Chương 62: Lời ngọt ngào
Chu Dịch phát hiện Lâm Thiếu Nam rút Tiêu Minh về.
Điều đó dường như là một điềm báo, có điều gì đó sắp xảy đến.
Trong đầu Chu Dịch hỗn loạn khiến hắn bất an không yên, chứng nghiện thuốc lá lại xuất hiện, kẹo cao su hết rồi vẫn chưa mua thêm, hắn đành ăn kẹo cứng vị bạc hà.
Vương Vu Dạng cùng cha mẹ Hà Trường Tiến đến công ty bảo hiểm, Chu Dịch theo cùng, suốt chặng đường không dừng lại.
Chuyện êm xuôi, Vương Vu Dạng nhìn cha mẹ Hà ngồi xe rời đi xong mới quay đầu nhìn thanh niên, ngửi thấy hơi thở hắn nồng mùi bạc hà: "Tiểu Dịch, cậu ăn nhiều hay ít kẹo?"
"Ít."
Chu Dịch nói xong, móc hộp thiếc nhỏ trong túi ra, cầm viên kẹo cuối cùng bỏ vào miệng, cắn nát.
"..."
Vương Vu Dạng hỏi: "Ăn nhiều kẹo thế làm gì?"
Chu Dịch trả lời một chữ: "Phiền."
Vương Vu Dạng hỏi hắn phiền gì.
Chu Dịch không trả lời, nuốt viên kẹo đã bị cắn nát xuống, kéo tay anh lại riết chặt lấy, lực mạnh đến khủng bố, như thể sợ anh đi mất.
Người qua lại trên đường nhìn thấy hai người đàn ông kéo tay nhau, rất bắt mắt, thay nhau nhìn ngó chỉ trỏ.
Vương Vu Dạng không đẩy tay thanh niên ra, anh không quan tâm thái độ và ý kiến của người khác, anh chỉ để tâm nguyên nhân gây ra hành động khác thường này.
"Làm sao vậy?"
Chu Dịch trầm mặc kéo anh lên xe.
Vương Vu Dạng xoa cánh tay bị đau: "Sáng sớm cậu đã là lạ, có chuyện gì phải không?"
Chu Dịch nặng nề mở miệng: "Thời gian này chúng ta đừng tách nhau ra."
"Hửm?" Vương Vu Dạng nghiêng mặt sang, "Qua thời gian này thì muốn tách?"
Sắc mặt Chu Dịch biến đổi trong thoáng chốc: "Không phải, không tách."
Hắn có phần phiền muộn, vụng về giải thích: "Tôi nói, chúng ta, chúng ta lúc này..."
Vương Vu Dạng vỗ về xoa xoa đầu hắn, không đùa hắn nữa: "Rồi, rồi, chú biết ý cậu."
Chu Dịch lau lau mặt, nghiêm túc nói: "Hiện giờ chúng ta ở rất gần sự thật, cũng có nghĩa mọi chuyện ngày càng nguy hiểm, anh nhất định phải luôn ở bên cạnh tôi, tôi không muốn anh xảy ra chuyện."
Hắn cúi đầu nhìn tay mình, lời hắn nói đơn giản mà thuần khiết, mang theo lòng trung thành cùng tình cảm thiêu đốt.
"Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng tin lời và việc người khác làm, anh chỉ cần nhìn và nghe tôi nói là được. Tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội anh, tôi thề."
Vương Vu Dạng kinh ngạc nheo mắt lại: "Tiểu Dịch, cậu đang... nói lời ngọt ngào."
Chu Dịch không thoải mái kéo căng quai hàm: "Không có."
Vương Vu Dạng "Ồ" lên, thất vọng thở dài: "Ra là vậy, chú cả nghĩ quá rồi."
Chu Dịch bỗng chốc trở nên hoảng hốt.
Vương Vu Dạng bật cười, hôn lên đôi môi mỏng mang mím chặt lại của hắn: "Đáng yêu quá."
"..."
Chu Dịch khóa người đàn ông nọ vào lòng, ôm chặt lấy anh: "Anh nói anh thích tôi."
Vương Vu Dạng cười: "Ừm."
Chu Dịch tựa cằm lên đỉnh đầu anh, khẽ khàng cọ cọ: "Vậy bây giờ chúng ta đang hẹn hò sao?"
Vương Vu Dạng nhếch nhếch môi: "Cậu nói thì là vậy."
Chu Dịch cau mày nâng cằm anh lên, giọng nói lạnh lẽo: "Cái gì?"
"Đừng nháo." Vương Vu Dạng ho hai tiếng, "Chú cũng chưa từng yêu bao giờ, Tiểu Dịch."
Chu Dịch sững sờ trong giây lát, lại ôm anh vào ngực như món bảo bối trong lòng, hai tay một lần nữa ôm siết.
Hùng Bạch về nhà lúc chiều, qua nửa ngày và một buổi tối, bong bóng hồng cậu nhóc thấy trước lúc ra khỏi cửa đã biến thành bức tường chắn di động bọc lấy hai vị nhân vật chính.
Tình yêu có mùi chua chát rất nồng nặc, khiến cậu nhóc đau cả mắt chó, ngay cả Sữa Bò cũng thà chơi ở cái ổ nhỏ ngoài ban công chứ cũng không muốn quấn nằm ở sofa —— chỗ phát ra thứ mùi cay mắt gai mũi đó.
"Chú, lão đại, cháu về rồi ạ."
Hùng Bạch cười toe lớn giọng chào, hai người trên sofa một người kiểm tra băng đạn súng lục, người còn lại ngồi bóc vỏ quýt, không ai đáp.
Đừng thế chứ.
Hùng Bạch như đứa nhóc đi học về không được cha mẹ quan tâm hỏi han, bĩu bĩu môi: "Cháu về rồi!"
Vương Vu Dạng ăn một múi quýt, lười nhác "Ừ" một tiếng xem như đáp lại.
Chu Dịch phu xướng phu tùy cũng giơ tay với Hùng Bạch.
"..."
Hùng Bạch giận dỗi trong lòng dẩu môi phi vào bếp, lấy chai nước dừa trong tủ lạnh: "Chú ơi, chuyện bảo hiểm của Hà Trường Tiến thế nào rồi ạ?"
Vương Vu Dạng nói: "Rất thuận lợi."
"Cái đó..." Hùng Bạch thoáng nhìn thấy trên tủ có một nhánh hồng, phun cả nước dừa trong miệng ra, chỉ tay hỏi, "Ai ai ai mua?"
"Tôi." Chu Dịch lạnh nhạt nói.
"Đẹp quá!" Hùng Bạch lập tức trờ tới ngắm nghía, dùng cả mạng sống để ca ngợi, "Oa, hoa này là đèn à, ấn công tắc là sáng lên, thợ làm khéo thật á."
"Lần đầu tiên em thấy hoa hồng sáng lên được luôn, ảo diệu quá đi, xịn xịn."
Cách thức lãng mạn của trai thẳng, không xịn không được.
Chu Dịch ném súng lục lên sofa, đứng dậy quét mắt nhìn thuộc hạ, đi đến phòng cậu nhóc.
Hùng Bạch sợ hãi tưởng chết mò theo sau, cẩn thận từng bước một, lão đại mua thứ này là chuyện quá khó tin.
Tình yêu đúng là thần kỳ.
Chu Dịch ngồi trong phòng Hùng Bạch nói chuyện tối sẽ đến Mạch Sơn, hy vọng sẽ có thu hoạch.
"Vụ tai nạn của con gái của Tôn Thành Chu rất thảm khốc, người đang hấp hối."
Hùng Bạch đáp: "Ông ta đã làm quá nhiều chuyện vô đạo đức, quả báo lại ập trên đầu con gái mình."
Chu Dịch vuốt nhẹ vết chai trên tay: "Vật thí nghiệm lần trước thế nào?"
"Lão đại nói con cún kia à?"
Hùng Bạch chậm chạp hấp háy mắt: "Trước khi nhận nhiệm vụ em có tra thông tin của con trai trưởng họ Chu, lúc đó tiện tay cài mấy thứ vào hack máy tính hắn, sau này cũng không ngó ngàng tới nữa, anh đợi em xem chút."
Nói rồi lượn về gõ phím như thần.
Tiếng gõ phím dừng lại, Hùng Bạch nằm dài trên bàn nói: "Hắn đang mua đất nghĩa trang."
"Nghĩa trang?"
"Ừm." Hùng Bạch lạ lùng lầm bầm, "Gần đây Chu gia không có ai chết, hắn mua cho ai? Vật thí nghiệm đó? Chết rồi?"
Đáy mắt Chu Dịch thoáng hiện vẻ lên u ám.
Hùng Bạch thở dài: "Làm vật thí nghiệm kinh khủng quá, bị mấy tên nhà khoa học điên kiểm soát tra tấn không ra người ra quỷ, thoát khỏi tay nhà khoa học điên cũng vẫn bị kiểm soát, vẫn khốn khổ, kiểu gì cũng thê thảm."
"Nói gì thì nói, trong cơ thể có thứ không nên tồn tại đã là quái vật, chỉ có hai con đường hoặc là chết, hoặc là sống không bằng chết."
Hùng Bạch phát hiện lão đại trầm mặc đến đáng sợ, trong lòng cậu nhóc nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.
Lão đại dường như không chỉ phản cảm, chán ghét thí nghiệm trên cơ thể người.
Còn có... lo lắng?
Lão đại có quen người dính đến sao?
Đầu Hùng Bạch xẹt qua vài thứ, lại không bắt kịp.
"Lão đại, sao anh biết Tôn Thành Chu có tài sản ở Mạch Sơn?"
Hùng Bạch đệm nét vào lưng ghế, đỡ lấy cái eo mỏi của mình: "Em theo dõi ông ta lâu như thế cũng không phát hiện."
"Điều tra." Chu Dịch nói, "Đêm nay hành động sau mười giờ."
Hùng Bạch chống cằm: "Sau mười giờ à, vậy chú ngủ rồi, lão đại cứ yên tâm, em sẽ đóng kỹ cửa nẻo, đảm bảo lúc anh về chú không thiếu sợi tóc nào luôn."
Chu Dịch chạm đến chiếc vòng đen trên cổ tay mình: "Anh ấy đi cùng."
Biểu cảm của Hùng Bạch trở nên mất khống chế, khiếp hãi nhảy dựng lên: "Uầy lão đại, anh dẫn chú theo? Tại sao chớ? Anh làm thế thật? Anh không chê cản đường à?"
Chu Dịch lạnh nhạt liếc cậu nhóc một cái.
Tóc gáy trên người Hùng Bạch dựng đứng cả lên.
Sự căng thẳng quái lạ này của lão đại còn nghiêm trọng hơn cả lần hỏa hoạn trước.
Không biết còn tưởng chú là trân bảo hình người.
Thôi được rồi, đối với người chìm đắm trong tình yêu như lão đại, không chừng cũng thật là như vậy.
Hùng Bạch ngồi về ghế, vô cùng lo lắng hỏi: "Phiền lắm, phiền phức thật sự đấy, anh không nghĩ thêm chút nữa sao lão đại?"
Chu Dịch xoa trán, so với cảm giác lo lắng nôn nóng cùng cực khi không nhìn thấy, chút phiền phức này không đáng là gì.
Chỉ khi để người đàn ông nọ dưới mắt mình, hắn mới có thể an tâm.
Điều đó dường như là một điềm báo, có điều gì đó sắp xảy đến.
Trong đầu Chu Dịch hỗn loạn khiến hắn bất an không yên, chứng nghiện thuốc lá lại xuất hiện, kẹo cao su hết rồi vẫn chưa mua thêm, hắn đành ăn kẹo cứng vị bạc hà.
Vương Vu Dạng cùng cha mẹ Hà Trường Tiến đến công ty bảo hiểm, Chu Dịch theo cùng, suốt chặng đường không dừng lại.
Chuyện êm xuôi, Vương Vu Dạng nhìn cha mẹ Hà ngồi xe rời đi xong mới quay đầu nhìn thanh niên, ngửi thấy hơi thở hắn nồng mùi bạc hà: "Tiểu Dịch, cậu ăn nhiều hay ít kẹo?"
"Ít."
Chu Dịch nói xong, móc hộp thiếc nhỏ trong túi ra, cầm viên kẹo cuối cùng bỏ vào miệng, cắn nát.
"..."
Vương Vu Dạng hỏi: "Ăn nhiều kẹo thế làm gì?"
Chu Dịch trả lời một chữ: "Phiền."
Vương Vu Dạng hỏi hắn phiền gì.
Chu Dịch không trả lời, nuốt viên kẹo đã bị cắn nát xuống, kéo tay anh lại riết chặt lấy, lực mạnh đến khủng bố, như thể sợ anh đi mất.
Người qua lại trên đường nhìn thấy hai người đàn ông kéo tay nhau, rất bắt mắt, thay nhau nhìn ngó chỉ trỏ.
Vương Vu Dạng không đẩy tay thanh niên ra, anh không quan tâm thái độ và ý kiến của người khác, anh chỉ để tâm nguyên nhân gây ra hành động khác thường này.
"Làm sao vậy?"
Chu Dịch trầm mặc kéo anh lên xe.
Vương Vu Dạng xoa cánh tay bị đau: "Sáng sớm cậu đã là lạ, có chuyện gì phải không?"
Chu Dịch nặng nề mở miệng: "Thời gian này chúng ta đừng tách nhau ra."
"Hửm?" Vương Vu Dạng nghiêng mặt sang, "Qua thời gian này thì muốn tách?"
Sắc mặt Chu Dịch biến đổi trong thoáng chốc: "Không phải, không tách."
Hắn có phần phiền muộn, vụng về giải thích: "Tôi nói, chúng ta, chúng ta lúc này..."
Vương Vu Dạng vỗ về xoa xoa đầu hắn, không đùa hắn nữa: "Rồi, rồi, chú biết ý cậu."
Chu Dịch lau lau mặt, nghiêm túc nói: "Hiện giờ chúng ta ở rất gần sự thật, cũng có nghĩa mọi chuyện ngày càng nguy hiểm, anh nhất định phải luôn ở bên cạnh tôi, tôi không muốn anh xảy ra chuyện."
Hắn cúi đầu nhìn tay mình, lời hắn nói đơn giản mà thuần khiết, mang theo lòng trung thành cùng tình cảm thiêu đốt.
"Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng tin lời và việc người khác làm, anh chỉ cần nhìn và nghe tôi nói là được. Tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội anh, tôi thề."
Vương Vu Dạng kinh ngạc nheo mắt lại: "Tiểu Dịch, cậu đang... nói lời ngọt ngào."
Chu Dịch không thoải mái kéo căng quai hàm: "Không có."
Vương Vu Dạng "Ồ" lên, thất vọng thở dài: "Ra là vậy, chú cả nghĩ quá rồi."
Chu Dịch bỗng chốc trở nên hoảng hốt.
Vương Vu Dạng bật cười, hôn lên đôi môi mỏng mang mím chặt lại của hắn: "Đáng yêu quá."
"..."
Chu Dịch khóa người đàn ông nọ vào lòng, ôm chặt lấy anh: "Anh nói anh thích tôi."
Vương Vu Dạng cười: "Ừm."
Chu Dịch tựa cằm lên đỉnh đầu anh, khẽ khàng cọ cọ: "Vậy bây giờ chúng ta đang hẹn hò sao?"
Vương Vu Dạng nhếch nhếch môi: "Cậu nói thì là vậy."
Chu Dịch cau mày nâng cằm anh lên, giọng nói lạnh lẽo: "Cái gì?"
"Đừng nháo." Vương Vu Dạng ho hai tiếng, "Chú cũng chưa từng yêu bao giờ, Tiểu Dịch."
Chu Dịch sững sờ trong giây lát, lại ôm anh vào ngực như món bảo bối trong lòng, hai tay một lần nữa ôm siết.
Hùng Bạch về nhà lúc chiều, qua nửa ngày và một buổi tối, bong bóng hồng cậu nhóc thấy trước lúc ra khỏi cửa đã biến thành bức tường chắn di động bọc lấy hai vị nhân vật chính.
Tình yêu có mùi chua chát rất nồng nặc, khiến cậu nhóc đau cả mắt chó, ngay cả Sữa Bò cũng thà chơi ở cái ổ nhỏ ngoài ban công chứ cũng không muốn quấn nằm ở sofa —— chỗ phát ra thứ mùi cay mắt gai mũi đó.
"Chú, lão đại, cháu về rồi ạ."
Hùng Bạch cười toe lớn giọng chào, hai người trên sofa một người kiểm tra băng đạn súng lục, người còn lại ngồi bóc vỏ quýt, không ai đáp.
Đừng thế chứ.
Hùng Bạch như đứa nhóc đi học về không được cha mẹ quan tâm hỏi han, bĩu bĩu môi: "Cháu về rồi!"
Vương Vu Dạng ăn một múi quýt, lười nhác "Ừ" một tiếng xem như đáp lại.
Chu Dịch phu xướng phu tùy cũng giơ tay với Hùng Bạch.
"..."
Hùng Bạch giận dỗi trong lòng dẩu môi phi vào bếp, lấy chai nước dừa trong tủ lạnh: "Chú ơi, chuyện bảo hiểm của Hà Trường Tiến thế nào rồi ạ?"
Vương Vu Dạng nói: "Rất thuận lợi."
"Cái đó..." Hùng Bạch thoáng nhìn thấy trên tủ có một nhánh hồng, phun cả nước dừa trong miệng ra, chỉ tay hỏi, "Ai ai ai mua?"
"Tôi." Chu Dịch lạnh nhạt nói.
"Đẹp quá!" Hùng Bạch lập tức trờ tới ngắm nghía, dùng cả mạng sống để ca ngợi, "Oa, hoa này là đèn à, ấn công tắc là sáng lên, thợ làm khéo thật á."
"Lần đầu tiên em thấy hoa hồng sáng lên được luôn, ảo diệu quá đi, xịn xịn."
Cách thức lãng mạn của trai thẳng, không xịn không được.
Chu Dịch ném súng lục lên sofa, đứng dậy quét mắt nhìn thuộc hạ, đi đến phòng cậu nhóc.
Hùng Bạch sợ hãi tưởng chết mò theo sau, cẩn thận từng bước một, lão đại mua thứ này là chuyện quá khó tin.
Tình yêu đúng là thần kỳ.
Chu Dịch ngồi trong phòng Hùng Bạch nói chuyện tối sẽ đến Mạch Sơn, hy vọng sẽ có thu hoạch.
"Vụ tai nạn của con gái của Tôn Thành Chu rất thảm khốc, người đang hấp hối."
Hùng Bạch đáp: "Ông ta đã làm quá nhiều chuyện vô đạo đức, quả báo lại ập trên đầu con gái mình."
Chu Dịch vuốt nhẹ vết chai trên tay: "Vật thí nghiệm lần trước thế nào?"
"Lão đại nói con cún kia à?"
Hùng Bạch chậm chạp hấp háy mắt: "Trước khi nhận nhiệm vụ em có tra thông tin của con trai trưởng họ Chu, lúc đó tiện tay cài mấy thứ vào hack máy tính hắn, sau này cũng không ngó ngàng tới nữa, anh đợi em xem chút."
Nói rồi lượn về gõ phím như thần.
Tiếng gõ phím dừng lại, Hùng Bạch nằm dài trên bàn nói: "Hắn đang mua đất nghĩa trang."
"Nghĩa trang?"
"Ừm." Hùng Bạch lạ lùng lầm bầm, "Gần đây Chu gia không có ai chết, hắn mua cho ai? Vật thí nghiệm đó? Chết rồi?"
Đáy mắt Chu Dịch thoáng hiện vẻ lên u ám.
Hùng Bạch thở dài: "Làm vật thí nghiệm kinh khủng quá, bị mấy tên nhà khoa học điên kiểm soát tra tấn không ra người ra quỷ, thoát khỏi tay nhà khoa học điên cũng vẫn bị kiểm soát, vẫn khốn khổ, kiểu gì cũng thê thảm."
"Nói gì thì nói, trong cơ thể có thứ không nên tồn tại đã là quái vật, chỉ có hai con đường hoặc là chết, hoặc là sống không bằng chết."
Hùng Bạch phát hiện lão đại trầm mặc đến đáng sợ, trong lòng cậu nhóc nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.
Lão đại dường như không chỉ phản cảm, chán ghét thí nghiệm trên cơ thể người.
Còn có... lo lắng?
Lão đại có quen người dính đến sao?
Đầu Hùng Bạch xẹt qua vài thứ, lại không bắt kịp.
"Lão đại, sao anh biết Tôn Thành Chu có tài sản ở Mạch Sơn?"
Hùng Bạch đệm nét vào lưng ghế, đỡ lấy cái eo mỏi của mình: "Em theo dõi ông ta lâu như thế cũng không phát hiện."
"Điều tra." Chu Dịch nói, "Đêm nay hành động sau mười giờ."
Hùng Bạch chống cằm: "Sau mười giờ à, vậy chú ngủ rồi, lão đại cứ yên tâm, em sẽ đóng kỹ cửa nẻo, đảm bảo lúc anh về chú không thiếu sợi tóc nào luôn."
Chu Dịch chạm đến chiếc vòng đen trên cổ tay mình: "Anh ấy đi cùng."
Biểu cảm của Hùng Bạch trở nên mất khống chế, khiếp hãi nhảy dựng lên: "Uầy lão đại, anh dẫn chú theo? Tại sao chớ? Anh làm thế thật? Anh không chê cản đường à?"
Chu Dịch lạnh nhạt liếc cậu nhóc một cái.
Tóc gáy trên người Hùng Bạch dựng đứng cả lên.
Sự căng thẳng quái lạ này của lão đại còn nghiêm trọng hơn cả lần hỏa hoạn trước.
Không biết còn tưởng chú là trân bảo hình người.
Thôi được rồi, đối với người chìm đắm trong tình yêu như lão đại, không chừng cũng thật là như vậy.
Hùng Bạch ngồi về ghế, vô cùng lo lắng hỏi: "Phiền lắm, phiền phức thật sự đấy, anh không nghĩ thêm chút nữa sao lão đại?"
Chu Dịch xoa trán, so với cảm giác lo lắng nôn nóng cùng cực khi không nhìn thấy, chút phiền phức này không đáng là gì.
Chỉ khi để người đàn ông nọ dưới mắt mình, hắn mới có thể an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất