Chương 1: Cái chết chính là khởi đầu
Giữa tháng tám tại thành phố H, hơn hai giờ chiều, Vương Vu Dạng ngồi trên chiếc ghế nhựa duy nhất đặt trong lán trại của công trường "Vườn hồng Tam Loan", nhìn người thanh niên đang tựa lưng trên ván sắt hút thuốc.
Rất cao, mặc bộ quần áo công nhân xám xịt cũ nát, trên chân là đôi giày thể thao màu vàng đã rách miệng, gương mặt gầy gò bẩn thỉu, gần như không nhìn ra bất kỳ đường nét nào.
Đây là cựu đội trưởng "Death" của tổ chức lính đánh thuê lớn nhất nước Pháp, tên thật là Chu Dịch, hai mươi tư tuổi, là đội trưởng trẻ nhất trong lịch sử quân đoàn.
Ba tháng trước, hắn đột nhiên rời khỏi quân đoàn, về nước đoạt bát cơm của công nhân, chuyển gạch vác xi măng rất ra dáng, mùi giết chóc lẫn máu lạnh đều bị chôn giấu đi dưới lớp lớp bụi đất.
Trên chốn công trường hỗn tạp, hắn chỉ là một kẻ trông không dễ chọc, một công nhân khá ưa nhìn.
Vương Vu Dạng ho mấy tiếng, trong giọng điệu vô thức mang theo uy thế kẻ cả bề trên: "Tàn thuốc."
Một ánh nhìn xuyên thẳng qua làn khói, sắc lẹm đâm thẳng tới tựa lưỡi dao bén nhọn. Anh nghênh tiếp cái nhìn ấy, mặt không biến sắc.
Tầm mắt kia rời đi chỉ sau vài giây.
"Thẩm Bạch Ngọc bị giết vào tối thứ sáu tại chính biệt thự của mình, tin tức rất lớn."
Chu Dịch nhạt giọng đáp: "Anh đến đây tìm tôi, nói mình chính là anh ta, anh không chết mà sống lại bên trong một cơ thể mang tên Vương Vu Dạng, anh cảm thấy ai sẽ tin loại chuyện hoang đường này?"
Vương Vu Dạng khẽ cười thành tiếng, "Kẻ ngu si và người thông minh."
"..."
Vương Vu Dạng nói: "Khỏi gảy tàn thuốc, tôi cho cậu bằng chứng."
Chu Dịch bất giác nghe theo, đến lúc hắn tỉnh táo lại, chân mày lập tức nhíu chặt.
Vương Vu Dạng chậm rãi nói: "Năm năm trước, cậu thoi thóp nằm bên mạch nước ngầm ở Benghazi, như con chuột nhỏ chỉ còn sót lại vài hơi thở, lúc tôi đi ngang qua có cho cậu một chai nước... hình như là thêm cả một thanh chocolate."
Benghazi: Một thành phố ở Libya, Bắc Phi.
Điếu thuốc trên môi Chu Dịch khẽ run: "Không loại trừ khả năng Thẩm Bạch Ngọc nói chuyện này cho người thân tín, anh nghe người khác nói."
Đôi môi nhợt nhạt của Vương Vu Dạng kẽ nhếch lên đầy châm biếm. Thân tín? Đêm hôm đó anh đã chết không rõ nguyên nhân bên trong thư phòng, lúc này mới có mấy ngày, người ở dưới cầm tiền cuốn gói chạy, kẻ đua nhau chiếm mánh lợi, thân tín chó má gì.
Anh đưa tay ấn mi tâm, "Lúc đó tôi còn nói một câu."
Chu Dịch đột nhiên cắn chặt đầu lọc, biểu tình trên mặt tối tăm không rõ.
Vương Vu Dạng ngoắc tay: "Cậu lại đây."
Chu Dịch thờ ơ không động đậy.
Sắc mặt Vương Vu Dạng trở nên âm trầm, chớp mắt sau đã chẳng thấy tăm hơi. Anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, như trưởng bối dạy không nổi một đứa trẻ, "Đứa nhỏ này thực sự..."
"Không đi thì không đi, tôi đi."
Dứt lời, Vương Vu Dạng đứng dậy khỏi ghế nhựa, bước chân lười nhác tiêu sái tiến vào làn khói trôi nổi mờ ảo, ghé vào bên tai người thanh niên trẻ nói một câu.
Đồng tử Chu Dịch co lại.
Câu nói kia của Vương Vu Dạng —— nếu cậu trông đáng yêu ngây thơ một chút, tôi sẽ muốn cậu, nhưng đáng tiếc.
Bên trong lán trại hoàn toàn yên tĩnh.
Vương Vu Dạng nghĩ thầm, tại sao năm năm rồi vẫn còn nhớ, có hai nguyên nhân.
Một, đứa nhỏ này khác biệt, không hề đẹp đẽ nhu nhược, chỉ có cứng cỏi máu lạnh.
Hai, trong năm năm này có chạm mặt, ký ức không bị làm mới cũng không bị đứt đoạn, anh muốn nhìn xem chuột nhỏ có thể lột xác thành dạng gì.
"Năm ngoái ở Mexico, cậu bị thương trong lúc chấp hành nhiệm vụ, trốn trong xe của tôi."
Vương Vu Dạng thấy thanh niên nọ cúi đầu nhìn sang, trêu đùa: "Làm sao, cậu cho rằng lúc đó tôi không phát hiện?"
Chu Dịch mờ mịt.
Vương Vu Dạng nhớ lúc ấy anh vừa nghe xong một vở nhạc kịch, tâm trạng không tệ, bỗng nhận ra chuột nhỏ cường tráng, lại làm như không nhìn thấy.
"Tháng hai năm ngoái, tôi gặp phải phục kích ở thành phố Y, tay súng giúp tôi trong tối kia là cậu."
Chu Dịch trầm mặc dụi điếu thuốc xuống đất, đế giày thể thao di trên tàn lửa, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Mục đích của anh là gì?"
Bằng chứng đã bày ra trước mắt, coi như hắn tin giả thuyết hoang đường chết đi có thể sống lại trong thân xác người khác này.
Vương Vu Dạng không trực tiếp trả lời, mà nói: "Nói cho cậu chuyện này, tôi chỉ muốn nói với cậu, tôi đã để ý đến cậu, tôi biết cậu ở nơi này, cũng biết trước đây cậu ở quân đoàn nhận tiền làm việc, chỉ cần đưa đủ tiền, mạng cũng có thể lấy."
"Thế nhưng, đối với cậu mà nói tiền chỉ xếp thứ hai, thứ nhất là ân tình. Tôi không nói cậu trọng tình trọng nghĩa, mà là cậu không muốn nợ ai."
Gương mặt Chu Dịch không lộ ra biến hóa gì.
Vương Vu Dạng quay người về ngồi lại trên ghế nhựa, gác chân lên nói: "Tôi không rõ vì sao cậu lại về nước, là vì nhiệm vụ hay lý do cá nhân, tôi sẽ không hỏi. Tôi với cậu chỉ dính với nhau ba ân tình, tôi nói với cậu e rằng cậu không tin, nhưng sự thật là như vậy."
Chu Dịch lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với anh, ánh nhìn mang phần dò xét.
Vương Vu Dạng day day thái dương, đêm đó mở tiệc rượu trong biệt thự, anh cảm thấy mệt nên một mình lên thư phòng nghỉ ngơi.
Giữa cơn mơ màng, anh cảm giác có người đang tiến vào thư phòng, lúc anh mở mắt, lập tức thấy một bóng người, là nam, vóc người rất cao, đầu đội mũ bóng chày màu đen, vành mũ thấp đến mức không thấy rõ mặt.
Nhận ra nguy hiểm, anh muốn mở ngăn kéo lấy súng, tay còn chưa đưa tới đã bị cắt cổ.
Vương Vu Dạng đè lại động mạch trên cổ theo phản xạ, đồng thời cũng lục tìm dáng người kia trong trí nhớ, trên trán phủ một tầng mồ hôi.
Trong biệt thự có vệ sĩ tuần tra ở bốn phía, người có thể xông vào thần bí như vậy, chắc chắn có tay trong.
Hơn nữa, thân thủ kẻ kia rất quái dị.
Vương Vu Dạng chỉ mơ hồ có đôi chút ấn tượng, không nghĩ ra người vào thư phòng đêm ấy đến tột cùng là ai. Anh cần một cơ hội, đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Trong này khẳng định có nội gián.
Tìm nội gián không ra, anh chỉ có thể tìm một người thay mình làm việc, nghĩ tới nghĩ lui, loại trừ từng người một, cũng chỉ có đứa nhỏ trước mắt này là thích hợp.
Theo một nghĩa nào đó, anh đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên, tính cách hành vi không thể nói là thấu triệt tất thảy, song thực lực thì anh biết rõ.
Mấu chốt là, không thuộc về bất kỳ thế lực nào.
Vương Vu Dạng hoàn hồn, "Tôi cho cậu cơ hội trả nhân tình, cậu giúp tôi tra ra nội gián."
"Không phải ai chết rồi cũng có thể sống thêm một đời, nếu đã có cơ hội như vậy nên quý trọng, tại sao còn muốn điều tra?"
Chu Dịch ngồi trên giường mình, rũ mắt nhìn ngắm chiếc bật lửa, "Trước là địch trong tối, anh có thể thấy rõ ràng, hiện giờ đến anh cũng ở trong tối, không một ai biết Vương Vu Dạng chính là Thẩm nhị gia của thành phố S."
Vương Vu Dạng biếng nhác cười: "Có lẽ cũng chỉ đến vậy."
Chu Dịch ngẩng đầu trong nháy mắt.
Vương Vu Dạng không tiếp tục nói nữa, anh có một cảm giác quái dị, giống như mình đang bị kẻ khác theo dõi. Trừ anh và Chu Dịch, còn có người thứ ba biết thân xác này đổi hồn.
Cho nên anh cần một người trợ giúp.
Hơn nữa cơ thể nguyên chủ này cũng rất lạ...
Mặt Chu Dịch không có cảm xúc: "Anh tra rõ chân tướng cũng không thể trở về làm nhị gia Thẩm hô mưa gọi gió ở thành phố S, người chết rồi không thể sống lại."
Mặt Vương Vu Dạng khẽ co giật, sao đứa nhỏ này lại lắm lời như vậy?
Không trở về thì không trở về, anh đã bằng này tuổi rồi, từng sống ở trên cao rất lâu, cũng đã nếm trải đủ mùi vị trên đời, có lẽ nên sống một cuộc đời khác.
Điều tra chân tướng cốt chỉ để bản thân sau này sống thoải mái thêm đôi chút.
Ván sắt trong lán trại mùa đông lạnh mùa hè nóng, sớm bị cái nắng tháng tám thiêu đốt lên như lò lửa, oi bức đến khó chịu.
Vương Vu Dạng đợi một hồi, trên cổ chảy không ít mồ hôi. Anh nhíu mày: "Có thun buộc tóc không?"
Biểu tình trên mặt Chu Dịch hơi biến đổi.
Vương Vu Dạng túm mấy sợi tóc ướt nhẹp lên: "Dài quá."
Chu Dịch đứng dậy ra ngoài, không bao lâu thì quay lại, chẳng biết lấy đâu ra một sợi dây thun màu đen.
Vương Vu Dạng nhận dây thun, đột ngột nói một câu: "Phải rồi, thứ cậu vẫn luôn tìm kiếm, ở trong tay tôi."
Trên đỉnh đầu có tiếng hít thở nặng nề, kèm theo sát khí đáng sợ.
Vương Vu Dạng tùy tiện buộc tóc lên, đưa tay vỗ lên bả vai đầy tro bụi của thanh niên: "Phủi bụi đi xong, mấy thứ đó cho cậu."
Cái chết của anh, chỉ là khởi đầu.
Điều tra rõ ràng, thu thập sạch sẽ, bụi bặm mới xem như lắng xuống.
Cổ đột nhiên bị giữ chặt lấy, Vương Vu Dạng nhướn mày.
Chu Dịch siết chặt cổ anh, giọng nói lạnh lùng: "Anh nói là có?"
Vương Vu Dạng nghẹt thở, trạng thái lại không hề mang chút hoang mang: "Tôi là hạng người gì chắc cậu cũng rõ ràng."
Chu Dịch nhìn chằm chằm đôi mắt ngạo mạn biếng nhác giống như một chú mèo của gã đàn ông trong tay mình, "Không rõ ràng."
Khóe miệng Vương Vu Dạng giật một cái: "Hoặc ít nhiều cũng rõ ràng đôi chút?"
"Có một chút." Chu Dịch nhìn anh từ trên cao, "Nghe nói Thẩm nhị gia vui giận vô thường, ngông cuồng tự đại, thủ đoạn tàn độc, gian trá giảo hoạt, ăn tươi nuốt sống."
"..."
Vương Vu Dạng không chắc do mình già hay do mình đã chết một lần rồi, tâm tính như nảy sinh biến đổi, không hề giận dữ, chỉ thấy buồn cười. Anh cũng thật sự cười: "Tôi cho cậu biết vật kia ở trong tay tôi, không phải để lộ một lá bài, cũng không để lấy thêm chút lợi thế, tôi chỉ đơn thuần bộc lộ thành ý của mình."
Đáy mắt Chu Dịch biến hóa thất thường.
Vương Vu Dạng nói như dỗ trẻ con: "Giúp tôi bận này, ân tình cậu trả lại được, đồ cũng lấy được, một mũi tên trúng hai con chim, rất tốt."
Chu Dịch như đang suy xét câu nói này, không lên tiếng.
Vương Vu Dạng lấy bàn tay thô ráp trên cổ mình ra: "Không còn sớm, cậu đi rửa mặt thay quần áo, dọn dẹp một chút rồi theo tôi."
Chu Dịch lạnh lùng khóa anh lại: "Anh không sợ tôi tiết lộ thân phận của anh, hoặc bán cho kẻ thù của anh? Những người kia thà giết lầm."
Vương Vu Dạng như không nghe thấy, anh chỉ vào mái tóc trắng xóa mốc meo của người thanh niên: "Tiện thì gội luôn đầu, toàn là vôi, gay cả mũi."
Chu Dịch vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, hắn kéo khăn mặt ra khỏi dây treo, cầm quần áo sạch ra ngoài tắm rửa.
Vương Vu Dạng thở ra một hơi.
Tuy rằng trước khi đi anh đã nghĩ xong đối sách, nhưng cũng không nắm chắc mười phần, chỉ cần xuất hiện một chút biến cố cũng sẽ rất phiền phức.
Hiện giờ thuận lợi đạt được mục đích, căng thẳng trong đầu cũng buông lỏng.
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn xung quanh, mò ra một cái gương nhỏ màu hồng bên trong đống đồ linh tinh để soi, phát hiện cổ mình xuất hiện hai vết hằn đo đỏ, huyệt thái dương giật một cái.
Tầm này tháng trước anh tình cờ gặp Bành Quốc Tưởng ở "Kim Ngọc Mạn Đường" lúc ăn cơm. Lão già kia mang theo một đàn em lão rất xem trọng, nói là bộ đội đặc chủng xuất ngũ. Anh nghĩ tới Chu Dịch, nhất thời tâm huyết dâng trào tra hành tung của hắn, biết người nọ đang ở đây.
Cũng bởi lúc trước nhất thời hứng lên, anh mới có ngày hôm nay.
Giờ đây anh không còn là người quyền lực nhất Thẩm gia nữa, mà chỉ là một kẻ buôn bán nhỏ bình thường bán đồ ăn sáng. Trong tay không có người cũng chẳng có tài nguyên, chẳng cách nào tìm được Chu Dịch.
Vương Vu Dạng ra khỏi lán trại, nhìn thấy thanh niên nọ đang tới phía mình, vừa đi vừa lau khô mái đầu ẩm ướt.
Bộ đồ lao động rách nát đã được thay ra, bây giờ trên người hắn là áo thun đen và quần rằn ri, vai rộng, chân dài, cơ bắp cường tráng mang lại vẻ dã thú trưởng thành, bên trong ẩn giấu nguy hiểm, còn có cả sự lạnh lùng khát máu.
Vương Vu Dạng híp mắt đánh giá thanh niên ngày càng đến gần, mặt mày sạch sẽ rồi, đường nét trên khuôn mặt đã trở nên rõ ràng, lạnh lùng hơn nhiều so với lúc lấm lem, khí vị hung hãn đậm tính xâm lược khiến tầm mắt anh chỉ dừng lại tầm một giây. Không hứng thú.
Năm giờ chiều, Vương Vu Dạng dẫn Chu Dịch về nhà của mình ở thành phố S.
Chu Dịch chỉ nhìn chứ không hỏi, tựa hồ là theo thói quen nghề nghiệp, vừa vào tiểu khu đã bắt đầu quan sát môi trường và địa hình chung quanh.
Vương Vu Dạng bước vào hành lang, tiếng nói có phần vang vọng: "Đây là chung cư sáu tầng, nhà tôi ở tầng trên cùng, còn có một cái gác. Cậu lên ngủ đi."
Chu Dịch theo anh lên tầng.
Tầng sáu, Vương Vu Dạng đang muốn lấy chìa khóa, bỗng nhìn thấy một gã đeo kính gầy guộc thò mặt ra từ sau cửa trống trộm, đôi mắt sau cặp kính trợn to: "Anh Vương, sao bây giờ anh mới về? Gọi điện thoại cho anh cũng không được, anh đi đâu thế, em gấp chết luôn đây, anh mà không về nữa là em đi báo cảnh sát mất."
Vương Vu Dạng nheo mắt, đây là ai?
Tác giả có lời muốn nói:
Đào một hố mới, hẹn gặp các bạn vào ngày mai.
Editor cũng có lời muốn nói:
Chính thức đào chiếc hố thứ ba ~ hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi và tốt đẹp ≧('▽`)≦
Rất cao, mặc bộ quần áo công nhân xám xịt cũ nát, trên chân là đôi giày thể thao màu vàng đã rách miệng, gương mặt gầy gò bẩn thỉu, gần như không nhìn ra bất kỳ đường nét nào.
Đây là cựu đội trưởng "Death" của tổ chức lính đánh thuê lớn nhất nước Pháp, tên thật là Chu Dịch, hai mươi tư tuổi, là đội trưởng trẻ nhất trong lịch sử quân đoàn.
Ba tháng trước, hắn đột nhiên rời khỏi quân đoàn, về nước đoạt bát cơm của công nhân, chuyển gạch vác xi măng rất ra dáng, mùi giết chóc lẫn máu lạnh đều bị chôn giấu đi dưới lớp lớp bụi đất.
Trên chốn công trường hỗn tạp, hắn chỉ là một kẻ trông không dễ chọc, một công nhân khá ưa nhìn.
Vương Vu Dạng ho mấy tiếng, trong giọng điệu vô thức mang theo uy thế kẻ cả bề trên: "Tàn thuốc."
Một ánh nhìn xuyên thẳng qua làn khói, sắc lẹm đâm thẳng tới tựa lưỡi dao bén nhọn. Anh nghênh tiếp cái nhìn ấy, mặt không biến sắc.
Tầm mắt kia rời đi chỉ sau vài giây.
"Thẩm Bạch Ngọc bị giết vào tối thứ sáu tại chính biệt thự của mình, tin tức rất lớn."
Chu Dịch nhạt giọng đáp: "Anh đến đây tìm tôi, nói mình chính là anh ta, anh không chết mà sống lại bên trong một cơ thể mang tên Vương Vu Dạng, anh cảm thấy ai sẽ tin loại chuyện hoang đường này?"
Vương Vu Dạng khẽ cười thành tiếng, "Kẻ ngu si và người thông minh."
"..."
Vương Vu Dạng nói: "Khỏi gảy tàn thuốc, tôi cho cậu bằng chứng."
Chu Dịch bất giác nghe theo, đến lúc hắn tỉnh táo lại, chân mày lập tức nhíu chặt.
Vương Vu Dạng chậm rãi nói: "Năm năm trước, cậu thoi thóp nằm bên mạch nước ngầm ở Benghazi, như con chuột nhỏ chỉ còn sót lại vài hơi thở, lúc tôi đi ngang qua có cho cậu một chai nước... hình như là thêm cả một thanh chocolate."
Benghazi: Một thành phố ở Libya, Bắc Phi.
Điếu thuốc trên môi Chu Dịch khẽ run: "Không loại trừ khả năng Thẩm Bạch Ngọc nói chuyện này cho người thân tín, anh nghe người khác nói."
Đôi môi nhợt nhạt của Vương Vu Dạng kẽ nhếch lên đầy châm biếm. Thân tín? Đêm hôm đó anh đã chết không rõ nguyên nhân bên trong thư phòng, lúc này mới có mấy ngày, người ở dưới cầm tiền cuốn gói chạy, kẻ đua nhau chiếm mánh lợi, thân tín chó má gì.
Anh đưa tay ấn mi tâm, "Lúc đó tôi còn nói một câu."
Chu Dịch đột nhiên cắn chặt đầu lọc, biểu tình trên mặt tối tăm không rõ.
Vương Vu Dạng ngoắc tay: "Cậu lại đây."
Chu Dịch thờ ơ không động đậy.
Sắc mặt Vương Vu Dạng trở nên âm trầm, chớp mắt sau đã chẳng thấy tăm hơi. Anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, như trưởng bối dạy không nổi một đứa trẻ, "Đứa nhỏ này thực sự..."
"Không đi thì không đi, tôi đi."
Dứt lời, Vương Vu Dạng đứng dậy khỏi ghế nhựa, bước chân lười nhác tiêu sái tiến vào làn khói trôi nổi mờ ảo, ghé vào bên tai người thanh niên trẻ nói một câu.
Đồng tử Chu Dịch co lại.
Câu nói kia của Vương Vu Dạng —— nếu cậu trông đáng yêu ngây thơ một chút, tôi sẽ muốn cậu, nhưng đáng tiếc.
Bên trong lán trại hoàn toàn yên tĩnh.
Vương Vu Dạng nghĩ thầm, tại sao năm năm rồi vẫn còn nhớ, có hai nguyên nhân.
Một, đứa nhỏ này khác biệt, không hề đẹp đẽ nhu nhược, chỉ có cứng cỏi máu lạnh.
Hai, trong năm năm này có chạm mặt, ký ức không bị làm mới cũng không bị đứt đoạn, anh muốn nhìn xem chuột nhỏ có thể lột xác thành dạng gì.
"Năm ngoái ở Mexico, cậu bị thương trong lúc chấp hành nhiệm vụ, trốn trong xe của tôi."
Vương Vu Dạng thấy thanh niên nọ cúi đầu nhìn sang, trêu đùa: "Làm sao, cậu cho rằng lúc đó tôi không phát hiện?"
Chu Dịch mờ mịt.
Vương Vu Dạng nhớ lúc ấy anh vừa nghe xong một vở nhạc kịch, tâm trạng không tệ, bỗng nhận ra chuột nhỏ cường tráng, lại làm như không nhìn thấy.
"Tháng hai năm ngoái, tôi gặp phải phục kích ở thành phố Y, tay súng giúp tôi trong tối kia là cậu."
Chu Dịch trầm mặc dụi điếu thuốc xuống đất, đế giày thể thao di trên tàn lửa, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Mục đích của anh là gì?"
Bằng chứng đã bày ra trước mắt, coi như hắn tin giả thuyết hoang đường chết đi có thể sống lại trong thân xác người khác này.
Vương Vu Dạng không trực tiếp trả lời, mà nói: "Nói cho cậu chuyện này, tôi chỉ muốn nói với cậu, tôi đã để ý đến cậu, tôi biết cậu ở nơi này, cũng biết trước đây cậu ở quân đoàn nhận tiền làm việc, chỉ cần đưa đủ tiền, mạng cũng có thể lấy."
"Thế nhưng, đối với cậu mà nói tiền chỉ xếp thứ hai, thứ nhất là ân tình. Tôi không nói cậu trọng tình trọng nghĩa, mà là cậu không muốn nợ ai."
Gương mặt Chu Dịch không lộ ra biến hóa gì.
Vương Vu Dạng quay người về ngồi lại trên ghế nhựa, gác chân lên nói: "Tôi không rõ vì sao cậu lại về nước, là vì nhiệm vụ hay lý do cá nhân, tôi sẽ không hỏi. Tôi với cậu chỉ dính với nhau ba ân tình, tôi nói với cậu e rằng cậu không tin, nhưng sự thật là như vậy."
Chu Dịch lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với anh, ánh nhìn mang phần dò xét.
Vương Vu Dạng day day thái dương, đêm đó mở tiệc rượu trong biệt thự, anh cảm thấy mệt nên một mình lên thư phòng nghỉ ngơi.
Giữa cơn mơ màng, anh cảm giác có người đang tiến vào thư phòng, lúc anh mở mắt, lập tức thấy một bóng người, là nam, vóc người rất cao, đầu đội mũ bóng chày màu đen, vành mũ thấp đến mức không thấy rõ mặt.
Nhận ra nguy hiểm, anh muốn mở ngăn kéo lấy súng, tay còn chưa đưa tới đã bị cắt cổ.
Vương Vu Dạng đè lại động mạch trên cổ theo phản xạ, đồng thời cũng lục tìm dáng người kia trong trí nhớ, trên trán phủ một tầng mồ hôi.
Trong biệt thự có vệ sĩ tuần tra ở bốn phía, người có thể xông vào thần bí như vậy, chắc chắn có tay trong.
Hơn nữa, thân thủ kẻ kia rất quái dị.
Vương Vu Dạng chỉ mơ hồ có đôi chút ấn tượng, không nghĩ ra người vào thư phòng đêm ấy đến tột cùng là ai. Anh cần một cơ hội, đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Trong này khẳng định có nội gián.
Tìm nội gián không ra, anh chỉ có thể tìm một người thay mình làm việc, nghĩ tới nghĩ lui, loại trừ từng người một, cũng chỉ có đứa nhỏ trước mắt này là thích hợp.
Theo một nghĩa nào đó, anh đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên, tính cách hành vi không thể nói là thấu triệt tất thảy, song thực lực thì anh biết rõ.
Mấu chốt là, không thuộc về bất kỳ thế lực nào.
Vương Vu Dạng hoàn hồn, "Tôi cho cậu cơ hội trả nhân tình, cậu giúp tôi tra ra nội gián."
"Không phải ai chết rồi cũng có thể sống thêm một đời, nếu đã có cơ hội như vậy nên quý trọng, tại sao còn muốn điều tra?"
Chu Dịch ngồi trên giường mình, rũ mắt nhìn ngắm chiếc bật lửa, "Trước là địch trong tối, anh có thể thấy rõ ràng, hiện giờ đến anh cũng ở trong tối, không một ai biết Vương Vu Dạng chính là Thẩm nhị gia của thành phố S."
Vương Vu Dạng biếng nhác cười: "Có lẽ cũng chỉ đến vậy."
Chu Dịch ngẩng đầu trong nháy mắt.
Vương Vu Dạng không tiếp tục nói nữa, anh có một cảm giác quái dị, giống như mình đang bị kẻ khác theo dõi. Trừ anh và Chu Dịch, còn có người thứ ba biết thân xác này đổi hồn.
Cho nên anh cần một người trợ giúp.
Hơn nữa cơ thể nguyên chủ này cũng rất lạ...
Mặt Chu Dịch không có cảm xúc: "Anh tra rõ chân tướng cũng không thể trở về làm nhị gia Thẩm hô mưa gọi gió ở thành phố S, người chết rồi không thể sống lại."
Mặt Vương Vu Dạng khẽ co giật, sao đứa nhỏ này lại lắm lời như vậy?
Không trở về thì không trở về, anh đã bằng này tuổi rồi, từng sống ở trên cao rất lâu, cũng đã nếm trải đủ mùi vị trên đời, có lẽ nên sống một cuộc đời khác.
Điều tra chân tướng cốt chỉ để bản thân sau này sống thoải mái thêm đôi chút.
Ván sắt trong lán trại mùa đông lạnh mùa hè nóng, sớm bị cái nắng tháng tám thiêu đốt lên như lò lửa, oi bức đến khó chịu.
Vương Vu Dạng đợi một hồi, trên cổ chảy không ít mồ hôi. Anh nhíu mày: "Có thun buộc tóc không?"
Biểu tình trên mặt Chu Dịch hơi biến đổi.
Vương Vu Dạng túm mấy sợi tóc ướt nhẹp lên: "Dài quá."
Chu Dịch đứng dậy ra ngoài, không bao lâu thì quay lại, chẳng biết lấy đâu ra một sợi dây thun màu đen.
Vương Vu Dạng nhận dây thun, đột ngột nói một câu: "Phải rồi, thứ cậu vẫn luôn tìm kiếm, ở trong tay tôi."
Trên đỉnh đầu có tiếng hít thở nặng nề, kèm theo sát khí đáng sợ.
Vương Vu Dạng tùy tiện buộc tóc lên, đưa tay vỗ lên bả vai đầy tro bụi của thanh niên: "Phủi bụi đi xong, mấy thứ đó cho cậu."
Cái chết của anh, chỉ là khởi đầu.
Điều tra rõ ràng, thu thập sạch sẽ, bụi bặm mới xem như lắng xuống.
Cổ đột nhiên bị giữ chặt lấy, Vương Vu Dạng nhướn mày.
Chu Dịch siết chặt cổ anh, giọng nói lạnh lùng: "Anh nói là có?"
Vương Vu Dạng nghẹt thở, trạng thái lại không hề mang chút hoang mang: "Tôi là hạng người gì chắc cậu cũng rõ ràng."
Chu Dịch nhìn chằm chằm đôi mắt ngạo mạn biếng nhác giống như một chú mèo của gã đàn ông trong tay mình, "Không rõ ràng."
Khóe miệng Vương Vu Dạng giật một cái: "Hoặc ít nhiều cũng rõ ràng đôi chút?"
"Có một chút." Chu Dịch nhìn anh từ trên cao, "Nghe nói Thẩm nhị gia vui giận vô thường, ngông cuồng tự đại, thủ đoạn tàn độc, gian trá giảo hoạt, ăn tươi nuốt sống."
"..."
Vương Vu Dạng không chắc do mình già hay do mình đã chết một lần rồi, tâm tính như nảy sinh biến đổi, không hề giận dữ, chỉ thấy buồn cười. Anh cũng thật sự cười: "Tôi cho cậu biết vật kia ở trong tay tôi, không phải để lộ một lá bài, cũng không để lấy thêm chút lợi thế, tôi chỉ đơn thuần bộc lộ thành ý của mình."
Đáy mắt Chu Dịch biến hóa thất thường.
Vương Vu Dạng nói như dỗ trẻ con: "Giúp tôi bận này, ân tình cậu trả lại được, đồ cũng lấy được, một mũi tên trúng hai con chim, rất tốt."
Chu Dịch như đang suy xét câu nói này, không lên tiếng.
Vương Vu Dạng lấy bàn tay thô ráp trên cổ mình ra: "Không còn sớm, cậu đi rửa mặt thay quần áo, dọn dẹp một chút rồi theo tôi."
Chu Dịch lạnh lùng khóa anh lại: "Anh không sợ tôi tiết lộ thân phận của anh, hoặc bán cho kẻ thù của anh? Những người kia thà giết lầm."
Vương Vu Dạng như không nghe thấy, anh chỉ vào mái tóc trắng xóa mốc meo của người thanh niên: "Tiện thì gội luôn đầu, toàn là vôi, gay cả mũi."
Chu Dịch vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, hắn kéo khăn mặt ra khỏi dây treo, cầm quần áo sạch ra ngoài tắm rửa.
Vương Vu Dạng thở ra một hơi.
Tuy rằng trước khi đi anh đã nghĩ xong đối sách, nhưng cũng không nắm chắc mười phần, chỉ cần xuất hiện một chút biến cố cũng sẽ rất phiền phức.
Hiện giờ thuận lợi đạt được mục đích, căng thẳng trong đầu cũng buông lỏng.
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn xung quanh, mò ra một cái gương nhỏ màu hồng bên trong đống đồ linh tinh để soi, phát hiện cổ mình xuất hiện hai vết hằn đo đỏ, huyệt thái dương giật một cái.
Tầm này tháng trước anh tình cờ gặp Bành Quốc Tưởng ở "Kim Ngọc Mạn Đường" lúc ăn cơm. Lão già kia mang theo một đàn em lão rất xem trọng, nói là bộ đội đặc chủng xuất ngũ. Anh nghĩ tới Chu Dịch, nhất thời tâm huyết dâng trào tra hành tung của hắn, biết người nọ đang ở đây.
Cũng bởi lúc trước nhất thời hứng lên, anh mới có ngày hôm nay.
Giờ đây anh không còn là người quyền lực nhất Thẩm gia nữa, mà chỉ là một kẻ buôn bán nhỏ bình thường bán đồ ăn sáng. Trong tay không có người cũng chẳng có tài nguyên, chẳng cách nào tìm được Chu Dịch.
Vương Vu Dạng ra khỏi lán trại, nhìn thấy thanh niên nọ đang tới phía mình, vừa đi vừa lau khô mái đầu ẩm ướt.
Bộ đồ lao động rách nát đã được thay ra, bây giờ trên người hắn là áo thun đen và quần rằn ri, vai rộng, chân dài, cơ bắp cường tráng mang lại vẻ dã thú trưởng thành, bên trong ẩn giấu nguy hiểm, còn có cả sự lạnh lùng khát máu.
Vương Vu Dạng híp mắt đánh giá thanh niên ngày càng đến gần, mặt mày sạch sẽ rồi, đường nét trên khuôn mặt đã trở nên rõ ràng, lạnh lùng hơn nhiều so với lúc lấm lem, khí vị hung hãn đậm tính xâm lược khiến tầm mắt anh chỉ dừng lại tầm một giây. Không hứng thú.
Năm giờ chiều, Vương Vu Dạng dẫn Chu Dịch về nhà của mình ở thành phố S.
Chu Dịch chỉ nhìn chứ không hỏi, tựa hồ là theo thói quen nghề nghiệp, vừa vào tiểu khu đã bắt đầu quan sát môi trường và địa hình chung quanh.
Vương Vu Dạng bước vào hành lang, tiếng nói có phần vang vọng: "Đây là chung cư sáu tầng, nhà tôi ở tầng trên cùng, còn có một cái gác. Cậu lên ngủ đi."
Chu Dịch theo anh lên tầng.
Tầng sáu, Vương Vu Dạng đang muốn lấy chìa khóa, bỗng nhìn thấy một gã đeo kính gầy guộc thò mặt ra từ sau cửa trống trộm, đôi mắt sau cặp kính trợn to: "Anh Vương, sao bây giờ anh mới về? Gọi điện thoại cho anh cũng không được, anh đi đâu thế, em gấp chết luôn đây, anh mà không về nữa là em đi báo cảnh sát mất."
Vương Vu Dạng nheo mắt, đây là ai?
Tác giả có lời muốn nói:
Đào một hố mới, hẹn gặp các bạn vào ngày mai.
Editor cũng có lời muốn nói:
Chính thức đào chiếc hố thứ ba ~ hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi và tốt đẹp ≧('▽`)≦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất