Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 176: Dược tề hiện uy

Trước Sau
Editor: Tĩnh

Lưỡng Giới Thành.

Từng đàn châu chấu đàn điên cuồng chém giết lẫn nhau, số lượng của chúng cũng đang không ngừng giảm xuống, nhóm Sở Diệp cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ châu chấu đàn tự giết nhau là xem như xong việc.

“Hoàng Sát dược tề thật đúng là quá tốt!” Sở Diệp nhịn không được cảm thán.

Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Là tiểu độc vương đã làm quá khó coi.”

Châu chấu đàn càng tập trung, tác dụng của dược tề càng tốt, nếu tiểu độc vương ở phụ cận, thì sẽ nhận thấy được đều không ổn, thì có thể vận dụng hồn lực làm châu chấu đàn tránh đi phạm vị dược tề được rãi, nhưng tiểu độc vương cùng Lưỡng Giới Thành đã xé rách mặt, sợ bị Không Minh lão tổ xử lý, nên tiểu độc vương căn bản không dám đến Lưỡng Giới Thành, chỉ dám thao tác châu chấu đàn từ xa.

Khoảng cách quá xa, tiểu độc vương chỉ có thể khống chế hướng đi của châu chấu đàn, còn những thứ khác thì không thể.

Tiểu Bạch có chút khinh thường nói: “Sâu chính là sâu, một đám đều là đồ không có đầu óc."

Sở Diệp nhướng mày, trước kia hắn còn cảm thấy châu chấu đàn thập phần khủng bố, nay lại cảm thấy vạn sự vạn vật đều có nhược điểm, chỉ cần bắt được nhược điểm của châu chấu đàn, thì châu chấu đàn cũng không khó đối phó.

Lâm Sơ Văn nhìn thi thể châu chấu đầy đấ, khóe miệng hơi câu, tuy rằng vì tránh cho phiền toái, nên hắn đã ẩn danh, nhưng khi nhìn thấy dược tề do chính mình luyện ra lại phát huy được tác dụng lớn như vậy, Lâm Sơ Văn vẫn là vô cùng cao hứng.

Sau khi sử dụng Hoàng Sát dược tề thì châu chấu đàn đã nhanh chống giảm bớt, không biết có phải hay không bị linh thảo, linh mộc trong động phủ Sở Diệp hấp dẫn hay không, có một đợt sóng châu chấu chạy lại đây, Sở Diệp liên thủ cùng Hồ gia, Tiền gia đồng loạt tiêu diệt châu chấu.

“Loại Hoàng Sát dược tề này dùng thật tốt!” Hồ Minh Nguyệt có chút vui sướng nói.

Lưỡng Giới Thành có được loại dược tề này tự nhiên sẽ phân phát cho mọi người, Hồ gia cũng được một phần, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng được một phần, dược tề được mình đưa đi nay lại được phân đến tay, đối với Sở Diệp mà nói đó là một loại cảm giác rất vi diệu.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Xác thật là vậy."

Hồ Minh Nguyệt híp mắt, nói: “Nạn châu chấu lần này bởi nhờ có Hoàng Sát dược tề, mà nguy hại ít nhất có thể giảm đi sáu thành."

Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Châu chấu vốn dĩ là đi khắp nơi ăn bậy, làm đến bọn họ đều phải bảo vệ linh điền, linh thực, nhưng sau khi dược tề xuất hiện thì bọn nó chỉ lo giết hại lẫn nhau, cũng không rảnh lo để đi ăn cái gì.

Sở Diệp nghe được Hồ Minh Nguyệt nói vậy tâm tình liền vui vẻ.

Tiền lão gia tử cười cười, nói: “Lưỡng Giới Thành thật là ngọa hổ tàng long! Không nghĩ tới, còn cất giấu một vị Dược Tề Sư như vậy."

Hồ Minh Nguyệt híp mắt, nói: “Trước còn nghe ít nhiều lời đồn về vị Dược Tề Sư kia, nhưng gần đây lại không nghe được tin tức gì, vậy không lẻ vị Dược Tề Sư kia đã bị Không Minh lão tổ bắt được rồi."

Sở Diệp: "......."

Tiền lão gia tử lắc đầu, nói: “Không có đâu, nghe nói vị kia có cách đưa dược tề rất là thần bí, mà vị Dược Tề Sư kia che giấu cũng rất tốt, Tư Đông Phong cũng không tra được hắn là ai, bất quá, đối phương nếu chịu cung cấp Hoàng Sát dược tề, hẳn là phẩm tính cũng không tồi.” Hồ Minh Nguyệt nói.

“Đã sớm nghe nói, Dược Tề Sư lợi hại, mà Dược Tề Sư có thể tả ảnh hưởng tới chiến cuộc thật là không nghĩ tới."

Sở Diệp mày nhảy nhảy nghĩ thầm, không ngờ bọn họ có tác dụng lớn đến như vậy, nhưng thật ra cũng đúng.

Loại dược tề này có thể dùng lần đầu tiên, thì cũng có thể dùng lần thứ hai, tiểu độc vương lần này tiến giai thành công thì xem như chẳng có gì, còn nếu tiến giai thất bại thì tất nhiên sẽ coi vị Dược Tề Sư luyện chế ra Hoàng Sát dược tề là đại địch.

Tiểu độc vương tuy rằng xa ở ngàn dặm, nhưng đối phương cũng có khả năng sẽ thể thông qua, ký ức mà châu chấu truyền về mà để tìm ra manh mối.

Sở Diệp ẩn ẩn có loại dự cảm, bọn họ lần này sợ là sẽ bị tiểu độc vương theo dõi.

Hồ Minh Nguyệt thở dài một tiếng, tràn đầy tiếc nuối nói: “Đáng tiếc không biết đối phương là ai, bằng không có lẽ có thể tìm người ta luyện chế giúp một ít dược tề."

Tiền lão gia tử cười khổ, nói: “Cái này, chỉ sợ là có chút khó khăn."

Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Cũng đúng nghe nói vị Dược Tề Sư thần bí kia có dược tề thuật phi thường cao minh, đã đạt tới tiêu chuẩn của đại sư, một Dược Tề Sư cấp bậc đại sư thì hơn phân nửa là tính tình cao ngạo, làm sao mà dễ tiếp xúc như vậy."

Sở Diệp chớp chớp mắt, không nói gì, thầm nghĩ: Sơ Văn tính tình rất tốt mà, kỳ thật cũng không khó tiếp xúc.



Hồ Minh Nguyệt hướng tới Sở Diệp nhìn qua có chút tò mò nói: “Sở thiếu, không có ý tưởng gì sao?”

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có a! Ta chỉ là đang suy nghĩ, vị Dược Tề Sư này thật là lợi hại.”

Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Xác thật là lợi hại."

Hồ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Sở Diệp đánh giá một hồi, Sở Diệp bị Hồ Minh Nguyệt nhìn có chút không được tự nhiên,

“Hồ đạo hữu, làm gì nhìn ta như vậy?"

Hồ Minh Nguyệt lắc đầu, nói: “Không có gì.”

Nàng luôn cảm thấy khi nhắc tới vị Dược Tề Sư thần bí kia, Sở Diệp phản ứng quá bình tĩnh, giống như đối với vị Dược Tề Sư kia một chút đều không hiếu kỳ.

Hồ Minh Nguyệt âm thầm tâm sinh bội phục, thầm nghĩ: Sở Diệp thật là tâm tính đạm bạc, ở Lưỡng Giới Thành hiện tại tất cả Hồn Sủng Sư đều đang đoán vị Dược Tề Sư kia là ai, Sở Diệp lại một chút cũng không quan tâm, thật sự là quá siêu nhiên.

Nếu Sở Diệp biết ý nghĩ của Hồ Minh Nguyệt, sợ là sẽ hết chỗ nói, hắn không phải là không hiếu kỳ, mà là không cần tò mò.

Tiền lão gia tử nhìn Sở Diệp, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cái ý tưởng, Tiền lão gia tử quơ quơ đầu, đem ý tưởng trong đầu quăng ngay đi ra ngoài.

Sở Diệp nhìn Tiền lão gia tử, hỏi: “Lão gia tử làm sao vậy?”

Tiền lão gia tử lắc đầu, nói: “Không, không có gì.”

Sở Diệp híp mắt, thầm nghĩ: Tiền lão gia tử không phải là đoán được cái gì đi, lão nhân này chiến lực tuy chẳng ra gì, nhưng đầu óc lại rất linh hoạt.

Châu chấu tới Vạn Tế Lĩnh cũng không nhiều lắm, nên nhóm người Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng không tốn bao nhiêu thời gian để giải quyết rồi sau đó về lại động phủ.

Lâm Sơ Văn chống cằm, nói: “Tình huống so với tưởng tượng đã tốt.”

Châu chấu đàn trước đó đã tàn sát bừa bãi vài ngày nhờ có Hoàng Sát dược tề cản trở nên chúng đã có dấu hiệu hành quân lặng lẽ.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng là vậy."

Dược tề có tác dụng tốt hơn so với tưởng tượng rất nhiều, lần này Tiểu Độc Vương làm chuẩn bị còn đầy đủ hơn là lần ở Vân Châu, cũng may Lưỡng Giới Thành đã có phòng bị từ sớm.

Năm đó, người ở Vân Châu ngay từ đầu đều không tin có nạn châu chấu, thái độ phòng bị cũng là rất lơ là, chờ đến khi nạn châu chấu hoành hành khắp nơi thì mới bắt đầu lo mà ứng phó, khi đó thì đã bỏ lở thời cơ rồi.

Lưỡng Giới Thành thì bất đồng, Lưỡng Giới Thành ngay từ đầu đã tiếp thu giáo huấn từ Vân Châu, vì vậy ngay từ đầu đã hạ lệnh bài tra sào huyệt châu chấu ráo riết.

Mặt khác chính là dược tề của Lâm Sơ Văn, dược tề có tác dụng có chút vượt quá tưởng tượng.

“Hình như Hoàng Sát dược tề đều không có trong điển tịch của tam tông, ta thấy số truyền thừa mà gia gia ngươi phát hiện giống như là rất bất phàm!" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đại khái là vậy.” Trước đó khi Vân Châu phát sinh nạn châu chấu thì căn bản không có người nào nhắc tới loại dược tề này, nếu như vậy thì, những truyền thừa mà vị Dược Tề Sư kia lưu lại hẳn là của rất nhiều năm về trước rồi, hơn nữa vị kia còn là người ngoại vực.

Sở Diệp thầm nghĩ: Theo truyện thì Sơ Văn đã chết từ lâu, đối phương sau khi chết thì di sản khẳng định là thuộc về nữ chủ, truyền thừa đại khái cũng rơi xuống người nữ chủ, nữ chủ thật là quá hảo mệnh.

Hoàng Sát dược tề sử dụng tới ngày thứ sáu thì châu chấu đàn đã bị xử lý hơn phân nửa, Lưỡng Giới Thành sĩ khí tăng vọt.

Châu chấu chết đi để lại đại lượng tinh hạch, rất nhiều Hồn Sư tham chiến đã thu hoạch được không nhỏ.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn nói chuyện, một con Ngân Sí Ong bay lại đây.

Sở Diệp nghe xong Ngân Sí Ong truyền âm, nói: “Đi thôi lại có đánh nhau.”

Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, nói: “Là châu chấu?”

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không phải, là thú triều.”



Lưỡng Giới Thành gần đây đã lục tục xảy ra rất nhiều lần thú triều, bất đồng với mọi người suy đoán thì đại hình thú triều không có xảy ra, mà đều là một ít thú triều loại nhỏ, nhưng tần suất phát sinh có chút cao, tuy rằng không nháo ra cái gì, nhưng cứ thường thường tới thì cũng có chút.

Lâm Sơ Văn nhìn tiểu hồ ly cùng Tiểu Thải liếc mắt một cái, nói: “Đi thôi."

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp đi ra, thấy được khuôn mặt không kiên nhẫn của Hồ Minh Nguyệt cùng vẻ mặt khẩn trương của Tiền lão gia tử.

“Châu chấu triều vừa mới đi, nay lại tới thú triều, cuộc sống này thật không phải là cuộc sống cho người sống mà.” Hồ Minh Nguyệt nói

Mặt Tiền lão gia tử giờ đây y như trái khổ qua, Sở Diệp hướng tới Tiền lão gia tử nhìn thoáng qua, cảm thấy đối phương giống như đã già nua đi vài tuổi, Sở Diệp thầm nghĩ: Lão gia tử tuổi cũng đã lớn tuổi, cứ như vậy cũng thật không dễ sống."

Hồ Minh Nguyệt nhìn Sở Diệp, nói: “Hồn Sủng của Sở thiếu có trạng thái thoạt nhìn không tồi!"

Chiến Tướng hồn sủng khi chiến đấu sẽ tiêu hao hồn lực, hồn lực tiêu hao không còn thì phải cần một đoạn thời gian mới có thể khôi phục, mấy ngày liên tục chinh chiến, Hồn Sủng của nàng đã có chút mỏi mệt bất kham, chiến lực chỉ còn có bảy tám thành.

Sở Diệp thoạt nhìn thần thái sáng láng, trạng thái giống như bảo trì không tồi, cũng không biết làm như thế nào.

Sở Diệp cười, nói: “Không dám, không dám."

Hồ Minh Nguyệt nhìn Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, trong lòng mơ hồ nổi lên vài phần nghi ngờ.

Hồ Minh Nguyệt không biết, Hồn Sủng của Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, sở dĩ vẫn luôn có thể bảo trì trạng thái tốt như vậy, ở một phương diện là bởi vì mấy chỉ Hồn Sủng kia có huyết mạch cùng phẩm cấp tương đối cao, nên thời gian khôi phục tương đối mau, về phương diện khác, là bởi vì Lâm Sơ Văn đã luyện chế không ít loại dược tề giúp khôi phục hồn lực cùng thể lực, cho mấy chỉ Hồn Sủng.

Tiền lão gia tử nhìn Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, tròng mắt xoay chuyển, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Tới.” Lâm Sơ Văn nói.

Ong đàn cùng Tiểu Thải trực tiếp xông ra ngoài, tiểu lão hổ cùng tiểu hồ ly cũng nhảy ra tham chiến.

“Di, Sở thiếu con tiểu miêu của người, tại sao lại là Chiến Tướng.”

Trước đó do gặp phải nạn châu chấu cùng thú triều, mà Hồ Minh Nguyệt chỉ lo tác chiến, cũng không lưu ý đến Tiểu Bạch, nay thú triều cũng không tính quá lớn, nên Hồ Minh Nguyệt cũng không quá bận rộn nên mới chú ý tới.

Tiền lão gia tử nhìn Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Hồ Minh Nguyệt thật trì độn a! Cư nhiên tới nay mới phát hiện.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Xác thật đã tiến giai Chiến Tướng.”

Hồ Minh Nguyệt run rẩy khóe miệng, thầm nghĩ: Cư nhiên cũng là Chiến Tướng, sát khí là nơi nào tới a! Huyễn Vụ Sát rõ ràng là cho tiểu hồ điệp a! Chẳng lẽ trong lần chợ chung trước hai người bọn họ còn bí mật mua được loại sát khí khác, lại hoặc là, giống như đồn đãi là Sở Diệp có được di sản của Tử La Tông, hai người bọn họ ẩn dấu cũng thật kỷ.

Hồ Minh Nguyệt kinh ngạc một hồi, liền đầu nhập vào chiến đấu.

Tiểu hồ điệp cùng tiểu hồ ly liên thủ đối phó với thú đàn, sử dụng ảo thuật, đại lượng hung thú bắt đầu giết hại lẫn nhau.

Hồ Minh Nguyệt nhìn một màn này, sắc mặt cổ quái nói; “Lâm đ*o hữu, kỷ năng của hai chỉ Hồn Sủng của ngươi có tác dụng giống như Hoàng Sát dược tề a!” Hoàng Sát dược tề có thể gây xích mích cho châu chấu giết hại lẫn nhau, mà tiểu hồ ly cùng tiểu hồ điệp cũng có thể gây xích mích cho hung thú giết hại lẫn nhau, tác dụng đúng thật là cực kỳ giống nhau.

Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Cũng có thể nói như vậy."

Hồ Minh Nguyệt nhìn thấy Tiểu Bạch dễ dàng đào ra trái tim của một con Chiến Tướng thì nhăn nhăn mày, nói:" Thật hung tàn."

Chiến Tướng hung thú đột kích tổng cộng có năm con, nên Hồ Minh Nguyệt cũng không cần quá ra sức.

Nhưng lại phát hiện mấy chỉ Hồn Sủng của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại quá dũng mãnh, tiểu hồ ly cùng tiểu hồ điệp vừa ra tay, liền dẫn tới hai chỉ Chiến Tướng Hồn Thú giết hại lẫn nhau, hung thú đàn liền loạn, giống như căn bản không cần nàng ra tay.

Chiến lực hiện tại của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã mạnh hơn rất nhiều so với khi bọn họ mới tới Lưỡng Giới Thành, trong vô thức bọn họ đã trưởng thành rất nhiều.

Hồ Minh Nguyệt nhìn lên không trung thấy ong đàn đang bay múa sắc mặt liền cổ quái nói: “Sở thiếu chién lực ong đàn của ngươi lại đại biến."

Khi chiến đấu hơi thở có chút hỗn loạn, Hồ Minh Nguyệt cũng không phát hiện ra trong ong đàn có tồn tại vài chỉ Chiến Tướng Hồn Thú, chỉ là cảm thấy chiến lực của ong đàn so với trước giống như đã cường hãn hơn mấy lần.

Sở Diệp cười, nói: “Đúng là vậy”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau