng qua nhìn qua bản đồ của mười vạn hoang man, nói: “Không giống, mấy chỉ Châu Chấu Vương kia, hình như là đi Linh Hầu thôn."
“Mười vạn hoang mạn có một ít cổ thôn xóm, vẫn có chút đòn sát thủ, nghe nói, những thôn xóm đó đã từng có tổ tiên là Hồn Vương."
“Không giống như là người của hầu thôn, ta thấy giống như là người ngoài tới giúp.”
“Người ngoài? Lưỡng Giới Thành phái người đi viện trợ Hầu thôn sao?”
Phương Danh híp mắt, nói: “Chỉ sợ là vậy.”
Hầu thôn tồn tại Huyết Linh quả, Phương Danh vốn muốn cho châu chấu đàn ném chút mới lạ, ai ngờ khi châu chấu đàn tới đó thì đã không thấy gì, chỉ mới bắt đầu mà đã không thuận lợi, Phương Danh có một loại dự cảm không tốt.
“Tám chỉ Chiến Tướng châu chấu tổn thất cũng không tính quá lớn, thiếu chủ lần này nhất định sẽ thành công.” Lão bộc nói.
Phương Danh híp mắt, nói: “Tư Không Minh cái lão vương bát đản đó, cản trở ta mượn mười vạn hoang man để thành tựu nghiệp lớn, chờ ta trở thành Hồn Vương, ta nhất định sẽ cùng lão tổ đem hắn chém chết."
Lão bộc cười cười, nói: “Thiếu chủ hùng tâm tráng chí, định có thể thành công."
Phương Danh nhìn lão, nói: “Ngươi đi tra xem xét, ở Lưỡng Giới Thành có Hồn Sư nào khế ước Ngân Sí Ong lại có ai khế ước hồ ly không."
Lão bộc cau mày, nói: “Thiếu chủ, hai Hồn Sư này có vấn đề gì sao?”
Phương Danh lắc đầu, nói: “Không có gì, hình ảnh mà châu chấu truyền về, có hình ảnh của hai người đó, nhưng ta cảm thấy hai người này luôn mang lại cho ta một dự cảm chẳng lành."
Phương Danh thầm nghĩ: Lần trước trong nạn châu chấu tựa hồ cũng có Hồn Thú là hồ ly cùng Ngân Sí Ong đã cùng hắn đối nghịch, bất quá khi đó chỉ là hai tiểu lâu la, hắn cũng lười quản, nhưng cách mấy năm, tiểu lâu la tựa hồ trưởng thành đại lâu la rồi. Cư nhiên còn giám cùng hắn đối nghịch, không biết sống chết!
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn ngồi trên lưng tiểu hồ ly chạy như bay trở về động phủ.
“Hai vị đạo hữu đã trở lại?” Hồ Minh Nguyệt nhìn thấy hai người trở về, thở một hơi dài nhẹ nhỏm.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Nghe nói, hai vị đi Linh Hầu thôn làm nhiệm vụ mà còn hoàn thành rất tốt.” Hồ Minh Nguyệt nói.
Giờ đây ở Lưỡng Giới Thành binh hoang mã loạn, các loại tin tức thì hỗn tạp, mà tin tức giữa Hầu thôn cùng Lưỡng Giới Thành cũng không quá hanh thông cho lắm, Hồ Minh Nguyệt chỉ là mơ hồ biết Sở Diệp và Lâm Sơ Văn sẽ đi trợ giúp hầu thôn ngăn chặn nạn châu chấu, còn chặn đến nỗi nào thì nàng cũng không rõ ràng lắm.
Sở Diệp gật đầu, đáp: “Xem như vậy đi, bất quá, tổn thất cũng không nhỏ!”
Hồ Minh Nguyệt cười khổ một tiếng nói: “Gặp được nạn châu chấu, có tổn thất là chuyện bình thường, không có tổn thất mới là không bình thường."
Sở Diệp gật đầu, nói: "Nói vậy thì cũng đúng."
Hồ Minh Nguyệt nhìn Sở Diệp, nói: “Hai vị lần này trở về, hẳn là sẽ không tùy tiện tiếp nhiệm vụ nữa đi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Tạm thời hẳn là sẽ không tiếp thêm nhiệm vụ nào khác.”
Hồ Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi, tốc độ lan tràn của nạn châu chấu so với tưởng tượng là nhanh hơn rất nhiều, thú triều không biết khi nào sẽ đến, hai vị lần này nếu là đi nữa chỉ sợ khi trở về thì động phủ của hai vị chỉ còn là mãnh phế tích."
Động phủ của Sở Diệp có không ít linh thảo, linh thụ, nếu bị huỷ hoại quái thì sẽ quá đáng tiếc, bất quá, hai người tài đại khí thô, có lẽ cũng sẽ không để bụng.
Sở Diệp cau mày, nói: “Thú triều đã xuất hiện dấu hiệu rồi sao?”
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, thật đáng chết, Ngũ Độc lão tổ thật là người điên.”
Đối phương cố ý đem một ít sào huyệt châu chấu, bố trí ở lãnh địa của một ít hung thú cao cấp, đợi đến khi những sào huyệt đó bị hung thú phá hư, thì châu chấu sẽ thi nhau chạy ra.
Ngũ Độc lão tổ là một lão già điên, tiểu độc vương cũng là một tên điên, kẻ điên không đáng sợ, nhưng nếu kẻ điê nắm giữ được cách hủy thiên diệt địa, liền đáng sợ.
“Gần đây tình hình ở Lưỡng Giới Thành như thế nào?” Sở Diệp thuận miệng hỏi.
Hồ Minh Nguyệt cau mày, nói: “Xuất hiện không ít người bỏ chạy, mọi người đều lo sợ sẽ gặp phải đại hình thú triều, nghe nói Không Minh lão tổ bị thương."
Hồ Minh Nguyệt thở dài, mười mấy năm trước gặp phải một lầm đại hình thú triều, thì đã làm Lưỡng Giới Thành tổn thất không nhỏ, kết quả mới khôi phục được chưa bao lâu, thú triều cư nhiên lại tới nữa.
Sở Diệp cau mày, thầm nghĩ: Chuyện Không Minh lão tổ bị thương vẫn là không thể giấu!. Lão tổ chính là Định Hải Thần Châm của Lưỡng Giới Thành, đối phương vừa xảy ra chuyện thì sẽ tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đối với tu sĩ ở Lưỡng Giới Thành.
Hồ Minh Nguyệt thở dài, nói: “Không biết, lần này sẽ chết bao nhiêu người đây.”
Sở Diệp nhăn nhăn mày, không nói gì.
“Bên phía Tiểu Độc Vương cũng không tốt hơn chúng ta là bao, Chiến Tướng Châu của hắn cũng đã chết mười bảy chỉ, tổn thất cũng không nhỏ.” Hồ Minh Nguyệt nói.
Sở Diệp sửng sốt một chút, nói: “Mười bảy chỉ? Như thế nào mà biết được tin này?” Nơi nào truyền ra."
Hồ Minh Nguyệt nhún vai, nói: “Đây là tin tức bên phía Tư Không Minh truyền ra, đây hẳn là tin tức đặc thù."
Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Tư Không Minh thả ra tin tức như vậy, hẳn là cũng muốn ổn định nhân tâm, bởi tình huống hiện tại của Lưỡng Giới Thành đã trở nên hỗn loạn.
“Mười mấy chỉ Chiến Tướng, bồi dưỡng được cũng không phải dễ dàng.” Sở Diệp nói.
Sở Diệp thầm nghĩ: Tổng cộng đã chết mười bảy chỉ sao? Nói như thế tới, thì số Chiến Tướng Châu Chấu Vương mà bọn họ xử lý ở hầu thôn đã chiếm được gần một nửa.
Đã chết nhiều Châu Chấu Vương như vậy, tiểu độc vương sợ là đã cảm ứng được.
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Cũng không phải là lạ, kỳ thật, thực lực của Châu Chấu Vương cũng không tính cao, vấn đề là làm như thế nào để đem Châu Chấu Vương từ bên trong châu chấu đàn tìm ra."
Sở Diệp: “.......” Nếu không có la bàn thì muốn tìm Châu Chấu Vương, thật đúng là một vấn đề nan giải.
“Không nói cái này, Tiền đạo hữu biết ngươi đã trở lại, nhất định sẽ thật cao hứng.” Hồ Minh Nguyệt cười cười nói.
Sở Diệp cười gượng một tiếng, nói: “Phải không?"
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đương nhiên, hai vị ở trong mắt người Tiền gia, chính là Định Hải Thần Châm, Tiền đạo hữu đối với hai vị là vô cùng tín nhiệm, sợ là đã vượt qua luôn Không Minh lão tổ."
Sở Diệp bất đắc dĩ cười, nói: “Hồ đạo hữu nói đùa, ta cùng Sơ Văn làm sao có thể cùng lão tổ so!"
Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Không Minh lão tổ tuy rằng lợi hại, nhưng là ở nơi xa cuối chân trời, không dựa vào được, nhưng Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại là gần ngay trước mắt.
“Khi hai vị rời đi, ở Mạc Phong lĩnh đã xảy ra thú triều loại nhỏ."
Sở Diệp tò mò nói: “Tình huống như thế nào a!”
Hồ Minh Nguyệt sắc mặt có chút ngưng trọng nói: “Tuy rằng chỉ là thú triều loại nhỏ nhưng cũng đã chết một Hồn Sư, mười mấy Hồn Sĩ."
“Ta nhớ rõ bên phía Mạc Phong lĩnh có tới vài Hồn Sư lận mà, thực lực cũng rất mạnh a! Như thế nào lại tổn thất lớn như vậy?” Lưỡng Giới Thành bên này, hàng năm đều phát sinh thú triều, những người đó đối mặt thú triều đều rất có kinh nghiệm, vậy tai sao lại xảy ra tổn thất lớn như.
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Mạc Phong lĩnh bên kia xác thật là có vài Hồn Sư, nhưng không phải nạn châu chấu sắp tới sao? Đã có vài Hồn Sư đều đi ra ngoài xong rồi không có trở về, bằng không, thì vì cái gì mà đến nỗi này."
Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Tình huống này thật sự không tốt lắm.
Rất nhanh mấy chỉ Châu Chấu Vương đã bị diệt sạch, không có Châu Chấu Vương lãnh đạo, châu chấu đàn giống như ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.
Tuyết Bảo không ngừng phun lửa, đốt cháy châu chấu, không ít châu chấu đều đã có phẩm cấp, Tuyết Bảo dùng ngọn lửa đốt cháy châu chấu, mà Hồn Tinh thì vẫn còn nguyện vẹn, Hồn Tinh chính là thứ tốt.
Người Hầu thôn hiển nhiên cũng minh bạch đạo lý, nên cũng mạnh mẽ chống lại châu chấu.
Không ít châu chấu thấy được tình thế không ổn, sôi nổi tháo chạy, Sở Diệp tuy rằng không muốn bỏ qua cho chúng nhưng lực lượng của bọn họ quá ít, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng bỏ chạy.
Châu chấu đàn sau khi rời khỏi, thôn dân nhanh chóng chạy đi thu thập thi thể châu chấu để đốt.
Nạn châu chấu sau khi chấm dứt, mấy thiếu niên trong thôn liền ríu rít nghị luận.
“Hồn Sư ngoài kia khế ước Hồn Sủng thật là kỳ quái a!”
“Không nghĩ tới, những con như hồ ly tiểu miêu lại còn có thể đánh nhau, ta vốn còn tưởng chúng chỉ biết làm nũng bán manh thôi chứ."
“Không nghĩ tới, con tiểu miêu kia lại lợi hại như vậy, ta còn tưởng rằng là nó chỉ để nhìn mà không còn dùng được."
“Các ngươi không nghĩ tới sao? Còn ta đã sớm cảm thấy con tiểu miêu kia không đơn giản.” Một thiếu niên tràn đầy đắc ý nói.
“Khoác lác.”
“Là thật sự! Ta đã nhìn thấy con miêu kia uống hết một vò Hầu Tửu trăm năm, vậy các ngươi nghĩ xem, có con tiểu miêu nào có thể uống hết một vò Hầu Tửu trăm năm trong một lần chưa?” Hầu Tửu trăm năm trong thôn bọn họ có tiếng là 3 ly là gục, dù là Chiến Tướng Hồn Thú uống cũng chỉ có 3 ly là lăng rồi.
“Ngươi có xác định đó là Hầu Tửu trăm năm không đó? Ngươi có phải nhìn lầm không?” Hầu Tửu có độ rất mạnh, dù là thôn dân trong thôn cũng chỉ có thể chịu nổi Hầu Tửu mười năm, còn Hầu Tửu trăm năm lại càng phải nói độ lên men của nó là bao nhiêu cao.
“Khẳng định không sai, cái bình rượu kia là màu xanh lá, chỉ có Hầu Tửu trăm năm mới dùng loại bình màu xanh đó đựng, hôm nó tiểu thái nhà ta ngữi xong liền day bất tỉnh nhân sự, ta giám chắc chắn đó là Hầu Tửu trăm năm.
Một thiếu nữ buộc tóc hai sừng nhìn thiếu niên, nói: “Nhưng trước kia ngươi không phải nói như vậy, mà ngươi nói là bình rượu kia khẳng định là bị đổi đi, mà chỉ Tiểu Bạch miêu kia chỉ là làm ra vẻ."
Thiếu niên đỏ mặt, nói: “Ta không có, ta nói Tiểu Bạch miêu là chân tuyệt sắc."
Thiếu nữ buộc tóc hai sừng bĩu môi, nói: “Ngươi trước kia không nói như vậy.”
Thiếu niên lời thề son sắt nói: “Ta nói, nhưng là do ngươi quên mất.”
Thiếu nữ phồng lên quai hàm, khẽ hừ một tiếng.
“Nếu thật là Hầu Tửu trăm năm thì liền khó lường, kim mao đại nhân một lần cũng chỉ có thể uống một phần ba bình, lần trước con cự hầu của Mạnh thúc đã trộm uống một ngụm, liền ngủ bảy tám ngày, mà con tiểu miêu kia cư nhiên lợi hại như vậy, một lần xử lý hết một vò."
Sở Diệp từ trong thôn đi qua, nghe được mấy thiếu niên, thiếu nữ nghị luận, có chút vô ngữ, người Hầu thôn có tiêu chuẩn phán đoán thật là lạ. Có thể uống rượu liền lợi hại? Nhưng thật ra dược lực của Hầu Tửu đúng là không tầm thường, có thể uống hết một vò rượu đích xác là không dễ dàng, Tiểu Bạch có thể uống như vậy hẳn là do huyết mạch của nó.
Tiểu Bạch ghé vào trên vai Sở Diệp, nghe được thôn dân hầu thôn đang khen mình, thì có chút đắc ý ngẩng đầu. “Uống một vò rượu thì tính cái gì, ta còn có thể uống mười vò."
Sở Diệp mắt trợn trắng, nói: “Đúng đúng, đúng ngươi thực có thể uống, nhưng đáng tiếc không nhiều rượu như vậy cho ngươi uống."
Tiểu Bạch gãi gãi tóc Sở Diệp, nói: “Ngươi vì cái gì mà không ủ Hầu Tửu.”
Sở Diệp: “.......”Cái này thì không thể trách hắn, Hầu Tửu chỉ có thể do nhóm linh hầu ở Hầu Thôn mới có thể dưỡng ra loại linh tửu có hượng vị y như vậy mà thôi.
Dù hắn có thể ủ ra, thì cũng không thể cho ra cái hương vị như Hầu Tửu của Hầu thôn.
Thi thể châu chấu sau khi bị đốt cháy, sẽ để lại đại lượng tinh hạch, số tinh hạch bình thường Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn muốn năm thành.
Dựa theo cống hiến của hai người dù muốn tám phần cũng không quá đáng, nhưng thôn dân hầu thôn cũng không biết rõ thực lực chân chính của ong đàn, cũng không biết rõ số lượng Chiến Tướng Ngân Sí Ong của Sở Diệp nên chiến lợi phẩm mà bọn họ nhận được cũng chỉ được một ít.
Mà nạn châu chấu qua đi thì Hầu thôn cũng phải bỏ ra không ít tiền để trùng tu lại Vạn Mộc linh trận nên Sở Diệp cũng ngại mở miệng đồi thêm.
Đương nhiên, hai người xử lý sáu chỉ Châu Chấu Vương, lấy được sáu cái Chiến Tướng tinh hạch.
Sở Diệp mang theo Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo một vòng, rồi trở về phòng dành cho khách.
“Ngươi đã trở lại?” Lâm Sơ Văn quay đầu nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy! Tộc trưởng tới tìm sao?”
Lâm Sơ Văn gật gật, nói: “Đúng vậy, tộc trưởng lại tặng một vò Hầu Tửu trăm năm cùng mười bình Hầu Tửu hai mươi năm lại đây, tộc trưởng muốn cùng chúng ta trao đổi một đám rượu Bách Hoa Mật còn có Đoán Hồn Rượu."
“Hầu Tửu trăm năm chỉ có một vò sao?” Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy."
Sở Diệp lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: “Nhìn dáng vẻ, thì là nhà địa chủ cũng không có dư lương.”
Lâm Sơ Văn cười khổ một chút, nói: “Chỉ sợ là đúng vậy.”
Tiểu Bạch thở dài một tiếng, tràn đầy tiếc nuối nói: “Hầu thôn nhiều khỉ như vậy sau không ủ Hầu Tửu trăm năm nhiều một chút."
Sở Diệp mắt trợn trắng, nói: “Được rồi, số rượu trước đó chỉ có một mình ngươi uống, rượu uống nhiều cũng sẽ gây ra ngộ độc đó, uống ít thôi."
Tiểu Bạch nghe xong Sở Diệp nói, có chút chột dạ, ôm bình rượu cọ cọ, không tình nguyện nói: “Được ta biết rồi."
Nạn châu chấu ở Hầu thôn qua đi, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liền chuẩn bị cáo từ.
Tộc trưởng Hầu thôn còn muốn giữ lại hai người một phen, nhưng Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại nhớ thương cây vạn tuế lĩnh và động phủ nên cũng không có ở lâu, trực tiếp trở về.
Hoang dã, bên trong một gian mật thất, một nam tử có sắc mặt tái nhợt đột nhiên mở mắt.
“Thiếu chủ, làm sao vậy?”
Phương Danh sắc mặt khó coi nói: “Tám chỉ Chiến Tướng châu chấu đột nhiên bị cắt đứt liên hệ, chỉ sợ đã bị giết."
Nạn châu chấu lần trước ở Vân Châu là Phương Danh chỉ đang thử nghiệm mà thôi, lần này mới là chân chính chuẩn bị tiến giai Hồn Vương, đột nhiên chết đi tám chỉ Chiến Tướng Châu Chấu Vương, chuyện này đối hắn là một ảnh hưởng không nhỏ.
Lão bộc bên cạnh Phương Danh, nói: “Chẳng lẽ là mấy đồ đệ của Tư Không Minh ra tay?:
Phương Danh thoáng qua nhìn qua bản đồ của mười vạn hoang man, nói: “Không giống, mấy chỉ Châu Chấu Vương kia, hình như là đi Linh Hầu thôn."
“Mười vạn hoang mạn có một ít cổ thôn xóm, vẫn có chút đòn sát thủ, nghe nói, những thôn xóm đó đã từng có tổ tiên là Hồn Vương."
“Không giống như là người của hầu thôn, ta thấy giống như là người ngoài tới giúp.”
“Người ngoài? Lưỡng Giới Thành phái người đi viện trợ Hầu thôn sao?”
Phương Danh híp mắt, nói: “Chỉ sợ là vậy.”
Hầu thôn tồn tại Huyết Linh quả, Phương Danh vốn muốn cho châu chấu đàn ném chút mới lạ, ai ngờ khi châu chấu đàn tới đó thì đã không thấy gì, chỉ mới bắt đầu mà đã không thuận lợi, Phương Danh có một loại dự cảm không tốt.
“Tám chỉ Chiến Tướng châu chấu tổn thất cũng không tính quá lớn, thiếu chủ lần này nhất định sẽ thành công.” Lão bộc nói.
Phương Danh híp mắt, nói: “Tư Không Minh cái lão vương bát đản đó, cản trở ta mượn mười vạn hoang man để thành tựu nghiệp lớn, chờ ta trở thành Hồn Vương, ta nhất định sẽ cùng lão tổ đem hắn chém chết."
Lão bộc cười cười, nói: “Thiếu chủ hùng tâm tráng chí, định có thể thành công."
Phương Danh nhìn lão, nói: “Ngươi đi tra xem xét, ở Lưỡng Giới Thành có Hồn Sư nào khế ước Ngân Sí Ong lại có ai khế ước hồ ly không."
Lão bộc cau mày, nói: “Thiếu chủ, hai Hồn Sư này có vấn đề gì sao?”
Phương Danh lắc đầu, nói: “Không có gì, hình ảnh mà châu chấu truyền về, có hình ảnh của hai người đó, nhưng ta cảm thấy hai người này luôn mang lại cho ta một dự cảm chẳng lành."
Phương Danh thầm nghĩ: Lần trước trong nạn châu chấu tựa hồ cũng có Hồn Thú là hồ ly cùng Ngân Sí Ong đã cùng hắn đối nghịch, bất quá khi đó chỉ là hai tiểu lâu la, hắn cũng lười quản, nhưng cách mấy năm, tiểu lâu la tựa hồ trưởng thành đại lâu la rồi. Cư nhiên còn giám cùng hắn đối nghịch, không biết sống chết!
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn ngồi trên lưng tiểu hồ ly chạy như bay trở về động phủ.
“Hai vị đạo hữu đã trở lại?” Hồ Minh Nguyệt nhìn thấy hai người trở về, thở một hơi dài nhẹ nhỏm.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Nghe nói, hai vị đi Linh Hầu thôn làm nhiệm vụ mà còn hoàn thành rất tốt.” Hồ Minh Nguyệt nói.
Giờ đây ở Lưỡng Giới Thành binh hoang mã loạn, các loại tin tức thì hỗn tạp, mà tin tức giữa Hầu thôn cùng Lưỡng Giới Thành cũng không quá hanh thông cho lắm, Hồ Minh Nguyệt chỉ là mơ hồ biết Sở Diệp và Lâm Sơ Văn sẽ đi trợ giúp hầu thôn ngăn chặn nạn châu chấu, còn chặn đến nỗi nào thì nàng cũng không rõ ràng lắm.
Sở Diệp gật đầu, đáp: “Xem như vậy đi, bất quá, tổn thất cũng không nhỏ!”
Hồ Minh Nguyệt cười khổ một tiếng nói: “Gặp được nạn châu chấu, có tổn thất là chuyện bình thường, không có tổn thất mới là không bình thường."
Sở Diệp gật đầu, nói: "Nói vậy thì cũng đúng."
Hồ Minh Nguyệt nhìn Sở Diệp, nói: “Hai vị lần này trở về, hẳn là sẽ không tùy tiện tiếp nhiệm vụ nữa đi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Tạm thời hẳn là sẽ không tiếp thêm nhiệm vụ nào khác.”
Hồ Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi, tốc độ lan tràn của nạn châu chấu so với tưởng tượng là nhanh hơn rất nhiều, thú triều không biết khi nào sẽ đến, hai vị lần này nếu là đi nữa chỉ sợ khi trở về thì động phủ của hai vị chỉ còn là mãnh phế tích."
Động phủ của Sở Diệp có không ít linh thảo, linh thụ, nếu bị huỷ hoại quái thì sẽ quá đáng tiếc, bất quá, hai người tài đại khí thô, có lẽ cũng sẽ không để bụng.
Sở Diệp cau mày, nói: “Thú triều đã xuất hiện dấu hiệu rồi sao?”
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, thật đáng chết, Ngũ Độc lão tổ thật là người điên.”
Đối phương cố ý đem một ít sào huyệt châu chấu, bố trí ở lãnh địa của một ít hung thú cao cấp, đợi đến khi những sào huyệt đó bị hung thú phá hư, thì châu chấu sẽ thi nhau chạy ra.
Ngũ Độc lão tổ là một lão già điên, tiểu độc vương cũng là một tên điên, kẻ điên không đáng sợ, nhưng nếu kẻ điê nắm giữ được cách hủy thiên diệt địa, liền đáng sợ.
“Gần đây tình hình ở Lưỡng Giới Thành như thế nào?” Sở Diệp thuận miệng hỏi.
Hồ Minh Nguyệt cau mày, nói: “Xuất hiện không ít người bỏ chạy, mọi người đều lo sợ sẽ gặp phải đại hình thú triều, nghe nói Không Minh lão tổ bị thương."
Hồ Minh Nguyệt thở dài, mười mấy năm trước gặp phải một lầm đại hình thú triều, thì đã làm Lưỡng Giới Thành tổn thất không nhỏ, kết quả mới khôi phục được chưa bao lâu, thú triều cư nhiên lại tới nữa.
Sở Diệp cau mày, thầm nghĩ: Chuyện Không Minh lão tổ bị thương vẫn là không thể giấu!. Lão tổ chính là Định Hải Thần Châm của Lưỡng Giới Thành, đối phương vừa xảy ra chuyện thì sẽ tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đối với tu sĩ ở Lưỡng Giới Thành.
Hồ Minh Nguyệt thở dài, nói: “Không biết, lần này sẽ chết bao nhiêu người đây.”
Sở Diệp nhăn nhăn mày, không nói gì.
“Bên phía Tiểu Độc Vương cũng không tốt hơn chúng ta là bao, Chiến Tướng Châu của hắn cũng đã chết mười bảy chỉ, tổn thất cũng không nhỏ.” Hồ Minh Nguyệt nói.
Sở Diệp sửng sốt một chút, nói: “Mười bảy chỉ? Như thế nào mà biết được tin này?” Nơi nào truyền ra."
Hồ Minh Nguyệt nhún vai, nói: “Đây là tin tức bên phía Tư Không Minh truyền ra, đây hẳn là tin tức đặc thù."
Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Tư Không Minh thả ra tin tức như vậy, hẳn là cũng muốn ổn định nhân tâm, bởi tình huống hiện tại của Lưỡng Giới Thành đã trở nên hỗn loạn.
“Mười mấy chỉ Chiến Tướng, bồi dưỡng được cũng không phải dễ dàng.” Sở Diệp nói.
Sở Diệp thầm nghĩ: Tổng cộng đã chết mười bảy chỉ sao? Nói như thế tới, thì số Chiến Tướng Châu Chấu Vương mà bọn họ xử lý ở hầu thôn đã chiếm được gần một nửa.
Đã chết nhiều Châu Chấu Vương như vậy, tiểu độc vương sợ là đã cảm ứng được.
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Cũng không phải là lạ, kỳ thật, thực lực của Châu Chấu Vương cũng không tính cao, vấn đề là làm như thế nào để đem Châu Chấu Vương từ bên trong châu chấu đàn tìm ra."
Sở Diệp: “.......” Nếu không có la bàn thì muốn tìm Châu Chấu Vương, thật đúng là một vấn đề nan giải.
“Không nói cái này, Tiền đạo hữu biết ngươi đã trở lại, nhất định sẽ thật cao hứng.” Hồ Minh Nguyệt cười cười nói.
Sở Diệp cười gượng một tiếng, nói: “Phải không?"
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đương nhiên, hai vị ở trong mắt người Tiền gia, chính là Định Hải Thần Châm, Tiền đạo hữu đối với hai vị là vô cùng tín nhiệm, sợ là đã vượt qua luôn Không Minh lão tổ."
Sở Diệp bất đắc dĩ cười, nói: “Hồ đạo hữu nói đùa, ta cùng Sơ Văn làm sao có thể cùng lão tổ so!"
Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Không Minh lão tổ tuy rằng lợi hại, nhưng là ở nơi xa cuối chân trời, không dựa vào được, nhưng Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại là gần ngay trước mắt.
“Khi hai vị rời đi, ở Mạc Phong lĩnh đã xảy ra thú triều loại nhỏ."
Sở Diệp tò mò nói: “Tình huống như thế nào a!”
Hồ Minh Nguyệt sắc mặt có chút ngưng trọng nói: “Tuy rằng chỉ là thú triều loại nhỏ nhưng cũng đã chết một Hồn Sư, mười mấy Hồn Sĩ."
“Ta nhớ rõ bên phía Mạc Phong lĩnh có tới vài Hồn Sư lận mà, thực lực cũng rất mạnh a! Như thế nào lại tổn thất lớn như vậy?” Lưỡng Giới Thành bên này, hàng năm đều phát sinh thú triều, những người đó đối mặt thú triều đều rất có kinh nghiệm, vậy tai sao lại xảy ra tổn thất lớn như.
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Mạc Phong lĩnh bên kia xác thật là có vài Hồn Sư, nhưng không phải nạn châu chấu sắp tới sao? Đã có vài Hồn Sư đều đi ra ngoài xong rồi không có trở về, bằng không, thì vì cái gì mà đến nỗi này."
Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Tình huống này thật sự không tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất