Chương 34: Y được sinh ra để làm thức ăn cho hư vinh
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Khi Trình Huyễn Chu mười mấy tuổi đã có một sự việc xảy ra.
Bây giờ quay trở về tìm nguồn gốc bắt đầu, y sẽ nghĩ rằng sự dựa dẫm vượt quá mức bình thường mà mình dành cho Đỗ Tẫn Thâm bắt đầu từ lúc đó.
Năm đó, Đỗ Tẫn Thâm và Trình Huyễn Chu bằng tuổi đang học cấp 2. Ba mẹ Đỗ Tẫn Thâm nhọc lòng dặn dò nhà trường xếp hai người vào cùng một lớp để tiện chăm sóc lẫn nhau.
Trình Huyễn Chu có một số bất mãn tại trường học mới.
Tiêu chuẩn tuyển sinh của ngôi trường chuyên này rất khắt khe, hầu hết học sinh đều là những thiếu gia và tiểu thư có xuất thân giàu có, còn lại là một số ít học sinh nhà nghèo dựa vào chỉ số IQ xuất sắc và tài năng bẩm sinh. Hai bên hình thành hai vòng tròn nhỏ đối lập trong trường, nhưng tình huống của Trình Huyễn Chu lại cực kỳ xấu hổ.
Y không có vốn liếng tạo phông bạt, càng không có đầu óc thiên tài.
Hầu hết giáo viên trong trường đều là giáo viên nước ngoài nên quan niệm giảng dạy khá tiên tiến, học hành tùy hứng nhưng việc thi cử chỉ dựa vào may rủi.
Từ nhỏ Trình Huyễn Chu đã có điểm số tốt, thuộc loại không bao giờ cần ba mẹ phải lo lắng.
Bất kể nguyên tắc đánh giá trong mắt người đời là như thế nào, y sẽ không cho phép mình là người thất bại. Đến tận bây giờ, sự ngoan cố này càng khắc sâu vào xương tủy.
Y không có xuất thân hào nhoáng, y đã mất tất cả nên không thể chấp nhận được một bản thân tồi tàn hơn nữa.
Đến năm lớp 8, bài vở của họ trở nên nặng nề hơn.
Giáo viên rất thích chiếu những bộ phim triết học và thảo luận về cuộc sống với các học sinh trong lớp, nhưng kiến thức trên giấy thi lại vô cùng khó.
Khi kim đồng hồ treo tường điểm 11 giờ tối, Trình Huyễn Chu đã làm hết bài tập ngoại khóa, đồng thời đánh dấu câu hỏi sai và dàn ý giải bài tập đúng ở bên cạnh.
Y cử động cái cổ cứng ngắc của mình.
Học tập quá nhiều làm mắt y đỏ, khô và cay.
Trình Huyễn Chu tắt đèn bàn, vẫn mặc quần áo cũ nằm trên giường mà không có ý định đi tắm - phòng tắm cách phòng Đỗ Tẫn Thâm rất gần nên y sợ đánh thức hắn.
Trong kỳ thi đầu tiên hàng tháng sau kỳ nghỉ, y đã giành vị trí nhất lớp.
Giáo viên chủ nhiệm vô cùng vui mừng khen ngợi Trình Huyễn Chu, tung hô y trước mặt cả lớp như thể y là Văn Khúc Tinh tái thế, còn nhiệt tình mời y phát biểu trong buổi đại hội thứ hai để chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình.
Trình Huyễn Chu đồng ý và viết một vài câu phát biểu, nhưng không nhiều.
Thứ hai là một ngày nắng đẹp.
Ánh mặt trời chói lọi như ánh đèn sân khấu chiếu vào thân thể thẳng tắp của Trình Huyễn Chu, khuôn mặt dù chưa trưởng thành nhưng trông đẹp trai phi thường. Y và Đỗ Tẫn Thâm thường xuyên bị tranh luận xem "ai là hotboy" trong trường. Trước ánh mắt dõi theo của hàng nghìn người, Trình Huyễn Chu kiêu hãnh đứng trên bục cao và nói một cách thoải mái.
"Mình chưa bao giờ cố tình luyện đề. Sau giờ học, mình sẽ chơi bóng rổ với bạn bè rồi đi ăn tối gần đó, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý."
"Trong lớp học mình sẽ chú ý lắng nghe, ghi chép, ôn tập đúng lúc và đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân."
"Chỉ cần tìm được phương pháp học phù hợp sẽ không cần tốn quá nhiều công sức vẫn có kết quả như ý, đây là nội dung chia sẻ của mình. Chúc các bạn thành công trong kì thi giữa kì 1 sắp tới, xin cảm ơn."
Sau khi nói xong, y cúi đầu một cách duyên dáng.
Cả sân thể dục lập tức vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Bóng dáng của thiếu niên như được mạ vàng dưới ánh nắng, đôi mắt màu hổ phách vô cùng trong trẻo và rạng ngời. Y chỉ đứng đó, giống như một bóng dáng sống động mà khiến ai cũng say mê.
Giờ phút này, y cảm thấy kiêu ngạo và mãn nguyện trước nay chưa từng có.
Trong lòng Trình Huyễn Chu có một ý nghĩ.
Y được sinh ra để làm thức ăn cho hư vinh.
Tháng sau, Trình Huyễn Chu dự định lặp lại trò cũ nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ba mẹ Đỗ nghe tin Trình Huyễn Chu thi được hạng nhất nên rất vui mừng, còn nói sẽ đưa mọi người đi chơi xả hơi trong ngày Quốc khánh.
Bọn họ sẽ bay đến hòn đảo nhỏ phía nam, Đỗ Tẫn Thâm đương nhiên cũng đi chung với Trình Huyễn Chu.
Họ đi sớm về muộn, ở lại bãi biển nhiều ngày.
Kỳ nghỉ dài đi đến nửa chặng đường, tối hôm đó Trình Huyễn Chu nói rằng mình hơi mệt vì vậy họ đi ngủ sau 9 giờ. Sau khi tắt đèn, Trình Huyễn Chu rất yên tĩnh, mỗi người ngủ riêng một giường nên không làm phiền lẫn nhau.
Đỗ Tẫn Thâm vốn dĩ muốn nói chuyện với Trình Huyễn Chu, nhưng nghĩ đến việc đối phương không có hứng thú nên cũng không nói nhiều.
Hắn không quá buồn ngủ, nằm trong bóng tối mở mắt nhưng không nhúc nhích. Trình Huyễn Chu nằm quay lưng về phía hắn, tấm lưng mảnh khảnh lộ ra sau lớp chăn bông trắng tuyết. Một lúc sau, thấy chăn bông phát ra tiếng sột soạt nên Đỗ Tẫn Thâm nhắm mắt lại, nghe thấy Trình Huyễn Chu nhẹ nhàng xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Lúc y đóng cửa lại, hắn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khó chịu của đối phương. Giọng của thiếu niên nhỏ giống như tiếng mèo kêu, nếu không tỉnh táo thì có lẽ hắn sẽ không nhận ra điều đó.
Đỗ Tẫn Thâm đột nhiên vén chăn ngồi dậy, trong lòng vừa lo lắng vừa có chút tức giận. Hắn định lao vào phòng tắm xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn chợt nghĩ mình sẽ giả bộ ngủ xem y có thể nhịn được trong bao lâu.
Nhóc con này bị bệnh mà còn không chịu nói với hắn sao?
Một lúc sau, Trình Huyễn Chu lặng lẽ đi ra khỏi nhà vệ sinh, y thở hổn hển rồi từ từ chui vào trong chăn bông.
Đỗ Tẫn Thâm nhắm mắt lại.
Im lặng chỉ chốc lát thì Trình Huyễn Chu lại từ trên giường đứng dậy, bước chân vô lực loạng choạng đóng cửa phòng tắm. Đỗ Tẫn Thâm cuối cùng cũng vội vàng chạy tới, đứng trước cửa hỏi: "Chu Chu, em không khỏe sao?"
Hắn dựa sát vào cửa kính mờ nhìn thấy Trình Huyễn Chu đau đớn tựa vào bồn rửa mặt.
Đỗ Tẫn Thâm sợ hãi nên nhanh chóng đi vào, chỉ thấy tấm lưng cong cong của Trình Huyễn Chu đang run lên. Hai mắt của Trình Huyễn Chu đen kịt, không còn khí lực đối phó với sự xuất hiện đột ngột của Đỗ Tẫn Thâm.
May mắn là Đỗ Tẫn Thâm mặc dù lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh, hắn nhanh chóng kêu với ba mẹ phòng bên cạnh rồi đưa Trình Huyễn Chu đến bệnh viện gần đó.
…
"Viêm dạ dày cấp tính." Bác sĩ nói, "Hiện tại hắn đang sốt cao, nôn mửa và tiêu chảy, kiến nghị phải nhập viện ngay."
Trình Huyễn Chu bị sốt đến choáng váng, trong lúc đầu óc mông lung chỉ nghe thấy câu này.
Ba mẹ Đỗ lập tức làm thủ tục cho y, đưa y vào phòng và truyền nước biển. Đến nửa đêm, hai vị trưởng bối và Đỗ Tẫn Thâm vẫn ở trước giường bệnh của Trình Huyễn Chu không hề nghỉ ngơi.
Sau khi truyền xong một chai nước biển, Trình Huyễn Chu cảm thấy thoải mái hơn một chút. Y khó khăn mở mắt ra nhìn thấy Đỗ Tẫn Thâm ngồi trên chiếc ghế dài bằng nhựa nhỏ bên cạnh, hai tay hắn chống lên thành giường bệnh ngủ thϊếp đi trong tư thế không thoải mái.
Ngay khi Trình Huyễn Chu di chuyển, Đỗ Tẫn Thâm lập tức ngẩng đầu: "Em tỉnh rồi à?"
Hắn nói: "Ba mẹ quay về lấy quần áo cho em, sẽ mau tới thôi."
Trình Huyễn Chu khàn giọng thì thào, "... Em xin lỗi."
Đỗ Tẫn Thâm im lặng một lát mới hỏi, "Tại sao em lại nói xin lỗi?"
Trình Huyễn Chu lặng lẽ nhìn hắn: "Em bị bệnh, em xin lỗi đã làm phiền mọi người."
Đỗ Tẫn Thâm đưa tay chạm vào trán còn nóng của Trình Huyễn Chu: "Không có." Hắn nói, "Không phiền phức."
Trong phòng yên lặng một hồi.
Đỗ Tẫn Thâm nằm sấp, hình như nhớ tới cái gì lại hỏi: "Bé con, gần đây em làm sao vậy?"
Trình Huyễn Chu bối rối nhìn hắn.
"Bác sĩ nói khả năng miễn dịch của em bị suy yếu do nghỉ ngơi kém và thiếu ngủ." Đỗ Tẫn Thâm nói, "Chuyến du lịch làm em quá mệt mỏi ư?"
Trình Huyễn Chu nắm chặt tấm trải giường, biểu hiện ra sự căng thẳng và gượng gạo.
"Em xin lỗi." Y lặp lại một lần nữa, "Sau này em sẽ chú ý."
Đỗ Tẫn Thâm nghiêng đầu, không hiểu y đang nói về cái gì.
"Không sao đâu." Hắn an ủi "Lần sau, chúng ta sẽ đi chơi khi em đã khỏe nha."
Do Trình Huyễn Chu bị bệnh đột ngột, nên chuyến du lịch đã được lên kế hoạch ban đầu bị hủy bỏ. Trình Huyễn Chu ở lại bệnh viện thêm một ngày, sau khi y hạ sốt thì họ về nhà.
Sau sự cố này Trình Huyễn Chu không dám thức quá khuya.
Một tuần sau kỳ thi giữa kỳ, Trình Huyễn Chu bị gọi đến văn phòng với một bài thi được đánh dấu bằng bút đỏ trước mặt.
"Trình Huyễn Chu, tôi không muốn nói em đâu..." Giáo viên chủ nhiệm trung niên thở dài, vết nhăn trên mặt dường như vì chuyện này mà trở nên sâu hơn.
Trình Huyễn Chu nhìn bài thi 84 điểm trước mặt, im lặng không nói.
"Người khác được điểm này thì cho qua cũng được."
"Nhưng với khả năng của em..." Giáo viên chủ nhiệm nói: "Không nên chỉ đạt điểm này mới đúng?"
"Nói cho tôi biết, gần đây em bị lơ là sao? Lần trước đạt điểm cao nên giờ tự cao à?"
Trình Huyễn Chu đứng đó cúi đầu, tỏ vẻ thờ ơ.
Giáo viên chủ nhiệm cau mày, nói: "Trình Huyễn Chu, thái độ của em như vậy là sao? Tôi mới nói vài câu mà em đã không vui rồi sao? Đừng tưởng rằng được một lần điểm cao, thì đã lên mặt tự mãn rồi. Em vẫn còn trẻ, sau này bước chân vào xã hội phải học cách sống không kiêu ngạo và bốc đồng..."
Một lúc lâu sau Trình Huyễn Chu nói: "… Lần sau em sẽ cố gắng hơn."
Giáo viên chủ nhiệm ném tờ giấy có tổng điểm và danh sách xếp hạng cho y: "Em là một cậu bé thông minh nên tôi sẽ không nói nhiều, tự giải quyết cho tốt."
"Thứ sáu họp phụ huynh tôi sẽ báo cáo trung thực tình hình học tập gần đây của em với ba mẹ. Mong em rút ra bài học từ việc này và điều chỉnh tốt trạng thái của mình, đừng để tôi thất vọng nữa."
Nghe thấy từ "phụ huynh", Trình Huyễn Chu ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Y mở miệng nhưng khuôn mặt không còn chút máu, khó có thể phát ra âm thanh nào.
"Em…"
"Em còn muốn nói gì nữa?"
Trình Huyễn Chu cứng người một lúc, mới cúi đầu: "Không ạ."
Y xoay người rời khỏi văn phòng, dồn hết tất cả nỗi nhục nhã vào bài thi mình đang siết chặt trong tay. Trước khi đến cửa lớp, y dừng lại một lúc rồi chọn cách giấu tờ giấy trong túi.
Sau đó, y mất một giây để điều chỉnh lại biểu cảm của mình và chậm rãi đi về chỗ ngồi. Đỗ Tẫn Thâm là bạn cùng bàn của y, hắn đầu bù tóc rối nằm trên bàn không biết đang viết gì trên tờ giấy nháp trắng.
Hắn thấy Trình Huyễn Chu về nên đóng sách lại, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trình Huyễn Chu lắc đầu: "Không sao đâu."
Giáo viên chủ nhiệm vẫn còn để lại thể diện cho y, chỉ nói riêng với Trình Huyễn Chu về việc y bị điểm thấp trong kỳ thi.
Y ngồi xuống và giả vờ hỏi bâng quơ: "Ba mẹ anh có đi họp phụ huynh vào thứ sáu tuần này không?"
Kể từ khi Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm lên cấp 2, bác Đỗ và bác gái sẽ cùng nhau tham dự cuộc họp phụ huynh. Bác Đỗ ngồi vào chỗ của Đỗ Tẫn Thâm, trong khi Hạ Vãn Quyên tự xưng là mẹ của Trình Huyễn Chu. Một cặp vợ chồng ngoài mặt giả vờ làm người xa lạ...
Bọn họ biết Trình Huyễn Chu nhạy cảm nên không đề cập đến tình trạng gia đình thật sự của y với nhà trường.
Đỗ Tẫn Thâm gật đầu: "Ba mẹ đã sắp xếp xong vào tuần trước."
"À." Trình Huyễn Chu đáp lại và bất giác liếc nhìn ngày tháng ghi trong trong sổ tay của mình.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Khi Trình Huyễn Chu mười mấy tuổi đã có một sự việc xảy ra.
Bây giờ quay trở về tìm nguồn gốc bắt đầu, y sẽ nghĩ rằng sự dựa dẫm vượt quá mức bình thường mà mình dành cho Đỗ Tẫn Thâm bắt đầu từ lúc đó.
Năm đó, Đỗ Tẫn Thâm và Trình Huyễn Chu bằng tuổi đang học cấp 2. Ba mẹ Đỗ Tẫn Thâm nhọc lòng dặn dò nhà trường xếp hai người vào cùng một lớp để tiện chăm sóc lẫn nhau.
Trình Huyễn Chu có một số bất mãn tại trường học mới.
Tiêu chuẩn tuyển sinh của ngôi trường chuyên này rất khắt khe, hầu hết học sinh đều là những thiếu gia và tiểu thư có xuất thân giàu có, còn lại là một số ít học sinh nhà nghèo dựa vào chỉ số IQ xuất sắc và tài năng bẩm sinh. Hai bên hình thành hai vòng tròn nhỏ đối lập trong trường, nhưng tình huống của Trình Huyễn Chu lại cực kỳ xấu hổ.
Y không có vốn liếng tạo phông bạt, càng không có đầu óc thiên tài.
Hầu hết giáo viên trong trường đều là giáo viên nước ngoài nên quan niệm giảng dạy khá tiên tiến, học hành tùy hứng nhưng việc thi cử chỉ dựa vào may rủi.
Từ nhỏ Trình Huyễn Chu đã có điểm số tốt, thuộc loại không bao giờ cần ba mẹ phải lo lắng.
Bất kể nguyên tắc đánh giá trong mắt người đời là như thế nào, y sẽ không cho phép mình là người thất bại. Đến tận bây giờ, sự ngoan cố này càng khắc sâu vào xương tủy.
Y không có xuất thân hào nhoáng, y đã mất tất cả nên không thể chấp nhận được một bản thân tồi tàn hơn nữa.
Đến năm lớp 8, bài vở của họ trở nên nặng nề hơn.
Giáo viên rất thích chiếu những bộ phim triết học và thảo luận về cuộc sống với các học sinh trong lớp, nhưng kiến thức trên giấy thi lại vô cùng khó.
Khi kim đồng hồ treo tường điểm 11 giờ tối, Trình Huyễn Chu đã làm hết bài tập ngoại khóa, đồng thời đánh dấu câu hỏi sai và dàn ý giải bài tập đúng ở bên cạnh.
Y cử động cái cổ cứng ngắc của mình.
Học tập quá nhiều làm mắt y đỏ, khô và cay.
Trình Huyễn Chu tắt đèn bàn, vẫn mặc quần áo cũ nằm trên giường mà không có ý định đi tắm - phòng tắm cách phòng Đỗ Tẫn Thâm rất gần nên y sợ đánh thức hắn.
Trong kỳ thi đầu tiên hàng tháng sau kỳ nghỉ, y đã giành vị trí nhất lớp.
Giáo viên chủ nhiệm vô cùng vui mừng khen ngợi Trình Huyễn Chu, tung hô y trước mặt cả lớp như thể y là Văn Khúc Tinh tái thế, còn nhiệt tình mời y phát biểu trong buổi đại hội thứ hai để chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình.
Trình Huyễn Chu đồng ý và viết một vài câu phát biểu, nhưng không nhiều.
Thứ hai là một ngày nắng đẹp.
Ánh mặt trời chói lọi như ánh đèn sân khấu chiếu vào thân thể thẳng tắp của Trình Huyễn Chu, khuôn mặt dù chưa trưởng thành nhưng trông đẹp trai phi thường. Y và Đỗ Tẫn Thâm thường xuyên bị tranh luận xem "ai là hotboy" trong trường. Trước ánh mắt dõi theo của hàng nghìn người, Trình Huyễn Chu kiêu hãnh đứng trên bục cao và nói một cách thoải mái.
"Mình chưa bao giờ cố tình luyện đề. Sau giờ học, mình sẽ chơi bóng rổ với bạn bè rồi đi ăn tối gần đó, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý."
"Trong lớp học mình sẽ chú ý lắng nghe, ghi chép, ôn tập đúng lúc và đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân."
"Chỉ cần tìm được phương pháp học phù hợp sẽ không cần tốn quá nhiều công sức vẫn có kết quả như ý, đây là nội dung chia sẻ của mình. Chúc các bạn thành công trong kì thi giữa kì 1 sắp tới, xin cảm ơn."
Sau khi nói xong, y cúi đầu một cách duyên dáng.
Cả sân thể dục lập tức vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Bóng dáng của thiếu niên như được mạ vàng dưới ánh nắng, đôi mắt màu hổ phách vô cùng trong trẻo và rạng ngời. Y chỉ đứng đó, giống như một bóng dáng sống động mà khiến ai cũng say mê.
Giờ phút này, y cảm thấy kiêu ngạo và mãn nguyện trước nay chưa từng có.
Trong lòng Trình Huyễn Chu có một ý nghĩ.
Y được sinh ra để làm thức ăn cho hư vinh.
Tháng sau, Trình Huyễn Chu dự định lặp lại trò cũ nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ba mẹ Đỗ nghe tin Trình Huyễn Chu thi được hạng nhất nên rất vui mừng, còn nói sẽ đưa mọi người đi chơi xả hơi trong ngày Quốc khánh.
Bọn họ sẽ bay đến hòn đảo nhỏ phía nam, Đỗ Tẫn Thâm đương nhiên cũng đi chung với Trình Huyễn Chu.
Họ đi sớm về muộn, ở lại bãi biển nhiều ngày.
Kỳ nghỉ dài đi đến nửa chặng đường, tối hôm đó Trình Huyễn Chu nói rằng mình hơi mệt vì vậy họ đi ngủ sau 9 giờ. Sau khi tắt đèn, Trình Huyễn Chu rất yên tĩnh, mỗi người ngủ riêng một giường nên không làm phiền lẫn nhau.
Đỗ Tẫn Thâm vốn dĩ muốn nói chuyện với Trình Huyễn Chu, nhưng nghĩ đến việc đối phương không có hứng thú nên cũng không nói nhiều.
Hắn không quá buồn ngủ, nằm trong bóng tối mở mắt nhưng không nhúc nhích. Trình Huyễn Chu nằm quay lưng về phía hắn, tấm lưng mảnh khảnh lộ ra sau lớp chăn bông trắng tuyết. Một lúc sau, thấy chăn bông phát ra tiếng sột soạt nên Đỗ Tẫn Thâm nhắm mắt lại, nghe thấy Trình Huyễn Chu nhẹ nhàng xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Lúc y đóng cửa lại, hắn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khó chịu của đối phương. Giọng của thiếu niên nhỏ giống như tiếng mèo kêu, nếu không tỉnh táo thì có lẽ hắn sẽ không nhận ra điều đó.
Đỗ Tẫn Thâm đột nhiên vén chăn ngồi dậy, trong lòng vừa lo lắng vừa có chút tức giận. Hắn định lao vào phòng tắm xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn chợt nghĩ mình sẽ giả bộ ngủ xem y có thể nhịn được trong bao lâu.
Nhóc con này bị bệnh mà còn không chịu nói với hắn sao?
Một lúc sau, Trình Huyễn Chu lặng lẽ đi ra khỏi nhà vệ sinh, y thở hổn hển rồi từ từ chui vào trong chăn bông.
Đỗ Tẫn Thâm nhắm mắt lại.
Im lặng chỉ chốc lát thì Trình Huyễn Chu lại từ trên giường đứng dậy, bước chân vô lực loạng choạng đóng cửa phòng tắm. Đỗ Tẫn Thâm cuối cùng cũng vội vàng chạy tới, đứng trước cửa hỏi: "Chu Chu, em không khỏe sao?"
Hắn dựa sát vào cửa kính mờ nhìn thấy Trình Huyễn Chu đau đớn tựa vào bồn rửa mặt.
Đỗ Tẫn Thâm sợ hãi nên nhanh chóng đi vào, chỉ thấy tấm lưng cong cong của Trình Huyễn Chu đang run lên. Hai mắt của Trình Huyễn Chu đen kịt, không còn khí lực đối phó với sự xuất hiện đột ngột của Đỗ Tẫn Thâm.
May mắn là Đỗ Tẫn Thâm mặc dù lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh, hắn nhanh chóng kêu với ba mẹ phòng bên cạnh rồi đưa Trình Huyễn Chu đến bệnh viện gần đó.
…
"Viêm dạ dày cấp tính." Bác sĩ nói, "Hiện tại hắn đang sốt cao, nôn mửa và tiêu chảy, kiến nghị phải nhập viện ngay."
Trình Huyễn Chu bị sốt đến choáng váng, trong lúc đầu óc mông lung chỉ nghe thấy câu này.
Ba mẹ Đỗ lập tức làm thủ tục cho y, đưa y vào phòng và truyền nước biển. Đến nửa đêm, hai vị trưởng bối và Đỗ Tẫn Thâm vẫn ở trước giường bệnh của Trình Huyễn Chu không hề nghỉ ngơi.
Sau khi truyền xong một chai nước biển, Trình Huyễn Chu cảm thấy thoải mái hơn một chút. Y khó khăn mở mắt ra nhìn thấy Đỗ Tẫn Thâm ngồi trên chiếc ghế dài bằng nhựa nhỏ bên cạnh, hai tay hắn chống lên thành giường bệnh ngủ thϊếp đi trong tư thế không thoải mái.
Ngay khi Trình Huyễn Chu di chuyển, Đỗ Tẫn Thâm lập tức ngẩng đầu: "Em tỉnh rồi à?"
Hắn nói: "Ba mẹ quay về lấy quần áo cho em, sẽ mau tới thôi."
Trình Huyễn Chu khàn giọng thì thào, "... Em xin lỗi."
Đỗ Tẫn Thâm im lặng một lát mới hỏi, "Tại sao em lại nói xin lỗi?"
Trình Huyễn Chu lặng lẽ nhìn hắn: "Em bị bệnh, em xin lỗi đã làm phiền mọi người."
Đỗ Tẫn Thâm đưa tay chạm vào trán còn nóng của Trình Huyễn Chu: "Không có." Hắn nói, "Không phiền phức."
Trong phòng yên lặng một hồi.
Đỗ Tẫn Thâm nằm sấp, hình như nhớ tới cái gì lại hỏi: "Bé con, gần đây em làm sao vậy?"
Trình Huyễn Chu bối rối nhìn hắn.
"Bác sĩ nói khả năng miễn dịch của em bị suy yếu do nghỉ ngơi kém và thiếu ngủ." Đỗ Tẫn Thâm nói, "Chuyến du lịch làm em quá mệt mỏi ư?"
Trình Huyễn Chu nắm chặt tấm trải giường, biểu hiện ra sự căng thẳng và gượng gạo.
"Em xin lỗi." Y lặp lại một lần nữa, "Sau này em sẽ chú ý."
Đỗ Tẫn Thâm nghiêng đầu, không hiểu y đang nói về cái gì.
"Không sao đâu." Hắn an ủi "Lần sau, chúng ta sẽ đi chơi khi em đã khỏe nha."
Do Trình Huyễn Chu bị bệnh đột ngột, nên chuyến du lịch đã được lên kế hoạch ban đầu bị hủy bỏ. Trình Huyễn Chu ở lại bệnh viện thêm một ngày, sau khi y hạ sốt thì họ về nhà.
Sau sự cố này Trình Huyễn Chu không dám thức quá khuya.
Một tuần sau kỳ thi giữa kỳ, Trình Huyễn Chu bị gọi đến văn phòng với một bài thi được đánh dấu bằng bút đỏ trước mặt.
"Trình Huyễn Chu, tôi không muốn nói em đâu..." Giáo viên chủ nhiệm trung niên thở dài, vết nhăn trên mặt dường như vì chuyện này mà trở nên sâu hơn.
Trình Huyễn Chu nhìn bài thi 84 điểm trước mặt, im lặng không nói.
"Người khác được điểm này thì cho qua cũng được."
"Nhưng với khả năng của em..." Giáo viên chủ nhiệm nói: "Không nên chỉ đạt điểm này mới đúng?"
"Nói cho tôi biết, gần đây em bị lơ là sao? Lần trước đạt điểm cao nên giờ tự cao à?"
Trình Huyễn Chu đứng đó cúi đầu, tỏ vẻ thờ ơ.
Giáo viên chủ nhiệm cau mày, nói: "Trình Huyễn Chu, thái độ của em như vậy là sao? Tôi mới nói vài câu mà em đã không vui rồi sao? Đừng tưởng rằng được một lần điểm cao, thì đã lên mặt tự mãn rồi. Em vẫn còn trẻ, sau này bước chân vào xã hội phải học cách sống không kiêu ngạo và bốc đồng..."
Một lúc lâu sau Trình Huyễn Chu nói: "… Lần sau em sẽ cố gắng hơn."
Giáo viên chủ nhiệm ném tờ giấy có tổng điểm và danh sách xếp hạng cho y: "Em là một cậu bé thông minh nên tôi sẽ không nói nhiều, tự giải quyết cho tốt."
"Thứ sáu họp phụ huynh tôi sẽ báo cáo trung thực tình hình học tập gần đây của em với ba mẹ. Mong em rút ra bài học từ việc này và điều chỉnh tốt trạng thái của mình, đừng để tôi thất vọng nữa."
Nghe thấy từ "phụ huynh", Trình Huyễn Chu ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Y mở miệng nhưng khuôn mặt không còn chút máu, khó có thể phát ra âm thanh nào.
"Em…"
"Em còn muốn nói gì nữa?"
Trình Huyễn Chu cứng người một lúc, mới cúi đầu: "Không ạ."
Y xoay người rời khỏi văn phòng, dồn hết tất cả nỗi nhục nhã vào bài thi mình đang siết chặt trong tay. Trước khi đến cửa lớp, y dừng lại một lúc rồi chọn cách giấu tờ giấy trong túi.
Sau đó, y mất một giây để điều chỉnh lại biểu cảm của mình và chậm rãi đi về chỗ ngồi. Đỗ Tẫn Thâm là bạn cùng bàn của y, hắn đầu bù tóc rối nằm trên bàn không biết đang viết gì trên tờ giấy nháp trắng.
Hắn thấy Trình Huyễn Chu về nên đóng sách lại, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trình Huyễn Chu lắc đầu: "Không sao đâu."
Giáo viên chủ nhiệm vẫn còn để lại thể diện cho y, chỉ nói riêng với Trình Huyễn Chu về việc y bị điểm thấp trong kỳ thi.
Y ngồi xuống và giả vờ hỏi bâng quơ: "Ba mẹ anh có đi họp phụ huynh vào thứ sáu tuần này không?"
Kể từ khi Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm lên cấp 2, bác Đỗ và bác gái sẽ cùng nhau tham dự cuộc họp phụ huynh. Bác Đỗ ngồi vào chỗ của Đỗ Tẫn Thâm, trong khi Hạ Vãn Quyên tự xưng là mẹ của Trình Huyễn Chu. Một cặp vợ chồng ngoài mặt giả vờ làm người xa lạ...
Bọn họ biết Trình Huyễn Chu nhạy cảm nên không đề cập đến tình trạng gia đình thật sự của y với nhà trường.
Đỗ Tẫn Thâm gật đầu: "Ba mẹ đã sắp xếp xong vào tuần trước."
"À." Trình Huyễn Chu đáp lại và bất giác liếc nhìn ngày tháng ghi trong trong sổ tay của mình.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất