Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 177: Chuẩn bị rời đi

Trước Sau
Editor: Tĩnh

Thời gian từng ngày qua đi, toàn dân ở Lưỡng Giới Thành đều cùng nhau chống lại châu chấu triều.

Lâm Sơ Văn lại tặng thêm một lần dược tề cho Tư Đông Phong, tổng cộng 24 lọ.

Châu chấu đàn liên tục giảm bớt, tiểu độc vương rốt cuộc cũng từ bỏ kế hoạch thăng cấp Hồn Vương, đại lượng châu chấu bắt đầu rút lui, Chiến Tướng Châu Chấu Vương càng ngày càng khó tìm, đám dược tề lần này hẳn là số dược tề cuối cùng.

Trong mật thất.

Tiểu độc vương trên mặt không hề có huyết sắc, biểu tình dị thường khó coi.

Thực lực của Tiểu độc vương cùng châu chấu đàn là cùng một nhịp thở, từ sau khi thả châu chấu ra mười vạn hoang man, tuy rằng lục tục tổn thất một ít Châu Chấu Vương, nhưng quy mô chỉnh thể của châu chấu đàn vẫn luôn ở mở rộng, thực lực chỉnh thể của trùng đàn cũng vẫn luôn tăng lên.

Một đoạn thời gian trước, thực lực của Phương Danh vẫn luôn dâng lên, mấy ngày trước đây đã có dấu hiệu tiến giai.

Nhưng khi Hoàng Sát dược tề xuất hiện, tình thế liền chuyển biến bất ngờ, quy mô trùng đàn giảm xuống cấp tốc, khí huyết trong người Phương Danh chẳng mấy chốc liền sụp đổ.

Tổn thất một hai đàn châu chấu đàn đối với Phương Danh cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng chỉ ngắn ngủi mấy ngày châu chấu đàn liền thiệt hại vượt qua một phần hai, tổn thất thật sự quá lớn, trong thời gian ngắn căn bản vô pháp đền bù.

Phương Danh nguyên bản đã nắm chắc thắng lợi, nhưng thế cục biến hóa chính là nhanh như thế, không chờ hắn kịp phản ứng lại, thì châu chấu đàn liền tổn thất thảm trọng.

Giờ phút này, Phương Danh thập phần hối hận, trước vì biểu hiện uy thế, cũng vì muốn tạo áp lực cho Lưỡng Giới Thành cùng với giúp lão tổ báo thù, nên hắn đã đem châu chấu đàn tập trung lại để tiến công Lưỡng Giới Thành, kết quả vừa lúc làm người ở Lưỡng Giới Thành một võng bắt hết.

Hắn nếu đem châu chấu đàn phân tán, mặc dù có loại dược tề quỷ dị kia thì tổn thất cũng sẽ không lớn như vậy.

“Điều tra được thân phận của tên Dược Tề Sư kia chưa?” Phương Danh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Còn chưa điều tra ra.”

“Còn chưa điều tra được, các ngươi làm ăn cái kiểu gì không biết?” Phương Danh ngữ khí bất thiện nói.

Lão quản gia có chút khó xử nói:, “Người của chúng ta đã rất nỗ lực để tra xét, có mấy thám tử động tác quá lớn, bị bại lộ rồi bị giết, người nọ che giấu quá sâu.” Lần này còn chết mấy người nằm vùng lâu năm, thật là đáng tiếc.

Phương Danh mặt toát ra sát khí nói:, “Tra, vận dụng toàn bộ lực lượng tra cho ta, ta muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn."

Từ Hồn Sư tiến giai thành Hồn Vương là khó khăn cực đại, yêu cầu cần thiết phải chuẩn bị tốt hết tất cả mọi thứ, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, chỉ cần thiếu một chút đều sẽ thất bại trong gang tấc, hắn lần này khí thế đã tàn việc tiến giai đã không có khả năng.

Phương Danh đối với lần tiến giai Hồn Vương này đã bỏ ra tâm huyết rất lớn, hiện giờ lại thất bại trong gang tấc, tâm tình đã trở nên cực đoan, nhu cầu cấp bách là tìm người để cho hắn trút giận.

Lại thêm ba con Châu Chấu Vương cắt đứt liên hệ, Phương Danh đột nhiên hộc ra một búng máu.

Lão quản gia, có thể cảm giác được rõ ràng khí huyết của Phương Danh đang suy bại, lão quản gia nhìn Phương Danh mà trong lòng nơm nớp lo sợ, lo sợ Phương Danh giận chó đánh mèo.

Trạng thái hiện giờ của Phương Danh đã không xong, đừng nói tiến giai Hồn Vương, giờ nếu muốn khôi phục lại tu vi Hồn Sư cấp 9 cũng yêu cầu một khoảng thời gian không ngắn.

“Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ.” Lão quản gia thật cẩn thận hỏi.

Phương Danh không kiên nhẫn nhìn đối phương liếc mắt một cái, quát lớn nói: “Câm miệng.”

Lão quản gia nhìn sắc mặt Phương Danh, cũng không dám đi lại.

Hồ gia.

“Tổ nãi nãi, phòng hộ trận xảy ra vấn đề, có một đội châu chấu đột nhập tiến vào, ăn đi không ít gà của chúng ta." . Truyện Khác

Hồ Minh Nguyệt mắt trợn trắng, nói: “Thật là xui xẻo, đã biết, ăn liền ăn đi."

Châu chấu đàn đã chết hơn phân nửa, lại rút lui hơn phân nửa, hiện tại liền dư lại một ít du binh vô tổ chức vô kỷ luật đi khắp nơi đột kích, không nghĩ tới lại đi theo dõi động phủ của bọn họ.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn dưỡng Thảo Dược Gà kiếm lời không ít tiền, nên người Hồ gia cũng học hai người dưỡng một ít gà, bất quá, dưỡng ra đều là một ít bình thường gà, vì phòng bị châu chấu nên Hồ gia đã bố trí trận pháp bảo hộ cho dược viên, Hồ Minh Nguyệt đánh giá, châu chấu đột phá không được trận pháp trong dược viên, nên liền đem chủ ý tới mấy con gà.

“Lần này nạn châu chấu thật là phiền toái.” Hồ Khiêm nói.

Hồ Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: “Chúng ta nơi này còn xem như tốt lắm rồi."

Hồ Khiêm gật gật đầu, “Nói cũng đúng.” Có được hai vị hàn xóm bưu hãn như Sở Diệp, Lâm Sơ Văn, nên tai hoạ bọn họ gặp cũng không tính quá nghiêm trọng.

Hồ Khiêm thần thần bí bí nói: “Ngươi có hay không cảm thấy Sở Diệp và Lâm Sơ Văn hai người họ giống như có chút gì đó rất không hợp lý không."

“Đâu chỉ là không thích hợp mà là quá không thích hợp, con bạch miêu kia cư nhiên tiến giai Chiến Tướng.” Hơn nữa, xem tình huống, tuyệt đối không chỉ là Chiến Tướng cấp 1, nàng trước kia vậy mà còn cảm thấy con bạch miêu đó là sủng vật, sủng vật nơi nào mà như vậy.

Hồ Khiêm cười khổ, nói: “Nó tuyệt đối không phải Bạch Li Miêu."

Hồ Minh Nguyệt gật gật đầu, thầm nghĩ: Nàng hiện tại nếu còn tin con tiểu miêu kia là Bạch Li Miêu, thì nàng chính là cái chày gỗ.



“Con tiểu miêu kia không phải là quỷ dị nhất mà ong đàn của Sở Diệp mới là quỷ dị nhất.” Hồ Minh Nguyệt nói.

Hồ Khiêm nhíu lại mày, nói: “Đúng vậy, ong đàn của Sở Diệp có chiến lực có chút vượt mức bình thường, chúng cho ta cảm giác thật giống như...."

“Giống như bên trong có cất giấu không chỉ là một con Chiến Tướng Ngân Sí Ong?” Hồ Minh Nguyệt nói.

Hồ Khiêm gật gật đầu, nói: “Ngươi cũng có loại cảm giác này sao?"

Hồ Minh Nguyệt cau mày, nói: “Có mơ hồ cảm giác được, nhưng chuyện này không có khả năng!” Ngân Sí Ong phẩm tướng không tính quá cao, ong chúa còn có khả năng bồi dưỡng đến Chiến Tướng, còn Ngân Sí Ong bình thường có tỷ lệ tiến giai Chiến Tướng cực kỳ nhỏ. Bồi dưỡng Chiến Tướng Ngân Sí Ong, cũng là yêu cầu sát khí, sát khí cũng đâu dễ tìm như vậy!

Hồ Khiêm híp mắt, nói: “Hồn Thú của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều quá lợi hại so với vẻ ngoài.”

Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhưng thôi mặc kệ chuyện đó đi” Hàng xóm của bọn họ thực lực quá bưu hãn, đây không phải là chuyện bọn họ có thể lo tới.

Hồ Minh Nguyệt híp mắt, cảm thấy Tiền lão gia tử không biết đã phát hiện cái gì, mà thái độ của lão gần đây đối với Sở Diệp, Lâm Sơ Văn giống như có chút không thích hợp.

Trong động phủ.

“Châu chấu đàn bị huỷ diệt thật mau! Dược tề của Sơ Văn nhà ta quá lợi hại.” Sở Diệp nhịn không được mà khích lệ nói.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, “Không phải công lao của một mình dược tề, hẳn là có thế lực khác nhúng tay vào.”

Trước kia không ít thế lực đều cảm thấy tiểu độc vương tiến giai thành Hồn Vương là chuyện chắc ăn. Từ đó không nghĩ sẽ đắc tội hai Hồn Vương, cho nên, lựa chọn sống chết mặc bay.

Hiện tại tình huống bất đồng, Hoàng Sát dược tề xuất hiện phá hủy đại kế của tiểu độc vương, mà trước đó Ngũ Độc lão tổ lại cùng Không Minh lão tổ tranh đấu cuối cùng còn bị thương.

Tình huống trước mắt đã vậy, từ đó sẽ có không ít thế lực nhân cơ hội đục nước béo cò, âm thầm tàn sát châu chấu đàn, tiến thêm một bước làm suy yếu đi khả năng tiểu độc vương tiến giai Hồn Vương.

Ngũ Độc lão tổ hành sự bừa bãi, đắc tội người không ít, trước nay ông ta dùng hung uy để khiến mọi người kinh sợ nhưng đó là trước đây, nhưng nay trước mắt tiểu độc vương lại lộ ra xu hướng suy tàn, Ngũ Độc lão tổ cũng không áp chế không được, lần này đúng là rất nghiêm trọng.

Có lẽ, một ít địch nhân của Ngũ Độc lão sẽ bắt lấy cơ hội này mà đối phó lão.

“Một đám cỏ đầu tường!” Sở Diệp lắc đầu khinh thường nói.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Mặc kệ như thế nào, chỉ cần những người này đứng ra đối đầu với Ngũ Độc lão tổ là tốt rồi."

Sở Diệp gật đầu, nói: “Nói như thế thì cũng đúng.” Bởi vì Hoành Sát dược tề, hắn cùng Sơ Văn đã hoàn toàn đứng ở thế đối lập với tên lão tổ kia, Sở Diệp có loại dự cảm, không bao lâu nữa Ngũ Độc lão tổ sẽ ra tay đối phó bọn họ.

Tiểu độc vương đem toàn bộ châu chấu đàn triệu hồi trở về, như vậy xem như nguy cơ ở Lưỡng Giới Thành cũng đã đi qua. Lưỡng Giới Thành nguy cơ bắt đầu tiêu tán, thì mọi người lại sôi nổi bắt đầu bát quái.

Mọi người hiện tại đều đang vô cùng tò mò về thân phận của vị Dược Tề Sư thần bí kia, mà còn có người hư hư thật thật lập ra một bảng danh sách gồm mười người có khả năng là vị Dược Tề Sư bí ẩn kia, mà những ngườ có tên trong danh sách đó giờ đây đều trở thành nhân vật bỏng tay, mà còn xuất hiện ra không ít cửa hàng bán thuốc giả.

Sở Diệp sau khi nhận được tin tức cũng đã chạy đi mua cái bảng danh sách kia, mà trong đó còn phân tích một cách rõ ràng hợp lý, nếu ai không biết rõ sự tình thì chắc chắn sẽ tin rằng những người trong danh sách kia đều có khả năng là vị Dược Tề Sư bí ẩn kia.

“Lâm Lãng đã chết.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Lâm Lãng, là kẻ đứng đầu danh sách có khả năng là vị Dược Tề Sư bí ẩn kia!”

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là hắn.”

Sở Diệp: “Đã chết sao? Chết như thế nào.....” Theo hắn biết, trên bảng có tên mấy cái đối tượng không rõ danh tính.

“Hắn cùng người ta nói, hắn là người đã luyện chế Hoàng Sát dược tề."

Sở Diệp: “.....” Thừa nhận a! “Người của tiểu độc vương giết hắn sao?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hẳn là vậy.”

Nghe nói, nếu ai giết được vị Dược Tề Sư thần bí kia thì sẽ được tiểu độc vương trọng thưởng, có người vội vã lập công, mạo hiểm động thủ nhưng bị bại lộ, lại bị người ở Lưỡng Giới Thành giết chết.

Tiểu độc vương tựa hồ đã chôn không ít thám tử ở Lưỡng Giới Thành, hơn nữa gần đây hoạt động vô cùng sôi nổi, nhưng chỉ cần ngoi đầu lên đều sẽ bị giết.

Sở Diệp: “.....” Đám người này thật là cái chày gỗ! Vị Dược Tề Sư thần bí đó lại dễ dàng bị giả mạo như vậy? Không thấy Sơ Văn nhà hắn có bao nhiêu điệu thấp sao? Vẫn là Sơ Văn nhà hắn tốt nhất.

Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói; “Lâm Lãng đã chết, hiện tại những người trên bảng đơn đều cảm thấy bất an, muốn nhờ người của Bí các hỗ trợ làm sáng tỏ, bọn họ không phải là vị Dược Tề Sư kia."

“Bí các?” Nếu hắn nhớ không lầm thì bảng đơn hình như là do người của Bí các tuyên bố.

“Ta nghe nói, có người vì muốn có tên trên danh sách mà đã bỏ tiền để thua mua người của Bí các” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp híp mắt, nói: “Ý của ngươi là, có người bỏ tiền ra cho bí các để họ được có tên."

Lâm Sơ Văn gật gật, nói: “Đúng là như thế."

Sở Diệp: “.....” Vì nổi danh, những người này cũng quá liều mạng!



“Nay thì những người này, lại muốn tiêu tiền để được loại ra khỏi bảng.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp: “.....” Thật là có tiền làm gì cũng được a!

Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, nói: “Nghe nói, bên phía Ngũ Độc lão tổ tỏ vẻ thà giết lần chứ không buông tha, cho nên những người trong bảng đơn xem như là chạy không thoát rồi, giờ ai cũng đang lo sợ."

Sở Diệp: "......” Ngũ Độc lão tổ, thật là hung tàn, “Chúng ta thật sự là nên nhanh chân thu doạn rồi đi thôi."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Nếu không đi, sớm muộn gì cũng sẽ tra được đến chổ bọn họ, nếu lại chờ đến lúc đó thì chạy cũng đã muộn.

“Ta cảm thấy, Tiền lão gia tử giống như phát hiện cái gì đó.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Gần đây thái độ của lão gia tử có chút không thích hợp, đã biết cái gì rồi sao?"

“Chắc là không xác định nên chỉ là nghi ngờ mà thôi.” Sở Diệp nói.

“Trong hai ngày này, chúng ta liền rời đi đi.” Lâm Sơ Văn nói.

Nếu đã có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, giờ đây ở Lưỡng Giới Thành có quá nhiều thám tử, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị tra ra.

Hiện tại thế cục ở Lưỡng Giới Thành trên cơ bản là đã ổn định, cũng là thời điểm tốt nhất để rời đi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Trong đợt thú triều lần này, bọn họ đã bại lộ ra không ít đồ vật, Hoàng Sát dược tề là dùng thi thể Châu Chấu Vương để làm, việc này Tư Đông Phong chưa chắc sẽ lộ ra, nhưng những tên thám tử ngoài kia thì chưa chắc.

Theo hắn biết, gần nhất có không ít người đang ra giá cao thu mua lại Hoàng Sát dược tề, muốn mượn đó để nghiên cứu ra phối phương của dược tề.

Phối phương của Hoàng Sát dược tề có chút phức tạp, muốn nghiên cứu ra thì đó không phải là chuyện dễ, nhưng nếu để phán đoán ra trong dược tề có sát của châu chấu vương, thì chuyện đó là chuyện không khó.

Lần trước, ở Hầu thôn bọn họ vì muốn có được Huyết Linh quả mà bọn họ đã bại lộ Ủ chín dược tề, mà Hoàng Sát dược tề lại là dùng thi thể Chiến Tướng châu chấu để làm ra, mà khi bọn họ rời đi cũng đã cùng Hầu thôn lấy đi hai cổ thi thể của Chiến Tướng Châu Chấu Vương, đó đều là đại sơ hở, nếu có người phát hiện tất nhiên sẽ khả nghi.

Sau nạn châu chấu bọn họ đã bại lộ quá nhiều thứ, nếu bị phát hiện thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ không yên ổn, nên cũng đã đến lúc đổi nơi sinh hoạt mới.

“Lần này tiểu độc vương, hẳn là tiến giai không được Hồn vương rồi.” Mà tu sĩ ở Lưỡng Giới Thành đã xử lý được hơn 50 con Chiến Tướng Châu Chấu Vương, Sĩ cấp châu chấu số lượng tổn thất là vô cùng thảm trọng, như vậy thì tiểu độc vương khẳng định sẽ ra sức mà tìm kẻ đầu sỏ gây tội.

Người khác có thể không biết bọn họ ở Hầu thôn giết được bao nhiều Chiến Tướng châu chấu, nhưng tiểu độc vương có khả năng sẽ biết.

Sở Diệp nhíu lại mày, nói: “Chúng ta trong hai ngày này liền sẽ rời đi."

Trước là do Sở Diệp lo lắng sau nạn châu chấu sẽ có thú triều, nên mới còn trì hoãn thời gian rời đi.

Từ tình huống hiện tại xem ra, thú triều mặc dù phát sinh cũng sẽ không phải là đại hình thú triều, nên Lưỡng Giới Thành hẳn là có thể ứng phó.

Sở Diệp gần đây luôn có một cảm giác là nguy cơ sắp tới, còn cảm thấy chính mình giống như bị người ta theo dõi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng được.”

Tiểu lão hổ nhìn Sở Diệp, chế nhạo nói: “Ngươi muốn chạy trốn, chạy trốn cũng không phải là chuyện vinh quang gì."

Sở Diệp nhìn tiểu lão hổ liếc mắt một cái, nói: “Này không phải bởi vì ngươi quá yếu, ta mới phải chạy trốn chạy sao? Ngươi nếu là Vương cấp, hoặc là Chiến Tướng cấp 9 thì ta đã không cần phải chạy trốn như vậy."

Sở Diệp thầm nghĩ; hắn đã không bỏ chạy khi nạn châu chấu xảy ra là đã rất phúc hậu rồi, hiện tại thế cục đã ổn định cũng đã tới lúc nên rời đi.

Tiểu lão hổ tru lên nói: “Còn không phải bởi vì ngươi nghèo, mua không nổi thiên tài địa bảo cho ta ăn.”

Sở Diệp: ".......” Hắn nghèo, cơm muốn ăn ngon phải ăn từ ngụm, ăn quá nhiều lở tiêu hóa không được thì sẽ bị phình bụng chết đó, nhưng nếu nói hắn nghèo thì cả đám Hồn Sư ngoài kia là ăn mày sao, tên Tiểu Bạch thúi này không biết mình đang sống trong phúc mà còn la ó này nọ.

“Đi đi đi, đều là ngươi vô dụng.”

Tiểu lão hổ ngẩng đầu, có chút bất mãn nhìn Sở Diệp.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp cùng Tiểu Bạch đang đối chọi gây gắt cười, nói: “Được rồi, được rồi, đi chuẩn bị đi."

Sở Diệp đi rừng trúc, đem Thảo Dược Gà bỏ vào không gian chỉ để lại gà bình thường.

Linh thụ trong rừng cây, Sở Diệp lựa chọn đem Linh Thụ Dâu Vương, Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ, Thất Thải Thụ và thêm mấy cây linh đào.. Còn số còn lại bởi vì ngọc trụy không gian hữu hạn, nên Sở Diệp tính toán lưu tại động phủ một ít.

Long Ngư dưỡng ở hồ sen thì được Sở Diệp vớt lên toàn bộ để mang đi.

Linh dược trong linh điền, thì Sở Diệp lựa chọn mang đi những loại tương đối trân quý để mang đi, còn những loại khác thì giữ lại.

Đem tất cả mọi thứ chuẩn bị tốt, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liền phong bế động phủ, rồi trong đêm rời đi.

Đại chiến qua đi, không ít Hồn Sư đều yêu cầu tu dưỡng, nên thường sẽ phong bế động phủ, để điều chỉnh lại trạng thái, nên việc Sở Diệp và Lâm Sơ Văn phong bế động phủ tu cũng coi như là bình thường, nhưng không ai nghĩ đến, hai người ngay lúc này đã rời đi, hòa vào mười vạn hoang man.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau