Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 19: Thiên Thần cung

Trước Sau
Edit: Úc Yến Quân

Beta: Lam Yên, Mimi

Việt Thương cười rộ lên, “Thì ra là bát hoàng tử, ngưỡng mộ đã lâu!”

Hắn nói là nói như vậy nhưng một chút thái độ cung kính cũng không có, vẻ khinh thường và chế nhạo trong mắt càng thêm sâu. Linh hồn Việt Thương là từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên không đến, cho nên trong lòng hắn không hề có một chút sợ hãi nào đối với hoàng gia. Huống chi toàn bộ Thương Nguyệt lâu dưới tay hắn đang bị đương kim Thánh thượng chết tiệt kia chèn ép, hắn đối với người của hoàng gia đúng là một chút thiện cảm cũng không có.

Đối phương dường như đã sớm dự liệu được thái độ của hắn, cho nên đối với việc mình bị mạo phạm cũng không hề có lấy một chút không vui nào, chỉ tiếp tục cười nhạt giải thích.

“Việt công tử có vẻ không thích người trong hoàng thất…”

Người nọ rất cẩn trọng khi chọn dùng từ ‘không thích’ này, nếu nói trắng ra thì chính là oán hận chán ghét. Việt Thương trong lòng âm thầm tính toán, nhưng trên mặt không để lộ biểu cảm gì, “Hoàng huynh của bát hoàng tử đối với Thương Nguyệt lâu chúng ta đã chiếu cố rất nhiều, thực sự khiến người ta yêu thích không nổi.”

Đầu tiên là phái người đuổi giết, sau đó lại ra sức chèn ép thế lực của Thương Nguyệt lâu, trải qua chừng ấy việc, Việt Thương thấy mình còn có thể ở chỗ này bình tâm mà nói chuyện phiếm với đệ đệ của đối phương đã là có khí phách vô cùng.

“Ha ha.” Uất Trì Vô Ương đột nhiên nở nụ cười, “Việt công tử có điều không biết, ta đây một mạch hồi kinh cũng là do may mắn được hoàng huynh chiếu cố.”

Lời này… Việt Thương nhướng mày nhìn lại, chỉ thấy trên mặt người nọ mang theo nụ cười lộ ra chút khổ sở chua chát, cũng không giống như đang làm bộ.

“Thiên hạ truyền rằng Bát hoàng tử huynh hữu đệ cung (*), mẫu tử hòa thuận.”

(*) Huynh hữu đệ cung: Thành ngữ Trung Quốc miêu tả mối quan hệ hỗ trợ yêu thương lẫn nhau giữa anh em trong nhà.

Cũng không phải Việt Thương hoài nghi người kia cố ý lừa mình. Huynh đệ hoàng thất tương tàn vốn không phải chuyện gì hiếm lạ, huống hồ tân hoàng vừa mới đăng cơ đã thuê sát thủ Thương Nguyệt lâu ám sát mệnh quan triều đình, không chút e dè mà thâu tóm quyền lợi, bài trừ các phe đối lập. Vừa nắm được quyền hành trong triều đã muốn xử lí những huynh đệ có thực lực bên cạnh mình, đây chính là tác phong của hắn, huống hồ Bát hoàng tử này còn là bảo vật trong lòng Thái hậu, là người có lợi nhất trong việc cạnh tranh ngai vàng.

“Bên cạnh Bát hoàng tử cao thủ nhiều như mây, chúng ta đâu cần góp mặt vào cuộc náo nhiệt này?”

Uất Trì Vô Ương hơi hơi thu lại nụ cười nhàn nhạt bên môi, “Việt công tử nghĩ rằng hoàng huynh sẽ ngừng tay đối với Thương Nguyệt lâu sao?”

Việt Thương nhất thời nhíu mày. Đương nhiên sẽ không! Một kẻ ngay cả đệ đệ ruột cũng xuống tay giết, làm sao có khả năng bỏ qua tổ chức sát thủ đã biết quá nhiều chi tiết bí mật về mình?

“Bát hoàng tử vừa nói đáp ứng ta một yêu cầu, đó là chỉ việc này?”



Uất Trì Vô Ương chỉ cười, nhưng Việt Thương đã hiểu được vì sao vừa rồi, vẻ mặt người này vẫn luôn bình tĩnh ung dung, cho rằng hắn sẽ hợp tác. Đơn giản bởi vì hai người họ đều biết, nếu như chưa trừ diệt tân hoàng, Thương Nguyệt lâu sẽ khó lòng giữ lại, mà mạng của Uất Trì Vô Ương cũng sẽ bị người khác “nhớ thương” bất cứ lúc nào.

Thương Nguyệt lâu tuy rằng thế lực khổng lồ, nhưng chung quy vẫn chỉ là một tổ chức giang hồ. Cho dù Việt Thương đã hạ quyết tâm không dây dưa ở chỗ này, dự định chuyển dời tất cả đến một quốc gia khác, bất quá Thương Nguyệt lâu có tổ chức lớn như vậy, lại còn có dược đường và thương điếm ở khắp mọi nơi, việc chuyển dời e rằng cũng không phải là một việc nhỏ bé mà trong khoảng thời gian ngắn có thể hoàn thành.

Mà Bát hoàng tử đang ở triều đình, thuộc hạ tuy rằng có chút thế lực nhưng lại không quá lớn, cũng không mang theo thực quyền gì, đành phải nghĩ tới biện pháp ra ngoài tìm đồng minh. Lại nói tiếp, hắn cũng đang ở trong tình trạng bị tân hoàng làm cho gà bay chó chạy giống như Thương Nguyệt lâu, đương nhiên là đối tượng hợp tác tốt nhất.

Nghĩ thông suốt những điều then chốt này, sắc mặt Việt Thương cũng nhu hòa hơn một chút, “Xem ra Bát hoàng tử đúng là đã sớm hạ quyết tâm.”

“Kỳ thật, tại hạ đối với quyền lực không mưu cầu gì, chỉ là bị dồn đến bước đường cùng mà thôi.”

Nhìn thấy thái độ của Việt Thương đột nhiên thay đổi, Uất Trì Vô Ương hiểu được, chuyện kết đồng minh này hẳn đã được xác định rồi.

Bất quá Việt Thương vẫn còn có một câu hỏi, “Bát hoàng tử làm thế nào nhận ra ta?”

Trên đường đi, hắn tự mình dịch dung ngụy trang, vốn là không có khả năng bị người khác nhận ra mới đúng.

Vẻ mặt Uất Trì Vô Ương có chút lúng túng, “Là… chuyện đêm qua.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt Việt Tùy trở nên không được tự nhiên mà tên thủ vệ với vẻ mặt lạnh lùng vẫn luôn đứng phía sau Uất Trì Vô Ương cũng nhịn không được mà lộ ra vẻ ngượng ngùng. Người duy nhất mặt không đổi sắc ở nơi này chỉ có Việt Thương.

“A? Mời nói rõ.”

“Kẻ mà Việt công tử đêm qua ra tay giết chính là Sơ Ngũ.”

Việt Thương nhịn không được mà nhíu mày. Đêm qua, kẻ kia dự định liều mạng phá cửa sổ phòng mình rồi từ đó chạy thoát thân, lại đúng vào thời điểm mấu chốt, mình vì thế mới không kìm được mà ra tay giết người, dĩ nhiên không nghĩ tới lại bị vạch trần thân phận.

Mãi cho tới sau khi trở về phòng, Việt Thương mới khẽ nói Việt Tùy, “Sơ Ngũ là ai?”

Lúc nghe Uất Trì Vô Ương nhắc tới, Việt Thương ngay lập tức cảm thấy Sơ Ngũ kia là một người khó lường. Mình ra tay giết hắn vậy mà lại có thể bại lộ thân phận, xem ra kẻ này cũng không phải là một tiểu sát thủ vô danh.

Việt Tùy gật đầu, “Chủ tử, trên giang hồ có một bài danh: nhất lâu nhị cung tam trang.”



Nhất lâu đương nhiên là Thương Nguyệt lâu, nhị cung là Vân Vũ cung và Thiên Thần cung, tam trang là Bích Long sơn trang, Vạn gia trang, Hồng Diệp trang.

Việt Thương vốn không phải người thế giới này, hiển nhiên không hiểu những thứ đó có ý nghĩa gì, thế nhưng nhìn biểu tình ngưng trọng của Việt Tùy, ước chừng là những thứ rất quan trọng, cho nên cũng nghiêm túc nhẫn nại lắng nghe.

Vân Vũ cung chỉ lấy nữ tử trẻ tuổi, hơn nữa còn luyện võ công âm tà, trước nay vẫn luôn bị thế nhân bài xích là ma giáo dâm cung. Thiên Thần cung tương tự tổ chức sát thủ, công việc làm ăn trước giờ chỉ nhận các vụ giết người, cũng giống như Kim đường trong Thương Nguyệt lâu. Còn lại tam trang mỗi người mỗi vẻ, nhưng có thể được người giang hồ xếp vào bài danh, tất nhiên cũng không phải môn phái nhỏ.

Sơ Ngũ đêm qua chính là sát thủ hạng nhất của Thiên Thần cung. Việt Thương lúc này mới biết được, thì ra cũng không phải chỉ có duy nhất môn hộ của mình làm chuyện giết người.

Sát thủ của Thiên Thần cung là dựa vào bài danh từ Sơ Nhất cho đến Sơ Nhất Thập Ngũ mà tính xuống. Như thế, kim bài sát thủ có mười lăm vị, từ một xếp đến mười lăm. Mà, Thiên Thần cung từ khi đứng vững giữa giang hồ tới nay cũng chưa từng có nhiệm vụ nào phải đề sát thủ bài danh thứ năm trở xuống ra mặt. Lần này Sơ Ngũ hành động, chỉ sợ Hoàng đế đã quyết tâm muốn Uất Trì Vô Ương phải chết.

Nghe xong những bí văn giang hồ này, Việt Thương mới căng thẳng nhíu mày, đối với sự khinh suất của mình có một chút hối hận. Nếu biết trước đợc mọi chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không để chính mình hồ đồ mà dính vào những sự việc hỗn độn phiền phức như thế này.

Có khả năng chỉ trong một chiêu đã giết được Sơ Ngũ, cao thủ thời nay không quá năm vị, rõ ràng chỉ có thể là cao thủ tuyệt đỉnh của nhất lâu nhị cung tam trang. Mà tam trang vẫn luôn ẩn cư, nhiều năm không hỏi tới thế sự, còn Thiên Thần cung cung chủ chẳng lẽ lại ra tay giết thuộc hạ của mình? Vân Vũ cung chủ lại là nữ tử. Loại trừ những người đó ra thì chỉ còn lại một người.

“Xem ra ta vừa chọc phải một chuyện phiền toái.” Việt Thương tựa đầu vào vai Việt Tùy, một bộ dạng cầu an ủi.

Việt Tùy nhẹ nhàng kéo thắt lưng Việt Thương, thần sắc thản nhiên như cũ, “Chủ tử không cần như thế. Việc Thương Nguyệt lâu và Bát vương gia kết thành đồng minh không phải là không tốt.”

Việt Tùy đơn giản nghĩ, nếu hai bên cùng chung một kẻ địch, tất nhiên sẽ cùng đứng ra ngăn cản địch.

Đáng tiếc Việt Thương không phải là kẻ đơn thuần. Trong suy nghĩ của hắn, dây dưa quan hệ với người của hoàng gia chỉ có một kết cục: hỏng hết! Thương Nguyệt lâu giúp Bát hoàng tử có được thiên hạ, tiếp đó thì sao? Ai dám đảm bảo người nọ sau khi lên ngôi vua sẽ không cắn ngược lại bọn họ?

Chẳng qua Việt Thương cũng không phải người khéo lo trời sập. Hắn sẽ âm thầm chuẩn bị kĩ càng, giữ cho mình một đường lui tốt. Có điều nhắc tới mới nhớ, hắn ra ngoài chuyến này không phải là muốn đi tìm tân hoàng đế xui xẻo kia sao?

Như bây giờ cũng không tính là lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, đi theo Bát vương gia kia chẳng qua cũng là để kiếm thêm phiền toái, trực tiếp kéo đối phương xuống ngựa thôi.

“Tùy, ta không thoải mái, cảm giác giống như bị người ta bắt được nhược điểm rồi uy hiếp.”

Việt Tùy ôm lấy chủ tử gần như đang dựa cả vào ngực mình, đôi lông mày cũng nâng lên theo, “Chủ tử không cần ủy khuất chính mình như thế.”

“Ngươi an ủi ta…” Việt Thương kề sát lên mặt của Việt Tùy mà cọ cọ, tiếp đó nghe thấy Việt Tùy gật đầu ưng thuận: “Thuộc hạ phải an ủi như thế nào?”

“Đương nhiên là như thế này…” Lại kéo Việt Tùy lên giường rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau