Man Hoang Kỷ Niên

Chương 25

Trước Sau
Mông Khác là một kẻ không biết xấu hổ, kiên quyết đẩy tay Chu Khang ra, cẩn thận đánh giá mấy lần, nói: "Thật bé."

Nhất thời Chu Khang nổi giận. Câu nói như thế có thể tùy tiện phun ra sao? Rất tổn hại tự tôn a! Chim lớn hơn là tốt lắm sao? Tốt nhất đừng cho ông đây có cơ hội cắt bớt đi nhá! Chu Khang vuốt nhẫn, tự hỏi xác suất thành công khi mình thừa dịp người này ngủ say cầm dao nhỏ cắt người ta từ 30cm thành 10 cm. Cuối cùng bi ai phát hiện, xác suất thành công bằng con số không tròn trĩnh!

Chu Khang chìm sâu vào nỗi chán ghét bản thân. Nhớ năm đó chỉ số thông minh 180, hiểu được vài loại ngôn ngữ, tuyệt đối là nhân tài trong nhân tài, làm sao sức chiến đấu lại cặn bã thế này! Chị râu nói rất đúng, tất cả âm mưu quỷ kế tại trước mặt vũ lực tuyệt đối đều chỉ là con hổ giấy thôi! Mông tướng quân đang dùng hành động thực tiễn để kiểm nghiệm tính vĩ đại của chân lý này!

Thế nhưng, mặc kệ đối thủ có hung tàn cỡ nào, người anh em bé nhỏ của mình vẫn phải bảo vệ!

Lập tức, Chu Khang lấy hết toàn lực của mình, cùng thế lực tà ác quyết tử đấu tranh.

Sau đó, bị người ta một tay đè ép xuống.

Bưng kín người anh em nhỏ cuối cùng không bị tham quan nữa, Chu yếu ớt nước mắt rơi đầy mặt: "Tướng quân, chúng ta còn phải chạy đi đây, không thể lãng phí thời gian a!"

Nghe vậy, Mông Khác nhìn thật sâu Chu Khang một cái, buông tay ra.

Chu Khang nhanh nhảu mặc vào quần lót tứ giác cùng quần đùi, lăn tới một góc cái hang trải đệm ra.

Ngày hôm sau sáng sớm lúc rời giường thay quần áo, Mông Khác nhìn chằm chằm không tha.



Chu Khang giận: "Chỗ nào bé? Tôi mới 22 tuổi, còn đang trong giai đoạn trưởng thành! 23 sẽ cao to thêm, 25 còn cao to hơn nữa nhé!"

Mông Khác trầm ngâm một hồi, nói: "Tôi năm nay 19, về sau cũng 23, rồi đến 25."

Đờ mờ! Tướng quân là đặc biệt tới vạch vết thương người ta sát muối lên sao? Còn biết hay không hai chữ phúc hậu viết như thế nào!

Lúc ăn sáng, Chu Khang yên lặng ăn hết xương dê – ông muốn bù đắp lại ông còn có thể to lớn hơn nữa!

Thời điểm tiếp tục lên đường Chu Khang phát hiện có mưa rơi xuống thực tốt. Hôm qua trận mưa đó cũng không kéo dài bao lâu, mới non nửa ngày thôi, trước khi trời tối đã ngừng lại rồi. Nhưng, mấy ngày sau đó một là nhiệt độ đỡ nóng hẳn, hai là không còn những vết nứt chằng chịt trên mặt đất nữa, thậm chí thảm cỏ khô vàng cũng thành màu hơi xanh biếc. Được người cõng chạy đi, gió lướt nhẹ qua cũng thêm mấy phân mát mẻ.

Trong lòng Chu Khang vững chắc chút. Nếu như vậy, mùa mưa cũng thân thiết hơn rồi, chỉ cần tích đủ củi khô, đồ ăn hẳn là không thiếu được. Ngẫm lại lại thấy lòng chua xót, từ xã hội văn minh tới đây, về vật chất bây giờ chỉ cầu mong nhu cầu cơ bản nhất là lấp đầy cái bụng. Còn về kiến thiết văn minh tinh thần, Chu Khang cảm thấy, chuyện này tốt nhất bản thân nghĩ thôi là được rồi, không cần phải đi bàn luận với Mông tướng quân.

Thừa dịp thời tiết mát mẻ hiếm thấy, Mông Khác nhanh hơn tốc độ đi đường. Chu Khang tính toán hình trình của hai người, lại phải sững sờ. Mông tiểu tướng quân cõng cậu, sợ là đã phải đi mấy ngàn dặm rồi (dặm = 1/2km)! Mới có ngăn ngắn mấy tháng thôi á! Tốt xấu cũng hơn 50kg đây, đều là đàn ông, cứ như thế được người cõng chạy đi mấy ngàn dặm, Chu Khang cảm thấy có chút xấu hổ – Mông Khác mới 19 tuổi, vẫn còn là thanh thiếu niên! Lúc tận thế tới cậu cũng 19 tuổi, được anh họ bảo hộ từng li từng tí, chỉ lo có chút chăm sóc không đủ thì em trai bảo bối tựa như đóa hoa yếu ớt sẽ lập tức bỏ mình.

So sánh một chút với Mông tiểu tướng quân đồng dạng 19 tuổi, Chu Khang yên lặng quay đầu. Người so với người, quả thực tức chết.

Một cơm mưa ngắn ngủi mang tới sinh cơ có hạn, rất nhanh lại bị nhiệt độ cao làm bốc hơi hết hơi nước rồi, toàn bộ đại lục hoang vu lần thứ hai bao phủ lên bóng đen của sự chết chóc.

Chu Khang nằm nhoài trên lưng Mông Khác, nơi da thịt hai người dán vào nhau đã sớm chảy mồ hôi ròng ròng. Mông Khác hơi quay đầu lại, Chu Khang vươn tay đưa tới một quả lê thơm ngọt, răng rắc một tiếng, quả lê bị cắn mất non nửa, kèm theo cả hạt lê nữa. Chu Khang cắn đi phần lõi của nửa quả lê trong tay, chỗ thịt quả còn lại đưa đi qua. Mông Khác một ngụm liền ăn hết, còn cắn ngón tay Chu Khang ngậm một lúc.



Tướng quân miệng ngài to quá đấy! Chu Khang giật giật ngón tay, lúc rút ra bên trên in hình mấy cái dấu răng. Bị nắng chiếu choáng váng đầu, Chu Khang liền thúc giục một gốc cây hoa gạo* non nâng lên che trên đỉnh đầu hai người. Cành lá rất tươi tốt, khỏi nói, rất hiệu quả.

(tác giả ghi là cây thước, không tìm ra được loài thực vật tương đương, nguyên văn là 一棵尺把长)

Buổi trưa dừng lại nghỉ ngơi bên hồ nước đã sớm cạn khô, chuyện đầu tiên Chu Khang làm là biến cây gạo non thành cây đại thụ che bóng mát cho hai người, sau đó trải nệm ra nằm xuống. Đầu vẫn ngất ngất, chắc say nắng nhẹ mất rồi. Nhìn thấy Chu Khang không thoải mái, Mông Khác không muốn rời đi săn thú, nên tự động làm cơm trưa. Khoai tây luộc, ngô luộc, đây là món mà Mông tướng quân làm nhiều nhất cũng nhuần nhuyễn nhất sau món thịt nướng. Chu Khang ăn nửa củ khoai tây nửa bắp ngô luộc là thôi. Dạ dày hơi khó chịu, vô cùng buồn nôn, nếu có thứ gì đó chua chua lạnh lạnh để ăn thì tốt. Trong nhẫn có chuẩn bị thuốc cảm nắng, lấy ra một chai HuoXiang Zheng Qi Wan rồi uống cạn, Chu Khang miễn cưỡng ngồi dậy trồng lên một tường dây leo sắt. Nếu như không có tường dây leo này, Mông Khác chắc chắn sẽ không nhắm mắt nghỉ ngơi. Thân là sức lao động và chiến đấu chủ chốt, Chu Khang không nỡ để Mông tiểu tướng quân tự làm hao mòn thân thể mình. Mông Khác ngồi xổm bên cạnh cái nệm, vươn tay sờ sờ mặt Chu Khang, leo ra tường dây leo dò xét xung quanh một chút, lại nhặt chút củi khô trở về, còn mang theo hai quả trứng chim khổng lồ nữa. Rất hiển nhiên, Mông Khác chuẩn bị qua đêm tại nơi đây. Ai, lại thành cản trở, hiện tại chỉ lãng phí nửa ngày thôi, nhưng về sau Mông Khác lại phải liều mạng chạy bù rồi. Chu Khang có chút áy náy, cúi đầu đánh giá hai quả trứng bị nhét vào lòng này. Nghe Mông Khác miêu tả hình dáng chim bố chim mẹ một hồi, khóe miệng Chu Khang giật giật, trước vừa ăn xong thịt cá sấu, hiện tại lại muốn ăn trứng đà điểu châu Phi sao! Hai quả trứng đà điểu châu Phi, một đánh tan ra chưng chín, một cho thẳng vào nước luộc. "Không biết ăn có ngon hay không đây." Chu Khang cầm cái thìa, rất muốn ăn trứng chưng vừa mới ra nồi. Mùi vị không tệ lắm. Lúc chưng trứng Chu Khang cho rất nhiều rau hẹ vào, ăn một miếng nồng đậm mùi hẹ, tuy kém xa so trứng gà, nhưng tại đây cũng coi như mỹ vị hiếm có rồi. Một quả trứng luộc khác thì khá là bất ngờ. Lúc Mông Khác trộm trứng gấp quá không nhìn kỹ, Chu Khang càng là không hiểu biết cái gì, sau khi đun sôi lột vỏ trứng mới phát hiện ra, bên trong đà điểu non sắp thành hình rồi, đây chính là trứng đà điểu lộn nha. Trên Trái Đất trứng lộn đắt hơn trứng bình thường, có người chuyên tìm kiếm loại trứng này để ăn, nói là nhiều dinh dưỡng. Người nhà họ Chu thì chưa bao giờ ăn, vì cảm thấy quá thất đức. Còn bây giờ, Chu Khang thực sự thấy nghiệp chướng. Mấy ngày nữa thôi, con đà điểu châu Phi nhỏ này có thể phá xác mà ra, chim sinh sau này gian nan hay trôi chảy, không ai biết được, tại trước khi nó phá vỏ mở mắt đến thế giới này đã bị luộc chín rồi, tất cả mọi khả năng đều không tồn tại.

(*Chim sinh – kiểu nhân sinh, số mệnh con chim)

Mông Khác im lặng ném trứng đà điểu lộn ra xa xa, người chưa chuyển lại đã thấy quả trứng đà điểu lộn mới bóc vỏ một nửa bị kéo đi mất rồi.

Mông Khác nói, nếu không có gì xảy ra thì hơn một tháng nữa có thể trở lại núi đá.

Một tháng, Chu Khang có chút nóng lòng, nhưng không thể không kiên nhẫn mà sống tiếp một tháng này. Cậu biết, hơn một tháng sau chính là tháng ngày gian nan nhất trong toàn bộ mùa khô. Động vật hoang dã đói bụng hơn nửa năm đều phải đói đến điên rồi, từng đứa từng đứa con non chết trước mặt đám mèo to xác khiến chúng càng thêm hung tàn.

Đây đã là lần thứ ba hai người gặp phải tập kích.

Một con báo hoa.

Một con báo hoa mẹ với màu lông ảm đạm bụng đói cồn cào có lẽ còn có con non đang chờ nó trở về cho ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau