Chương 12
Làm gay ngày thứ chín.
[ Ngày đông tay nắm tay trong một túi áo khoác sưởi ấm, nắm tay người yêu thật chặt ]
Không thể không nói, Trương Linh Dật đối với chuyện làm gay này nhiệt tình hơn cả Vương Nghiễm Ninh mong đợi.
Rõ ràng cậu ta có thể vì làm gay mà buông tha cho con sâu lười trong người!
Vương Nghiễm Ninh mới sáng sớm mở cửa ra đã nhìn thấy Trương Linh Dật dù bận rộn vẫn ung dung đứng trước cửa chờ cậu, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng bóng: “Thụ thụ, chào buổi sáng nè!”
Vương Nghiễm Ninh: “!!!”
“Sặc, cậu mặc cái quái gì thế này?” Vương Nghiễm Ninh nổi khùng nhìn quần áo của Trương Linh Dật… là áo-bành-tô-quân-đội.
Trương Linh Dật vẻ mặt oan ức khoát tay: “Tôi cũng đâu có muốn đâu, nhưng mà tìm cả tối hôm qua mới biết mình không có áo khoác túi lớn. Mà như vậy thì làm sao chúng ta có thể tay nắm tay trong túi áo khoác được? Đây là áo tôi mượn của bạn cùng phòng đấy!”
Trương Linh Dật cúi đầu nhìn kỹ chiếc áo khoác màu xanh lá to đùng mình đang mặc, tuy có hơi thộn nhưng nói thật, đêm qua lúc nhìn thấy bạn cùng phòng hiền lành chất phác trưng vẻ mặt đau đứt ruột đưa cái áo bành tô quân đội này cho mình, trong lòng cậu ta cũng nổi cơn sóng gió. Có điều Trương Linh Dật tự tin rằng khí chất tinh anh không gì sánh kịp của mình tuyệt đối có thể cùng chiếc áo bành tô quân đội này biến một phát thành người mẫu Âu Mỹ luôn.
Nhưng mà… biểu cảm của Vương Nghiễm Ninh cũng quá đau khổ đi!
Vương Nghiễm Ninh chà xát tay nói: “Mặc dù cậu không có áo khoác có túi lớn nhưng mà tôi có. Cậu không thể nói trước cho tôi một tiếng sao…”
“Thế nhưng tôi là công…” Trương Linh Dật rất xoắn xuýt.
Vương Nghiễm Ninh trừng mắt.
“Thôi được rồi!” Trương Linh Dật khuất phục rồi, “Vậy cậu lấy áo khoác túi lớn đi, tôi về thay đồ xong sẽ quay lại.” Nói xong chạy lên lầu ngay.
Phòng ký túc xá của cậu ta và Vương Nghiễm Ninh cùng chung một toà lầu, nhưng mà phòng cậu ta ở tầng sáu, còn Vương Nghiễm Ninh lại ở tầng bốn.
Đợi Trương Linh Dật thay quần áo xong, Vương Nghiễm Ninh cũng bất đắc dĩ mà thay áo khoác của mình.
Áo khoác lông cừu màu đen có hai hàng cúc, hoàn mỹ đến không thể nhìn thẳng.
“Ồ?” Trương Linh Dật tặc lưỡi: “Đây không phải áo tơ Tiệp Khắc trong truyền thuyết sao?”
“Cút!” Vương Nghiễm Ninh cầm sách định gõ vào đầu Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật cười “haha” vội vàng tránh sang một bên, lại nhanh chóng ôm lấy cánh tay cậu: “Đi, tiểu công đưa cậu đi trải nghiệm việc đời.”
Nói là đi trải nghiệm, thật ra chỉ là dẫn Vương Nghiễm Ninh đến một phố thương mại cao cấp rồi đi dạo vòng quanh.
Trương Linh Dật đứng trước một gian hàng bày biện rất sang trọng ngó tới ngó lui. Cầm lên mấy vật trông hào nhoáng như trang sức hay nước hoa, lâu lâu lại quay sang hỏi ý kiến Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh qua loa vài câu, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn mua cái gì?”
Trương Linh Dật giơ cao một lọ nước hoa màu tím, nói: “Sắp đến sinh nhật của mẹ tôi rồi, tôi muốn mua một món quà tặng bà ấy.”
Vương Nghiễm Ninh ngẩn người: “Vậy mẹ cậu thích gì?”
“Đồ đắt tiền.”
Vương Nghiễm Ninh im lặng: “Vậy cậu chọn thứ đắt nhất ở đây là xong chứ gì?”
“Đương nhiên là không được.” Trương Linh Dật xem thường, “Cậu không biết chẳng có thứ đắt nhất, chỉ có thứ đắt hơn sao? Tiền trong túi của bổn thiếu gia cũng có giới hạn, còn phải chừa lại một ít để đón năm mới đây này.”
“Vậy chứ cậu muốn thế nào?”
“Đương nhiên là chọn một thứ giá tầm tầm nhưng nhìn vô cùng quý giá chứ gì nữa!” Trương Linh Dật vừa nói vừa đặt lọ nước hoa xuống bàn, “Nhưng nước hoa nhất định không thể mua. Mẹ tôi chỉ cần ngửi qua là biết ngay nơi sản xuất.”
Vương Nghiễm Ninh nhìn bộ dạng chọn mua hàng của Trương Linh Dật theo sở thích của mẹ cậu ta thì chợt nhớ đến lời đồn đãi trong trường đại học F, thích thú huých vai cậu ta: “Này, nghe nói nhà cậu giàu nhất thành phố G hả? Có thật hay không vậy?”
Vốn việc này Vương Nghiễm Ninh chỉ xem như mấy lời đồn vô vị bình thường, nhưng mà nhìn bộ dạng này của Trương Linh Dật liền không kìm được mà mở miệng hỏi.
Cơ mặt Trương Linh Dật giật giật: “Xin cậu đấy, làm ơn đừng có nghe mấy lời đồn đãi lung tung được không? Tôi còn nghe nói nhà cậu là danh gia vọng tộc kia kìa! Lời đồn bậy bạ mà cậu dám tin sao? Nhà của tôi cũng chỉ thuộc hạng trung, cơ mà mẹ tôi rất xinh đẹp, thời trẻ được nuông chiều đã quen nên trong lòng có chút ganh đua, cái gì cũng muốn tốt nhất. Những thứ khác không có gì đặc biệt cả.”
Lòng Vương Nghiễm Ninh thở hắt ra một cái, may mắn thay cậu ta không phải con ông cháu cha trong truyền thuyết, nói cách khác… với kẻ có cơ ngơi gia đình nhỏ bé như mình, nếu cùng người ta làm bạn thì sẽ có điểm chênh lệch.
Vương Nghiễm Ninh không để ý bản thân mình đang lấy chính mình ra so sánh cùng Trương Linh Dật, bởi vì cho dù lúc bọn họ bất hoà, cậu cũng không muốn lấy gia thế nhà cửa ra để phán đoán tính cách của người ta.
Trái lại bây giờ, đã để ý đến gia cảnh từng người.
May mắn…
May cái gì, chính cậu cũng không hiểu.
Trương Linh Dật lựa chọn cả buổi, rốt cuộc chọn lấy một sợi dây chuyền bạch kim mặt hình một đôi giày cao gót khảm kim cương.
Vương Nghiễm Ninh nhìn sợi dây chuyền kia, do dự mãi, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Mẹ của cậu thích kiểu dáng này à?” Cậu cảm giác rằng cái này rất hợp gu của nữ sinh hoặc mấy cô viên chức trẻ tuổi.
Mẹ của Trương Linh Dật, ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi rồi nhỉ?
Trương Linh Dật hừ hai tiếng: “Đúng vậy đó, sở thích như thiếu nữ luôn. Mẹ tôi là bị nuông chiều đến hư đấy. Nếu cậu dám nói về chuyện tuổi tác với mẹ tôi, bà nhất định sẽ nhéo lỗ tai cậu!” Vừa nói vừa vui vẻ quét thẻ trả tiền, sau đó lôi kéo Vương Nghiễm Ninh đi sang chỗ khác.
Ra khỏi khu mua sắm, hai người thoáng rùng mình một cái.
“Lạnh quá!” Trương Linh Dật xoa xoa tay.
Vương Nghiễm Ninh vẫn yên lặng mà kéo chặt áo khoác.
“Thụ thụ, cậu như vậy là không đúng rồi…” Trương Linh Dật nghiêng người qua lườm Vương Nghiễm Ninh một cái, sau đó đưa tay mình ra nói: “Nè!”
Vương Nghiễm Ninh: “???”
Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh không nói năng gì, vội liếc mắt sang, cầm luôn tay Vương Nghiễm Ninh nhét vào trong túi áo khoác của cậu ta.
“Nắm tay nhau trong một túi áo khoác sưởi ấm, à, còn phải mười ngón đan xen nữa!” Trương Linh Dật vừa nói vừa cau mày, trong túi áo khoác tìm ngón tay Vương Nghiễm Ninh, dùng sức nắm chặt.
Túi áo khoác của Vương Nghiễm Ninh không lớn lắm, nhét hai bàn tay con trai to lớn vào đã có chút chật chội. Đã thế Trương Linh Dật còn ra sức ngoáy tới ngoáy lui, làm cậu nổi cơn điên.
“Đủ rồi.” Vương Nghiễm Ninh không kiên nhẫn quát, dùng sức rút tay mình từ túi áo khoác, mang theo cả bàn tay của Trương Linh Dật ra. Sau đó mạnh mẽ nắm chặt tay cậu ta rồi lại nhét vào túi áo khoác: “Vậy là được rồi, đi thôi.”
“Đi thôi đi thôi.” Trương Linh Dật cười đùa bước tới.
Trong túi áo khoác chật hẹp, hai người mười ngón đan xen, thật chặt.
Cả hai đều là tuýp người hơi gầy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Vương Nghiễm Ninh có thể cảm nhận ngón tay Trương Linh Dật một cách rõ ràng. Cứng rắn, góc cạnh rõ ràng, bản thân cậu không kìm được cảm giác ấm áp.
Bỗng nhiên cảm xúc có chút phức tạp, trong lòng tựa hồ có cái gì rục rịch, chính bản thân mình lại không thể hiểu được.
Đột nhiên có chút phiền muộn nói không nên lời.
Vương Nghiễm Ninh đang nắm tay Trương Linh Dật bỗng dùng sức, ngón tay co rút lại, sức cậu cũng khá lớn, làm Trương Linh Dật nhất thời đau đến thét lên.
“Moá, thụ thụ, cậu muốn mưu sát tiểu công à!” Vừa nói vừa không chịu yếu thế mà kẹp lại.
“Đệt, cậu dám dùng sức sao?” Vương Nghiễm Ninh bị đau, lại cố sức kẹp lại.
Vì vậy biểu hiện vô cùng ấm áp, tình cảm bắn bốn phía cùng nhau nắm tay sưởi ấm trong một túi áo khoác kỳ thật là hai kẻ không ai nhường ai mà kẹp tay đối phương.
Mãi cho đến khi lên xe bus, đã xuống N cái trạm, lúc đứng trước chung cư nhà Trương Linh Dật, hai người cuối cùng mới trừng mắt nhìn đối phương, ‘hừ’ một tiếng.
Vương Nghiễm Ninh nói: “Buông tay ra.”
Sau đó hai bàn tay từ trong túi áo khoác lần lượt rút ra, đốt ngón tay đã đỏ rực, cánh tay vô lực mà rũ xuống.
“Moá, đau chết bổn thiếu gia rồi.” Trương Linh Dật dùng tay kia nhẹ nhàng nắm bàn tay bị kẹp, cả khuôn mặt méo mó, “Vương Nghiễm Ninh, cậu thật độc ác!”
Vương Nghiễm Ninh so với cậu ta cũng không tốt hơn là bao nhiêu, có điều cậu xương cốt cứng rắn, ít ra còn nhấc lên được. Cậu nghiêm mặt nói: “Nói nhảm vừa thôi, mau dẫn đường.”
Nhà Trương Linh Dật nằm trong khu chung cư cao cấp nổi danh tọa lạc ở trung tâm thành phố G, trong ồn ào lấy yên tĩnh, lại là khu chung cư mới, giá chừng trên dưới ba vạn. Có thể ở chỗ này, dù không nhất định là đại phú đại quý, nhưng kinh tế gia đình nhất định phải trên mức bình quân ở thành phố G.
Nhà Vương Nghiễm Ninh ở thành phố S, cũng ở một khu chung cư nổi danh, tương xứng với gia đình Trương Linh Dật.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy lòng mình vô cùng thoải mái.
Trương Linh Dật dẫn Vương Nghiễm Ninh đi lên tầng 27, nhà Trương Linh Dật có ba phòng hai sảnh tiêu chuẩn, bên hông là sân thượng có thể nhìn thấy phong cảnh.
“Ủa, sao không có ai hết vậy?” Vương Nghiễm Ninh nhìn các thiết bị nhỏ gọn thời thượng trong phòng nhưng lại mang chút lạnh lẽo làm cậu có chút nghi hoặc, nhìn Trương Linh Dật đi mua quà cho mẹ cậu ta, còn tưởng rằng trong nhà sẽ có người chứ.
“Ah, bố mẹ tôi đều làm việc ở vùng khác, không thường xuyên ở nhà. Ngôi nhà ở thành phố G này thường chỉ một mình tôi sống.” Trương Linh Dật vừa nói vừa tiện tay ném chiếc túi nhỏ đựng quà lên bàn, lại cầm chìa khoá bước theo hành lang thông với phòng khách nói: “Không phải cậu muốn ôn tập sao? Đi theo tôi đến phòng sách nào.”
Phong sách nhà Trương Linh Dật mang phong cách ấm áp, nằm trên bức tường màu trắng sữa là giá sách cũng màu trắng. Sàn nhà bằng gỗ, ghế sô pha hình bọt biển màu sắc rực rỡ có thể nằm cả người lên, kế đó là một bàn học bằng gỗ thô khá thấp, còn có một khung cửa sổ sát đất và một cái sân thượng nho nhỏ, khiến cho người đứng trong phòng cảm thấy thoải mái.
“Good.” Vương Nghiễm Ninh cầm sách quăng lên bàn, vội vàng chiếm ngay chiếc ghế sô pha hình tròn màu xanh nhạt, vui sướng nói: “Hôm nay Trẫm sẽ ở lại đây, Tiểu Dật Tử* mau tới hầu hạ.”(Tiểu Dật Tử là cách gọi thái giám =))))
[ Ngày đông tay nắm tay trong một túi áo khoác sưởi ấm, nắm tay người yêu thật chặt ]
Không thể không nói, Trương Linh Dật đối với chuyện làm gay này nhiệt tình hơn cả Vương Nghiễm Ninh mong đợi.
Rõ ràng cậu ta có thể vì làm gay mà buông tha cho con sâu lười trong người!
Vương Nghiễm Ninh mới sáng sớm mở cửa ra đã nhìn thấy Trương Linh Dật dù bận rộn vẫn ung dung đứng trước cửa chờ cậu, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng bóng: “Thụ thụ, chào buổi sáng nè!”
Vương Nghiễm Ninh: “!!!”
“Sặc, cậu mặc cái quái gì thế này?” Vương Nghiễm Ninh nổi khùng nhìn quần áo của Trương Linh Dật… là áo-bành-tô-quân-đội.
Trương Linh Dật vẻ mặt oan ức khoát tay: “Tôi cũng đâu có muốn đâu, nhưng mà tìm cả tối hôm qua mới biết mình không có áo khoác túi lớn. Mà như vậy thì làm sao chúng ta có thể tay nắm tay trong túi áo khoác được? Đây là áo tôi mượn của bạn cùng phòng đấy!”
Trương Linh Dật cúi đầu nhìn kỹ chiếc áo khoác màu xanh lá to đùng mình đang mặc, tuy có hơi thộn nhưng nói thật, đêm qua lúc nhìn thấy bạn cùng phòng hiền lành chất phác trưng vẻ mặt đau đứt ruột đưa cái áo bành tô quân đội này cho mình, trong lòng cậu ta cũng nổi cơn sóng gió. Có điều Trương Linh Dật tự tin rằng khí chất tinh anh không gì sánh kịp của mình tuyệt đối có thể cùng chiếc áo bành tô quân đội này biến một phát thành người mẫu Âu Mỹ luôn.
Nhưng mà… biểu cảm của Vương Nghiễm Ninh cũng quá đau khổ đi!
Vương Nghiễm Ninh chà xát tay nói: “Mặc dù cậu không có áo khoác có túi lớn nhưng mà tôi có. Cậu không thể nói trước cho tôi một tiếng sao…”
“Thế nhưng tôi là công…” Trương Linh Dật rất xoắn xuýt.
Vương Nghiễm Ninh trừng mắt.
“Thôi được rồi!” Trương Linh Dật khuất phục rồi, “Vậy cậu lấy áo khoác túi lớn đi, tôi về thay đồ xong sẽ quay lại.” Nói xong chạy lên lầu ngay.
Phòng ký túc xá của cậu ta và Vương Nghiễm Ninh cùng chung một toà lầu, nhưng mà phòng cậu ta ở tầng sáu, còn Vương Nghiễm Ninh lại ở tầng bốn.
Đợi Trương Linh Dật thay quần áo xong, Vương Nghiễm Ninh cũng bất đắc dĩ mà thay áo khoác của mình.
Áo khoác lông cừu màu đen có hai hàng cúc, hoàn mỹ đến không thể nhìn thẳng.
“Ồ?” Trương Linh Dật tặc lưỡi: “Đây không phải áo tơ Tiệp Khắc trong truyền thuyết sao?”
“Cút!” Vương Nghiễm Ninh cầm sách định gõ vào đầu Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật cười “haha” vội vàng tránh sang một bên, lại nhanh chóng ôm lấy cánh tay cậu: “Đi, tiểu công đưa cậu đi trải nghiệm việc đời.”
Nói là đi trải nghiệm, thật ra chỉ là dẫn Vương Nghiễm Ninh đến một phố thương mại cao cấp rồi đi dạo vòng quanh.
Trương Linh Dật đứng trước một gian hàng bày biện rất sang trọng ngó tới ngó lui. Cầm lên mấy vật trông hào nhoáng như trang sức hay nước hoa, lâu lâu lại quay sang hỏi ý kiến Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh qua loa vài câu, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn mua cái gì?”
Trương Linh Dật giơ cao một lọ nước hoa màu tím, nói: “Sắp đến sinh nhật của mẹ tôi rồi, tôi muốn mua một món quà tặng bà ấy.”
Vương Nghiễm Ninh ngẩn người: “Vậy mẹ cậu thích gì?”
“Đồ đắt tiền.”
Vương Nghiễm Ninh im lặng: “Vậy cậu chọn thứ đắt nhất ở đây là xong chứ gì?”
“Đương nhiên là không được.” Trương Linh Dật xem thường, “Cậu không biết chẳng có thứ đắt nhất, chỉ có thứ đắt hơn sao? Tiền trong túi của bổn thiếu gia cũng có giới hạn, còn phải chừa lại một ít để đón năm mới đây này.”
“Vậy chứ cậu muốn thế nào?”
“Đương nhiên là chọn một thứ giá tầm tầm nhưng nhìn vô cùng quý giá chứ gì nữa!” Trương Linh Dật vừa nói vừa đặt lọ nước hoa xuống bàn, “Nhưng nước hoa nhất định không thể mua. Mẹ tôi chỉ cần ngửi qua là biết ngay nơi sản xuất.”
Vương Nghiễm Ninh nhìn bộ dạng chọn mua hàng của Trương Linh Dật theo sở thích của mẹ cậu ta thì chợt nhớ đến lời đồn đãi trong trường đại học F, thích thú huých vai cậu ta: “Này, nghe nói nhà cậu giàu nhất thành phố G hả? Có thật hay không vậy?”
Vốn việc này Vương Nghiễm Ninh chỉ xem như mấy lời đồn vô vị bình thường, nhưng mà nhìn bộ dạng này của Trương Linh Dật liền không kìm được mà mở miệng hỏi.
Cơ mặt Trương Linh Dật giật giật: “Xin cậu đấy, làm ơn đừng có nghe mấy lời đồn đãi lung tung được không? Tôi còn nghe nói nhà cậu là danh gia vọng tộc kia kìa! Lời đồn bậy bạ mà cậu dám tin sao? Nhà của tôi cũng chỉ thuộc hạng trung, cơ mà mẹ tôi rất xinh đẹp, thời trẻ được nuông chiều đã quen nên trong lòng có chút ganh đua, cái gì cũng muốn tốt nhất. Những thứ khác không có gì đặc biệt cả.”
Lòng Vương Nghiễm Ninh thở hắt ra một cái, may mắn thay cậu ta không phải con ông cháu cha trong truyền thuyết, nói cách khác… với kẻ có cơ ngơi gia đình nhỏ bé như mình, nếu cùng người ta làm bạn thì sẽ có điểm chênh lệch.
Vương Nghiễm Ninh không để ý bản thân mình đang lấy chính mình ra so sánh cùng Trương Linh Dật, bởi vì cho dù lúc bọn họ bất hoà, cậu cũng không muốn lấy gia thế nhà cửa ra để phán đoán tính cách của người ta.
Trái lại bây giờ, đã để ý đến gia cảnh từng người.
May mắn…
May cái gì, chính cậu cũng không hiểu.
Trương Linh Dật lựa chọn cả buổi, rốt cuộc chọn lấy một sợi dây chuyền bạch kim mặt hình một đôi giày cao gót khảm kim cương.
Vương Nghiễm Ninh nhìn sợi dây chuyền kia, do dự mãi, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Mẹ của cậu thích kiểu dáng này à?” Cậu cảm giác rằng cái này rất hợp gu của nữ sinh hoặc mấy cô viên chức trẻ tuổi.
Mẹ của Trương Linh Dật, ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi rồi nhỉ?
Trương Linh Dật hừ hai tiếng: “Đúng vậy đó, sở thích như thiếu nữ luôn. Mẹ tôi là bị nuông chiều đến hư đấy. Nếu cậu dám nói về chuyện tuổi tác với mẹ tôi, bà nhất định sẽ nhéo lỗ tai cậu!” Vừa nói vừa vui vẻ quét thẻ trả tiền, sau đó lôi kéo Vương Nghiễm Ninh đi sang chỗ khác.
Ra khỏi khu mua sắm, hai người thoáng rùng mình một cái.
“Lạnh quá!” Trương Linh Dật xoa xoa tay.
Vương Nghiễm Ninh vẫn yên lặng mà kéo chặt áo khoác.
“Thụ thụ, cậu như vậy là không đúng rồi…” Trương Linh Dật nghiêng người qua lườm Vương Nghiễm Ninh một cái, sau đó đưa tay mình ra nói: “Nè!”
Vương Nghiễm Ninh: “???”
Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh không nói năng gì, vội liếc mắt sang, cầm luôn tay Vương Nghiễm Ninh nhét vào trong túi áo khoác của cậu ta.
“Nắm tay nhau trong một túi áo khoác sưởi ấm, à, còn phải mười ngón đan xen nữa!” Trương Linh Dật vừa nói vừa cau mày, trong túi áo khoác tìm ngón tay Vương Nghiễm Ninh, dùng sức nắm chặt.
Túi áo khoác của Vương Nghiễm Ninh không lớn lắm, nhét hai bàn tay con trai to lớn vào đã có chút chật chội. Đã thế Trương Linh Dật còn ra sức ngoáy tới ngoáy lui, làm cậu nổi cơn điên.
“Đủ rồi.” Vương Nghiễm Ninh không kiên nhẫn quát, dùng sức rút tay mình từ túi áo khoác, mang theo cả bàn tay của Trương Linh Dật ra. Sau đó mạnh mẽ nắm chặt tay cậu ta rồi lại nhét vào túi áo khoác: “Vậy là được rồi, đi thôi.”
“Đi thôi đi thôi.” Trương Linh Dật cười đùa bước tới.
Trong túi áo khoác chật hẹp, hai người mười ngón đan xen, thật chặt.
Cả hai đều là tuýp người hơi gầy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Vương Nghiễm Ninh có thể cảm nhận ngón tay Trương Linh Dật một cách rõ ràng. Cứng rắn, góc cạnh rõ ràng, bản thân cậu không kìm được cảm giác ấm áp.
Bỗng nhiên cảm xúc có chút phức tạp, trong lòng tựa hồ có cái gì rục rịch, chính bản thân mình lại không thể hiểu được.
Đột nhiên có chút phiền muộn nói không nên lời.
Vương Nghiễm Ninh đang nắm tay Trương Linh Dật bỗng dùng sức, ngón tay co rút lại, sức cậu cũng khá lớn, làm Trương Linh Dật nhất thời đau đến thét lên.
“Moá, thụ thụ, cậu muốn mưu sát tiểu công à!” Vừa nói vừa không chịu yếu thế mà kẹp lại.
“Đệt, cậu dám dùng sức sao?” Vương Nghiễm Ninh bị đau, lại cố sức kẹp lại.
Vì vậy biểu hiện vô cùng ấm áp, tình cảm bắn bốn phía cùng nhau nắm tay sưởi ấm trong một túi áo khoác kỳ thật là hai kẻ không ai nhường ai mà kẹp tay đối phương.
Mãi cho đến khi lên xe bus, đã xuống N cái trạm, lúc đứng trước chung cư nhà Trương Linh Dật, hai người cuối cùng mới trừng mắt nhìn đối phương, ‘hừ’ một tiếng.
Vương Nghiễm Ninh nói: “Buông tay ra.”
Sau đó hai bàn tay từ trong túi áo khoác lần lượt rút ra, đốt ngón tay đã đỏ rực, cánh tay vô lực mà rũ xuống.
“Moá, đau chết bổn thiếu gia rồi.” Trương Linh Dật dùng tay kia nhẹ nhàng nắm bàn tay bị kẹp, cả khuôn mặt méo mó, “Vương Nghiễm Ninh, cậu thật độc ác!”
Vương Nghiễm Ninh so với cậu ta cũng không tốt hơn là bao nhiêu, có điều cậu xương cốt cứng rắn, ít ra còn nhấc lên được. Cậu nghiêm mặt nói: “Nói nhảm vừa thôi, mau dẫn đường.”
Nhà Trương Linh Dật nằm trong khu chung cư cao cấp nổi danh tọa lạc ở trung tâm thành phố G, trong ồn ào lấy yên tĩnh, lại là khu chung cư mới, giá chừng trên dưới ba vạn. Có thể ở chỗ này, dù không nhất định là đại phú đại quý, nhưng kinh tế gia đình nhất định phải trên mức bình quân ở thành phố G.
Nhà Vương Nghiễm Ninh ở thành phố S, cũng ở một khu chung cư nổi danh, tương xứng với gia đình Trương Linh Dật.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy lòng mình vô cùng thoải mái.
Trương Linh Dật dẫn Vương Nghiễm Ninh đi lên tầng 27, nhà Trương Linh Dật có ba phòng hai sảnh tiêu chuẩn, bên hông là sân thượng có thể nhìn thấy phong cảnh.
“Ủa, sao không có ai hết vậy?” Vương Nghiễm Ninh nhìn các thiết bị nhỏ gọn thời thượng trong phòng nhưng lại mang chút lạnh lẽo làm cậu có chút nghi hoặc, nhìn Trương Linh Dật đi mua quà cho mẹ cậu ta, còn tưởng rằng trong nhà sẽ có người chứ.
“Ah, bố mẹ tôi đều làm việc ở vùng khác, không thường xuyên ở nhà. Ngôi nhà ở thành phố G này thường chỉ một mình tôi sống.” Trương Linh Dật vừa nói vừa tiện tay ném chiếc túi nhỏ đựng quà lên bàn, lại cầm chìa khoá bước theo hành lang thông với phòng khách nói: “Không phải cậu muốn ôn tập sao? Đi theo tôi đến phòng sách nào.”
Phong sách nhà Trương Linh Dật mang phong cách ấm áp, nằm trên bức tường màu trắng sữa là giá sách cũng màu trắng. Sàn nhà bằng gỗ, ghế sô pha hình bọt biển màu sắc rực rỡ có thể nằm cả người lên, kế đó là một bàn học bằng gỗ thô khá thấp, còn có một khung cửa sổ sát đất và một cái sân thượng nho nhỏ, khiến cho người đứng trong phòng cảm thấy thoải mái.
“Good.” Vương Nghiễm Ninh cầm sách quăng lên bàn, vội vàng chiếm ngay chiếc ghế sô pha hình tròn màu xanh nhạt, vui sướng nói: “Hôm nay Trẫm sẽ ở lại đây, Tiểu Dật Tử* mau tới hầu hạ.”(Tiểu Dật Tử là cách gọi thái giám =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất