Chương 26: Tình ý . . .
“Tôi không cách nào phớt lờ sự tồn tại của cậu trước mắt, làm ra vẻ không thấy, tôi thậm chí… Không muốn cậu rời khỏi tầm mắt tôi.”
Giọng nói như tiếng thở dài buông ra từ đôi môi như được chư thần cẩn thận tạo hình của Edward, mang theo một loại nỉ non như mộng ảo.
Đôi mắt đen trong trẻo nhìn vào cặp mắt vàng kim xinh đẹp, Alan kinh ngạc nhìn Edward, ấp úng không phản ứng gì.
Trong đầu bất giác so sánh với đôi mắt xanh biếc xinh đẹp dịu dàng luôn giấu sâu trong nội tâm.
Cũng xinh đẹp, nhưng lóe ra ánh sáng bất đồng.
Một cái xinh đẹp nhưng xa xôi, xa xôi đến mức, sớm đã bất giác rời đi không biết từ bao giờ; một cái là thâm thúy mà chân thật, gần trong gang tấc.
Hơn nữa… đôi mắt vàng kim này, hoàn toàn… Chỉ có bóng dáng một mình cậu.
“Anh…” Alan cũng không phải chuyện gì cũng không biết, trái lại, tại lễ Giáng Sinh ngày xưa, hàng năm cậu đều bắt được trong bụi hoa sân trường, trong xe ngựa tạm đỗ, góc tường lâu đài, phía sau màn sân khấu… Thậm chí là rìa rừng cấm một đám nhóc quái vật khổng lồ ngu đần nói ra mấy lời ngon ngọt với các cô bé phù thủy.
Những đám nhóc quái vật khổng lồ đỏm dáng kia đem từ ngữ dành dụm được từ luận văn ngày thường trau chuốt vận dụng toàn bộ vào lúc ấy, lại còn tiến hành gia công chiều sâu, chúng nói không biết rõ ràng gấp bao nhiêu lần so với Edward.
Chỉ là… Cũng không có kẻ nào, biểu hiện chân thành như Edward bây giờ.
“Rất kinh ngạc phải không? Alan…” Edward thấy Alan có chút kinh ngạc, cứ như thầm vui vẻ. Sau một hồi, mới chậm rãi mở miệng: “Tôi nói như vậy… Coi như là… bày tỏ đi, cậu có phải cảm thấy rất ngạc nhiên không? Chỉ trừ lần đó ra, thân là một ma cà rồng sống trong bóng tối, ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu tại sao lại muốn thân cận với một người xa lạ, thậm chí vì người đó, không tiếc mạo hiểm nguy cơ bị người ta phát hiện thân phận.”
Hắn nói rất đúng chuyện cứu Charlie tối hôm qua. Xác thực, nếu không phải vì mình, cho dù Alice thật sự biết trước kết cục của Charlie, gia đình Cullen cũng sẽ không thèm xen vào chuyện này a.
Nếu không phải mình là phù thủy, nếu không phải cậu biết ‘Obliviate’, như vậy Edward sẽ xử lí đám cướp có thể làm thân phận hắn bại lộ kia như thế nào, thậm chí cả Charlie trong lúc vô tình chứng kiến hết thảy cũng bị…
Ma cà rồng, thật sự là một chủng tộc giống Slytherin đến dị thường a, trừ người mình để ý ra, mấy thứ khác cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của bọn họ…
Nhưng mà hắn, hắn mới vừa nói…
Trong nháy mắt, đôi mắt Alan khôi phục trấn tĩnh, trong óc nhanh chóng lướt qua từng chút từng chút những ngày ở cùng Edward.
Lần đầu gặp, hắn là Ma cà rồng săn bắn trong rừng, cậu là phù thủy hóa thân trong hình dáng Animagi; dung nhan tuấn mỹ đứng trong cánh rừng u ám, phảng phất như bức tượng của thần linh rơi xuống nhân gian.
Lúc gặp lại, hắn là thành viên gia đình Cullen không giống người thường, nhà ăn ầm ĩ như cách hắn rất xa, hắn chính là ẩn giả di thế độc lập, không lẫn lộn trong loài người thế tục; vô ý bắt gặp, ánh mắt sát ý lạnh thấu xương kia, suýt nữa khiến ma lực trong cơ thể cậu bùng nổ.
Kế tiếp, biệt thự trong rừng, như thể báo trước gút mắc đã định trước trong định mệnh giữa bọn họ.
Nhìn lén trong đêm, đến gần, thiện ý đột nhiên xuất hiện, tình cảm trong đôi mắt màu vàng nhạt không cách nào thấu hiểu, làm cậu bỗng hoang mang.
Thân ảnh truy tìm mà đến, trong nháy mắt ngăn cản viên đạn lao đến…
Alan hiểu, kỳ thật cậu đã sớm phát hiện chút dị thường, chỉ là cự tuyệt không muốn nghĩ sâu thêm.
Đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp trong trí nhớ, làm sao có thể bị thay thế? Làm sao có thể…
Alan không biết mình có bị đồng tính hay không, kỳ thật ở kiếp trước, tình yêu đồng tính cũng không bị bài xích trong giới phù thủy, thậm chí đại pháp sư Merlin và anh hùng King Arthur ngày xưa chính là một đôi tình nhân trong truyền thuyết. (=.=)
Trong mắt phù thủy, tình nhân đồng tính vẫn được chấp nhận, chúc phúc. Hơn nữa nếu như là một phù thủy ma lực đủ mạnh, thậm chí có thể cùng tình nhân đồng tính mang thai để lại huyết mạch.
Chỉ là tỷ lệ còn thấp hơn một phần vạn, hơn nữa vì đồng tính sinh tử là trái với quy luật sinh mạng, lúc mang thai nguy hiểm có thể mạng đến cho hai cha con còn tăng lên càng nhiều, cho dù là con cháu sau khi sinh ra, tỷ lệ chết non cũng rất cao.
Cậu từng nghe Lucius nói. Trong lịch sử gia tộc Malfoy, từng có ba cặp tình nhân đồng tính, đáng tiếc một đôi may mắn mang thai sinh hậu đại, cuối cùng lại không thể bảo vệ con của họ trưởng thành.
Dùng nội tình cùng thực lực gia tộc Malfoy còn không cách nào bảo vệ huyết mạch đồng tính, có thể thấy được phù thủy đồng tính muốn sinh ra hậu đại rất khó.
Bởi vậy, gia tộc Malfoy vì không muốn lặp lại bi ai mất đi huyết mạch, bởi vậy trong gia quy ra lệnh nghiêm khắc cấm hành vi đồng tính luyến ái.
Alan tinh tường nhớ rõ lúc trước khi nói những lời này trong mắt Lucius hiện rõ đau thương cùng ảm đạm, cậu biết, Lucius có vợ hiền con nhỏ, lúc còn trẻ, chắc hẳn cũng có đoạn tình cảm lưu luyến nào đó mà không cách nào được gia tộc thừa nhận.
Bởi vì lần đầu tiên và cũng là duy nhất nhìn thấy vẻ mặt này của Lucius, nên Alan đối với kí ức này dị thường khắc sâu.
Bản thân Alan cũng không bài xích tình cảm đồng tính, nhưng điều kiện tiên quyết là không phát sinh trên người cậu.
Chỉ là cho tới bây giờ cậu cũng chưa trải qua loại tình cảm này, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
Cho dù là Lily năm đó, cậu cũng chỉ là yên lặng thầm mến, thẳng đến Lily rời xa thế giới này, cũng không nói tình cảm kia ra khỏi cửa miệng.
Alan rất muốn nổi giận, cậu thậm chí cho là chỉ sau một khắc, cậu sẽ không chút do dự bắn ra một cái Diffindo!
Nhưng… Nhưng đối mặt với ánh mắt của Edward, cặp mắt màu vàng nhạt kia, có sợ hãi, không chút an tâm, lại có chờ mong… Còn có một tia ân cần dịu dàng tuyệt đối không thuộc về ma cà rồng.
“Anh… Tôi giả thiết Edward, anh là đối với ta, anh nói anh thích… À, anh… thèm muốn tôi(-‘’’’=).” Alan châm chước thay đổi một từ cậu cho rằng có thể dễ tiếp nhận hơn.
“… Đúng vậy ”
“Vì sao?” Alan không biết đây là câu ‘vì sao’ lần thứ mấy trong hôm nay của mình, có vẻ cậu không ngừng hỏi Edward từ gốc tới ngọn các vấn đề.
Thân là một ma cà rồng, sao lại tùy tiện đi thích một con người chứ?
“Bởi vì…” Edward thoạt nhìn hơi nhăn nhó, Alan vững tin, nếu hắn không phải ma cà rồng chỉ sợ hiện tại mặt đã đỏ ửng lên rồi.
Thật lâu sau, hắn phảng phất như quyết tâm làm chuyện gì đó, có chút mơ hồ, có chút gấp gáp nói: “Bởi vì, từng phút từng giây cậu đều đang hấp dẫn tôi. Hương vị của cậu, ánh mắt của cậu, cùng hơi thở của cậu.”
“Ách…” Alan choáng váng, sắc mặt không khống chế được thoáng đỏ lên một chút: “Anh, ý anh tôi không rõ.”
“Ý của tôi là! Alan, cậu bị một ma cà rồng ‘thèm muốn’, gần một trăm năm qua, tôi chưa từng ‘thèm muốn’ muốn ngừng mà không được với bất kì con người nào.” Edward có chút thẹn quá hoá giận nói.
“Chỉ… chỉ vì hương vị của tôi!” Alan thanh âm có chút lớn.
“Đúng vậy… Có thể là vì cậu là phù thủy. Tôi nghĩ ma lực trong cơ thể cậu cũng là một loại năng lượng, nó có thể làm cho sinh vật giống như tôi, bị hấp dẫn sâu sắc.” Edward nói lắp bắp, cứ như một thiếu niên trẻ trung không hiểu tình huống nóng lòng thổ lộ hết với người yêu.
“Cái này… Cái này buồn cười quá!” lòng Alan sóng to gió lớn, lời nói trong miệng lại bắt đầu trở nên cay nghiệt: “Anh vững tin anh không đứng ở góc độ coi tôi trở thành thức ăn để ‘thèm muốn’ tôi chứ, mà còn đối với một thằng con train như tôi.”
“Không, đương nhiên không phải.” Edward lập tức phản bác: “Alan, tin tưởng tôi, từ… Sau đó, tôi liền không còn suy nghĩa muốn thương tổn cậu. Kỳ thật, sở dĩ tôi muốn bảo vệ cậu. Alan, cậu… Kỳ thật rất giống chúng tôi.”
“Anh nói tôi giống quỷ hút máu hả.” Alan nổi giận, cậu… giống ma cà rồng chỗ nào. (chỗ nào không giống)
“Cậu cô độc, ưu nhã, xa cách, thoạt nhìn đối với ai cũng nho nhã lễ độ, nhưng trên thực tế một mực cự tuyệt lại gần người khác. Cậu thành thục, cơ trí, đạm mạc, giống như luôn không hợp với hoàn cảnh chung quanh, thậm chí cậu giống như… Không thuộc về thế giới này. Tất cả mọi thứ, đều rất giống tính chất đặc biệt của ma cà rồng.” Edward chậm rãi nói ra.
“Anh… Anh luôn luôn quan sát tôi.” Trong giọng của Alan, chứa đựng sự chờ mong và vui sướng mà chính cậu cũng không phát giác.
“Đúng vậy… Alan, cậu biết không? Kỳ thật, tôi một mực thèm muốn cậu.”
“Vì sao?”
Rất tốt, lại là một câu vì sao, quỷ hút máu chết tiệt, chẳng lẽ hắn không thể chủ động nói ra! Ngay cả năm đó khi còn học ở Slytherin, cậu cũng không hỏi nhiều vấn đề như vậy trong một ngày!
“Đúng vậy, là thèm muốn, hay cả ghen tỵ. Alan, cậu có khí chất rất giống ma cà rồng, thậm chí tôi luôn vô ý xem cậu như đồng loại của mình. Nhưng cậu có thể tiếp cận đám người, cậu có thể công khai đối mặt ánh mặt trời trong mắt người đời, cậu có thân thể ấm áp, dòng máu lưu động… Alan, những điều này một ma cà rồng không cách nào tìm được, hơn nữa còn lại điều khát vọng nhất. Bởi vậy, lúc Alice tiên đoán cậu gặp phải nguy hiểm, tôi không chùn bước đi đến tìm cậu, ta không thể làm cho sự thèm muốn này mất đi.”
“Nhưng những thứ này… Ý tôi là bất luận là mùi hương dễ ngửi của tôi theo ý anh hay cảm giác tôi mang lại cho anh, cũng không thể trở thành lý do anh thích…, không thèm muốn tôi.”
“Có lẽ vậy.” trong thanh âm bất đắc dĩ của Edward lộ ra vị đắng chát: “Nếu như, tôi gặp được ‘Người ca hát’ định mệnh đã chọn, có lẽ tôi sẽ không như vậy. Nhưng Alan à, chuyện trên đời này từ lúc quỹ đạo vận mệnh bắt đầu chuyển động, thì đã không có ‘Nếu như’. Tôi đã gặp cậu trước, lại bị cậu hấp dẫn, tất cả lý do, cũng đã không còn quan trọng nữa.”
“Dù cho… Tôi là con trai.” Alan nhấn mạnh từng chữ hỏi.
“Không cần nghiêm túc như vậy, Alan…” Edward có vẻ buồn cười trước phản ứng của Alan: “Lẽ phải luân lý của con người đối với ma cà rồng chúng tôi mà nói cũng chẳng cần tuân thủ, mạng sống dài đăng đẳng sớm đã làm chúng tôi không còn coi trọng những thứ này.”
Hắn giảm thanh âm thấp xuống, có chút áy náy nói: “Tôi biết rõ như vậy rất không nên, làm một con người, lại bị một ma cà rồng thuộc về bóng tối dùng máu làm thức ăn yêu mến. Alan, đối với cậu mà nói thật sự rất rắc rối.”
Còn có cặp mắt bị cậu ẩn sâu trong nội tâm kia nữa, vì nàng, cậu cũng sẽ không dành cho tôi…
“Tôi cũng không cảm thấy đây là một rắc rối.” Alan hít sâu một hơi, thản nhiên nói.
“Cậu…” trong mắt Edward hiện lên một tia hào quang được gọi là vui sướng, thật thận trọng mở miệng: “… Tôi nói, cậu không vì vậy mà cảm thấy rắc rối phải không? Hơn nữa, cũng sẽ không vì vậy mà chán ghét, sợ hãi?”
Hắn phản ứng thế này… cứ như là ta vừa đáp ứng hắn cái gì đó vậy!
Alan rất khẳng định đáp: “Đương nhiên. Anh nên biết, cái này cũng chẳng coi vào đâu, tôi không cần vì vậy mà cảm thấy chán ghét, khủng hoảng gì.”
“Cảm ơn cậu, Alan, tôi là nói… Tôi thật sự thật vui sướng.” thanh âm Edward rất thấp rất nặng, cứ như có chút run rẩy kích động đôi mắt hắn bắt đầu nhạt đi, vẻ lo lắng trong mắt tựa hồ đã dần biến mất, liền giống như ánh trăng bừng sáng xua tan mây đen.
Sau đó, là sự yên lặng kéo dài.
Sau một lúc lâu, Alan đầu tiên phá vỡ im lặng, thấp giọng mở miệng: “Nhưng mà… Có một việc tôi cho rằng nhất định phải nói rõ ràng. Tôi sẽ không vì anh là ma cà rồng mà cảm thấy bất kì chán ghét cùng sợ hãi gì, nhưng xin tha thứ, tôi cũng không thể đáp lại tình cảm của anh. Trước đây rất lâu, tôi đã từng yêu một cô gái, tuy cô cũng không yêu tôi, nhưng tình cảm của tôi dành cho cô ấy, mãi mai kéo dài, cho đến tận hôm nay.”
Kiếp trước, cô gái cậu dùng hết tấm lòng yêu mến cả đời, cậu đã từng cho rằng chỉ cần đứng xa xa tại một nơi bí mật gần đó nhìn cô thì xem là một loại hạnh phúc, tuy hiện tại cảm giác này đã theo tháng năm và thân phận biến hóa mà dần nhạt nhòa, nhưng Lily quả thực vẫn chưa rời khỏi đáy lòng.
Chỉ là bây giờ nghĩ lại, cậu đối với Lily đến tột cùng là cảm giác chim non không muốn xa rời, hay là tình yêu chân chính? Tình cảm chưa từng được đáp lại, thật là tình yêu chân chính sao?
Alan có chút mê mang.
Hai người lần nữa im lặng.
“Tôi biết.” Lần này là Edward mở miệng trước, mặt hắn dịu dàng mà đau thương, nặng nề buồn bực nói: “Tôi, kỳ thật không nên tham lam như vậy, hy vọng xa vời cậu có thể đáp lại tình cảm của tôi, nhưng cậu lại không vì vậy mà chán ghét tôi, rời xa tôi, tôi đã cảm thấy rất may mắn. Cám ơn cậu, Alan.”
Cặp mắt xinh đẹp màu xanh nhạt kia à! Cô vô cùng hạnh phúc, một mực được người nào đó ẩn sâu dưới đáy lòng, giấu kín vào nơi sâu nhất trong linh hồn, làm ta hâm mộ như thế, Ghen ghét…. như thế
Volvo màu bạc từ từ chuyển động, chạy tới bệnh viện thị trấn, chở hai kẻ đang bụng đầy tâm sự, một kẻ là Ma cà rồng, mà còn lại, là một phù thủy.
Giọng nói như tiếng thở dài buông ra từ đôi môi như được chư thần cẩn thận tạo hình của Edward, mang theo một loại nỉ non như mộng ảo.
Đôi mắt đen trong trẻo nhìn vào cặp mắt vàng kim xinh đẹp, Alan kinh ngạc nhìn Edward, ấp úng không phản ứng gì.
Trong đầu bất giác so sánh với đôi mắt xanh biếc xinh đẹp dịu dàng luôn giấu sâu trong nội tâm.
Cũng xinh đẹp, nhưng lóe ra ánh sáng bất đồng.
Một cái xinh đẹp nhưng xa xôi, xa xôi đến mức, sớm đã bất giác rời đi không biết từ bao giờ; một cái là thâm thúy mà chân thật, gần trong gang tấc.
Hơn nữa… đôi mắt vàng kim này, hoàn toàn… Chỉ có bóng dáng một mình cậu.
“Anh…” Alan cũng không phải chuyện gì cũng không biết, trái lại, tại lễ Giáng Sinh ngày xưa, hàng năm cậu đều bắt được trong bụi hoa sân trường, trong xe ngựa tạm đỗ, góc tường lâu đài, phía sau màn sân khấu… Thậm chí là rìa rừng cấm một đám nhóc quái vật khổng lồ ngu đần nói ra mấy lời ngon ngọt với các cô bé phù thủy.
Những đám nhóc quái vật khổng lồ đỏm dáng kia đem từ ngữ dành dụm được từ luận văn ngày thường trau chuốt vận dụng toàn bộ vào lúc ấy, lại còn tiến hành gia công chiều sâu, chúng nói không biết rõ ràng gấp bao nhiêu lần so với Edward.
Chỉ là… Cũng không có kẻ nào, biểu hiện chân thành như Edward bây giờ.
“Rất kinh ngạc phải không? Alan…” Edward thấy Alan có chút kinh ngạc, cứ như thầm vui vẻ. Sau một hồi, mới chậm rãi mở miệng: “Tôi nói như vậy… Coi như là… bày tỏ đi, cậu có phải cảm thấy rất ngạc nhiên không? Chỉ trừ lần đó ra, thân là một ma cà rồng sống trong bóng tối, ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu tại sao lại muốn thân cận với một người xa lạ, thậm chí vì người đó, không tiếc mạo hiểm nguy cơ bị người ta phát hiện thân phận.”
Hắn nói rất đúng chuyện cứu Charlie tối hôm qua. Xác thực, nếu không phải vì mình, cho dù Alice thật sự biết trước kết cục của Charlie, gia đình Cullen cũng sẽ không thèm xen vào chuyện này a.
Nếu không phải mình là phù thủy, nếu không phải cậu biết ‘Obliviate’, như vậy Edward sẽ xử lí đám cướp có thể làm thân phận hắn bại lộ kia như thế nào, thậm chí cả Charlie trong lúc vô tình chứng kiến hết thảy cũng bị…
Ma cà rồng, thật sự là một chủng tộc giống Slytherin đến dị thường a, trừ người mình để ý ra, mấy thứ khác cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của bọn họ…
Nhưng mà hắn, hắn mới vừa nói…
Trong nháy mắt, đôi mắt Alan khôi phục trấn tĩnh, trong óc nhanh chóng lướt qua từng chút từng chút những ngày ở cùng Edward.
Lần đầu gặp, hắn là Ma cà rồng săn bắn trong rừng, cậu là phù thủy hóa thân trong hình dáng Animagi; dung nhan tuấn mỹ đứng trong cánh rừng u ám, phảng phất như bức tượng của thần linh rơi xuống nhân gian.
Lúc gặp lại, hắn là thành viên gia đình Cullen không giống người thường, nhà ăn ầm ĩ như cách hắn rất xa, hắn chính là ẩn giả di thế độc lập, không lẫn lộn trong loài người thế tục; vô ý bắt gặp, ánh mắt sát ý lạnh thấu xương kia, suýt nữa khiến ma lực trong cơ thể cậu bùng nổ.
Kế tiếp, biệt thự trong rừng, như thể báo trước gút mắc đã định trước trong định mệnh giữa bọn họ.
Nhìn lén trong đêm, đến gần, thiện ý đột nhiên xuất hiện, tình cảm trong đôi mắt màu vàng nhạt không cách nào thấu hiểu, làm cậu bỗng hoang mang.
Thân ảnh truy tìm mà đến, trong nháy mắt ngăn cản viên đạn lao đến…
Alan hiểu, kỳ thật cậu đã sớm phát hiện chút dị thường, chỉ là cự tuyệt không muốn nghĩ sâu thêm.
Đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp trong trí nhớ, làm sao có thể bị thay thế? Làm sao có thể…
Alan không biết mình có bị đồng tính hay không, kỳ thật ở kiếp trước, tình yêu đồng tính cũng không bị bài xích trong giới phù thủy, thậm chí đại pháp sư Merlin và anh hùng King Arthur ngày xưa chính là một đôi tình nhân trong truyền thuyết. (=.=)
Trong mắt phù thủy, tình nhân đồng tính vẫn được chấp nhận, chúc phúc. Hơn nữa nếu như là một phù thủy ma lực đủ mạnh, thậm chí có thể cùng tình nhân đồng tính mang thai để lại huyết mạch.
Chỉ là tỷ lệ còn thấp hơn một phần vạn, hơn nữa vì đồng tính sinh tử là trái với quy luật sinh mạng, lúc mang thai nguy hiểm có thể mạng đến cho hai cha con còn tăng lên càng nhiều, cho dù là con cháu sau khi sinh ra, tỷ lệ chết non cũng rất cao.
Cậu từng nghe Lucius nói. Trong lịch sử gia tộc Malfoy, từng có ba cặp tình nhân đồng tính, đáng tiếc một đôi may mắn mang thai sinh hậu đại, cuối cùng lại không thể bảo vệ con của họ trưởng thành.
Dùng nội tình cùng thực lực gia tộc Malfoy còn không cách nào bảo vệ huyết mạch đồng tính, có thể thấy được phù thủy đồng tính muốn sinh ra hậu đại rất khó.
Bởi vậy, gia tộc Malfoy vì không muốn lặp lại bi ai mất đi huyết mạch, bởi vậy trong gia quy ra lệnh nghiêm khắc cấm hành vi đồng tính luyến ái.
Alan tinh tường nhớ rõ lúc trước khi nói những lời này trong mắt Lucius hiện rõ đau thương cùng ảm đạm, cậu biết, Lucius có vợ hiền con nhỏ, lúc còn trẻ, chắc hẳn cũng có đoạn tình cảm lưu luyến nào đó mà không cách nào được gia tộc thừa nhận.
Bởi vì lần đầu tiên và cũng là duy nhất nhìn thấy vẻ mặt này của Lucius, nên Alan đối với kí ức này dị thường khắc sâu.
Bản thân Alan cũng không bài xích tình cảm đồng tính, nhưng điều kiện tiên quyết là không phát sinh trên người cậu.
Chỉ là cho tới bây giờ cậu cũng chưa trải qua loại tình cảm này, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
Cho dù là Lily năm đó, cậu cũng chỉ là yên lặng thầm mến, thẳng đến Lily rời xa thế giới này, cũng không nói tình cảm kia ra khỏi cửa miệng.
Alan rất muốn nổi giận, cậu thậm chí cho là chỉ sau một khắc, cậu sẽ không chút do dự bắn ra một cái Diffindo!
Nhưng… Nhưng đối mặt với ánh mắt của Edward, cặp mắt màu vàng nhạt kia, có sợ hãi, không chút an tâm, lại có chờ mong… Còn có một tia ân cần dịu dàng tuyệt đối không thuộc về ma cà rồng.
“Anh… Tôi giả thiết Edward, anh là đối với ta, anh nói anh thích… À, anh… thèm muốn tôi(-‘’’’=).” Alan châm chước thay đổi một từ cậu cho rằng có thể dễ tiếp nhận hơn.
“… Đúng vậy ”
“Vì sao?” Alan không biết đây là câu ‘vì sao’ lần thứ mấy trong hôm nay của mình, có vẻ cậu không ngừng hỏi Edward từ gốc tới ngọn các vấn đề.
Thân là một ma cà rồng, sao lại tùy tiện đi thích một con người chứ?
“Bởi vì…” Edward thoạt nhìn hơi nhăn nhó, Alan vững tin, nếu hắn không phải ma cà rồng chỉ sợ hiện tại mặt đã đỏ ửng lên rồi.
Thật lâu sau, hắn phảng phất như quyết tâm làm chuyện gì đó, có chút mơ hồ, có chút gấp gáp nói: “Bởi vì, từng phút từng giây cậu đều đang hấp dẫn tôi. Hương vị của cậu, ánh mắt của cậu, cùng hơi thở của cậu.”
“Ách…” Alan choáng váng, sắc mặt không khống chế được thoáng đỏ lên một chút: “Anh, ý anh tôi không rõ.”
“Ý của tôi là! Alan, cậu bị một ma cà rồng ‘thèm muốn’, gần một trăm năm qua, tôi chưa từng ‘thèm muốn’ muốn ngừng mà không được với bất kì con người nào.” Edward có chút thẹn quá hoá giận nói.
“Chỉ… chỉ vì hương vị của tôi!” Alan thanh âm có chút lớn.
“Đúng vậy… Có thể là vì cậu là phù thủy. Tôi nghĩ ma lực trong cơ thể cậu cũng là một loại năng lượng, nó có thể làm cho sinh vật giống như tôi, bị hấp dẫn sâu sắc.” Edward nói lắp bắp, cứ như một thiếu niên trẻ trung không hiểu tình huống nóng lòng thổ lộ hết với người yêu.
“Cái này… Cái này buồn cười quá!” lòng Alan sóng to gió lớn, lời nói trong miệng lại bắt đầu trở nên cay nghiệt: “Anh vững tin anh không đứng ở góc độ coi tôi trở thành thức ăn để ‘thèm muốn’ tôi chứ, mà còn đối với một thằng con train như tôi.”
“Không, đương nhiên không phải.” Edward lập tức phản bác: “Alan, tin tưởng tôi, từ… Sau đó, tôi liền không còn suy nghĩa muốn thương tổn cậu. Kỳ thật, sở dĩ tôi muốn bảo vệ cậu. Alan, cậu… Kỳ thật rất giống chúng tôi.”
“Anh nói tôi giống quỷ hút máu hả.” Alan nổi giận, cậu… giống ma cà rồng chỗ nào. (chỗ nào không giống)
“Cậu cô độc, ưu nhã, xa cách, thoạt nhìn đối với ai cũng nho nhã lễ độ, nhưng trên thực tế một mực cự tuyệt lại gần người khác. Cậu thành thục, cơ trí, đạm mạc, giống như luôn không hợp với hoàn cảnh chung quanh, thậm chí cậu giống như… Không thuộc về thế giới này. Tất cả mọi thứ, đều rất giống tính chất đặc biệt của ma cà rồng.” Edward chậm rãi nói ra.
“Anh… Anh luôn luôn quan sát tôi.” Trong giọng của Alan, chứa đựng sự chờ mong và vui sướng mà chính cậu cũng không phát giác.
“Đúng vậy… Alan, cậu biết không? Kỳ thật, tôi một mực thèm muốn cậu.”
“Vì sao?”
Rất tốt, lại là một câu vì sao, quỷ hút máu chết tiệt, chẳng lẽ hắn không thể chủ động nói ra! Ngay cả năm đó khi còn học ở Slytherin, cậu cũng không hỏi nhiều vấn đề như vậy trong một ngày!
“Đúng vậy, là thèm muốn, hay cả ghen tỵ. Alan, cậu có khí chất rất giống ma cà rồng, thậm chí tôi luôn vô ý xem cậu như đồng loại của mình. Nhưng cậu có thể tiếp cận đám người, cậu có thể công khai đối mặt ánh mặt trời trong mắt người đời, cậu có thân thể ấm áp, dòng máu lưu động… Alan, những điều này một ma cà rồng không cách nào tìm được, hơn nữa còn lại điều khát vọng nhất. Bởi vậy, lúc Alice tiên đoán cậu gặp phải nguy hiểm, tôi không chùn bước đi đến tìm cậu, ta không thể làm cho sự thèm muốn này mất đi.”
“Nhưng những thứ này… Ý tôi là bất luận là mùi hương dễ ngửi của tôi theo ý anh hay cảm giác tôi mang lại cho anh, cũng không thể trở thành lý do anh thích…, không thèm muốn tôi.”
“Có lẽ vậy.” trong thanh âm bất đắc dĩ của Edward lộ ra vị đắng chát: “Nếu như, tôi gặp được ‘Người ca hát’ định mệnh đã chọn, có lẽ tôi sẽ không như vậy. Nhưng Alan à, chuyện trên đời này từ lúc quỹ đạo vận mệnh bắt đầu chuyển động, thì đã không có ‘Nếu như’. Tôi đã gặp cậu trước, lại bị cậu hấp dẫn, tất cả lý do, cũng đã không còn quan trọng nữa.”
“Dù cho… Tôi là con trai.” Alan nhấn mạnh từng chữ hỏi.
“Không cần nghiêm túc như vậy, Alan…” Edward có vẻ buồn cười trước phản ứng của Alan: “Lẽ phải luân lý của con người đối với ma cà rồng chúng tôi mà nói cũng chẳng cần tuân thủ, mạng sống dài đăng đẳng sớm đã làm chúng tôi không còn coi trọng những thứ này.”
Hắn giảm thanh âm thấp xuống, có chút áy náy nói: “Tôi biết rõ như vậy rất không nên, làm một con người, lại bị một ma cà rồng thuộc về bóng tối dùng máu làm thức ăn yêu mến. Alan, đối với cậu mà nói thật sự rất rắc rối.”
Còn có cặp mắt bị cậu ẩn sâu trong nội tâm kia nữa, vì nàng, cậu cũng sẽ không dành cho tôi…
“Tôi cũng không cảm thấy đây là một rắc rối.” Alan hít sâu một hơi, thản nhiên nói.
“Cậu…” trong mắt Edward hiện lên một tia hào quang được gọi là vui sướng, thật thận trọng mở miệng: “… Tôi nói, cậu không vì vậy mà cảm thấy rắc rối phải không? Hơn nữa, cũng sẽ không vì vậy mà chán ghét, sợ hãi?”
Hắn phản ứng thế này… cứ như là ta vừa đáp ứng hắn cái gì đó vậy!
Alan rất khẳng định đáp: “Đương nhiên. Anh nên biết, cái này cũng chẳng coi vào đâu, tôi không cần vì vậy mà cảm thấy chán ghét, khủng hoảng gì.”
“Cảm ơn cậu, Alan, tôi là nói… Tôi thật sự thật vui sướng.” thanh âm Edward rất thấp rất nặng, cứ như có chút run rẩy kích động đôi mắt hắn bắt đầu nhạt đi, vẻ lo lắng trong mắt tựa hồ đã dần biến mất, liền giống như ánh trăng bừng sáng xua tan mây đen.
Sau đó, là sự yên lặng kéo dài.
Sau một lúc lâu, Alan đầu tiên phá vỡ im lặng, thấp giọng mở miệng: “Nhưng mà… Có một việc tôi cho rằng nhất định phải nói rõ ràng. Tôi sẽ không vì anh là ma cà rồng mà cảm thấy bất kì chán ghét cùng sợ hãi gì, nhưng xin tha thứ, tôi cũng không thể đáp lại tình cảm của anh. Trước đây rất lâu, tôi đã từng yêu một cô gái, tuy cô cũng không yêu tôi, nhưng tình cảm của tôi dành cho cô ấy, mãi mai kéo dài, cho đến tận hôm nay.”
Kiếp trước, cô gái cậu dùng hết tấm lòng yêu mến cả đời, cậu đã từng cho rằng chỉ cần đứng xa xa tại một nơi bí mật gần đó nhìn cô thì xem là một loại hạnh phúc, tuy hiện tại cảm giác này đã theo tháng năm và thân phận biến hóa mà dần nhạt nhòa, nhưng Lily quả thực vẫn chưa rời khỏi đáy lòng.
Chỉ là bây giờ nghĩ lại, cậu đối với Lily đến tột cùng là cảm giác chim non không muốn xa rời, hay là tình yêu chân chính? Tình cảm chưa từng được đáp lại, thật là tình yêu chân chính sao?
Alan có chút mê mang.
Hai người lần nữa im lặng.
“Tôi biết.” Lần này là Edward mở miệng trước, mặt hắn dịu dàng mà đau thương, nặng nề buồn bực nói: “Tôi, kỳ thật không nên tham lam như vậy, hy vọng xa vời cậu có thể đáp lại tình cảm của tôi, nhưng cậu lại không vì vậy mà chán ghét tôi, rời xa tôi, tôi đã cảm thấy rất may mắn. Cám ơn cậu, Alan.”
Cặp mắt xinh đẹp màu xanh nhạt kia à! Cô vô cùng hạnh phúc, một mực được người nào đó ẩn sâu dưới đáy lòng, giấu kín vào nơi sâu nhất trong linh hồn, làm ta hâm mộ như thế, Ghen ghét…. như thế
Volvo màu bạc từ từ chuyển động, chạy tới bệnh viện thị trấn, chở hai kẻ đang bụng đầy tâm sự, một kẻ là Ma cà rồng, mà còn lại, là một phù thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất