Chương 3: Ngạc nhiên hay không
Người trong tay ngừng động đậy, Thẩm Thư nhất thời hoảng sợ, cảm giác được hô hấp của anh vẫn còn, tay cậu mới ngừng run rẩy.
Tay của Thẩm Thư ôm lấy eo Cố Nghiên, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến lòng bàn tay qua lớp vải mỏng làm cho trái tim Thẩm Thư hơi trầm xuống... Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra khiến anh ấy bệnh thành như vậy?
Có phải anh ấy bị đám người kia làm trọng thương mới bất đắc dĩ chạy về đây, trốn ở chỗ này dưỡng thương hay không?
Thẩm Thư cảm thấy ngực khó chịu, khoé mắt có chút nhức, nếu cậu có thể tìm thấy Cố Nghiên sớm một chút rồi đem anh về đây, có lẽ anh ấy sẽ không biến thành bộ dạng như thế này.
Nhìn thoáng qua sân nhà lộn xộn, Thẩm Thư đem áo khoác của chính mình cởi ra trùm lên đầu Cố Nghiên, mạnh mẽ đạp văng bất cứ thứ gì cản đường, cùng người trong tay bước ra khỏi sân.
Hiện tại không có cách nào sống ở ngôi nhà này, Cố Nghiên bị thương nặng còn hôn mê bất tỉnh, không thể chậm trễ thêm nữa. May mắn thay, lúc cậu đi đã lấy chiếc móc khoá còn nguyên chìa khoá nhà của Cố Nghiên.
Năm mười lăm tuổi, ông nội của cậu và mẹ của Cố Nghiên qua đời cùng một năm, hai người không nơi nương tựa, nhân viên công tác đường phố nói muốn giúp hai người họ tìm người giám hộ nhưng Cố Nghiên lại kiên quyết từ chối lời đề nghị của nhân viên công tác và nói một cách bình tĩnh rằng anh có thể chăm sóc cho Thẩm Thư.
Thẩm Thư đột ngột mất đi người thân duy nhất khiến cả người cậu trở nên rối bời, chính Cố Nghiên là người đã giúp cậu lo tang lễ cho ông nội.
Sau khi tỉnh dậy, Cố Nghiên đã dọn tới nhà cậu, sắp xếp cuộc sống của cậu ổn thoả. Kể từ đó trở đi, Cố Nghiên là thành viên trong gia đình duy nhất của cậu còn lại trên thế giới này. Trong khi Cố Nghiên chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng đã là trụ cột gia đình vững chắc, đem cậu đặt vào danh sách cần được che chở mặc dù chính anh cũng chưa đủ sức để lo toan mọi việc.
Cậu đem chìa khoá nhà giao cho Cố Nghiên, sau đó anh liền đem chìa khoá của hai nhà buộc vào một sợi dây và đeo lên cổ của cậu.
Hai người sống chung với nhau được một năm, tuy có chút khó khăn nhưng anh chưa bao giờ để cậu phải chịu ủy khuất. Khi đó, Thẩm Thư vẫn luôn cho rằng hai người có thể vĩnh viễn sống ở con hẻm nhỏ này, dù sau này có trưởng thành rồi cưới vợ sinh con, cũng có thể làm hàng xóm cả đời.
Đáng tiếc, giấc mơ kia đã đánh vỡ ảo tưởng của cậu và kéo cậu vào một thế giới không thể giải thích được.
Sau khi mở cửa, nhờ vào ánh đèn bên ngoài chiếu vào, Thẩm Thư đặt Cố Nghiên vào phòng ngủ ở phía Đông. Cậu thử bật đèn ở trong phòng lên, không nghĩ tới thế mà trong nhà vẫn còn điện.
Trong phòng có chút ánh sáng mờ nhạt chiếu vào, Thẩm Thư không khỏi hơi hơi híp mắt lại.
Căn phòng này là phòng ngủ của Cố Nghiên, nó vẫn như trước, mọi thứ đều được thu dọn gọn gàng, Cố Nghiên sau khi trở về thì luôn sống ở đây.
Thẩm Thư lấy khăn tắm lau tóc cho Cố Nghiên, tay sờ lên vầng trán nóng rực của anh mà tim cậu thắt lại. Cậu đã nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp lại nhau vô số lần, Cố Nghiên có lẽ sẽ tức giận mắng cậu hoặc là mặt lạnh không quan tâm đến hoặc là trực tiếp cho cậu một đấm. Nhưng lại không hề nghĩ đến tình huống sẽ xảy ra như bây giờ.
Cậu tình nguyện ăn một cú đấm mạnh còn hơn là nhìn thấy Cố Nghiên như thế này.
Nếu tình hình nghiêm trọng... Cậu nhất định sẽ đưa anh đến bệnh viện, cho dù bại lộ cũng không để anh nằm ở chỗ này tự sinh tự diệt. Thẩm Thư cắn răng, cậu của hiện giờ không phải là đứa trẻ trong mơ kia bị người khác xâu xé, cùng lắm thì cậu sẽ đem Cố Nghiên quay về tìm sư phụ. Về phần sư phụ muốn cậu đi tìm đồ vật thì chờ chuyện này qua đi rồi bắt đầu đi tìm cũng được...phải không?
Thẩm Thư đặt khăn tắm xuống, đặt tay lên cổ tay Cố Nghiên, cẩn thận cảm nhận tình hình trong cơ thể anh, xác định không phải nội thương mới xuống tay chậm rãi cởi bỏ nút áo của Cố Nghiên. Hàng cúc áo lần lượt được cởi ra, lộ ra cơ bắp săn chắc. Ánh mắt Thẩm Thư lướt xuống từng li từng tí, phát hiện trên người Cố Nghiên không có vết sẹo, hơi thở kìm nén ở lồng ngực mới biến mất, nhưng ngay sau đó lại thấy có chút nghi hoặc.
Sốt cao không phải do bị thương, tại sao lại bệnh thành như vậy?
Chẳng lẽ Cố Nghiên bị giấc mộng quấy nhiễu lại không thể nhìn thấy mặt cậu cho nên mới đau khổ về quê để chữa lành vết thương?
Tám phần chính là như vậy, bằng không Cố Nghiên mắc bệnh sạch sẽ tuyệt đối không có khả năng làm bản thân chật vật như thế.
Nghĩ đến bộ dáng nổi điên của Cố Nghiên trong giấc mộng kia, Thẩm Thư lại cảm thấy đau khổ và khó chịu, thiên nhai nơi nào vô phương thảo, hà tất treo cổ ở một thân cây phượng, hảo hảo một người một hai phải làm thành bộ dáng này.
Khi anh tỉnh dậy, cậu phải tìm cách khuyên nhủ thật tốt, không để anh phát bệnh trở nên điên loạn, tự chuốc lấy kết cục thê thảm.
Cậu tìm thấy trong tủ có một chiếc áo sơ mi nên mặc vào cho Cố Nghiên, kéo chăn bông quấn lại, đắp khăn ướt lên trán anh rồi bước nhanh ra ngoài đường.
Nơi ngã tư của con phố, phòng khám nhỏ đã tồn tại hơn mười năm vẫn còn sáng đèn, Thẩm Thư đẩy cửa phòng khám ra, một ông lão tóc bạc vẫn còn ngồi sau bàn làm việc.
“Ông nội Hà!” Thẩm Thư hô lên.
Ông lão ngẩng đầu đỡ đỡ kính viễn thị, nhìn thấy Thẩm Thư thì a một tiếng nói: ”Cậu là...là...”
“Con là Thẩm Thư, sống ở con hẻm phía trước ạ.” Thẩm Thư đáp.
“Thẩm Thư, đúng rồi, đứa nhỏ nhà họ Thẩm kia, cậu cùng với anh cậu chạy đi đâu mấy năm không trở lại, thư cũng không đọc!” Ông lão có chút thổn thức. ”Mấy năm không thấy, đã lớn như vậy rồi à.”
Thẩm Thư miễn cưỡng cười cười, nói: ”Ông nội Hà, con tìm ông có việc, anh con bị ốm, hiện tại sốt cao liên tục. Ông có thể đi gặp anh ấy với con không ạ?”
Bác sĩ Hà nghe được lời này sắc mặt có chút phức tạp, ông kêu một tiếng, khom người hỏi: ”Cậu Thẩm, cậu vừa mới trở về đây đúng không? Anh của cậu... Tình huống không được tốt lắm!”
“Cái gì?” Thẩm Thư có chút bối rối, cậu vừa kiểm tra xong rồi, Cố Nghiên không hề bị thương mà.
Vị bác sĩ thở dài, như muốn nói gì đó rồi lại thôi, đứng dậy đem những vật dụng cần thiết bỏ vào hộp, giơ tay vẫy vẫy ra ngoài: ”Đi thôi, trước tiên xem đứa nhỏ kia tình huống như thế nào đã, chúng ta đừng chậm trễ nữa.”
Thẩm Thư xoa trán, từ sáng đến giờ tâm trạng cậu lên xuống mấy lần thực sự rất mệt mỏi, nghe xong lời bác sĩ Hà nói đầu óc như ngừng hoạt động.
Trong phòng hơi âm u, Cố Nghiên vẫn cứ nằm bất động trên giường, bác sĩ Hà khéo léo châm kim truyền nước cho anh, nói: ”Một lát sau sẽ hạ sốt, không phải bệnh gì quá nặng.”
Thẩm Thư hoảng hốt gật gật đầu, cậu vô thức mở ngăn bàn đầu tiên ra, quả nhiên trong đó có một xấp tiền lẻ, sau khi trả tiền rồi tiễn bác sĩ Hà đi cậu kéo ghế qua ngồi bên cạnh giường, trong đầu còn quanh quẩn những gì bác sĩ vừa mới nói ở trên đường.
Đầu óc của Cố Nghiên có vấn đề, trở thành một kẻ ngốc.
Trở thành kẻ ngốc...
Cậu vừa nghĩ đến cái ánh mắt vừa nãy của Cố Nghiên, có chút mờ mịt mà nắm đầu tóc chính mình, rõ ràng vẫn còn tốt như vậy, sao có thể trở thành kẻ ngốc chứ?
“Ông cũng coi như là nhìn đứa trẻ này lớn lên, thật là một đứa trẻ ngoan lại thông minh hiểu chuyện, không nghĩ tới nó sẽ biến thành như vậy, haizz!”
Tiếng thở dài tiếc nuối của bác sĩ Hà vẫn còn văng vẳng bên tai, Thẩm Thư cúi đầu nhìn anh đang an tĩnh ngủ, cậu không tin, Cố Nghiên không có khả năng trở thành kẻ ngốc, rõ ràng ở trong giấc mơ kia Cố Nghiên đã gây ra không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, không có khả năng biến ngốc được.
Anh ấy là Cố Nghiên a!
Cố Nghiên là thông minh nhất, Cố Nghiên là người có thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay, và hai từ “kẻ ngốc” không thể ghép lại với nhau.
Hẳn là có hiểu lầm gì đó rồi, Thẩm Thư tự an ủi mình, có lẽ Cố Nghiên bị cái gì đó bên ngoài kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên hành vi mới hỗn loạn như vậy, đợi ngày mai anh tỉnh dậy trong lòng thuận khí nói không chừng có thể trở về bình thường.
Thẩm Thư khoé miệng giật nhẹ, nhất định là như thế!
Cậu lấy khăn ướt trên trán Cố Nghiên xuống, vuốt lại mái tóc rối bù, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang say ngủ.
Thời gian năm năm, Cố Nghiên nhìn qua có vẻ không thay đổi quá nhiều, nhưng nhìn kĩ thì lại thay đổi rất nhiều. Đường nét trên khuôn mặt anh trở nên rõ ràng hơn, năm năm trước thì còn mang theo một chút trẻ con, hiện tại dù không mở mắt cũng có thể thấy được vài phần sắc bén.
Người thanh niên vẫn còn non nớt năm ấy nỗ lực để trở thành một phụ huynh tiêu chuẩn trong cuộc họp phụ huynh của Thẩm Thư giờ đây đã trở thành một người đàn ông thực sự.
Nhìn khuôn mặt này, Thẩm Thư bắt đầu cảm thấy bất mãn đối với người trong lòng của Cố Nghiên, vì Cố Nghiên quá tốt, dung mạo tuấn tú, cậu chưa từng thấy người nào đẹp hơn Cố Nghiên lại còn thông minh và chu đáo. Anh ấy tính tình tốt như vậy, vì cái gì người kia lại cảm thấy chướng mắt!
Chẳng lẽ trên thế giới còn có người tốt hơn Cố Nghiên, thích hợp để sống chung hơn anh sao?
Thẩm Thư bĩu môi, ngoại trừ có chút cố chấp, Cố Nghiên nhà cậu thật sự là hoàn hảo không khuyết điểm, trong tương lai nhất định có thể tìm được một người vợ tốt hơn người kia một trăm ngàn lần!
Sau khi nhỏ giọt xong, Thẩm Thư cẩn thận rút kim ra, lấy khăn lau mặt cho Cố Nghiên, cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh đang dần hạ xuống, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm rồi ngã xuống bên giường.
Sau khi ngã xuống, cậu không đứng dậy được, mấy ngày qua cậu cảm thấy mình đang kéo một sợ chỉ nó có thể đứt bất cứ lúc nào, bây giờ sợi chỉ đột nhiên buông lỏng ra, Thẩm Thư thấy mình như đang trôi vào một đám mây mềm rồi rơi vào một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cậu trở về năm mười bốn, mười lăm tuổi, khi đang học năm hai trung học cơ sở.
Khi đó, Cố Nghiên đang học cấp ba trong quận, còn cậu học trường cấp hai Tây Hoa cách đó hai dãy nhà, mặc dù cả hai không thể đi học cùng nhau nữa nhưng cậu và Cố Nghiên vẫn vô cùng thân.
Cố Nghiên cách hai tuần thì về nhà một lần, mỗi lần trở về đều sẽ đợi dưới gốc cây lớn ở cổng trường cấp hai Tây Hoa. Cậu rất thích đồ ngọt, vì vậy Cố Nghiên mang đến cho cậu các loại bánh ngọt từ trên quận.
Điều cậu mong chờ nhất chính là ngày Cố Nghiên đến đón cậu, khi vừa lao ra khỏi cổng trường thì đã có thể nhìn thấy Cố Nghiên đang đứng dưới gốc cây và mang theo một chiếc bánh nhỏ.
Con đường về nhà tràn ngập mùi bánh ngọt ngào. Cố Nghiên giúp cậu xách cặp đi học, trong khi cậu vẫn tiếp tục trò chuyện, nói về bộ phim mới [Hiệp Quang Kiếm Ảnh], những lá bài lại trở nên phổ biến trong trường học, …. Cố Nghiên chưa từng tham gia những sinh hoạt đó nên cậu nói cho anh nghe.
Trong giấc mơ, cậu không nhớ được ông cậu đã không còn ở nữa, cậu không có bị giấc mơ kì lạ kia doạ cho sợ hãi tới mức khóc ướt gối, không nhớ cậu đã vô cùng hốt hoảng mà bỏ chạy, nên trong lòng cậu tràn đầy cao hứng.
Đường đi vào ngõ, Cố Nghiên đột nhiên dừng lại, ánh mắt mang theo nụ cười nhẹ bỗng thay đổi, khiến cậu có chút khó hiểu.
Thẩm Thư cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại nghĩ không ra, chỉ cảm thấy lâu rồi không được vui vẻ như vậy, kéo kéo tay áo Cố Nghiên hỏi: ”Tới nhà của anh hay của em? Em tích cóp tiền nên mua được máy chơi game rồi ạ, ai em cũng chưa cho chơi đâu, chỉ chờ anh chơi với em thôi!”
Cố Nghiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt anh làm Thẩm Thư có chút lạnh cả người.
“Cố Nghiên, sao, sao vậy, có chuyện gì sao?”
Cố Nghiên cười, nụ cười tràn ngập ác ý: “Tại sao không đợi anh? Tại sao không đợi anh?”
Nói rồi ném cặp sách trên vai xuống, duỗi tay nắm chặt cổ tay Thẩm Thư đem cậu kéo vào ngõ nhỏ.
“Đừng rời đi, nếu không...”
Thẩm Thư kinh hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra với Cố Nghiên. Cậu chỉ là một học sinh trung học thích chơi game và ăn bánh kem, thật sự không hiểu được suy nghĩ của học sinh cao trung a!
“Cố Nghiên, anh đừng làm em sợ, đừng làm em sợ a, em thật sự đang đợi anh, vẫn luôn đợi anh!”
“Thật không? Tốt nhất là như vậy, Thư Thư, đừng chạy, đừng chạy nữa được không.”
Cố Nghiên càng nắm chặt tay Thẩm Thư khiến cậu phát đau liền ra sức giãy dụa, nhưng mà cậu có giãy như thế nào cũng đều không ra.
“Cố Nghiên!”
Một giọng nói khàn khàn vang vọng trong phòng, Thẩm Thư đột nhiên mở mắt ra, nhìn mái nhà vừa xa lạ vừa quen thuộc, không khỏi lắc đầu thở dài.
Đó chỉ là một giấc mơ, cậu thở ra một hơi dài và nhắm mắt lại lần nữa.
Khi tỉnh lại, Thẩm Thư nhận ra mình thì đang nằm trên giường nhưng bệnh nhân đáng ra nên nằm trên đó đã biến mất, cậu vội vàng muốn rời giường để đi tìm anh nhưng lại bị kéo lại không thể ngồi dậy.
Thẩm Thư cứng ngắc quay đầu lại, kinh ngạc mở to hai mắt.
Chiếc ống treo kim được dùng để truyền nước tối qua đã bị cắt làm đôi rồi cột lấy hai tay cậu lên đầu giường.
Hai miếng vải nỉ được đặt cẩn thận giữa cổ tay và ống treo kim, nếu không dùng sức thoát ra thì đúng là không đau đớn gì.
Thẩm Thư: ”...”
Hiện tại cậu có chút tin rằng Cố Nghiên anh ấy thực sự có vấn đề về não rồi!!
Tay của Thẩm Thư ôm lấy eo Cố Nghiên, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến lòng bàn tay qua lớp vải mỏng làm cho trái tim Thẩm Thư hơi trầm xuống... Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra khiến anh ấy bệnh thành như vậy?
Có phải anh ấy bị đám người kia làm trọng thương mới bất đắc dĩ chạy về đây, trốn ở chỗ này dưỡng thương hay không?
Thẩm Thư cảm thấy ngực khó chịu, khoé mắt có chút nhức, nếu cậu có thể tìm thấy Cố Nghiên sớm một chút rồi đem anh về đây, có lẽ anh ấy sẽ không biến thành bộ dạng như thế này.
Nhìn thoáng qua sân nhà lộn xộn, Thẩm Thư đem áo khoác của chính mình cởi ra trùm lên đầu Cố Nghiên, mạnh mẽ đạp văng bất cứ thứ gì cản đường, cùng người trong tay bước ra khỏi sân.
Hiện tại không có cách nào sống ở ngôi nhà này, Cố Nghiên bị thương nặng còn hôn mê bất tỉnh, không thể chậm trễ thêm nữa. May mắn thay, lúc cậu đi đã lấy chiếc móc khoá còn nguyên chìa khoá nhà của Cố Nghiên.
Năm mười lăm tuổi, ông nội của cậu và mẹ của Cố Nghiên qua đời cùng một năm, hai người không nơi nương tựa, nhân viên công tác đường phố nói muốn giúp hai người họ tìm người giám hộ nhưng Cố Nghiên lại kiên quyết từ chối lời đề nghị của nhân viên công tác và nói một cách bình tĩnh rằng anh có thể chăm sóc cho Thẩm Thư.
Thẩm Thư đột ngột mất đi người thân duy nhất khiến cả người cậu trở nên rối bời, chính Cố Nghiên là người đã giúp cậu lo tang lễ cho ông nội.
Sau khi tỉnh dậy, Cố Nghiên đã dọn tới nhà cậu, sắp xếp cuộc sống của cậu ổn thoả. Kể từ đó trở đi, Cố Nghiên là thành viên trong gia đình duy nhất của cậu còn lại trên thế giới này. Trong khi Cố Nghiên chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng đã là trụ cột gia đình vững chắc, đem cậu đặt vào danh sách cần được che chở mặc dù chính anh cũng chưa đủ sức để lo toan mọi việc.
Cậu đem chìa khoá nhà giao cho Cố Nghiên, sau đó anh liền đem chìa khoá của hai nhà buộc vào một sợi dây và đeo lên cổ của cậu.
Hai người sống chung với nhau được một năm, tuy có chút khó khăn nhưng anh chưa bao giờ để cậu phải chịu ủy khuất. Khi đó, Thẩm Thư vẫn luôn cho rằng hai người có thể vĩnh viễn sống ở con hẻm nhỏ này, dù sau này có trưởng thành rồi cưới vợ sinh con, cũng có thể làm hàng xóm cả đời.
Đáng tiếc, giấc mơ kia đã đánh vỡ ảo tưởng của cậu và kéo cậu vào một thế giới không thể giải thích được.
Sau khi mở cửa, nhờ vào ánh đèn bên ngoài chiếu vào, Thẩm Thư đặt Cố Nghiên vào phòng ngủ ở phía Đông. Cậu thử bật đèn ở trong phòng lên, không nghĩ tới thế mà trong nhà vẫn còn điện.
Trong phòng có chút ánh sáng mờ nhạt chiếu vào, Thẩm Thư không khỏi hơi hơi híp mắt lại.
Căn phòng này là phòng ngủ của Cố Nghiên, nó vẫn như trước, mọi thứ đều được thu dọn gọn gàng, Cố Nghiên sau khi trở về thì luôn sống ở đây.
Thẩm Thư lấy khăn tắm lau tóc cho Cố Nghiên, tay sờ lên vầng trán nóng rực của anh mà tim cậu thắt lại. Cậu đã nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp lại nhau vô số lần, Cố Nghiên có lẽ sẽ tức giận mắng cậu hoặc là mặt lạnh không quan tâm đến hoặc là trực tiếp cho cậu một đấm. Nhưng lại không hề nghĩ đến tình huống sẽ xảy ra như bây giờ.
Cậu tình nguyện ăn một cú đấm mạnh còn hơn là nhìn thấy Cố Nghiên như thế này.
Nếu tình hình nghiêm trọng... Cậu nhất định sẽ đưa anh đến bệnh viện, cho dù bại lộ cũng không để anh nằm ở chỗ này tự sinh tự diệt. Thẩm Thư cắn răng, cậu của hiện giờ không phải là đứa trẻ trong mơ kia bị người khác xâu xé, cùng lắm thì cậu sẽ đem Cố Nghiên quay về tìm sư phụ. Về phần sư phụ muốn cậu đi tìm đồ vật thì chờ chuyện này qua đi rồi bắt đầu đi tìm cũng được...phải không?
Thẩm Thư đặt khăn tắm xuống, đặt tay lên cổ tay Cố Nghiên, cẩn thận cảm nhận tình hình trong cơ thể anh, xác định không phải nội thương mới xuống tay chậm rãi cởi bỏ nút áo của Cố Nghiên. Hàng cúc áo lần lượt được cởi ra, lộ ra cơ bắp săn chắc. Ánh mắt Thẩm Thư lướt xuống từng li từng tí, phát hiện trên người Cố Nghiên không có vết sẹo, hơi thở kìm nén ở lồng ngực mới biến mất, nhưng ngay sau đó lại thấy có chút nghi hoặc.
Sốt cao không phải do bị thương, tại sao lại bệnh thành như vậy?
Chẳng lẽ Cố Nghiên bị giấc mộng quấy nhiễu lại không thể nhìn thấy mặt cậu cho nên mới đau khổ về quê để chữa lành vết thương?
Tám phần chính là như vậy, bằng không Cố Nghiên mắc bệnh sạch sẽ tuyệt đối không có khả năng làm bản thân chật vật như thế.
Nghĩ đến bộ dáng nổi điên của Cố Nghiên trong giấc mộng kia, Thẩm Thư lại cảm thấy đau khổ và khó chịu, thiên nhai nơi nào vô phương thảo, hà tất treo cổ ở một thân cây phượng, hảo hảo một người một hai phải làm thành bộ dáng này.
Khi anh tỉnh dậy, cậu phải tìm cách khuyên nhủ thật tốt, không để anh phát bệnh trở nên điên loạn, tự chuốc lấy kết cục thê thảm.
Cậu tìm thấy trong tủ có một chiếc áo sơ mi nên mặc vào cho Cố Nghiên, kéo chăn bông quấn lại, đắp khăn ướt lên trán anh rồi bước nhanh ra ngoài đường.
Nơi ngã tư của con phố, phòng khám nhỏ đã tồn tại hơn mười năm vẫn còn sáng đèn, Thẩm Thư đẩy cửa phòng khám ra, một ông lão tóc bạc vẫn còn ngồi sau bàn làm việc.
“Ông nội Hà!” Thẩm Thư hô lên.
Ông lão ngẩng đầu đỡ đỡ kính viễn thị, nhìn thấy Thẩm Thư thì a một tiếng nói: ”Cậu là...là...”
“Con là Thẩm Thư, sống ở con hẻm phía trước ạ.” Thẩm Thư đáp.
“Thẩm Thư, đúng rồi, đứa nhỏ nhà họ Thẩm kia, cậu cùng với anh cậu chạy đi đâu mấy năm không trở lại, thư cũng không đọc!” Ông lão có chút thổn thức. ”Mấy năm không thấy, đã lớn như vậy rồi à.”
Thẩm Thư miễn cưỡng cười cười, nói: ”Ông nội Hà, con tìm ông có việc, anh con bị ốm, hiện tại sốt cao liên tục. Ông có thể đi gặp anh ấy với con không ạ?”
Bác sĩ Hà nghe được lời này sắc mặt có chút phức tạp, ông kêu một tiếng, khom người hỏi: ”Cậu Thẩm, cậu vừa mới trở về đây đúng không? Anh của cậu... Tình huống không được tốt lắm!”
“Cái gì?” Thẩm Thư có chút bối rối, cậu vừa kiểm tra xong rồi, Cố Nghiên không hề bị thương mà.
Vị bác sĩ thở dài, như muốn nói gì đó rồi lại thôi, đứng dậy đem những vật dụng cần thiết bỏ vào hộp, giơ tay vẫy vẫy ra ngoài: ”Đi thôi, trước tiên xem đứa nhỏ kia tình huống như thế nào đã, chúng ta đừng chậm trễ nữa.”
Thẩm Thư xoa trán, từ sáng đến giờ tâm trạng cậu lên xuống mấy lần thực sự rất mệt mỏi, nghe xong lời bác sĩ Hà nói đầu óc như ngừng hoạt động.
Trong phòng hơi âm u, Cố Nghiên vẫn cứ nằm bất động trên giường, bác sĩ Hà khéo léo châm kim truyền nước cho anh, nói: ”Một lát sau sẽ hạ sốt, không phải bệnh gì quá nặng.”
Thẩm Thư hoảng hốt gật gật đầu, cậu vô thức mở ngăn bàn đầu tiên ra, quả nhiên trong đó có một xấp tiền lẻ, sau khi trả tiền rồi tiễn bác sĩ Hà đi cậu kéo ghế qua ngồi bên cạnh giường, trong đầu còn quanh quẩn những gì bác sĩ vừa mới nói ở trên đường.
Đầu óc của Cố Nghiên có vấn đề, trở thành một kẻ ngốc.
Trở thành kẻ ngốc...
Cậu vừa nghĩ đến cái ánh mắt vừa nãy của Cố Nghiên, có chút mờ mịt mà nắm đầu tóc chính mình, rõ ràng vẫn còn tốt như vậy, sao có thể trở thành kẻ ngốc chứ?
“Ông cũng coi như là nhìn đứa trẻ này lớn lên, thật là một đứa trẻ ngoan lại thông minh hiểu chuyện, không nghĩ tới nó sẽ biến thành như vậy, haizz!”
Tiếng thở dài tiếc nuối của bác sĩ Hà vẫn còn văng vẳng bên tai, Thẩm Thư cúi đầu nhìn anh đang an tĩnh ngủ, cậu không tin, Cố Nghiên không có khả năng trở thành kẻ ngốc, rõ ràng ở trong giấc mơ kia Cố Nghiên đã gây ra không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, không có khả năng biến ngốc được.
Anh ấy là Cố Nghiên a!
Cố Nghiên là thông minh nhất, Cố Nghiên là người có thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay, và hai từ “kẻ ngốc” không thể ghép lại với nhau.
Hẳn là có hiểu lầm gì đó rồi, Thẩm Thư tự an ủi mình, có lẽ Cố Nghiên bị cái gì đó bên ngoài kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên hành vi mới hỗn loạn như vậy, đợi ngày mai anh tỉnh dậy trong lòng thuận khí nói không chừng có thể trở về bình thường.
Thẩm Thư khoé miệng giật nhẹ, nhất định là như thế!
Cậu lấy khăn ướt trên trán Cố Nghiên xuống, vuốt lại mái tóc rối bù, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang say ngủ.
Thời gian năm năm, Cố Nghiên nhìn qua có vẻ không thay đổi quá nhiều, nhưng nhìn kĩ thì lại thay đổi rất nhiều. Đường nét trên khuôn mặt anh trở nên rõ ràng hơn, năm năm trước thì còn mang theo một chút trẻ con, hiện tại dù không mở mắt cũng có thể thấy được vài phần sắc bén.
Người thanh niên vẫn còn non nớt năm ấy nỗ lực để trở thành một phụ huynh tiêu chuẩn trong cuộc họp phụ huynh của Thẩm Thư giờ đây đã trở thành một người đàn ông thực sự.
Nhìn khuôn mặt này, Thẩm Thư bắt đầu cảm thấy bất mãn đối với người trong lòng của Cố Nghiên, vì Cố Nghiên quá tốt, dung mạo tuấn tú, cậu chưa từng thấy người nào đẹp hơn Cố Nghiên lại còn thông minh và chu đáo. Anh ấy tính tình tốt như vậy, vì cái gì người kia lại cảm thấy chướng mắt!
Chẳng lẽ trên thế giới còn có người tốt hơn Cố Nghiên, thích hợp để sống chung hơn anh sao?
Thẩm Thư bĩu môi, ngoại trừ có chút cố chấp, Cố Nghiên nhà cậu thật sự là hoàn hảo không khuyết điểm, trong tương lai nhất định có thể tìm được một người vợ tốt hơn người kia một trăm ngàn lần!
Sau khi nhỏ giọt xong, Thẩm Thư cẩn thận rút kim ra, lấy khăn lau mặt cho Cố Nghiên, cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh đang dần hạ xuống, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm rồi ngã xuống bên giường.
Sau khi ngã xuống, cậu không đứng dậy được, mấy ngày qua cậu cảm thấy mình đang kéo một sợ chỉ nó có thể đứt bất cứ lúc nào, bây giờ sợi chỉ đột nhiên buông lỏng ra, Thẩm Thư thấy mình như đang trôi vào một đám mây mềm rồi rơi vào một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cậu trở về năm mười bốn, mười lăm tuổi, khi đang học năm hai trung học cơ sở.
Khi đó, Cố Nghiên đang học cấp ba trong quận, còn cậu học trường cấp hai Tây Hoa cách đó hai dãy nhà, mặc dù cả hai không thể đi học cùng nhau nữa nhưng cậu và Cố Nghiên vẫn vô cùng thân.
Cố Nghiên cách hai tuần thì về nhà một lần, mỗi lần trở về đều sẽ đợi dưới gốc cây lớn ở cổng trường cấp hai Tây Hoa. Cậu rất thích đồ ngọt, vì vậy Cố Nghiên mang đến cho cậu các loại bánh ngọt từ trên quận.
Điều cậu mong chờ nhất chính là ngày Cố Nghiên đến đón cậu, khi vừa lao ra khỏi cổng trường thì đã có thể nhìn thấy Cố Nghiên đang đứng dưới gốc cây và mang theo một chiếc bánh nhỏ.
Con đường về nhà tràn ngập mùi bánh ngọt ngào. Cố Nghiên giúp cậu xách cặp đi học, trong khi cậu vẫn tiếp tục trò chuyện, nói về bộ phim mới [Hiệp Quang Kiếm Ảnh], những lá bài lại trở nên phổ biến trong trường học, …. Cố Nghiên chưa từng tham gia những sinh hoạt đó nên cậu nói cho anh nghe.
Trong giấc mơ, cậu không nhớ được ông cậu đã không còn ở nữa, cậu không có bị giấc mơ kì lạ kia doạ cho sợ hãi tới mức khóc ướt gối, không nhớ cậu đã vô cùng hốt hoảng mà bỏ chạy, nên trong lòng cậu tràn đầy cao hứng.
Đường đi vào ngõ, Cố Nghiên đột nhiên dừng lại, ánh mắt mang theo nụ cười nhẹ bỗng thay đổi, khiến cậu có chút khó hiểu.
Thẩm Thư cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại nghĩ không ra, chỉ cảm thấy lâu rồi không được vui vẻ như vậy, kéo kéo tay áo Cố Nghiên hỏi: ”Tới nhà của anh hay của em? Em tích cóp tiền nên mua được máy chơi game rồi ạ, ai em cũng chưa cho chơi đâu, chỉ chờ anh chơi với em thôi!”
Cố Nghiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt anh làm Thẩm Thư có chút lạnh cả người.
“Cố Nghiên, sao, sao vậy, có chuyện gì sao?”
Cố Nghiên cười, nụ cười tràn ngập ác ý: “Tại sao không đợi anh? Tại sao không đợi anh?”
Nói rồi ném cặp sách trên vai xuống, duỗi tay nắm chặt cổ tay Thẩm Thư đem cậu kéo vào ngõ nhỏ.
“Đừng rời đi, nếu không...”
Thẩm Thư kinh hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra với Cố Nghiên. Cậu chỉ là một học sinh trung học thích chơi game và ăn bánh kem, thật sự không hiểu được suy nghĩ của học sinh cao trung a!
“Cố Nghiên, anh đừng làm em sợ, đừng làm em sợ a, em thật sự đang đợi anh, vẫn luôn đợi anh!”
“Thật không? Tốt nhất là như vậy, Thư Thư, đừng chạy, đừng chạy nữa được không.”
Cố Nghiên càng nắm chặt tay Thẩm Thư khiến cậu phát đau liền ra sức giãy dụa, nhưng mà cậu có giãy như thế nào cũng đều không ra.
“Cố Nghiên!”
Một giọng nói khàn khàn vang vọng trong phòng, Thẩm Thư đột nhiên mở mắt ra, nhìn mái nhà vừa xa lạ vừa quen thuộc, không khỏi lắc đầu thở dài.
Đó chỉ là một giấc mơ, cậu thở ra một hơi dài và nhắm mắt lại lần nữa.
Khi tỉnh lại, Thẩm Thư nhận ra mình thì đang nằm trên giường nhưng bệnh nhân đáng ra nên nằm trên đó đã biến mất, cậu vội vàng muốn rời giường để đi tìm anh nhưng lại bị kéo lại không thể ngồi dậy.
Thẩm Thư cứng ngắc quay đầu lại, kinh ngạc mở to hai mắt.
Chiếc ống treo kim được dùng để truyền nước tối qua đã bị cắt làm đôi rồi cột lấy hai tay cậu lên đầu giường.
Hai miếng vải nỉ được đặt cẩn thận giữa cổ tay và ống treo kim, nếu không dùng sức thoát ra thì đúng là không đau đớn gì.
Thẩm Thư: ”...”
Hiện tại cậu có chút tin rằng Cố Nghiên anh ấy thực sự có vấn đề về não rồi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất